Thiên Quỹ

Chương 74

Khương Cố Bình kéo mấy thì Kiều Mịch cũng không nhúc nhích, anh ta nóng nảy nhìn gương mặt bình thản của người kia, tay chân cuống quít:

“Nhanh thôi Bạch Vu, phải chạy đi trước khi nó hoàn toàn biến đổi, Liễu Cẩn Diên là thần tiên, chúng ta đi tìm ngài ấy là chính xác.”

Kiều Mịch lại nhìn anh ta nhưng vẫn không hề động đậy, Khương Cố Bình cuối cùng cũng cảm thấy không ổn, đủ loại tâm tình đan xen trong mắt, có nóng nảy, hoang mang, do dự, hoài nghi, sợ hãi, cuối cùng lại ngưng đọng một tia hi vọng.

“Cậu… Kiều Mịch?”

Kiều Mịch không trả lời mà chỉ bình tĩnh nói:

“Bác sĩ Khương, anh là người tốt, tôi tin tưởng anh, anh thành thật nói cho tôi biết, Tĩnh làm sao rồi?”

Khương Cố Bình khẳng định người trước mắt là Kiều Mịch không thể sai được, nhưng nụ cười mừng rỡ lại vì câu hỏi bắn ra liên tiếp mà cứng ngắc:

“Cái đó… Cái đó… Một lời khó nói hết, chúng ta vẫn nên chạy đi trước rồi nói sau, bằng không Hắc Vu sẽ đuổi kịp mất, chúng ta phải đi tìm Liễu Cẩn Diên nhờ giúp đỡ.”

Thái độ cùng lời nói mập mờ của Khương Cố Bình đã xác nhận tin tức mà Bạch Vu để lại. Kiều Mịch lẳng lặng nhìn Khương Cố Bình rồi lại nhìn thi thể của Kiều Tri Dao, hỏi tiếp:

“Vừa rồi hai người nói Khương Hậu gì? Có phải Hắc Vu đã cướp thân thể của Tĩnh không? Hắc Khuyển đâu?”

Muốn trốn tránh lại bị bắt được trọng điểm, Khương Cố Bình đã hiểu được một cách sâu sắc điểm đặc biệt của Kiều Mịch, gương mặt cố gắng mỉm cười của anh ta cuối cùng cũng hỏng mất, biểu lộ còn khó coi hơn cả khóc, tựa như bươm bướm vướng vào mạng nhện đang cố gắng giãy dụa lần cuối cùng:

“Kiều Mịch, chúng ta đừng bận tâm những thứ này nữa, được không? Chuyện đã xảy ra chẳng thể cứu vãn được, đi thôi, chúng ta… Chúng ta còn có thể liều mạng, sống sót mới có tương lai.”

Kiều Mịch không nói gì mà chỉ nghiêng người nhìn về phía tầng lầu cao hơn, nói:

“Chủy thủ ở tầng trên.”

Đây là câu trần thuật.

Khương Cố Bình nghẹn họng, Kiều Mịch trong giờ phút này đặc biệt khiến anh cảm nhận được sự tuyệt vọng, áp lực trên tay cuối cùng cũng buông ra, anh ta suy sụp quỳ rạp trên bậc thang, thì thào lẩm bẩm:

“Kiều Mịch, cậu đừng như thế, Mạnh Tĩnh Nguyên đã không còn là Mạnh Tĩnh Nguyên nữa, cậu ta đã biến thành Hắc Vu. Ngày đó cậu bị súng bắn trúng ***g ngực trái, tim bị thủng nên tử vong lập tức, tôi không cứu được cậu, không ai cứu được cậu, sau đó… Sau đó Bạch Vu xuất hiện, chuyện xảy ra tiếp theo chúng tôi cũng không thể làm được gì.”

Nhớ lại những chuyện khiến người ta chấn động xảy ra mấy hôm nay, Khương Cố Bình đưa hai tay lên ôm đầu, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, lưng khom xuống run rẩy không ngừng.

Kiều Mịch nhìn thấy hết. Anh ngồi xuống bên cạnh Khương Cố Bình, mắt nhìn thẳng vào miếng thịt dần dần nhỏ đi trong miệng con nhện ở bên dưới, tay phải đặt lên ***g ngực bên trái, lặng lẽ chờ đến lúc nói tiếp.

Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, Khương Cố Bình lau lau mũi, chậm rãi nói tiếp:

“Đã ba ngày, ngày đó cậu…”

Như thể không muốn nhắc lại sự việc kinh khủng đó một lần nữa, Khương Cố Bình hơi dừng lại rồi trực tiếp bỏ qua đoạn chuyện này:

“Sau đó Mạnh Tĩnh Nguyên mất khống chế, cậu ta muốn giết hết mấy cảnh sát mặc thường phục kia, chó thối không cho cậu ta giết người nên quấn lấy cậu ta cùng đánh nhau, sau đó một đám tiểu yêu lùn tịt chạy đến, một đám lớn có đến chừng vài chục con, chúng nó cùng xông tới đưa tôi và cậu đi. Sau đó đến đây rồi, yêu quái đó, cái tên Hắc Vu giống hệt như chú ruột của Mạnh Tĩnh Nguyên, gã… Gã…”

Sự sợ hãi dâng tràn trong mắt Khương Cố Bình, mười ngón tay siết chặt lấy nhau đến trắng bệch, đôi tay luôn được bảo dưỡng đặc biệt của vị bác sĩ ngoại khoa này giăng đầy những vết thương nông sâu hãy còn đang rỉ máu:

“Gã xích cậu lại, không biết dùng biện pháp gì mà khiến cậu hồi sinh rồi trở thành Bạch Vu. Mạnh Tĩnh Nguyên và Hắc Khuyển đến cứu cậu, gã lại thả mấy con nhện mặt người khổng lồ ra ngăn cản Hắc Khuyển, sau đó giam Bạch Vu cùng Mạnh Tĩnh Nguyên lại với nhau.”

“Sau đó thì sao?”

Kiều Mịch ngẫm nghĩ rồi nhớ ra kiểu chết đã quá quen thuộc này, liền hỏi:

“Có phải Bạch Vu lại muốn tự sát không?”

Khương Cố Bình vụt ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Kiều Mịch, thật lâu sau mới cười khổ:

“Đúng vậy, nhưng lần này cậu không thành công.”

“Ô?”

“Tên đó… Cái tên Mạnh Tĩnh Nguyên đó không cho cậu tự sát.”

“Ừ.”

“Sau đó Hắc Vu nói cho cậu ta biết, nếu không muốn cậu chết đi thì cậu ta phải tự mình chết trước.”

“…”

“Vì thế cậu ta…”

Nhớ đến lúc ấy Mạnh Tĩnh Nguyên cầm thanh chủy thủ trên tay Bạch Vu đâm vào ***g ngực quyết đoán lại quyết tuyệt như vậy, Khương Cố Bình khóc không thành tiếng. Cho dù Mạnh Tĩnh Nguyên là tình địch, cho dù bọn họ luôn cãi vã không ai nhường ai, cho dù thằng nhóc đó quả thực độc miệng, tàn nhẫn, làm việc không còn đường sống, lại không thể tưởng được cậu ta đối xử với bản thân cũng không hề nương tay chút nào như vậy. Hiện giờ người đã thật sự chết rồi, Khương Cố Bình khổ sở, bởi vì dù có mâu thuẫn hơn thế nữa cũng không sánh bằng được một mạng người. Cho đến tận giờ Khương Cố Bình cũng không phải người có thể lạnh nhạt nhìn người khác sống chết, người bệnh chết đi trên bàn phẫu thuật còn khiến anh ta khó chịu, huống chi là Mạnh Tĩnh Nguyên đã quen biết rất nhiều ngày?

Nghe đến đó, Kiều Mịch cảm thấy nội dung tiếp theo đã không còn quan trọng… Mạnh Tĩnh Nguyên đã thực sự chết rồi. Anh chống đầu gối đứng lên, không chỉ trích hay phẫn nộ mà chỉ bình tĩnh dặn dò:

“Bác sĩ Khương, anh đi tìm ông chủ Liễu đi, chỉ cậu ấy mới có thể giúp anh. Ừm, cũng có thể tìm Tiết Thư Thương và Đường Mộng Kiệt nhờ giúp đỡ, bọn họ rất tốt, cứ như vậy nhé.”

Khương Cố Bình ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng đang từ tốn bước lên trên, vội vàng nhào đến:

“Đừng đi, cậu sẽ chết đấy! Đó là yêu quái, chúng ta không thể thắng nổi gã.”

Kiều Mịch nhẹ gỡ hai tay đang ôm lấy lưng mình, mỉm cười:

“Anh nói gì vậy? Không phải tôi đã chết rồi ư?”

Khương Cố Bình ngây ra.

Ý cười của Kiều Mịch lại rõ hơn một chút. Anh cầm bàn tay Khương Cố Bình đặt lên ngực trái của mình, cho anh ta cảm nhận sự tĩnh lặng lạnh lẽo như băng kia. Khương Cố Bình run rẩy nhưng từ đầu đến cuối không hề rút tay về, anh ta đã sớm biết rõ nhịp tim của Kiều Mịch đã dừng lại vào khoảnh khắc mà tiếng súng kia vang lên, chỉ là anh ta không chịu đối diện. Hiện giờ bị người này kéo đến dưới ánh mặt trời một cách tàn khốc lần nữa, anh ta chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, đến khi phục hồi tinh thần lại thì bóng lưng kia đã biến mất ở chỗ rẽ trên cầu thang, chỉ để lại một câu nói xa xăm.

“Nhanh rời đi đi.”

Khương Cố Bình sửng sốt một lúc rồi mới luống cuống tay chân đứng dậy đuổi theo, không để Kiều Mịch từ chối đã lớn tiếng nói:

“Vừa rồi yêu nữ kia chết không sai, nhưng ngẫm lại thì Hắc Vu còn một bầy tiểu yêu và nhện mặt người, có lẽ tôi cũng không trốn thoát được, chi bằng hợp tác kết thúc cho xong.”

“…”

“Cậu yên tâm, gã nói tôi là Khương Hậu gì đó, cái tế tự trước kia cũng là vì tôi, gã sẽ không làm tôi bị thương.”

Khương Cố Bình lựa chọn bỏ qua sự thực là Hắc Vu đánh thức Bạch Vu để đưa Khương Hậu thực sự quay về, lại nói:

“Tôi cũng không thích lúc nào cũng bị kẻ khác ngấp nghé, dù sao cũng nên giải quyết, đúng không? Hơn nữa có tôi ở đây thì ít nhất có thể giúp cậu phân tán sự chú ý của Hắc Vu, cậu muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.”

“… Cũng phải.”

Kiều Mịch gật đầu, không từ chối Khương Cố Bình nữa, xoay người tiếp tục đi:

“Tôi cảm thấy hôm nay nhất định sẽ giải quyết được hết.”

Khương Cố Bình nâng tay áo lên lau mặt, nghe được lời nói của Kiều Mịch lại không biết là nên thoải mái một chút hay nặng nề hơn một chút, anh ta ẩn ẩn cảm giác được chuyện ‘Giải quyết’ này rất liều lĩnh.

“Cho dù hiện giờ cậu không còn sống, nhưng như Phương Vân Hải không phải cũng tốt sao?”

Nghĩ đến Phương Vân Hải nhờ vào trận pháp ở bệnh viện mà biến thành cái xác biết đi, Kiều Mịch mỉm cười:

“Đó là vì anh ta còn có Chu Văn Hạo.”

Chẳng lẽ tôi không thể làm Chu Văn Hạo của cậu ư? Trong lòng Khương Cố Bình đắng ngét, cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi. Hiện giờ anh ta không thể chịu nổi một đòn, cũng không muốn tiếp nhận quá nhiều.

Tuy Kiều Mịch đứng chờ bên bờ sông Vong Xuyên chỉ chừng mười phút đồng hồ, nhưng thực tế đã mất ý thức gần ba ngày. Anh hoàn toàn không có ấn tượng về những hành động trong lúc ‘Bạch Vu’ khống chế thể xác này, nhưng anh vẫn có thể xác định vị trí của chủy thủ như trước. Trên bờ sông Vong Xuyên, Bạch Vu đã dứt khoát bước lên bè trúc, đây giống như một loại li biệt, Kiều Mịch tuy không dám khẳng định tuyệt đối nhưng anh có thể lờ mờ hiểu được đây là Bạch Vu buông tay với anh, ít nhất trên mặt tinh thần là như vậy. Kiều Mịch không khỏi suy đoán, có lẽ anh trong rất nhiều đời trước cuối cùng bước lên con đường tự sát cuối cùng cũng chỉ là lựa chọn của Bạch Vu, gút mắc của Bạch Vu và Hắc Vu có thể lội ngược dòng về thời kì Ân Thương, cứ dây dưa mãi đến tận hôm nay, đây có vẻ là chuyện mà với tính tình của Bạch Vu có thể làm ra được.

Nhưng may mắn rằng việc Bạch Vu từ bỏ dường như không hề cắt đứt sự cảm ứng khác thường giữa anh và chủy thủ, vậy nên Kiều Mịch đã tìm được chủy thủ bị hất văng vào trong một góc bí mật.

Vị trí này là bên dưới một cái xác, khi Kiều Mịch lật thi thể để lấy chủy thủ ra mới phát hiện thi thể này thực chất vẫn còn sống, có lẽ nên nói là đang hấp hối.

Người đàn ông trung niên này không biết bị mắc chứng bệnh gì mà phần lớn lớp da đã bị ăn mòn, đen sẫm lại giống như mọc lên nấm mốc xốp tơi, nhưng khi Kiều Mịch vươn tay lật ông ta ra mới biết sự ăn mòn này là sâu từ trong xương tủy. Chỉ một động tác nho nhỏ ấy đã khiến toàn bộ cánh tay của người này rơi ra, mặt cắt cũng là chất tơi xốp màu đen, nếu như bỏ qua mùi máu xộc thẳng vào mũi thì đây hoàn toàn là một tảng than cốc.

Người này dường như chỉ còn mỗi phần đầu là chưa bị ăn mòn, mí mắt giật nhẹ rồi vẫn có thể mở to ra.

“Là ông ta, chú của Mạnh Tĩnh Nguyên.”

Khương Cố Bình nói với Kiều Mịch.

Kiều Mịch có chút kinh ngạc. Anh và chú của Mạnh Tĩnh Nguyên chưa từng gặp nhau, bởi vì Mạnh Tĩnh Nguyên có vẻ cũng không quá thân thiết với người thân giống như anh.

Người đàn ông tuy đã biến thành dạng này nhưng tai mắt vẫn sáng tỏ lạ thường, khi nghe rõ lời thì thầm của Khương Cố Bình thì ánh mắt rơi xuống người bọn họ, cổ họng khàn khàn khó khăn lắm nói ra được một câu:

“Có thể nghe một chuyện vọng của tôi được không?”

Kiều Mịch và Khương Cố Bình liếc nhìn nhau, Khương Cố Bình gật đầu:

“Ông nói lí do vì sao lại giúp quái vật kia hại cháu mình trước đi.”

“Là vì lòng tham.”

Người đàn ông bình tĩnh trả lời thẳng thắn, rõ là một người sắp chết lại không hề lộ vẻ khủng hoảng, bởi vì ông ta đã đoán được từ trước:

“Một đời người sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, tôi chỉ thỉnh thoảng đưa thân xác cho nó là có thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng, vì sao lại không làm?”

Kiều Mịch gật đầu, không chút bận tâm nhưng vẫn đưa ra câu hỏi sắc bén:

“Vậy ông bây giờ là sao đây? Giống hệt một tảng than đen.”

“Ừ, bị lừa, nó không nói cho tôi biết sẽ có loại tác dụng phụ này.”

Người đàn ông không hề né tránh vấn đề:

“Đợi đến lúc tôi phát hiện thì đã hết cách xoay chuyển.”

“Ồ, cho nên ông làm việc tệ rồi thì để tệ hẳn, cuối cùng biến thành như vậy.”

Vẫn rất sắc bén.

Người đàn ông cười khổ, có lẽ là muốn gật đầu nhưng phần cổ lại không thể nhúc nhích.

Khương Cố Bình cảm thấy hẳn là nên thông cảm cho người sắp chết, bèn xen vào chặn ngang lời nói ác độc của Kiều Mịch:

“Như vậy, ông muốn chúng tôi giúp ông làm gì? Để lại di ngôn cho người nhà ông hay là căn dặn chút việc hậu sự?”

Người đàn ông nhắm hai mắt lại, bên trong tràn ngập hối hận sâu sắc:

“Không phải, tôi đã sớm sắp xếp ổn thỏa những việc đó.”

Kiều Mịch gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

“Nếu đã có quyết định liều mạng, đương nhiên sẽ có sắp xếp.”

“…”

Người đàn ông nhìn thẳng Kiều Mịch, cảm khái:

“Loại người có tính cách như cậu mà Mạnh Tĩnh Nguyên vẫn thích cho được, rõ ràng là thực sự rất để tâm.”

“Đúng, chúng tôi thực sự yêu nhau.”

Kiều Mịch lại gật đầu, nụ cười xuất hiện trên mặt.

Người đàn ông cũng cười cười, sau đó con mắt mới di chuyển về phía Khương Cố Bình có gương mặt phúc hậu hơn nữa trông cũng có vẻ đáng tin hơn, nói:

“Nghe nói cậu là bạn của cậu cảnh sát tên Tạ Duệ Đường?”

“Đúng, có quen.”

Khương Cố Bình gật đầu:

“Ông cũng biết anh ta?”

Nụ cười của người đàn ông biến mất, nói thẳng:

“Cậu chuyển lời cho cậu ấy dùm tôi, tôi rất xin lỗi cậu ấy. Chuyện năm đó tuy không phải ý nguyện của tôi nhưng gã lại xuyên qua hai tay tôi tạo thành, tôi là bị trừng phạt đúng tội, tôi cũng đã bị trừng phạt, bảo cậu ấy hãy yên lòng… Nếu như có thể, cũng mong cậu ấy tha thứ cho tôi.”



Kiều Mịch và Khương Cố Bình cũng cùng Tạ Duệ Dường trải qua cảnh mơ nên biết rõ trong góc tối tăm nhất dưới đáy lòng vị cảnh sát kia che giấu thảm kịch như thế nào. Bọn họ kinh ngạc tột độ, không thể ngờ được hung thủ thực sự lại là người đàn ông sắp chết trước mặt này.

“Vì sao? Tại sao lại phải giết chết toàn bộ người nhà Tạ Duệ Đường?”

Khương Cố Bình vội hỏi, giọng nói vì kích động mà cao vút.

Người đàn ông lại chuyển mắt nhìn Kiều Mịch chăm chú:

“Gã không phải là muốn giết người nhà Tạ Duệ Đường, gã muốn giết cậu.”

Giờ này phút này, bức tranh rơi rụng đã được hoàn thiện, tất cả những chỗ trống đã được bù lấp, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ ràng toàn bộ sự kiện.

Trước kia Hạ Tân từng khiến đám người Kiều Mịch xuyên qua thời không quay về quá khứ để lại một ít dấu vết, mà khi Hắc Vu phát hiện được đây là chỗ sơ hở của năm ấy nên sau này không thể chờ nổi muốn loại bỏ Kiều Mịch, nhưng không ngờ cha mẹ Kiều Mịch đã có quan hệ với Hạ Tân nên được bảo vệ, có lẽ vì thế mới liên lụy đến chả nhà Tạ Duệ Đường vô tội. Kết quả vẫn không có gì thay đổi, Kiều Mịch trưởng thành gặp được Mạnh Tĩnh Nguyên, bị cuốn vào sự kiện thần bí khiến Hạ Tân cố ý để họ xuyên qua thời không, tế tự ngàn năm trước vẫn bị phá bỏ, Hắc Vu vẫn thất bại, mọi thứ đều tuần hoàn một cách hoàn mỹ.

Thật lâu sau bọn họ mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía người đàn ông càng lúc càng suy yếu, Khương Cố Bình nhận lời:

“Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói với anh ta.”

Gương mặt người đàn ông mang theo nụ cười vui mừng chậm rãi nhắm mắt lại, an tường chờ đợi cái chết:

“Nếu như các cậu muốn tìm thủ phạm gây nên chuyện này, vậy tôi nói cho các cậu biết, nhược điểm của nó là một cái đỉnh đồng đen, nhưng cái đỉnh này dù dùng lửa thiêu hay đập mạnh cũng không phá hỏng được, nếu như các cậu có cách phá hỏng nó…”
Bình Luận (0)
Comment