Thiên Nữ Động Tình

Chương 2

Trường An, Triệu Vương phủ.

Hôm nay đúng là Triệu Vương phủ có chút náo nhiệt, Thế tử của Triệu Vương phủ cùng Thể tử phi ở phía sau hoa viên bày rượu, mở tiệc chiêu đãi vài vị tri kỷ thâm giao.

Đáp ứng lời mời của Thế Tử Lý Sâm có Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Hạ Đình Vân cùng thê tử của hắn Kiều Linh và người vừa cùng Nguyệt Nha Nhi thế tử phi nhận lại huynh đệ Tân khoa tiến sĩ Tô Bỉnh Tu.

Nguyên lai vị này xuất thân là Hàng Châu tiến sĩ, đúng là ca ca thất lạc nhiều năm của Nguyệt Nha Nhi.

“Bỉnh Tu ca ca, Nguyệt Nha Nhi có thể tái kiến ngươi, thực sự là rất cao hứng.” Thế tử phi không giấu được nụ cười sáng rực trên khoé môi, cổ tay trắng bóc kính ca ca lâu ngày chưa gặp một ly rượu ngon.

Tô Bỉnh Tu cũng hăng hái dạt dào. Con ngươi đen trẫm tĩnh hữu thần của hắn không một giây rời khỏi dung nhan nhu uyển động nhân của muội muội, một mặt uống rượu, một mặt trong lòng cảm tạ trời xanh sau vài chục năm thất lạc khiến hắn có thể gặp lại muội muội cùng cha khác mẹ.

Từ sau năm rét đậm ấy Nguyệt Nha Nhi không chịu nỗi ngược đãi trốn ra khỏi Tô gia, hắn dùng trăm phương nghìn kế để tìm nàng, ngày qua ngày, một năm nữa trôi qua trong thất vọng, hắn cơ hồ muốn vứt bỏ, gần như muốn cho rằng nàng từ lâu đã hương tiêu ngọc vẫn, vứt đi cái thế giới hữu tình này.

Tuyệt đối không ngờ tới lúc vào kinh thành dự thi, không những đỗ Trạng nguyên, trong lúc vô tình gặp lại muội muội mà hắn yêu thương nhất tại chùa Miểu Lý.

Hắn đi lễ tạ thần, cảm tạ trời xanh để hắn đỗ Trạng nguyên, nàng cũng đi lễ tạ thần, cảm tạ trời xanh khiến cho vợ chồng nàng gương vỡ lại lành.

Không nghĩ tới khi lên trời rồi lại để cho bọn họ một phần hậu lễ, để cho bọn họ gặp được thân nhân mà họ tưởng cả đời không thể gặp lại.

Hắn chân thành cảm tạ lão Thiên, cảm tạ trời xanh khiến có thể cùng muội muội gặp lại, càng cảm tạ ông trời để nàng hiện nay hạnh phúc mỹ mãn.

Nàng cùng Triệu Vương Thế Tử sống đời sống vợ chồng, cho dù hắn chỉ ở vương phủ làm phiền vài ngày, nhưng cũng nhìn ra được hai người chỉ ao ước bên nhau không ao ước thần tiên.

“Ta nói này Lý Sâm, hôm nay nên hảo chúc mừng, nương tử của ngươi tìm được ca ca, anh vợ ngươi cũng được như ý a.” Hạ Đình Vân lời nói thanh âm trong sáng, khóe miệng mỉm cười xoá đi ý xấu, “Lai, ta mời ngươi một chén.”

Lý sâm trừng mắt liếc hắn, “Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì, đừng hòng làm mưa làm gió!”

“Ta nào có?” Hạ Đình Vân nhún vai vô tội, con mắt sáng sủa chuyển hướng tới Tô Bỉnh Tu “Tô huynh cũng vì Hạ mỗ phân rõ a.” Tô bỉnh tu hơi mờ mịt, “Tại hạ không hiểu rõ lắm bạch…”

“Lý Sâm là sợ ta dạy ngươi phá hỏng chuyện tốt của hắn.”

“Dạy ta?”

“Đúng vậy, kêu muội muội của ngươi đừng đối với tên kia tốt như vậy, thỉnh thoảng cũng phải sử dụng vài thủ đoạn để kiểm soát hắn —— “

“Ha ha!” Lý Sâm lông mày anh tuấn, cắt ngang lời nói của hảo hữu, “Ngươi đó, đừng vì bị nương tử quản lý chặt chẽ , mà khiêu khích Nguyệt Nha Nhi cũng làm như vậy.”

“Đây là ý tứ gì?” Kiều Linh ở một bên yên lặng hồi lâu rốt cục nhịn không được ngắt lời, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn Lý Sâm, tức giận nổi hoả diễm không thể coi thường.”Ngươi ám chỉ ta là con cọp mẹ?”

“Tại hạ sao dám.” Lý Sâm vội vã giơ lên hai tay lên đầu hàng, “Tiểu đệ ta đến bây giờ còn nhớ rõ cái tát của tẩu tử a.”

“Ngươi là đáng đánh.” Kiều Linh tiếp lời, chưa phát giác chút nào hổ thẹn.

“Nguyệt Nha Nhi, ngươi cũng nói đi chứ.” Lý Sâm quay đầu, thương cảm nhìn thê tử, “Tỷ tỷ ngươi khi dễ ta đấy.”

“Đáng đời.” Nguyệt Nha Nhi điểm chóp mũi của hắn, cười dí dỏm, “Cái tát nọ của tỷ tỷ là thay ta lấy lại công đạo.”

Lý Sâm bỗng dưng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, “Ta cũng bởi vì quá yêu ngươi nên mới nảy sinh hiểu lầm nha.” Hắn cố ý trưng ra vẻ mặt đau khổ, cầm lấy hai tay nhỏ bé của ái thê tự an ủi chính bản thân mình.

“Ngươi làm cái gì?” Hai gò má của Nguyệt Nha Nhi trong sáng tự nhiên lập tức đỏ ửng “Tất cả mọi người đang nhìn mà.”

“Ai thèm quản bọn họ làm gì đâu.” Đúng là Lý Sâm luôn luôn phong lưu tự xưng không thèm để ý mà trước mặt mọi người tán tỉnh.

“Đúng vậy, ai thèm quản bọn họ làm gì đâu .” Giọng điệu của Hạ Đình Vân đầy chế giễu hài hước, một cái tay cũng không an phận ở bả vai của ái thê, “Linh nhi, chúng ta cũng không thể thua, để cho bọn họ nhìn chúng ta ân ái.”

“Ngươi có bệnh!” Kiều Linh trừng mắt liếc hắn, một nụ cười vô tình xuất hiện trên khoé miệng.

Tô Bỉnh Tu nhìn hai cặp vợ chồng trêu cợt lẫn nhau, không ngờ nội tâm thèm muốn được hoà thuận vui vẻ như bọn họ. Hắn cố ý thở dài một tiếng, “Mấy vị cũng kiềm chế một chút đi, bằng không ta đây cô đơn ở bên cạnh không có ai không thể cảm nhận được tư vị.”

Mọi người lúc này mới phát hiện vẻ yên tĩnh hôm nay của chủ khách, đều xấu hổ đứng dậy, cuối cùng thì Lý Sâm cũng lấy lại được tiếng nói ,thanh liễu thanh hầu nói: “Kỳ lạ, không phải là cũng mời Thiên Tinh tới sao? Thế nào lúc này còn không đến?”

Tô Bỉnh Tu ngạc nhiên, “Thiên Tinh công chúa cũng tới?”

Danh hiệu này nghe rất quen tai, Hoàng Thượng trước kia có ý định đem nàng gả cho hắn, hiện nay Lý Sâm cũng mời nàng dự tiệc.

“Đúng vậy, ta hôm qua mới nhận được giấy báo nhận tiền của nàng…” Lý Sâm thì thào nói, bỗng đôi mắt sáng ngời, nghênh hướng một tỳ nữ cấp cấp đi tới, “Là Thiên Tinh công chúa tới rồi sao?”

“Không phải, là một phong thơ của Tô công tử.”

“Thư của ta?” Tô Bỉnh Tu nhíu mày, trong lòng chợt thấy căng thẳng, trước cảm thấy được điềm xấu, vội vã đón lấy bức thư mà tỳ nữ đem tới, cấp tốc xem lướt qua.

Nguyệt Nha nhi ở một bên nhìn thấy sắc mặt của hắn hốt thanh hốt bạch, lo lắng theo, “Có chuyện gì sao?”

“Tiểu Điệp bị bệnh.” Tô Bỉnh Tu đơn giản nhất tuần, bỗng cầm chặt phong thư trên tay, đến mức lóng tay cũng trở nên trắng bệch.

※ ※ ※

Lý Băng đi tới hậu hoa viên của Triệu Vương phủ, trông thấy chính là một màn hỗn loạn.

“Buông, các ngươi buông!” Nàng thấy Lý Sâm và Hạ Đình Vân một tả một hữu khống chế một tuấn đĩnh nam tư, người sau đang điên cuồng giãy dụa,”Để ta đi tìm Tiểu Điệp, Để ta đi tìm nàng!”

“Đừng ngốc, Bỉnh Tu, ngươi căn bản không biết nàng đang ở nơi nào, làm sao có thể tìm được ?”

Là Tô Bỉnh Tu.

Nàng đã từng thấy dung nhan hắn tại Ngự hoa viên, ngày đó hắn lãnh tĩnh trấn định đến hôm nay lại kích động như điên, hình như gặp phải đại biến cố.

Là cái biến cố gì khiến một nam tử lạnh nhạt kiên nghị thành dáng vẻ như thế này?

Nàng là không hiểu được.

“Các ngươi buông ra! Cho dù có tìm được không thì ta cũng phải thử.” Tô Bỉnh Tu gầm lên.

Hắn vẫn là kích động không chịu hiểu, “Đây đường xá gian nguy, Tiểu Điệp thân thể lại không tốt, vạn nhất xảy ra chuyện biết làm thế nào?”

“Nàng đã nói là đang ở cách Trường An không xa, chắc chắn không lâu nữa sẽ tới, ngươi cứ an tâm ở chỗ này đi —— “

“Ta sao có thể an tâm? Bảo ta làm sao an tâm? Nàng có bệnh trong người đó. Nương cũng thật là, thế nào để nàng một mình đến kinh thành?” Hắn tiếp tục gào thét, bỗng dưng biến sắc, “Không được, vạn nhất nàng không biết được chỗ này thì làm sao mà tìm đến ? Ta phải đi tìm nàng…”

“Nàng biết rõ, ca ca, phong thư không phải đều là người này đem tơi sao?” Nguyệt Nha Nhi lo lắng khuyên bảo.

Ca ca?

Nguyệt Nha Nhi đây khẽ tiếng gọi càng làm cho Lý Băng thêm thích thú. Tân khoa tiến sĩ Tô Bỉnh Tu là anh vợ của Cửu đường ca?

Nàng tiếp tục nghe Nguyệt Nha Nhi khuyên bảo, “Nàng nhất định là trên đường đi đã nghe nói ngươi đỗ tiến sĩ, hơn nữa lại quen biết ta, nên mới có thể nghĩ đến trước hết là nhờ người này đem thư tới cho ta, nói với ngươi rằng nàng đang cách kinh thành không xa.”

“Nhưng mà…” Tô Bỉnh Tu do dự, lông mày nhíu lại, con ngươi đen sáng lạng, vẫn là kích động như ban nãy.

“Như vậy đi, Bỉnh Tu, ta đem thị vệ Triệu Vương phủ ra ngoài tìm chung quanh xem.” Lý Sâm cũng khuyên bảo, “Ta bảo đảm nhất định để Tiểu Điệp bình an trở lại bên cạnh ngươi, Vậy là được rồi nhé?”

Lý Sâm nói những lời này cuối cùng cũng tạm thời làm lắng lại tình hình hỗn loạn, Tô Bỉnh Tu dường như cũng bình tĩnh trở lại, gân xanh nổi trên trán vừa rồi cũng biến mất.

Lý Băng không có lựa chọn nào ngoài hiện thân vào lúc này, nàng kinh ngạc chăm chú nhìn tình cảnh trước mắt cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, bỗng xoay người lặng lẽ thối ly.

Nàng một mặt đi, một mặt thấp giọng hỏi tỳ nữ đưa nàng ra hoa viên.

“Vị Tiểu Điệp kia là ai?”

“Là biểu muội của Tô công tử.”

“Có đúng không ?” Một biểu muội lại làm tâm tình của hăn trở nên kích động, hoàn toàn mất vẻ lãnh tĩnh khí độ trước mặt phụ hoàng? Tha thì thào, “Nhất định là người rất quan trọng.”

“Có thể là người trong lòng của hắn.”

“Người trong lòng…” Lý Băng lặp lại, bỗng trong lòng thấy căng thẳng, đau nhói.

Thế nào lại như thế? Vì sao lại bỗng nhiên đau lòng? Khép lại thúy mi, bất giác đưa tay lên ấn vào ngực, đến hô hấp trong nháy máy dường như cũng bị cản trở, không thể lưu thông.

Vì sao lại như vậy? Nàng chịu đựng cơn đau nhói bất ngờ xảy ra, ngón tay cố sức bóp chặt vạt áo trước ngực.

“Đau quá.” Nàng thở dốc, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Tỳ nữ lại càng hoảng sợ, “Làm sao vậy? Công chúa.”

“Đưa ta hồi cung” nàng ra lệnh, giọng điệu vừa chân thật đáng tin vừa uy nghiêm.

“Nhưng mà…”

“Mau!” Nàng nhấn mạnh, cố nén cơn đau nhức, cố gắng hô hấp đều đặn.

Đến khi bóng tối bao phủ lấy nàng.

※ ※ ※

Không hiểu được qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng theo mây mù dày đặc trong bóng tối tỉnh giấc. Chớp chớp đôi mắt, Lý Băng từ từ khôi phục thần trí.

Nàng bỗng nhiên ngất đi, kinh động toàn bộ người trong Triệu Vương phủ, vội vàng dùng hoàng gia mã xa đưa nàng hồi cung.

Nhưng… Làm sao lại bỗng nhiên bất tỉnh chứ? Nàng không rõ. Bản thân tuy là kim chi ngọc diệp, thân thể lại rất khoẻ mạnh, ít bệnh ít đau nhức, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ bị nhiễm qua vài lần phong hàn nho nhỏ mà thôi.

Thế nào lại đột nhiên đau lòng như thế, thậm chí còn không thể chống đỡ mà ngất xỉu?

Lý Băng nhẹ nhàng thở dài, hai tay định nâng nửa người trên lên, tiếng nói bên ngoài rèm cửa đỏ tươi mơ hồ truyền tới làm nàng ngừng lại.

“Vương ngự y, ngươi nói cái này làm thế nào mới tốt?”

Là phụ hoàng. Hắn hạ giọng lời nói, giọng điệu vì cái gì lại ngập kín u buồn.

“Thỉnh hoàng thượng tạm thời an tâm, đợi vi thần nghĩ ra biện pháp.”

“Bảo trẫm làm sao an tâm? Ôi, chẳng lẽ vị chân nhân năm đó nói không sai, Thiên Tinh nàng…” Hoàng đế lại thở dài, “Sợ là mệnh không lâu dài.”

Lý Băng ở sau rèm cửa nghe vậy rùng mình, không dám tin, đôi mắt trong suốt nhìn thấu qua rèm trướng, dừng ở hai bóng người hơi hoảng động.

“Hoàng thượng, nghìn vạn lần đừng nhụt chí, công chủ bất quá là bỗng nhiên đau lòng mà thôi.”

“Vô duyên vô cớ sao lại đau lòng?” Ngữ khí của Hoàng đế vẫn là ưu sầu vạn phần.

“Hoàng thượng, đừng nói nữa, coi chừng công chúa tỉnh lại.”

“Ta đã tỉnh.” Lý Băng thản nhiên một câu, như gió thu thấm lạnh, chậm rãi hướng ra ngoài.

Ngoài liêm hai người cùng ngẩn ra, nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Lý Băng đứng dậy, đôi tay ngọc đưa lên kéo rèm cửa đỏ tươi, đôi mắt lạnh lẽo nhàn nhạt đảo qua vẻ mặt lo lắng của phụ hoàng cùng với sắc mặt khiếp sợ của ngự y.

“Thiên Tinh, ngươi tỉnh sao?” Hoàng đế hoàn hồn, ngăn cản thân thể ái nữ muốn xuống giường, “Đừng nhúc nhích, lập tức gọi người tiến tới hầu hạ ngươi.”

“Không cần.” Nàng lắc đầu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn phụ thân, “Phụ hoàng những điều vừa nói là sự thật?”

“Cái gì… Nói cái gì?”

“Thiên Tinh có hay không thực sự mệnh không lâu dài?”

“Ngươi hiểu lầm rồi, Thiên Tinh, phụ hoàng không phải —— “

“Đừng giấu ta, ta muốn biết sự thực.”

“Vậy…” Hoàng đế nhíu mày, do dự.

Chỉ một lát do dự đã đủ khiến Lý Băng hiểu rõ tất cả.

“Sự thật ban đầu” Nàng nói một câu nhẹ nhàng tinh tế, trong lúc nhất thời giống như rơi vào suy nghĩ sâu xa.

“Theo vị chân nhân kia nói, thân thể ngươi trời sinh là một cổ hàn khí, khi hàn khí không phát tán thì thôi, một ngày phát tác, liền…” Giọng nói của hoàng đế như nghẹn lại, không nói được.

Mà Lý Băng chỉ nhàn nhạt lắc đầu, “Quên đi, ta không muốn biết chi tiết.”

“Thiên Tinh!” Hoàng đế gọi nhẹ một tiếng, long nhan có lúc bi thương, không đành lòng, yêu thương, đủ loại tình cảm rắc rối đan vào, rốt cục hóa thành một trận kích động, “Ngươi nói đi, cuối cùng ngươi muốn cái gì? Bất luận ngươi muốn ăn cái gì, nghĩ muốn cái gì, muốn làm cái gì, phụ hoàng đều có thể tìm cách khiến ngươi hoàn thành được tâm nguyện… Không, nhất định hoàn thành tâm nguyện của ngươi, chỉ cần ngươi mở miệng!”

“Ta muốn cái gì?” Lý băng lẩm bẩm, tâm tư bỗng dưng lại mờ mịt.

“Đúng vậy, ngươi nghĩ muốn cái gì? Phụ hoàng nhất định thay ngươi làm được!”

Nàng muốn cái gì ? Nàng có tâm nguyện gì ?

Lý Băng lại mờ mịt mê võng. Sống mười chín năm, nàng dĩ nhiên không hiểu được mình muốn cái gì, dĩ nhiên chưa từng nghĩ đến tâm nguyện của mình.

Bây giờ mệnh của nàng không dài, có thể sớm rời khỏi nhân thế, có cái gì phải khiến nàng cảm thấy hối tiếc?

Nàng suy nghĩ hồi lâu, suy nghĩ vài ngày, trong đầu sao lại luôn xuất hiện khuôn mặt ngũ quan phân minh, kiên nghị đoan chính của tân khoa tiến sĩ kia.

Nàng nhớ hắn vì ý trung nhân kia mà cự tuyệt vinh hạnh được kết thông gia với hoàng thất, nhớ tới hắn vì vị Tiểu Điệp cô nương kia một mình lên kinh mà lòng sục sôi, vừa nộ, vừa lo lắng, hoàn toàn mất vẻ lãnh tĩnh xưa nay.

Vì sao nghĩ đến hắn? Thế nào lại nhớ hắn? Nàng không phải nên nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng trước khi rời nhân thế sao? Gả cho hắn cho gì liên quan?

Lý Băng ngưng mi, giơ cuốn sách lên giữa khuôn mặt, đôi mắt nhìn qua cửa sổ, trông về phía sân của cung điện.

Sân nhà được thợ thủ công khéo léo thiết kế, cầu nhỏ nước chảy, giả sơn chòi nghỉ mát, tuy rằng không lớn, nhưng cũng tinh xảo trang nhã.

Mấy cung nữ nhàn hạ vô sự của nàng được ân chuẩn, vui vẻ ở bên trong thả diều, chim hoàng oanh như đem tiếng cười về theo cơn gió nhẹ, lướt qua tai nàng.

Chỉ là thả diều có nên hài lòng như vậy không ?

Lý Băng không giải thích được, con ngươi đen thâm thuý trở lại trên mặt sách.

Trang sách, bài thơ nàng vừa đọc còn lưu lại.

“Chúng hoa tạp sắc mãn thượng lâm, thư phương diệu lục thùy khinh ấm, liên thủ điệp tiệp vũ xuân tâm.

Vũ xuân tâm, lâm tuế du. Người trong vọng, độc trì trừ.

Người trong vọng, độc trì trừ.”

Nàng còn chần chừ cái gì? Còn do dự điều gì?

Nàng không phải muốn một người yêu nàng như Cửu đường ca đối với Nguyệt Nha Nhi cuồng dại cuồng luyến, muốn có người đối với nàng như Hạ Đình Vân che chở, mọi cách nuông chiều Kiều Linh a!

Nàng muốn… Muốn có một người vì nàng mà như thế, muốn có người như vậy yêu nàng.

Nàng muốn… Muốn…

Nàng muốn Tô Bỉnh Tu!

“Ta muốn Tô Bỉnh Tu.” Lý Băng nội tâm suy nghĩ mê loạn rốt cục hoá thành ngôn ngữ, dịu dàng đi tới ngự thư phòng thì thanh thanh lanh lảnh rơi ra.

“Cái gì?” Hoàng đế đang phê tấu chương ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ rằng nàng lại thình lình như thế xuất hiện, bất ngờ nói với hắn những lời này.

“Phụ hoàng mấy ngày hôm trước không phải hỏi Thiên Tinh muốn cái gì sao?” Nàng mồm miệng nói rõ ràng, “Ta muốn hắn.”

“Ngươi muốn Tô Bỉnh Tu? Cái kia tân khoa trạng nguyên?” Hoàng đế dừng bút, đôi mắt ưng duệ chăm chú nhìn nàng, “Vì sao? Thiên Tinh, ngươi không nên…” Hắn do dự, “Ngươi thích hắn sao?”

Thích? Lý Băng ngẩn ra. Nàng từng suy nghĩ qua thích một người, cũng không hiểu được thích một người có tư vị ra sao, nàng thầm nghĩ có một người yêu nàng thương nàng , đối với nàng vô cùng tốt mà thôi.

Nàng lắc đầu, một câu đơn giản, “Nhi thần chỉ là muốn hắn mà thôi.”

Hoàng đế chăm chú nhìn nàng hồi lâu, vài thần thái khác thường vút qua con ngươi đen, rốt cục, hắn kiên quyết gật đầu, “Không thành vấn đề, trẫm lập tức viết chiếu thư muốn hắn lấy ngươi, nhất định khiến hắn trở thành Phò mã, bắt hắn hảo hảo đối đãi ngươi sủng ngươi.” Hắn nói, khí phách hiển lộ không bỏ sót, một mặt vung lên cánh tay phải, uy nghiêm ngầm lệnh, “Người, truyền lệnh xuống phía dưới, viết chiếu thư…”

Lý Băng lẳng lặng nhìn phụ hoàng vì nàng vội vàng thu xếp.

Nàng biết, nếu là chiếu thư của phụ hoàng hạ xuống, nàng cùng Tô Bỉnh Tu sẽ quyết định chuyện đám hỏi, trừ phi nàng phản đối, bằng không phụ hoàng tuyệt đối sẽ không nhận kháng mệnh của Tô Bỉnh Tu .

Nếu hắn chống lại thánh chỉ, chỉ có một con đường mất đi chức vị vào tù.

Hắn sẽ kháng mệnh sao? Hắn đã từng vì lòng đã có tương ứng mà cự tuyệt đám hỏi cùng nàng, bây giờ đề nghị lúc này có phải vẫn cự tuyệt như cũ không?

※ ※ ※

Nếu như có thể nói, Tô Bỉnh Tu thực muốn quẳng cái vị thái giám đang phụng chỉ truyền chiếu trước mặt quay về ngay lập tức bất chấp lý lẽ của chiếu thư kia.

Quả thực chẳng hiểu làm sao! Hắn không phải sớm tuyệt cuộc hôn nhân này, không phải hoàng thượng đã thản nhiên tiếp nhân rồi sao? Thế nào vừa qua không được vài ngày liền đến nhắc lại chuyện xưa, vẫn là một loại tiên thủ hạ vi cương như vậy, hoàn toàn không để lại một phương thức thương lượng nào.

Hoàng thượng nói rõ là hắn không được cự tuyệt, vô luận như thế nào đếu ép hắn đi lấy cái Thiên Tinh công chúa gì kia, làm Phò mã của nàng.

Dẹp! Cái gì Phò mã gia? Phò mã của Đại Đường là một đám tối ngày bị coi thường , nói cưới một công chúa hoàng thất thì chỉ còn nước làm Bồ Tát cung phụng, ngay cả thê tử hồng hạnh trèo tường cũng chỉ có thể câm điếc cật hoàng liên, có khổ mà không nói lên lời.

Hết lần này tới lần khác các công chúa của Đại Đường phóng đãng thành tính, lễ giáo cũng không rằng buộc được gì, ở nhà ức hiếp phu quân không nói, ở ngoài còn vụng trộm với trai lơ, bảo trượng phu đều bị cắm sừng!

Thái Bình công chúa, An Nhạc công chúa, càng được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, càng thêm phóng đáng không kiềm chế được.

Bây giờ Thiên Tinh công chúa nghe nói là hoàng thượng yêu thương tha thiết như viên ngọc quý trên tay, tính tình chắc hẳn cũng không được tốt chỗ nào đâu.

“Tô trạng nguyên lúc này được để ý, khiến Thiên Tinh công chúa hợp ý, thời gian tới tiền đồ vô lượng a.” Truyện chiếu đích thái giám không biết tốt xấu, cánh hoàn thiêm thượng câu này nịnh nọt nói.

“Có ý tứ gì?” Tô Bỉnh Tu nắm chặt hai tay, nhịn xuống tính tình chuẩn bị bạo phát, “Ngươi nói công chúa coi trọng Tô mỗ?”

“Đúng vậy, nghe nói là nàng chủ động yêu cầu hoàng thượng muốn ngươi làm phò mã của nàng.” Thái giám cười đáp, giọng điệu rất có ý thèm muốn.

Là nàng xem trọng hắn? Chủ động yêu cầu hắn làm Phò Mã của nàng? Ha ha, hắn sao mà lắm may mắn!

“Tại hạ thật không rõ sao lại có được vinh hạnh ấy.” Hắn cắn răng, mỗi chữ mỗi câu đều là tự cắn răng nói ra.

“Tiểu nhân cũng không hiểu được, có lẽ là hâm mộ tài văn chương của ngươi.”

“Ta thì có tài văn chương gì chứ?” Ẩn nhẫn hồi lâu rốt cục cơn giận cũng bùng nổ , Tô Bỉnh Tu thấp giọng rủa, “Nàng ta sao lại muốn ngay cả một nam nhân ngay cả mặt mũi cũng không biết mặt chứ?”

Thái giám dường như bị cục tức của hắn hù doạ đến, cứng họng trừng mắt nhìn hắn, “Tô trạng nguyên, ngươi…” Tô Bỉnh Tu há mồm, chút nhiều tức giận đang muốn trút hết định nói, may mà Lý Sâm kịp tiến đến ngăn cản, “Lãnh tĩnh một chút, Bỉnh Tu.”

Hắn cau mày xoay người, “Ngươi muốn ta lãnh tĩnh thế nào? Đây quả thực là chẳng biết tại sao nha.”

“Hư, chớ có lên tiếng.” Lý Sâm cảnh cáo hắn, một mặt quay đầu lệnh cho tỳ nữ đứng hầu bên cạnh, “Các ngươi đưa Vương công công lên phòng khách uống trà nghỉ ngơi đi.”

Đợi Vương thái giám đi rồi, hắn phân phó cho quản giả Triệu Vương phủ một hồng bao đưa qua.

“Cho hắn tiền thưởng để làm gì? Ta còn tưởng thích hắn một cước chứ.” Tô Bỉnh Tu oán hận nói.

“Ngươi muốn đá hắn à? Cũng không phải là ép ngươi lấy Thiên Tinh.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta chống đối lại Thánh Thượng?”

“Đúng vậy, ngươi là không có khả năng chống đối lại Hoàng thượng.” Lý Sâm nhíu mày, “Không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận rồi.”

“Ngươi muốn ta tiếp nhận nàng? Muốn ta tiếp nhận thánh chỉ chẳng biết tại sao đó?” Con ngươi đen của Tô Bỉnh Tu châm cuồng diễm, ánh mắt lấp lánh.

“Không tiếp nhận thì biết làm sao? Chẳng lẽ ngươi kháng chỉ tình nguyện bị bỏ tù, thậm chí có thể dẫn tới mất đầu đó?”

“Ta…” Tô Bỉnh Tu cắn răng, còn chưa kịp nói gì, trong đại sảnh hai nam nhân bị kinh động bởi một cảm giác khó chịu. Hắn bỗng dưng xoay người, “Tiểu Điệp!”

“Biểu ca.” Bạch Điệp đỡ lấy cổng vòm kêu lên một tiếng, dung nhan càng thêm tái nhợt

“Sao ngươi lại tới đây?” Tô Bỉnh Tu lập tức đi tới, đỡ lấy nàng như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống thân mình.

“Ta nghe nói hoàng thượng truyền chỉ cho ngươi, sở dĩ đến xem…” Tô Bỉnh Tu nhướng mày, “Ngươi đều nghe thấy được?”

“Đều nghe thấy được.” Bạch Điệp mù mịt như vậy đáp lời, bỗng xoay người mảnh mai tinh tế, hai tay nhỏ bé bám chặt vào ống tay áo, “Biểu ca, hoàng thượng có đúng hay không muốn ngươi lấy công chúa? Ta đây…” Đôi mặt đẹp trong trẻo dịu dàng rưng rưng, “Vậy Tiểu Điệp làm sao bây giờ? Tiểu Điệp vẫn, vẫn…”

Tha không nói gì đi xuống, chấn động cực độ khiến nàng thần trí mê loạn, hoảng trương không hiểu lại không biết nên biểu đạt như thế nào, tất cả lời nói đều nghẹn lại ngực.

Tô Bỉnh Tu trong lòng căng thẳng.

Nàng không cần phải nói, nàng vì sao cần phải nói?

Cho dù là cây cỏ cũng nhìn ra được mối tình thắm thiết của nàng và hắn, nàng từ nhỏ đã thương hắn, theo phụ mẫu song vong bị đưa vào phủ vẫn rất ngưỡng vọng hắn, rất quyến luyến hắn.

Lúc này nàng một mình lên kinh thành cũng là vì không muốn nghe theo lời mẹ gả cho người của thành Hàng Châu thủ phủ, mới chạy trốn suốt đêm.

Nàng vì hắn trên đường đi sinh bệnh nặng, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng mất, hắn làm sao có thể phụ nàng?

“Biểu ca, ngươi cưới công chúa sẽ không có thể chăm sóc Tiểu Điệp nữa phải không?” Nàng hoảng loạng nhìn hắn, nước mắt mông lung, “Ngươi có thể hay không không hề để ý ta…”

“Yên tâm đi.” Tô Bỉnh Tu bình tĩnh nói, vỗ vai an ủi nàng, “Biểu ca đã nói sẽ chăm sóc ngươi cả đời, thì tuyệt đối làm được.”

“Thế nhưng… Ngươi cưới công chúa sẽ không có khả năng lấy Tiểu Điệp nữa…”

“Ta đây liền đi cự hôn!” Tô Bỉnh Tu một lần nữa tức giận, hắn cắn răng, “Ta đi thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!” Nói, hắn buông thân thể Bạch Điệp ra, xoay người rời đi.

Bạch Điệp vội vã nắm lấy cánh tay của hắn, “Không được a, biểu ca.”

“Đúng vậy, đừng kích động, Bỉnh Tu.” Lý Sâm thấy tình hình không ổn, cũng nắm cánh tay kia của hắn.

“Lẽ nào ngươi muốn ta lúc đó khuất phục?” Tô Bỉnh Tu gầm nhẹ, con ngươi đen cuồng liệt trừng mắt nhìn muội phu, “Nếu như là ngươi, lẽ nào bằng lòng chịu lấy một nữ nhân đến khuôn mặt cũng chưa từng gặp qua hay sao?”

Lý Sâm sửng sốt, nhớ tới lúc trước khi hoàng thượng chỉ hôn, hắn cũng là liều lĩnh cự tuyệt cam chịu mất đầu, nhưng khi đó là có Thiên Tinh vì hắn mà nói giúp, lần này…”Bỉnh Tu, ngươi quả thực vô pháp cự tuyệt, trừ phi ngươi thà bị mất đầu.”

“Cái gì?” Bạch Điệp kinh hoảng quát lên, bị hai chữ “mất đầu” hù doạ nàng gần như ngây người.

“Trừ phi Thiên Tinh muốn hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, bằng không ngươi dám cãi lời chính là tử tội.” Lý Sâm thở dài, “Thiên Tinh hiểu rõ Hoàng thượng nhất, với nàng không nói cũng làm theo. Lúc này đã Thiên Tinh chủ động muốn ngươi trở thành Phò mã, sợ là nước đổ khó hốt.”

“Ngươi nói cái gì?” Tô Bỉnh Tu trừng mắt nhìn hắn, trên trán gân xanh nổi lên.

Lý Sâm không sợ hắn cuồng nộ, tiếp tục bình tĩnh nói: “Thiên Tinh rất ít mở miệng yêu cầu cái gì, nếu nàng một ngày mở miệng, thì hoàng thượng nhất định vì nàng làm được.”

“Ý của ngươi là nàng muốn cái gì, thì tuyệt đối có cái đó?”

“Chính là như vậy.”

“Nàng đừng nghĩ…” Bỉnh Tu nheo lại mắt, cắn chặt răng.

“Biểu ca, biểu ca!” Bạch Diệp nhìn thấy hắn âm tình bất định, Không ngờ càng thêm kinh hoàng vô thố. Nàng cũng chưa từng thấy biểu ca như vậy, quả thực hắn luôn ấm áp nho nhã, cũng chưa từng cuồng nộ như thế. Hắn không nên… nên trái với ý chỉ chứ?”Không được, ngươi không được cãi lời thánh mệnh, không thể được?”

“Tiểu Điệp —— “

“Ngươi lấy nàng đi, lấy Thiên Tinh công chúa đi.” Bạch Điệp vừa khóc vừa quát, “Nàng ta nhất định sẽ rất cao hứng.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta? Ta không quan hệ… Không có quan hệ.”

Tô Bỉnh Tu nhìn dung nhan của biểu muội trắng bệch như tuyết, lê hoa đái lệ, trong lòng đầy nộ diễm càng thêm cuồng sí.

Tiểu Điệp tuy nói không quan hệ, nhưng hắn biết nàng kỳ thực khổ sổ muốn chết, trong lòng ủy khuất không hiểu.

Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ làm nàng như vậy, khoảnh khắc nàng bị đưa vào Tô gia, hắn đã thề sẽ hảo chiếu cố nàng, đúng là hắn đã thề!

Hắn sẽ không để công chúa kia phá hỏng lời thề của hắn.

Vậy công chúa tuỳ hứng làm cao! Nàng đừng tưởng rằng triệu hắn làm Phò mã, trong lúc đó hắn sẽ ngoan ngoãn để nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Đúng vậy, vì không thể cãi lời thánh mệnh, hắn sẽ lấy nàng, là sẽ làm nàng bước vào Tô gia đại môn.

Nhưng nàng đừng tưởng rằng thế là xong, có thể làm cho hắn giống như chó vẫy đuôi mừng chủ.

Nàng muốn vào Tô gia môn, được thôi.

Nhưng hắn muốn nàng tất cả phải tuân theo Tô gia quy củ, muốn nàng phải tuân theo quy tắc của Tô Bình Tu!

Hắn sẽ làm nàng hối hận, hối hận vì yêu cầu hoàng thượng ban hạ chiếu thư như thế, hối hận vì dùng loại thủ đoạn này ép hắn lấy nàng.

Nàng chắc chắn sẽ hối hận không kịp.
Bình Luận (0)
Comment