Ăn xong cơm trưa, Vân Hải sắp xếp cho Đạm Du Nhiên vào một khoảng viên dành cho khách quý. Đạm Du Nhiên cũng không khách sáo, thoải mái đi theo Vân Hải.
Ninh Giác Phi và Vân Thâm ngồi trong thiên sảnh, phất tay bảo dung bộc đều lui ra.
Vân Thâm nâng chung trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm, rồi bình tĩnh nói: “Người ở trên đường vũ nhục và ẩu đả với ba người bọn Tòng Loan là tiểu nhi tử của Hữu Tinh hầu, Tiên Vu Lang.”
Ninh Giác Phi nhìn y, không nói gì.
Vân Thâm thở dài: “Hữu Tinh hầu Tiên Vu Tuấn là huynh trưởng của Vũ Uy tướng quân, Tiên Vu Ký. Ông ta khác với ba huynh đệ của mình, ông ta giỏi về quản lý tài sản, không giỏi võ, là một nhân tài hiếm có của Bắc Kế. Phu nhân của ông ta thuộc tộc Đạm Thai, cũng coi như hoàng thân quốc thích. Hoàng thượng rất tin tưởng ông ta, hiện giờ ông ta đang là thượng thư Bộ Hộ, quản tài chính trong thiên hạ.”
Ninh Giác Phi bình tĩnh mà nghe, rồi nói: “Vương tử phạm pháp, đồng tội như thứ dân.”
“Nên như thế.” Vân Thâm nhìn hắn, “Tiên Vu Lang ở trên đường vũ nhục bách tính, túng nô hành hung, quả thực đã phạm vào luật pháp triều ta, thế nhưng sau đó chuyện lại chuyển biến, có rất nhiều dân chúng tụ tập lại, vây đánh chủ tớ Tiên Vu Lang, đánh cho mình đầy thương tích. Những người này nói năng lỗ mãng, làm nhục Bắc Kế, trong lòng không phục chúng ta. Hiện tại đang là lúc quan trọng tổ chức đại điển dời đô, Lâm Truy không thể nhiễu loạn. Đô đốc phòng thủ kinh đô thượng tấu, yêu cầu lập tức lùng bắt hung đồ, trấn áp phản loạn.”
Ninh Giác Phi không nghĩ tới chuyện này còn có một mặt như thế, lông mày nhíu lại.
Vân Thâm bàn bạc với hắn: “Giác Phi, nguyên nhân gây ra việc này khẳng định do lỗi của Tiên Vu Lang, thế nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu. Ta nghĩ, chúng ta chiếm lấy Lâm Truy nhưng không sử dụng bạo lực, không làm chuyện gì nguy hại đến tính mạng bách tính, bọn họ có gì hận chúng ta? Có phải có người cố ý dùng chuyện này công kích chúng ta hay không? Những người xông lên vây đánh ta không quan tâm, cũng không cần bắt họ, nhưng kẻ đứng sau màn kích động thì không thể buông tha.”
Ninh Giác Phi đem tiền căn hậu quả ra suy nghĩ kỹ càng, biết y nói đúng, đành thở dài: “Được rồi, vậy cứ làm theo ý ngươi. Chờ đại điển dời đô qua đi, Hữu Tinh hầu nhất định phải trả lại công bằng cho Giang Tòng Loan. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ gia tăng phòng bị, tận lực ngăn chặn rối loạn có thể xảy ra.”
“Tốt quá.” Vân Thâm vui mừng nở nụ cười, “Về phần điều tra kẻ đứng sau màn, ta dự định giao cho Đại Đàn Sâm đi làm. Ông ấy ở chỗ này lâu năm, quen thuộc tình huống bản địa hơn, nhân mạch cũng nhiều, tam giáo cửu lưu đều có, tương đối dễ điều tra.”
“Đúng.” Ninh Giác Phi gật đầu, “Vậy giao cho ông ấy đi, có gì cần ta giúp đỡ, cứ tới tìm là được.”
Việc này tạm thời gác lại như thế, Giang Tòng Loan không đi hỏi, Ninh Giác Phi thương tiếc y ủy khuất, dù bận rộn vẫn bớt thời gian đến thăm y.
Đạm Du Nhiên xem đây như ở nhà, mỗi ngày ra ngoài làm việc, buổi tối mới về, thỉnh thoảng còn cùng Ninh Giác Phi và Vân Thâm ăn tối, thuận miệng hỏi han sự tình.
Hiện tại, trong thành Lâm Truy khắp nơi đều là người, hắn muốn mua một trang viên có quy mô không nhỏ, đổi thành Du Nhiên các cũng không dễ, chẳng qua, hắn cũng không gấp, mỗi ngày vẫn nhàn nhã vô cùng, đại khái là người nhàn nhã nhất trong phủ quốc sư.
Rất nhiều quan viên và gia quyến, nô bộc từ Kế đô lục tục đến đây, thêm cả sứ đoàn các quốc gia khác, Vân Thâm và Ninh Giác Phi bận rộn đến chân không chạm đất, ngay cả buổi tối cùng về phủ ăn với nhau bữa cơm cũng thành hy vọng xa vời. Ninh Giác Phi trở về càng ngày càng trễ, mà Vân Thâm thì tạm thời ở trong cung. Mỗi ngày hai người chỉ ngủ chừng một, hai canh giờ, mệt tới kiệt sức.
Trong triều người người đều như vậy, từ Đạm Thai Mục mới lành bệnh, đến các tiểu quan nha môn bình thường, ai cũng bận rộn từ sớm đến tối.
Việc cảnh giới trong ngoài hoàng thành, Ninh Giác Phi toàn bộ giao cho Đạm Thai Tử Đình phụ trách. Trước đây, y cũng phụ trách việc này của Lâm Truy, nên rất rõ ràng địa hình những nơi trong hoàng thành, rất quen thuộc với cách phân bố binh sĩ, và cách xử lý những tình huống bất ngờ, lại là thân đệ đệ của Đạm Thai Mục nên hoàn toàn có thể tin tưởng.
Phòng ngự của ngoại thành và những vùng lân cận, Ninh Giác Phi giao cho Kinh Vô Song. Dù sao anh cũng quen thuộc ở đây, đồng thời anh là một quân tử quang minh lỗi lạc, không phải loại tiểu nhân khẩu thị tâm phi, đáng giá tin tưởng.
Bên Đại Đàn Sâm cũng nhanh chóng bí mật điều tra, nhưng Ninh Giác Phi chưa từng hỏi đến. Chẳng qua, sau khi bận rộn xong, trong những lúc rảnh rỗi hiếm có, hắn lại tính toán, quân đội hẳn là cần một đội ngũ tình báo riêng. Đương nhiên, những chuyện này sẽ cân nhắc cẩn thận sau đại điển dời đô.
Cùng lúc đó, phủ quốc sư cũng xây dựng rầm rộ, dỡ cửa hông lúc trước xuống, nới rộng ra, xây lại cho thêm khí khái, sau đó treo biển phủ nguyên soái.
Mặc kệ nói như thế nào, Ninh Giác Phi cũng cần một phủ đệ trên danh nghĩa, ít nhất bề ngoài không thể quá kém.
Trong phủ vẫn không thay đổi, thời gian không đủ, chỉ đành đem một khu vực làm phủ nguyên soái, những người Ninh Giác Phi mang về từ phía tây đều dọn qua.
Ninh Giác Phi mệt đến kiệt sức, chỉ cảm thấy khắp nơi đều lộn xộn, ầm ĩ, chỉ khi nửa đêm trở lại phủ, mới có chút yên tĩnh tạm thời.
Trước đây hắn chưa từng quản lý, chỉ huy quân đội toàn quốc, trong lúc quốc gia có hoạt động trọng đại cũng không tham gia thương thảo bảo vệ trị an thủ đô bao giờ, hiện tại cũng chỉ vừa làm vừa nghĩ, thế nhưng những người khác xem hắn như thần, cho rằng lời hắn nói nhất định có lý, không chút nghĩ ngợi mà làm theo, vô hình trung mang tới cho hắn áp lực rất lớn, mỗi một chỉ lệnh đều phải suy nghĩ nát óc mới dám phát lệnh, sau đó còn phải không ngừng theo dõi quan sát, tùy thời sửa chữa chỗ thiếu hụt, điều này làm hắn không dám thả lỏng phút nào.
Quan viên trọng yếu của Nam Sở như Chương Kỷ, Du Huyền Chi, Tôn Minh Sưởng đều phong tước vị nhưng chỉ là chức suông, không có thực quyền, trong đại điển, họ chỉ đứng ra làm màu mà thôi, nhưng mọi thành viên trong hoàng thất Nam Sở đều phải tham gia, đến lúc đó bọn họ có thể liều chết mà quấy rối gì không, hay có âm mưu quỷ kế gì đó, những chuyện này đều cần Ninh Giác Phi suy nghĩ kỹ càng, phòng bị mọi vấn đề.
Lúc này, tin đồn gì cũng không đến được tai hắn, những người rảnh rỗi bịa đặt sinh sự không đứng nổi trước mặt hắn, những người nói chuyện với hắn cơ bản đều là những người bận rộn, không ai rảnh rỗi mà truyền lời đồn đại.
Thời gian phi như bay, chỉ một chốc đã đến mười lăm tháng chín, dời đô đại điển long trọng cử hành.
Lúc này, hoàng cung to lớn liền có vẻ nhỏ hẹp, đặc phái viên các quốc gia, văn võ cả triều đều tụ tập cùng một chỗ, tiến nhập vào khu vực đã được định trước, đứng ngay ngắn.
Đại nhạc trang nghiêm tấu lên, khí thế bàng bạc.
Đạm Thai Mục mặc hoàng bào màu đen, trên hoàng bào thêu chín con cự long năm móng, vạt áo cùng cửa tay áo thêu hình mây, rất bắt mắt, trên đầu đội long quán lưu ly, vững vàng tiến lên đài cao tiền điện.
Vân Thâm mặc quan phục màu tím, thắt lưng ngọc đái, đầu đội ngọc quan phỉ thúy chỉ bạc, đứng đầu văn thần bên phải, người đứng sau y là Hữu Tinh hầu Tiên Vu Tuấn.
Ninh Giác Phi thì mặc quan phục Ưng vương, ngân bào ngọc đái, thêu hùng ưng màu đen giương cánh bay cao, đầu mang anh tuệ trắng bạc, nhìn qua anh khí bừng bừng. Hắn đứng đầu võ tướng bên trái, bên cạnh là Báo vương Đạm Thai Tử Đình.
Văn võ đại thần phía sau dựa theo phẩm quan mà đứng, nét mặt tất cả đều túc mục, trang nghiêm, ngửa đầu nhìn Đạm Thai Mục.
Bên cạnh các đại thần trong triều chính là sứ đoàn các quốc gia khác. Bọn họ đều mặc quốc phục nước mình, tự xếp thành hàng ngũ, im không tiếng động nhìn hoàng đế Bắc Kế trên đài.
Tổng quản nội cung vung phất trần, kêu lớn: “Bách quan kiến giá.”
Lập tức, hơn một ngàn người trong khoảng sân rộng lớn đều quỳ xuống, hô to vạn tuế ba lần. Âm thanh như sóng thần lướt qua tường cung hoàng thành cao cao, truyền khắp thành Lâm Truy.
Dưới vòm trời xanh, rất nhiều bách tính đứng tụ tập trước cửa hoàng thành, ngưng thần nghe ngóng động tĩnh bên trong, cho dù nhìn không thấy đại điển rầm rộ cũng hy vọng nghe được chút gì, để dẫn dắt trí tưởng tượng của bản thân.
Đạm Thai Mục thoả thuê mãn nguyện nhìn văn võ đại thần trước mắt, rồi giương mắt nhìn về phía trời quang vạn lý. Trải qua bao nhiêu thế hệ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đẫm máu chiến đấu, bây giờ, hắn mới có vạn lý non sông như ngày nay, không khỏi hào hùng vạn trượng, cất cao giọng nói: “Chúng ái khanh miễn lễ.”
“Tạ hoàng thượng.” Bách quan nhất tề đứng lên.
Tổng giám nội cung lên tiếng: “Tuyên, chủ trì đại điển, Vân Thâm lên đài.”
Vân Thâm cao giọng đáp: “Thần tuân chỉ.”
Ninh Giác Phi nhìn thân ảnh cao gầy của y vững bước trên đài cao, trong lòng bỗng dâng lên một luồng nhiệt lưu kỳ dị, trong nháy mắt, ái ý của hắn như phong ba cuộn trào, không thể dừng lại.
Vân Thâm bước đến bên cạnh Đạm Thai Mục, tổng quản nội giám cung kính dâng cho y chỉ dụ dời đô. Y trang trọng mở ra, cao giọng đọc.
Chỉ dụ này là do y viết, đã quen thuộc đến có thể đọc làu làu, càng đọc càng thêm trầm bồng du dương, đem ngôn từ hoa lệ và khí khái đại quốc biểu đạt ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Ninh Giác Phi ngửa đầu nhìn thân ảnh y, lắng nghe âm thanh trong trẻo của y, trên mặt không tự chủ được hiện lên một nụ cười nhẹ hẫng.
Bình thường, Vân Thâm vẫn là một người nho nhã, đối xử với mọi người lễ phép, thái độ thong dong. Thế nhưng dưới thời khắc vạn chúng chú mục, y tựa như một ngôi sao sáng, quang mang chiếu rọi bốn phương, cả người tràn đầy tự tin và khí phách.
Lúc trước Ninh Giác Phi quyết định quay về Lâm Truy, hắn chưa bao giờ hối hận, bây giờ, càng không có gì để hối hận.
Con người tài hoa, ngoài mềm trong cứng kia đã định trước thuộc về quốc gia, thuộc về vạn dân trong thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể biến y trở thành nên tầm thường được, cho dù là ai, việc đó là một tổn thất cực đại đối với tất cả.
Đại điển long trọng trang nghiêm, cứ theo trình tự đã định sẵn từng chút từng chút, hoàn mỹ kết thúc.
Từ đó, Bắc Kế trở thành một quốc gia mới, vẫn giữ tên Kế. Diện tích lãnh thổ mở rộng, giàu có cường thịnh, trở thành đại quốc số một đông phương.
Đặc phái viên các quốc gia đưa đến những lễ vật chúc mừng phong phú, biểu đạt sự hữu hảo hoặc thần phục. Bọn họ không muốn cùng một Kế quốc cường đại khai chiến, lại càng không muốn quốc gia mình bị chiếm đoạt.
Đại điển kết thúc, các loại yến hội không ngừng tổ chức, Vân Thâm vẫn bận rộn chân không chạm đất.
Ninh Giác Phi ngoại trừ tham gia những yến hội trong cung, còn phải thiết yến khoản đãi các đại tướng quân trong toàn quốc, để biết rõ nhau, giao lưu tình cảm.
Trong lúc nhất thời, danh tướng tập hợp trong phủ nguyên soái, trời sao rực rỡ, trong đó có Vũ Uy tướng quân, Tiên Vu Ký đường xa mà đến, Định Quốc tướng quân, Du Hổ và Trấn Nam tướng quân, Lý Thư mà Ninh Giác Phi chẳng bao giờ gặp qua.
Hết chương 31Mai_kari:“Lúc trước Ninh Giác Phi quyết định quay về Lâm Truy, hắn chưa bao giờ hối hận, bây giờ, càng không có gì để hối hận.”Con người tài hoa, ngoài mềm trong cứng kia đã định trước thuộc về quốc gia, thuộc về vạn dân trong thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng không thể biến y trở thành nên tầm thường được, cho dù là ai, việc đó là một tổn thất cực đại đối với tất cả.”Đọc mà nó ấm lòng gì đâu á ~~~ Tình yêu a ~~~