Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 196

Nghe lời nói thế, Tạ Liên giống như đột nhiên bị người ta đánh một bạt tai, y nhìn về phía hắn, mở miệng: "Ngươi đây là đang cười nhạo ta sao?"

Vô Danh đáp: "Không phải."

Tạ Liên nói: "Vậy thì ngươi đừng nói mấy lời hoang đường như thế! Làm thế nào còn có ai cho được?"

Vô Danh khựng lại một chút, mới nói: "Không hẳn là không có."

"......"

Tạ Liên không nén nổi tức giận, nói: "Được rồi, ngươi đến cùng là có ý gì? Ngươi không phải binh lính Tiên Nhạc à? Ta từ trên chiến trường đánh thức ngươi dậy không phải là muốn nghe ngươi nói giúp cho đám người Vĩnh An kia, ngươi chỉ cần nghe và làm theo mệnh lệnh của ta là đủ rồi!"

Đóa hoa trên đất kia như đâm vào tim y, đâm vào mắt y, khiến cho y đột nhiên hoảng loạn chật vật. Như thể để hả giận, Tạ Liên tiến đến giẫm mạnh lên nó đến nát như tươm. Sau khi giẫm xong, y nhận ra động tác này vô lí vô cùng, tội gì phải vì một đoá hoa cỏ không đáng kể như thế mà nổi giận? Ngay lập tức, y xoay người chạy khỏi miếu thái tử. Gió lạnh thổi qua, tâm tình dần dần khôi phục yên lặng.

Phía sau, thiếu niên hắc y cũng bước theo, Tạ Liên nói: "Vùng này ngươi đều đã tra xét qua rồi, có gì bất thường hay không?"

Vô Danh nói: "Không có."

Tạ Liên nói: "Chắc chắc không có? Muốn phát động dịch mặt người, thiên thời địa lợi giống cũng không thể sai lầm một li."

Vô Danh đáp: "Chắc chắn không có."

Tạ Liên không còn gì cần nói, ngẩng đầu nhìn trời.

Vô Danh lặng yên trong chốc lát, mới hỏi: "Điện hạ, ngài nghĩ nên phát động dịch mặt người trên oán linh như thế nào?"

Tạ Liên đáp: "Ta đang suy nghĩ."

Y cúi đầu nhìn thanh hắc kiếm giắt bên hông. Lên tới hàng ngàn, hàng vạn oán linh đã bị y niêm phong trong thanh kiếm này, nhưng lại chỉ có thể là tạm thời mà thôi

Lúc này, Vô Danh đột nhiên nói:" "Điện hạ, ta có một yêu cầu quá đáng."

"Nói đi."

Vô Danh mở miệng:" Ta hi vọng Điện hạ có thể giao thanh kiếm này cho ta, để ta tự mình phát động dịch mặt người."

Tạ Liên quay đầu lại, hỏi: "Tại sao?"

Thiếu niên hắc y hai mắt cách một lớp mặt nạ, nhìn thẳng vào mắt người đối diện, hắn nói: "Người ta yêu đặt ở trong lòng, trong cuộc chiến này bị thương rất nặng sống không bằng chết. Ta trơ mắt nhìn huynh ấy bị dày vò, thống khổ giãy dụa."

Giải thích một chút: trong tiếng Trung, từ nàng/cô ấy/ bà ấy (她) và từ hắn/y/huynh ấy (他) là từ đồng âm đều đọc là tā

Tạ Liên nói: "Cho nên?"

"Vì vậy, ta hi vọng ngài để ta làm người cầm kiếm, báo thù cho huynh ấy."

Lý do của hắn vô cùng hợp tình hợp lý, Tạ Liên vậy mà vẫn không thật sự tin tưởng lắm. Y hơi híp mắt lại, nói: "Ta cảm thấy, ngươi có chút kỳ lạ."

Y xoay người, vòng qua Vô Danh đi một vòng, lạnh lùng nói: "Theo như ta thấy, ngươi không giống như một người mang đầy oán hận. Yêu cầu của ngươi, đúng là để phát động dịch mặt người ư?"

Nói thì nói vậy, thế nhưng ngoại trừ để phát động dịch mặt người, thì còn có thể là vì cái gì?

Thiếu niên hắc y Vô Danh hơi khom người nhìn y, nói: "Điện hạ, ta so với bất kì người nào đều muốn bọn chúng chết. Không những vậy, ta còn muốn bọn chúng là chết trên tay ta. Nếu như ngài không tin ta, ta hiện tại có thể đi chứng minh cho ngài xem."

Tạ Liên nói: "Ngươi muốn chứng minh như thế nào?"

Hắc y võ giả đặt tay lên bội kiếm, chậm rãi lui ra đằng sau. Khi hắn đã lùi hơn ba bước, Tạ Liên mới kịp phản ứng được hắn muốn làm gì.

Hắn muốn đi giết người, chứng minh cho y xem rằng mình có quyết tâm báo thù!

Tạ Liên lập tức quát to: "Đứng lại!"

Vô Danh quả nhiên đứng lại. Tạ Liên nhìn hắn một chút, quả quyết nói: "Không được. Ta muốn tự mình phát động."

Hắc y Võ Giả này cúi đầu, mặt nạ vẫn còn nằm trên mặt, không biết hắn phản ứng như thế nào. Tạ Liên cũng không quan tâm phản ứng của người khác, y xoay người, nhẹ giọng nói: "...... Có điều, trước lúc đó, ta..

ta còn có một việc muốn làm."

Nói rồi, Tạ Liên nhấc lên thanh hắc kiếm lạnh như sương, ngắm nhìn phong mang trong tay, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ. Thiếu niên hắc y phát hiện có chỗ nào không đúng, hoảng hốt hỏi: "Điện hạ, ngài muốn làm gì?"

Hắn không kịp ngăn cản, sau một khắc, Tạ Liên đảo ngược mũi kiếm, đem thanh hắc kiếm ấy, cắm thẳng vào bụng mình!

Ngày thứ hai, đường xá quanh chỗ nọ.

Mấy ngày gần đây thời tiết không được tốt cho lắm, khi thì âm khí quỷ dị, khi thì cuồng phong gào thét, khi thì mưa lớn kéo dài.

Lại nói đến, mấy nơi gần đây cũng không được yên ổn, nghe nói hoàng cung mới xây cũng nổi lửa, quốc chủ và thái tử đều bệnh nặng vô cùng, bệnh đến mức không thể gặp mặt mọi người, rất nhiều dấu hiệu xấu không rõ ràng, khiến cho mọi người lén lút sợ hãi trong lòng, vô cùng không thoải mái. Chỉ có mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, vô tư vô lự, vẫn còn đang đuổi bắt nô đùa.

Một trận gió âm u thổi qua, che mắt người. Ngay sau đó, đầu đường ngã ba đột nhiên truyền đến một tiếng vang "Ầm" thật lớn, một bóng người từ trên trời giáng xuống!

Mọi người đi đường bị tiếng vang này doạ sợ hết hồn, dồn dập nhìn qua. Chỉ thấy trên mặt đất có một hố to, một người nằm co quắp trong đó, tóc xoã loà xoà, áo trắng nhuộm màu đỏ máu, đáng sợ doạ người.

Thoáng chốc, tất cả người đi đường ùa vào xem: "Là ai?!"

"Trời ạ, hắn ta từ đâu rơi xuống? Từ trên trời à?"

"Té chết hả?!"

"Không, hình như không phải, giống như vẫn còn đang động đậy!"

"Ngã thế mà còn chưa chết?! Chờ chút, cái thứ trước ngực hắn là cái gì? Kiếm à???"

Đợi đến khi đoàn người đến gần, mọi người mới từ từ thấy rõ dáng dấp của người này. Tuy rằng tóc tai bù xù, khuôn mặt vậy mà lại khá trắng nõn tuấn tú, chỉ là hai mắt nhìn thẳng lên trời, không giống người sống. Nhưng nói y không phải người sống, y vẫn còn đang hô hấp, phần giữa ngực và bụng y vẫn còn có một thanh hắc kiếm đâm vào ngũ tạng lục phủ, yếu ớt phập phồng.

Lúc này, có người vừa sợ vừa nói: "Chờ chút, chuyện này...... Đây không phải là..... vị...vị thái tử điện hạ kia à!"

Vừa nói như thế, những người khác cũng nhận ra: "...... Đúng thật là. Hoá ra là thái tử, Tiên Nhạc thái tử! Ta trước đây từng nhìn thấy ở phía xa!"

"Không phải nói vị thái tử đó mất tích rồi hay sao?"

"Ta nghe nói là phi thăng."

"Tại sao lại như thế...... Thanh kiếm kia là cái gì, thật sự là đâm xuyên qua ư? Thật đáng sợ......"

"Đừng xem nữa, tránh đường đi, đi đi có được không? Ta muốn bỏ đi!"

Đầu đường này là một ngã ba, dẫn đến hai con đường khác nhau, lúc này bị đoàn người chặn lại, xe ngựa không qua được, đều xuống xe xem, hò hét loạn xạ. Bỗng nhiên, có người kêu lên: "Chờ chút! Hắn giống như...... Đang muốn nói gì đó?"

Mọi người lúc này mới yên tĩnh lại, nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe. Một lát sau, người bên ngoài không nghe được động tĩnh gì, hô lên: "Hắn nói cái gì? Có chuyện gì xảy ra? Hắn có nói gì hay không?"

Người đứng đằng trước nói: "Không có!"

"Vậy thì hắn lại đang nói gì đấy?"

"Hắn nói, " cứu ta "."

Tạ Liên nằm thẳng trên đất, nói xong hai chữ này, không mở miệng nữa. Mọi người vây xung quanh y mỗi người vẻ mặt khác nhau, muôn hình vạn trạng, thiên kỳ bách quái. Một đầu bếp dáng người mập mạp mở miệng: "Cứu hắn? Cứu thế nào?"

Có người suy đoán: "Hẳn là nói rút thanh kiếm này ra đi?"

Đầu bếp kia nhìn qua to gan lớn mật, đang muốn đi đến thử xem, lập tức bị người bên ngoài ba chân bốn cẳng ngăn lại, nói: "Đừng đừng biệt, tuyệt đối đừng!!!"

Người nọ không rõ vì sao: "Tại sao?"

Người bên ngoài liền nói cho hắn: "Không được! Ngươi chưa từng nghe nói à? Tiên Nhạc không phải bị đánh bại à? Tại sao bại trận? Bởi vì xuất hiện dịch mặt người. Tại sao có dịch mặt người? Bởi vì có một ôn thần, chính là......"

"Ôn thần?! Thật à?!"

Lời vừa nói ra, ai cũng không dám tùy tiện, đám người vây quanh cái hố khổng lồ hình người kia phút chốc tản ra.

Dù sao, cũng không ai biết được, vị tiền triều thái tử điện hạ này đến cùng đã xảy ra việc gì. Đâu có bằng chứng nào chứng minh y không phải ôn thần? Dính vào y sẽ mắc phải dịch mặt người? Hoặc là có thể trở nên xui xẻo tột độ? Hơn nữa, nhìn qua, cho dù không rút thanh kiếm này ra, y trông có vẻ cũng chẳng chết được, không biết rơi tự độ cao bao nhiêu, tiếng vang thật lớn như thế mà vẫn chưa chết, vậy thì tuyệt không phải là người bình thường rồi.

Giây lát, có người khiếp vía thốt lên: "Chúng ta vẫn nên báo quan đi......"

"Không phải nói vị thái tử điện hạ này đã phi thăng à? Báo quan cái đếch gì?"

"Vậy nên làm gì bây giờ?"

Mồm năm miệng mười, mồm năm miệng mười, cuối cùng, thương lượng chẳng ra được kết quả gì, chỉ có thể kêu người đi báo, những người còn lại, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác.

Nằm à? Vậy thì cứ để hắn nằm đi đi chứ. Từng người dần dần tản đi.

Như vậy, Tạ Liên cứ ngủ ở trong hố sâu hình người kia, nhìn đầu người nhốn nháo tứ phía vơi dần, biến mất. Xe ngựa vòng qua y cứ thế mà đi, trẻ con nô đùa trên đường lớn đều bị cha mẹ kéo về nhà, xa xa thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang quang. Y trước sau diện vô biểu tình, không nói lời nào.

Có một người bán nước không đành lòng, nhỏ giọng hỏi lão bà của mình đang trông quán: "Mặc kệ hắn như vậy mà được sao? Hay là cho hắn một chén nước đi?"

Thê tử của người này do dự một chút, ngước nhìn bốn phía, nhỏ giọng: "......Thôi đi. Có thể thật sự là ôn thần đấy, ai biết áp quá gần thì có thể xảy ra việc gì."

Người bán nước này cũng do dự, nhìn sang tứ phía, một đám người bán hàng cũng đang theo dõi gã, vẻ mặt căng thẳng, giống như chỉ cần gã đi tới là sẽ kéo dài khoảng cách với gã ra, cuối cùng, cũng chưa dám đơn độc ra mặt, buông tha cho ý định này.

Tạ Liên cứ như thế từ sáng sớm đường ngập nắng, nằm chết dí đến lúc mặt trời nóng rực giữa trưa, lại từ khi mặt trời lặn, nằm chết dí đến tận khuya.

Trong lúc đó, người nhìn thấy y rất nhiều, đến gần y thì lại rất ít, càng chẳng có ai giúp y rút thanh kiếm ra.

Đêm khuya, trên đường không có một bóng người, Tạ Liên nằm trên đất, lấy nền trời làm phông, tối tăm mù mịt, chỉ có vài ngôi sao nhấp nháy. Tạ Liên không biết suy nghĩ việc gì, chợt nghe truyền đến một trận cười chế giễu: "Ha ha ha ha...... Ngươi đang nằm ở đây làm gì?"

Tạ Liên dưới hố khẽ cử động, nhưng mà, cũng không đứng dậy.

Chủ nhân của âm thanh này đến thăm quá nhiều lần, y đã không còn phản ứng kịch liệt như vậy nữa. Mà vị chủ nhân của thanh âm không được y hoan nghênh kia chủ động đi đến, đứng phía trước Tạ Liên, cúi người xuống, thanh âm tựa hồ có chút tiếc nuối. Hắn cúi người, bảo: "Ngươi nằm ở đây chờ đợi điều?"

Một tấm mặt nạ nửa khóc nửa cười hiện ra trước mặt y, vừa vặn che toàn bộ tầm mắt của Tạ Liên. Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, Tạ Liên lạnh lùng thốt: "Cút ngay, ngươi đang cản trở ta nhìn trời."

Bị bảo cút, Bạch Vô Tướng chẳng mảy may nghe theo, hắn cười, như trưởng bối dung túng trẻ nhỏ tùy hứng, càng thân thiết hơn, nói: "Bầu trời thì có gì đáng nhìn?"

Tạ Liên đáp: "Đáng nhìn hơn ngươi."

Bạch Vô Tướng nói: "Cần gì tức giận như thế? Chiêu kiếm này không phải là ta đâm, lần này cũng không phải là ta đem ngươi bỏ ở nơi này, tất cả những điều này đều là do ngươi làm. Cho dù đạt được kết quả ngươi mong muốn hay không, cũng không thể nào trách ta được nhỉ?"

Tạ Liên trầm mặc không nói gì.

Bạch Vô Tướng lại nói: "Ngươi lãng phí một ngày ở đây là để chứng minh điều gì? Để thuyết phục bản thân điều gì?"

Tạ Liên nói: "Liên quan gì đến ngươi."

Bạch Vô Tướng cười đến thương hại, nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi cho rằng sẽ có người đến rút kiếm cho ngươi hay sao?"

- -----------

Tác giả có lời muốn nói: tin tưởng mọi người đều nhìn ra, mấy ngày nay quyển thứ tư sắp kết thúc rồi ha. Đúng là cuốn ngắn nhất trong tất cả các quyển rồi...
Bình Luận (0)
Comment