Thiên Quỹ

Chương 67

Ở trong bệnh viện nghe nói có thần tiên trong ‘Sống lâu muôn tuổi’, Hoàng Vĩ Quốc vốn cũng không cho là thật, có thể nói là ông ta thực sự cùng đường thì mới quyết định được ăn cả, ngã về không, lo sợ chạy đến đây đưa ra yêu cầu hoang đường là muốn kéo dài tính mạng. Nhưng ông ta thậm chí còn không kịp thử nghiệm xem hành vi ngu xuẩn của mình có đáng giá hay không thì đã bị một đám quái nhân bao vây, không có cả cơ hội chạy trốn.

Hoàng Vĩ Quốc bất an nhìn xung quanh một lượt. Cửa hàng nho nhỏ bởi vì có mấy người đàn ông cùng ngồi mà trông có vẻ chật chội: người đàn ông trung niên khí chất lười nhác mặc vest Nick, quái nhân mặc quần áo trùm kín người có vóc dáng cao lớn đến đáng sợ, thanh niên vẻ mặt mang sát khí có ánh mắt sắc bén, một người cao to trông rất nghiêm túc hà khắc đeo súng bên hông, còn có ba người thoạt nhìn như vô hại nhưng ở giữa đám người này vẫn có vẻ bình tĩnh ung dung. Hoàng Vĩ Quốc hoài nghi không biết có phải mình đã xông nhầm vào ổ xã hội đen nào đó rồi quấy rầy cuộc họp của băng đảng không, tim ông ta đập loạn xạ nên không khỏi đưa tay lên ấn xuống ***g ngực, sắc mặt hơi tái:

“Thực xin lỗi, có lẽ là tôi đã nhầm, tôi… Tôi lập tức đi ngay.”

“Không, ông không nhầm đâu.”

Khương Cố Bình vội vàng đảm nhiệm chức vụ đại sứ hòa bình mà bước lên ngăn cản, anh ta vốn thường xuyên tiếp xúc với nhiều người chỉ cần cân nhắc một chút đã lập tức tìm ra được vấn đề, bốc thuốc đúng bệnh:

“Đại sư mà ông muốn tìm chính là ông chủ Liễu đây, chúng tôi cũng không phải nhân vật khả nghi gì mà chỉ đúng dịp gặp mặt ở đây thôi.”

Có lẽ vì Khương Cố Bình thân là bác sĩ nên có khí chất đặc biệt an ổn, hơn nữa gương mặt còn tuấn tú khiến Hoàng Vĩ Quốc nhanh chóng ổn định lại sau khi được trấn an. Thấy những nhân vật kia đều không có ý định gây khó dễ, Hoàng Vĩ Quốc cũng an tâm hơn, không khỏi nhìn qua mấy người bên cạnh Khương Cố Bình đặng tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Vậy thì, ông chủ này, tôi nghe nói ngài có thể… kéo dài được tính mạng…”

Liễu Cẩn Diên còn chưa kịp mở miệng thì Hắc Khuyển đã nhe hàm răng trắng nhởn ra, không bận tâm đến sự sợ hãi của Hoàng Vĩ Quốc, tiến lên nắm lấy bờ vai của ông ta rồi mỉm cười coi như xán lạn:

[Việc này á, phải đợi sau khi ông trả lời một vài câu hỏi của bọn này thì mới có thể giải quyết cho ông được.]

“Cái, cái gì?”

Hắc Khuyển cười rạng rỡ, dùng sức mạnh tuyệt đối ấn Hoàng Vĩ Quốc xuống ghế, Kiều Mịch rất ngoan ngoãn rót trà, nhưng sau khi Hoàng Vĩ Quốc nhìn thấy những tài liệu với nội dung quen thuộc trên mặt bàn thì thiếu chút nữa bị dọa mất vía, nào còn tâm tnh để uống trà.

“Anh… Các người muốn làm gì?!”

“Không làm gì cả.”

Kiều Mịch mỉm cười ôn hòa, trấn an người sắp bị dọa đến vỡ mật:

“Đừng quá kích động.”

Mọi người bó tay toàn tập… Trong trận chiến này có ai là không kích động được đây.

Khương Cố Bình ngước mắt, con mắt chớp chớp liên tục, ai oán truyền sóng điện sang cho Hắc Khuyển – Sao lúc nãy không cất tài liệu đi trước.

Hắc Khuyển nhíu mày ném một ánh mắt lại – Trách ta? Sao mi không cất đi.

Liễu Cẩn Diên chớp mắt chen ngang – Thực ra tất cả mọi người đều quên mất.

Bác sĩ cùng chó bự chung tiếng nói mà trừng cậu ta – Đừng xen vào!

“Uống một ngụm trà đi.”

Kiều Mịch đưa nước trà qua, nhưng càng như vậy thì Hoàng Vĩ Quốc càng không dám động vào nước trà, dáng vẻ sợ hãi kia đúng là lúc nào cũng có thể bị dọa chết ngất, Kiều Mịch không khỏi thở dài:

“Thực ra chúng tôi hoàn toàn không có hứng thú với ông, chỉ là muốn nhờ ông để điều tra được địa chỉ của Tần Tâm Điềm.”

“Cô ấy?”

Hoàng Vĩ Quốc nghe nói là vợ cũ gặp phải phiền phức thì thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút chần chừ:

“Các người, các người tìm cô ấy làm gì? Cô ấy sao rồi?”

Ngoại trừ Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn nằm ngoài vùng phủ sóng ra thì tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ quỷ, người kia lại không có bất cứ phản ứng nào với Hoàng Vĩ Quốc giống như đang nhìn một người xa lạ, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Kiều Mịch, mà Mạnh Tĩnh Nguyên lại nhìn chằm chằm nó.

Nữ quỷ này chỉ e không còn nhớ nổi chồng cũ nữa nhưng vẫn luôn luôn nhớ đến Kiều Trạch Dân… Tuy rằng trí nhớ bị thiếu sót, nhưng với ông chồng cũ mà nói thì việc này cũng thật đáng buồn.

Kiều Mịch sợ rằng nếu nói ra tin tức Tần Tâm Điềm đã chết thì có thể sẽ phải tiến hành công việc giải thích phiền phức nên bỏ qua cái này, chỉ nói đến điểm chính:

“Cha tôi Kiều Trạch Dân là bạn học cũ của cô Tần, cha tôi đã mất, có một số việc tôi muốn gặp cô Tần để tìm hiểu, cho nên…”

Nhắc đến Kiều Trạch Dân thì Hoàng Vĩ Quốc có vẻ giật mình:

“A, thì ra cậu chính là con trai của… người đó, ra là vậy.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thì ra sự si tình mà nữ quỷ dành cho Kiều Trạch Dân là không hề che giấu, khó trách hôn nhân bất hạnh, còn ồn ào đến mức ly hôn.

“Cô ấy chuyển đi đâu tôi cũng không rõ lắm.”

Hoàng Vĩ Quốc xấu hổ cười gượng:

“Cô ấy thực ra cũng không phải thật lòng với tôi mà cười tôi chỉ vì sự nghiệp thôi, sau đó cô ấy tìm được một đối tượng rất tốt nên tái hôn. Chúng tôi ly hôn trong hòa bình, tôi cũng có thể nói cho các người biết là cô ấy cưới ai, ừm, để các người đi tìm hiểu.”

“… Nói đi.”

Tạ Duệ Đường cũng không ngại, nếu Tần Tâm Điềm đã tái hôn vì sự nghiệp thì đối phương chắc chắn cũng không phải nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì, muốn tìm được người này ngược lại cũng không quá khó.

“Dương Siêu Nghĩa.”

Hoàng Vĩ Quốc nói ra tên của một người, còn rất nhiệt tình nói thêm người này là chuyên gia khoa ngoại tim mạch đang làm việc ở một bệnh viện tư lớn, sau đó vẻ mặt ảm đạm thì thầm:

“Ông ta rất nổi tiếng về mặt này, muốn nhờ ông ta khám bệnh thì phải hét giá trên trời, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mời được, con của tôi lại không thể…”

“Là ông ta!”

Khương Cố Bình kêu lên:

“Chậc, chẳng phải ông ta đang làm việc trong bệnh viện của nhà tôi hay sao.”

Bệnh viện Khương thị này, đúng là không khéo không thành chuyện.

Hoàng Vĩ Quốc giật mình, dù sao ông ta cũng chỉ là người kinh doanh phòng mạch nhỏ, so sánh với loại bệnh viện tư cao cấp như thế này quả thực là khác nhau một trời một vực, không biết thiếu gia của bệnh viện Khương thị cũng không có gì lạ.

“Cậu… Là người nhà họ Khương?”

“Ừ.”

Khương Cố Bình gật đầu:

“Việc này dễ làm rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại về bệnh viện lấy tư liệu.”

“Cậu!”

Hoàng Vĩ Quốc vội vàng túm lấy tay áo Khương Cố Bình:

“Còn chuyện kéo dài tính mạng kia nữa.”

Khương Cố Bình nhìn về phía Liễu Cẩn Diên, người kia lắc đầu, giải thích:

“Việc này không thể làm được, tuổi thọ của con người là do trời định, cưỡng ép thay đổi tuy có thể làm được nhưng sẽ tổn hại âm đức, ảnh hưởng trực tiếp đến luôn hồi. Chuyện này tôi không làm được, tôi cũng không thể tùy tiện kêu người đốt đèn Thất tinh để kéo dài tính mạng.”

“Không được làm.”

Vẻ mặt Hổ Tà tràn đầy sát khí nói.

Tất cả những người ở đây đều đã trải qua chuyện đổi mạng mượn thọ gì đó, ví dụ như Quỷ sư điên cuồng giết người trên internet để đổi mạng kia vậy, quả thực không phải là việc gì đứng đắn.

Hoàng Vĩ Quốc có vẻ bị đả kích mạnh:

“Sao lại có thể… Con trai… Con trai tôi phải làm sao đây?”

Khương Cố Bình ngẫm nghĩ lại cảm thấy đã được người này giúp mà còn để người ta trắng tay đi về là rất không tốt, bèn nói:

“Chi bằng như vậy đi, ngoại trừ bác sĩ Dương thì trong bệnh viện chúng tôi vẫn còn vài bác sĩ chuyên gia về tim mạch khác, tay nghề cũng rất tốt, tôi sẽ sắp xếp cho ông.”

Hoàng Vĩ Quốc dường như trong nháy mắt đã già đi vài chục tuổi, hai mắt ông ta thất thần, trống rỗng ảm đạo:

Liễu Cẩn Diên chợt nói:

“Xem tướng mạo của ông thì duyên con cái của ông không tệ, không phải người có gương mặt phải chịu cảnh người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Một câu này giống như tiếng trời cứu mạng, thần thái của Hoàng Vĩ Quốc phút chốc như bừng sáng hẳn lên, nếu không phải khí thế của Hổ Tà quá kinh khủng thì ông ta gần như muốn nhào đến ôm thanh niên thanh tú kia:

“Ý ngài là con tôi sẽ không chết? Cho dù hiện giờ bệnh tình của nó đã nguy kịch?”

“Bởi vì ông gặp được anh ta, trong mạng của ông có quý nhân.”

Liễu Cẩn Diên đưa tay chỉ về phía Khương Cố Bình.

“Trong mệnh của anh có một quẻ Khảm, gặp gỡ ông ta xem như là vượt qua được.”

Khương Cố Bình sững sờ, anh ta cũng chỉ là muốn giúp đỡ một chút, không ngờ rằng trong việc này còn có đạo lí kì diệu như vậy.

Kiều Mịch nghe vậy cũng gật đầu:

“Đúng, bác sĩ Khương là người tốt, anh ta rất thích giúp đỡ người khác, ông yên tâm đi.”

Bị hai chữ ‘người tốt’ đập cho một nhát, Khương Cố Bình suýt nữa đã khuỵu chân xuống. Thực ra anh ta rất muốn Kiểu Mịch hiểu rằng, trong quá khứ anh ta thường xuyên thích thú giúp người là vì mục đích khác, đó là một loại hành vi tích cực tìm phối ngẫu.

Nhưng Kiều Mịch không cho anh ta cơ hội sửa lời, một khi đã bắt được manh mối quan trọng, anh liền một lòng muốn hành động nhanh chóng:

“Trực tiếp đi tìm người sẽ nhanh hơn nhiều, cũng không sợ đánh rắn động cỏ, bác sĩ Khương, làm phiền anh dẫn đường.”

“… Khách sáo với tôi làm gì chứ.”

Khương Cố Bình nổi giận nói. Anh cầm giấy cùng bút lông trên quầy viết nhanh xuống một hàng số xiên xẹo, anh ta đưa tờ giấy Tuyên còn chưa khô mực cho Hoàng Vĩ Quốc:

“Ngày mai ông gọi đến số điện thoại này, chỉ cần nói ông được Khương Cố Bình tôi giới thiệu đến là được, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho.”

Ngày thường anh ta ở bệnh viện tuy không được đứng đắn lắm nhưng dù sao cũng là thiếu gia nhà họ Khương, chút việc này anh ta vẫn có thể hoàn thành.

Hoàng Vĩ Quốc mừng rỡ, dáng vẻ cầm tờ giấy Tuyên kia giống như nhận được Thánh chỉ, cẩn thận cất đi rồi liên tục cảm ơn. Khương Cố Bình vốn không rảnh nghe ông ta nói cảm ơn, Kiều Mịch ở bên kia đã bắt đầu chào hỏi Liễu Cẩn Diên rồi kêu Hắc Khuyển đi cùng với anh, mục tiêu là đến bệnh viện tư nhân Khương thị.

Liễu Cẩn Diên và Hổ Tà đứng trước cửa tiệm nhìn bóng xe hơi dứt khoát rời đi, trên gương mặt thanh tú của ông chủ hiện lên nét u buồn:

“Ấn đường biến thành màu đen, hơn nữa còn phạm vào kẻ tiểu nhân, một kiếp này của Bạch Vu chỉ e không dễ qua.”

Hổ Tà hừ lạnh:

“Hừ, chẳng qua cũng chỉ ban cho em chút ân huệ từ mấy ngàn năm trước thôi, thậm chí còn không phải cố ý, sao em cứ nhớ mãi không quên thế? Phiền.”

Liễu Cẩn Diên nhíu mày, rất vô tội nói:

“Nhưng mà em rất thích Bạch Vu.”

Dấm chua xông thẳng lên đỉnh đầu, Hồ Tà gần như tức điên:

“Mẹ nó, sao ta lại rơi vào tay đồ ngốc như em nhỉ?!”

Xuất phát từ ‘Sống lâu muôn tuổi’ đi khoảng nửa tiếng đồng hồ bằng xe ô tô, Kiều Mịch lại đặt chân đến bệnh viện này một lần nữa. Anh đã từng liên tục xuất hiện ở nơi này, gần như coi đây là nhà, anh cũng đã từng trải qua trận hung hiểm ở nơi đây, nhưng một khoảng thời gian an nhàn chưa từng khiến anh nhớ đến nó, hôm nay lại đến liền có một loại cảm giác lạ lẫm giống như đã qua mấy đời.

Thực ra Kiều Mịch tình nguyện vĩnh viễn không phải quay lại đây nữa. Anh nuốt tiếng thở dài vào trong bụng, đi vào bệnh viện Khương thị dưới sự dẫn đường của Khương Cố Bình. Cô gái đứng ở quầy tiếp tân chính là cô y tá vì thất tình mà móc tim ra ở trong trận dữ ngày đó, hôm nay gương mặt cô sáng bừng, rõ ràng là đã thoát được khỏi bóng ma thất tình. Khương Cố Bình không tốn bao công sức đã hỏi được tin tức nghỉ ngơi của Dương Siêu Nghĩa từ quầy lễ tân, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đành phải đi tìm địa chỉ tiếp rồi quyết định đến thẳng nơi thăm hỏi.

Xúc động không bằng hành động, người đi cùng một chuyến này đều có năng lực hành động cỡ max, lập tức phóng ô tô đến địa chỉ cần tìm. Xe của Tạ Duệ Đường là xe việt dã, không gian tương đối rộng rãi nhưng vẫn không thể chứa nổi thân thể biến dị của Mạnh Tĩnh Nguyên cùng mấy người đàn ông trưởng thành chen chúc vào, xe lập tức biến thành hộp cá sardine, người nào cũng không thể ngồi co duỗi thoải mái, sau khi đến mục tiêu thì ai nấy đều vội co duỗi thân thể.

Kiều Mịch bị Mạnh Tĩnh Nguyên ôm vào lòng nên ngược lại được ngồi rất thoải mái, anh ôm cánh tay người yêu, nhìn về phía thanh chắn trên đường ngăn cách bọn họ với khu chung cư cao cấp, hàng mày hơi chau lại, mà cơ bắp trên người Mạnh Tĩnh Nguyên ở bên cạnh thì căng ứng, gầm nhẹ nhìn vào trong khu nhà.

“Không đúng.”

Kiều Mịch thấp giọng lẩm bẩm:

“Rất kì quái.”

Hắc Khuyển kinh ngạc, sau đó khụt khịt mũi rồi lại ngó sang nữ quỷ, hắn vuốt cằm thấp giọng nói:

[Ừ, có mùi thịt thối, chẳng lẽ… Này, lang băm họ Khương kia, mi có từng nghe nói nhà tên họ Dương này mở dịch vụ tang lễ không?]

Khương Cố Bình sửng sốt, thật lâu sau mới bày ra sắc mặt khó coi mà lắc đầu. Đã ở chung với đám trong đại viện lâu, tư duy của Khương Cố Bình cũng dần dần bắt kịp được với tần suất biến thái này, trong đầu nghĩ đến vài phỏng đoán đáng sợ thì không khỏi sởn tóc gáy, không dám tin mà thì thào:

“Không thể nào? Chẳng lẽ Dương Siêu Nghĩa còn thích chơi băng luyến sao?”

[E là không phải đơn giản như thế.]

Kiều Mịch lạnh nhạt nói:

“Ừ, bảo vệ không có đây, giờ đang là ban ngày nhưng trong tiểu khu không hề có chút nhân khí nào, còn bị một lớp sương đen bao phủ nữa.”

“Sương mù?”

Khương Cố Bình mở to mắt, thực sự không nhìn thấy vật nào giống sương mù dù chỉ một chút:

“Nào có?”

[Ta cũng không nhìn thấy.]

Hắc Khuyển nhún vai:

[Nhưng đừng có nghi ngờ con mắt của Kiều ngốc, thân phận Bạch Vu kia của cậu ta cực kì trâu bò đấy.]

“Vậy chúng ta phải làm gì đây?”

Gặp phải tình huống khó hiểu, Khương Cố Bình không nghĩ được gì cả:

“Chi bằng về tìm ông chủ Liễu đến nhờ xem thế nào trước?”

Nhưng Kiều Mịch đã mang theo Mạnh Tĩnh Nguyên cùng đi vào bên trong, không đợi Hắc Khuyển và Khương Cố Bình phản đối đã giành lên tiếng trước:

“Không quay lại được.”

“Cái gì?”

“Nhìn đằng sau xem.”

Khương Cố Bình quay đầu lại nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, Hắc Khuyển lại biến sắc. Hắn đột nhiên vươn tay đẩy Khương Cố Bình một cái từ đằng sau, Khương Cố Bình bị đẩy đến nỗi lảo đảo lao về đằng trước rồi đụng lên một vách tường trong suốt, sống mũi như gãy đến nơi. Anh ta ôm cái mũi cao cao đã gần như mất cảm giác, đáy mắt rưng rưng:

“Mẹ nó chứ, sao ở đây lại có bức tường?!”

[Là có kẻ bày kết giới đấy, đồ ngốc.]

Hắc Khuyển bước nhanh đuổi theo Kiều Mịch:

[Này Kiều ngốc, sao mi không thử phá kết giới này? Lúc trước trong rừng rậm mi cũng có thể làm được mà.]

Kiều Mịch lắc đầu:

“Không được, lần này tôi có thể đi ra ngoài, nhưng… các người lại không thể, cho nên chỉ đành tiếp tục đi về phía trước thôi.”

Hắc Khuyển cùng Khương Cố Bình đồng thanh ‘ồ’ lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

“Bởi vì đây là thứ do Hạ Tân bày ra, tôi nghĩ nếu chúng ta giải quyết được vấn đề từ đây thì có thể sau đó gã sẽ xuất hiện.”

Nhớ đến tên biến thái kia, trong lòng Hắc Khuyển và Khương Cố Bình không khỏi có chút sợ hãi, đột nhiên cảm thấy chung cư cao cấp tràn ngập ánh nắng tươi sáng này còn đáng sợ hơn Địa ngục Tu La.
Bình Luận (0)
Comment