*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tạ Liên nói: “Bùi tướng quân… pháp trận kia là để ngăn chặn những oán linh chạy ra từ Đồng Lô. Một khi bị phá, dịch mặt người sẽ bùng nổ lần thứ ba, chỉ sợ là…”
Chỉ sợ là thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.
Bùi Minh gãi gãi sống mũi, nói: “Ta xác nhận lại một chút. Ngươi… không cho ta lựa chọn nào khác đúng không?”
Quân Ngô trả lời: “Đương nhiên là có. Nếu ngươi chịu đi xuống, ta sẽ thả ngươi ra. Nếu ngươi không đi, ta sẽ thả bọn họ.”
Bọn họ là ai?
Tuyên Cơ, Dung Quảng và Khắc Ma!
Ba con quỷ bị trói lại một bên, ánh mắt thể hiện sự đói khát điên cuồng, có thể tưởng tượng một khi được thả ra thì chúng sẽ làm gì. Một là bóp chết, hai là dùng móng tay cào chết, lấy kiếm thọc chết, không thì cũng là cắn đến chết, hoặc có thể là tất cả những cách trên.
Quân Ngô nói tiếp: “Tiểu Bùi cũng đang ở đây. Ta thấy, ngươi thật sự rất coi trọng người hậu bối này. Vì muốn giúp hắn, ngươi có thể tô son trát phấn che đậy việc hắn làm ở Bán Nguyệt quốc, thậm chí đổ lỗi cho người khác.”
Dung Quảng nghe xong lại lên cơn điên cuồng, mắng chửi Bùi Minh hành xử không có lý lẽ, vì tâng bốc con cháu mà quên đi huynh đệ. Tuyên Cơ bên cạnh cũng nổi sát khí, không biết là đang ghen tỵ cái gì.
Bùi Minh cố phớt lờ thái độ căm hận của họ, suy nghĩ một hồi lâu, thở dài: “Ngươi có thể cho ta thêm thời gian cân nhắc được không?”
Quân Ngô nói: “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, không thể cho ngươi quá nhiều thời gian.”
Vừa dứt lời, ba con quỷ cười hưng phấn, nhào thẳng tới Bùi Minh!
Cửa điện Minh Quang đóng lại. Tạ Liên có thể nghe được tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng cắn xé.
Y biến sắc, hô to: “Bùi tướng quân! Bán Nguyệt!!!”
Y muốn lao vào trong, thế nhưng Quân Ngô vẫn để tay trên vai y như cũ, mạnh tay đẩy y đi sang hướng khác.
Tạ Liên không ngừng quay đầu lại, thân thể lại không cử động được, tức giận quát: “Ngươi muốn làm gì?!”
Quân Ngô nói: “Việc tiếp theo.”
Việc tiếp theo? Việc tiếp theo gì?
Đi được một đoạn, hắn dừng lại, một lần nữa Tạ Liên ngừng hô hấp.
Điện Thái Hoa của Lang Thiên Thu!
Thích Dung cũng từ phía đối diện đi tới, kẹp Cốc Tử ở nách, tỏ vẻ sảng khoái mỹ mãn sau khi dẫm đổ thần điện của tất cả các thần quan.
Hắn hỏi: “Kêu ta tới làm gì?”
Quân Ngô thế nào lại gọi cả Thích Dung đến điện Thái Hoa. Tạ Liên càng có linh cảm xấu, quát lớn: “Không phải chuyện của ngươi, đi mau!”
Thích Dung tụt hứng, tức tối, chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt Tạ Liên.
Quân Ngô nói: “Đi vào.”
Thích Dung cười đắc ý: “Ha ha, ở nơi này, lời nói của ngươi không có giá trị!”, sau đó kiêu căng ngạo mạn bước vào trong.
Trong điện Thái Hoa, Lang Thiên Thu trầm ngâm, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.
Vừa thấy Tạ Liên cùng Quân Ngô, hắn hoài nghi nói: “Các ngươi tới đây làm gì?”
Sau đó, hắn trông thấy Thích Dung, vẻ mặt chợt biến sắc, phẫn nộ quát: “Ngươi!”
Tiếng quát của hắn dọa cho Cốc Tử co rúm lại, còn Thích Dung lại không chút sợ hãi, ngồi ngoài điện rung đùi, vênh váo nói: "Con ngoan, không phải sợ! Không sai, chính là ta. Lang Thiên Thu, không phải ngươi cố gắng đuổi giết ta lâu như vậy sao? Bây giờ chẳng phải chính ngươi đã rơi vào tay ta rồi?”
Lang Thiên Thu giận dữ, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lại bị nhốt ở trong thần điện không thể đi ra một bước. Hắn chuyển hướng sang Tạ Liên: “Ngươi muốn làm cái quỷ gì? Dẫn hắn tới đây để phô trương uy quyền với ta sao?”
Tạ Liên nói: “Không phải! Ngươi bình tĩnh một chút!”
Lang Thiên Thu gạt phăng lời của y qua một bên: “Ta bình tĩnh đủ lâu rồi, ta phải làm rõ ràng cái tình huống này là như thế nào!”
Quân Ngô lên tiếng: “Thái Hoa, xuống hoàng thành phá pháp trận người sống, ta liền giao kẻ thù của ngươi, Thanh Quỷ Thích Dung cho ngươi xử trí.”
Thích Dung vẫn đang cười sằng sặc: “Ha ha ha ha ha ha ha, Lang Thiên Thu, ngươi đúng là ngu xuẩn hệt như tổ tiên Vĩnh An nhà ngươi… Cái gì? Ngươi vừa nói gì cơ?! Giao ta cho hắn xử trí?! Ngươi có ý gì?!”
Hắn cười chán chê một hồi mới hiểu ý của Quân Ngô, hốt hoảng nhảy khỏi ghế. Đừng có đùa, để cho Lang Thiên Thu xử trí hắn? Hắn đã giết cả nhà Lang Thiên Thu, không phải bây giờ sẽ bị ngàn đao phanh thây hay sao!
Quân Ngô không buồn để ý đến hắn, tiếp tục ung dung nói: “Nếu không, ta sẽ giao ngươi cho Thanh Quỷ Thích Dung xử trí. Hoàng thất Vĩnh An đều chết sạch dưới tay hắn, bây giờ nhiều thêm một mạng cũng không thành vấn đề.”
Sắc mặt Lang Thiên Thu càng trở nên đáng sợ.
Thích Dung khó hiểu: “Từ từ đã?! Là sao cơ?!”
Tạ Liên thật sự không thể chịu nổi: “Ngươi điên rồi! Bắt bọn họ lựa chọn kiểu này, ngươi rốt cuộc muốn gì? Rốt cuộc muốn bắt ta nhìn cái gì?!”
Lang Thiên Thu vẫn luôn không ngừng đuổi đánh Thích Dung. Dựa vào tính tình của Thích Dung, chỉ cần có cơ hội xử trí Lang Thiên Thu, đương nhiên hắn muốn trả đủ cả vốn lẫn lãi! Thế nhưng, nếu Lang Thiên Thu thật sự đi phá pháp trận, chuyện gì xảy ra với hắn sau đó, hắn cũng không dám nghĩ tới!
Quân Ngô nói: “Nếu ngươi không muốn xem chúng lựa chọn, vậy ngươi thay thế chúng đi.”
Tạ Liên trợn to mắt: “Cái gì?”
Quân Ngô nói tiếp: “Tiên Lạc, đây đều là hậu quả do những hành động tùy hứng của ngươi gây ra. Nếu ngay từ đầu, ngươi lựa chọn vâng lời ta, bọn chúng cũng không bị rơi vào tình cảnh khó xử thế này.”
Giọng nói của Tạ Liên phát run: “Ý của ngươi là, tất cả đều do ta sai lầm? Vì cái gì mà lúc nào ngươi cũng phải dồn ta vào đường cùng thế này?!”
Quân Ngô nói: “Hận ta sao? Hận cũng vô dụng! Ngươi có bản lĩnh thì hãy đánh bại ta. Ngươi có thể không?”
Tạ Liên nắm chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.
Quân Ngô trầm giọng: “Bây giờ, đương nhiên ngươi không thể, thế nhưng chỉ cần ngươi phá vỡ trận pháp người sống, sẽ liền có khả năng. Bởi vì, ta sẽ giúp ngươi mở tất cả chú gông đang ràng buộc ngươi.”
“…”
Hai cái chú gông này đã phong ấn pháp lực của y hơn tám trăm năm. Một khi cởi bỏ nó xuống, mọi thứ sẽ thay đổi thế nào?
Thích Dung vẫn đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong điện Thái Hoa, chỉ sợ nếu Lang Thiên Thu chọn đi phá trận, Quân Ngô sẽ thật sự ném hắn cho Lang Thiên Thu xử trí. Ánh mắt Lang Thiên Thu hết đảo qua Thích Dung lại đảo qua Tạ Liên.
Đột nhiên, bàn tay của Quân Ngô đặt trên vai Tạ Liên buông lỏng ra.
Tạ Liên ngẩn người, vội quay đầu lại, chỉ thấy Quân Ngô vẫn tỏ vẻ ung dung, hơi hơi cúi đầu nhìn chăm chú lưỡi đao bạc đang kề cạnh cổ hắn.
Là lưỡi đao Ách Mệnh!
Hoa Thành đứng sau lưng hắn, ánh mắt đầy sát khí, lạnh lùng thốt: “Bỏ tay ra.”
Tạ Liên thở phào: “Tam Lang!”
Hoa Thành không thể nhịn được, vẫn là tự mình ra mặt.
Quân Ngô nhẹ nhàng hít một hơi, mỉm cười với Tạ Liên: “Tiên Lạc, ở trước mặt ta mà vẫn dám lén lút qua lại với Quỷ Vương, ngươi to gan lắm.”
Hoa Thành hừ một tiếng: “Ngươi cũng nên tự soi gương đi. Ngươi có tư cách gì mà nói ta?”
Thích Dung đứng ngồi không yên, sắc mặt chuyển biến kinh sợ: “Chó chó chó chó… chó Hoa Thành?! Sao ngươi lên được đây?!”
Tạ Liên rút Phương Tâm ở bên hông, một kiếm chém tới, phá tan phong ấn đang trói buộc Lang Thiên Thu, quát: “Thiên Thu, chạy mau!”
Lang Thiên Thu vẫn còn tức giận, lao thẳng về phía Thích Dung, một tay tóm lấy hắn, một tay rút thanh trọng kiếm ở sau lưng muốn chém hắn thành bảy, tám đoạn.
Cốc Tử vội nhào tới, dang hai tay trước người Thích Dung: “Đừng… Đừng giết cha ta!”
Lang Thiên Thu quát: “Tránh ra! Cha ngươi bị quỷ nhập rồi, hắn không còn là cha ngươi nữa!”
Thích Dung đột nhiên xoay người tóm lấy Cốc Tử, đe dọa: “Ngươi đừng lại gần! Ta cảnh cáo ngươi đừng bước lại gần! Nếu không ta liền cắn chết đứa bé này, mổ bụng nó ra ăn cho ngươi xem!”
Lang Thiên Thu dừng bước, giận dữ: “Đó không phải con trai ngươi sao? Nó che chở cho ngươi, ngươi lại đem nó ra làm lá chắn, đúng là thứ quỷ hạ đẳng đê tiện!”
Cốc Tử bị Thích Dung tóm trên tay, chỉ chớp chớp mắt. Hắn nói: “Chỉ là đứa trẻ con, tái sinh một cái là được!”
Quân Ngô nhẹ giọng: “Nếu đã như vậy…”
Nghe thấy giọng điệu của hắn, Tạ Liên linh cảm có chuyện nguy hiểm sắp xảy ra. Quả nhiên, không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng kêu la sợ hãi.
“Có lửa! Cháy rồi!!!”
“Trời ơi cháy rồi!!!”
Tạ Liên lao ra khỏi điện Thái Hoa, lập tức trông thấy cảnh tượng kinh hãi. Đêm tối buông xuống, chỉ có Tiên Kinh nghi ngút khói, đỏ rực một mảnh trời. Tất cả những tòa thần điện đều chìm trong biển lửa!
Tạ Liên quay đầu lại nhìn Quân Ngô: “Ngươi đốt cháy Tiên Kinh làm gì?! Bao nhiêu thần quan còn đang bị ngươi nhốt trong điện đấy!”
Hơn nữa, pháp lực của họ còn đang bị phong ấn, rơi vào cảnh này khác gì bị thiêu đến chết trong thần điện?
Hoa Thành nói: “Hắn vốn không hề quan tâm lũ thần quan đó sống hay chết.”
Nhân lúc Lang Thiên Thu vẫn còn bàng hoàng, Thích Dung kẹp Cốc Tử vào nách, ngã lộn nhào chạy thoát.
Lang Thiên Thu hô lớn: “Đứng lại!”
Có gọi nữa Thích Dung cũng còn lâu mới đứng lại.
Tạ Liên nói: “Thiên Thu, trước hết đi thả những thần quan khác ra đã!”
Lang Thiên Thu nói theo phản xạ: “Vâng, sư tôn!”
Vừa đáp xong, hai người đều ngẩn ra. Hắn liếc Tạ Liên một cái rồi quay mặt chạy như điên ra ngoài. Phía bên này, Hoa Thành thu lại Ách Mệnh, ra lệnh cho trăm ngàn con ngân điệp điên cuồng bủa vây Quân Ngô.
Hắn giữ chặt Tạ Liên, nói: “Đi!”
Những con ngân điệp không giữ được Quân Ngô bao lâu. Hai người chạy vội xuống đường cái. Lang Thiên Thu hành động vô cùng dứt khoát, đánh ngã từng tốp vệ binh. Rất nhiều thần quan bị hắn quẳng từ trong điện bay ra đường, ai cũng hoảng sợ: “Tại sao lại có cháy? Là ai đốt lửa?!”
“Đây không phải lửa bình thường, không có cách nào dập tắt!”
Phía xa văng vẳng tiếng Thích Dung vừa chạy vừa la hét: “Thao thao thao, ta thao con mẹ nó Quân Ngô, hắn điên rồi!! Lão tử còn đang ở đây mà hắn dám đốt cháy chính địa bàn của mình! Con mẹ nó, đúng là có bệnh!”
Phong Tín cũng chạy ra khỏi điện Nam Dương, đang liếc trái liếc phải như đang tìm người.
Mộ Tình hỏi: “Làm cách nào ra khỏi đây?”
Làm gì có cách nào!
“Có thể bay không?”
“Các vị bây giờ đều bị thương, pháp lực còn đang bị hạn chế, không bay nổi đâu…”
Nói tóm lại, thoát được ra khỏi thần điện thì cũng vẫn bị kẹt giữa Tiên Kinh, kẹt giữa biển lửa!
Bỗng dưng, mọi người cảm thấy mặt đất rung lên, càng lúc càng mạnh.
“Sao lại thế này? Động đất?”
Lang Thiên Thu nói: “Sao có thể được! Nơi này chính là Tiên Kinh nổi ở giữa trời, lấy đâu ra động đất?”
“Đây rốt cuộc là…”
Nói tới đây, mọi người liền nghẹn họng. Một lúc sau, ai cũng đồng loạt sôi nổi, giơ tay chỉ về phía trước.
Có người lẩm bẩm: “Đó là thứ gì vậy…”
Dưới bầu trời ngập ánh lửa, phía cuối con phố Tiên Kinh xuất hiện một chiếc đầu người thật lớn, nhìn chằm chằm mấy trăm vị thần quan.
Chiếc đầu thật sự quá lớn, thậm trí lớn gấp mấy lần một tòa kim điện, hơn nữa còn đang mỉm cười. Khuôn mặt mỉm cười thật bình thản, lương thiện, thế nhưng chìm giữa màn đêm tối cùng ánh lửa đỏ như máu, dường như trở nên hơi quỷ dị.
“…”
Có người ôm đầu nói: “… Ta bị ảo giác hay sao?”
“Thái tử điện hạ… lớn quá!”
Là bức tượng thần khổng lồ!
Nó bay lên tận Tiên Kinh!
Tạ Liên cũng ngạc nhiên. Bức tượng thần đó không phải nằm trong núi Đồng Lô sao? Hơn nữa, không có y thao túng, chẳng lẽ bức tượng tự mình sống dậy? Y chẳng những không ra mệnh lệnh, thậm chí pháp lực còn không đủ, làm sao khiến nó bay lên được?
Đang nghĩ tới đó, bỗng dưng, trong đêm tối, bức tượng thần tỏa ra vầng hào quang chói lọi như mặt trời, thật lộng lẫy. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được, không phải tượng thần tự phát ra ánh sáng mà là trăm vạn con ngân điệp, từng đàn từng đàn bay quanh bức tượng, bên cạnh còn là những chiếc đèn lồng sáng rực.
Chính là những con ngân điệp cùng đèn hoa đăng hộ tống nó bay lên bầu trời!
____________
Tèn ten ten ten