Editor: Kaori0kawaBeta: Mai_kariKinh Vô Song nhìn hắn một cái nhưng không nói gì, đem ánh mắt dời về phía Vân Thâm: “Hiền đệ, huynh vẫn giữ nguyên câu nói kia, đệ muốn đi đâu, đại ca cũng không ép đệ, tự nhiên mở cửa cho đi, thế nhưng, người này với huynh thù sâu như biển, lại là trụ cột của Bắc Kế, một lòng muốn hủy diệt Nam Sở ta, huynh không thể thả y đi được.”
Không đợi Ninh Giác Phi mở miệng, Vân Thâm đã giành nói: “Kinh tướng quân, trong tay ta có Cảnh vương, ngay cả Binh bộ Thượng thư Du Huyền Chi lúc đầu ở Lâm Truy cũng không ngăn lại, ngươi cũng biết rõ nguyên do trong đó. Hai ngày nay, Kinh tướng quân chắc đã biết tin, trong triều Nam Sở nội loạn, không thích hợp để càng thêm loạn. Nếu ngươi để Cảnh vương chết ở đây, không những khiến ngươi khó thoát thân, cừu nhân khoái trá, bị nắm đằng cán thì chính ngươi cũng không giữ được mình, chỉ sợ Du gia sẽ hôi phi yên diệt trong khoảnh khắc. Ta không sợ ở nơi này hy sinh cho nước, có thể vì thế mà diệt được hai nhà Kinh, Du, hủy đi tường thành bảo vệ của Nam Sở, đó là lợi lớn với Bắc Kế ta, Tây Vũ cũng cầu còn không được nữa là.”
Y mỉm cười nói, tuy là thanh âm yếu ớt, hiển nhiên đã đuối sức nhưng lời nói ra có lý có lẽ, có lợi có hại, khiến cho mọi người không phản bác được.
Ninh Giác Phi ngồi trên ngựa, nghiêm mật giám thị động tĩnh bốn phía, thời khắc chú ý phát hiện đột kích.
Vân Thâm chậm rãi cười nói: “Kinh tướng quân, ngươi là đại ca Giác Phi, ta cũng kính ngươi ba phần. Lệnh tôn nhất đại danh tướng, năm xưa mỗi khi đại quân Bắc Kế nam công đều bị lệnh tôn chặn lại, thực khiến người ta tâm phục khẩu phục. Ngươi ta là địch quốc của nhau, cho dù dùng mưu sử kế cũng là chuyện thường tình. Năm xưa, nếu không phải quân thần Nam Sở nghi ngờ, có người kiêng kỵ lệnh tôn nắm trọng quyền, Bắc Kế chúng ta bằng vào vài lá thư, vài căn cứ sao dễ dàng lấy được mạng lệnh tôn?”
Lúc này, dưới thành trên thành, một mảng yên lặng, ngay cả tiếng gió thổi mơ hồ vi vu theo thanh âm của Vân Thâm, thản nhiên truyền tới trong tai mỗi người, đúng là khó có thể cãi lại.
Ninh Giác Phi nghe Vân Thâm nói thế, trong lòng quả thực bội phục. Kinh Vô Song tính cách cương nghị, nếu y dùng vạn thiết kỵ ở ngoài uy hiếp, Kinh Vô Song sẽ không khuất phục mà dùng vũ lực, lựa chọn ngọc thạch câu phần. Nhưng bây giờ, Vân Thâm lại chỉ ra nội bộ Lâm Truy phe phái tranh đấu, ám chỉ cho Kinh Vô Song trong triều sắp nổi sống, nhắc nhở Kinh Vô Song không nên lỗ mãng, tẫn hủy trường thành này, nếu không, quốc sẽ vong chỉ trong chốc lát.
Kinh Vô Song tự nhiên hiểu ẩn ý của y, nhất thời tâm tình cực kỳ phức tạp. Anh dời mắt khỏi Vân Thâm, nhìn về phía Ninh Giác Phi, đột nhiên đặt trường thương dựa vào trường thành, đoạt lấy cung tên từ tay binh sĩ, giương cung cài tên, nhắm vào dưới thành.
Ninh Giác Phi thấy thế tên hung mãnh, hắn nghiêng người, giơ tay chém xuống, chặt đứt mũi tên.
Kinh Vô Song đem cung giao lại cho binh sĩ bên cạnh, tiện tay lấy ra một mũi tên, rồi bẻ gẫy, giọng nói cứng rắn: “Giác Phi, duyên huynh đệ ngươi ta từ đây đã tận, nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, tương lai sa trường gặp lại, Vô Song quyết không lưu tình.”
Ninh Giác Phi nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết phải nói ra sao, sửng sốt một chốc, hắn mới nói: “Đại ca, Giác Phi vĩnh viễn sẽ không lấy mạng huynh.”
Kinh Vô Song không muốn nghe thêm nữa, vung tay: “Truyền quân lệnh ta, mở chốt, thả bọn họ đi.”
Ninh Giác Phi giục ngựa quay đầu lại, từ trên tay kỵ binh Bắc Kế nhận lấy Thuần Vu Hàn. Hắn đem cậu ta để ở phía trước, ghìm cương ngựa.
Bách tính chỗ cửa thành và tam đại Cố gia đều trầm mặc cùng tránh đường, nhìn họ ra khỏi cửa thành.
Bọn họ thẳng tắp một đường hướng bắc, dọc theo đường đi là bách tính phẫn nộ tụ tập nhìn họ.
Không khí phảng phất đọng lại, hận ý đến từ ngàn vạn trái tim mang theo áp lực trầm trọng đến mấy trăm người.
Nam bắc chiến tranh đã trải qua trăm năm, Vân Thâm và quan binh Bắc Kế đã sớm quen với cừu hận đến từ phía nam, nét mặt không hề thay đổi. Ninh Giác Phi nhìn ánh mắt của bách tính hai bên, trong lòng cũng thở dài nho nhỏ.
Rốt cục đội người bọn họ ra khỏi cửa bắc, bước vào phần đất tự do giữa hai nước.
Kinh Vô Song từ lâu hạ thành, cưỡi ngựa, suất lĩnh tiểu đội binh sĩ theo bọn họ, lúc này cũng trở lại đóng cửa thành.
Ninh Giác Phi ghìm ngựa nói với Vân Thâm: “Mọi người đi trước, ta ở lại. Chờ mọi người tới phần đất an toàn rồi, ta sẽ đem Cảnh vương trả lại cho họ, sau đó trở lại đuổi theo mọi người”
“Không được, quá nguy hiểm.” Vân Thâm vừa nghe xong liền nóng nảy. “Giác Phi, ngươi theo chúng ta đi, ta để vài người lại, để bọn họ thả Cảnh vương, vậy là được.”
Ninh Giác Phi mỉm cười lắc đầu: “Ta nguy hiểm lẽ nào ngươi lưu vài người ở lại thì không nguy hiểm sao? Chí ít, ta với họ còn có chút sâu xa, không đến mức lập tức truy sát, hơn nữa ngựa ta tốt, có nguy hiểm gì, dễ chạy hơn.”
Vân Thâm lo lắng nhìn hắn, có vẻ không đồng ý.
Ninh Giác Phi không đợi y nói thêm, nói với đội trưởng kỵ binh Bắc Kế bên cạnh: “Các ngươi che chở các vị đại nhân rút lui, càng nhanh càng tốt.”
Đội trưởng tất nhiên là thiên tình vạn nguyện, lập tức khom người “Tuân lệnh”, rồi vung tay, dẫn quân của mình phóng ngựa chạy đi.
Vân Thâm chỉ kịp nói với theo một tiếng: “Giác Phi, ngươi nhất định phải trở về.” Rồi mang theo người của y đi xa.
Ninh Giác Phi nắm chặt Thuần Vu Hàn nghiêm mật nhìn động tĩnh của Kinh Vô Song. Bên tai nghe tiếng vó ngựa đi xa, hắn mới dịu dàng nói với Thuần Vu Hàn: “Vương gia, chúng ta phải từ biệt ở đây rồi, trước ủy khuất vương gia, thỉnh vương gia thứ lỗi.” Nói đến đây, trên tay hắn dùng lực, định ôm cậu xuống ngựa.
Thuần Vu Hàn nước mắt rơi như mưa, vươn tay ôm lấy cánh tay hắn: “Giác Phi, ta đi theo ngươi có được hay không?”
Kinh Vô Song vừa nghe thế không khỏi khẩn trương, phẫn nộ quát: “Giác Phi, ngươi đã hứa rồi, ra khỏi cửa thành sẽ thả người.”
“Đại ca yên tâm.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Đệ nhất định thả người. Cảnh vương gia một đường mệt nhọc lại bị kinh hãi, tạm thời không thanh tỉnh thôi, huynh đừng vội.”
Kinh Vô Song nghe hắn nói giúp Thuần Vu Hàn che giấu như vậy, không khỏi vừa kinh ngạc vừa khổ sở nhưng cũng biết hắn sẽ không mang Thuần Vu Hàn theo thì cũng yên tâm đôi phần.
Ninh Giác Phi nhẹ giọng nói với Thuần Vu Hàn: “Cảnh vương gia, thân phận cậu không bình thường, đừng có lỗ mãng tùy hứng như vậy. Nếu là người khác sẽ dùng cậu làm tấm mộc sống, đem ngươi về Bắc Kế. Sau đó, lấy cậu làm con tin, khiến phụ hoàng, mẫu phi, ngoại công, cữu cữu và hai vị huynh trưởng của cậu không thể đứng nhìn, lúc ấy chắc hẳn phải cắt đất đền tiền, đổi cậu về. Nếu lòng tham một chút, dùng chút thủ đoạn thì ngay cả Yến Bắc thất quận đều có thể đổi được.”
Thuần Vu Hàn nghe xong, chỉ rơi lệ: “Thế nhưng, ta chỉ muốn ở cùng với ngươi, vinh hoa phú quý cái gì ta cũng không muốn hết. Giác Phi, ngươi sẽ dùng ta đổi lấy những thứ ấy sao?”
“Không, ta sẽ không.” Ninh Giác Phi ôn hòa nhìn cậu. “Nhưng ta không dám cam đoan người khác sẽ không. Đây là chiến tranh giữa hai nước, không phải trò đùa. Vương gia, cậu còn trẻ, thiên hạ quốc gia không phải là trách nhiệm của cậu, nhưng cậu phải biết bảo vệ bản thân. Lần này cậu trờ về Lâm Truy thì đừng ra khỏi cửa, bằng không sẽ bất lợi cho cậu lẫn người nhà cậu.”
“Giác Phi, ta không muốn xa ngươi.” Thuần Vu Hàn không muốn đi, dựa sát vào người Ninh Giác Phi, thất thanh khóc rống.
Ninh Giác Phi than nhẹ: “Lần này từ biệt, nếu còn gặp lại, hai ta sẽ là địch nhân.”
“Không không không, Giác Phi, ta không muốn như vậy…” Thuần Vu Hàn khóc đến đứt cả ruột gan, ôm lấy cánh tay hắn không buông.
Kinh Vô Song nhìn tiếu ý ôn nhu trên mặt Ninh Giác Phi, không khỏi âm thầm thở dài, trong lòng chua xót khổ sở, trong mắt ẩn tràn nước mắt. Anh giục ngựa tiến lên, vẫy tay với họ, cố dịu dàng nói: “Cảnh vương gia, lại đây đi.”
Thuần Vu Hàn không muốn đi, nghiêng người né tránh.
Ninh Giác Phi dùng sức, nhấc cậu lên, đưa ra.
Nét mặt Kinh Vô Song phức tạp nhìn Ninh Giác Phi, đưa tay nhận lấy Thuần Vu Hàn đang liều mạng giãy giụa.
Ninh Giác Phi cũng nhìn đại ca anh khí bừng bừng tình thâm ý trọng với bản thân, ánh mắt ý nói ‘bảo trọng’. Dùng thân thể Thuần Vu Hàn ngăn trở đường nhìn binh sĩ Nam Sở, hắn nắm lấy tay Kinh Vô Song rồi buông ra ngay lập tức, sau đó trọng trọng ôm quyền chào anh, quay đầu ngựa, phi như bay đi.
Thuần Vu Hàn khóc còn to hơn nữa, há miệng định kêu ‘Giác Phi’, Kinh Vô Song đưa tay bịt miệng cậu lại, ghé vào tai nói: “Vương gia, ngài nhớ kỹ, đừng biểu hiện ra ngài thích hắn, bằng không, tin truyền tới đô thành, trong triều tất sẽ ồn ào, đến lúc đó mẫu phi cùng ngoại công ngài chắc chắn sẽ rất khó xử.”
Thuần Vu Hàn nhìn thân ảnh Ninh Giác Phi chạy đi, không dám kêu nữa mà khóc rồng.
Liệt Hỏa chạy cực nhanh, Ninh Giác Phi tùy ý để tóc dài đen bóng phi dương trong gió, trường sam thiển lam sắc dưới dương quang cành thêm tiên diễm ướt át, một người một ngựa trong núi xanh phi như bay, tựa như mượn gió mà đi.
Chỉ chốc lát sau, đám quan binh Nam Sở phía sau Kinh Vô Song đã chạy đến, có một người lớn tiếng ra lệnh: “Bắn cung.”
Lập tức, hơn mười mũi tên bay ra, thẳng hướng Ninh Giác Phi.
Thuần Vu Hàn hét rầm lên: “Không được bắn cung.”
Không ai để ý đến cậu, loạt tên thứ nhất vừa ra, loạt tên thứ hai nối gót theo sau.
Kinh Vô Song nhìn thoáng qua người hạ lệnh. Người này là phó tướng của anh, biệt hiệu “Xuyên Vân Tiến”, Triệu Luân, nhưng không phải người của anh mà là người Du Hổ để lại, nói rằng người này trấn thủ Yến Bắc nhiều năm quen thuộc tình huống bởi vậy lưu lại phụ tá anh. Kinh Vô Song với người này tương kính như tân, lúc này thấy gã tự ý ra lệnh như thế, nhưng lại là ra lệnh bắn cung giết địch, danh chính ngôn thuận nên không tiện quát mắng.
Ninh Giác Phi nghe được tiếng mấy mũi tên rít gió bay tới, dưới chân đạp vào bụng ngựa, hướng Liệt Hỏa về phía bên trái vách núi, song song xoay người lại huy đao tật trảm, đánh gãy một ít mũi tên đối diện mình, còn phần lớn mũi tên khác thì xoẹt qua người hắn, rơi vào khoảng không.
Đợt tên thứ nhất vừa xong, đợt tên thứ hai đã tới.
Đao trong tay Ninh Giác Phi hàn quang lóe lên, múa thành một đường tròn, chém gãy những mũi tên ấy.
Liệt Hỏa càng chạy càng xa, chớp mắt đã chạy ra khỏi tầm bắn.
Trong tay Triệu Luân là cung cứng của chính gã tự chế, cung giương tên cài, ba tên cùng bắn ra, lẫn trong đợt bắn thứ ba, thẳng đến một người một ngựa nọ. Ba tên vừa ra, ba tên khác đã được cài, lại bắn ra. Những ba mũi tên ấy thế bắn cực nhanh, một trước một sau bay đi. Tài bắn cung như sao sáng trên trời, lực đạo lại mạnh, thực không hổ là thần tiễn nghe tiếng xa gần của Yến Bắc thất quận.
Ninh Giác Phi nghe tiếng tự biết lai giả bất thiện, trong chớp mắt đã quyết bảo vệ chỗ hiểm sau lưng mình và ngựa.
Tên của Triệu Luân mang theo một lực cực mạnh, Ninh Giác Phi toàn lực vung đao, khó khăn lắm mới chém được bảy trong chín mũi tên bay tới, cuối cùng hai mũi tên vẫn tránh không khỏi, chỉ miễn cưỡng dời chỗ bị thương sang vai phải và sườn phải.
Tốc độ Liệt Hỏa thủy chung không giảm, phi nhanh, tên quan binh Nam Sở bắn không theo kịp họ.
Nhìn hai mũi tên kia bắn trúng đích, thân thể Ninh Giác Phi loạng choạng, Thuần Vu Hàn cùng Kinh Vô Song đồng loạt chấn động.
Kinh Vô Song yên lặng nhìn người ngựa phía trước lao vút đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tự khi rời khỏi vòng tay của Ninh Giác Phi, lòng Thuần Vu Hàn liền đau như xé. Cậu vẫn thút thít nức nở, nháy cũng không nháy nhìn chằm chầm vào bóng người kia. Khi tên vừa bắn ra, trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi và xung động khó nói hết bằng lời. Cậu sợ Ninh Giác Phi bị thương, cậu tình nguyện đem thân mình ra che cho hắn trước những mũi tên ấy.
Dưới trời trưa nắng gắt, trong gió nhẹ biên thùy, cậu thiếu niên kiêu căng mà ngây thơ mười tám năm này bỗng hiểu ra cảm giác lạ lùng mà Ninh Giác Phi đã từng nói cho cậu — yêu.
Ninh Giác Phi phóng ngựa xuống núi, chạy qua bình nguyên. Liệt Hỏa phi rất nhanh, nhưng cũng rất ổn. Hắn cắn răng chịu đựng đau đớn chỗ bị thương, tay phải vẫn nắm chặt cương đao.
Hai mũi tên kia thế cực mạnh, một từ sau hắn, thấu qua thân thể, từ xương quai xanh xuyên qua, một khác cắm vào xương sườn bên phải của hắn, dù chưa thương tới chỗ hiểm nhưng máu tươi theo từng bước chân ngựa mà chảy ra.
Tâm tình của hắn lại cực kỳ bình tĩnh. Phía sau, Nam Sở đã càng lúc càng cách xa hắn, Bắc Kế lại càng lúc càng gần hắn, mùi gió thảo nguyên thoảng qua trước mặt.
Trong dãy núi phía trước, là trọng kỵ binh Bắc Kế, vô số mũ giáp và vũ khí chớp động quang mang chói mắt dưới ánh mặt trời.
Ninh Giác Phi rõ ràng mà thấy Vân Thâm bị ôm đỡ lên ngựa, chạy phía trước đội ngũ, tựa như đang chỉ huy quân đội tiếp ứng.
Hắn cười rộ lên, giục ngựa tiếp tục chạy vội về phía trước.
_____
Kaori: Vậy là kết thúc chi 1 của bộ 1 rồi. Tuy hơi đáng tiếc nhân vật phụ ‘có tiềm năng’ Thuần Vu Càn đã chính thức bị đá thành một nhân vật phụ thứ thiệt triệt để bị chìm trong biển nhân vật phụ rồi.