Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Chương 209

Chạy đến Tiên Kinh, Tạ Liên chưa thôi bưng tay che miệng, suốt một đường thất tha thất thểu. Có một nhóm Thần Quan đang vội vàng đi qua cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn, tuy không dám bước lên hỏi, nhưng trong lòng đều không tránh được kỳ quái mà quay sang y. Tạ Liên liền buông tay bước vội, eo lưng thẳng tắp, thập phần giả dối mà xoa xoa miệng, ngập ngừng nói: “Miệng ta có chút đau, chẳng biết thế nào lại thành ra như vậy, ha ha……”

Nhóm Thần Quan lại càng dùng ánh mắt kì quái nhìn y.

Này là phải làm cái gì miệng mới có thể đau được đây?

Nhưng môi y lại thật sự có chút đau.

Vừa rồi có lẽ dùng sức nhảy lên, nói không chừng là đụng phải Hoa Thành. Lúc Tạ Liên dán môi lên, y chợt có cảm giác hắn hình như đang mỉm cười. Không dám nghĩ nữa, y cúi đầu, một mạch đi lên phía trước, bên kia, đám Thần Quan cũng không để ý y nữa, tiếp tục bước vội.

Không biết có phải vì việc Đồng Lô khai mở gây quá nhiều náo loạn hay không, toàn bộ Tiên Kinh trên dưới đều là không khí căng thẳng bất an. Tại Võ Thần Điện, rất nhiều vị Thần Quan tụ tập đông đủ. Tuy rằng oán linh từ Đồng Lô lan truyền đến bảy tám chỗ khắp trời nam đất bắc, nhưng đa số bọn chúng đều được đưa đến hoàng thành, nơi dân cư đông đúc nhất. Tạ Liên cùng Hoa Thành chọn phải nơi này, gắng gượng lắm mới lăn lộn được đến giờ, những người khác chỉ phải đối phó với vài trăm oán linh, chuyện bên đó đã sớm được giải quyết, Bùi Minh cùng Phong Tín cũng đã mình mẩy mệt mỏi mà trở lại Tiên Kinh.

Tạ Liên vừa bước vào trong điện, vừa ngẩng mặt liền ngẩn người cùng một kẻ đối mặt, chính là Lang Thiên Thu y đã lâu không gặp.

Lang Thiên Thu sắc mặt nặng nề, nhìn thoáng qua cũng là đang sững sờ, ngay sau đó hắn liền quay đi. Mọi người đều cúi đầu không nói, Quân Ngô ngồi ở phía trên, thấy Tạ Liên tới, hơi hơi đứng dậy ý muốn nói chuyện, Lang Thiên Thu liền đứng dậy trước, nói: “Đế quân, nghe nói ngài đã bắt được Thanh Quỷ Thích Dung.”

Quân Ngô nhìn về phía hắn, nói: “Nắm bắt tin tức không tồi. Nhưng mà, Thanh Quỷ Thích Dung cùng nữ quỷ Tuyên Cơ đều không phải do ta bắt, đều là người từ Quỷ Thị được Dẫn Ngọc giao phó dẫn đến.”

Tạ Liên lúc này mới phát giác, Dẫn Ngọc cũng đang có mặt ở đây. Cũng không còn biện pháp nào, y thật sự chẳng có chút cảm giác là hắn đang tồn tại. Lại nói, đây hẳn là lần đầu tiên Dẫn Ngọc tiến vào Thần Võ Điện. Thượng điện này ngoại trừ các vị thượng thần quan ra, chỉ khi Quân Ngô cho phép, người khác mới có thể đặt chân vào. Trước kia khi còn là thần quan, Dẫn Ngọc bởi vì phẩm cấp thấp hèn, căn bản không tư cách tiến vào, hiện giờ y đang “Đắm mình trụy lạc” ở Quỷ Thị, rốt cuộc lại được ngênh ngang mời vào, thật là chuyện dở khóc dở cười.

Lang Thiên Thu trực tiếp nói: “Thích Dung đối ta vốn là kẻ thù diệt tộc, thỉnh đế quân giao hắn cho ta xử trí.” Quân Ngô thoáng nhìn qua Tạ Liên, trầm ngâm một lát, nói: “Giao cho ngươi xử trí không phải là không thể, nhưng ta muốn hỏi một số vấn đề. Ngươi tính xử trí Thanh Quỷ Thích Dung như thế nào? Xử trí hắn xong rồi thì sao?”

Lúc trước, Lang Thiên Thu hạ lời tàn nhẫn, nói sau khi tìm Thích Dung tính xổ, liền sẽ đến lượt Tạ Liên, việc này Quân Ngô đương nhiên biết.

Lang Thiên Thu khẩu khí cứng nhắc đáp lại: “Này không phải chuyện liên quan đến quân sự, ta không có nghĩa vụ trả lời. Cũng không phải ta không thể trả lời, ta chỉ sợ sau khi trả lời rồi, không chừng đế quân ngài liền có tính toán bao che cho Thích Dung, không cho ta vì thân tộc báo thù thì sao?”

Hắn trước kia ở Thượng Thần Võ Điện cơ hồ không hề lên tiếng, một khi đã lên tiếng thì cũng đều là những lời ngây ngốc, nhưng hiện tại hắn mở miệng, biểu tình cùng ngữ khí lại vô cớ toát ra một cỗ lệ khí nhàn nhạt. Bùi Minh lên tiếng: “Thái Hoa điện hạ hôm nay dù có bực bội đến đâu, đế quân đương nhiên cũng sẽ không bao che……”

Đang lúc giảng hòa, bên ngoài thần điện vang lên một trận rối loạn. Một kẻ đột nhiên xông vào, nói: “Đế quân, ta không thể đợi nữa!”

Cư nhiên lại là Mộ Tình. Hắn một thân hắc y, sắc mặt cũng biến đen, phía sau là vài tên quan Võ Thần, nguyên bản là đang áp giải hắn, nhưng áp không nổi nên cũng đành phải chạy vội theo tiến vào, nói: “Đế quân, chúng ta đang muốn đưa Huyền Chân tướng quân đi……”

Quân Ngô thở dài, đỡ đỡ trán, phất tay nói: “Đã biết, các ngươi lui xuống đi.” Chốc lại ngẩng đầu chuyển hướng Mộ Tình: “Cho nên…?”

Mộ Tình chém đinh chặt sắt nói: “Cho nên ta không thể lại tiếp tục chịu đựng loại oan ức không rõ ràng như thế này được! Có khác gì các ngươi mang mông đặt lên đầu ta hả! Ngài không phải đã ở Đồng Lô đem ả ta bắt được sao? Ta muốn cùng ả đối chất với nhau!”

Lang Thiên Thu cũng nói: “Đế quân, cũng thỉnh ngài đem Thanh Quỷ Thích Dung giao cho ta!”

Hai tên này cùng nhau cao giọng đòi lý lẽ, phía dưới lại liền có người kêu loạn rồi, Quân Ngô nhìn qua đau đầu không thôi, nói: “Yên lặng! Các ngươi không thể trước hết cứ từ từ bình tĩnh sao? Để ta xử lý xong chuyện bên Đồng Lô đã.”

Mộ Tình nói: “Ngài muốn xử lý vụ Đồng Lô mở đường thả oán linh, liền bắt ta mang nhốt lại thì có chỗ tốt hả? Còn không bằng sớm ngày giúp ta rửa sạch oan khuất, củng cố lực lượng thượng quan thiên đình. Chỉ cần đế quân đem ả dẫn tới cùng ta đối chất, nhất định sự tình này có thể tra ra manh mối!”

Lời này của hắn thật ra cũng có lý, không cho hắn toại nguyện sợ là hắn sẽ không thuận theo mà bám riết, Quân Ngô đành phải ra lệnh: “Mang nữ quỷ Kiếm Lan lên đây.”

Không bao lâu, Kiếm Lan cũng bị giải lên. Nàng trong tay ôm một cái tã lót hình dáng tựa như chiếc tay nải cũ nát, trong đống quần áo vải vóc tản mát ra một dòng hắc khí dày đặc, một thứ tựa tay phi tay, tựa cốt phi cốt (*có hình dạng vừa giống lại không giống cánh tay và xương cốt) trắng bệch từ bên trong lộ ra, đang giương nanh múa vuốt lại bị nàng gìm tay bao lại, liền tự giác trở về. Đại khái là cho Phong Tín chút mặt mũi, bọn Thần Quan áp giải cũng không có chèn ép nàng.

Phong Tín hầu kết khẽ động, cùng nàng đưa mắt thăm dò một lát, kiếm Lan chủ động rời tầm mắt, sau đó, ánh mắt Phong Tín rơi xuống cái “tã lót” trước ngực nàng, tâm tình càng phức tạp. Mà Mộ Tình tựa hồ đã không nhẫn nại nổi nữa, vừa bước lên liền nói: “Ta không biết nhi tử ngươi vì cái gì mà muốn bôi nhọ ta, nhưng rõ ràng ta tuyệt đối không phải hung thủ, nó chắc chắn là bị người khác sai sử.”

Hắn như vậy ít nhiều cũng có chút thất thố, nhưng Tạ Liên cũng có thể lý giải, Mộ Tình hắn vốn là một kẻ sĩ diện, bị người đặt một chậu phân thối ở trên đầu lâu như vậy, còn làm ảnh hưởng tới việc hắn nhậm chức ở Thượng Thiên đình, tự nhiên cơn tức sẽ dâng thêm mười phần. Quân Ngô hỏi: “Ngươi thấy nó có thể bị người nào sai sử?”

Mộ Tình không nói chuyện, nhưng hắn ánh mắt dời đến một hướng, mọi người đều nhìn ra được, hắn đang xem xét Kiếm Lan.

Phong Tín trên trán lập tức nổi đầy gân xanh: “Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy nàng cố ý sai khiến chính nhi tử của mình bôi nhọ ngươi?”

Mộ Tình thu hồi ánh mắt, đáp: “Ta không hề nói thế.”

Phong Tín nói: “Vậy ngươi thấy nàng ấy đã làm gì? Nàng cùng ngươi lại không thù không oán, vì cái gì lại muốn sai sử nhi tử mình làm chuyện như vậy?”

Mộ Tình nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ả cùng ta không thù không oán, nhưng ngươi với ta thì không phải là không có.”

Phong Tín quát: “Ngươi lại có ý gì? Một lần đem nói rõ ràng hết đi.”

Mộ Tình nhìn thoáng qua Tạ Liên: “Ngươi chắc là trong khoảng thời gian Thái Tử điện hạ bị biếm chức đã cùng kết giao với Kiếm Lan đại tiểu thư nhỉ?”

Chúng thần quan cũng theo đó mà sôi nổi nhìn về phía Tạ Liên. Tạ Liên: “???”

Như thế nào bây giờ lại chuyển mục tiêu sang ta vậy?

Phong Tín cũng nhìn thoáng qua y, thấp giọng cả giận nói: “Chuyện này cùng chuyện kia có gì quan hệ gì hả?”

Mộ Tình thản nhiên nói: “Đương nhiên là có quan hệ. Khi đó ngươi cũng vì đi theo Thái Tử, chịu toàn khốn khổ, thấy ta bước vào được trung Thiên Đình liền hận đến thấu xương, lại thích nhất là tự khai đao mang ta ra chửi mắng đòi nợ cũ, quở trách ta làm việc không phải. Nàng ta là người chung chăn chung gối với ngươi, mưa dầm thấm lâu tự nhiên sẽ vô tri vô giác sinh ra hận thù với ta. Nói không chừng còn sẽ hận luôn cả Thái Tử điện hạ, bởi vì ngươi cuối cùng vẫn là không đem nàng đi mà lại lựa chọn trở về tiếp tục nghĩa vụ trung thành trong vô vọng, căn bản là vứt bỏ nàng……”

Phong Tín rốt cuộc nhịn không được nữa, gầm lên: “Ngươi cái tên rác rưởi chó tha!!”

Hắn đánh ra một quyền, Mộ Tình trở tay đánh trả, Kiếm Lan toan bước lên ngăn cản, linh thai kia lại cạc cạc ha hả cười quái dị, hệt như con quạ đang gọi bầy, kinh khủng đến cực điểm. Bùi Minh cùng Dẫn Ngọc chạy đến giữ chặt Phong Tín và Mộ Tình, Quyền Nhất Chân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tựa đang suy xét, nếu tiếp tục đánh thì ai sẽ thắng nhỉ? Tóm lại, toàn Đại Điện bao phủ một mảng chướng khí mù mịt, Tạ Liên lẳng lặng đứng một hồi lâu, cúi đầu, sau một lúc lâu, thở dài, nhắc nhở nói: “Đế quân, việc cấp bách là trước tiên là phải tìm được Bạch Vô Tướng, xử lý dịch mặt người. Mới vừa rồi chúng ta tìm được người đó, y mới là manh mối quan trọng nhất.”

Quân Ngô cũng xem không nổi nữa, vẫy vẫy tay, nói: “…… Mang nữ quỷ Kiếm Lan cùng linh thai kia xuống. Đưa Tiên Lạc Quốc sư lên đây.”

Mộ Tình quát: “Không cần! Ta là muốn…… Cái gì??”

Phong Tín cũng ngạc nhiên nói: “Đưa ai lên??”

Hai người đứng song song nhìn ra phía cửa Đại Điện. Kẻ kia bị một đám Võ Thần quan đưa đến, kia chẳng phải là người bọn họ đều thập phần quen thuộc: Tiên Lạc Quốc sư, Mai Niệm Khanh hay sao?

Phong Tín cùng Mộ Tình ngây người. Phong Tín hỏi lại: “Quốc sư? Thật là quốc sư?” Mộ Tình không nói lời nào, nhưng cũng kinh nghi bất định (*thấy kinh ngạc và khó hiểu). Cũng chẳng trách được, nói thật, hiện tại Tạ Liên cũng có chút cảm giác không thực, không cách nào đem người này cùng vị quốc sư đã từng hỏi y về “Chén nước hai người” kia xem là một người được.

Mai Niệm Khanh chậm rãi bước lên phía trước, cùng Tạ Liên thoáng lướt qua nhau. Quân Ngô ngồi ở trên đại điện, nói: “Tiên Lạc, lúc ở dưới kia, ngươi dường như có chuyện muốn nói?"

Tạ Liên hơi hơi cúi đầu, đáp: “Đúng vậy.”

Vì thế, y đem chuyện tiến vào Đồng Lô, thăm dò Ô Dung quốc và những chi tiết quan trọng khác nói hết ra. Mọi người càng nghe càng trợn to mắt, còn Phong Tín và Mộ Tình thì miễn bàn. Nghe xong, Quân Ngô chậm rãi nói: “Ta thế mà chưa từng nghe qua cái tên Ô Dung Quốc này.”

Chúng thần quan cũng sôi nổi phụ họa nói: “Ta cũng chưa từng nghe qua……”

“Rốt cuộc cũng là có từ hai ngàn năm trước.”

“Nhất định là cố ý tiêu hủy dấu vết mà.”

Mai Niệm Khanh vẫn luôn không rên một tiếng. Tạ Liên nói: “Quốc sư, Ô Dung Thái tử chính là Bạch Vô Tướng nhỉ?”

Mai Niệm Khanh nói: “Phải.”

Quả nhiên!

Bùi Minh vừa nghĩ vừa nói: “Những tấm bích hoạ kia là do người nào lưu lại? Còn tấm cuối cùng là do kẻ nào phá?”

Tạ Liên nói: “Là ai lưu lại ta không biết, nhưng theo ta, hẳn là chính Bạch Vô Tướng hoặc thuộc hạ của hắn hủy đi bức bích họa cuối cùng kia. Rốt cuộc hắn chính là không muốn để cho người khác biết thân phận thật của mình.”

Y chuyển hướng qua Mai Niệm Khanh: “Mà ngươi hẳn là thuộc hạ Ô Dung Thái tử nhỉ?” Cũng chính là thuộc hạ của Bạch Vô Tướng.

“……”

Mai Niệm Khanh không nói. Tạ Liên trong lòng bỗng dâng lên một chút xao động, y thật muốn hỏi hắn, khi Tiên Lạc bị diệt quốc, quốc sư có phải thật sự không biết cái thứ bệnh dịch kia chính là Bạch Vô Tướng mang tới? Hay là bọn họ vốn đã thông đồng từ trước, quốc sư thậm chí còn ra tay giúp đỡ?

Nhưng cuối cùng, y vẫn là hỏi một vấn đề khác: “Bạch Vô Tướng hiện tại đang ở nơi nào?”

“……”

Tạ Liên hỏi: “Bạch Vô Tướng vì sao phải tiêu diệt Tiên Lạc?”

“……”

Tạ Liên hỏi: “Ngươi vì sao muốn giết ta?”

Mai Niệm Khanh cuối cùng cũng mở miệng. Y nói: “Thái Tử điện hạ, ta không muốn giết ngươi.”

Tạ Liên chất vấn: “Vậy thì tại sao lúc đó ngươi lại vồ lấy cổ ta?”

Mai Niệm Khanh hỏi ngược lại: “Ta véo cổ ngươi thì ngươi sẽ chết sao? Còn cả cái tên đứng cạnh ngươi sẽ trơ mắt để ta véo cổ ngươi?”

Đúng là sẽ không. Nhưng cái kia không thể chứng minh rằng Mai Niệm Khanh lúc đó không mang theo sát tâm, bởi vì lúc ấy y phản ứng hoàn toàn là theo bản năng. Mai Niệm Khanh đại khái cũng biết mình không thuyết phục nổi y, cũng không tiếp tục biện giải.

Trầm mặc một lát, Tạ Liên rốt cuộc hỏi hắn vấn đề mà y muốn biết nhất: “Quốc sư, ngươi là từ trên người ta muốn đánh thức cái gì?”

Quân Ngô từng nói với Tạ Liên, quốc sư dường như muốn đánh thức thứ gì đó trên người y. Kia sẽ là cái gì?

Mai Niệm Khanh thần sắc bỗng trở nên quái dị, nhìn y chằm chằm. Tạ Liên buông tay áo, tay nắm thành quyền, nói: “Quốc sư, ngươi nói đi.”

Tạ Liên trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn một nỗi bất an. Quỹ đạo vận mệnh của Ô Dung Thái tử cùng y như thế nào lại tương tự nhau, chẳng lẽ giữa y và Bạch Vô Tướng thật sự có mối quan hệ bí ẩn?

Y nhất định phải tra rõ điều này. Bất luận giữa mình và Bạch Vô Tướng là loại quan hệ gì, y cũng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi việc dây dưa với hắn. Nhưng y cũng sợ nếu mình cùng hắn thật sự có quan hệ gì đó…

Mai Niệm Khanh nhìn hắn, sau một lúc lâu, nói: “Thái Tử điện hạ, ngươi hỏi câu này, ta hiện tại lúc này không thể trả lời. Hơn nữa dù ta có nói, ngươi chưa chắc đã tin.”

Dừng một chút, hắn nói: “Nhưng mà, có một câu ta có thể trả lời cho ngươi ngay lập tức.”

Mai Niệm Khanh gằn ra từng câu từng chữ: “Bạch Vô Tướng, hiện tại, hắn đang ở đây, ngay tại Thần Võ Điện này. Hắn chính là kẻ đang đứng ngay trước mặt ta!”

Ai ở trước mặt hắn?

Tạ Liên!

Tạ Liên lập tức lùi lại vài bước, tựa hồ muốn chạy khỏi nơi này. Phong Tín ở gần đó quát lên: “Quốc sư ngươi…… Ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ người ở trước mặt là ai, chính là Thái Tử điện hạ! Là đồ đệ ngươi!”

Thế nhưng, thần điện đã vang lên một vài tiếng bàn tán. Phía xa xa có vài vị Thần Quan bưng kín miệng, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ Thái Tử điện hạ cùng Bạch Vô Tướng là…… Nhất hồn nhị phân?!”

“Cái gì là Nhất hồn nhị phân cơ?!”

“Chính là dùng hồn phách chính mình chia làm hai, hoặc là tách thành hai nửa. Nửa này cùng nửa kia có chứa những ký ức bất đồng, tính tình cùng bản lĩnh cũng không giống nhau, có lẽ dung mạo cũng không giống nhau……”

“…… Có khả năng.”

“Ta cũng từng nghe qua chuyện này!”

“Nếu thật là như vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Thái Tử điện hạ chính là Bạch y họa thế???”

Bốn phương tám hướng đều là những lời bàn tán xì xầm, Tạ Liên cũng bắt đầu hoài nghi: Y chính là Bạch Vô Tướng??? Thật như vậy sao???

Chẳng lẽ chính y là người diệt Tiên Lạc, là chính y tự tra tấn chính mình tám trăm năm? Cho đến bây giờ, tất cả mọi việc đều là chính y tự mình gây ra???

Các vị Thần Quan ồ lên, thần sắc khác nhau, Phong Tín cũng không biết nên nói cái gì, tin cái gì. Mà Quân Ngô lúc này đứng lên, trấn an: “Tiên Lạc, bình tĩnh đã!”

Tạ Liên trước mắt có chút hoảng loạn, nói: “Ta…… Ta……”

Chẳng lẽ thật sự tất cả tai ương đều là y làm ra???

Nếu thật sự là y, vậy thì phải làm sao bây giờ? Hoàn toàn không biết!

Giữa một mảnh mờ mịt, bỗng nhiên, trong ngực y vang lên một tiếng nói:

“Sẽ không! Ta có thể cam đoan, ngươi chính là ngươi, không phải bất kỳ người nào khác. Tin ta!”

“……”

Tam Lang. Tam Lang!

Hoa Thành từng nói qua, không phải là y, hắn tuyệt đối sẽ không nói sai!

Nghĩ đến đây, tinh thần Tạ Liên trong nháy mắt thanh tỉnh, chân đứng vững vàng. Lúc này Quân Ngô đã rời bảo tọa (*ghế sang chảnh) đi đến bên cạnh y, nói: “Tiên Lạc! Ngươi trước hết bình tĩnh……”

Tạ Liên đang muốn ngẩng đầu thong thả trả lời, ai ngờ, đang lúc này, Mai Niệm Khanh đột nhiên duỗi tay, rút lấy bội kiếm bên hông Phong Tín, nhắm thẳng hướng Quân Ngô đâm tới!

Chúng thần quan đồng thời kinh hô. Nhưng mà, Quân Ngô cùng Tạ Liên đều là Võ Thần, hơn nữa đều Võ Thần quan bậc nhất bậc nhị, như thế nào còn thèm đem loại trình độ đánh lén này để vào mắt? Mũi kiếm kia còn chưa kịp chạm lên người Quân Ngô, Tạ Liên đã như tia chớp vung ra hai ngón tay, đem thanh Bạch Tuyết Kiếm Phong kia chế trụ kẹp giữa hai ngón tay!

Phong Tín thất thần một giây, lập tức tiến lên chế trụ quốc sư. Tại thượng thần Võ Điện còn dám hành hung, hơn nữa làm trò như thế trước mặt bao nhiêu Võ Thần, quả thực là tự tìm con đường chết. Phong Tín nói: “Quốc sư, ngươi làm vậy cũng vô dụng!”

Mai Niệm Khanh lại một bên phí công giãy giụa, đối Tạ Liên quát: “Nhìn!!! Mau nhìn đi!!!”

Dẫn Ngọc bèn đi lên nói: “Thái Tử điện hạ! Ngươi không sao chứ? Làm sao vậy?”

Mộ Tình xa xa cảnh giác nói: “Nhìn cái gì? Hắn có ý gì? Muốn làm gì?”

Đại điện trở thành một mảnh hỗn loạn, thật lâu sau, Tạ Liên vẫn không nhúc nhích.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà chính là bởi vì hắn từ trên Bạch Tuyết Kiếm Phong, thấy được một thứ.

Một khuôn mặt.

Một khuôn mặt thanh niên tuấn dật trầm ổn.

Mà ở trên khuôn mặt này, còn có ba khuôn mặt khác!

Ba gương mặt kia nhỏ hơn, cắm rễ trên mặt thanh niên này, đem dung mạo vốn tuấn mỹ hủy đến âm trầm đáng sợ, ngũ quan đều vặn vẹo, móp méo. Nửa khuôn mặt phảng phất tựa đang khóc, nửa kia tựa hồ đang cười.

Khuôn mặt này Tạ Liên hẳn là quen thuộc. Nhưng giờ phút này trong ảnh phản chiếu của Kiếm Phong, lại trông vô cùng xa lạ, thật khiến người ta rùng mình sợ hãi. Tạ Liên sợ đến mức cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lúc này y mới nhớ tới, thanh kiếm Phong Tín mang bên người chính là Hồng Kính, tà ma hiện hình chi kính. Yêu ma bị Hồng kính soi trúng, không thể che giấu thân phận.

Nơi mà Hồng kính chiếu đến, không phải mặt y, mà là kẻ đứng ở phía sau. Hơn nữa, trên mặt hắn có một đôi mắt âm trầm, đang gắt gao nhìn chăm chú vào y.

Đồng tử Tạ Liên dần co rút. Động tác y cũng chậm lại, hơi hơi há miệng muốn nói, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.

Một lực tay mạnh mẽ bắt được cổ tay y, Quân Ngô ở phía sau mỉm cười hỏi: “Tiên Lạc, ngươi đang nhìn gì vậy?”

__________________

Vâng,các bạn đã đoán ra gì chưa???
Bình Luận (0)
Comment