Na Ủng trèo đèo lội suối, đi rất mau, nhưng không bằng khoái mã chạy trên thảo nguyên. Hắn còn chưa ra tới ngoài Yến Bình Quan thì Đạm Thai Mục đã hay tin cái chết của đệ đệ mình.
Theo lệ cũ Nam Sở, thống soái địch quân bị tru sát sẽ phải ‘Truyền thủ cửu biên’, để chấn dưng quân tâm, uy hiếp địch nhân, trạm thứ nhất, tất nhiên là Yến Bắc thất quận.
Du Huyền Chi làm như cố ý chọc giận Đạm Thai Mục, khiến hoà đàm song phương nam bắc dùng tù binh trao đổi tướng sĩ bị nhốt tan vỡ, cho nên chỉ thị Kinh Vô Song và Du Hổ gióng trống khua chiêng tuyên dương đại thắng.
Khi thủ cấp Đạm Thai Đức Thấm bị xiên trên một cây gậy giơ cao cao trên tường thành Yến Bình Quan thì Đạm Thai Mục đã không còn lòng mà đàm phán nữa. Hắn ngước nhìn đầu của đệ đệ bị treo nơi xa, nước mắt chảy dài, hạ lệnh, ba mươi vạn đại quân mãnh công Yến Bắc thất quận.
Từ đó, nam bắc đã không còn khả năng đàm phán, chỉ còn một con đường là chiến đấu mà thôi.
Tin Đạm Thai Đức Thấm trận vong và ý chỉ Đạm Thai Mục yêu cầu lập tức điệu binh tiếp viện song song đến Kế đô. Vân Thâm lập tức từ trong cung đi ra, dùng khoái mã chạy tới phủ Thần Uy tướng quân.
Ninh Giác Phi nghe tin, nhất thời không thể hiểu được.
Hành động của Nam Sở lỗ mãng đến người khác khó tin nổi, chẳng khác gì đang tìm cái chết. Theo lý, quân sự một quốc gia là để phục vụ chính trị, thế nhưng quân sự ở Nam Sở lại đối lập với sách lược chính trị của chính nó, thật là làm cho người ta khó có thể hiểu nổi.
Vân Thâm thì ra vẻ rất hiểu: “Bởi vì bọn họ chỉ huy quân sự Nam Sở là một đảng, còn sách lược chính trị lại là do một đảng khác, hai phái tranh đấu kịch liệt, cho nên mới có chuyện trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như vậy. Đây có thể xem như cơ hội của chúng ta.”
Ninh Giác Phi có chút suy nghĩ: “Được rồi, ta sẽ đi chuẩn bị, ngày mai lên đường.”
Vân Thâm hoảng sợ: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là ra tiền tuyến.” Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp, tựa như đang nói chuyện chẳng liên quan gì đến mình. “Hiện tại, Tiên Vu tướng quân đang trấn thủ biên quan tây bộ, không thể dẫn quân. Trong triều vừa mất đại tướng, nên ta phải đi thôi.”
Vân Thâm lắc đầu: “Không được, bệnh của ngươi còn chưa khỏi hẳn, thân thể chưa tốt, sao có thể bôn ba thiên lý chứ đừng nói đến chuyện chém giết trên chiến trường.”
Ninh Giác Phi bình tĩnh đáp lại: “Giữa hưng vong quốc gia và an nguy cá nhân, bên nào nặng bên nào nhẹ? Bản thân ta cảm thấy mình cần phải đi.”
Vân Thâm cảm động vô cùng, nhiệt huyết dâng lên mà thốt: “Giác Phi, ta với ngươi cùng đi.”
“Ngươi?” Ninh Giác Phi nhìn y, mỉm cười lắc đầu. “Không được, ngươi không phải người chinh chiến. Chúng ta nên làm những việc mình giỏi cho thật tốt, đó mới là tận trách với quốc gia.”
Vân Thâm cũng biết hắn nói đúng, nghĩ sơ: “”Bình Di Vạn Toàn trận” kia quả thật lợi hại, phụ thân ta từng có ghi chép về nó, mấy năm nay ta cũng có nghiên cứu phương pháp phá trận, cuối cùng cũng có chút thành quả. Ta viết lại cho ngươi, ngươi xem một chút rồi hãy tính.”
Ninh Giác Phi nhớ tới đại trận đấu với Kinh Vô Song ở ngoài Phi Hồ khẩu, nếu như phối hợp địa thế, quả thực uy lực không gì sánh được, muốn phá phải có phương pháp riêng mới được, vì vậy gật đầu: “Được.”
Ninh Giác Phi gọi người bưng một đống cát lớn đến, tạo sa bàn trong viện. Vân Thâm chưa nhìn thấy thứ này bao giờ, có chút hiếu kỳ mà nhìn, khi nhìn các đỉnh núi, khe sông được tạo hình trên cát, y liền hiểu ra ngay thứ này dùng để làm gì, như được mở mắt, y không ngừng gật đầu.
Chờ địa hình được đấp xong, Ninh Giác Phi dựa vào ký ức dùng hòn đá xem như binh, bố trí lại “Bình Di Vạn Toàn trận” trên bình nguyên lúc ấy.
Vân Thâm nhìn một hồi, căn cứ đặc thù địa hình Toại thành mà y biết, cải biến địa hình trên sa bàn, sau đó thay đổi trận một chút. Nhìn một hồi, y nói: “Ta nghĩ, trận thức Nam Sở ở Toại thành trên cơ bản là như vậy, không khác gì nhiều.”
“Tốt.” Ninh Giác Phi nghiêm túc nhìn bốn phía của sa bàn, quan sát ở nhiều góc độ lớn khác nhau quan sát trận, đột nhiên hắn hỏi: “Người của chúng ta bị vây trong Toại thành còn nhiều hay ít?”
“Gần sáu vạn.” Vân Thâm trầm thống. “Phần lớn đều là người ngươi huấn luyện ra, trọng giáp kỵ binh chết rất nhiều.”
“Ừ.” Ninh Giác Phi gật đầu, nghĩ đến những người từng cùng hắn sớm chiều luyện tập nay đã chết trận sa trường, trong lòng không khỏi khổ sở, nhưng cuộc đời hắn vốn đã thiết huyết bao nhiêu năm nay nên không đến mức bi thương như Vân Thâm, xuất thần sau một lát, hắn cố an ủi: “Tướng quân khó tránh khỏi trận vong. Nếu đã là binh, lên chiến trường, đao thương không có mắt, khó tránh được tử thương.”
Vân Thâm nghe câu ‘Tướng quân khó tránh khỏi trận vong’, bỗng nhiên hoảng hốt, y như nhìn thấy hình ảnh đầu Ninh Giác Phi giống như Đạm Thai Đức Thấm bị cắm vào cây trúc, treo lên cao cao trên cửa thành, lòng liền đau như xé, không kìm lòng không được mà nắm lấy vai hắn: “Giác Phi, ngươi không thể chết được.”
Ninh Giác Phi nghe giọng y khác thường, vừa hoảng vừa vội nên nhìn y một cái. Vẻ mặt Vân Thâm tràn đầy lo lắng, không giống giả bộ, thì Giác Phi không khỏi lo lắng, đôi mắt cũng đượm buồn. Mỗi khi Vân Thâm quan tâm đến hắn, trong đầu hắn lại không tự chủ được mà nhớ đến vẻ thống khổ của y khi ôm Đạm Thai Chiêu Vân ngày đó, trong lòng lại nhói đau.
Nghĩ đến đây, hắn dời mắt nhìn vào sa bàn trên đất: “Ta không phải đang rất tốt sao? Ngươi đừng miên man mà nghĩ nhiều làm gì? Nào, ngươi kể một chút, trận này phá thế nào?”
Vân Thâm liền đem sự chú ý vòng về chuyện thế trận, giảng giải cho hắn chỗ thâm sâu của thế trận này, trận pháp biến hóa mấy lần, những chỗ nào không thể biến hóa.
Một ngày hiểu được sự thay đổi của thế trận, Ninh Giác Phi liền có thể có được ý để phá trận. Vân Thâm đem tất cả tâm đắc mà mình nghiên cứu được, kể lại cho hắn, hắn cũng góp ý mình vào, hai người cùng tỉ mỉ nghiên cứu trận pháp.
Ngoài cửa viện có Vân Dương thủ hộ, kẻ nào không được truyền gọi đều không thể tự tiện tiến vào, cho nên cả hai đều không cần kiêng kỵ. Bọn họ bàn luận đến quên trời quên đất, đến khi không nhìn rõ nữa, mới giật mình nhận ra trời đã tối.
Ninh Giác Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói với Vân Thâm: “Chúng ta đi ăn cơm thôi?”
Vân Thâm cười gật đầu.
Hắn gọi Vân Dương lại, bảo hắn đến trù phòng truyền lệnh, rồi dùng chân đẩy sập địa hình sa bàn, làm quân đội xếp bằng đá vụn văng khắp nơi, sau đó cùng Vân Thâm đi ăn.
Chỉ chốc lát sau, Giang Tòng Loan bước nhanh vào phòng. Y ôn hòa mỉm cười, kêu một tiếng: “Vân đại nhân, Ninh tướng quân.” Sau đó chỉ huy gia nhân bưng cơm nước vào.
Ninh Giác Phi vẫy vẫy tay: “Tòng Loan, ngươi cũng lại đây ngồi, không vội. Còn có Vân tổng quản mà, để ông làm đi, ngươi quản lý là được. Ngươi là chủ nhân nơi này, không phải tạp dịch của ta.”
Giang Tòng Loan nghe xong, cảm động vô cùng nhưng nhìn Vân Thâm diện vô biểu tình thì lại khéo léo cự tuyệt: “Không được, ngươi cùng Vân đại nhân nghị sự, ta bất tiện ở cạnh. Hơn nữa, ta đã ăn rồi. Ta biết ngươi không coi ta là hạ nhân nhưng ta cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm cũng buồn chán, hoạt động chút cũng tốt.”
“À, vậy cũng được.” Ninh Giác Phi biết mỗi lần y nhìn thấy Vân Thâm thì trong lòng đều thấp thỏm nên cũng thoải mái để y đi.
Tuy Vân Thâm có vẻ thờ ơ đối với cử chỉ của hai người họ nhưng trong lòng lại khó chịu cực kỳ. Cuối cùng, vì ngại thân phận, giáo dưỡng, y cũng đành hết cách dị nghị chuyện này. Món ăn đã được mang lên đầy đủ, y liền cầm đũa, gắp mấy món cho Ninh Giác Phi: “Ngươi cần ăn nhiều một chút, mau mau dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ừ, cảm ơn.” Ninh Giác Phi lễ phép đáp lại, rồi bắt đầu ăn.
Chẳng biết từ lúc nào, ngôn hành cử chỉ Ninh Giác Phi đối với sự quan tâm Vân Thâm luôn thuận miệng cảm ơn. Nghe mãi những lời đó, Vân Thâm càng nghe càng thấy chói tai, lúc này không nhịn được, quay đầu hỏi hắn “Giác Phi, sao ngươi lại khách sáo với ta như vậy?”
Ninh Giác Phi hoang mang ngẩng đầu nhìn y, vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào: “Có sao? Sao ta không thấy.”
Vân Thâm chán nản nhìn hắn rồi thở dài: “Ngươi không cảm thấy? Vậy có lẽ là ta nhạy cảm quá rồi.”
“Đúng vậy, quả thực là quá nhạy cảm.” Ninh Giác Phi mỉm cười. “Ngươi đó, tính nết văn nhân, tâm tư quá nặng, thường nghĩ lung tung.”
Vân Thâm nghe hắn nói thế, khúc mắc cũng tan biến, có chút tự giễu nói: “Đúng vậy, đang yên đang lành, lo chuyện không đâu, ta rốt cục cũng chỉ là dong nhân.”
Ninh Giác Phi cao giọng cười: “Ngươi mà là dong nhân thì đời này còn ai là người thông minh nữa. Nhanh ăn đi, đừng tưởng tượng nữa.”
Vân Thâm vui vẻ cùng hắn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, hai người trở về thư phòng, Vân Thâm lấy giấy rồi cùng hắn nghiên cứu tiếp phương pháp phá trận. Đến khi cả hai đã thông tỏ thế trận rồi thì trời cũng sang giờ tý.
Ninh Giác Phi nhìn đồng hồ cát tính thời gian rồi quay lại nói với Vân Thâm: “Ngươi nên trở lại nghỉ ngơi thôi, ta phải đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai liền khởi hành.”
Vân Thâm ngẩng phắt dậy nhìn hắn: “Giác Phi, vì sao bây giờ ngươi chỉ còn bàn công sự với ta, còn những lúc khác đều lảng tránh ta?”
“Ngươi xem, ngươi lại nhạy cảm nữa rồi.” Ninh Giác Phi ôn hòa cười. “Như vậy không tốt, dễ già lắm.”
Vân Thâm nhìn gương mặt gầy gò mà vẫn thật khôi ngô của hắn, nụ cười như nắng nắng ban mai ấy dưới ánh nến khiến nhiệt huyết y dâng lên cuồn cuộn. Y chẳng còn quan tâm đến gì nữa mà bước về phía hắn, ôm chặt lấy hắn, ghé vào tai hắn thì thầm: “Giác Phi, ngày mai ngươi phải đi rồi, tối nay để ta ở bên ngươi.”
Lúc Giác Phi bị y ôm vào lòng, cả người dường như run lên, lui nửa bước rồi ngừng lại. Do dự một lát, hắn không cố chấp từ chối nữa: “Được, chúng ta lát nữa nói chuyện tiếp vậy.”
Vân Thâm lộ rõ vẻ vui mừng, kéo tay hắn mà đi.
Vân Dương vẫn đứng ở cửa thư phòng canh gác. Ninh Giác Phi nói với hắn: “Ngươi cũng đi chuẩn bị rồi nghỉ ngơi cho sớm, ngày mai giờ mẹo canh ba theo ta xuất phát.”
Vân Dương nghe thế, vui mừng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, giọng cũng cất cao lên: “Tuân lệnh.” rồi nhanh chân chạy mất.
Hai người sóng vai nhau đi về phòng ngủ. Giang Tòng Loan đang ở đó thay Ninh Giác Phi trải giường chiếu, thấy bọn họ tiến đến, trong mắt có chút nét buồn, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười thật dịu dàng: “Ta đã đốt hương lên rồi, hai vị đại nhân cũng nên sớm nghỉ ngơi.”
Vân Thâm khách sáo gật đầu với y: “Cảm tạ Giang công tử.”
Giang Tòng Loan mỉm cười, hơi khom người một chút: “Vân đại nhân khách sáo rồi, Tòng Loan không dám nhận.” Nói xong, liền lui ra ngoài.
Ninh Giác Phi có chút suy nghĩ mà nói với Vân Thâm: “Ngươi chờ ta một hồi, ta sẽ trở lại ngay.”
Vân Thâm nhìn hắn đuổi theo Tòng Loan, trong lòng chua chát không kể xiết.
Ninh Giác Phi chạy rất nhanh, nên lập tức đuổi kịp Giang Tòng Loan dưới một bóng cây cổ thụ.
Dáng người Giang Tòng Loan thanh thoát dưới bóng cây cổ thụ rợp trời để lại cho Ninh Giác Phi một bóng lưng phong tình vạn chủng, cảnh đẹp ý vui. Ninh Giác Phi không khỏi thả chậm bước chân, từ từ thưởng thức.
Chỉ một chốc, Giang Tòng Loan đã về tới phòng mình. Y đang muốn xoay người đóng cửa thì liền thấy Ninh Giác Phi đang đứng ở bên ngoài, nhất thời nửa mừng nửa lo, rồi lại như không thể tin được nhẹ giọng thử kêu: “Giác Phi?”
Ninh Giác Phi rộng rãi cười, đi vào phòng: “Tòng Loan, đến hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thật đúng là mỹ nam tử không hơn không kém.”
Giang Tòng Loan có chút xấu hổ: “Giác Phi, nếu là người khác nói như vậy ta còn cho là người đó khen ta. Nhưng nếu là ngươi nói, thì ta thực cảm thấy xấu hổ. Ngươi mới thực sự là đẹp, lại còn trẻ trung, có năng lực. Trước mặt ngươi, ta có là gì? Mặt nào ta cũng kém hơn ngươi.”
Ninh Giác Phi biết y luôn tự ti trước mặt mình nên đưa tay ôm vai y, kéo y ngồi xuống bàn: “Tòng Loan, sau này đừng tự khinh tự oán mình như vậy, ngươi lớn lên đẹp, người cũng không già, lại rất có tài, hẳn nên ngẩng cao đầu nhìn đời.”
Giang Tòng Loan vẫn cúi đầu, nghe hắn nói cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Giác Phi nghe khẩu khí của y lúc nào cũng như đã già dặn, liền nghiêm túc hỏi: “Tòng Loan, rốt cuộc ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Tòng Loan cúi đầu đáp: “Hai mươi bảy.”
Ninh Giác Phi bật cười: “Vậy mà già?”
Âm thanh Giang Tòng Loan càng thấp: “Làm nghề như ta, già rất nhanh, qua hai mươi đã xem như già rồi, nếu không tìm được chỗ dựa, sau này lưu lạc rất thảm. Ta… cũng xem như may mắn rồi.”
Ninh Giác Phi nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm y lên, nhẹ nhàng khiến y ngẩng đầu, để mắt y nhìn thẳng mắt mình: “Tòng Loan, đều là chuyện quá khứ rồi, đó không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng là thân bất do kỷ, đừng nên để mãi trong lòng như vậy?”
Trong lòng Giang Tòng Loan như ấm lên rồi lại chua xót khôn khế, nước mắt tràn ra khóe mắt. Y đáp: “Nói thì nói như vậy, thế nhưng ai lại chân chính để mắt đến ta?”
Ninh Giác Phi nhìn y, nói rõ từng chữ từng chữ một: “Ta chưa từng khinh thường ngươi. Tòng Loan, ngươi là bạn của ta.”
Nước mắt Giang Tòng Loan rốt cục cũng rớt xuống. Y quay đầu đi, dường như không muốn để Giác Phi nhìn thấy.
Ninh Giác Phi ôm lấy y, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Tòng Loan, ta sắp xuất chinh. Hôm nay đến đây, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ngươi không cần tự ti gì nữa, có thể quang minh chính đại mà sống theo ý mình. Chỉ cần có ta còn sống trên đời này ngày nào, ngươi sẽ mãi theo ta, ta tuyệt đối không để ngươi phải chịu uất ức. Nếu như ta có cái gì bất trắc, ngươi hãy rời khỏi Kế đô, quay về Nam Sở, đến một tòa thành nhỏ giàu có phía nam mà sống, vui vẻ mà sống cả đời, được không?”
Giang Tòng Loan nghe vậy, xoay người ôm chặt lấy hắn: “Giác Phi, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện gì. Ngươi còn rất trẻ…”
Ninh Giác Phi nhè nhẹ vỗ lưng y, cười nói: “Yên tâm, muốn lấy mạng ta, không dễ thế đâu, ta chỉ là nói trước thôi, phòng cháy hơn chữa cháy mà.”
Gương mặt Giang Tòng Loan áp sát ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, trong lòng cảm thấy rất kiên định. Y lẩm bẩm: “Giác Phi, ta chỉ hy vọng có thể chết trước ngươi, như vậy, khi ta sống, có thể vĩnh viễn ở bên ngươi.”
“Nói gì chứ.” Ở trong lòng Ninh Giác Phi vẫn cảm thấy mình lớn tuổi hơn y, nên cách nói chuyện cũng mang hơi hướm một người anh trai. “Chiến sĩ thượng chiến trường, chính là vì bách tính sống tốt, sống lâu, ta mong ngươi có thể sống hạnh phúc, đó mới là giá trị cho hy sinh của chiến sĩ.”
Giang Tòng Loan chưa từng nghe qua cách nói như vậy bao giờ, càng chưa từng nghe sự tồn tại của mình là giá trị của người khác, thứ đáng giá cần dùng mồ hôi và máu để bảo vệ, nên cả ngây người ra.
Ninh Giác Phi cười khẽ: “Được rồi, trời cũng tối, ngươi mau nghỉ ngơi đi.”, nói xong thì buông y ra.
Giang Tòng Loan vội vã ôm lấy thắt lưng hắn, lúng túng: “Giác Phi, ngày mai ngươi phải đi à?”
“Ừ.”
“Ngươi sẽ không bỏ ta chứ?” Giang Tòng Loan căng thẳng ngửa đầu nhìn hắn.
“Ngươi yên tâm” Ninh Giác Phi an ủi. “Ta đi, ngươi vẫn ở đây, ngươi chính là chủ, không ai dám gây phiền phức cho ngươi.”
“Ta không phải nói cái này…” Giang Tòng Loan lúng túng đến độ không biết nói sao cho phải.
“Sao vậy?” Ninh Giác Phi ngạc nhiên nhìn y.
Giang Tòng Loan do dự một chút rồi như hạ quyết tâm, đem tâm tư luôn giấu trong lòng ra nói: “Giác Phi, ta vẫn luôn thích ngươi, nếu ngươi sắp đi, có thể… có thể…để ta… ở bên ngươi đêm nay?”
Ninh Giác Phi nhất thời cảm thấy khó xử. Nghĩ mãi một hồi, hắn mới khéo léo trả lời: “Tòng Loan, ta xem ngươi như bạn bè, trừ điều này ra, không hề có ý khác.”
Giang Tòng Loan lập tức cảm thấy nhục nhã cùng cực. Y thả tay ra, xoay người, khổ sở vô cùng mà lẩm bẩm: “Ta biết mà, ngươi sẽ ghét bỏ ta, ngươi còn nhớ những gì ta từng gây ra cho ngươi…”
Ninh Giác Phi nhìn hình dạng bi thương gần chết của y, trong lòng cảm thấy không đành, nhất thời xung động, đưa tay kéo y về phía mình, cúi đầu hôn lên môi y.
Giang Tòng Loan sững sờ, rồi lại sung sướng vô vàn, nhưng không dám chủ động quá mức, chỉ bị động dụ dỗ đầu lưỡi hắn, thỉnh thoảng cùng hắn quấn quýt lấy nhau, thân thể càng lúc càng nóng, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào thơm mát.
Ninh Giác Phi ôm y càng ngày càng chặt, sau đó lại buông lỏng ra. Hắn gấp gáp mà thở, cố khắc chế chính mình: “Tòng Loan, ta chưa từng ghét bỏ ngươi, những gì ngươi làm với ta, ta chỉ nhớ rõ những điều tốt nhất, cũng chỉ muốn tốt với ngươi gấp bội phần. Ngươi yên tâm, chờ ta trở lại.”
Gương mặt Giang Tòng Loan ửng đỏ, đôi mắt sáng tựa sao, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Ninh Giác Phi nhịn không được vuốt ve gương mặt y, nói khẽ: “Vậy ta phải trở về, ngươi cũng nên nghỉ đi.”
Giang Tòng Loan nhớ tới Vân Thâm còn đang chờ hắn trong phòng, nên không bảo hắn ở lại, chỉ mỉm cười đáp lại: “Được.”