Thiên Nhai Khách

Chương 7

Chu Tử Thư điểm huyệt ngủ của thiếu niên Trương Thành Lĩnh nọ, chỉ là sợ gã nhất thời nghĩ không thoáng, để gã bình tĩnh một chút, không hề dùng bao nhiêu lực đạo, cho nên sau khi Ôn Khách Hành cổ quái kia vào, chưa bao lâu nữa gã đã tỉnh dậy.

Gã mở mắt, thoạt tiên ngơ ngác nhìn nóc miếu một hồi, giống như linh hồn đã bay ra mất, trước ngày hôm qua, gã còn là đại thiếu gia Trương gia ngàn người tâng bốc vạn người nuông chiều – cho dù tiên sinh dạy gã đọc sách lắc đầu nói người này ngu dốt, là cặn bã vô dụng, cho dù sư phụ dạy gã tập võ trước mặt trái lòng gật đầu, trong lòng cứ cảm thấy gã là bùn loãng không thể trát tường – cuộc sống của gã vẫn rất khoái lạc.

Áo đến giang tay, cơm đến há miệng, bà nương lão mụ theo sau hầu hạ, học hành chẳng ra làm sao, lại không thiếu ban đêm hồng tụ thêm hương, suốt ngày có đầy tớ theo đuôi nịnh hót, Trương Thành Lĩnh tuy cũng biết mình thế nào, lại vẫn không ảnh hưởng việc gã thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác lâng lâng trong những tiếng khen tặng. Ở trong lọ mật như vậy đến mười bốn mười lăm tuổi.

Nhưng chỉ trong một đêm đã không còn gì cả.

Nhà mất, cha mẹ mất, thân nhân bằng hữu cũng mất, thế giới đột nhiên điên đảo, gã hoảng sợ nhưng mà không biết phải làm sao.

Nghiến răng đánh rắm Chu Tử Thư còn có biện pháp, nhưng chẳng biết an ủi người ta, bèn im lặng ngồi bên. Trương Thành Lĩnh ngẩn ra một hồi, trong đôi mắt lặng lẽ chảy xuôi hai dòng lệ.

Chỉ nghe Ôn Khách Hành bên cạnh hỏi Cố Tương: “Tên nhóc đó là ai thế?”

Cố Tương nói: “Nghe đâu là con trai Trương Ngọc Sâm.”

Ôn Khách Hành gật đầu, sắc mặt bình thản, giống như trong lòng y ba chữ Trương Ngọc Sâm chỉ là phù vân, một lát sau mới hỏi: “Trương gia nghe nói nghèo đến mức chẳng có gì khác ngoài tiền, sao con trai Trương Ngọc Sâm lại biến thành đức hạnh này? Là trốn nhà đi không mang đủ ngân lượng hay là bị lạc không tìm được đường về?”

Cố Tương thấp giọng nói: “Nghe đâu tối hôm trước Trương gia bị người ta ám toán, đã diệt môn mất rồi, trước mắt chắc hẳn cũng xôn xao khắp thành, chủ nhân ngài tối qua ra ngoài lêu lổng quá đầu nhập, nhất định là không nghe nói.”

Ôn Khách Hành ngẫm nghĩ, cảm thấy có đạo lý, thế là gật đầu: “Chẳng trách người chết khắp nơi.”

Y lại đánh giá Chu Tử Thư, hỏi Cố Tương: “Thế y là làm gì?”

Cố Tương cười nhạo: “Tay ăn mày đó tự xưng tên là Chu Nhứ, hôm qua nhận của người ta hai đồng bạc, liền bán mình cho tiểu tử kia, phải đưa gã đến Thái Hồ.”

Ôn Khách Hành tròn mắt, nét mặt nghiêm túc cân nhắc một hồi rồi nói với Cố Tương: “Thế y khẳng định là một mỹ nhân, không sai được, trên đời chỉ có mỹ nhân mới có thể ngốc như vậy.”

Cố Tương tập mãi thành quen giả vờ không nghe thấy, Chu Tử Thư bên cạnh không rõ người này nông sâu ra sao, vì thế cũng noi theo.

Y cúi đầu thoáng nhìn Trương Thành Lĩnh còn đang im lặng rơi nước mắt, thấy hơi phiền, lòng nói thằng ranh này có thôi hay không, lập tức dùng mũi chân khẽ đá gã, ho một tiếng bảo: “Trương tiểu thiếu gia, nếu ngươi nghỉ ngơi xong rồi thì dậy thu dọn một chút đi, nơi đây không nên ở lâu, phía sau chưa biết chừng có bao nhiêu truy binh chờ nhổ cỏ tận gốc đấy, Chu mỗ được người ta nhờ, ít nhất phải đưa ngươi toàn tay toàn chân đến Thái Hồ.”

Đôi mắt Trương Thành Lĩnh chậm rãi xoay một vòng rồi dừng lại, cuộn mình thành một con tôm to tướng mà bưng mặt gào khóc ầm ĩ. Gã vừa khóc, Chu Tử Thư liền đau đầu, lòng nói phải mắng mấy câu, nhưng cứ cảm thấy không nhẫn tâm, y không biết dỗ trẻ, bèn trầm mặc ngồi một hồi, sau đó bỗng nhiên đứng lên đi ra cửa.

Y vốn định đi xem bức tượng Phật bị mình đánh bay, cứ cảm thấy mới cần tích đức đã ra tay khinh nhờn Phật Tổ thì không tốt lắm, phải tìm cách gì để Phật Tổ về chỗ mới được, ai ngờ Trương Thành Lĩnh tưởng y muốn đi, lại lăn vòng thần tốc bò dậy nhào đến ôm chân Chu Tử Thư, miệng vội nói: “Chu thúc, Chu thúc, ông đừng… ông đừng đi, ta… ta…”

Gã khóc thút thít đáng thương cực kỳ. Tuy là bèo nước gặp nhaunhưng trước mắt trừ Chu Tử Thư thì chẳng còn chỗ dựa, gã quả thực đã coi Chu Tử Thư thành Phật sống cứu mạng.

Chu Tử Thư mặt không biểu cảm nhìn gã một cái, nhàn nhạt nói: “Nam nhi dưới gối có hoàng kim, cha ngươi chưa dạy ngươi sao?”

Trương Thành Lĩnh sửng sốt giây lát, bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, ra sức lau mặt, nước mũi nước mắt quệt đầy tay áo, nói: “Bái thiên địa quân thân sư, đạo lý hiển nhiên, Chu thúc chính là đại ân nhân, để Thành Lĩnh bái người làm sư đi!”

Ôn Khách Hành và Cố Tương bên cạnh hứng thú quan sát, Cố Tương còn nhỏ giọng bình luận: “Ồ, một tiểu tử hôm qua còn hèn nhát đần độn, sao giờ lại thông minh lên rồi?”

Chu Tử Thư đành nói: “Ngươi đứng lên trước đã.”

Trương Thành Lĩnh quật cường nói: “Sư phụ không đáp ứng, con sẽ không đứng lên! Đại thù diệt môn, nếu không được báo, Trương Thành Lĩnh con lấy gì làm người?! Sư phụ…”

Chu Tử Thư chẳng buồn nghe gã tiếp tục hào ngôn tráng ngữ, túm vai xách gã dậy như xách một con gà, tự giễu: “Ta là một phế nhân sắp xuống lỗ, sống ngày nào hay ngày nấy, có cái gì để dạy ngươi. Nghe nói Thái Hồ Triệu Kính đại hiệp chính là bạn cũ của phụ thân ngươi, ta đưa ngươi đến đó, chẳng cần cầu cũng có người xếp đội dạy ngươi công phu giúp ngươi báo thù.”

Sau đó y quay người vận lực vào bàn tay, ôm ngang tượng Phật to lớn kia, đi đến bên hương án, dùng sức đẩy một phát, liền đẩy về chỗ cũ, miệng niệm mãi một câu “tội lỗi tội lỗi”, chắp tay bái hai bái chẳng hề nghiêm túc, quay đầu thoáng nhìn Trương Thành Lĩnh đang ngây ra, nói: “Dậy rồi thì đi thôi, không phải ngươi muốn báo thù sao, cần phải nhanh chóng đi tìm Triệu đại hiệp mới được, giờ ta dẫn ngươi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”

Nói xong vươn vai chẳng thèm nhìn ai, cười cười với Cố Tương, không để ý Ôn Khách Hành, quay người đi ra ngoài, cũng chẳng quan tâm Trương Thành Lĩnh có đuổi kịp hay không.

Trương Thành Lĩnh ủy khuất đứng một hồi, phát hiện người này thật sự đi rồi, bấy giờ mới đành vội vội vàng vàng đuổi theo.

Ôn Khách Hành dùng ngón tay cọ cằm, khá hứng thú nhìn bóng lưng hai người này suy xét một lát, cuối cùng vỗ đùi đứng dậy, nói với Cố Tương: “Đi, đi Thái Hồ, đi theo họ.”

Cố Tương thu lại vẻ cợt nhả trên mặt, trầm ngâm một chút mới thấp giọng nói: “Chủ nhân, theo Trương Thành Lĩnh kia nói, diệt môn đồ sát ở Trương gia hôm qua là do Thanh Trúc lĩnh Ác Quỷ chúng làm, Điếu Tử Quỷ Tiết Phương cũng có mặt.”

Ôn Khách Hành nhàn nhạt nhìn quét nàng một cái, nói: “Ừm, cho nên?”

Cố Tương ngớ ra một thoáng, thấy Ôn Khách Hành đã đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo: “Điếu Tử Quỷ kia rõ ràng là đồ giả, hôm qua bị ta đánh chết, chủ nhân… sớm biết điều gì sao?”

“A Tương.” Ôn Khách Hành nhìn lướt nàng, đôi mắt kia như muốn hút người ta vào.

Cố Tương lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, nô tỳ lắm miệng.”

Khoảnh khắc ấy khuôn mặt thiếu nữ giống như không sợ trời không sợ đất này lại thoáng tái nhợt, thần sắc rõ ràng là sợ hãi. Ôn Khách Hành nhìn nàng một cái thâm sâu, lúc này mới vừa lòng dời tầm mắt, tiếp tục tiến bước, Cố Tương vẫn yên lặng đi theo y một khoảng không xa.

Chỉ nghe Ôn Khách Hành nói: “Chúng ta đi theo người họ Chu kia, ta khẳng định không nhìn sai, y tất là một mỹ nhân, dọc đường đi theo, chung quy có thể túm được cái đuôi hồ ly, A Tương, nếu ngươi không tin thì chúng ta có thể đánh cuộc.”

Vì thế Chu Tử Thư chuyến này nhất định không thể an bình.

Dẫn theo Trương Thành Lĩnh quả thực như là dẫn một cái rắm thối vô địch, dọc đường rước lấy ruồi bọ vô tri bay theo. Đêm nay lại tống cổ một đám người đuổi đến, y ngắm nghía hai đồng bạc vụn trên tay, hối hận không thôi.

Y còn lại năm thành công lực, một thân năng lực bổn sự còn đó, những người này cũng chẳng làm gì được y, chỉ là Thất khiếu tam thu đinh nằm trong người, có lúc tinh lực không tốt, liền bực bội vì bọn họ không quản ngày đêm thay nhau giày vò, vừa ứng phó lũ sâu đuổi theo, lại vừa phải đề phòng chủ tớ hai người hôm ấy bỗng dưng không nhanh không chậm bám đuôi đằng sau.

Nếu chỉ có bản thân Chu Tử Thư, cắt đuôi họ trái lại dễ không, song thủy chung mang theo một gánh nặng nhỏ, lại thêm Ôn Khách Hành kia chẳng biết là thần thánh phương nào mà cũng có chút bổn sự, mấy lần bỏ rơi nhưng chưa đến nửa hôm lại có thể nhìn thấy cái bản mặt Ôn Khách Hành trước mắt khiến y cực kỳ muốn đấm cho một phát.

Chu Tử Thư lặng lẽ kéo thi thể hắc y nhân ý đồ đánh lén kia ra ngoài, sau đó về phòng, lại ngồi xuống nơi tăm tối điều tức, Trương Thành Lĩnh không phát hiện, còn đang ngủ khò khò, mơ mộng tùm lum, nhiều ngày qua dẫn theo gã, không cảm thấy thiếu niên này có tập tính thiếu gia gì khó lòng chấp nhận, đứa trẻ như làm bằng nước khóc oa oa ầm ĩ lúc trước qua chuyện này dường như bỗng nhiên bị bắt buộc trưởng thành.

Dù cho đi cực chậm cũng không lắm miệng một câu, Chu Tử Thư nói gì nghe nấy, rất thành thật, chỉ là suốt ngày “sư phụ” không sửa được.

Không sửa được thì thôi, Chu Tử Thư thầm nghĩ, dù sao ném gã đến Triệu gia Thái Hồ rồi mình sẽ chạy lấy người ngay, nên đi du lịch nơi đâu thì đi, y đã lên kế hoạch sẵn sàng, còn lại tam sơn ngũ nhạc mấy đại hồ muốn xem, không đến phương bắc nữa, Nam Cương còn một cố hữu chưa kịp bái phỏng, không thiếu được phải đi thăm hỏi trước khi xuống suối vàng, xin ly rượu nhạt…

Bỗng nhiên, thiếu niên trên giường mồ hôi đầm đìa mà giãy giụa, hầu như mỗi tối gã đều phải như vậy, ngoài mặt không việc gì, toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ chuyện báo thù, chấn tác lại, nhưng ký ức đêm đó thủy chung tựa ác mộng như bóng với hình, Chu Tử Thư thở dài lay gã dậy.

Trương Thành Lĩnh kêu to một tiếng ngồi bật dậy, ánh mắt sững sờ, hồi lâu mới phản ứng được, chuyển hướng sang Chu Tử Thư, nhỏ giọng nói: “Chu thúc… con không cố ý đâu.”

Gã vốn đang tuổi trẻ người non dạ, trong đôi mắt tuy đầy tơ máu, ánh mắt lại tinh thuần như cũ, tinh thuần đến quen thuộc, khiến Chu Tử Thư bất chợt nhớ tới một người chôn sâu trong ký ức.

Người từng… tâm tâm niệm niệm phải cùng y lang bạt giang hồ.

Liền không nhịn được ngây ngẩn cả người.

Trương Thành Lĩnh cẩn thận nói: “Chu thúc, không phải con cố ý đánh thức người đâu, con mơ thấy cha…” Môi gã run rẩy tái nhợt, “Nếu không… nếu không thì con không ngủ nữa?”

Chu Tử Thư vỗ vai gã, vô thức ôn nhu nói: “Không sao, ngươi ngủ việc ngươi, lại mơ thấy ác mộng thì ta gọi ngươi.”

Trương Thành Lĩnh khẽ đáp một tiếng, chui về chăn, ngón tay vẫn theo bản năng kéo tay áo Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư ý tứ sâu xa nhìn tay áo bị giữ chặt một cái, Trương Thành Lĩnh ngượng ngùng cười cười, thu hồi ngón tay đang quắp chặt.

Đúng lúc này, nơi không xa dường như có người khảy dây đàn “tằng” một phát, Trương Thành Lĩnh chỉ cảm thấy thanh âm kia như sấm sét nổ ngay bên tai, ngũ tạng lục phủ đều thoáng chấn động theo, sau đó lại là đau nhức, gã rên khẽ một tiếng, liều mạng ôm ngực…
Bình Luận (0)
Comment