Thiên Sơn Khán Tà Dương

Chương 138

“Vân Thâm, ta rất nhớ ngươi…”

Âm thanh rất khẽ, lại rung động đến tận tâm can.

Vân Thâm cảm thấy máu như sôi lên, mạnh mẽ ôm siết lấy hắn, cúi đầu: “Ta cũng nhớ ngươi…” những lời sau đó bị một nụ hôn mãnh liệt lấp đầy.

Nhiệt tình như hỏa sơn phun trào, hừng hực thiêu đốt, lại như sóng thần mãnh liệt, vòng tay Ninh Giác Phi như sắt, siết chặt lấy Vân Thâm, khiến y hầu như không thở nổi. Nhưng Vân Thâm không khước từ, trái lại càng dùng sức ôm lấy hắn.

Hai người quấn quít hôn nhau, thật lâu không rời xa, cả hai đều lưu luyến cảm giác thân mật khăng khít này.

Hiện tại chỉ còn một canh giờ nữa là đến lúc vào cung dự yến, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng tình cảm, đúng lúc dừng cương trước vực, không tiếp tục làm tiếp nữa.

Ninh Giác Phi hơi thả lỏng, ngẩng đầu lên nhìn y. Hai người gần trong gang tấc, ánh mắt giao hòa cùng một chỗ, nhịn không được hôn nhẹ một cái, muốn ngừng mà không được.

Rốt cục, Ninh Giác Phi trở mình, vươn tay trái ôm lấy y: “Nghỉ một chút đi, một lát vào cung, ngươi sẽ mệt lắm đấy.”

“Ừ.” Vân Thâm cầm tay phải hắn, cảm nhận nhiệt độ trên người Ninh Giác Phi, thích ý nhắm mắt.

Ninh Giác Phi cũng an tĩnh lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng mùi đàn hương nhàn nhạt, làm cho người ta an tâm, hai người ôm nhau ngủ, cảm giác càng thêm ấm áp. Càng ngủ càng sâu, đến tận khi Giang Tòng Loan đứng ở ngoài phòng, đánh thức bọn họ.

Hai người ngồi dậy, nhịn không được bèn nhìn nhau cười.

Ninh Giác Phi nhìn y ưu nhã đứng dậy, mở tủ lấy y phục, không kiêng kị trước mặt mình thay y phục, đột nhiên hỏi: “Ở Kế quốc, nam tử với nam tử có thể thành thân không?”

Tay Vân Thâm run lên, ngừng lại, quay đầu nhìn hắn. Một lúc lâu, y mới nhẹ nhàng đáp: “Trước đây chưa từng có. Nam tử sống chung với nhau thì không ít nhưng chưa từng chính thức thành thân.”

Ninh Giác Phi lập tức xuống giường, thay y kéo lại chéo áo, thắt đai lưng, rồi cười nói: “Vậy chúng ta làm tiên phong, khơi dòng đi. Vân Thâm, ta muốn thành thân với ngươi.”

Vân Thâm kích động vô cùng, thân thể run lên, cổ họng nghẹn ngào, nhất thời nói không ra lời.

Ninh Giác Phi nhanh chóng cầm lấy trường y, ngoại thường, từng phần từng phần mặc vào cho y, thắt lại đai lưng, dịu dàng cười nói: “Thế nào? Cần suy nghĩ không?”

“Không, không cần.” Vân Thâm quýnh lên, rốt cục nói ra. Y cố làm cho mình bình tĩnh, nói rõ ràng: “Ta đồng ý.”

Trong lòng Ninh Giác Phi cuồng hỉ, ôm y vào trong lòng.

Vân Thâm vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, cố lắm mới nói được vài lời, lại như trêu ghẹo: “Chúng ta vậy là tư định chung thân.”

Ninh Giác Phi cười ha ha, thả y ra, vô cùng thân thiết nhéo mũi y: “Chúng ta tư định hồi nào, là quang minh chính đại mà định. Những chuyện cần lưu ý khi thành thân ta không hiểu lắm, ngươi sắp xếp đi, ta toàn lực phối hợp.”

“Được.” Vân Thâm gật đầu. “Ngươi mau mặc quần áo vào, cẩn thận cảm lạnh.”

Lúc này hai người mới mặc y phục, phủ thêm áo da, đi ra ngoài.

Đi đến chính điện trong cung, khắp nơi đều náo nhiệt.

Các dãy bàn dài xếp dọc hai bên trái phải lối đi, ghế xếp ngay ngắn có phủ thêm đệm. Bếp sưởi đang cháy, trong điện vô cùng ấm áp, tất cả mọi người đều cởi áo da khoác bên ngoài, chỉ mặt triều phục bên trong.

Các đại thần đã tới không ít, tốp năm tốp ba tụ tập nói chuyện, mặt mày rạng rỡ, vui vẻ vô cùng.

Thấy Ninh Giác Phi và Vân Thâm sóng vai bước vào, bọn họ lập tức nghênh tiếp, nói những lời ca ngợi.

Hai người khiêm tốn xã giao, nghe nhiều nói ít, phong độ vô cùng, tuyệt đối không để người khác trách móc.

Đến tận khi thái giám truyền lời: “Bệ hạ giá lâm.” Trong điện mới bắt đầu an tĩnh, người người mới hướng mặt về phía ngự tọa, trang nghiêm đứng chờ Đạm Thai Mục ngồi xuống.

Chuyện kế tiếp vẫn làm theo lệ cũ trong triều, mọi người cứ làm như thường. Hoàng thượng khen ngợi Ninh đại nguyên soái vì nước vì dân. Ninh Giác Phi ca tụng hoàng thượng anh minh, bản thân chẳng qua chỉ là làm hết phận sự, tiểu công không đáng nhắc đến.

Đạm Thai Mục mỉm cười: “Ninh ái khanh khiêm tốn quá rồi.”

Chúng thần nghe huyền ca biết nhã ý, lại tiếp tục ca tụng một phen, dùng từ hoa lệ, thái độ thành khẩn, làm cho người ta không chê vào đâu được. Ninh Giác Phi nho nhã lễ độ, khiêm tốn đáp lại.

Nơi này tựa như một sân khấu lớn hoàng tráng, có người đang nhập vai, diễn vô cùng nghiêm túc, có người cũng hiểu mình đang diễn trò, nhưng cứ xuôi theo dòng, rốt cục diễn cho xong tuồng.

Khen qua khen lại một hồi, Đạm Thai Mục liền phân phó quần thần nhập tọa, yến hội bắt đầu.

Không có tửu trì nhục lâm, rất tiết chế nhưng lại cũng không keo kiệt, trên bàn có cây trái rực rỡ muôn màu nhưng không phải sơn hào hải vị nhiều đến lãng phí. Món ăn vừa được dọn lên, ca vũ lên sân khấu, biểu diễn trợ hứng, quân thần mỉm cười thưởng thức, nhã nhặn ăn uống, thỉnh thoảng cùng đồng liêu bên cạnh nói chuyện với nhau vài câu.

Ninh Giác Phi cùng Đạm Thai Tử Đình ngồi cùng bàn, nói vài câu khách sáo rồi lại chuyển sang đề tài quân sự. Hai người đối với địch nhân mới xuất hiện ở Tây Cực cực kỳ hứng thú, cả hai trao đổi tình huống với nhau, cùng nhau phân tích, hoà thuận vui vẻ vô cùng.

Đang nói vui vẻ, vũ khúc kết thúc, nhã nhạc cũng dừng lại.

Đạm Thai Mục đột nhiên nói: “Ninh ái khanh, ngươi càng vất vả công lao càng lớn, trẫm càng nghĩ càng không biết phải thưởng cho ngươi cái gì? Bằng không, ngươi nói với trẫm, ngươi muốn gì? Trẫm nhất định ban cho ngươi.”

Lời này vừa ra, người người chấn động.

Từ xưa đến nay, nếu công lao của thần tử đã đến mức quân vương không biết thưởng bằng gì nữa thì rất nhanh sẽ bị ban thưởng cái chết, đây hầu như đã thành thiết luật. Mà Đạm Thai Mục cư nhiên biểu thị, chỉ cần Ninh Giác Phi mở miệng, muốn cái gì sẽ cho cái đó. Quân vô hí ngôn, nếu Ninh Giác Phi mở miệng muốn giang sơn thì sao? Vậy cho hay không cho?

Mặt mũi Vân Thâm trắng bệch, lo nghĩ nhìn về phía Ninh Giác Phi, trong lòng lo lắng vô cùng.

Ninh Giác Phi vẫn lỗi lạc cười nói: “Thần xác thực có một chuyện muốn cầu bệ hạ ban ân.”

“A? Ngươi nói đi.” Đạm Thai Mục hết sức hiếu kỳ, Ninh Giác Phi luôn luôn không màng danh lợi, hiện tại bỗng nhiên nói vậy, thật khiến người ta bất ngờ.

Trong điện lặng ngắt như tờ, quần thần đều nhìn về phía Ninh Giác Phi, cấp thiết muốn nghe yêu cầu của hắn.

Ninh Giác Phi ngồi thẳng lưng, không nhanh không chậm nói: “Vân Thâm thuở nhỏ liền mất phụ mẫu, hoàng hậu trưởng tỷ như mẫu, một tay nuôi dạy, thế nhưng hoàng hậu tráng niên tảo thệ, oanh liệt tuẫn quốc, kẻ khác tiếc thương.”

Lời hắn vừa nói ra, bầu không khí đại điện nhất thời trầm trọng. Sắc mặt Đạm Thai Mục trầm thống, Vân Thâm rươm rướm nước mắt.

“Hôm nay, hoàng thượng là chí thân của y, hoàn toàn có thể thay mặt phụ mẫu và tỷ tỷ y. Thần khẩn cầu bệ hạ…” Ninh Giác Phi đứng dậy, vén vạt áo, hai gối chạm đất, thành khẩn liền ôm quyền nói với Đạm Thai Mục: “Thần cùng Vân Thâm tình đầu ý hợp, dục cộng kết liên, bỉ dực tề phi, nhất sinh nhất thế, bất ly bất khí, khẩn cầu bệ hạ chấp thuận.”

Nước mắt Vân Thâm chưa khô, mặt đã ửng hồng, nhất thời có chút lúng túng.

Đạm Thai Mục không nghĩ tới hắn sẽ nói loại chuyện này, sầu vừa dứt liền cảm thấy vui mừng, bản thân quả nhiên không tin lầm người. Đạm Thai Mục nhìn về phía Vân Thâm, cười tủm tỉm: “Vân ái khanh không phải nữ tử trong khuê phòng, hôn sự này trẫm không thể nói được, càng không thể ép buộc. Vân ái khanh, Ninh ái khanh cầu thân ngươi trước điện, ngươi đồng ý hay không đồng ý vậy?”

Lời hắn nói hài hước dí dỏm, ai cũng nghe ra, không khỏi cười vang.

Vân Thâm đỏ mặt, đứng dậy đi tới bên cạnh Ninh Giác Phi, quỳ xuống: “Thần cùng Giác Phi sinh tử không rời, cầu bệ hạ chấp thuận.”

Đạm Thai Mục cười ha ha, đứng dậy rời khỏi ngự tọa, đi xuống thềm son, hai tay nâng hai người dậy, sung sướng đáp: “Trẫm chấp thuận. Chọn ngày lành tháng tốt, trẫm tự mình vì hai vị ái khanh chủ hôn. Đây chính là một đoạn giai thoại của Đại Kế ta, nhất định ghi vào sử sách, trở thành truyền kì thiên cổ.”

“Đúng vậy.” Đại thần đứng dậy ôm quyền, cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Ninh nguyên soái, chúc mừng Vân đại nhân.”

Ninh Giác Phi cùng Vân Thâm nhìn nhau cười, trong mắt vui sướng vô hạn.
Bình Luận (0)
Comment