Thiên Quỹ

Chương 55

Ánh nắng ban mai chiếu lên tấm màn thuần trắng, cánh tay rắn chắc thò ra khỏi chiếc chăn lộn xộn lần mò một hồi vẫn không bắt được người đáng lẽ ra nên ngủ bên cạnh, cái đầu trắng đỏ đan xen cuối cùng cũng chui ra, tay vươn lên xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sờ quần mặc vào, xỏ dép đứng bên cạnh giường xoay xoay tấm lưng dài rộng chắc nịch một cái, sau một hồi lảo đảo mới đứng vững được rồi tiếp tục bước thấp bước cao chậm rãi lê ra ngoài cửa.

Hắc Khuyển nhìn cánh cửa ‘kẹt’ một tiếng mở ra, thanh niên mặc chiếc quần ngủ rộng thùng thình, thân trên trần trụi đứng ở chỗ đó, đôi mắt mơ màng buồn ngủ sau khi đảo quanh một lượt thì lộ ra ánh đỏ sắc bén như lưỡi dao đâm qua, chó bự lập tức cụp đuôi rụt cổ.

Con mắt đỏ tươi từ tốn đảo qua cả viện vẫn chìm trong sương sớm, ngữ giọng chậm rãi trầm thấp lại tản ra hơi thở nguy hiểm:

“Ở đâu?”

Nam quỷ trên chiếc giếng bị bịt kín, nữ quỷ ngồi vắt vẻo trên cây, chó ma ngồi xổm trên hành lang ngoài cửa cùng giơ tay và móng vuốt chỉ về phía phòng bếp, lúc này ánh mắt sắc bén như báo săn mồi mới dời sang chỗ khác, tiếng bước chân xa dần.

Lúc này Hắc Khuyển mới thở phào, nhũn người gục xuống lẩm bẩm:

[Hứ, đúng là huyết áp thấp lúc mới dậy.]

Kéo dép lê đi đến phòng bếp cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng người đang bận rộn trước vòi xả nước, cậu lại dụi dụi mắt rồi mới chậm rãi lết qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn buộc dây tạp dề kia, ***g ngực kề sát, cằm đặt lên bờ vai đó lại cảm thấy hơi gồ ghề, dịch cằm kiểu gì cũng không thấy chỗ bằng phẳng nên mặc kệ, lười biếng nói:

“Dậy sớm thế.”

Kiều Mịch đang quấy cháo trong nồi thì đột nhiên bị ôm lấy, nghe thấy giọng nói ẩn chứa chút oán giận thì Kiều Mịch không khỏi bật cười:

“Không phải hôm nay sẽ đi xa sao? Anh thấy dáng vẻ khẩn cấp của Lý Ngộ thì có khả năng sẽ đến rất sớm, chuẩn bị sớm hơn chút cũng không sợ luống cuống tay chân.”

“Lý Ngộ??”

Tròng mắt kèm nhèm xẹt qua một mạt tức giận sắc bén, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa nguy hiểm:

“Không cho anh quan tâm kẻ khác.”

Động tác quấy cháo dừng lại, Kiều Mịch cầm thìa ngẫm nghĩ, không quá chắc chắn:

“Em đây là đang ghen?”

“… Đúng.”

Mặt cậu chôn trong cổ anh, rầu rĩ đáp.

Kiều Mịch xoa xoa đầu cậu, ý cười càng rõ:

“Nếu như em từ bỏ anh thì anh đây sẽ cân nhắc đi tìm người khác, nhưng cũng không phải bây giờ, đi rửa mặt, bữa sáng sắp xong rồi đây.”

“Nằm mơ! Em sẽ giết chết kẻ khác đó, hừ.”

Cắn một miếng lên cổ anh coi như trừng phạt cho đến lúc có dấu răng mờ mờ mới nhả ra, Mạnh Tĩnh Nguyên đi ra khỏi phòng bếp.

Kiều Mịch chạm lên phần cổ đau nhói, hơi giật mình rồi lại tiếp tục công việc trong nồi, khóe môi vẫn nhếch lên, thầm thì:

“Đồ ngốc.”

Cháo nấu chín được bưng lên, trên bàn cơm đã bày sẵn mì xào, bánh quẩy cùng rau trộn, đám quỷ quái được hầu hạ ngoài viện cũng đang vui vẻ cắn từng miếng lớn, vẻ mặt thỏa mãn. Mạnh Tĩnh Nguyên ngồi trên chiếc ghế cũ kĩ đã ăn mặc chỉnh tề, tinh thần rất tốt không còn sót lại chút lười nhác nguy hiểm nào như lúc mới thức dậy, cậu đón lấy bát cháo mà Kiều Mịch đưa sang, hơi khựng lại rồi quay mặt nhìn ra ngoài sân, mà đám quỷ quái kia cũng đã nhìn thẳng ra cửa chính. Quả nhiên, một giây sau cổng chính vang lên tiếng gõ, Tiểu Mai bước ra mở cửa cho quỷ hút máu và yêu lai vào.

Thore vẫn giữ nguyên dáng vẻ quý tộc ngày hôm qua, Lý Ngộ lại không còn lỗ tai xù lông cùng cái đuôi nữa, tóc đen mắt đen thoạt nhìn không khác người thường là bao, là một cậu bé xinh đẹp hoạt bát.

“Chào buổi sáng.”

Lý Ngộ chào hỏi đám quỷ quái trong sân rồi mới bước vào, nhìn một bàn đầy thức ăn thì mở to mắt:

“Oa, thơm quá.”

Kiều Mịch đã chuẩn bị từ trước nên cầm bát đũa lên:

“Nếm thử chút đi.”

“Ồ, vậy cảm ơn.”

Lý Ngộ lập tức ngồi xuống ăn.

“Ta không ăn thứ đó.”

Thore khoát ta lấy một túi huyết tương từ trong túi ra hút hai ngụm, môi hơi nhếch tạo thành một nụ cười yếu ớt, màu sắc diễm lệ khiến người ta liên tưởng đến hoa tường vi xinh đẹp.

Nhìn thấy túi máu đó, Kiều Mịch tò mò:

“Mua hả?”

“Ừ, là mua, ta thích nhất nhóm máu AB, vị rất tươi mới, muốn nếm thử không?”

Thore cố ý nâng cái gói đó lên.

Mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, Kiều Mịch mỉm cười xua tay từ chối lời đề nghị này:

“Tôi không phải quỷ hút máu, có lẽ cũng không nếm ra được vị gì.”

“Này, ông đừng có đùa giỡn anh Kiều.”

Lý Ngộ gạt tay Thore ra, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi cười tươi rói với Kiều Mịch:

“Bữa sáng này là anh đích thân làm à? Ăn rất ngon.”

Kiều Mịch gật đầu:

“Là tự làm, thích thì ăn nhiều vào.”

Lý Ngộ vui vẻ ra mặt. Cậu có ấn tượng rất tốt với Kiều Mịch, bèn hạ quyết tâm muốn làm quen ông anh này, cho dù chuyện lần này kết thúc thì sau này vẫn muốn qua lại thường xuyên. Lý Ngộ trước giờ luôn là người nhiệt tình, vì thế không hề do dự lập tức đề nghị:

“Anh Kiều, làm anh của em được không? Em rất thích anh, chúng ta kết nghĩa đi.”

“Ồ? Vì sao?”

Kiều Mịch tự nhận bản thân không phải người được ưa thích, dù sao trong hai mươi mấy năm qua cũng không có ai đặc biệt thích anh, nhưng từ sau khi gặp gỡ Mạnh Tĩnh Nguyên đến giờ lại như thể đột nhiên được người người yêu thích, hết người này đến người khác đều tranh giành anh như giành chiếc bánh thơm ngon, đêm qua ông cậu mới kêu anh đến cùng sống chung, hôm nay lại thêm một con yêu quái muốn kết làm anh em.

“Không rõ, là do trực giác thôi, rất là thích anh.”

Nói đoán Lý Ngộ lại cười rộ lên, hai chiếc răng nanh thấp thoáng khiến vẻ đáng yêu dí dỏm của cậu ta hoàn toàn nổi bật, Kiều Mịch cảm giác giống như mình nhìn thấy một chú cún con đang vẫy vẫy đuôi làm nũng đòi vuốt ve, đang muốn vươn tay lại bị chặn lại, tay bị nắm chặt, tầm mắt cũng bị xoay qua nhìn thẳng vào gương mặt tái mét của người kia.

“Tĩnh?”

“Anh dám chạm, em sẽ vặn gãy đầu của nó.”

Mạnh Tĩnh Nguyên buồn bực nói, giống như không phải là sắp vặn một cái đầu mà chỉ là một quả dưa hấu.

“Ố!”

Lý Ngộ cũng không ngây ngốc, cậu ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm cùng địch ý mãnh liệt. Cậu biết rõ Mạnh Tĩnh Nguyên cũng không hề nói đùa bèn không khỏi nghiến răng, đôi mắt đỏ bừng, lỗ tai và đuôi cùng xuất hiện.

Bên cạnh chợt truyền đến một tiếng cười phì, Thore nhéo cái lỗ tai sói rồi chế nhạo:

“Không phải đã nói chút đạo hạnh ấy của em thì đừng có tùy tiện kích động sao? Xem này, lại hiện hình rồi.”

Lý Ngộ ấm ức méo miệng mếu máo, hai cái lỗ tai sói xù lông cũng cụp xuống:

“Là anh ta đe dọa tôi.”

“Là do em giả ngốc trước thôi, nhận một con người làm anh làm gì? Qua vài chục năm nữa cậu ta chết già, em nói xem chẳng lẽ em lại đi tìm sao?”

Thore không thèm để ý đến ánh mắt muốn giết người bắn đến từ phía đối diện mà chỉ vuốt nhẹ lỗ tai sói, nhẹ giọng an ủi.

Kiều Mịch cũng vươn tay vuốt ve phía sau lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, con mắt phía sau lớp kính cong lên tràn đầy ý cười:

“Chỉ xoa chút thôi, cũng như vuốt lông chó ấy.”

“Không được.”

“… Được rồi.”

Hắc Khuyển đúng lúc bước vào nhà nhìn được đầy đủ một màn này, không khỏi thổn thức:

[Kiều ngốc, mi chính là kẻ mang theo vật chất có tính ăn mòn hòa tan được cả trái tim sắt đá của Mạnh thiếu gia, nếu không phải sống ở ngay đây, gia còn tưởng rằng đang xem phim ngôn tình Hoàng tử và cô bé Lọ Lem máu chó lúc tám giờ chứ? Tuy rằng Hoàng tử rất không đáng tin.]

“Máu chó?”

Mạnh Tĩnh Nguyên hé môi lộ ra một nụ cười lạnh cực kì hung ác nham hiểm, Hắc Khuyển lập tức cảm thấy như có luồng gió lạnh soàn soạt lướt qua cổ, có cảm giác như sắp bị rút máu nên lập tức biến thành rùa đen rụt cổ, chạy ra sau lưng Kiều Mịch trốn tránh, miệng ô ô oa oa gào thét rất đáng thương.

“Hắc Khuyển, không phải mày muốn cho tao xem hình người sao?”

Kiều Mịch vuốt đầu Hắc Khuyển hỏi.

[Đúng, đúng rồi.]

Hắc Khuyển cũng thuộc dạng nhanh trí, lập tức thừa cơ chạy mất.

“Hừ, cũng toàn do anh làm hư.”

Mạnh Tĩnh Nguyên sao có thể không biết Kiều Mịch nghĩ gì, vì thế cậu chỉ lầu bầu nhưng không hề làm thêm gì cả.

Kiều Mịch mỉm cười, chuyện Lý Ngộ nhận anh cứ như thế bị bỏ qua một bên. Ăn xong bữa sáng, Kiều Mịch dặn Mạnh Tĩnh Nguyên mang hai cái ba lô đã được xếp gọn gàng trong phòng ra, một mình thu dọn bàn ăn, sau khi rửa sạch lại nhắc Tiểu Mai và Thẩm Phong ở lại trông nhà nhớ chú ý dọn dẹp nhà cửa, vừa dặn xong đã thấy Khương Cố Bình đeo một cái ba lô leo núi đơn giản vào cửa, ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Cố Bình luôn bày tỏ sự nhiệt tình vô hạn với Kiều Mịch hôm nay lại chủ động quay mặt đi.

“Bác sĩ Khương?”

Kiều Mịch thấy quầng thâm dưới mắt Khương Cố Bình, thầm đoán rằng anh ta thức cả đêm.

Chỉ nhỏ giọng gọi một câu mà Khương Cố Bình lại run bắn lên như thể bị điện giật, sau đó anh ta cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đáy mắt dâng tràn thống khổ cùng tuyệt vọng:

“Kiều Mịch, cha tôi… thừa nhận, cậu… cậu là em trai tôi. Ông ấy nói, năm đó mẹ cậu là tình nhân bí mật của cha tôi, nhưng về sau sợ mẹ tôi đau lòng nên chia tay với bà ấy, nhưng ông ấy không biết về sự tồn tại của cậu.”

Nói đứt quãng xong một lượt, Khương Cố Bình đau khổ nắm chặt mái tóc ngắn, mấy đốt ngón tay đều trắng bệch như hận không thể nhổ sạch đám tóc đó xuống:

“Ông ấy lại… chúng ta là anh em, là anh em.”

Kiều Mịch bình tĩnh nhìn hốc mắt đỏ bừng của Khương Cố Bình, cuối cùng đến khi giọng nói khàn khàn kia càng lúc càng nhỏ dần đến không thể nghe được nữa, anh mới nói:

“Bác sĩ Khương, anh yên tâm đi, tôi không định nhận ông ấy, sẽ không cướp cha của anh đâu.”

“…”

Khương Cố Bình lại trợn tròn mắt, sau khi nhìn Kiều Mịch thật lâu mới cười khổ tự giễu:

“Đúng thế, tôi còn ôm hi vọng gì về cậu nữa? Cậu chính là người như thế, tôi còn muốn cái gì đây? Ai, Kiều Mịch, cậu không cần băn khoăn về tôi, theo tôi về gặp mặt ông ấy đi, mặc dù ông ấy không nói ra, nhưng mà… Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn chưa từng thấy ông ấy khổ sở như thế, ông ấy hẳn là cũng rất để ý đến cậu.”

“Hiện giờ cuộc sống của tôi rất tốt, không gặp mặt cũng được.”

Kiều Mịch trực tiếp từ chối, hoàn toàn không cho Khương Cố Bình cơ hội khuyên nhủ mà lái sang chuyện khác:

“Vậy cảnh sát Tạ nói thế nào?”

“À, cha tôi chỉ thừa nhận cậu là con riêng của ông ấy, nhưng không thừa nhận đã thuê kẻ giết người, Tạ Duệ Đường chỉ yêu cầu cha tôi phối hợp điều tra, cha tôi đã đồng ý.”

“Ồ, vậy hi vọng mau chóng điều tra được manh mối, trả lại sự trong sạch cho cha anh.”

“Đó cũng là cha cậu!”

Kiều Mịch chỉ cười không nói gì, xoay người đi vào trong phòng:

“Tĩnh, bác sĩ Khương đến rồi, có thể xuất phát.”

“Ừ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên đáp lời, nhấc ba lô lên đi về phía giếng nước nằm trong sân, vừa rồi cậu đã nghe được rõ ràng mọi chuyện mà hai người nói, cậu cũng không định bắt Kiều Mịch phải lựa chọn gì đó, bởi vậy cậu không thèm nhìn Khương Cố Bình lấy một chỉ bước nhanh lướt qua Khương Cố Bình, ánh mắt không hề liếc qua.

Kiều Mịch dẫn Thore và Lý Ngộ đến gần Khương Cố Bình, giới thiệu bọn họ với nhau:

“Thore, quỷ hút máu; Lý Ngộ, yêu sói; Khương Cố Bình, bác sĩ. Đi nào.”

Chỉ thấy ba người cùng bất đắc dĩ đi theo sát Kiều Mịch đến bên cạnh giếng nước. Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra, một ông chú đẹp trai có gương mặt hằn dấu thời gian đẩy cửa, ông ta mặc một bộ tây trang Nick cùng áo sơ mi trắng, quần dài vừa người bao lấy hai cẳng chân thon dài, vai rộng mông nhỏ rất ra dáng người mẫu. Mái tóc đen nhánh rối bù, đường nét thâm thúy, bề ngoài trông rất trầm ổn già dặn lại tản mát ra hơi thở chán chường bất cần.

[Sao rồi? Bị dáng vẻ đẹp đẽ rạng ngời, tiêu sái lỗi lạc, khí thế hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn, khí chất bất phàm của gia làm giật mình sao?]

Ông chú vừa trêu đùa vừa cúi đầu châm điếu thuốc lá ngậm trong miệng rít một hơi, lập tức nheo mắt lại đầy hưởng thụ:

[Đúng là phát minh vĩ đại nhất của con người, thật hoài niệm.]

“Hắc Khuyển?”

Kiều Mịch dùng ngữ khí khẳng định để hỏi, không đợi được xác nhận đã phát biểu cảm tưởng với người yêu:

“Y hệt thổ phỉ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên liếc mắt nhìn Hắc Khuyển, hừ lạnh:

“Ông chú hèn mọn bỉ ổi.”

“Lão lưu manh nhà nhóc lưu manh.”

Khương Cố Bình bồi thêm.

“Không giống người tốt.”

Lý Ngộ đưa ra bình luận.

Thore đã nhướn mày lên rất cao, bên môi còn mang theo ý cười khinh miệt:

“Khẩu vị của toàn tộc Chó Ma vẫn luôn thấp kém như thế.”

[Mẹ nó, đám không biết thưởng thức phong thái của gia đều câm miệng hết đi.]

Hắc Khuyển xù lông, sau khi thấy đôi mắt đỏ nào đó nheo lại thì hắn lập tức biến thành gã hèn nhát nhảy ra sau lưng Kiều Mịch, co lại hết thân hình cao to của mình phía sau con người gầy yếu, hận không thể giấu kín người mình không lộ ra chỗ nào.

Kiều Mịch đẩy kính mắt nhìn người yêu, không hề bị đôi mắt đỏ tươi hung dữ kia dọa nạt, nhắc nhở:

“Nên xuất phát thôi, càng tìm được Lý Dĩnh nhanh thì càng sớm tìm được bệ đá.”

“Hừ.”

Mạnh Tĩnh Nguyên nể mặt người yêu nên không tiếp tục truy cứu, xoay người ra lệnh cho Thẩm Phong mở tảng đá chặn giếng, nói rõ địa điểm cần đi rồi kéo Kiều Mịch qua:

“Đi thôi.”

Hai người cùng ôm lấy nhau nhảy vào trong giếng, Thore và Lý Ngộ nhìn nhau rồi cùng ôm nhau nhảy xuống, Hắc Khuyển cười âm u với Khương Cố Bình rồi túm cổ áo anh ta kéo vào trong giếng, tảng đá chặn trở về vị trí cũ, tiếng hét của Khương Cố Bình thoát ra được một nhịp rồi biến mất trong giếng, khoảnh sân lại im ắng trở lại.

Tiểu Mai nhìn tảng đá khổng lồ rồi lại nhảy lên cây ngồi đong đưa đong đưa.
Bình Luận (0)
Comment