Thiên Quỹ

Chương 22

Cảnh sát Tạ đến đây?

Kiều Mịch và Mạnh Tĩnh Nguyên hai mặt nhìn nhau, Kiều Mịch nhẹ giọng a một tiếng, nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên nói:

“Không phải là anh ta muốn bắt tôi về chứ? Tối hôm qua tôi thả chó cắn anh ta đấy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt nhìn lại:

“Vậy để Hắc Khuyển ăn sạch hắn luôn.”

“Không tốt lắm đâu, vị cảnh sát kia tuy rằng ngoan cố không chịu thay đổi, lại có chút không có lý lẽ, nhưng cũng không giết người phóng hỏa, không đáng phải đoạt mạng anh ta.”

Kiều Mịch buông Mạnh Tĩnh Nguyên ra đi về phía cửa viện, chủ ý đã quyết:

“Tôi nói chuyện với anh ta trước, cùng lắm thì cậu làm giống như lúc đối phó với Khương Cố Bình ấy, kêu Tiểu Mai và Thẩm Phong dùng cánh cửa đánh anh ta ra.”

“…”

Mạnh Tĩnh Nguyên giật mình, đưa ngón trỏ lên gãi gãi mũi, sau đó cào cào tóc.

Hắc Khuyển ở bên cạnh cười khúc khích, giễu cợt Mạnh thiếu gia cũng có một ngày phải bị mất mặt, kết quả là vui quá hóa buồn, đuôi chó gặp phải sự chà đạp vô tình của chủ nhân, nó ngao ngao kêu lên thảm thiết, nhảy dựng lên nhanh chóng tránh xa cái tên cuồng ngược đãi kia, ấm ức vòng vòng đuổi theo cái đuôi mình.

Kiều Mịch cũng không chú ý đến chút việc nhỏ xảy ra đằng sau lưng, anh kéo cửa ra liền thấy nửa thân thể của Tiểu Mai vươn ra bên ngoài tường, đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm thẳng vào người đến, một thân oán khí nói rõ cô phản cảm với người này. Kiều Mịch cười nhạt trấn an Tiểu Mai rồi quay sang nhìn cảnh sát Tạ, khoảng cách giữa hai lần gặp sao lại biến đổi nhiều như vậy?

“Cảnh sát Tạ?”

“A, vâng.”

Tạ Duệ Đường ho khan vài tiếng che giấu sự thất thố của mình, có lẽ anh ta có thể đẫm máu chiến đấu đến chết với kẻ khác rồi cuối cùng vẫn tỉnh táo để xót thương, có thể ngẩng đầu đối diện với họng súng đoạt mạng, nhưng biểu hiện của thanh niên nhìn như khiêm tốn vô hại này vào đêm qua, sau khi ra lệnh mệnh lệnh điên cuồng kia lại cực kỳ bình tĩnh, Tạ Duệ Dường thừa nhận mình không nhìn thấu người này, đối với nhân vật như vậy không thể kiềm nén mà sinh ra sợ hãi.

Kiều Mịch không hiểu gì cả, chỉ thấy vị cảnh sát này lắp bắp nói không nên lời nhưng cũng không có ý định ra tay bắt người thì càng cảm thấy hoang mang:

“Cảnh sát Tạ đặc biệt ghé thăm là có chuyện gì?”

Vẻ mặt Tạ Duệ Đường co quắp, vừa lấy tài liệu kẹp dưới nách ra, vừa như đang tự hỏi vừa nói:

“Vụ án kia… Mấy người đang điều tra… Tôi muốn nghe ý kiến của mọi người một chút.”

Mạnh Tĩnh Nguyên chờ đến mức không nhịn được nên cũng tiến lên, vừa nghe nói như vậy thì lông mày liền nhướn lên cao cao, cười lạnh:

“Sao rồi? Cảnh sát Tạ không phải là có bản lĩnh như trời sao? Ngài muốn điều tra rõ ràng còn không phải là rất đơn giản à? Tối nay lại đi vào một chuyến chẳng phải là được rồi?”

Tạ Duệ Đường và Mạnh Tĩnh Nguyên giống như nước với lửa, chỉ cần đụng vào một cái thì không phải lửa tắt chính là nước sôi, lập tức trợn mắt trừng lại:

“Mạnh Tĩnh Nguyên, cậu có bản lĩnh, cậu có thể biết rõ ràng chân tướng ở cao ốc Phương Thiên chắc?”

“Tôi không có hứng thú.”

“Vậy đêm qua là cái gì? Mộng du? Hay là lao vào nhà trống không người.”

“Hừ, là ai xông vào nhà trống không người, muốn lên Cục Cảnh sát báo án sao?”

“Cậu!”

“Đồ ngốc.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đang định kêu Tiểu Mai hoặc Thẩm Phong đánh bay tên này ra ngoài thì Kiều Mịch là giành bước lên cầm tư liệu trong tay Tạ Duệ Đường qua xem trước, tò mò hỏi:

“Cảnh sát Tạ cho rằng những tài liệu này có ích cho chúng tôi?”

“Anh đừng nhiều chuyện.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt liếc Kiều Mịch, đưa tay muốn cướp tập tư liệu kia nhưng lại bị tránh đi, Kiều Mịch mỉm cười lễ phép mời Tạ Duệ Đường vào trong nhà.

“Cảnh sát Tạ vào ngồi đã rồi nói tiếp.”

Tạ Duệ Đường khựng lại, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đi ngang qua Kiều Mịch vào trong nhà.

Thấy thế, Mạnh Tĩnh Nguyên lập tức kéo Kiều Mịch dám to gan làm trái ý mình qua, nghiến răng nghiến lợi:

“Ai kêu anh tự tiện quyết định hả?!”

“Nếu như cậu không bị thương, tôi sẽ không làm như vậy.”

Cánh tay bị túm đến đau, Kiều Mịch mím môi đón nhận cái trừng mắt giận dữ kia, cũng không định nhượng bộ:

“Đừng cáu kỉnh, nhìn tư liệu một chút cũng không thiệt gì, ngược lại cảnh sát Tạ cho dù biết rõ chân tướng cũng không thể phá án mới là phí sức mà không được cảm ơn, loại lợi ích tự dưng chạy đến này sao lại không chiếm lấy chứ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vốn đang giận dữ, sau khi nghe một câu này của Kiều Mịch thì ngây ngẩn cả người, ánh mắt chuyển sang nhìn người nào đó ở cách không xa đã cứng đờ, cậu cũng khó có thể kiềm nén cảm giác run rẩy mãnh liệt ở khóe môi, cuối cùng bại trận:

“Anh…”

“Sao hả?”

Gương mặt thản nhiên không chút xao động của Kiều Mịch ngước lên, lý lẽ thẳng thắn.

Trong giây lát đáy lòng Mạnh Tĩnh Nguyên có chút xúc động, đưa tay đẩy kính mắt đặt trên sống mũi Kiều Mịch một cái rồi đi nhanh vào trong phòng:

“Để tôi xem xem anh sẽ tra được cái gì.”

Kiều Mịch cảm thấy quái lạ, đưa tay khẽ đẩy đẩy gọng kính, chỉ cảm thấy tính tình của Mạnh thiếu gia này càng ngày càng giống trẻ con, nói không thắng được thì giở trò, không khỏi lắc đầu than nhẹ rồi nhấc chân bước theo sau, không quên mời cả Tạ Duệ Đường đã hóa đá, cực kỳ khéo léo nói:

“Đừng sợ, thực ra Hắc Khuyển không thích cắn người.”

Hắc Khuyển nằm dưới tàng cây ngáp một cái lẩm bẩm:

[Đúng, thực sự ta không thích cắn người, thích ăn người hơn.]

Tạ Duệ Đường nghe không hiểu tiếng chó lúc này cũng phát hiện ra Hắc Khuyển ở bên chân anh ta, anh ta giống như chim sợ cành cong nhảy dựng sang một phía khác cạnh Kiều Mịch, lại chật vật lùi lại mấy bước, cho đến khi người và chó giữ được khoảng cách an toàn ngoài hai thước thì mới giật mình nhận ra bản thân thất thố, trên làn da ngăm đen nổi lên hai mạt đỏ bừng khả nghi, anh ta rũ đầu bước nhanh vào trong nhà.

“Anh ta làm sao vậy?”

Kiều Mịch chả hiểu gì cả.

Hắc Khuyển khẽ đảo mắt chó, thở dài:

[Bị dạy dỗ thành công rồi.]

“Cái gì?”

[Kiều ngốc, thực ra đời trước mi là người huấn luyện động vật đúng không?]

“Làm sao tao nhớ rõ được đời trước.”

Kiều Mịch chỉ coi như Hắc Khuyển đang nói đùa nên cười, xoay người xoa xoa đầu chó rồi đi vào trong nhà.

Hắc Khuyển không nói gì nhìn trời tự hỏi.

Mời người vào phòng rồi, Kiều Mịch vốn không muốn quấy rầy hai người nói việc chính nên đi pha một bình trà ngon rồi từ từ đưa vào phòng, lại thấy cảnh sát và lưu manh đang như gà chọi trừng mắt nhìn nhau, tư liệu từ lúc đi vào ngồi đến giờ vẫn chưa được mở ra, nghiễm nhiên biến thành hai bức tượng điêu khắc. Anh chớp chớp mắt, lặng lẽ thở dài, đến bên cạnh bàn ngồi xuống rồi chủ động khơi chủ đề:

“Cảnh sát Tạ mang theo tư liệu gì vậy?”

Thân mình Tạ Duệ Đường lập tức cứng lại, cố gắng đặt ánh mắt lên người Mạnh Tĩnh Nguyên, không hề quay đầu lại nói:

“Tư liệu về mấy người đã chết, còn có tư liệu liên quan đến chủ sở hữu cao ốc Phương Thiên là Lưu Đào.”

“Vậy, chúng tôi có thể xem sao?”

Kiều Mịch nhìn xấp tư liệu kia, không đưa tay ra lấy mà lễ phép hỏi trước.

“… Hai người nói cho tôi biết trước, mấy người cho rằng có chuyện gì xảy ra với cao ốc Phương Thiên?”

Kiều Mịch liếc mắt nhìn về phía Mạnh Tĩnh Nguyên, người kia chỉ nhếch môi lên rồi liên tục cào tóc, Kiều Mịch không khỏi cười khẽ:

“Chuyện ma quái xảy ra trong cao ốc Phương Thiên có liên quan đến người sống hay không, đến giờ vẫn chưa được rõ ràng lắm.”

“Quỷ…”

Tạ Duệ Đường không quá có thể tiếp nhận đáp án này, nhưng từ kinh nghiệm đêm qua, anh ta đã không còn kiên định như lúc trước:

“Trước kia tôi chưa từng gặp quỷ, nếu như trên đời này thực sự có quỷ thì kẻ thù của tôi đã sớm giết chết tôi cả trăm lần rồi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cuối cùng cũng đưa mắt nhìn về phía Tạ Duệ Đường, khóe môi hơi nhếch, chưa kịp nói gì thì tiếng của Tiết Tư Thương đã truyền đến từ bên ngoài.

“Cậu một thân dương khí, sát khí rất nặng, bình thường quả thực không thể nào bị quỷ quái quấn lấy, nhưng cao ốc Phương Thiên thì không giống, âm khí tích tụ ở chỗ đó vượt xa mức độ bình thường khiến quỷ quái ở nơi ấy không sợ một thân dương khí và sát khí này của cậu, chúng đương nhiên sẽ tấn công cậu, mà ở trong đó… Tôi nghĩ cậu tốt nhất là không nên đến nữa, dù sao trong tứ hợp viện này cũng cực kỳ âm tà, chỉ có Mạnh Tĩnh Nguyên là trấn áp được.”

Nói xong, vẻ mặt Tiết Tư Thương không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào ngoại lệ Kiều Mịch.

Thì ra Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt đã quay về, tiểu viện mặc dù cách cao ốc rất gần nhưng thời gian bọn họ rời đi cũng cực ngắn, việc này không biết có được thu hoạch gì hay không.

Không cần đặt câu hỏi, Đường Mộng Kiệt vọt đến bên bàn rót một chén trà đầy liền lập tức bắt đầu thao thao bất tuyệt:

“Ai nha, ông chủ Lưu kia quả nhiên là che giấu không ít chuyện, thì ra chuyện quỷ ăn thịt người đã xảy ra được một thời gian rồi, ông ta tìm một ít đạo sĩ ở địa phương đến nhưng đều không có ai dám nhận mối làm ăn này, cuối cùng mới giao cho Tư Thương. Hôm nay chúng tôi ném tấm da người kia đến trước mặt ông chủ Lưu thì lão ta mới chịu thẳng thắn đấy, nghe nói lúc bảy người phụ nữ kia nhảy lầu thì vừa vặn trùng với thời gian mà mười mấy năm trước vợ lão nhảy lầu mà chết, lão nói có thể là do vợ mình gây chuyện.”

“Không, vợ ông ta vẫn chưa chết.”

Lời nói của Tạ Duệ Đường liền khiến mọi người chú ý, anh ta mở tư liệu, rút một phần trong đó mở ra:

“Vợ của Lưu Hùng Đào là Lý Tinh Lâm vào mười ba năm trước cùng một thời gian đã nhảy từ tầng bảy của tòa nhà Trung Dương xuống, mặc dù tuyên bố với bên ngoài là đã chết nhưng thực ra bà ta chưa chết, chỉ là biến thành người sống thực vật, vẫn hôn mê suốt mười ba năm qua.”

“Lão ta nói dối? Vì sao?”

Đường Mộng Kiệt không tin nổi túm lấy tư liệu kia đến, nhìn tấm ảnh một người phụ nữ dịu dàng trong tư liệu thì trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận than thở:

“Dáng vẻ rất xinh đẹp, thật đáng tiếc.”

Tiết Tư Thương ấn mạnh cái đầu của anh ta xuống mặt bàn, đi đến bên ghế ngồi xuống, đôi chân thon dài bắt chéo, nhíu mày suy ngẫm:

“Ông ta cũng không hẳn là nói dối, bởi vì vừa rồi tôi đã cẩn thận quan sát ông ta, lúc nói đến Lý Tinh Lâm thì vẻ kinh sợ của ông ta không có chút giả dối nào.”

“Vợ ông ta không phải là vẫn chưa chết sao?”

Đường Mộng Kiệt xoa xoa mũi u oán trừng mắt nhìn Tiết Tư Thương:

“Còn là một người sống đời sống thực vật nữa, nằm cả ngày ở trên giường thì có thể quậy ra được cái gì?”

“Có lẽ chúng ta nên đi xem vị phu nhân thực vật kia một chút.”

Tiết Tư Thương vươn ngón tay thon dài ra chỉ vào thông tin về viện điều dưỡng tư nhân:

“Mấy ngày nay tôi sẽ trấn giữ ở cao ốc, không thể đi được, bà ta đã thành người sống thực vật thì đành làm phiền Mạnh thiếu gia đi một chuyến, ‘túm’ bà ta ra hỏi một câu.”

Kiều Mịch chợt nói:

“Tôi cũng đi.”

Vài ánh mắt quay sang nhìn thanh niên thon gầy, đều là mắt trừng to không đồng ý rõ ràng.

Kiều Mịch càng không đồng ý hơn bọn họ:

“Một mình cậu ấy đi không có vấn đề gì sao?”

Vài ánh mắt lại lập tức nhìn về phía Mạnh thiếu gia có tạo hình lưu manh, lập tức thất vọng.

“Khụ, có Tiểu Kiều đi theo cũng tốt.”

Đường Mộng Kiệt che miệng cười trộm.

“Một mình cậu ta đi, nói không chừng sẽ đánh nhau với bảo vệ.”

Tạ Duệ Đường dự đoán rất đúng trọng tâm.

Tiết Tư Thương tổng kết:

“Vậy thì để Kiều Mịch đi cùng đi, tôi sẽ đến lấy sự đồng ý của ông chủ Lưu trước, nhiệm vụ của cậu là chỉ cần giám sát đừng để người này gây chuyện rối tung lên.”

“Được.”

Kiều Mịch thận trọng đáp.

“Các người.”

Mạnh Tĩnh Nguyên gần như tức phát điên, nhưng bốn người này khó có được một lần cực kỳ phối hợp.

“Không được chống án.”

Bốn cái mặt mẹ kế vỗ đến.

Mạnh Tĩnh Nguyên kinh ngạc đến ngẩn ngơ, nhìn bốn kẻ giống như ác bá tiếp tục quay ra bàn bạc với nhau, thầm nghĩ: Bây giờ rốt cuộc là ai đang đùa giỡn lưu manh đây?

“Thực ra mười ba năm trước bà Lưu là ôm con gái bảy tuổi của mình nhảy xuống, rất thần kỳ là trên thân thể Lưu Mẫn chỉ có vài vết thương nhẹ, nhưng tâm lý lại bị đả kích nghiêm trọng, phải nhận điều trị tâm lý gần một năm. Chuyện của cô bé lúc ấy đã thành một làn sóng, được vinh danh là cô bé thần kỳ.”

Tạ Duệ Đường rút một xấp tư liệu khác mở ra, một phần tư liệu chi tiết về một thiếu nữ từ lúc sinh ra đến giờ xuất hiện:

“Lưu Mẫn là sinh viên năm nhất thuộc khoa Biểu diễn của Học viện Nghệ thuật, chúng tôi đã điều tra kỹ về cô ấy nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết, việc này chắc chắn có liên quan đến cô ta.”

“Trực giác?”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc xéo sang vị cảnh sát không tin quỷ thần lại tin vào trực giác này một cái, trong mắt lộ vẻ giễu cợt.

Tạ Duệ Đường cắn răn nuốt cơn tức này xuống, nói tiếp:

“Nhưng nghi vấn xung quanh cô ta là cực lớn, bảy người chết kia từng có quan hệ tình nhân với Giám đốc Lưu, bảy người chết kia khi còn sống đều cực kỳ nịnh nọt thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu, Lưu Mẫn từng biểu hiện ra sự căm thù cực đoan với bọn họ, thậm chí còn tấn công một người chết trong đó, tạo thành tổn thương cực lớn, việc này cuối cùng bị đè xuống, cũng không tạo thành vụ án.”

Đường Mộng Kiệt chợt nhìn chằm chằm vào ảnh của Lưu Mẫn hồi lâu, sau đó mới gõ gõ ảnh chụp, hiếm có được một lần nghiêm túc nói:

“Lưu Mẫn này thật không đơn giản, tôi cảm nhận được mùi của đồng loại từ tấm hình này, cô ta là nữ phù thủy đúng không? Tôi phải đi gặp mặt cô ta một lần.”

Dứt lời, lập tức nhận đến một đống khinh bỉ và phỉ nhổ ở các mức độ khác nhau, dù sao người nào đó cũng không lương thiện gì, căn bản chỉ là một con sói đêm trăng t*ng trùng lên não, lúc nào cũng có thể phát tao thôi, căn bản là không có ai tin rằng anh ta có cái gọi là mùi đồng loại, là ngửi được mùi của gái đẹp đi?

Lưu Mẫn quả thực là người đẹp, cho dù học ở Học viện Nghệ thuật thì bất kể là dáng người hay gương mặt của cô đều gần như hoàn mỹ, hơn nữa còn có khí chất ngọc nữ ngây thơ thanh tú.

“Ai, tôi nói thật đó.”

Đường Mộng Kiệt hô lên nhưng vẫn không có ai ủng hộ anh ta, anh ta giận dữ đành phải chơi xấu, vỗ bàn:

“Tôi nói cô ta là nữ phù thủy, bất kể các người có tin hay không thì tôi vẫn tin.”

“Không cho phép cậu đi trêu chọc cô ta.”

Tiết Tư Thương dứt khoát phủ nhận đề nghị này, bắt đầu cân nhắc xem nên tiếp xúc với vị thiên kim họ Lưu này như thế nào.

Đường Mộng Kiệt nổi giận, lập tức túm lấy cánh tay gầy gò toàn xương của Kiều Mịch, cũng không để ý đến việc trước đó anh trở nên đặc biệt trầm mặc, cao giọng nói:

“Có Tiểu Kiều đi cùng tôi là được đúng không? Anh không tin tôi thì cũng phải tin tưởng cậu ấy chứ.”

“Hửm?”

Kiều Mịch luống cuống đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, cười khổ:

“Có cần thiết phải vậy không?”

Mạnh Tĩnh Nguyên chợt nói:

“Tôi cũng đi.”

“…”

Đường Mộng Kiệt chớp chớp mắt, đắc ý mỉm cười:

“Tiết Tư Thương, Mạnh thiếu gia cũng đi, vậy không còn vấn đề gì nữa chứ?”
Bình Luận (0)
Comment