Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 206

Tạ Liên khiếp sợ đến nói không ra lời.

Sư Thanh Huyền thì lại cào cào tóc nói: “Ây da ha ha ha ha ha ha, ban đầu ta còn muốn ngụy trang thành một người khác, bí mật quan sát các ngươi, không nghĩ tới ánh mắt thái tử điện hạ ngươi thực sắc bén! Hết cách rồi, nhất định là bởi vì phong thái của ta vẫn như cũ, làm người thấy khó khăn quên mới có thể như vậy đi! Ha ha ha ha ha ha ha......”

“......” Tạ Liên hai tay cầm bả vai hắn, trầm giọng nói, “...... Phong Sư đại nhân.”

Sư Thanh Huyền không ha ha ha nữa, nhưng vẫn xoạt xoạt xoạt xoạt cào tóc, giống như cảm thấy trong tóc có thật nhiều con rận rất ngứa, nói: “Thái tử điện hạ, ta không phải Phong Sư.”

Tạ Liên nói: “Được rồi.. Thanh Huyền.”

Dừng một chút, y mới nói: “Ngươi...... Vì sao lại biến thành bộ dáng như vậy?”

Sư Thanh Huyền nói: “Ây da cái này chính là một lời khó nói hết. Nói chung chính là như vậy như vậy, cái này cái kia, sau đó liền biến thành như vậy.”

Lúc này, tất cả mọi người trong miếu thốt lên: “Cái gì? Lão Phong! Ngươi biết hai người này?”

Sư Thanh Huyền xoay người, ôm vai Tạ Liên, dốc sức vỗ nói: “Biết! Đây là bằng hữu tốt trước đây của ta!”

“Cái gì! Là bằng hữu của ngươi? Lão Phong không nói sớm!”

“Lão Phong cái phẩm hạnh này của ngươi, lại nhận thức loại người vừa nhìn liền biết tiểu bạch kiểm da trắng thịt mềm ăn sung mặc sướng?! Ngươi lại đi khoe khoang!”

Người nghe ngạc nhiên thì nhiều kinh sợ lại ít, vốn phải cảm thấy buồn cười, nhưng Tạ Liên chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác khó chịu. Phải biết, trong ba người bọn họ, chỉ có Phong Sư lúc trước mới là “tiểu bạch kiểm da trắng thịt mềm ăn sung mặc sướng” hàng thật giá thật. Sư Thanh Huyền cả giận nói: “Thì sao chứ?

Ta cũng không có khoác lác!”

“Thôi đi, thời điểm trước đây ngươi ốm đau cả ngày nói nhảm không dứt, ngươi tưởng rằng chúng ta đều đã quên à!”

Sư Thanh Huyền cãi cọ một trận rồi ý nghĩa bất minh hô to lên, nói: “Ta hiện tại muốn đi giúp bằng hữu gặp khó khăn! Còn không có người đến?”

Lúc này, mọi người nhìn lẫn nhau một lát, nói: “Được thôi, là bằng hữu lão Phong nói, vậy thì không giống với lúc trước.”

“Cùng đi với lão Phong, miễn cho hắn cụt tay thiếu chân, bị người ta đánh chết.”

Sư Thanh Huyền nói: “Này!”

Còn có người chưa từ bỏ ý định hỏi: “Có phải thật hay không không có thù lao a? Coi như không trả thù lao, cho mấy cái đùi gà gặm gặm cũng được a?”

Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền nói vài câu qua loa, song phương cũng rõ ràng tình huống của bọn họ, Sư Thanh Huyền suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này không thể cưỡng bức ta hiểu, có điều cho ăn chút gì có được không? Mọi người cũng đã lâu không được ăn đồ ngon.”

Chỉ cần không phải ôm tâm tư hám lợi thái độ Tạ Liên liền không ngại, nói: “Có thể. Bất quá, giống như ngươi nói.” Thấp giọng vài câu, Sư Thanh Huyền nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.” Quay người lớn tiếng nói, “Chuyện này xong xuôi, trở về sẽ mời mọi người ăn đùi gà húp canh ha, người người có tới hay không đều có phần! Chú ý, không cần đi mới có phần, chỉ cần tự nguyện!”

Thuyết pháp này thế nhưng lại là kế hay.”Người người đều có phần”, có tới hay không đều có thể đến ăn, như vậy còn lựa chọn tới, cũng rất đáng quý rồi. Sư Thanh Huyền thét to nói: “Còn muốn nhiều người đến! Càng nhiều càng được! Đến đến đến! Nói cho bọn họ biết, không cần tiền, chỉ cần tới giúp ta một tay, thuận tiện cứu vớt chúng sinh vây quanh Hoàng Thành gì đó, chỉ cần tự nguyện! Xong việc mời mọi người ăn một bữa ngon!”

Có thể bởi vì có người lôi kéo, trong nháy mắt, trong miếu bỗng nhiên từ yên ắng biến thành khí thế ngất trời, quần chúng cái bang phân công nhau đi thông báo càng nhiều kẻ lang thang bọn họ biết. Tạ Liên, Hoa Thành, Sư Thanh Huyền ba người đứng trước cửa miếu đổ nát, Tạ Liên ngẩng đầu, nhìn thấy chỗ phía trên vốn phải ra có bảng hiệu nhưng lại trống trơn, nhịn không được nhớ tới toà Phong Thủy miếu đổ nát lúc trước ở Bác Cổ trấn, cùng với tượng Thủy Sư đầu không cánh mà bay và tượng Phong Sư cụt tay thiếu chân trong miếu, chung quy cũng không cách nào kiềm chế, chuyển hướng Sư Thanh Huyền, không xác định nói: “...... Thanh Huyền?” Sư Thanh Huyền bỏ tay từ trên vai y xuống, nói: “Chuyện gì? Thái tử điện hạ thật không tiện, trên tay ta có chút bẩn, quần áo của ngươi….ha ha.”

Quả nhiên, cánh tay của hắn để lại dấu vết màu xám bẩn thỉu ở trên vai bạch đạo bào của Tạ Liên, nhìn qua giống như hắn muốn giúp Tạ Liên phủi bụi, nhưng lúc đó chỉ có thể càng đập càng bẩn, lại thu tay lại, lúng túng xoa xoa sống mũi. Tạ Liên làm sao lại để ý những thứ này, y hiện tại chỉ rất lo lắng một chuyện, hỏi: “Phong...... Thanh Huyền, số mạng của ngươi......”

Sư Thanh Huyền sững sờ: “Số mạng của ta làm sao vậy?”

Tạ Liên nói: “Lẽ nào, Hắc Thủy vẫn thay đổi......?”

Sư Thanh Huyền lúc này mới chợt hiểu ra, vội nói: “Không không không, không có không có. Ngươi hiểu lầm rồi, hắn cái gì cũng không làm.”

Tạ Liên vốn cũng cảm thấy Hắc Thủy cuối cùng cũng không đến nỗi đem số phận của Sư Thanh Huyền thay đổi, nói: “Vậy tay chân ngươi tột cùng là sao?”

Sư Thanh Huyền lại gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái này cũng không phải do hắn. Cái này nói như thế nào đây...... Không hề cẩn thận, cũng có xui xẻo cực độ. Kỳ thực đều là tự ta gây ra.”

Hắn cũng không nói tỉ mỉ, Tạ Liên cũng không hỏi tới. Chỉ là, trong lúc hồ đồ, hiện trạng của Sư Thanh Huyền, vẫn ứng với tiên đoán lúc trước động tác trút giận của Hạ Huyền ở trong miếu Phong Thủy, không biết là huyền bí gì.

Tạ Liên nói: “Ngày đó pháp lực của ta bỗng nhiên bị rút đi, không có thể giúp ngươi, thực sự là xin lỗi.”

Sư Thanh Huyền khoát tay nói: “Vốn cũng không phải chuyện của ngươi. Nếu không phải Thái Tử điện hạ ngươi lúc đó nói với ta chuyện gì đã xảy ra, đại khái đến cuối cùng ta vẫn còn ngu muội không biết gì.”

Tạ Liên nói: “Ngày ấy sau đó đến cùng phát sinh cái gì?”

Nguyên lai, sau khi Hạ Huyền cắt đầu Sư Vô Độ, Sư Thanh Huyền liền dại ra, Hạ Huyền nói cái gì hắn cũng nghe không hiểu, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ Hạ Huyền mang hắn ra Hắc Thủy đảo. Sau đó, liền ném hắn vào trong hoàng thành. Cũng không biết tại sao lại là Hoàng Thành, có điều Sư Thanh Huyền trước đây đều là ầm ĩ muốn đi Hoàng Thành uống rượu dùng trà mở yến hội, đối với nơi này cũng coi là quen biết, đần độn u mê một trận, sau triệt để tỉnh táo, liền dứt khoát mai danh ẩn tích, trú ở nơi này.

Bởi vì hắn đã hoàn toàn không có pháp lực, không có bất kỳ thân phận để nhận dạng, hơn nữa cả ngày trà trộn trong góc bẩn dĩ vãng chưa bao giờ sẽ đặt chân tới, nên Thượng thiên đình tự nhiên không tra được tung tích của hắn.

Sư Thanh Huyền nói: “Nói chung, chuyện này không liên quan tới hắn. Sau đó ta cũng chưa từng thấy hắn.”

Không gặp cũng rất tốt. Việc này thực sự khó xử lý, người như vậy, rốt cuộc là giết hay là không giết đây? Hơn nữa thời khắc sống còn Thủy Sư còn tàn nhẫn bóp cổ Sư Thanh Huyền một cái quả thực khiến Hạ Huyền chán ghét cùng Tạ Liên người đầy mồ hôi lạnh. Đúng vào lúc này, chúng khất cái mang người trở về, hỗn tạp lôi kéo, hét lên: “Lão Phong lão Phong! Chúng ta kéo tới cho ngươi nhiều người như vậy, thế nào?”

Sư Thanh Huyền giơ ngón tay cái lên, nói: “Hảo! Mọi người đều được ăn đùi gà!”

“Nhiều người như vậy, ăn được không?”

Sư Thanh Huyền vung tay lên, một khắc đó, Tạ Liên tưởng chừng như thấy lại hình ảnh hắn vung ra mười vạn công đức ngày trước, lại chỉ nghe hắn nói: “Đây coi là cái gì! Đừng nói nhiều người như vậy, nhiều hơn nữa thậm chí gấp mười lần cũng ăn được!”

Không dễ dàng phục hồi tinh thần lại, nhìn sơ qua, vậy mà không biết làm sao lại tập hợp hơn hai trăm người, này có thể vượt quá tưởng tượng của Tạ Liên, hắn vui vẻ nói: “Phong Sư đại...... Thanh Huyền, năng suất thực cao!”

Sư Thanh Huyền đắc ý dào dạt nói: “Đó là đương nhiên, ta ở đâu cũng đều là nhất hô bá ứng, sau này không hừng còn có thể thành lập một bang phái gì đó thuận tay làm Bang chủ coong coong, ha ha ha ha ha ha ha......”

Chúng khất cái phía sau hắn đều nói: “Lão Phong lại phát bệnh rồi.”

“Không phải, hắn lại khoác lác rồi!”

Sư Thanh Huyền nói: “Cái gì, ta thật sự không khoác lác!”

Mấy người ăn mày nhất định phải phá bỏ lời nói của hắn, đối với Tạ Liên nói: “Vị bằng hữu này, ngươi không biết đi, thời điểm lão Phong vừa tới rất điên khùng, cả ngày thần thần quỷ quỷ khoe khoang với người khác nói mình là thần tiên.”

Sư Thanh Huyền trên mặt hiện ra vẻ lúng túng, lập tức lớn giọng nói: “Không rảnh nghe các ngươi phí lời, giữ miệng gặm đùi gà đi!”

Tạ Liên trong tai nghe được, nụ cười khẽ thu, tâm giống như ép chặt lại thành một đoàn, bây giờ lại chậm rãi mở ra bằng phẳng như tờ giấy.

Phong sư đại nhân thay đổi, lại không thay đổi.

Quá tốt rồi.

Sư Thanh Huyền nói: “Thái tử điện hạ, tiếp theo phải làm sao bây giờ? Người ta tìm được rồi, giao cho các ngươi.”

Tuy rằng nhân số không đủ, nhưng tạm thời trước tiên nghĩ cách bao vây lại thành trận. Tạ Liên nói: “Được, tiếp theo nhanh chóng tìm một bãi đất trống có thể chứa đựng nhiều người như vậy.”

Vừa nãy trong quá trình bọn hắn trò chuyện, Hoa Thành từ đầu đến cuối không có nói chen vào không biết đang suy nghĩ gì, lúc này mới nói: “Dễ làm. Ca ca đi theo ta.”

Tạ Liên gật đầu, Sư Thanh Huyền một bên một nạng khập khiễng nhảy, một bên quay đầu lại ra sức chào hỏi: “Mọi người đi theo, đừng lạc mất nhau ha!”

Tạ Liên vốn là theo bản năng muốn đi dìu hắn, nhưng thấy mọi người không một ai đi đỡ, hắn so với người khác cũng không quá chậm, tâm liền minh bạch. Một đám ăn mày lung ta lung tung ầm ầm từ xóm nghèo đi ra, vọt tới trên đường cái, đi chưa được mấy bước, chợt nghe một tiếng quát to: “Đứng lại! Các ngươi đang làm gì? Các ngươi nhiều người như vậy, đêm hôm khuya khoắt tụ tập lại muốn gây sự?!”

Chúng khất cái kinh hãi báo động: “Nguy rồi! Là lính tuần tra!”

Tạ Liên thế nhưng đầu cũng không quay lại, bởi vì Hoa Thành cũng không quay đầu lại, nói: “Không cần để ý.” Lời còn chưa dứt, binh sĩ kia liền ngã xuống.

Quần chúng cái bang ngạc nhiên không thôi, mồm năm miệng mười, Sư Thanh Huyền nói: “Yên tĩnh! Đừng đưa tới nhiều binh lính!” Lập tức thanh âm mọi người lại nhỏ lại. Hoa Thành dừng chân lại, nói: “Ca ca, là con đường này.”

Tạ Liên nói: “Này? Xác thực từ vị trí mà nói là thích hợp nhất, có điều có thể hay không làm người khác quá chú ý đi?”

Đường lớn này vô cùng rộng rãi, thường thường mỗi bước đều có một cái cửa hàng hướng về phía trước, chính là đường chính của Hoàng Thành, đương nhiên làm người khác vô cùng chú ý! Tất cả mọi người nói: “Đúng vây ̣ a, vạn nhất làm cho người ta phát hiện đánh đuổi là nguy!”

Hoa Thành lại nói: “Không liên quan, cho dù bọn họ phát hiện được cũng không thể đuổi chúng ta.”

Tạ Liên gật gù, nói: “Chư vị, ta nhất định phải nói rõ, tiếp theo, thứ chúng ta sắp đối phó, phi thường hung hiểm, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Mà một khi nó xông vào, toàn bộ Hoàng Thành đều sẽ rơi vào trong nguy hiểm. Vì lẽ đó cần phải bảo đảm mỗi người đều là tự nguyện, không có hai lòng, có ai có hay không cảm thấy sợ hãi muốn lui ra?”

Không ai. Tạ Liên nói: “Được, vậy hiện tại thỉnh mọi người người này nối tiếp người kia, nắm tay nhau tạo thành một vòng.”

Có người nghi ngờ nói: “Đây là trận pháp gì? Vì sao lại nghe giống như mấy đứa bé nắm tay nhau?”

Sư Thanh Huyền phun nước miếng nói: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, làm theo là được.”

“Lão Phong, lời này của ngươi không đúng rồi, phải biết, ai cũng không thèm phí lời cùng ngươi a!”

Cãi cọ một hồi, mọi người cũng làm theo lời nói, hơn hai trăm người tay cầm tay, trên đường cái Hoàng Thành rộng rãi bằng phẳng làm thành một vòng người rất lớn rất lớn. Sư Thanh Huyền nói: “Cầm tay như vậy thì những thứ đó sẽ không xông vào Hoàng Thành hả?”

Tạ Liên nói: “Không phải. Chúng nó sớm muộn cũng sẽ lao xuống.”

Sư Thanh Huyền bối rối nói: “Vậy trận pháp này này của ngươi dùng để làm gì?”

Tạ Liên nói: “Là cạm bẫy. Sau khi trận pháp này được thành lập, những thứ phá bỏ kết giới bảo vệ Hoàng Thành mà lao xuống sẽ không lẩn trốn tứ phương, mà toàn bộ đều sẽ bị hấp dẫn đến trong cái vòng này, rơi vào cạm bẫy.”

_____________________

Auuuuu uiiiiii thương Thanh Huyền quá TvT
Bình Luận (0)
Comment