Thiên Quỹ

Chương 30

Một tiếng thét dài rạch ngang không trung, Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt từ trên trời giáng xuống, hai đôi cánh lớn bám trên lưng họ nhanh chóng héo rút rồi biến thành hai cục bông nhảy nhót lên vai Đường Mộng Kiệt, anh ta thuận tay nhét hai cục bông đó vào trong túi, vỗ vỗ liền không hề thấy chút phập phồng nào nữa.

Kiều Mịch nghĩ đến chiếc túi thần kì của Doraemon, thật muốn biết rốt cuộc trong bộ tây trang của Đường Mộng Kiệt cất giấu bao nhiêu bảo bối.

“Kẻ vừa rồi là ai?”

Tiết Tư Thương nhíu mày nhìn quanh bốn phía, cuối cùng không thể cảm nhận được hơi thở của người kia nữa thì lông mày càng nhíu chặt hơn, sát ý sắc bén thoáng hiện lên trong đôi mắt giấu sau gọng kính màu vàng không dễ phát hiện.

Mạnh Tĩnh Nguyên nhảy từ trên lưng Hắc Khuyển xuống, kéo hai ba cái đã dứt đứt dây thừng đang trói tay Kiều Mịch, ánh mắt chạm lên vết đỏ trên làn da tái nhợt do bị dây thừng ghìm ra, lại nhìn sang vết cắt thật sâu trong lòng bàn tay cùng với mấy ngón tay bị bật hết móng, mạt đỏ trong mắt cậu càng lúc càng đậm hơn, sát ý khó có thể hình dung dâng lên mãnh liệt trong ***g ngực, hận không thể nghiền xương thủ phạm gây ra những chuyện này thành tro.

Sát ý rõ ràng đến mức không thể bỏ qua, Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt đều âm thầm đề phòng, nhỡ Mạnh Tĩnh Nguyên đột nhiên giở chứng thì bọn họ sẽ gặp nạn. Kiều Mịch cũng phát hiện ra Mạnh Tĩnh Nguyên đang khó chịu nên đưa tay ra muốn vuốt tóc cậu, nhưng ngại vì tay đang đầy máu tươi nên đổi thành kiễng chân lên ôm lấy cậu nhóc to xác quanh người đang tỏa ra sát khí dày đặc này, mỉm cười:

“Đừng giận, kẻ kia chạy mất rồi, lần sau có cơ hội sẽ gây phiền toái cho hắn chẳng phải là được rồi sao.”

Cái ôm ấm áp mang theo ý nghĩa khác khiến Mạnh Tĩnh Nguyên cứng đờ, thật sự không tức nổi nữa mà chỉ cảm thấy bất lực vô cùng, cậu ôm lại Kiều Mịch thật mạnh, sức lực rất lớn gần như muốn bẻ gãy vòng eo gầy gò của Kiều Mịch.

Kiều Mịch lấy làm lạ, trong lòng biết kinh nghiệm lần này tuyệt đối không thoải mái nên không khỏi qui kết hành động của Mạnh thiếu gia thành tính trẻ con không tốt lại hiếu thắng muốn quấy phá, cho phép cậu mặc sức làm nũng, chỉ cần bớt giận là được.

Vẻ mặt Đường Mộng Kiệt trở nên ranh mãnh, mắt la mày lém ném cho Tiết Tư Thương một cái nhìn ngầm hiểu rõ, người sau còn lười không thèm phản ứng lại với anh ta, chỉ hận đám người không đáng tin này đã quên tiệt mất việc chính, đành lên tiếng hỏi lần nữa:

“Vừa rồi là kẻ nào?”

Vẫn giữ nguyên tư thế bị ôm, Kiều Mịch trả lời:

“Hắn tên là Hạ Tân, là người xấu.”

Đường Mộng Kiệt vừa đưa tay ra giải thoát cho hai người Mạnh Tĩnh Nguyên bỏ lơ không cứu, nghe vậy thì phun ra:

“Phụt, ngay cả Tiểu Kiều mà cũng nói hắn là người xấu, vậy đúng thật là kẻ xấu khiến người thần đều căm phẫn đúng không? Tôi lại muốn gặp hắn một lần mà.”

Tiết Tư Thương chống cằm trầm tư, Đường Mộng Kiệt quan sát tình huống của hai tên ngốc, Mạnh Tĩnh Nguyêt cuối cùng cũng buông Kiều Mịch ra, lại nhìn anh chằm chằm không hề chớp mắt, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, sau một giây mới dùng ngữ điệu không có phép cãi lại ra lệnh:

“Nói! Hắn làm gì với anh rồi?!”

Kiều Mịch kinh ngạc, đẩy kính lên:

“Có chút chuyện, nhưng không gấp, đi xem Lưu Mẫn trước, cô ta bị quỉ bắt đi rồi.”

“Cô ta không quan trọng!”

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh, hoàn toàn không thỏa hiệp:

“Anh lập tức nói cho tôi! Cái tên Hạ Tân kia làm gì rồi?!”

Tiết Tư Thương và Kiều Mịch cùng đẩy kính mắt lên, cùng có cảm tưởng bất đồng về vị đại thiếu gia tùy hứng này.

“Đừng nói bậy, mục đích của chúng ta chính là mấy con quỉ kia.”

Dứt lời, Tiết Tư Thương liền xách theo Đường Mộng Kiệt dẫn đầu đi về một hướng.

“Quay về rồi nói, tôi sẽ kể hết từ đầu đến cuối mọi chuyện cho cậu nghe.”

Kiều Mịch cẩn thận dụ dỗ, đưa tay ra kéo Mạnh Tĩnh Nguyên.

Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Nguyên tuy rằng không hoàn toàn thỏa mãn nhưng cũng dao động, cuối cùng cũng chịu bước đi.

“Cảnh sát Tạ và bác sĩ Khương…”

“Hắc Khuyển, ngậm đồ ngốc Tạ và lang băm theo.”

Không hề quay đầu lại ra lệnh một tiếng, Hắc Khuyển khổng lồ nhếch miệng, cuối cùng cũng không khiêu chiến quyền uy, cúi đầu ngậm lấy cổ áo hai người kia rồi vụt một cái theo sát ở đằng sau.

Kiều Mịch quan sát Hắc Khuyển khổng lồ, sầu lo hỏi Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Hắc Khuyển có thể biến nhỏ lại không? Bằng không sẽ mất rất nhiều thức ăn.”

Hắc Khuyển thiếu chút nữa đập đầu vào thân cây – Mẹ nó, Kiều ngốc mi đúng là kẻ mạnh thực sự đấy.

Hạ Tân cũng không đùa giỡn bọn họ, đi theo hướng hắn chỉ không bao xa liền phát hiện ra Lưu Mẫn cùng đám quỉ kia. Trong một đoạn đường ngắn vừa rồi Kiều Mịch cũng nhận ra đây là cánh rừng phía sau viện điều dưỡng Khang Di, bình thường ít có người đến đây, hơn nữa mảnh đất này tràn ngập âm khí, thật đúng là khung cảnh tốt để giết người giấu xác.

Không ai biết đám quỉ bày ra trận thế này như thế nào, đây là một trận thế dùng dây đỏ vây quanh giống như được vẽ từ máu tươi nằm chính giữa bãi đất trống, bảy con quỉ chia đều ra các góc, Lưu Mẫn nằm ở giữa có vẻ hoàn hảo không sao, mà phạm vi ngoài dây đỏ có một bóng dáng nhỏ bé thụt vào giữa đám kia, dường như đang tập trung vào trong trận.

Mấy người im lặng trao đổi suy nghĩ một chút, định bất kể cái bóng kia là ai thì đều khống chế trước rồi nói sau. Không ngờ bọn họ còn chưa kịp hành động thì một gốc cây hơi nghiêng đổ bên cạnh bỗng thét lên, thình lình đến mức khiến người ta giật nảy, mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn lên gốc cây kia, chỉ thấy trên thây cây văn vân rõ ràng có một gương mặt quen thuộc… Trước đó không lâu bọn họ đã nhìn thấy gương mặt như vậy trên giường bệnh trong viện điều dưỡng, gương mặt của mẹ Lưu Mẫn, bà Lưu, Lí Tinh Lâm.

Bà ta dường như bị giam cầm trong cây, thống khổ giãy dụa thét lên chói tai:

[Cứu nó, cứu nó, con gái tôi… Hu hu hu…]

Tiếng động này đương nhiên cũng kinh động đến mấy con quỉ kia, mấy cái mặt quỉ trống rỗng đờ đẫn quay sang ngây ngốc nhình mấy người sống ở đây, bé gái quay lưng về phía bọn họ cũng quay sang, không ngờ lại là bản thu nhỏ của Lưu Mẫn khiến mấy người ở đây bị chấn động không nhỏ.

Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Tiết Tư Thương là người hiểu ra đầu tiên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chế giễu:

“Xem ra đều là đòi nợ mà.”

Mạnh Tĩnh Nguyên và Đường Mộng Kiệt đã từng trải qua đủ loại chuyện cổ quái hiếm lạ nên đương nhiên là vừa gặp đã hiểu, lập tức hiểu rõ linh hồn trong cơ thể Lưu Mẫn chỉ e là đồ lởm, nữ quỉ nhỏ này mới là chính chủ. Có quỉ đi cướp thân thể, có quỉ lại là cướp quyền chủ động. Trên thân người sử dụng phép phù thủy có dính âm khí cũng là việc bình thường nên lúc trước mới giấu diếm qua mắt được hai người Mạnh Tĩnh Nguyên và Đường Mộng Kiệt, lại không chú ý đến điểm mượn xác hoàn hồn này, chỉ e là cũng nằm trong kế hoạch của kẻ có tâm.

Đây là một nhận thức không hề khiến người ta vui vẻ.

Lí Tinh Lâm vẫn còn đang gào khóc, mấy người râu ria xung quanh chưa thấy phiền mà nữ quỉ nhỏ đã thấy phiền trước, gương mặt nhỏ nhắn nhuộm vẻ tức giận cực kì dữ tợn, nó gầm lên một tiếng tàn bạo:

[Câm miệng, kẻ có tội kia!]

Lí Tinh Lâm quả nhiên không còn kêu nữa những vẫn khóc nức nở, tiếng khóc thê lương quẩn quanh trong rừng rậm giữa ban đêm yên tĩnh cực kì ghê người. Bảy nữ quỉ nhỏ khác bật cười khanh khách tựa như mấy cô bé được nhìn một chuyện thú vị, lần lượt từng cái mặt quỉ đều mang theo vẻ thuần khiết khờ dại, tiếng cười của chúng trong vắt nhưng lại mang theo ác ý.

Kẻ ác vô tội luôn khiến lòng người lạnh giá.

Vẻ mặt Tiết Tư Thương và Đường Mộng Kiệt không hề hay đổi bắt đầu bước đi, vòng quanh trận pháp cẩn thận thăm dò tìm một cơ hội cứu người. Hắc Khuyển cũng đặt hai người hôn mê vướng víu xuống, đứng bảo vệ phía sau Mạnh thiếu gia và Kiều Mịch, tròng mắt nó chớp chớp cực nhanh, đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào để có thể giành nuốt mấy con quỉ nhỏ kia trước chủ nhân.

“Là cô giết mẹ của cô?”

Kiều Mịch suy nghĩ một hồi rồi cũng hơi hiểu được nữ quỉ nhỏ này chính là Lưu Mẫn bản chính, nghĩ đến hai cuộc gọi liên tiếp không hiểu thị số cùng cái chết của Lí Tinh Lâm, anh không khỏi tò mò:

“Vì sao?”

[Vì sao?!]

Giọng nói của nữ quỉ nhỏ trở nên bén nhọn như thể nghe được một câu chuyện cười không hề đáng cười, tròng mắt trừng ra gần như muốn rơi xuống, trên gương mặt xanh trắng ngây thơ tràn ngập oán hận:

[Nếu không phải bà ta kéo theo tôi đi nhảy lầu thì tôi sẽ chết chắc?! Lưu Mẫn là tôi chứ không phải con kia, là tôi, tôi mới là Lưu Mẫn, váy là của tôi, đồ chơi là của tôi, cha cũng là của tôi! Đều là của tôi! Phải cho tôi! Chỉ vì bà ta, đều tại bà ta, bà ta chết vì sao còn muốn kéo tôi theo?! Đến giờ còn muốn phá ngang nữa! Bà ta đáng chết! Bà ta và con kia đều đáng chết!]

Tiếng lên án gần như bật khóc khiến người ta không thể nào phản bác, đúng, cô ta từng là đứa trẻ khờ dại biết bao, không hiểu sự đời mà trải qua cuộc sống vui vẻ của cô ta, cô ta muốn sống, nhưng người mẹ xúc động và ích kỉ đã hại cô ta thê thảm. Cô ta nên hận, nên oán, nhưng đến giờ những người bị cô ta hại chết thì nên oán ai? Hận ai? Chẳng phải chính là cô ta sao?

Lí Tinh Lâm khóc càng thê thảm, lẩm bẩm đầy ai oán:

[Xin lỗi con… Xin lỗi con… Rất xin lỗi…]

[Tôi sẽ không tha thứ cho bà.]

Nữ quỉ nhỏ oán hận rít gào với người mẹ đang bị giam trong thân cây, đột nhiên mỉm cười đắc ý, gương mặt cũng cong cong:

[Hì hì, tôi sẽ nhanh chóng biến lại thành Lưu Mẫn, có đồ ăn ngon, có quần áo xinh đẹp để mặc, bà cứ khóc ở chỗ này đi.]

Kiều Mịch cho rằng thời gian của nữ quỉ vẫn dừng lại ở mười ba năm trước, nó không phát triển, nó vẫn ấu trĩ như cũ, mọi chuyện thật sự có thể giải quyết đơn giản như vậy sao? Anh không cho là thế. Hơi liếc mắt nhìn sang thì chạm phải đôi mắt đỏ sậm đúng lúc quay lại, anh nhận được đáp án từ đó, bởi vì trong mắt Mạnh Tĩnh Nguyên lộ vẻ lạnh lùng vô tình đầy giễu cợt, nữ quỉ nhỏ này rõ ràng là nghĩ quá hay.

Kiều Mịch thầm than một tiếng rồi quay sang nói với nữ quỉ nhỏ:

“Thật sự sẽ thành công à?”

Nữ quỉ nhỏ dường như đang oán hận Kiều Mịch không biết điều nên nhe răng nanh ra hù dọa anh, không ngờ dáng vẻ này lại đổi được vẻ mặt càng thêm hoang mang hơn của Kiều Mịch, nữ quỉ nhỏ cảm thấy người này rất không thú vị nên cất mặt quỉ đi, gương mặt u ám không kìm được lại mỉm cười đắc ý:

[Hì hì, các người đến quá muộn rồi, không ai có thể ngăn cản tôi, tất cả đã sớm bắt đầu rồi!]

Như thể hưởng ứng lời của nó, Lưu Mẫn bất ngờ trằn trọc rên rỉ như thể đang bị bóng đè, chìm trong thống khổ cực đoan nhưng không thể giãy ra. Bảy nữ quỉ khác lúc này đã ôm đầu ngồi xổm xuống rên rỉ thống khổ, trên da thịt tái nhợt xuất hiện mấy vết rạn màu đỏ thẫm, thân hình nho nhỏ giống như sợi mì bị kéo dài ra biến dạng, bắt đầu biến thành hình dáng nữ tính trưởng thành ban đầu.

“Đồng yểm bị cưỡng chế giải trừ.”

Đường Mộng Kiệt thấp giọng hô lên, ngữ khí đương nhiên là hưng phấn cùng chờ mong:

“Thật thần kì!”

Tiết Tư Thương không nói một lời, con mắt đằng sau kính mắt lóe sáng giống như một con sói sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào, chỉ chờ địch thủ để lộ sơ hở là sẽ cho một đòn trí mạng.

Mạnh Tĩnh Nguyên nhảy ra nhanh như sấm sét, nhưng nữ quỉ nhỏ lùi về phía sau một bước tiến vào trong trận tránh được một kích, nó mỉm cười đắc ý:

[Hì hì, anh thua.]

Mạnh Tĩnh Nguyên nhắm hai mắt lại, suy nghĩ xem có nên liều lĩnh phá vỡ trận này rồi đi vào xé con quỉ nhỏ kia thành mảnh nhỏ hay không.

“Đừng dính vào.”

Tiếng khiển trách nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu Mạnh Tĩnh Nguyên, cậu quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt hơi lộ vẻ trách cứ của Kiều Mịch, quả thực không hiểu vì sao người ngày thường rõ ràng rất ngơ ngác này lại có thể lập tức nhìn thấu tâm tư của mình, đúng là rất đáng sợ.

Thấy Mạnh Tĩnh Nguyên dừng tay thì Kiều Mịch cũng thở phào một hơi, lúc này tiếng rên rỉ của Lưu Mẫn đã biến thành tiếng kêu thê lương thảm thiết. Tập trung nhìn lại thì thấy hai đầu mũi chân trắng nõn của Lưu Mẫn bắt đầu nổi lên màu máu càng lúc càng đỏ rực. Da bắt đầu tách ra, cơ thịt cũng bị rút, máu cùng da lách tách chảy xuống dần dần để lộ xương trắng vốn được máu thịt bao phủ kia. Bảy nữ quỉ kêu lên thảm thiết càng lúc càng chói tai, da chúng nổi lên hàng loạt bong bóng máu vỡ ra khiến máu phun tung tóe, mùi xác thối kinh tởm đến mức ngay cả gió núi mát lành cũng không thể xua đi. Chúng nó đã khôi phục trạng thái trưởng thành dường như đã mất đi sự vô hồn không sợ hãi, tiếng thét thê thảm giống như linh hồn bị xé nát vang lên liên tục không ngừng. Hồn thể của chúng bị cắt ra cùng Lưu Mẫn bị cướp đoạt thân thể tụ tập lại trên người nữ quỉ nhỏ rồi đắp nên thân thể cho nó, một khối thịt đầm đìa máu dần dần hình thành dưới đất cho đến khi thành một cánh tay có thể cử động.

Lúc chân Lưu Mẫn biến mất thì hồn thể của bảy nữ quỉ cũng nhanh chóng giảm sút.

Khung cảnh kinh dị dọa Kiều Mịch đến ngây người, cho dù là ba người đã tràn đầy kinh nghiệm kia thì cũng không hẹn mà cùng cau chặt đôi mày, Hắc Khuyển bị bỏ lơ ở một bên chợt mở miệng:

[Đã lâu không thấy có con người dám dùng loại thuật tà các này, không thể ngờ được giờ còn có thể nhìn thấy, nhóc kia chịu đựng được à?]

Không chờ bọn họ tìm hiểu thì nữ quỉ nhỏ chợt gào khóc, hồn thể của nó đang bị cưỡng ép nhét vào trong khối máu thịt vừa mới hình thành tha, nó phải chịu đựng đau đớn nên thét lên:

[A! Đau quá!!! A, sao lại đau đớn như thế?!!! Oa!!! Hu hu hu… Tôi từ bỏ! Từ bỏ! Ngừng! Ngừng đi!]

“Cô ta sao thế?”

Kiều Mịch cực kì hoang mang hô vào trong trận:

“Cô không muốn thì ngừng lại đi.”

Nhưng nữ quỉ nhỏ kia vốn không để ý đến anh mà cứ kêu khóc mãi không thôi.

Mạnh Tĩnh Nguyên hừ lạnh:

“Có thể thải lại không đủ khả năng chùi mông. Kẻ lợi dụng nó vốn không còn đường để rút lui, huống chi nó vốn không có năng lực để nắm giữ tất cả.”

“A? Mấy cô kia…”

“Một kẻ chết thì không kẻ nào có thể sống.”

Lạnh nhạt nói ra kết quả, Mạnh Tĩnh Nguyên dứt khoát khoanh tay trước ngực chuẩn bị xem hết trò hay này.

“Ai.”

Kiều Mịch thực sự muốn giúp mà không được, nếu có thể thì anh cũng không đành lòng nhìn thảm kịch xảy ra, nhưng anh vốn không có khả năng giải quyết tất cả việc này nên cũng chỉ có thể… thờ ơ lạnh nhạt.

Nhạy bén cảm nhận được Kiều Mịch thấy không thoái mái trong lòng, Mạnh Tĩnh Nguyên vươn tay ôm anh vào ngực, ép đầu anh đặt lên ngực mình:

“Đừng nhìn, đừng nghe, đừng nghĩ, đừng bi xuân thương thu giống đồ ngốc như thế, cố gắng nghĩ ít đi.”

Kiều Mịch không lên tiếng nhưng cũng không đẩy Mạnh Tĩnh Nguyên ra, thật sự bắt đầu phân tán lực chú ý mà nghĩ về mấy việc nhà vẫn chưa hoàn thành, công việc chưa làm xong và đồ ăn vẫn chưa bổ sung, không ngờ lại thật sự quên mất mà bắt đầu suy nghĩ về mấy việc đó thật.

Hắc Khuyển trừng to hai mắt vốn đã rất to, nó có thể biết được đại khái Kiều ngốc này đang nghĩ cái gì nên lập tức cảm thấy bó tay, dứt khoát nằm xuống phe phẩy đuôi xem trò vui.

“Chậc, trận này là có vào không có ra, tuyệt đối có cách để phá nó, cửa sống ở đâu rồi?!”

Tiết Tư Thương nóng nảy rồi, anh ta sợ vụ làm ăn này sẽ hỏng mất, đại tiểu thư Lưu không thể chết được.

Lí Tinh Lâm đột nhiên kêu lên thê lương thảm thiết:

[Đừng mà, Mẫn Mẫn, đừng hại chị gái con, nó là chị của con mà!!! A a a!!!]

Tuy tiếng thét của bà ta không có bao nhiêu tác dụng nhưng lại khiến Tiết Tư Thương chú ý đến, chỉ thấy mắt kính lóe sáng, Tiết Tư Thương búng tay, một cái hố đen rõ ràng xuất hiện giữa khung cảnh hỗn loạn này. Một đôi tay đột ngột thò ra khỏi mặt đất đưa đến một túi đồ nghề.

Tiết Tư Thương cầm túi đồ nghề qua, móc mấy mảnh của một thanh kiếm gỗ đào ra nhanh chóng lắp ghép thành, lấy thêm mấy lá bùa vàng, cắn rách đầu ngón tay ghi ghi vẽ vẽ gì đó, không mất một giây anh ta đã rút kiếm khỏi vỏ, miệng lẩm bẩm mấy câu rồi ném lá bùa về phía cái cây đang giam giữ Lí Tinh Lâm, quát lớn:

“Phá!”

Lí Tinh Lâm đang thét to lập tức im bặt, giữa trận lấy cái cây làm trung tâm đột nhiên xuất hiện một luồn khí xoáy rất mạnh, dây thừng vây quanh huyết trận đều đứt đoạn, tình hình lập tức không thể khống chế nổi, bảy nữ quỉ giãy dụa khỏi vị trí ban đầu, quỉ thể bị tàn phá không còn được đầy đủ gào khóc lao về phía mấy người sống giống như chuẩn bị cắn nuốt người khác để bổ sung đầy đủ cho mình.

Mạnh Tĩnh Nguyên một tay ôm eo Kiều Mịch, nhanh nhẹn nghiêng người tránh né mấy nữ quỉ không biết sống chết, thuận tay nắm lấy một con có mái tóc đen rồi ném mạnh xuống đất, không hề nương tay giẫm một chân xuống. Nữ quỉ bị đạp mạnh lập tức vỡ bụng trào ruột, bọt máu phun ra tung tóe thấm vào trong đất bùn rồi để lại một mảnh cỏ vàng khô héo hình người.

Hắc Khuyển cực kì vui vẻ, nó canh giữ cạnh hai người đang hôn mê rồi mở miệng ra nuốt gọn một con quỉ lao đến gần. Kiều Mịch đúng lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một cánh tay trắng hếu thò ra khỏi kẽ răng đang vung vẩy, một giây sau đã bị đầu lưỡi đỏ hồng cuốn vào trong miệng, cắn rắc rắc mấy cái rất rung động rất có lực.

Tất cả đều trở lại yên bình, Tiết Tư Thương thu hồi lá bùa vây kín Lí Tinh Lâm lại rồi tính toán xem nên đòi thêm một phần phí tổn siêu độ hồn cho bà Lưu như thế nào. Nhìn về phía Lưu Mẫn đang hấp hối trong trận, mạng nhỏ của đại tiểu thư vẫn còn nhưng phần dưới gối trên đôi chân ngọc thon dài kia thì còn lại xương trắng hếu, không cứu nổi nữa.

Linh hồn của nữ quỉ nhỏ đã bị nhét hoàn toàn vào trong khối máu thịt bầy hầy kia, cánh tay ôm giữ tính mạng nó cử động linh hoạt biểu lộ sức sống mãnh liệt, nhưng ngoại trừ nhúc nhích ra thì nó không có bất cứ bản lĩnh nào khác, ngay cả khả năng khóc kêu cũng không còn.

Đường Mộng Kiệt chớp chớp đôi mắt sáng rực, chỉ vào nó nói:

“Cho tôi đi Tiết Tư Thương, anh cũng không thể đem nó đi để lừa tiền, bày nó ra nó cũng không sống được, cho tôi, giao cho tôi nuôi. Tôi sẽ nuôi nó thành trắng trẻo mập mạp, sống lâu trăm tuổi.”

Tiết Tư Thương lắc lắc ngón tay thon dài, hoàn toàn không có hứng thú chạm đến một đống thịt vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt ghét bỏ nhưng miệng lại nói:

“Cậu lại nợ tôi thêm một khoản.”

“Hử ~~~! Vì sao?!”

Không thèm bận tâm đến Đường Mộng Kiệt giở trò, Tiết Tư Thương ôm đại tiểu thư Lưu lên dẫn đầu đi về phía viện điều dưỡng Khang Di.

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng nhớ ra vết thương trên tay Kiều Mịch, nghiêng qua liếc mắt nhìn Hắc Khuyển muốn nó kéo theo hai đồ vô dụng kia rồi ôm ngang Kiều Mịch lên quay trở về.

“Tôi chỉ bị thương ở tay, có thể đi đường.”

“Tôi mạn phép muốn ôm.”

“…”

Kiều Mịch không tiếp lời mà chỉ mỉm cười khoan dung rồi thả lỏng thân thể tiếp nhận cái ôm công chúa kia, ánh mắt lướt qua bả vai rộng lớn nhìn về nơi còn để lại một đống bừa bộn, trong lòng dâng lên cảm giác buồn lo vô cớ, anh cảm thấy đây mới chỉ là bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment