Lúc Vũ Văn Hi Triệt đi qua phòng Viên Hy thấy vẫn sáng đèn bèn nhấc chân đi về phía đó, trong phòng Viên Hy vẫn đang cặm cụi đọc sách, thấy người đến liền vội đứng dây, bởi vì đứng lên quá nhanh nên thân thể hơi lung lay:
"Đại ca, huynh sao lại ở đây?
Vũ Văn Hi Triệt nhìn qua cuốn sách trên bàn, mặt hiện lên nét trào phúng:" Đã muộn như vậy mà vẫn chăm chỉ đọc sách, là sách gì vậy, để ta xem thử ", nói xong hắn tự ý cầm lên xem, là một cuốn binh thư, trong thư phòng của nhà võ quan thì không thể thiếu những cuốn sách dạng như vậy.
" Thể nhược thì cần bồi trí nhưng ngay cả đầu óc cũng không mưu lược thì làm sao dùng binh cho được ".
Vũ Văn Hi Triệt nói đầy trâm chọc, nhìn sắc mặt Viên Hy tối dần khiến hắn càng thích thú:" Đã không có tài thì đừng nên thể hiện, chỉ khiến người khác khinh thường.
Làm xấu mặt mình thì thôi đừng kéo theo cả Vũ Văn gia.
Ngươi không xứng ".
Ba chữ cuối hắn cố tình nói thật chậm như muốn thưởng thức biểu tình trên mặt Viên Hy, đau đớn, uất hận, nhục nhã.
Bất quá Viên Hy vẫn cố gắng nhẫn nhịn:" Đại ca chỉ bảo rất đúng, đệ..
"
Còn chưa nói hết đã thấy bóng một nữ tử bước vào, Như Cơ trông thấy hai huynh đệ thì cười duyên dáng:
" Hai người đang ở đây bồi dưỡng tình cảm sao? "
Vũ Văn Hi Triệt cười lạnh:" Ta chỉ đang dạy dỗ tứ đệ nên làm sao trở thành một hảo đệ đệ, chỉ cần nhớ rõ cấp bậc của mình ở đâu ".
Rõ ràng cũng là dòng dõi Vũ Văn gia nhưng lại luôn bị xem thường, Như Cơ hơi thương hại nói:" Chúng ta có thể không mạnh như sư tử, hổ báo nhưng chắc chắn chúng ta không phải là con vật được nuôi để mua vui trong rạp xiếc.
Đệ nếu không làm được việc gì ra hồn thì đừng ra mặt làm trò cười cho người khác.
Danh dự của gia đình không phải là thứ để chơi đùa ".
Viên Hy hơi biến sắc:" Vì sao đệ không thể? Hai người là con của phụ thân, đệ cũng vậy ".
Đôi mắt Vũ Văn Hi Triệt loé lên tia sắc bén, lạnh lùng nói:" Ngươi dựa vào cái gì mà đòi so sánh với chúng ta ", hắn tiến sát gần Viên Hy, gằn giọng nói tiếp:" Vì sao ư? Chỉ dựa vào ngươi vốn không đủ tư cách để đứng đây chất vấn ta, ngươi biết không, sói luôn có tập tính bầy đàn sẽ không bao giờ bỏ rơi những con bị thương sau mỗi trận chiến, tuy nhiên chúng cũng có tập tính thứ bậc.
Xã hội này như một cuộc cạnh tranh khốc liệt và ngươi đang trở thành gánh nặng cho gia tộc này ".
Khuôn mặt Vĩnh Huy bị nói đến xám tro:" Tại sao huynh luôn dùng thái độ đó để đối xử với ta, huynh không thấy là ta cũng đang rất cố gắng rồi hay sao?
Vũ Văn Hi Triệt khinh cười một tiếng: "Ngươi đang cố gắng? Sao ta không nhìn thấy sự cố gắng của ngươi nhỉ".
Cơn phẫn nộ bùng lên, máu nóng dồn lên mặt, Vĩnh Huy không kịp suy nghĩ đã nói: "Huynh ghét bỏ ta vì ta đang ở vị trí người đó thuộc về đúng không? Tất cả những thứ vốn là của người đó lại được đem cho ta, huynh chỉ đang muốn giảm nhẹ tội lỗi của mình bằng cách hành hạ ta, điều đó khiến huynh thấy nhẹ nhõm hơn khi phải đối mặt với người đó".
Đến lúc này không chỉ có Vũ Văn Hi Triệt mà cả Như Cơ cũng đổi sắc mặt.
Như Cơ liếc mắt nhìn Vĩnh Huy, phẫn nộ quát to: "Câm miệng lại".
Sắc mặt Vũ Văn Hi Triệt cực kỳ khó coi, Như Cơ sợ đến mức vội giữ chặt cánh tay của hắn lại.
Vĩnh Huy đem hết sự khó chịu bị dồn nén từ lâu nói hết ra, càng cố ý chọc giận Vũ Văn Hi Triệt:
"Huynh muốn chuộc lỗi sao? Vậy thì dùng hết phần đời còn lại, dùng sinh mạng và tất cả những gì huynh đang có mà bù đắp cho người kia.
Huynh dám không? Nếu không dám thì đừng đem ta ra làm đối tượng để trút giận, suy cho cùng huynh cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.."
"Chát!" Như Cơ đột ngột giáng một cái tát như trời giáng lên mặt Vĩnh Huy, cô trợn mắt quát:
"Ngươi lớn tiếng với ai đấy? Ai cho phép ngươi dùng thái độ đó để nói chuyện với bọn ta".
Vĩnh Huy định mở miệng thì đột nhiên một cỗ lực đạo cực lớn lao đến bóp cổ, Vũ Văn Hi Triệt ánh mắt chứa đầy cái tàn nhẫn hệt như đôi mắt của con sói đang khát máu.
Như Cơ sợ hãi vội vàng cầu xin nhưng bàn tay ở cổ Vĩnh Huy vẫn không buông tha, dùng sức như muốn bóp vỡ cổ, Vĩnh Huy khuôn mặt bị siết thành màu đỏ hồng, cơ hồ sắp tắt thở đến nơi.
Vũ Văn Hi Triệt thực muốn một tay bóp chết y, nhưng chút lý trí vẫn còn sót lại, trước khi quá muộn hắn buông lỏng cánh tay thả Vĩnh Huy xuống đất.
Vĩnh Huy gập người ho sặc sụa, cố hít lấy từng chút không khí ít ỏi một cách khó nhọc.
Vũ Văn Hi Triệt vẫn hé ra khuôn mặt lạnh lùng, không có biểu tình nhấc chân đạp một cú vào bụng Vĩnh Huy, hại y bị văng người vào cạnh bàn kêu lên một tiếng đau đớn, đôi môi lãnh khốc nói ra một tiếng: "Phế vật", hắn ngồi xuống, ngồi đối diện Vĩnh Huy, phun ra một bụng hỏa khí: "Ngay cả người thế thân ngươi cũng làm không nổi, đừng có mơ tưởng hão huyền.
Trước mặt ta ngươi còn dám nói những câu như thế thì ta sẽ vặn cổ ngươi ngay lập tức đấy".
Nói đoạn hắn khinh xuy một tiếng, Như Cơ nhân cơ hội vội kéo tay Vũ Văn Hi Triệt rời đi.
Vĩnh Huy ngồi chết lặng một góc, đầu cúi gằm xuống không nhìn rõ biểu tình, cả người run rẩy cũng không biết đang tức giận hay sợ hãi.
Lát sau Vĩnh Huy bỗng nhiên cười đến thê lương, nguyên lai người kia quan trọng với huynh đến thế sao? Nếu ta là gánh nặng cho Vũ Văn gia vậy thì ta biết ai là gánh nặng của huynh rồi.
Tuyết Lan bước vào thư phòng thì thấy Vũ Văn Trác đang ngồi bần thần nhìn ngắm binh phù trong tay, nàng gõ nhẹ cửa một cái rồi cười nhẹ nói: "Thiếp đến không đúng lúc rồi".
Vũ Văn Trác đứng dậy, đưa tay ra đón nàng: "Nàng có chuyện gì cứ cho nhắn ta là được rồi, sao lại tự mình đến đây".
Y Trân đứng ở bên cạnh cười nói: "Bẩm hầu gia, phu nhân nghe quản gia nói người dạo gần đây ăn uống không ngon miệng nên cố ý làm mấy món điểm tâm mang tới cho người".
Vũ Văn Trác nhìn hộp đồ ăn trong tay Y Trân liền mỉm cười: "Ta vẫn nhớ món chè hạt sen long nhãn phu nhân làm ngon nhất".
Tuyết Lan tươi cười lấy ra từ trong hộp một chén chè sen cùng một chút đồ ăn khuyu khác, nàng đặt chén chè vào tay phu quân rồi nói: "Lâu rồi không làm, mong rằng không mất đi hương vị như xưa".
Vũ Văn Trác vui vẻ tiếp nhận, múc một muỗng cho vào miệng, vị ngọt thơm kéo theo kí ức ùa về: "Hương vị vẫn không đổi, không quá ngọt mà vẫn thú vị".
Trong lòng Tuyết Lan bỗng nhiên bi thương trào ra, nàng chỉ phải quay mặt đi vờ ngắm khóm trúc trước mặt.
Vũ Văn Trác sau khi ăn quá non nửa thì dừng lại, thở dài một tiếng thỏa mãn: "Nàng nghĩ hoàng đế còn tin vào Đông Doanh nữa không?", ông thích cùng phu nhân nghị sự, Tuyết Lan có thể giúp đỡ ông rất nhiều, nàng có cái nhìn thấu đáo và thông minh hơn tất cả nam nhân ông từng gặp, ông là coi trọng nàng cũng là tôn trọng nàng, tương kính như tân.
Tuyết Lan quay sang nhìn phu quân, nhẹ nhàng nói: "Thanh giả tự thanh, chàng yên tâm đi, thay vì ở đây suy nghĩ miên man thì nên tìm cách khôi phục lại vị thế của Đông Doanh, kẻ muốn gây bất lợi còn nhiều lăm".
Hầu gia cầm lấy tay nàng đặt vào bàn tay mình, âu yếm thâm tình: "Nàng chính là chỗ dựa tinh thần cho ta, có nàng ta không sợ gì nữa".
Nghe như thế đáy lòng Tuyết Lan trầm xuống, lại có chút chua xót gợn lên, cũng là vì chuyện năm đó mà đôi bên dần trở nên xa cách, tuy rằng nàng không thể hiện nhưng trong lòng cũng có chút oán nộ, bây giờ thấy hắn như vậy, nàng cũng không khỏi sinh ra một phần bi ai, nhỏ nhẹ nói: "Chàng yên tâm, thiếp sẽ luôn ở bên cạnh chàng".
Hầu gia vuốt nhẹ miếng ngọc bội, chất ngọc trơn bóng, vừa nhìn đã biết là cổ vật: "Ta đã cầm thứ này từ rất lâu rồi, lâu đến mức ta cũng không nhớ rõ mình đã phải đánh đổi những gì để có được nó".
Hắn nói liên miên: "Nàng xem chiếc ngọc bội này cũng chẳng quý báu gì nhưng lại có thể quyết định sống chết của người khác".
Giọng nói của Tuyết Lan trống rỗng: "Quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng".
Hầu gia nắm chặt miếng ngọc trong tay mà vuốt ve: "Ta nhớ rất rõ đây là miếng ngọc mà phụ thân ta được thừa hưởng từ cha của ông, ông vẫn luôn đeo nó đến lúc chết".
Đồng tử Tuyết Lan hơi co rút lại: "Ý của chàng là sẽ giao lại miếng ngọc này cho người thừa kế".
Hầu gia liếc nhìn nàng, cười khổ: "Ta thật sự có lỗi với nàng và con".
Tuyết Lan thê lương nói: "Chung quy chúng ta đều không phải là phụ mẫu tốt".
Ánh mắt Vũ Văn Trác chứa đầy cái mệt mỏi, ông chặm rãi nói: "Không phải ta không muốn nhận con, ta thật sự không dám nhìn lại, càng không dám đối mặt, ta không muốn nghe tin về hắn cũng không dám đi gặp, ta sợ trong ánh mắt của hắn chứa đầy cái oán hận".
Trong mắt không thể không có lệ quang, cái chua xót trong lồng ngực chậm rãi ùa lên cổ họng.
Tất nhiên hắn nhẫn tâm nhưng chung quy hắn có cái khó xử trong lòng.
Tuyết Lan không muốn nghĩ nhiều, nàng rút tay lại, chỉ phải ôn nhu nói:
"Phu quân đi nghỉ sớm, thiếp xin quay về phòng".
Hầu gia thở dài nói: "Ta biết nàng luôn tâm niệm điều gì, hắn cũng là hài tử của ta.."
Trong lòng xúc động như thuỷ triều dâng lên, nàng lấy tay che miệng hắn lại, ý bảo đừng nói nữa, xong dứt khoát rời đi, để lại hắn chỉ biết bất lực thở dài, trong mắt lộ ra vài phần nản lòng cùng tối tăm.
Trong phòng lẳng lặng, những vệt ánh trăng lẻ loi chiếu vào phòng, Tuyết Lan ngồi bên của sổ trông ra bên ngoài.
Y Trân sợ nàng bị lạnh vội lấy chăn ủ lên chân nàng, nhìn nàng buồn bã mà cô cũng buồn theo.
Mỗi lần phu nhân có tâm sự đều ngồi một mình ở đây nhìn ra ngoài, phảng phất như đang chờ một điều gì đó.
Tuyết Lan cứ im lặng không nói một lời, đau xót, rốt cuộc chịu đựng không được mà rơi nước mắt.
Nàng nghẹn ngào, bầu trời đêm dường như cũng nhiễm lệ khí..