Thiên Quỹ

Chương 58

Dù trong tay Kiều Mịch đang cầm thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn nhưng anh lại không phải là sát thủ chuyên nghiệp, bàn tay khua loạn chủy thủ lên chống cự lại không bằng sự nhanh nhẹn mạnh mẽ của mụ béo, không được bao lâu đã bị bình nước bằng inox kia đập mạnh ngã xuống đất nổ đom đóm mắt.

Chủy thủ rơi xuống rồi bắn ra xa, gương mặt kiếm linh tràn đầy nóng nảy nhưng lại không biết làm sao mới tốt, cuối cùng nó xoay người bay đi, hẳn là đi tìm viện binh.

“Con tao đâu?!”

Mụ béo thét lên, xách cổ Kiều Mịch kéo vào bên trong, sau khi nhìn thấy tình trạng trong phòng thì phát ra một tiếng thét lên đến quãng tám, mụ quăng Kiều Mịch đi xông về đám nam nữ kia, lúc này thân hình mập mạp của mụ vô cùng nhẹ nhàng, động tác mau lẹ vung bình nước inox chống lại đám nam nữ tuy cầm vũ khí trong tay nhưng đã bị đói bụng vài ngày, hoàn toàn không yếu thế chút nào, không chờ đến lúc Kiều Mịch đứng lên được, mấy ngươi kia đã hoàn toàn ngã gục.

“Con ơi! Con ơi!”

Mụ béo ôm xác con rồi hóa thành lệ quỷ, phẫn nộ rít gào:

“Chúng mày giết con tao sao?! Chúng mày giết nó rồi?! Tao phải lột da chúng mày, nghiền nát xương chúng mày!”

Mụ béo nhặt một thanh đại đao lên chém mạnh lên thân thể mấy người, từng nhát đao không hề rơi xuống chỗ hiểm yếu nhưng lại khiến đám người liên tục kêu lên thảm thiết, mụ chém đám người nằm dưới đất một hồi, chém đến khi không còn thấy tiếng kêu phát ra nữa thì hai mắt đỏ bừng cuối cùng cũng bắt đầu tìm kiếm Kiều Mịch, nhưng mụ nào có thấy bóng dáng Kiều Mịch đâu, anh đã sớm thừa cơ chạy trốn. Khi mụ phát hiện ra chuyện này thì cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ giống như dã thú, tay cầm thanh đao nhuốm máu nhanh chóng đuổi theo.

Kiều Mịch vốn đã suy yếu lại bị mụ cầm bình nước đập mạnh cho một cái, hai mắt hoa lên tập tễnh bước đi, cố gắng chạy trốn cũng không thể chạy đi bao xa, tiếng bước chân nặng nề phía sau tựa như khúc nhạc đòi mạng, càng lúc càng gần khiến người ta kinh sợ. Giờ này phút này, Kiều Mịch đã thực sự sợ hãi, trước đó anh dù có phải đối diện với thứ đáng sợ đến đâu thì vẫn tràn ngập hi vọng mà tìm đường sống, nhưng không phải là lúc này.

Sắp biến thành quỷ hồn mất rồi, liệu Tĩnh có tức giận hay không đây?

Kiều Mịch thầm nghĩ anh sẽ không đi đầu thai mà làm một con quỷ bên cạnh Mạnh Tĩnh Nguyên giống như đám Tiểu Mai, không biết liệu Mạnh Tĩnh Nguyên có vừa lòng hay không. Nếu như không được thì tìm Đạo trưởng Tiết nói một câu xem làm cách nào để đầu thai mà không quên mất chuyện trước kia, có lẽ còn có thể định vị một chút, đến lúc ấy mình và Mạnh Tĩnh Nguyên dù kém nhau hai mươi tuổi nhưng vẫn có thể gặp lại.

Tiếng lưỡi đao xé gió vang lên đằng sau, Kiều Mịch nhắm mắt lại chờ cơn đau đớn ập đến nên hoàn toàn không phát hiện ra một bóng đen sà xuống từ phía trên đầu.

Giây lát sau một cái ôm ấm áp đã hoàn toàn bao lấy anh, lưỡi đao hình như va lên một lưỡi đao khác, vang lên một tiếng ‘keng’.

Tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai, còn có tiếng thở hổn hển vì có vẻ quá căng thẳng kia nữa, hơi thở nóng bỏng phun trên đỉnh đầu nóng hôi hổi. Kiều Mịch từ từ mở to mắt liền nhìn thấy thanh đao của mụ béo va lên một chiếc móng vuốt cực lớn, đôi yêu đồng đỏ như máu của yêu quái khổng lồ lóe lên tia sáng hung dữ, mụ béo hét lên một tiếng rồi quay người muốn chạy trốn lại lập tức bị một cái móng vuốt kéo lại giẫm lên, mặc cho thân hình mập mạp của mụ giãy dụa thế nào cũng không thể cựa quậy dù chỉ một chút.

“A! Yêu quái! Có yêu quái!”

Mụ béo hoảng sợ hét lên, tứ chi cùng cào cào xuống nền đất cố gắng giãy dụa muốn thoát ra, mười đầu ngón tay đã máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn không thể như ý.

Bõng nhiên, mặt Kiều Mịch bị kéo mạnh qua đối diện với một gương mặt quen thuộc.

“Anh còn tâm tình đi quan tâm kẻ khác?”

Giọng nói tức giận lại không thể che giấu sự lo lắng ẩn chứa bên trong, Mạnh Tĩnh Nguyên thật sự sợ hãi, chỉ thiếu một chút nữa là cậu đã mất đi người này. Trong quá trình tìm kiếm cậu đã gần như phát điên, nếu không phải kiếm linh trắng toát kia kịp thời chạy đến cầu cứu thì nói không chừng cậu đã cho Hắc Khuyển xới tung mặt đất ở nơi này lên.

Kiều Mịch nhìn chằm chằm gương mặt Mạnh Tĩnh Nguyên một hồi, nhất thời xuất thần, không biết vì sao những tích tụ trong lòng từ lúc chia tay ở trấn nhỏ đến giờ lại không hề giảm bớt, anh vốn tưởng rằng chỉ cần mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Mạnh Tĩnh Nguyên trở về thì cảm giác này sẽ biến mất, nhưng không phải.

“Sao thế? Bị thương ở đâu?”

Mạnh Tĩnh Nguyên thấy dáng vẻ ngơ ngẩn này của Kiều Mịch thì vô cùng lo lắng, nhưng nhìn một lượt từ trên xuống dưới lại không phát hiện bị thương ở đâu, nhớ đến Khương Cố Bình thì dù không cam tâm đến mấy cậu cũng biết là hiện giờ cần bác sĩ, vì thế cậu bế ngang anh dậy:

“Đi thôi, về!”

[Mụ này phải làm gì giờ?]

Hắc Khuyển hất mũi chỉ về phía mụ béo.

Trong mắt Mạnh Tĩnh Nguyên hiện lên một mạt tàn bạo, cậu vẫn không quên tình cảnh tính mạng Kiều Mịch ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi:

“Giết.”

“Đừng giết, còn phải báo cảnh sát nữa.”

Kiều Mịch vỗ vỗ cánh tay Mạnh Tĩnh Nguyên rồi quay sang Thore nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng, nói:

“Bên trong có người bị thương, mụ này cùng con trai mụ là kẻ bắt người về lột da, bên trong có không ít người chết, để mụ lại cho cảnh sát để còn điều tra rõ thân phận của người chết nữa, có thể giúp xử lý được không?”

Thore liếc mắt nhìn sắc mặt khó chịu của Mạnh Tĩnh, sau đó lại quay sang mỉm cười với Kiều Mịch:

“Lần này là Lý Ngộ càn quấy, ta giúp đỡ thu dọn cũng là việc thuộc trách nhiệm, xin hãy yên tâm.”

“Hừ, cũng có lòng đấy.”

Mạnh Tĩnh Nguyên trừng mắt liếc Kiều Mịch nhưng không hề phản đối, cậu hiểu được việc này có nghĩa là không truy cứu Lý Ngộ nữa, tuy rằng không cam lòng nhưng cậu thực sự không có cách nào từ chối, nhất là khi bị người kia nhìn chằm chằm.

Bị khiển trách nhẹ nhàng không hề cứng rắn lại mang theo chút không được tự nhiên, Kiều Mịch mỉm cười vuốt ve đỉnh đầu Mạnh Tĩnh Nguyên, thầm nghĩ: Quả rất mềm mại.

Cố gắng đè ép cảm giác ngượng ngùng gần như khiến gò má đỏ bừng lên, Mạnh Tĩnh Nguyên ngoan ngoãn để người này tùy ý đụng chạm, khi dư quang khóe mắt quét tới vết dây trói trầy da trên cổ tay kia, đôi mày cậu nhíu chặt lại, nhưng vì đã đồng ý với Kiều Mịch nên cậu không tiện bùng phát, vì thế chỉ đành mím chặt môi xoay người đi đến chỗ Hắc Khuyển:

“Đi, về thôi.”

“Cảm ơn.”

Thore làm một lễ nghi quý tộc với Kiều Mịch, nhẹ phất tay một cái đã đập bay thân hình mập mạp đang vội vã chạy trốn sau khi thoát khỏi kìm kẹp của móng vuốt kia, mụ béo văng ra thật xa rồi rơi xuống giống như bị xe tải lớn va vào, nhìn là biết ít nhất đã mất nửa mạng.

Thấy thế, Kiều Mịch nhìn dáng vẻ vẫn ung dung điềm đạm như cũ của quỷ hút máu, lại nhìn sang sắc mặt nguội lạnh của Mạnh Tĩnh Nguyên một cái, coi như chấp nhận cách làm lợi dụng sơ hở của Thore.

Giờ hãy còn là ban ngày, Mạnh Tĩnh Nguyên lại chẳng bận tâm gì khác, trực tiếp ôm Kiều Mịch cưỡi Hắc Khuyển quay lại khách sạn, may là trấn nhỏ này quả thực không có bao nhiêu nhân khẩu, cho dù có cũng rất ít người để ý đến, cuối cùng cũng chỉ trở thành đề tài bị truyền đi trong trấn nhỏ mà thôi, sẽ bị quên đi rất nhanh, nếu như ở trong thành phố mà làm như vậy thì chắc chắn sẽ bị đưa tin là UFO, ồn ào đến mức ai ai cũng biết.

Kiều Mịch đã quay về sau khi mất tích nửa ngày cùng thương tích khắp người, tuy rằng vết thương không nặng nhưng vẻ áy náy vẫn hiện hết trên mặt Khương Cố Bình và Lý Ngộ, hai người không khỏi cúi đầu xin lỗi, đầu rũ xuống cực thấp không nâng nổi dậy. Hai người uể oải như thế ngược lại còn khiến Kiều Mịch phải khuyên nhủ không ngừng, còn Mạnh Tĩnh Nguyên lại thấy phiền, sau khi xác nhận Kiều Mịch không có vấn đề gì thì lập tức co chân đá cả hai tên kia ra ngoài thành tranh tường, tìm một khoảnh khắc yên bình.

Hắc Khuyển đã sớm thức thời mà chạy mất, trong phòng chỉ còn lại Mạnh Tĩnh Nguyên và Kiều Mịch bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Mạnh Tĩnh Nguyên thừa nhận mình không thể phân cao thấp với đồ ngốc ngàn năm này được, bởi vì tuyệt kĩ của ngốc ngàn năm chính là ngẩn người và đờ ra.

Tiếng thở dài tựa gió nhẹ phất qua, Mạnh Tĩnh Nguyên cử động trước, cậu nghiêng qua ôm lấy Kiều Mịch ngã xuống chiếc giường mềm mại, rúc vào vai cổ đối phương hít một hơi thật sâu cho đến khi mùi hương của đối phương tràn ngập hai lá phổi mới cảm thấy an tâm hơn chút. Lần này thực sự quá hung hiểm, Mạnh Tĩnh Nguyên đã bị dọa sợ, nếu không phải hai tên ngu ngốc rắc rối kia còn biết xông vào trận pháp gọi mình quay về, nếu không phải kiếm linh ẩn trong thanh chủy thủ kia kịp thời đến cầu cứu, nếu không phải đã kịp thời ngăn chặn một đao đáng chết kia, Mạnh Tĩnh Nguyên thực sự không dám nghĩ đến chuyện Kiều Mịch từng có thể gặp phải nguy hiểm, bị tàn nhẫn sát hại rồi lột da hoặc là bị một kẻ điên chém chết. Bất kì một khả năng nào cũng khiến trái tim cậu co thắt lại, khiến cậu sợ hãi vạn phần.

“Từ nay về sau… Anh không được phép rời khỏi em.”

Mạnh Tĩnh Nguyên vội vàng đòi Kiều Mịch hứa hẹn, cậu không muốn phải gánh chịu cảm giác này lần nữa, thật sự đã đủ rồi.

Kiều Mịch gian nan rút hai tay mình ra khỏi cánh tay rắn chắc giống như gông cùm xiềng xích kia rồi ôm lấy lưng Mạnh Tĩnh Nguyên, động tác vỗ về nhẹ nhàng cả trên lẫn dưới:

“Ừ, anh sẽ không đi, cho dù biến thành quỷ cũng sẽ quay về ở bên cạnh em, làm một linh hồn bảo vệ.”

“… Đúng thế, không sao cả, anh chỉ cần nhớ phải quay về là được, sẽ có biện pháp cho anh sống lại, bất kể là mượn xác hoàn hồn hay là đoạt xác.”

Lời nói liều lĩnh quyết tuyệt vang lên bên tai, mặc dù Kiều Mịch không rõ lắm về khái niệm mượn xác hoàn hồn hay đoạt xác, điều duy nhất anh có thể xác định chính là Mạnh Tĩnh Nguyên đã hạ quyết tâm đến mức nào, bởi vậy chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản. Người yêu có thể liều lĩnh vì mình là chuyện thật sự lãng mạn biết bao, say lòng đến mức nào, nhưng Kiều Mịch chắc chắn không muốn tất cả điều này trở thành sự thật, anh tình nguyện đi hết con đường tình yêu bình thản vừa lâu dài vừa buồn chán cũng không hi vọng tình yêu của họ rực rỡ như pháo hoa nở rộ rồi chóng tàn lụi.

“Sau lần này… Anh làm công việc phiên dịch, em chăm chỉ học tập, mọi người cùng nhau làm việc nhà, chúng ta sẽ ở trong viện nhỏ ấy, đợi đến lúc chết già rồi tiếp tục làm bạn với đám Tiểu Mai được không?”

Thật lâu sau, Mạnh Tĩnh Nguyên giống như đã ngủ say, ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn ra thì không đáp lại bất cứ điều gì, cho đến khi Kiều Mịch cảm thấy mình bị ép đến mức sắp không thở nổi thì cậu mới dịch người ra, đồng thời mở miệng:

“Dù sao anh chỉ có thể đi theo em, đến chết cũng vậy.”

Kiều Mịch nhìn thẳng lên chủy thủ trên đầu giường, ánh mắt kiên định, ngữ giọng cũng rất nghiêm túc trang trọng:

“Ừ, đến chết vẫn vậy.”

Một ngày này, cánh cửa phòng luôn đóng chặt, cũng không có ai dám gõ cửa.

Hôm sau bọn họ lại tụ tập trong phòng bàn bạc công việc. Bởi vì Kiều Mịch bị bắt cóc nên việc tìm kiếm của Thore và Mạnh Tĩnh Nguyên bị gián đoạn, nhưng lại bởi vì chuyện này mà Kiều Mịch lại mang đến tin tức càng có ích hơn. Thì ra hôm qua lúc cô gái thần bí kia đến tù giam dẫn người đi thì hơi thở của bệ đá trên người cô ả đã bị Hạ Ngọc cảm nhận được, liên hệ với việc Thore từng nói có người tiến hành tế sống ở bệ đá thì mọi chuyện đã rõ đến tám chín phần mười, cô ả kia là đi chọn tế phẩm.

[Muốn bắt mụ béo kia đến đây hỏi chuyện không?]

Hắc Khuyển đã biến lại hình người xoa tay, đại yêu quái như nó vẫn rất mang thù chuyện quản gia nhà mình bị hãm hại thương tổn.

“Không cần.”

Kiều Mịch cầm chủy thủ trong túi quần khẽ lắc đầu, vẻ mặt thoải mái:

“Cô ta đã từng chạm vào chủy thủ, Hạ Ngọc đã đánh dấu một chút, có thể truy được tung tích của cô ta.”

“…”

Thore và Lý Ngộ không rõ ý tưởng này lắm, Khương Cố Bình mờ mịt chẳng hiểu gì, nhưng Hắc Khuyển và Mạnh Tĩnh Nguyên lại biết rõ lúc đầu Kiều Mịch không thể khống chế được chủy thủ, nhưng hiện giờ rõ ràng đã không giống với lúc trước, bọn họ không thể không ngạc nhiên, giờ mới qua được bao lâu đâu?

[Kiều ngốc, chẳng lẽ thân thể mi thay đổi là có liên quan đến thứ này? Chủy thủ và kiếm linh kia, còn cả sức mạnh Bạch Vu của mi nữa?]

Hắc Khuyển kinh ngạc.

Đôi mày Mạnh Tĩnh Nguyên nhướn cao, mắt nhìn chằm chằm thanh chủy thủ như hận không thể lập tức ném nó vào đống đồng nát, miễn cho nó lại làm hư người của cậu.

“Tôi đang tập sử dụng nó.”

Dứt lời, Kiều Mịch nhẹ rút chủy thủ ra, bóng dáng của Hạ Ngọc xuất hiện.

Trên mặt nạ ưu nhã của Thore xuất hiện một vết rách có tên là quái lạ, Lý Ngộ ‘a’ một tiếng thật to, Khương Cố Bình gào lên ‘Có quỷ’, mà lần này Mạnh Tĩnh Nguyên cùng Hắc Khuyển mở to mắt không hề nhúc nhích, nhưng lần không phải do bị chủy thủ của Kiều Mịch trấn áp, mà là bọn họ không ngờ nổi loại trói buộc chán ghét đó không hề xảy ra.

“Không phải quỷ.”

Thore có chút đăm chiêu:

“Xem ra cậu cũng không phải con người bình thường, thứ này rất gần với Thần.”

Lý Ngộ quay đầu mở to mắt nhìn Thore:

“Thần?! Không phải chứ? Trâu bò quá!”

“Có nguy hiểm không?”

Khương Cố Bình rất lo lắng, anh ta biết rõ con quỷ này chui từ trong chủy thủ ra, mà Kiều Mịch vẫn luôn mang theo chủy thủ này.

[Kiều ngốc, mi quá Thần.]

Hắc Khuyển giơ ngón cái lên khen.

Kiều Mịch nhìn Mạnh Tĩnh Nguyên:

“Anh không muốn trở thành thứ ngáng đường nên đã chăm chỉ bù đắp, hiệu quả hiện giờ không tệ nhưng Hạ Ngọc nói anh vẫn kém xa ngày trước.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cau chặt mày không thôi, ánh mắt chạm vào mắt Kiều Mịch, sau khi nhìn nhau chăm chú thật lâu thì Mạnh Tĩnh Nguyên lại thua, nặng nề than thở:

“Vậy anh kêu tên đó dẫn đường đi.”

Mạnh Tĩnh Nguyên cũng hiểu được biện pháp duy nhất để Kiều Mịch từ bỏ việc dùng thanh chủy thủ kì bí này chính là nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, sau đó sẽ tránh xa mầm tai vạ này.
Bình Luận (0)
Comment