Thiên Sư Chấp Vị

Chương 126

Trương Huyền theo bùa chú trên đất nhìn lại, dưới chân liền lảo đảo. Tuy nói là đơn giản, nhưng cái kia thật sự đơn giản quá rồi, song việc này cũng không trách Mã Linh Xu được. Giữa trời mưa to gió lớn, hắn có thể vẽ được ngũ mang tinh trận trong khoảng thời gian ngắn, đã rất giỏi rồi, về phần có thể vây khốn được quái vật không, thì phải xem vận số.

“Lần nào hợp tác với anh cũng phải xem vận số!”

Tiếng lầm bầm của cậu bị tiếng gào truyền tới từ đối diện át đi, quái vật đã chạy tới trước  mặt. Chính là con đã ác đấu một trận với họ ở cục cảnh sát, trên người nó còn mang theo vết thương bị cương hỏa thiêu đốt, thấy hai người, tức khắc bày ra khuôn mặt hung ác, lại nhìn thấy đồng bạn bị Tác Hồn Ti vây khốn, nó lập tức gập thân hung tợn lao về phía họ.

Trương Huyền nhích lại gần Mã Linh Xu, nhỏ giọng hỏi: “Trói trước giết sau?”

“Không, đưa chúng trở lại thời không tương ứng với chúng.”

Mã Linh Xu còn chưa dứt lời, quái vật đã đến gần, hắn vội vàng giơ kiếm đồng tiền ngăn cản. Con quái vật khác ngửi thấy khí tức của đồng bạn, càng gầm rú điên cuồng hơn. Tác Hồn Ti của Trương Huyền không trấn áp được nó, cậu đành phải thu pháp khí lại, dùng linh lực trên pháp khí ép nó về phía ngũ mang tinh trận, trong lòng lại không ngừng luẩn quẩn câu nói của Mã Linh Xu – thời không tương ứng là gì?

Theo mưa sa gió giật, sấm chớp lóe lên dữ dội hơn, khắp nơi đen kịt không nhìn thấy vật, nhưng ánh chớp tạo thành tranh sáng tranh tối khiến họ không thể thuận lợi chống địch. Nhìn Mã Linh Xu đối phó với quái vật, Trương Huyền nhớ lại cái đêm mưa gió nhiều năm trước kia, cũng hung hiểm thế này, khiến cậu đột nhiên hiểu ra cái gì gọi là giới hạn sống và chết.

Trương Huyền vung Tác Hồn Ti, cùng Mã Linh Xu đuổi quái vật vào giữa pháp trận. Tuy quái vật hung hãn, nhưng chỉ số thông minh có vẻ cũng không cao, họ liên thủ lại từ từ ép nó lui vào pháp trận. Khi bọn chúng tiến vào, kim quang trong pháp trận từ từ bốc lên, bắt đầu chạy dọc theo ngôi sao năm cánh, chỉ cần năm góc của ngôi sao nối liền thành một đường, pháp trận sẽ được khởi động. Trương Huyền không biết sau khi khởi động sẽ thế nào, dù sao Mã tiên sinh nói có cách, thì chắc là có cách.

Hai người đồng thời dùng pháp quyết, trong lúc niệm chú ngữ, kim quang của pháp trận lóe lên sáng hơn. Mắt thấy đường kim tuyến không ngừng chạy đan xen nhau, sắp nối liền, Trương Huyền mừng rỡ, vung Tác Hồn Ti tới tấp, chỉ mong mau chóng giải quyết quái vật.

Cương khí của ngũ mang tinh trận lấn át lệ khí của quái vật, sức kháng cực của chúng từ từ giảm xuống, chỉ vụng về lắc lư thân thể, nhưng không cách nào chống cự như trước nữa. Gió núi xa xa xuyên qua lỗ hổng, xoay tròn thần tốc giữa kim quang. Trương Huyền thấy xung quanh lỗ hổng lờ lờ lộ ra ánh sáng trắng, vô hình trung tụ thành một đường cong không hoàn chỉnh.

Đôi mắt bị ánh sáng trắng rọi qua, Trương Huyền không tự chủ được híp mắt lại, liền thấy ánh chớp từ lỗ hổng bên kia xẹt qua, không giống tia sét, mà là một thứ gì đó không nắm bắt được. Lời nói của Mã Linh Xu chợt lóe lên trong lòng, cậu đột nhiên hiểu ý nghĩa cái gọi là đưa chúng về lại thời không tương ứng là gì.

Thì ra không phải họ dùng lôi thần tu luyện nên trẻ mãi không già, mà là gặp phải duyên cớ nào đó rồi ngẫu nhiên đi đến nơi này mà thôi, cũng chỉ có cách đưa họ trở về, mới có thể đẩy đồng hồ hỗn loạn trở về vị trí cũ, để tất cả khôi phục lại bình thường!

Ai ngờ ý niệm này vừa dâng lên, Trương Huyền liền cảm thấy xung quanh chợt tối sầm, mây đen chẳng biết từ lúc nào đã ép xuống giữa đỉnh đầu họ. Hai con quái thú ngẩng đầu ngửa mặt lên trời thét dài, cậu biết không hay, trở tay rút Tác Hồn Ti về, hóa cán roi thành lưỡi dao sắc, định bổ vào cổ quái vật, nhưng nghĩ đến hậu quả khi làm vậy, đành phải nhịn xuống.

Chính vào chốc lát đó, gió cuốn mây vờn kéo đến đỉnh đầu, sấm sét rạch ngang trời bổ xuống họ. Trương Huyền gần như có thể nghe thấy tiếng vạt áo bị xé rách, cậu không lo đối phó với quái vật nữa, kéo Mã Linh Xu chạy ra ngoài. Hai người vừa nhảy ra khỏi vòng pháp trận, chợt nghe tiếng ầm ầm truyền đến, mặt đất bị bổ ra một khe nứt, tách ra từ giữa ngôi sao năm cánh, không thể nối liền nữa.

Pháp trận bị hủy, cương khí áp chế quái vật tức khắc tiêu tan quá nửa. Mất đi trói buộc, chúng lần thứ hai ngẩng đầu rít gào, bộc lộ bản tính bạo ngược, mượn thế sấm sét hung dữ lao thẳng tới. Trương Huyền cùng Mã Linh Xu bị chấn động đồng thời ngã về sau, may mà lúc người rơi xuống đã dùng tay chống xuống đất, đều tự tránh được lệ khí ép tới.

“Làm sao bây giờ?”

Trương Huyền dùng cán Tác Hồn Ti chống xuống đất, thấy vết nứt từ pháp trận kéo thẳng ra ngoài, cậu nhíu mày hỏi Mã Linh Xu.

“Còn đạo bùa không?” Mã Linh Xu hỏi: “Nối lại pháp trận.”

“Dùng cái khác được không?”

Mắt thấy quái vật gầm thét xông về phía mình, Trương Huyền vừa né tránh vừa móc túi, trong túi cậu chỉ còn hai tờ đạo bùa. Hôm nay tới cục cảnh sát là ngoài ý muốn, cậu không mang nhiều vật phẩm trừ tà, lục lọi trái phải cả buổi, phát hiện thứ đáng giá duy nhất lại là chiến lợi phẩm mới lấy từ chỗ Mã Linh Xu.

“Giờ tôi nghèo đến mức chỉ có mỗi tiền.” Cậu xòe kiếm đồng tiền trong tay về phía Mã Linh Xu.

Nếu không phải mưa quá xối xả, nhất định  có thể nhìn thấy rõ mồ hôi lạnh trên trán Mã Linh Xu. Hắn không ngờ đến lúc này rồi mà Trương Huyền vẫn còn có tâm trạng nói đùa, bất chợt không biết nên khâm phục sự nhẫn nại hay lòng bao dung của Nhiếp Hành Phong nữa, quát lên: “Cái đó tôi cũng có.”

“Vậy muốn thử chút không?”

Trương Huyền vừa mới dứt lời, liền thấy vuốt sắc của quái vật chộp vào mặt mình, cậu khom lưng tránh về phía sau, hai tay tiện thể khóa lại, quấn Tác Hồn Ti lên một chân nó.

Thân thể quái vật khổng lồ, cứ thế mất đi thăng bằng. Trương Huyền nhân cơ hội quất Tác Hồn Ti, dưới thần lực của pháp khí, một lần nữa ép nó về giữa pháp trận, quay đầu nhìn Mã Linh Xu. Mã Linh Xu đang bắt chỉ quyết, điều khiển kiếm đồng tiền ép đường đi của con quái thú khác.

Trương Huyền xông về phía trước dùng Tác Hồn Ti trợ giúp, hai người sóng vai đối địch, Trương Huyền thu lại cợt nhả, nghiêm mặt nói: “Gọi Long Thần một lần nữa nhé?”

“Muốn giết à?”

“Long Thần giết cái ác, đánh cược thêm một lần đi.”

Mã Linh Xu không đáp, nhưng nhìn vẻ mặt hắn chính là đồng ý. Vì vậy, hai tay Trương Huyền chập lại trước ngực, đang định gọi thần khí. Đúng lúc này, cách đó không xa cuốn lên cuồng phong, mấy đường ánh sáng trắng theo gió nháy mắt bay đến gần, ra là huynh đệ Ngân Bạch, Ngân Mặc cùng Chung Khôi ngự kiếm đến, trên lưng Chung Khôi còn vác một bao tải to.

Thấy tìm được họ, huynh đệ Ngân Bạch thu kiếm xà hình laj, từ không trung xoay người nhảy xuống. Chung Khôi được họ mang tới, hoàn toàn không biết thuật ngự kiếm, lúc rơi xuống nghiêng nghiêng ngả ngả suýt ngã, nếu không phải Hamburger vươn móng vuốt kịp thời túm lại, y chắc chắn đã ngã cắm đầu xuống đất.

Một màn quen thuộc, Trương Huyền nhớ lại cảnh tượng lúc gặp Chung Khôi ở Phong Đô, gật đầu nói: “Đúng lúc quá.”

“Chúng ta đưa Chung Khôi tới, y nói có cách đối phó với Quỳ.”

“Các ngươi biết đây là Quỳ?”

Trương Huyền rất giật mình khi thấy thức thần nhanh nhạy tin tức đến vậy, chợt nghe Ngân Mặc nói: “Là Chung Khôi tra được trong sách cổ.”

Thấy hai con thú khổng lồ phía trước, Ngân Bạch giơ kiếm xà hình lên, ngăn cản lệ khí của chúng, quay đầu nói với Chung Khôi: “Thời gian không nhiều đâu, phải làm thế nào?”

Chung Khôi ném bao tải mang theo xuống đất: “Trong này là mực chu sa và lưu huỳnh, là thứ Quỳ sợ nhất, các anh xem có thể sử dụng được không?”

Trương Huyền kinh ngạc trên dưới quan sát Chung Khôi giống như đây là ngày đầu tiên quen biết y. Bình thường Chung Khôi không có cảm giác tồn tại, nhưng mỗi khi đến thời khắc mấu chốt y đều có thể phát huy tác dụng. Về phần mực chu sa và lưu huỳnh có làm được hay không cậu cũng không biết, dùng ánh mắt hỏi Mã Linh Xu, liền thấy Mã Linh Xu lộ vẻ vui mừng, nói: “Các cậu đúng là mưa giữa nắng hạn.”

Phản ứng này chứng tỏ Chung Khôi nói không sai, Hamburger dùng cánh vỗ vỗ Chung Khôi, khen: “Rốt cuộc cũng giúp được Mã tiên sinh nhà ngươi, ngươi đủ tư cách làm trợ lý rồi đấy!”

“Nhưng cũng không cần cả bao tải chứ?”

Nhìn vật thể rắn rơi ra từ bao tải, Trương Huyền trợn tròn mắt, Chung Khôi nói: “Chiêu này học theo chú Khánh, dù sao nhiều đồ một chút cũng không phải không tốt.”

“Vậy giờ làm sao?”

Chung Khôi chỉ để ý chuẩn bị đồ, về phần cụ thể phải đối phó với quái thú thế nào y còn chưa có thời gian nghiên cứu. Bị hỏi đến, y vội vàng lấy sách ra, nhưng không còn kịp nữa, quái vật giãy khỏi sự khống chế của bùa chú định chạy trốn. Mã Linh Xu nhìn thấy, đưa tay nhấc bao tải, quát Trương Huyền: “Nối lại sao năm cánh.”

“Vâng!”

Trong lúc nguy cấp Trương Huyền không nói nhiều, theo Mã Linh Xu xông lên trước, liền thấy hắn vung kiếm đồng tiền, móc tinh thể trong bao tải, hất vào vết nứt làm pháp trận ngắt quãng trên mặt đất. Cậu vội vàng cùng phối hợp lấp kín, hô lên với những người khác: “Mau tới giúp!”

Mọi người đồng loạt tiến lên, theo cách làm của Mã Linh Xu chia nhau lấp đầy chỗ thiếu. Đỉnh đầu sấm sét đùng đoàng, không ngừng giáng xuống giữa họ, nhưng được cương khí Tác Hồn Ti bao phủ, không còn ác liệt như lúc ban đầu. Mọi người hợp lại, chưa bao lâu đã lấp xong phần thiếu, kim quang lần thứ hai bốc lên, cương khí theo đường nối vờn quanh, rốt cuộc nối liền toàn bộ năm điểm của trận pháp.

Có viện quân đến, Mã Linh Xu bảo mỗi người họ chiếm giữ một đỉnh ngôi sao, năm người vừa vặn tạo thành một ngũ mang tinh trận hoàn chỉnh. Hamburger và Chung Khôi một tổ, đề phòng giữa chừng y không chịu nổi.

Mắt trận của pháp trận được trấn giữ, cương khí ngày càng bốc cao, ánh mắt mọi người đều đuổi theo Mã Linh Xu. Mã Linh Xu và Trương Huyền đứng đối diện nhau, hai tay nhanh chóng bắt quyết, chỉ quyết rườm rà mà  đẹp đẽ, nhìn mãi đến khi họ hoa cả mắt, Chung Khôi không nhịn được tặc lưỡi: “Vì sao pháp thuật của Mã tiên sinh và Trương Huyền giống nhau thế?”

“Vấn đề này…” Hamburger vuốt vuốt nhúm lông bị gió thổi loạn trên đỉnh đầu, thở dài rất chi thâm trầm: “Thực sự là một vấn đề rất hay.”

Lời này nói ra chẳng khác gì không nói, song trong giây phút nguy ngập Chung Khôi cũng không có tâm tư hỏi nhiều. Theo sự bảo vệ từ bùa chú của hai người họ, đạo bùa rơi lả tả trên phù ấn lưu huỳnh, không bao lâu, ánh lửa màu lam nhạt bốc lên. Quái thú ngửi thấy mùi lưu huỳnh, nhất thời phát ra tiếng kêu ô ô, không đứng thẳng được nữa, hai chân gập lại quỳ xuống giữa pháp trận, không thể động đậy.

Âm thanh đau đớn phát ra từ miệng ác thú hung hãn, ngược lại toát ra vài phần thương cảm. Sấm sét trên đỉnh đầu cuồn cuộn, tâm tình mọi người trong lúc vô ý đều bị lay động, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, mắt không kiềm được ươn ướt.

Mã Linh Xu lại không nhúc nhích chút nào, làm xong một bộ thủ quyết như nước chảy mây trôi, lại đốt tờ đạo bùa cuối cùng lên, bắn về người quái vật, quát: “Quay trở lại thời không tương ứng với các ngươi, chớ chần chừ nữa!”

“Dừng tay!”

Tiếng hét lớn truyền đến, nhưng trong mưa sa gió giật, giọng nói này quá nhỏ bé. Lúc mọi người chú ý thấy có người ngăn cản Mã Linh Xu làm phép, thì tiếng súng đã vang lên, bắn bay đạo bùa sắp rơi lên người quái vật. Tiếp đó có mấy tiếng súng liên tiếp, kèm theo cơn sấm ầm ầm giáng xuống, khiến người ta không thể thấy rõ những biến hóa trước mắt.

“Mã tiên sinh cẩn thận!”

Người đầu tiên kịp phản ứng là Chung Khôi, thể chất đặc thù của y giờ phút này phát huy linh khí vượt xa người thường, bay đến trước người Mã Linh Xu che chắn cho hắn. Đạn bắn lướt qua hai người, có một viên xuyên qua cánh tay Chung Khôi, nhất thời máu bắn tung toé.

Thời khắc sinh tử đột ngột xảy ra biến hóa, mọi người đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía súng nổ. Liền thấy giữa làn nước mưa xối xả, Khúc Tinh Thần hai tay cầm súng đứng ở đó. Ông ta dường như cũng bị hành động của mình dọa sợ, đứng im không nhúc nhích, gương mặt lại mang vẻ kiên nghị chưa từng có, bình tĩnh đối diện họ, khiến sát khí bên trong hiện ra rõ ràng.

Trong nháy mắt, Trương Huyền dường như quay lại đỉnh Tuyết Sơn hơn hai mươi năm trước, cùng một cảnh tượng, cùng một người, thậm chí cả phần sát khí kia cũng giống y hệt. Thấy Khúc Tinh Thần còn chĩa súng về phía họ, cậu thả người phi ra khỏi pháp trận, nhảy đến trước mặt Khúc Tinh Thần.

Tốc độ quá nhanh, đến khi ánh mắt Khúc Tinh Thần đuổi kịp bóng người kia quay lại, Trương Huyền đã quấn Tác Hồn Ti vào cổ tay ông ta. Đau đớn truyền đến, ông ta ném súng đi, ôm cổ tay đau đớn không ngừng kêu to.

Nắm tay vung tới, ngăn lại tiếng kêu của Khúc Tinh Thần, Trương Huyền tức giận khó dằn, sau khi đấm một quyền mạnh lại giơ chân đạp, đá ông ta ngã xuống đất, ngay sau đó túm lấy cổ áo ông ta tay đấm chân đá, khiến Khúc Tinh Thần hoàn toàn không còn sức đánh trả. Sự tình phát triển còn khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả việc Khúc Tinh Thần nổ súng vừa rồi. Bởi vì bình thường Trương Huyền thỉnh thoảng cũng tức giận, nhưng tức giận đến mức trực tiếp dùng vũ lực thì đây là lần đầu.

“Ta cảm thấy vạn phần may mắn vì mình chưa từng thực sự giẫm phải ranh giới cuối cùng của Trương nhân loại, A – men.” Trong mưa, Hamburger dùng cánh vẽ một chữ thập trước mặt.

Không ai chú ý con vẹt nhỏ chế giễu, nhìn Trương Huyền đánh người, mọi người không ai đến ngăn cản. Ngoài việc họ đang đứng trên năm đỉnh của ngôi sao không thể tùy ý ra ngoài, thì nguyên nhân quan trọng hơn là không dám đi khuyên can. Chọc giận Trương Huyền là chuyện nhỏ, nhưng nếu chọc giận Hải Thần, dù có chín cái mạng cũng không đền nổi. Cuối cùng vẫn có người từ trong mưa chạy tới, thấy Trương Huyền nổi khùng, xông tới kéo cậu lại.

“Trương Huyền, dừng tay, có gì từ từ nói, sao cậu dám ngỗ nghịch trưởng bối?”

“Trưởng bối của tôi chỉ có một, là sư phụ tôi!”

Đánh người một trận, Trương Huyền hơi bình tĩnh lại, thấy người chạy tới là Trương Chính, cậu đẩy Trương Chính ra, lạnh lùng nói với Khúc Tinh Thần: “Đừng bắn anh ta, bằng không tôi nhất định sẽ giết ông!”

“Cậu có thể giết tôi, tôi cũng chẳng quan tâm đến cái mạng này!”

Khóe miệng Khúc Tinh Thần bị đánh chảy máu, ông ta lảo đảo đứng lên, lạnh giọng đốp lại: “Nhưng có một điều tôi phải nói rõ, vừa rồi tôi không muốn làm hại bất cứ ai, tôi chỉ muốn giết quái vật, ngăn cản chúng rời đi!”

“Lần nào ông cũng nói không muốn làm hại người khác, nhưng lần nào cũng có người bị thương vì sự xúc động của ông.”

Trương Huyền chỉ đối diện, cánh tay Chung Khôi bị đạn bắn xuyên qua, tuy vết thương của y có thể khép lại, nhưng cũng không có nghĩa là không đau. Để không khiến mọi người lo lắng, y cắn răng không lên tiếng, gương mặt vì đau mà trắng bệch. Mã Linh Xu đỡ y, muốn dùng đạo bùa giảm đau cho y, lại phát hiện đạo bùa đã dùng hết, đành phải chập ngón tay đặt lên cánh tay, muốn dùng ý niệm khép miệng vết thương cho y, bị y cản lại.

“Mã tiên sinh không sao đâu, anh dùng linh lực đối phó với quái vật đi, đừng lãng phí.”

“Ra nhiều máu thế kia, lúc này cậu còn để ý lãng phí với không lãng phí cái gì!”

Mã Linh Xu rất bất đắc dĩ vì thỉnh thoảng Chung Khôi thần kinh thô, ai ngờ hắn vừa nói xong, chợt nghe Hamburger ở bên cạnh cảnh cáo: “Đừng nói máu! Ngàn vạn lần không được nói!”

Hai chữ “vì sao” Mã Linh Xu không có cơ hội hỏi ra, bởi vì nhờ nhắc nhở của hắn, Chung Khôi đã thấy máu tươi chảy ồ ồ trên cánh tay mình, nhất thời sắc mặt trắng hơn, sau đó hai mắt trợn ngược, ngất xỉu trong lòng hắn.

“Chứng sợ máu của y rất nặng.” Ngân Bạch có lòng tốt nói cho biết.

Pháp trận khó khăn lắm mới dựng lên được vì Khúc Tinh Thần xen vào mà bị cắt ngang, cương khí trong cơn sấm sét giảm xuống. Mắt thấy muốn nối lại lại phải tốn nhiều công sức, Trương Huyền giận quá, quát lên với Khúc Tinh Thần: “Ông cùng phe với Trương Tuyết Sơn phải không? Ông muốn giết Hàn Việt và Sách Nhân Phong, dùng búp bê để tu luyện đạo thuật, đừng mơ!”

“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tu luyện đạo thuật, nếu như có thể, thậm chí tôi còn hy vọng mình chưa từng tu hành, chưa từng biết sư phụ, chưa từng gia nhập phái Thiên Sư!”

Câu trả lời ngoài dự liệu, Trương Huyền sửng sốt, nhất thời không nắm bắt được ý nghĩ thực sự của Khúc Tinh Thần. Thấy phản ứng giật mình của cậu, Khúc Tinh Thần cười ha ha, tiếng cười thê lương, ngoài căm hận còn mang đầy vẻ không cam lòng.

“Tôi chỉ muốn giết bọn chúng mà thôi, chỉ muốn giết người.”
Bình Luận (0)
Comment