Lúc cửa phòng Na Nhật Tùng được mở ra, mặt trời chiều ngã về tây. Ninh Giác Phi ngồi ở bên hồ, nhìn ánh vàng chiếu xuống đáy hồ, hắn vẫn không đi.
Giang Tòng Loan dẫn Từ đại phu đi đến, báo cho hắn biết tình hình Na Nhật Tùng. Toàn thân Na Nhật Tùng đều có vết thương, thương thế hậu đình nghiêm trọng nhất, Từ đại phu đã dùng bí dược tổ truyền trị liệu, sau đó mỗi ngày sẽ đến thay thuốc, mặt khác còn có thuốc thoa, thuốc uống, bởi vì là phương thuốc không truyền ra ngoài nên ông phải trở về phối dược, sẽ bảo dược đồng mang đến sau, cứ theo đúng phân lượng cho cậu uống là được. Dựa theo thương thế hiện nay mà suy đoán, đại khái một tháng sau mới khỏi hẳn, cần tĩnh dưỡng nhiều, hai tháng là không còn sợ nữa. Chỉ là, một tháng này, phải kiêng ăn rất nhiều, Từ đại phu đã dặn Giang Tòng Loan rồi.
Ninh Giác Phi chăm chú lắng nghe, hỏi han vài vấn đề, Từ đại phu rất kiên nhẫn giảng giải cho hắn, hoàn toàn không ra giá danh y.
Ninh Giác Phi nghe xong, lễ phép gật đầu với ông: “Đa tạ đại phu, sau này còn phải nhờ đại phu giúp đỡ nhiều cho Na Nhật Tùng. Tòng Loan, đưa cho đại phu gấp đôi tiền khám, để tỏ lòng cảm ơn.”
“Vâng.” Giang Tòng Loan lập tức nghe lệnh.
Từ đại phu đương nhiên vui vẻ, vội vã nói: “Trị bệnh cứu người là phận sự của đại phu, xin vương gia yên tâm, lão phu nhất định tận lực, chữa trị tốt cho cậu ta.”
“Cảm ơn đại phu.” Ninh Giác Phi cung kính khom người rồi dặn Giang Tòng Loan. “Dùng xe đưa đại phu trở về, phải đưa đến tận cửa, đừng để đại phu phải khổ cực.”
“Tuân lệnh.” Giang Tòng Loan vâng lệnh, dẫn đại phu đi.
Ninh Giác Phi xoay người đi vào trong phòng, nhìn thấy Kỳ Kỳ Cách đã trở về, ngồi bên giường đệ đệ mà khóc. Hắn đi qua, nhìn Na Nhật Tùng vẫn đang hôn mê, đưa tay chạm lên trán cậu, không nóng, lúc đó mới yên tâm.
Hắn ngồi xuống, dịu dàng hỏi: “Nhà các ngươi còn ai không?”
Kỳ Kỳ Cách đang vùi đầu, hai tay che mặt khóc, nghe được câu hỏi mới biết hắn đã vào phòng, nhanh chóng quỳ xuống: “Đa tạ vương gia cứu đệ đệ ta. Na Nhật Tùng nó….nó….”
“Đứng lên đi, ngồi nói.” Ninh Giác Phi nhẹ giọng khuyên giải an ủi. “Ngươi đừng quá đau buồn. Ta đã mời đại phu giỏi nhất, nhất định sẽ chữa tốt cho nó.”
Lúc này Kỳ Kỳ Cách mới đứng dậy, một lần nữa ngồi xuống, cúi đầu: “Nhà của chúng ta… không còn ai, phần lớn đều chết ở bão tuyết, nếu không thì chạy nạn, nói không chừng cũng bị bán…”
Ninh Giác Phi trầm mặc, rồi lại hỏi: “Na Nhật Tùng rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Kỳ Kỳ Cách một bên lau nước mắt, một bên trả lời: “Nó sinh 29 tháng giêng, sang năm là được 13 tuổi.”
“À.” Ninh Giác Phi gật đầu, không nói gì nữa.
Kỳ Kỳ Cách không dám nói gì, vẫn ngồi như vậy, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng nức nở, nhưng cố nhịn.
Bỗng nhiên, có người ở bên ngoài cung kính nói: “Vương gia, Vân Dương tướng quân phái người lại đây, có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Ninh Giác Phi liền nói với Kỳ Kỳ Cách: “Ngươi ở đây chăm sóc Na Nhật Tùng, cần gì thì cứ nói cho nói với Giang tổng quản.”
Kỳ Kỳ Cách khom người: “Đa tạ vương gia.”
Ninh Giác Phi đứng dậy đi ra ngoài, hỏi tôi tớ ngoài cửa: “Người đang ở chỗ nào?”
Tôi tớ chỉ tay ra ngoài: “Hắn nói sự tình khẩn cấp, Giang tổng quản cũng biết hắn nên nói ta dẫn vào đây.”
Ninh Giác Phi liền vội chạy đến. Người đứng dưới tàng cây bên hồ là người đi theo Vân Dương. Ninh Giác Phi bước đến, hỏi: “Chuyện gì?”
Người nọ liền đem chuyện mấy trăm Ưng qua vây quanh phủ nha mà Vân Dương bảo hắn bẩm báo, báo lại cho Ninh Giác Phi, xin nguyên soái định đoạt.
Ninh Giác Phi vừa nghe liền nhíu mày, chạy đến chuồng, nắm cương Liệt Hỏa.
Hắn mới vừa giục ngựa vào đầu phố phủ nha Lâm Truy thì binh sĩ Ưng quân đã thấy hắn, kêu lên “Tướng quân tới”, rồi đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Tham kiến tướng quân.”
“Đứng lên.” Ninh Giác Phi bình tĩnh hỏi. “Ai gọi các ngươi tới?”
Liền có người ồn ào: “Không ai gọi hết, các huynh đệ nghe có chuyện, tức không chịu nổi nên chạy đến đây.”
“Phải.” Có người lẽ thẳng khí hùng nói. “Nghe nói thằng đó là công tử Hầu gia chó má gì đó, chúng ta sợ bọn quan lại bao che lẫn nhau, làm việc thiên tư thả người, nên tới đây canh.”
“Chỉ cần bọn họ dám thả, các huynh đệ liền xử lý tại chỗ.” Có người lên tiếng gọi.
“Đúng đúng.” Mấy binh sĩ kích động hô to.
“Tướng quân, lúc người mang các huynh đệ chiến đấu đẫm máu, mấy văn thần này chỉ giỏi ngồi ở phía sau ăn chơi hưởng lạc, bây giờ còn dám sỉ nhục người như vậy, các huynh đệ sao nuốt nổi cơn tức này, chỉ cần tướng quân nói một tiếng, chúng ta đi đốt nhà gã Hầu gia kia, coi gã còn dám càn rỡ nữa không.”
“Đúng vậy. Tướng quân, người mang theo các huynh đệ bắt được bắt vạn lý giang sơn, công cao cái thế, dựa vào cái gì để bọn cặn bã kia khi nhục? Chúng ta phải làm cho ra lẽ mới được.”
“Đúng, tuyệt không để bọn chúng nhạo báng chúng ta.”
“Sỉ nhục tướng quân, chính là sỉ nhục Ưng quân, chúng ta tuyệt đối không cho phép.”
Những người này đều hào phóng, tính tình sáng sủa, lúc này nghĩ gì nói đó, âm thanh càng lúc càng lớn, lập tức khiến cho rất nhiều chiến hữu cộng minh.
Ninh Giác Phi quát: “Được rồi, im hết cho ta.”
Những người đó lập tức im miệng, tất cả đều đứng thẳng, mở to mắt nhìn hắn.
Ninh Giác Phi dồn khí, chậm rãi nói: “Hôm nay các ngươi được nghỉ ngơi, muốn đến đâu làm gì là tự do của các ngươi, nhưng quân pháp quy định, đầu giờ hợi phải quay về doanh, hiện tại đã qua giờ Tuất, các ngươi nếu không đi thì không kịp về doanh. Hiện tại, ta ra lệnh cho các ngươi, lập tức đi, đồng thời về nói cho mọi người, nếu còn có người đứng ở đây thì không phải binh của Ninh Giác Phi ta, có nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Tất cả mọi người lớn tiếng trả lời.
“Chuyện ở đây, các ngươi không cần lo, tất cả trở lại thao luyện cho ta.” Ninh Giác Phi nghiêm mặt. “Tiền tuyến đang chiến tranh, các ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chinh, những chuyện lộn xộn này đừng để ý, đừng nhiều lời, hiểu chưa?”
Tất cả đáp lớn: “Hiểu.”
“Tốt, tất cả đều về cho ta, ngay.” Ninh Giác Phi nhìn bọn họ.
“Tuân lệnh.” Toàn bộ quan quân Ưng binh đều quì một gối, hành lễ với hắn rồi đứng lên, nhanh chóng di chuyển.
Ninh Giác Phi nhìn theo họ đi ra đầu phố, bỗng nhiên, nảy ra một ý, hắn ngồi im không nhúc nhích trên lưng ngựa suy nghĩ.
Vân Dương xa xa nhìn thấy, đang muốn đi tới thì Ninh Giác Phi đã quay đầu ngựa, phi như bay đi.
Hắn thẳng đến đại đường Bộ Binh, lấy bản đồ phía tây trải ra bàn nghiên cứu.
Nơi này là nơi tuyệt mật, chưa cho phép không được xông vào, bên ngoài ngày đêm đều có vệ binh gác, buổi tối còn có vài tiểu đội tuần tra liên tục. Bọn họ thấy ánh nến trong phòng vẫn còn đốt, đều biết là nguyên soái đang nghiên cứu quân vụ bên trong, trong lòng vừa kính vừa phục, lúc bước đi đều cố gắng đi thật nhẹ, đổi ca cũng không nói tiếng nào, tiểu binh đi vào thêm trà đổi nến đều đi rón ra rón rén, sợ quấy rối đến nguyên soái.
Ninh Giác Phi dùng những đồ vật trên bàn, bày ra các loại tình huống có thể xuất hiện trên địa đồ, thay đổi liên tục theo suy nghĩ trong đầu. Hắn nghĩ đến nhập thần, đói thì uống trà, chịu đỡ một chút, mệt thì lau mặt rồi dựa vào bàn suy nghĩ.
Thời gian trôi như bay, chẳng biết từ lúc nào, trống canh tư đã vang lên, đêm càng thêm khuya.
Nha môn Bộ Binh có vài người cưỡi ngựa đi đến, tiếng vó ngựa lộp cộp trên đường đêm đặc biệt rõ ràng.
Đại môn Bộ binh từ lâu đã đóng, hai chiếc đèn lồng dưới mái hiên vẫn còn sáng, soi tỏ cả một góc đường.
Vài người xuống ngựa, có người đi tới gõ cửa.
Sau một lát, vệ binh gở then, mở cửa, nhìn ra ngoài: “Ai?”
Đứng ở trước nhất là Thượng thư Binh bộ Đại Đàn Minh.
Vệ binh nhanh chóng mở rộng cửa, hành lễ: “Tham kiến Đại Đàn đại nhân.”
“Đứng lên đi.” Đại Đàn Minh hỏi. “Nguyên soái ở chỗ này à?”
“Vâng.” Một vệ binh khác hành lễ với Đại Đàn Minh. “Nguyên soái vẫn ở trong phòng, chúng ta không dám quấy rối.”
“Được, chúng ta đi gặp nguyên soái, các ngươi đóng cửa đi.” Nói đến đây, Đại Đàn Minh liền cùng người phía sau đi vào, thẳng một mạch đến đại đường.
Hai vệ binh lập tức đóng đại môn, cài lại then, sau đó nghiêm trang đứng gác.
Đại Đàn Minh đẩy cửa đại đường, thấy Ninh Giác Phi đang nằm trên án, một tay ấn bụng, một tay chống bản đồ trên bàn. Y ngẩn ra, vội vã hỏi: “Nguyên soái, ngài làm sao vậy? Thân thể không khỏe?”
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng của y rất đột ngột, Ninh Giác Phi có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Đã trễ thế này, sao ngươi còn chưa về?”
“Hoàng thượng muốn gặp ngài, đã đến phủ ngài đợi thật lâu nhưng không thấy ngài trở về, cũng không ai biết nguyên soái đi đâu, nên chúng ta qua đây thử xem.” Đại Đàn Minh nói, rồi tránh đường, kính cẩn đứng sang bên.
Đạm Thai Mục mỉm cười bước lên.
Sau lưng hắn là Đạm Thai Tử Đình và Vân Thâm.