Thiên Sư Chấp Vị

Chương 109

Trong phòng khách, Mã Linh Xu đang nói chuyện phiếm với Hamburger, nói chính xác hơn, là Mã Linh Xu đang nghe Hamburger báo cáo công tác – chuyện tối hôm qua cùng tình hình hiện tại của Tố Vấn, trên bàn bày đầy trà xanh bánh ngọt còn có hoa quả khô, lúc Trương Huyền chạy xuống liền nghe thấy Hamburger đang chém gió: “Yên tâm đi, Mã tiên sinh, có ta ở cạnh Tố Vấn, y sẽ không sao đâu… Không, y thực ra hoàn toàn không sao, chỉ là hình như mệt mỏi, cứ ngủ suốt, có sao là Trương thần côn, ngài không thấy đâu, đầu hắn bị bó không khác gì mấy tay Ấn Độ ha ha ha…”

Tiếng cười từ gần đến xa bay đi, chỗ Hamburger vốn đứng đổi thành Trương Huyền, chiêu Angry bird này cậu chơi quá thành thạo rồi, đến nỗi Hamburger bị ném đi đâu cũng không ai nhìn thấy.

Mã Linh Xu vốn định uống trà, thấy vết thương trên đầu Trương Huyền, hắn buông chén trà xuống, mỉm cười nói: “Quả thực rất có cá tính.”

“Có cá tính đến mức khiến anh phun trà cơ à?”

Cửa sổ sát đất đối diện phản chiếu bộ dạng Trương Huyền, đúng là có phong độ của Ấn Độ, điều này khiến cậu càng buồn bực, ngồi xuống đối diện Mã Linh Xu, lầm bầm nói.

“Ít nhất cậu có tinh thần hơn trong tưởng tượng.” Mã Linh Xu chỉ chỉ hộp thuốc để trên bàn: “Tôi vừa nghe được tin tức từ chỗ Chung Khôi, liền cầm ít thuốc trị thương tới, có điều nhìn cậu thế này hẳn là không dùng đến.”

“Tôi cần!”

Trương Huyền cướp hộp thuốc lại trước khi Mã Linh Xu muốn lấy về, thấy bên trong đặt thuốc mỡ thể rắn màu nâu nhạt, mùi thuốc rất nồng, tuy không biết dùng cách gì bào chế, nhưng nghĩ hẳn là cũng chẳng tệ đến đâu, cậu nhịn không được chấm một tý xoa lên mu bàn tay, hỏi: “Có tác dụng mờ sẹo không?”

“Vậy phải xem sẹo sâu thế nào?”

“Tuyệt đối không sâu bằng vết dao trên hông Chung Khôi.”

“Vậy hiệu quả hẳn là có thể khiến cậu vừa ý.”

“Cảm ơn sư… Mã tiên sinh!”

Chữ phía sau cảm ơn kia nói rất khẽ, dễ dàng bị xưng hô phía sau át đi, Mã Linh Xu giống như không nghe thấy, bưng trà chậm rãi thưởng thức, ngược lại Chung Khôi theo tới nghe đến lơ mơ, hỏi: “Sao lại phải lấy tôi ra làm ví dụ?”

Câu hỏi bị bỏ qua, Trương Huyền cầm thuốc chạy vào toilet, nửa chừng lại quay trở lại: “Trong thuốc mỡ không có mù tạc đấy chứ?”

“Sao tôi phải cho mù tạc vào thuốc trị thương?”

“Lần trước anh cũng cho mù tạc vào kẹo bạc hà!”

“Đấy là ăn, đây là bôi.” Mã Linh Xu nói xong, thấy trong mắt lam Trương Huyền ánh lên đầy màu sắc ngờ vực, hắn đành phải nghiêm túc nói: “Bên trong không có mù tạc, không có tương ớt hay tất cả các loại thực phẩm khác, nếu cậu không tin, thì trả lại cho tôi.”

Lời còn chưa dứt, Trương Huyền đã chạy đi, dùng hành động thực tế chứng minh cậu vô cùng muốn.

Mã Linh Xu chuyển ánh mắt lại, cười nói với Nhiếp Hành Phong: “Tuy bộ dạng cậu ta nhìn qua không giống bị thương lắm, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu ấy đã giúp Tố Vấn đêm qua.”

“Đều là bạn bè, việc nên làm thôi.”

Nhiếp Hành Phong ngồi xuống đối diện, Chung Khôi vội vàng rót trà cho hai người, bản thân thì tiếp bên cạnh, nói: “Mã tiên sinh vừa vào thăm Tố Vấn, thấy Tố Vấn vừa ngủ nên không đi vào quấy rầy anh ấy.”

“Có thể thấy Tố Vấn bị đả kích rất lớn, trạng thái tinh thần của cậu ta còn không bằng Trương Huyền.” Mã Linh Xu đón lời: “Là sơ suất của tôi, Sơ Cửu có làm kết giới bảo vệ ở quán bar, tôi cho rằng sẽ không sao, không ngờ anh ta mới đi mấy hôm Tố Vấn đã xảy ra chuyện, cũng may có Trương Huyền giúp đỡ.”

“Sơ Cửu đi đâu?”

“Anh ta không nói, có điều tôi nghĩ chắc chắn là chuyện rất phiền phức, nếu không anh ta sẽ không mặc kệ Tố Vấn.”

Lời phía sau Mã Linh Xu không nói, tình hình Tố Vấn không tốt ngoài vì bối rối do phục hồi ký ức ra, phần lớn nguyên nhân còn do Sơ Cửu, hắn làm bạn với Tố Vấn thời gian quá dài nên có lẽ bình thường Tố Vấn không chú ý nhiều, nhưng cảm giác ỷ lại này đã ăn sâu vào xương cốt, vào thời điểm nguy hiểm, đứa bé kia nhất định rất muốn Sơ Cửu ở bên cạnh mình, bản thân việc hắn thờ ơ lãnh đạm đối với Tố Vấn mà nói chính là đả kích rất lớn.

Mã Linh Xu chuyển ánh mắt đến Nhiếp Hành Phong: “Sáng nay xem tin tức, có đưa tin cái chết của cảnh sát tuần tra, lúc đó thôi còn không nghĩ rằng sẽ liên quan đến đám Trương Huyền, anh có biết là chuyện gì không?”

“Tôi đã nghe Trương Huyền nói, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì còn chưa rõ lắm”

Mọi chuyện ngoài ý muốn xảy ra quá đột ngột, lại thêm Trương Huyền vẫn luôn trong tình trạng thần trí hoảng hốt, bản thân cậu cũng không hiểu rõ chuyện tình, đương nhiên không có khả năng giải thích cho Nhiếp Hành Phong hiểu.

“Tôi chỉ biết chuyện này có chút liên quan đến Khúc Tinh Thần, Trương Chính hình như cũng biết một ít.”

Mã Linh Xu thu lại nụ cười: “Việc này liên quan gì đến Khúc Tinh Thần?”

“Liên quan lớn!” Trương Huyền bôi thuốc không quên nghe chuyện, thấy họ nhắc đến Khúc Tinh Thần, lập tức chạy tới cướp lời.

Ba người theo tiếng kêu quay đầu lại, liền thấy Trương Huyền kéo băng gạc vốn quấn tử tế trên trán xuống, băng gạc rũ trên đầu, dưới mép tóc có một vết rách khá dài, nhưng nhìn qua không sâu lắm, cậu lau sạch thuốc bác sĩ bôi, đổi sang thuốc mỡ của Mã Linh Xu, mùi thuốc nồng nặc, theo cậu đến gần tỏa ra bốn phía.

Trương Huyền dường như rất hài lòng với thuốc của Mã Linh Xu, sau khi ngồi xuống còn không ngừng nhìn gương đối diện, Nhiếp Hành Phong tháo băng gạc trên đầu cậu xuống, định đổi cái mới, bị cậu một tiếng từ chối, chê: “Em còn phải ra ngoài phá án, quấn gạc sẽ bị người ta cười chết mất.”

Nhiếp Hành Phong biết cá tính chết vì sĩ diện của Trương Huyền, không cố ép, cắt băng gạc thành dải dài khá nhỏ, gấp lại dán lên trán cậu, có tóc che lại, băng gạc không rõ nữa, lần này Trương Huyền không phản kháng, ngoan ngoãn để anh băng vết thương.

Mã Linh Xu nhìn thấy, nhịn không được nhớ lại chuyện đã từng trải qua rất lâu về trước, nhưng hắn cho rằng hình ảnh giờ phút này còn đẹp mắt hơn, nhắc nhở: “Thuốc mỗi ngày bôi một lần là được.”

“Biết rồi.”

Nhiếp Hành Phong giúp băng bó vết thương, đồng thời Trương Huyền bắt đầu kể chuyện Khúc Tinh Thần, Mã Linh Xu lúc đầu biểu cảm còn nhàn tản, nhưng theo lời kể của Trương Huyền, vẻ mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, cho đến khi nghe được tên của người khách kỳ quái đêm mưa, không khỏi thất thanh hỏi: “Cậu khẳng định hắn tự xưng là Sách Nhân Phong?”

“Cũng có thể là Sách Sơn Phong, Sách Đại Phong, Sa La Phong.” Trương Huyền thuận miệng nói: “Đêm qua sấm chớp ầm ầm, điện trong quán bar cũng bị đánh hỏng, nghe nhầm tên cũng không lạ gì.”

“Nhưng hắn lại đánh cho cậu chẳng còn chút sức đánh trả.”

Những lời này quá mất mặt, Trương Huyền lắc đầu liên tục phủ nhận: “Làm gì có chuyện đó, nếu không phải tôi bảo vệ Tố Vấn, thì trán đã không bị đập phải, nói đến cái vũ khí kia, lại càng kỳ quái, rõ ràng vết thương không sâu lắm, nhưng sau khi bị đập trúng máu vẫn không ngừng chảy…”

“Cho tôi xem vũ khí một chút.”

“Vũ khí…”

Trương Huyền quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không mang xuống, đang định đi lấy, chợt nghe không trung truyền đến tiếng hô: “Trương nhân loại, ngươi dám xâm phạm chim quyền, ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị ném!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một cây côn đen nhánh theo tiếng hét chói tai của Hamburger từ không trung phi đến, giống như đánh bóng chày bổ về phía Trương Huyền, cây côn bị pháp lực khống chế, quanh thân tỏa ra kim quang nhàn nhạt, khiến bùa chú trên côn càng nổi bật.

Trương Huyền từng bị hại một lần, thấy nó bổ tới, đang định né tránh, Mã Linh Xu đột nhiên vươn tay ra, côn sắt liền giống như có linh tính thoát khỏi khống chế của Hamburger, vút lên không lượn một vòng, bộp một tiếng rơi vào tay Mã Linh Xu, kim quang trên cây côn vẫn uốn lượn, bùa chú trong kim quang từ trên thân côn giống như đang sống khẽ bốc lên, nhưng rất nhanh đã biến mất trong bàn tay Mã Linh Xu, hắn thu tay về, hơi dùng lực về phía sau, cây côn liền theo vân tay tự động quay về độ dài vốn có.

Một chuỗi động tác nhẹ nhàng lão luyện, Nhiếp Hành Phong từng cầm côn sắt, biết trọng lượng của nó, không ngờ Mã Linh Xu dễ dàng bắt nó vào tay như vậy, nhanh đến mức người khác không kịp cho bất cứ phản ứng nào.

“Xin lỗi, Hải Thần đại nhân!”

Lửa giận của con chim bị động tác của Mã Linh Xu trấn áp, thấy sắc mặt Trương Huyền không vui, nó lập ức biết mình phạm sai lầm gì, hai cánh ôm cái miệng há ngoác, vẻ mặt như ta sao có thể ngu xuẩn tự tìm đường chết như thế, cũng may khí tràng của Mã Linh Xu át đi cảm giác tồn tại của nó, Trương Huyền không để ý đến nó, mắt chăm chú vào Mã Linh Xu, như muốn dò xét bí mật hắn che giấu một cách rõ ràng.

“Mã tiên sinh thân thủ tốt quá.” Cậu khen: “Nếu đêm qua tôi có một nửa công lực của Mã tiên sinh, cũng sẽ không bị đập vỡ đầu chảy máu.”

“Đây cũng là chuyện không có cách nào, ai bảo cậu chăm chỉ kiếm tiền hơn luyện công chứ.” Mã Linh Xu không nhìn cậu, mắt nhìn chằm chằm côn sắt, thuận miệng nói.

Bị chiếu tướng, Trương Huyền không còn lời nào để nói, Mã Linh Xu cũng không cho cậu cơ hội hỏi tiếp, ánh mắt nhìn côn sắt có chút phức tạp, cũng có chút bối rối, nhưng lập tức bị đã bị sự bình tĩnh che phủ, đứng lên nói với Nhiếp Hành Phong: “Tôi còn có việc phải đi trước, tinh thần Tố Vấn không tốt lắm, có thể phiền các anh chăm sóc cậu ta một thời gian được không?”

“Không thành vấn đề Mã tiên sinh, cứ tin tưởng ở ta!” Hamburger cướp lời, cánh xòe ra trước trán, làm động tác chào lĩnh mệnh.

Hamburger chủ động làm việc nhất định có mục đích của nó, Nhiếp Hành Phong liền thuận nước đẩy thuyền, gật đầu đồng ý, Mã Linh Xu lại cầm lấy côn sắt, hỏi: “Tôi có thể mượn tạm thứ này mấy hôm được không?”

“Anh có đầu mối gì đúng không?” Trương Huyền nói: “Có đầu mối thì đừng giấu, mọi người hợp sức sớm tìm ra Khúc Tinh Thần.”

“Không, chỉ là ít chuyện riêng của cá nhân tôi.”

Nhìn ra được Mã Linh Xu không hề muốn nói nhiều, sau khi uyển chuyển từ chối liền cáo từ rời đi, vội vàng đến mức ngay cả Chung Khôi cũng cảm giác được, theo hắn đi ra ngoài, nhưng không bao lâu đã gục đầu quay trở lại.

“Làm sao vậy, Chung Chung tiền bối, vuốt mông ngựa vỗ trúng đùi rồi?”

Câu châm biếm một lời hai ý của Hamburger không nhận được ủng hộ, chân mày Chung Khôi xoắn lại, lầm bầm: “Mã tiên sinh không cho tôi theo, nói Tố Vấn có thể gặp nguy hiểm, bảo tôi ở lại chăm sóc anh ấy cho tốt, Tố Vấn sao có thể gặp nguy hiểm được chứ? Rõ ràng là Mã tiên sinh chê tôi thừa thãi…”

“Đó là Mã tiên sinh không cho ngươi theo, trợ lý như ngươi nhất định là loại người được việc thì ít mà hỏng việc có thừa, à không, loại quỷ…”

Câu này chọc vào chỗ đau của Chung Khôi, nhíu mày đi mất, chỉ để lại một câu: “Vậy sau này ngươi tự kiếm cơm ăn đi!”

“Chỉ đùa chút thôi mà Chung Chung tiền bối, đừng vậy mà… Để ăn mừng ngươi rốt cuộc đã tự mình biết mình, tối nay chúng ta tới Empire cạn chén nhé!”

Không được ăn đồ ăn ngon cũng là chỗ đau của  Hamburger, một giây sau liền chọn thỏa hiệp, bay theo Chung Khôi, nhưng giữa chừng bị Trương Huyền túm lông trên đầu kéo lại.

“Ông chủ cũng biến mất rồi, đi uống cái rắm ấy.” Trương Huyền một phát tát bay con chim không có mắt nhìn sang một bên: “Ta nói này, cái nhà này từ bao giờ đến lượt ngươi làm chủ? Chuyện Chủ tịch còn chưa đồng ý mà ngươi đã dám chắc chắn trước.”

Lúc tâm trạng Trương Huyền không tốt, Hamburger không dám càn rỡ, sờ nhúm lông bị đánh cho bù xù trên đỉnh đầu, nịnh nọt: “Thực ra là ta thay Chủ tịch đại nhân đồng ý, tâm tư Mã tiên sinh không để ở chỗ Tố Vấn, nên có đồng ý hay không kết quả đều như nhau, nếu ta chấp nhận, tương lai xảy ra vấn đề gì, có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu ta mà, có phải không?”

“Xảy ra vấn đề gì? Câm cái miệng quạ đen của ngươi lại!” Trương Huyền tức giận nói.

Có điều nói đến nhìn mặt đoán ý, nếu Hamburger nhận là thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất, Tố Vấn theo Mã Linh Xu lâu như vậy, lại bị hắn xem nhẹ, đó chính là bây giờ đối với Mã Linh Xu mà nói, có những chuyện khác còn quan trọng hơn Tố Vấn, hoặc nên nói là nghiêm trọng hơn, Trương Huyền nghĩ đến Sơ Cửu không từ mà biệt và Khúc Tinh Thần đột nhiên phát điên, trực giác cảm thấy đây là một mở đầu rất không lạc quan.

“Hỏng rồi, Mã tiên sinh đi nhanh quá, quên không hỏi hắn chuyện con rối.”

Thực ra Nhiếp Hành Phong có nhớ, nhưng tiếc là Mã Linh Xu không cho anh cơ hội hỏi, liền nói: “Đợi lần sau hỏi cũng được.”

Cũng chỉ đành vậy, vừa nghĩ tới chuyến du lịch hải ngoại hẹn với Nhiếp Hành Phong vì đủ thứ chuyện mà lại trì hoãn một lần nữa, Trương Huyền liền cảm thấy vết thương trên trán càng đau hơn, kêu lên: “Em muốn ra nước ngoài cơ, sao lần nào cũng không thể khởi hành vậy!”

Thừa lúc cậu không chú ý, Hamburger chuồn lên bàn bên cạnh, sửa sang lại nhúm lông bị túm xù, nói: “Từ bỏ đi thì hơn, ngài cứ đi du lịch trong nước thôi, nếu lại mang vụ giết người ra nước ngoài thì không tốt lắm đâu.”

“Làm gì khoa trương đến thế?”

“Ngài đi dạo vào quán bar cũng có thể xảy ra án mạng, thì còn cái gì không thể nữa? Nói không chừng giông tố cũng do ngài mang tới.”

Chuyện kia không liên quan gì đến việc cậu vào quán bar thì phải? Nếu cậu không xuất hiện, việc nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, nói không chừng còn tệ hơn ấy chứ!

Rầm!

Huyền quan bên kia truyền tới tiếng vang cắt ngang cãi cọ của Trương Huyền, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa bị dùng sức mở ra, Ngân Mặc sải bước đi vào, nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn liền biết tâm trạng hắn lúc này cực kém, sau khi đi vào con rắn bạc quấn trên cổ hắn dùng đuôi xoay một cái, đóng cửa lại.

“Cái kia gọi là cửa, không gọi là nơi trút giận.”

Bị nhắc nhở, Ngân Mặc hơi bình tĩnh lại, nói với Trương Huyền: “Xin lỗi.”

“Xin lỗi thì khỏi, cơ mà nhìn dáng vẻ ngươi, hình như cũng bị đánh.”

Sau khi bị Sơ Cửu và cảnh sát thường phục tàn phá, Trương Huyền không ôm mong đợi gì đối với tuổi thọ của cánh cửa kia, cậu giờ rất tò mò tình trạng của Ngân Mặc, tính cách Ngân Mặc âm trầm lạnh lùng, không thích đến gần, nhưng cũng không hay nổi giận lung tung, hôm nay hắn thất lễ như vậy vẫn là lần đầu tiên, trên dưới quan sát hắn, quả nhiên liền thấy trên áo sơ mi đen của hắn dính ít vết bẩn, trên gương mặt cũng có bớt đỏ, hình như đã được lau chùi, nhưng không lau sạch lắm, nhìn qua ngược lại càng kỳ quái hơn.

Hamburger bay tới, lượn qua lượn lại quanh Ngân Mặc: “Ngươi đánh nhau với người ta? Hay là fan cuồng chọc ngươi mất hứng?”

“Đều không phải.” Thấy Ngân Mặc im lặng không đáp, Ngân Bạch trả lời thay hắn: “Hôm nay đụng phải tên thần kinh, nhìn thấy Ngân Mặc liền mắng nó là yêu nghiệt, hất máu chó vào cả người, cũng may được các fan khác và bảo vệ cản lại, bằng không tên thần kinh kia sẽ rút kiếm.”

Không ngờ trong một ngày lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Là người tu đạo?”

“Không biết, cũng có thể là đối thủ sai tới phá đám.”

“Có phải là người trong giới làm không?” Chung Khôi vốn đã lên lầu, nghe thấy tiếng xôn xao bên dưới, y lại chạy xuống, cùng lăn lộn trong giới người mẫu, y biết rõ tình trạng bên trong, loại người không dám đối đầu chính diện, chỉ dám giở trò sau lưng này không phải ít.

“Cũng có thể, ai bảo Ngân Mặc nhà chúng ta đẹp trai đến thế chứ, bị đố kỵ cũng rất bình thường.” Ngân Bạch biến về hình người, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ, dựa vào ghế salon, cười lạnh nói.

Tuy hắn không sợ bị khiêu khích, nhưng bị ngấm ngầm tính kế, vẫn cảm thấy khó chịu, sớm biết hôm nay trình diễn sẽ gặp phải tình huống này, hắn đã từ chối thay Ngân Mặc, Ngân Mặc bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, hắn vốn không tán thành Ngân Mặc nhận quá nhiều việc, tiếc là Ngân Mặc rất vui khi được làm việc, hắn cũng không gượng ép quá, gần đây nhờ Mã Linh Xu đề cử, Ngân Mặc thể hiện tài năng trong giới người mẫu, từ sự nghiệp người mẫu phát triển sang quảng cáo, nổi tiếng quá nhanh, tự nhiên sẽ khiến một số người đố kỵ, bị mưu hại cũng không kỳ quái.

“Yo yo! Ngân Mặc nhà các ngươi yo!” Hamburger cố ý đánh nhịp kêu lên ở bên cạnh.

Những lời này tiêu tan sự khó chịu của Ngân Mặc, gương mặt ngăm đen hơi đỏ lên, thấp giọng nói thay quần áo rồi đi mất.

“Lúc trình diễn xảy ra chuyện à?” Nhiếp Hành Phong đem câu chuyện chuyển về chủ đề chính.

“Không phải, là lúc sau khi kết thúc công việc chúng tôi muốn đi.”

Công việc hôm nay thật ra rất thuận lợi, sau khi kết thúc họ thay quần áo đi ra ngoài, còn bị một đám fan cuồng vây quanh chụp ảnh, tên thần kinh xông đến đúng lúc đó, hắn rất khỏe, dễ dàng đẩy fan quây xung quanh ra, Ngân Bạch tưởng là hắn muốn ký tên, ai ngờ hắn đột nhiên lấy ra một lọ thuốc nhỏ, hất chất lỏng trong lọ về phía Ngân Mặc, lại rút kiếm đâm hắn, miệng thì la hét hắn là yêu nghiệt, mình phải trừ yêu, bảo tất cả mọi người mau tránh ra.

Gặp phải tên điên, mọi người không cần hắn cảnh cáo, đều tự động dạt sang một bên, may là Ngân Mặc né kịp thời, phần lớn máu đều hất vào quần áo, máu chó mực này cũng đủ thuần khiết, khiến hắn rất nhanh đã cảm thấy khó chịu, Ngân Bạch đành phải dùng pháp lực chống đỡ giúp hắn, sau đó bảo vệ tới, giúp bắt tên điên lại.

“Có thể khiến các ngươi cảm thấy khó chịu, xem ra kẻ kia đến có chuẩn bị đó.” Hamburger gật đầu nói: “Dẫu sao bây giờ chó mực rất khó kiếm.”

“Nói không chừng là đánh bậy đánh bạ, tên kia còn rất trẻ, lại nói nhảm điên điên khùng khùng, hừ, nếu nói yêu, yêu khí trên người hắn còn nặng hơn.”

“Các ngươi sau này còn phải lăn lộn trong giới giải trí, để lo trước khỏi họa, có lẽ mỗi ngày hất máu Chung Khôi cho các ngươi tập luyện thì hơn, nếu các ngươi có thể đỡ được máu Chung Khôi, tin rằng máu chó mực gì đó tuyệt đối không thành vấn đề.”

Đề nghị của Hamburger rất đúng trọng tâm, Ngân Bạch nhìn về phía Chung Khôi, bắt đầu cân nhắc tính khả thi của phương án này, thấy trong mắt hắn tính toán, Chung Khôi sợ hãi liên tục xua tay: “Đừng, đừng mà, ta say máu, còn có, xin đừng lấy ta ra để so sánh, ta với chó mực chẳng có tính chất gì đáng để so sánh.”

“Sau đó thì sao?” Cắt ngang đối thoại vô bổ của họ, Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Sau đó cảnh sát tới, tên điên bị cảnh sát đưa đi, trên người hắn còn mang theo không ít đồ chơi đồng nát, cũng đủ trị hắn tội quấy nhiễu an ninh trật tự.”

Nói đến đây, Ngân Bạch cười lạnh một tiếng, nếu không phải định ở nơi này lâu dài, hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho tên kia, nhốt hắn mấy ngày hãy còn nhẹ, nếu lại có người dám âm thầm phá rối, hắn nhất định sẽ đếm tội xử phạt.

“Chuyện của chúng tôi đại khái là vậy, đừng lo, những rắc rối nhỏ này ta sẽ tự mình giải quyết.” Ngân Bạch nói xong, nhìn Trương Huyền: “Ngược lại chủ nhân không sao chứ?”

“Không bị phá tướng, coi như không sao.”

Ngài trừ tiền và tướng mạo của mình ra, còn quan tâm đến cái gì nữa?

Câu trả lời của Trương Huyền khiến Ngân Bạch lười cả móc máy, thấy em trai thay quần áo xong, ở trên lầu ra hiệu với mình, hắn đứng dậy rời đi: “Vậy nếu có chuyện, xin hãy gọi chúng tôi bất cứ lúc nào, làm một thức thần xứng đáng với chức vụ, chúng tôi sẽ nhận trách nhiệm bảo vệ ngài.”

Lại thêm một cái miệng quạ đen.

Có điều nể Ngân Bạch cũng coi như là trung thành, Trương Huyền nhận lấy tấm lòng, nói: “Không có việc gì, có việc ta cũng coi như nó không có!”

◇ ◆ ◇

Có lẽ ý nguyện của Trương Huyền truyền được đến trời xanh, trong hai ngày sau đó, Trương gia hết thảy đều sóng yên biển lặng, trong tivi có đưa tin vụ việc hai cảnh sát tuần tra bị giết hại, nhưng đều vội vàng lướt qua, không biết có phải do cảnh sát động chân động tay hay không, khiến vụ việc không bị phóng đại thêm, để tránh sinh thêm thị phi, Ngân Mặc nghe lời Ngân Bạch, giữa chừng hủy bỏ chương trình làm việc mấy hôm, tình hình Tố Vấn cũng từ từ tốt lên, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ tỏ ra lơ mơ, những chỗ khác đều giống trước đây.

Thừa dịp nhàn rỗi hiếm có, mọi người giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ quán bar lộn xộn, nhưng vì hệ thống cung cấp điện xảy ra vấn đề, Tố Vấn đành phải treo biển tạm dừng kinh doanh, trong lúc đó y còn gọi điện thoại liên lạc với Sơ Cửu và Khúc Tinh Thần, nhưng người trước thì không kết nối được, người sau lại không ai nghe máy.

“Giờ đang thịnh hành bốc hơi khỏi nhân gian à? Sơ Cửu đã thế, Khúc Tinh Thần cũng vậy, ngay cả Mã tiên sinh cũng rứa.”

Phát ra lời phàn nàn là Hamburger, thấy Iphone lơ lửng trước mặt nó, Trương Huyền nhịn không được hỏi: “Ngươi liên lạc riêng với Mã tiên sinh lúc nào thế?”

“Thì lần trước hắn tới làm khách có hàn huyên một hồi, ta thấy con người hắn không tệ, liền lưu số điện thoại cho nhau, ngươi cũng biết, muốn sống tốt trên đời này, bạn bè không bao giờ được chê ít.”

Tốt nhất là người ta có coi ngươi là bạn bè.

Nghe Hamburger dương dương tự đắc lý luận, Trương Huyền phản bác trong lòng, có điều lời này của Hamburger chứng tỏ Mã Linh Xu cũng không liên lạc được, trong tất cả những người có liên quan đến vụ việc đêm đó, chỉ có Trương Chính là liên lạc được, nhưng rất tiếc, đối với hành động đặc biệt gọi điện thoại đến nói lời cảm ơn của Trương Huyền, Trương Chính tỏ ra rất lạnh nhạt.

“Không cần cảm ơn.” Sau vài lần bị điện thoại quấy rầy, Trương Chính rốt cuộc nhận điện thoại của cậu, hắn đáp lại Trương Huyền thế này: “Thân là người trong đồng đạo, cứu người là việc nên làm, cứu cậu càng là tiện tay.”

“Vậy thì càng phải cảm ơn sư huynh, có thể tình cờ đi ngang qua hiện trường xảy ra vụ án trong đêm mưa gió, còn tình cờ tiện tay cứu tôi.”

Nghe ra lời chế giễu trong miệng Trương Huyền, Trương Chính phát ra tiếng cười nhạt, cách điện thoại, Trương Huyền nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Lúc đó thật sự nên quẳng cậu ở lại hiện trường!”

Được rồi, bất kể Trương Chính xuất phát từ tâm lý gì, hắn cũng xem như là gián tiếp giúp mình, Trương Huyền chỉ giả vờ không nghe thấy, cười nói: “Thực ra tôi muốn hỏi thăm thêm một chút về chuyện đêm đó, người muốn hại tôi rốt cuộc là ai?”

“Liên quan đến những chuyện này, tôi đã nói cho Nhiếp Hành Phong rồi, cậu có thể hỏi trực tiếp anh ta.”

“Nói lại một lần cũng không phiền hà gì cho anh.” Trương Huyền bình chân như vại nói: “Nếu không thì tôi mời anh ăn cơm nhé, coi như cảm ơn, thế nào?”

“Có thể khiến cậu tốn kém mời khách, tôi đúng là may mắn ba đời.”

“Đừng nói vậy chứ sư huynh, mọi người đều là đồng môn, sau này còn phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Giúp đỡ lẫn nhau cái gì?

Trương Chính lần thứ hai cười nhạt, chiếu theo sự hiểu biết của hắn về thần côn, nếu không phải mình có chỗ hữu dụng, cậu ta sẽ nhiệt tình liên lạc như thế sao? Song để không bị cậu ta quấy rầy chuyện mình làm, Trương Chính không dài dòng nữa: “Tôi không biết người kia, chỉ nhớ dáng dấp hắn rất lùn và mập, về phần hắn có muốn hại cậu hay không cũng khó nói, nhưng hắn tuyệt đối có hứng thú với cậu.”

Chí ít cảm giác hung thủ mang đến cho hắn lúc đó là như vậy, nhưng câu hỏi tiếp theo của Trương Huyền làm xáo trộn bầu không khí nghiêm túc: “Ối chà, anh nói có hứng thú không phải là cái loại hứng thú rất biến thái kia đấy chứ?”

Hắn làm sao biết? Trương Chính tức giận nghĩ, hắn chỉ quan tâm vấn đề mình đang xử lý, về phần những chuyện khác đều không liên quan đến hắn.

“Vậy hai hôm nay anh có gặp được Khúc Tinh Thần không? Ông ta đuổi theo quái vật thi thể, tôi sợ ông ấy gặp bất trắc.”

“Người chết sống lại gọi là trá thi, không gọi là quái vật.” Trương Chính đối với sự vô tri của Trương Huyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi phổ cập kiến thức đạo thuật căn bản cho cậu, nói: “Tôi cũng đang tìm, chú rất lo cho ông ấy, ngày nào cũng giục tôi đi tìm người, có tin tức tôi sẽ liên lạc với cậu, không có việc gì thì cậu đừng làm phiền tôi.”

“Vậy anh có thể giải thích một chút về nguyên nhân của cái việc “tình cờ” kia không?”

Đương nhiên là không thể, hơn nữa hắn cho rằng dù mình giải thích, tên ngu ngốc kia nghe cũng không hiểu, đôi khi hắn nghĩ toàn thân trên dưới Trương Huyền có giá trị nhất chắc là chỉ mỗi Tác Hồn Ti, rời khỏi Tác Hồn Ti, cậu ta ngay cả tố chất tu đạo tối thiểu nhất cũng không đạt đến.

Lười đáp thêm, Trương Chính đang định cúp điện thoại, có lẽ thấy hắn sốt ruột, Trương Huyền không lằng nhằng nữa, hỏi thẳng: “Một vấn đề cuối cùng, Trương sư huynh, anh đáp xong, tôi đảm bảo trong thời gian ngắn tuyệt đối không xuất hiện trước mặt anh.”

Lòng hiếu kỳ bị hấp dẫn, Trương Chính thu lại ngón tay ấn trên nút kết thúc: “Cái gì?”

“Chính là hồn phách của hai cảnh sát tuần tra, lúc tôi ngất xỉu còn dùng Tác Hồn Ti giúp họ định hồn, nhưng sau đó không thấy tăm hơi họ đâu, anh có biết về sau thế nào không?”

Liên quan đến chuyện hồn phách cảnh sát tuần tra, từ lúc tỉnh lại Trương Huyền đã hỏi Nhiếp Hành Phong, nhưng lúc đó Nhiếp Hành Phong thấy cậu bị thương, tâm tư đều đặt vào cậu, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến những chuyện khác, chỉ nói Trương Chính chưa từng đề cập với anh, về phần quỷ hồn có bị Vô Thường mang đi không, anh không thể nào biết được.

Vấn đề này khiến Trương Chính sửng sốt, đây coi như là câu có ý nghĩa nhất trong cuộc đối thoại hôm nay. Đêm đó hắn quả thực có nhìn thấy hồn phách, nhưng sau đó quá nhiều chuyện vụn vặn, không chú ý đến, chuyện bắt hồn là của địa phủ, không liên quan đến hắn, nên sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều, lúc này bị hỏi đến, hắn mới phát giác mình đã bỏ sót một đầu mối quan trọng.

“Ý của cậu là muốn mượn hồn phách tìm ra trá thi?”

Cảm giác thông linh của hồn phách cao hơn con người, nên chiêu này hẳn là thực hiện được, Trương Chính có phần hưng phấn, đang muốn bàn bạc với Trương Huyền làm thế nào để trao đổi với âm sai, liền nghe cậu nói: “Không phải, ý tôi là nếu như khẳng định hồn phách bị âm sai bắt đi, tôi có thể từ đó kiếm một khoản phí thủ tục, anh biết đấy nếu hồn phách bay đi, rất khó bắt lại, công việc trợ giúp kiểu này trước đây đều là Mã gia làm, giờ Mã gia biến mất rồi, tôi nghĩ chỉ cần khoản tiền thích hợp, tôi hoàn toàn có thể tiếp nhận nghiệp vụ này.”

Một chút cảm giác khâm phục vừa mới trồi lên nháy mắt biến mất tăm hơi, Trương Chính rất muốn tát mình một phát, cảnh cáo bản thân không nên ôm quá nhiều ảo tưởng đối với thần côn, nghe cách Trương Huyền kiếm tiền, cho dù hắn tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không thể chịu nổi, hét lên về phía mic: “Cậu nghèo đến mức ngay cả tiền âm phủ cũng không tha sao!?”

“Không phải tiền âm phủ…”

Trước khi Trương Huyền muốn giải thích thực tế đám người địa phủ kia có rất nhiều tiền, điện thoại của cậu ta đã bị cúp, cứ như vậy, cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Trương Chính kết thúc trong bầu không khí sặc mùi thuốc súng.
Bình Luận (0)
Comment