Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 115

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau câu này, dọc đường đi, tâm trạng của Tạ Liên nặng trĩu. Trò chuyện thêm vài câu, những lời Hoa Thành nói cho y cảm giác tương tự bốn chữ sau: "Lời đã nói hết." Vì vậy Tạ Liên cũng không hỏi nhiều.

Trở lại Bồ Tề quán, trời còn chưa tảng sáng.

Vừa đẩy cửa ra, nồi nia xoong chảo đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lang Huỳnh, Cốc Tử và Thích Dung đều đang đắp chăn ngủ trong phòng, vô cùng an ổn. Xem ra sau khi Tạ Liên đi, thật sự đã có người tận tâm chăm nom nơi này, nhưng người đó đã lặng lẽ đi mất rồi.

Lần này Tạ Liên vừa trở về, theo sau chính là một đống lời cầu nguyện.

Lời cầu nguyện mà Bồ Tề quán nhận được chưa bao giờ nhiều như thế, Tạ Liên cũng không cho rằng đây là công lao giúp mình tuyên truyền tiếng thơm của phú thương kia -- Đúng thế, phú thương sống ở trấn trên dạo trước, cuối cùng đã thực hiện lời hứa ghé qua đây.

Có điều gã ghé thì ghé chứ chẳng hề chú ý đến tấm bảng mà Tạ Liên đặt ở nơi bắt mắt, hoặc gã cố ý vờ như không thấy. Gã cũng chẳng quyên thêm bao nhiêu nhang đèn như đã hứa, lần này đến đây, mục đích chủ yếu nhất là tặng một lá cờ thưởng, nhiệt tình niềm nở trao cho Tạ Liên ngay trước mặt các vị hương thân phụ lão của thôn Bồ Tề. Tạ Liên không đề phòng gì mở ra xem thử, sau đó lập tức khép lại, song bốn chữ to như cái đấu trên mặt cờ thưởng vẫn khắc sâu vào tâm trí của y -- "Diệu thủ hồi thai".

*Có câu "Diệu thủ hồi xuân" ý là khen thầy thuốc y thuật cao siêu chữa lành bệnh, vị chi "Diệu thủ hồi thai" chắc là đạo sĩ pháp thuật cao siêu chữa lành thai ấy =))

Tạ Liên: "?"

Sau khi tiễn phú thương kia đi, Tạ Liên thở dài một hơi, nhủ thầm ngày nào cũng lo khi nào gian nhà này sẽ sụp, không biết bao giờ mới sửa xong được đây. Dường như nhìn ra y đang than thở điều gì, Hoa Thành đứng tựa vào cạnh cửa lên tiếng: "Có một câu ta muốn nói lâu rồi, nếu ca ca sống ở đây mà không được yên tâm, chi bằng đổi nơi khác đi."

Tạ Liên lắc đầu: "Nói thì dễ Tam Lang à, đổi đi đâu đây."

Hoa Thành cười nói: "Không thì dọn sang chỗ ta đi."

Tạ Liên biết, lời này của Hoa Thành hẳn không phải chỉ là nói cho vui, nhưng sau lần "nói đùa" đêm hôm đó, chẳng hiểu sao lòng y có chút ám ảnh, Hoa Thành còn mở lời với điệu bộ "nói đùa" như thế nữa, Tạ Liên cũng không dám tùy tiện tiếp lời, chỉ cúi đầu cười cười cho qua.

Về phần những lời cầu nguyện nhận được, tuy rằng đều là mấy dạng như con bò già ở nhà chân bị thương không thể ra đồng cày cấy, bà xã ở nhà mang thai ngoài ruộng thiếu nhân công này kia, nhưng dù gì cũng là lời cầu nguyện, phải đối xử bình đẳng với lời cầu nguyện của các tín đồ. Qua vài hôm, Tạ Liên đáp ứng lời cầu nguyện, vào thôn phụ cấy mạ cày đất.

Hoa Thành sống ở đây nên dĩ nhiên cũng theo Tạ Liên đi chơi. Do đây là công việc nặng nhọc, ban đầu Tạ Liên cũng không muốn Hoa Thành ra đồng, nhưng không thuyết phục được hắn, hai người bèn thay quần áo vải thô, xắn cổ tay áo và ống quần, xuống ruộng lúa nước.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy vô số nông dân bận bịu đứng rải rác giữa từng mảng ruộng nước xanh biếc, trong đó có hai bóng người bắt mắt đến lạ.

Cho dù khoác trên mình áo quần vải thô của Tạ Liên cũng không thể che giấu nửa phần phong thái của Hoa Thành, chi bằng nói bộ đồ rách nát đó giúp gương mặt và thân hình của hắn trông càng chững chạc hơn. Hai người đều trắng trẻo, cánh tay rắn chắc, cẳng chân vừa dài vừa thẳng, tạo nên quang cảnh đẹp lóa mắt giữa một đám nông dân mặt ủ mày ê, chọc cho các thôn nữ quen ngắm đàn ông thô lỗ mặt đỏ tim đập, liên tục nhìn trộm, cắm tới cắm lui, mạ dưới tay lệch thành một đường hình cung, sau đó biến thành trò cười.

Trắng kiểu Hoa Thành là trắng gần như không có màu máu, Tạ Liên thì trắng trẻo phơn phớt hồng hào, hơn nữa vì nguyên nhân thể chất trời sinh, y càng đổ mồ hôi thì làn da càng trắng sáng như ngọc. Mặt trời chói chan rọi trên đầu, Tạ Liên đứng bên này quần quật một hồi, cả người trắng như thoa phấn, khô nóng khó chịu, liên tục lau mồ hôi chảy xuống cần cổ, nhưng nghĩ đến việc quỷ luôn nồng nặc âm khí, không thích ánh mặt trời, ắt hẳn Hoa Thành sẽ càng khó chịu hơn, bèn quay đầu nhìn thử. Quả nhiên, Hoa Thành cũng khoan thai đứng dậy, nheo mắt đưa tay che nắng, đôi mắt nằm dưới bóng mờ mà tay phải hắt xuống chân mày đang bình tĩnh nhìn sang bên này.

Tạ Liên đi tới, lấy nón của mình đội lên đầu Hoa Thành, nói: "Đội đi."

Thoạt đầu Hoa Thành sững người, thế rồi cười híp mắt đáp: "Ừm."

Tuy Hoa Thành bảo ra đồng là vì thấy thú vị, nhưng hắn làm việc còn nhanh hơn Tạ Liên, vừa nhanh vừa chuẩn, thành thạo miễn chê. Nửa canh giờ sau, Tạ Liên mới làm xong một mảng bên này đã hông nhức lưng đau, đành phải đứng lên đấm hông, Hoa Thành bên kia bèn qua đây giúp y. Tạ Liên đưa mắt quan sát, chưa đầy một lát, Hoa Thành đã im hơi lặng tiếng tự làm xong một mảng lớn, từng cây lúa xanh mơn mởn cắm ngay ngắn trong ruộng nước, khiến người ta yêu thích không thôi. Tạ Liên khen ngợi từ tận đáy lòng: "Tam Lang đệ đúng là học cái gì cũng sõi cực nhanh. Đệ đừng giúp ta nữa, qua kia ngồi nghỉ đi, uống nước gì cũng được."

Hoa Thành bèn đi tới bên bờ ruộng lấy nước. Thôn trưởng đứng cạnh nhìn nãy giờ, lúc này giơ ngón cái lên nói: "Đạo trưởng, thanh niên nhà nào mà cần cù giỏi giang thế! Một người làm bằng mấy chục người! Gái lớn nhà ai được cậu ta nhìn trúng thì có phúc lắm đấy!"

Tạ Liên "phụt" một tiếng bật cười, không lâu sau, quả nhiên có vài người lén lút tới hỏi Tạ Liên: "Nè nè đạo trưởng, thanh niên trong quán ngươi đến từ đâu thế? Đã cưới vợ chưa? Chắc trong nhà không có vợ đâu nhỉ?"

"Chắc chắn không có rồi, còn trẻ thế mà!"

Tạ Liên dở khóc dở cười, ậm ờ đáp: "À thì... đúng rồi, còn trẻ lắm, trước khoan suy xét chuyện này."

Mấy người kia vội nói: "Như vậy sao được. Chính vì tuổi còn trẻ nên mới phải tranh thủ ổn định đấy."

"Đạo trưởng ngươi vẫn nên khuyên nhủ chút đi, đàn ông phải ổn định sớm mới trưởng thành được. Làm chuyện gì trước tiên phải có một gia đình."

"Đúng đó, thanh niên trẻ mà! Củi khô lửa bốc nha! Không chịu nổi cô đơn đâu!"

Mấy người kia toàn là trong nhà có con gái muốn dò la tình hình, Tạ Liên đang ôn tồn khước từ, Hoa Thành lại cầm một ống trúc đi tới, nói một câu: "Cưới rồi. Ở nhà có vợ rồi."

Nghe vậy, mấy người kia thất vọng tột cùng, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi: "Cưới cô nương nhà ai thế? Vị tiểu huynh đệ này nói cho bọn ta nghe được không?"

"Chắc không phải gạt bọn ta đâu nhỉ."

"Chắc chắn vừa xinh đẹp vừa hiền hậu phải không?"

Hoa Thành nhướn mày, đáp: "Ừ, đúng thế. Vừa xinh đẹp vừa hiền lương. Là quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ta đã thích rồi. Thích rất nhiều năm, nếm đủ trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được."

Hoa Thành nói một cách trịnh trọng, không hề giống đang giả bộ, mấy người kia thấy không phải giỡn chơi nên đành tiếc hùi hụi giải tán. Tạ Liên đang nghe đến thất thần, Hoa Thành lại đưa một chiếc khăn vải và một ống nước cho y, hỏi: "Uống nước không?"

Tạ Liên nhận khăn vải, lau hai tay dính đầy bùn đất, bấy giờ mới nhận ống trúc uống vài hớp, sau đó đưa trả lại. Tay y vô thức vò khăn vải thành một cục nhăn nhúm, lau tới lau lui, nín một hồi rồi vẫn nhịn không được cất giọng: "...Thật sao?"

Hoa Thành nhận lại ống trúc, tự uống một hớp, hầu kết trượt lên trượt xuống một vòng, cúi đầu hỏi: "Hả? Gì cơ?"

Tạ Liên nâng tay áo lên, lau chút mồ hôi trên trán, cứ cảm thấy mặt trời hơi bị to thì phải, rọi đến nỗi vầng trán lẫn gò má của mình nóng hầm hập. Y cố gắng tỏ ra không để bụng, cười hỏi: "Ở nhà có vợ rồi, vừa xinh đẹp vừa hiền lương, là quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã thích rồi, nếm đủ trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được."

Hoa Thành nói: "À, giả thôi."

Chính Tạ Liên cũng không nhận ra mình đã thở phào một hơi. Lần này y cười thật, còn học theo giọng điệu trước đó của Hoa Thành mà rằng: "Nói dối."

Hoa Thành mỉm cười, đáp: "Có điều cũng không hẳn là giả. Ta vẫn chưa theo đuổi được thôi."

Nghe vậy, Tạ Liên sửng sốt, Hoa Thành lại xoay người đi, tiếp tục phụ việc.

Tạ Liên đực ra tại chỗ chốc lát, lúc này mới cúi người bắt đầu chậm rãi làm việc. Không hiểu tại sao, y cứ thấy hơi rầu rĩ sầu muộn, lát sau phát hiện mình sơ ý cắm lệch một hàng nhỏ, vội vàng kéo mạch suy nghĩ trở về.

Tạ Liên vừa làm việc dưới ruộng, vừa lén lút thử thông linh với Phong Sư. Mặc dù Hoa Thành dặn y đừng đến gần nhóm Phong Sư nữa, nhưng Tạ Liên vẫn không làm được. Mấy ngày qua y đã thử vô số lần, thế mà chẳng lần nào thành công, đọc thầm khẩu lệnh vài lần, bên kia không hề có phản ứng, lặng ngắt như tờ. Thế là y bèn đi đường vòng, tìm Linh Văn, hỏi: "Linh Văn, bây giờ Phong Sư đại nhân sao rồi?"

Linh Văn ở đầu kia kết nối rất nhanh, giọng vang bên tai Tạ Liên: "Phong Sư đại nhân hả? Đỡ hơn chút rồi."

Tuy trực giác bảo rằng nàng không nói thật, song Tạ Liên cũng không hỏi dò, chỉ quyết định lát nữa lên xem thử.

Lúc này, lại nghe Linh Văn nói: "Đúng rồi, Thủy Sư đại nhân sai người đưa chút quà đến chỗ ngươi, đã đưa đến rồi đấy, Thái tử điện hạ nhớ xem nhé."

Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Quà ư? Không cần đâu. Vô công bất thụ lộc." (không có công lao thì không nhận bổng lộc)

Linh Văn nói: "Đừng khiêm tốn khách sáo làm gì. Phong Sư đại nhân hễ kích động là lại tìm tùm lum người đi với mình, ngươi lăn xả theo Phong Sư đại nhân lâu như thế, về tình về lý đều đáng được nhận. Thủy Sư đại nhân nói chỉ là chút tâm ý nhỏ thôi, ngươi cứ nhận đi."

Tạ Liên vẫn cảm thấy không ổn lắm, bèn chú ý điều này. Sau khi kết thúc công việc ngoài ruộng, Hoa Thành đi giúp thôn trưởng sửa cái cày nhà ổng, Tạ Liên thì về Bồ Tề quán trước. Sau khi "ba đứa ăn không ngồi rồi" theo lời Hoa Thành được dời về Bồ Tề quán, Tạ Liên tìm khắp phòng một vòng, nhủ thầm: "Quà đâu? Ở chỗ nào nhỉ?"

Nghĩ bụng liệu có khi nào rớt vào khe hở dưới hòm công đức không, Tạ Liên bèn xắn tay áo lên, chuẩn bị dời hòm công đức sang chỗ khác, ngờ đâu dời mà nó chẳng nhúc nhích gì. Hòm công đức ấy vậy mà nặng trình trịch, cứ như đã mọc rễ dưới đất. Tạ Liên không hiểu ra sao, bèn móc chìa ra mở khóa, vừa giở nắp đã bị ánh vàng chói lóa rọi mù mắt.

Trong hòm công đức thế mà chất chi chít vàng thỏi, nhìn sơ qua một cái, nói ít cũng có ngàn vạn công đức cho y xài!

Tạ Liên lập tức đóng "cộp" nắp hòm, dùng hai tay đè chặt nó, nghĩ thầm: "Chút tâm ý nhỏ?"

Vô duyên vô cớ tặng đồ quý giá như thế, lẽ nào là phí bịt miệng? Ban đầu y còn cân nhắc, nếu thật sự là chút quà nhỏ, chẳng hạn như linh ngọc vòng ngọc ẩn chứa pháp lực gì đó, nhận lấy phải chăng sẽ tốt hơn, dẫu sao thẳng thừng trả về biết đâu sẽ phật ý Sư Vô Độ, Thủy Sư tâm cao khí ngạo, làm vậy trái lại không được tốt. Nhưng giờ thì hay rồi, không hổ là thần tài, một thùng vàng thỏi to tổ chảng thế này, nhất định phải trả về mới được.

Vừa khéo Tạ Liên cũng định lập tức lên Thượng thiên đình một chuyến thăm Phong Sư, thiết nghĩ Hoa Thành chắc không về nhanh thế, y bèn để lại mảnh giấy, sau đó vác hòm công đức nặng chết người kia lên đường.

Nào ngờ vừa đến Tiên kinh, chỉ thấy nhốn nháo hỗn loạn, người ngã ngựa đổ, Tạ Liên không khỏi trố mắt. Đường Thần Võ đang yên đang lành thế mà bị đập thủng lỗ khắp nơi, mấp mô lồi lõm. Một đám tiểu thần quan bận trước bận sau xoay tới xoay lui, Linh Văn ngồi xổm cạnh một cái hố sâu, đau đầu ấn huyệt thái dương. Tạ Liên đi tới hỏi: "Chân quân, xảy ra chuyện gì vậy?"

Linh Văn vừa ngẩng đầu đã bị hòm công đức to đùng sau lưng Tạ Liên dọa hết hồn: "Thái tử điện hạ, ngươi vác cái hòm công đức to thế lên đây làm gì? Ngươi hỏi chuyện gì xảy ra hả? Ầy đừng nói nữa, Nam Dương tướng quân và Huyền Chân tướng quân đánh nhau, đập luôn tiên phủ của đối phương."

Phong Tín và Mộ Tình? Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao hai người họ lại đánh nhau?"

Linh Văn nói: "Thì cũng vì chuyện linh hồn thai nhi lần trước thôi. Mấy Võ Thần bên kia hội họp, bàn bạc xem nên xử lý cặp mẹ con quỷ kia thế nào. Nam Dương tướng quân đề xuất đưa linh hồn thai nhi đi luyện hóa, dù gì vật đó thật sự đã giết người vô số hại người nghiêm trọng, Huyền Chân lại không đồng ý, giọng điệu nói sao nhỉ, hơi khiến người ta khó chịu, Nam Dương bèn bảo trước đây có thấy ngươi nhân từ khoan dung thế đâu, chẳng lẽ ngươi chột dạ này kia. Thái tử điện hạ ngươi cũng biết mà, bọn họ là thế đấy, nói dăm ba câu là lôi nhau ra ngoài đánh. Nhìn đi, nhìn đi, đánh ra nông nỗi gì? Từ đầu ta đã nói, tác phong của Võ Thần các ngươi không tốt tí nào, chi phí tu sửa Tiên kinh năm nay quá đáng sợ, khi nãy ta tính được phân nửa, giờ quên hết trơn rồi. Rõ là..."

Thấy nàng thật sự rất đau đầu, Tạ Liên nói: "Vậy... ngươi từ từ tính đi. Ta ghé thăm Phong Sư đại nhân trước."

Linh Văn ngẩng đầu, nói: "Thăm Phong Sư đại nhân? Thôi đừng Thái tử điện hạ à, bây giờ Phong Sư đại nhân không tiếp khách."

Tạ Liên hỏi: "Chẳng phải ngươi nói hắn đã đỡ hơn sao?"

Linh Văn đáp: "Đó là Thủy Sư đại nhân nói, nhưng Phong Sư không tiếp khách cũng là Thủy Sư đại nhân nói. Hiện tại ngay cả ta cũng không gặp được Phong Sư đại nhân, đoán chừng còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian, điện hạ cũng đừng đi làm gì. Mà nói chứ, có phải hòm công đức của ngươi hơi..."

"Xoảng" một tiếng, Tạ Liên đặt hòm công đức xuống, nói: "Vậy phiền ngươi giao trả cái này cho Thủy Sư đại nhân giúp ta. Vô công bất thụ lộc. Cho dù hắn không tặng gì, những điều không nên nói, Tạ Liên cũng sẽ không nhiều lời." Ném rương xong cả người nhẹ nhõm hẳn, Tạ Liên vội vã rời đi, Linh Văn ở phía sau gọi vài tiếng nhưng không được hồi đáp, thế là cũng đành thôi, tiếp tục cúi xuống nhìn hố sâu bên chân mà đau đầu khôn xiết.

Chẳng qua Tạ Liên đi thì đi chứ dĩ nhiên sẽ không hạ phàm nhanh thế, thay vào đó, y lặng lẽ đến tiên phủ của Phong Sư và Thủy Sư ở Tiên kinh.

Tuy nói tiên phủ này gồm ba tầng, bên ngoài ba tầng đều có hàng lớp hộ vệ canh gác, nhưng mức đó vẫn chưa làm khó được Tạ Liên. Lần trước Sư Thanh Huyền dẫn y vào, y vẫn nhớ mang máng vị trí của tẩm điện Phong Sư. Tạ Liên bèn trèo qua tường, khi thì chạy trên cao, khi thì đi lén lút, chẳng mấy chốc đã tới nơi. Nỗi lo duy nhất chính là Phong Sư đã bị anh mình đưa đến nơi khác, bây giờ căn bản không có ở đây.

Cũng may nỗi lo này chưa được chứng thực, Tạ Liên trèo lên nóc nhà, tìm một góc chết mà người ngoài không nhìn thấy, dùng chiêu móc chổng ngược*, treo lủng lẳng trên mái hiên, nhìn vào trong tẩm điện. Vừa nhìn tức thì kinh hãi.

*Móc chổng ngược: nguyên văn là 倒挂金钩 (đảo quải kim câu), ý là dùng mũi chân hoặc hai đầu gối móc vào thứ gì đó để đứng chổng ngược.

Sư Thanh Huyền ấy vậy mà bị trói gô, buộc vào giường của chính mình, hãy còn giãy dụa không ngừng. Sư Vô Độ thì đang đi tới đi lui bên giường, tay cầm một chén gì đó đen thùi lùi. Khựng lại giây lát, hắn thình lình bước qua ép đổ vào trong miệng Sư Thanh Huyền.

______________

______________
Bình Luận (0)
Comment