Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 10

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Ninh Giác Phi chờ ở trong phòng, âm thầm hoạt động tay chân, tùy thời xuất kích.

Tuy rằng nhận hết tra tấn dằn vặt gần mấy tháng qua nhưng giờ hắn đã có thể sử dụng cơ thể này như chính cơ thể mình, đồng thời phát hiện có lẽ do thân thể này trước đây là kép võ, thuở nhỏ luyện qua đồng tử công, cho nên nguyên bản thân thể rất khá. Mặc dù như vậy, hắn cũng không nắm chắc có thể trốn thoát, nhưng dù chỉ có thế hắn cũng không muốn chờ thêm nữa, thà rằng liều chết cũng phải trốn đi.

Tối nay, người đến gian phòng hắn là Lễ bộ Thượng thư Trương Vu Điền. Người này dáng dấp ra vẻ đạo mạo, mặt mày tao nhã, mỉm cười vui vẻ nhưng kỳ thực trên giường cực kỳ hạ lưu.

Ninh Giác Phi mặc gã ta hành động như lúc trước giờ, thoát phục, chờ đến khi gã ta mang vẻ mặt dâm loạn bắt đầu thoát y phục hắn thì như sấm chớp ra tay, chém một nhát mạnh vào sau tai gã. Lão sắc quỷ trong giới thư sinh ấy không rên được một tiếng đã đổ rạp xuống.

Ninh Giác Phi nửa điểm cũng không để phí thời gian, lập tức lột hết y phục gã ta, tha lên giường, dùng chăn che khuất đầu, rồi hắn lại lấy ra y phục thâm lam sắc đã chuẩn bị từ trước, sau đó cầm lấy những ngân phiếu đã được bao trước bằng giấy dầu. Kiên trì chờ chừng hai khắc sau, để bọn người giám thị hắn cho rằng trong phòng đang mây mưa thất thường, mất đi cảnh giác, hắn mới lặng lẽ mở cửa sổ.

Hắn vốn ở trong hậu lâu, nơi ở của hồng bài tiểu quan trong đây, non xanh nước biếc, xa xa là cảnh hồ gợn sóng. Trong đêm đông hàn lãnh, mọi người đều đã trốn trong phòng sưởi ấm, không ai thấy có một bóng người vượt qua một tầng đèn đuốc lầu hai, đi tới hồ.

Phòng ốc thời cổ đại mặt ngoài đều khá thô ráp, còn có vài vật trang trí có thể làm điểm đặt chân để leo trèo, hoàn toàn không giống kiến trúc hiện đại, tường không bằng gạch thì cũng bằng thủy tinh, cần phải có công cụ thì mới leo lên được. Ninh Giác Phi leo xuống lầu rất thuận lợi, nhảy ra khỏi tường, yên lặng mà bơi vào nước.

Trong mấy tháng này, tuy rằng không ra khỏi Thúy Vân lâu bước nào nhưng hắn thỉnh thoảng cũng nói chuyện với các thiếu niên trong lâu, hữu ý vô ý hỏi về thủy lộ, còn biết được hồ phía sau lâu thông ra Truy thủy, theo Truy thủy có thể ra khỏi thành.

Trước đây, hắn có thể tùy tùy tiện tiện bơi hơn hai vạn mét, cứ nghĩ nếu cứ xuôi dòng bơi xuống, một ngày đêm là đã ra được ngoại thành Lâm Truy hơn trăm dặm rồi.

Ngay khi hắn xuống nước, dòng nước lạnh giá thấm vào tận xương tủy khiến hắn run rẩy không ngừng nhưng hắn vẫn phải cắn răng bơi ra ngoài.

Dần dần, hắn không hề thấy lạnh nữa nhưng khí lực càng lúc càng cạn dần, lại thêm thân thể bị thương chưa hồi phục, nên bơi trong nước càng thêm phí sức. Hắn bình tĩnh cảm nhận phương hướng dòng chảy, nương theo sức nước mà bơi đi, rốt cục cũng ra khỏi Lưu Hoa hồ, vào Truy thủy. Con sông này tốc độ nước rất nhanh, hắn thẳng thắt lưng cố để thân thể nổi trên mặt nước, không còn cố sức quạt nước nữa mà chỉ duy trì cân đối, để sức nước đưa hắn đi.

Trong bóng đêm mông lung, tường thành cao to thu vào mắt hắn.

Bởi Truy thủy là thủy lộ dùng để vận tải, ở đây chỉ có một hàng rào nước dùng để chắn các đội thuyền để kiểm tra, nhưng hàng rào ấy lại không thể ngăn được một vật nhỏ, ví dụ như một người.

Ninh Giác Phi nhìn tường thành cao cao hai bên bờ sông trong khoảnh khắc lướt qua mắt mình, sau đó dần dần lui xa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Đến tận khi đã trôi được hơn hai mươi dặm, thân thể hắn sớm đã chết lặng. Hắn cắn mạnh môi mình, cố mà vận động chân tay đã cứng ngắc như đá, cố gắng bò lên bờ sông.

Vừa ra khỏi nước, gió lạnh lập tức ùa tới, thân thể vốn đã ấm lên được một chút lập tức như bị quăng vào hầm băng, lạnh buốt như kim châm. Trong nháy mắt ấy, môi hắn lạnh đến xanh ngắt, mặt tím tái, thần trí đã dần dần không rõ.

Ninh Giác Phi hổn hển thở từng ngụm từng ngụm, cố gắng hết sức nhắc nhở bản thân, dù thế nào cũng không thể ngất xỉu tại đây.

Lúc này bình minh đã lên, người đi đường đã bắt đầu xuất hiện trên quan đạo tại bờ sông.

Hắn cố lết thân mình nặng nề, thất tha thất thểu đi vào ven đường, mở to con mắt đã bắt đầu ứa ra sao kim, nhìn con đường có thể có người đi qua trước mặt.

Một lúc sau, tiếng vó ngựa chậm rãi nổi lên. Hắn có thể nghe được, con ngựa này đi rất chậm, có lẽ nó đang phải kéo xe, trục bánh đà chuyển động lục cục.

Hắn vô lực dựa vào một cái cây ven đường, một con ngựa già lông đã gần trụi hết kéo một chiếc xe mui kín đã cũ nát dọc theo quan đạo chậm rãi chạy tới. Nhìn gần một chút, có thể thấy được một vị lão nhân ngồi trên xe, ông mặc y phục vải thô, phía trên còn có rất nhiều miếng vá khác màu.

Ninh Giác Phi yên tâm hơn, đợi đến khi xe đến gần, hắn cố sức bước tới, chặn xe.

Lão nhân sửng sốt, rồi lập tức nhảy xuống xe, chạy lại. Nhìn hắn toàn thân ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch, môi tái xanh, không khỏi cả kinh: “Con à, con sao vậy?”

Thân thể Ninh Giác Phi run như cầy sấy, nói không nên câu: “Con… bị người… ném…. thuyền…. Đại gia…. con…. xin…. quá giang…. được chứ?”

Lão nhân ngẩn ra lập tức dìu hắn vào xe. Trong xe còn có một bé trai, nhìn thấy hắn, cũng vội vàng kéo hắn vào xe. Hắn dùng chút khí lực còn sót lại, nương theo sức một già một trẻ giúp đỡ, rốt cuộc trèo vào trong thùng xe.

Lão nhân nhìn hắn rồi nói: “Con à, con lạnh run rồi, mau cởi quần áo ướt ra đi.”

Ninh Giác Phi cũng tự biết sức mình không thể chịu thêm nữa, nhưng thực sự không còn chút sức nào. Tay hắn run run rẩy rẩy cởi đai thắt lưng, cởi nửa ngày vẫn không xong.

Lão nhân nhìn thấy thế, có chút không đành lòng, vội vội vàng vàng giúp hắn cởi y phục rồi dùng chăn bông quấn hắn lại.

Chăn bông là hàng dệt thủ công, rất nặng nhưng cũng rất ấm.

Ninh Giác Phi run rẩy một hồi lâu giờ mới cảm thấy khá hơn.

Lão nhân đưa một hồ lô rượu đến bên miệng hắn: “Nào, uống chút đi.”

Ninh Giác Phi vừa nghe thấy mùi rượu thơm liền uống ngay một hớp lớn. Đây là rượu dân quê thường ủ, rất cay, uống một ngụm, dạ dày hắn như nổi lửa, sau đó lửa lan cả ngũ tạng lục phủ. Toàn thân một lần nữa có lại cảm giác, đau đớn lại ùa về.

Hắn liều mạng mà nhẫn nại, nói với lão nhân: “Đại gia, cảm tạ ngài.”

Lão nhân sầu lo nhìn hắn: “Con à, nhà con ở đâu? Chúng ta đưa con về nhà.”

Hắn lắc đầu, thấp giọng nói: “Đại gia, con không có nhà, cái gì cũng không có, chỉ còn một mình.”

Lão nhân nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp mà suy yếu này, nghĩ đến một thân thương tích của hắn khi cởi y phục, trong đầu hiện lên bốn chữ “Cửa nát nhà tan”, không khỏi đồng tình thở dài: “Vậy bây giờ, con tính đi đâu?”

Ninh Giác Phi nhẹ giọng hỏi ông: “Đại gia… hai người… đi đâu?”

Lão nhân đáp: “À, ông đang đi thăm gia đình con gái con rể, giờ định về Hàn Dương.”

Ninh Giác Phi căn bản chẳng biết đó là đâu, chỉ cần không phải Lâm Truy là tốt rồi. Hắn mỉm cười: “Đại gia, cho con …. đi với ông.”

Lão nhân suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: “Được.”

Đợi đến khi xe ngựa lại một lần nữa lên đường, lúc này Ninh Giác Phi mới triệt để thở phào nhẹ nhõm, ngã đầu hôn mê.

Sắc trời vừa sáng, trong thành Lâm Truy đã có những động tĩnh khác thường.

Thúy Vân lâu đại loạn, hồng bài tiểu quan Ân Tiểu Lâu biến mất không thấy bóng dáng.

Mà Lễ bộ Thượng thư Trương Vu Điền chẳng biết bị Giang Tòng Loan trấn an thế nào, nói chung không phát tác được với ai, chỉ theo tùy tùng về phủ, nằm vài ngày, như người câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời.

Thị vệ phụng mệnh trông giữ tại Thúy Vân lâu đều thấy cậu thiếu niên Tiểu Lâu kia tính tình hiền lành, ngay cả biểu diễn tại nhà cũng không chống cự đã sớm buông lỏng. Lúc này lại để người trốn mất, trong thành ngoài thành gì tìm cũng không thấy đành lê chân trở về Võ vương phủ báo cáo cho Thuần Vu Càn.

Thuần Vu Càn nghe xong chỉ ngẩn ra một lúc rồi thôi, không hề nổi giận. Kỳ thực, từ khi nhìn thấy Ân Tiểu Lâu bị dằn vặt tàn khốc thế nào ở Tĩnh vương phủ, cơn giận của y đã sớm tiêu tan phân nửa, đến khi nhìn thấy thiếu niên phiêu dật tuấn mỹ trong phủ Chương Kỷ lần ấy, tức giận đã thoáng cái không còn. Mấy ngày nay, sự vụ trong triều căng thẳng, y căn bản không quan tâm tên kép võ ấy nữa, hầu như đã quên mất rồi.

“Đi rồi thì thôi.” Y nhẹ nhàng nói, trong lòng cũng bội phục hắn, trải qua dằn vặt như thế, hắn vẫn còn lòng dạ mà chạy trốn, đúng là làm người ta phải nhìn lại với cặp mắt khác.

Từ chiều ngày đó trở đi Ninh Giác Phi bắt đầu sốt cao, ho khan không ngừng, nhưng vẫn cố gắng chống cự, duy trì thanh tỉnh. Hắn lấy hết những vật mang theo, ngoại trừ một vài nén vàng, nén bạc khách nhân thường tặng, còn có tờ ngân phiếu năm trăm lượng mà Tiền Sâm đưa. Thấy lão nhân quá mức thật thà phúc hậu, hắn không dám đem nén vàng và ngân phiếu, sợ gặp chuyện không may, hắn liền đưa nén bạc cho hắn. Lão nhân ven đường thỉnh đại phu xem bệnh cho hắn, án canh giờ cho hắn uống thuốc, chăm sóc tỉ mỉ vô cùng. Ông thấy Ninh Giác Phi bệnh không nhẹ, trên đường cũng muốn dừng chân ở một khách điếm nào đó, cho hắn dưỡng bệnh nhưng Ninh Giác Phi kiên quyết không bằng lòng, uyển chuyển thỉnh cầu ông đừng ngừng xe, cứ tiếp tục đi.

Lão nhân họ Phạm, cậu bé kia là cháu trai ông, nhũ danh Cấu nhi, hoạt bát hiếu động vô cùng, cứ kêu “ca ca” liên tục, nói rất nhiều chuyện cho hắn nghe. Cậu bé nói cho Ninh Giác Phi, Hàn Dương ở phía tây bắc Nam Sở, gần một quốc gia tên Tây Vũ. Người Tây Vũ ai cũng biết cưỡi ngựa bắn tên, thường thường vượt qua biên giới đánh cướp, thế nên người bọn họ ở chỗ đó cũng nuôi ngựa, cũng bắn tên.

Nói xong, cậu bé hiếu kỳ hỏi: “Ca ca, nhìn dáng dấp ca ca, nhất định là người đọc sách rồi.”

Thanh âm Ninh Giác Phi yếu ớt vô cùng, nhưng lại cười rất khoái trá: “Không, ca ca không phải người đọc sách, ca ca cũng biết cưỡi ngựa, nhưng chưa biết bắn tên.”

“A~~, không sao, chờ khi nào về, bọn A Kiên ca ca sẽ dạy ca ca, bọn họ bắn chuẩn lắm.” Cẩu nhi khờ dại nói.

Ninh Giác Phi cười nói: “Tốt.”

Cả chiếc xe chậm rãi đi đường hơn một tháng, rốt cục cũng về đến một thôn nhỏ trong núi ở ngoại thành Hàn Dương.

Lúc này, đã có tin vui truyền đến, chiến sự tại Yến Bắc thất quận đã đến hồi kết thúc. Bắc Kế hoàng hậu trúng tiễn bỏ mình, đại quân toàn bộ rút lui. Hoàng đế hạ chiếu, đại xá thiên hạ, cử quốc khánh mừng thắng lợi lớn chưa từng gặp trong một trăm năm nay.

Tin vui khiến toàn Nam Sở trên dưới đều hớn hở này phải qua nửa tháng mới truyền đến biên thùy Tây Bắc, giờ này, đã gần tới Tết. Ninh Giác Phi đem hết tiền bạc mang trên người cho Phạm lão, nhờ ông chia cho toàn bộ người trong thôn. Vì vậy, cái thôn nhỏ trong núi vốn sống rất khốn cùng gian nan này giờ đây khắp nơi đều vui sướng, chuẩn bị lễ mừng năm mới tưng bừng.

Mê man không biết bao nhiêu ngày sau, thân thể Ninh Giác Phi dần dần có chuyển biến tốt đẹp.

Hắn nằm ở trong phòng Phạm lão, nhìn đại tuyết lả tả bay ngoài cửa sổ, nghe tiếng pháo đì đùng không ngừng vang lên ngoài xa, lúc này mới cảm thấy mình rốt cuộc cũng sống lại, rốt cuộc cũng là một người sống.
Bình Luận (0)
Comment