Thiên Sư Chấp Vị

Chương 13

Niếp Hành Phong lảo đảo đi ra khỏi khu chưng cư.

Đầu choáng váng người mệt mỏi, tình trạng như vậy anh căn bản không thể lái xe, lắc lắc đi vào ven đường, muốn gọi một chiếc tắc xi về nhà, di động đột nhiên vang lên.

“Chủ tịch, anh bây giờ đang ở đâu? Có phải xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Trương Huyền điện thoại tới thật đúng lúc, có điều Niếp Hành Phong không muốn để cậu ta nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, nói: “Tôi ổn, đang trên đường về nhà.”

“Mặc Tinh tôi đưa cho anh đâu?”

“A. . . . . .”

Niếp Hành Phong sờ sờ cổ, phát hiện Mặc Tinh đã biến mất, có lẽ là đánh rơi khi dây dưa với Cố Trừng.

“Không được đi khỏi chỗ đó, tôi lập tức đi đón anh!” Hỏi xong vị trí của Niếp Hành Phong, Trương Huyền ngắt điện thoại.

Trương Huyền tới so với mong muốn còn nhanh hơn, khi nhìn thấy xe cậu ta dừng bên cạnh mình, Niếp Hành Phong đột nhiên có cảm giác an tâm không thể nào hiểu nổi, ngồi vào ghế bên cạnh người lái, thân mình thật tự nhiên tựa vào vai cậu ta.

“Tôi có chút mệt mỏi, để tôi ngủ một hồi.”

“Này, chiêu tài miêu!”

Niếp Hành Phong biểu hiện thân mật ngoài ý muốn làm Trương Huyền hoảng sợ.

Có điều anh ta không bài xích là được, nhìn thấy người đang ngủ say, Trương Huyền cười rộ lên.

Mặc Tinh cậu đưa cho Niếp Hành Phong có bỏ thêm bảo vệ, cho nên lúc Mặc Tinh thất lạc, cậu liền cảm giác tâm thần bất định, có điều hiện tại xem ra, chiêu tài miêu của cậu trừ bỏ có chút buồn ngủ, đúng là không có gì không ổn.

Xe đi một đoạn đường, Niếp Hành Phong cũng ngủ một mạch, anh trên người có trọc khí, nhưng hơi thở không nặng, Trương Huyền cũng không để ý, Niếp Hành Phong mệnh số âm cách, thiếu Mặc Tinh bảo vệ, trọc khí dễ dàng xâm thân, là hiện tượng bình thường.

Trương Huyền đem Niếp Hành Phong đưa về nhà, ôm đến trên giường, cởi quần áo anh ta ra. Giải quyết xong, chính mình cũng cởi quần áo, ôm lấy chiêu tài miêu ngủ.

Giường King Size cảm giác quả nhiên là khác biệt mà!

******

“Hình Phong, ngươi bị thương.”

Niếp Hành Phong mở mắt ra, thấy có người đang băng bó vết thương ở chân cho mình, bàn chân tê dại, chậu nước đặt ở bên cạnh đã chuyển thành màu đỏ, có thể biết bản thân bị thương nghiêm trọng thế nào.

Nam nhân băng bó vết thương cho anh ngẩng đầu, khuôn mặt ôn nhã anh tuấn, mỉm cười.

“Cũng may là độc tính trên mũi tên không nặng, nếu không tính mệnh của ngươi có lẽ không giữ được.”

Là nam nhân trong mộng bổ đao lên đầu anh!

Tim đập mạnh, Niếp Hành Phong giãy dụa muốn ngồi dậy, nam nhân vội đè anh lại, tươi cười ôn hòa, so với bộ dáng khi chém giết anh như là hai người khác nhau.

“Nên nằm nghỉ ngơi, ta và ngươi, lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa!”

Bàn tay xoa hai má anh thô ráp lạnh như băng, Niếp Hành Phong cả kinh, mở hai mắt.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp, nhắc nhở anh vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Anh đứng dậy đi vào phòng khách, phòng bếp có tiếng động, dường như có một thứ đồ chơi bằng lông đỏ rực như lửa lắc lư qua lại ở cửa phòng bếp, anh dụi dụi mắt.

“Trương Huyền?”

Bộ lông đỏ rực chợt lóe đã không thấy tăm hơi, Hoắc Ly lên tiếng trả lời đi ra, trên người mang tạp dề màu vàng, trong tay còn cầm môi và nồi.

“Là em! Đại ca gọi em đến đây, nói anh không thoải mái, muốn em làm điểm tâm cho anh.”

Hoắc Ly đem một mâm thức ăn đã chế biến bưng lên bàn, cháo Bát Bảo nóng hôi hổi, chân giò hun khói, trứng chiên, bánh bao, bữa sáng có đủ phong phú.

Trương Huyền muốn làm như thế nào, cư nhiên bắt một đứa nhỏ đến đây nấu cơm cho anh?

“Đây đều là em làm sao? Đại ca em đâu?”

“Chủ tịch đừng nóng giận, em nấu cơm sử dụng đồ làm bếp nhà anh rất cẩn thận, không có làm hư cái gì hết, đại ca của em có việc phải ra ngoài.”

Hoắc Ly nghĩ Niếp Hành Phong tức giận việc nó tự ý dùng phòng bếp, vội lấy lòng nói: “Phòng bếp nhà anh thật là lớn, đồ ăn cũng tốt đầy đủ hết, nhà của bọn em cũng không tốt như vậy.”

Nhìn thấy Tiểu Ly thuần thục loay hoay trong bếp nấu đồ ăn, Niếp Hành Phong tưởng tượng nó bình thường là như thế nào bị Trương Huyền ngược đãi, có điều đồ ăn làm thật đúng là ngon vô cùng, không biết đứa nhỏ này vốn trời sinh là đầu bếp, hay là kết quả huấn luyện trường kỳ của Trương Huyền.

“Trương Huyền có nói đi đâu không?” Đang ăn cơm, Niếp Hành Phong hỏi.

“Đi đến chổ lão Khương.”

“Lão Khương?”

“Chính là người trông coi chùa Thiên Hoa, là người rất keo kiệt, có điều hàng hóa rất nhiều, đại ca thường xuyên mua ở chỗ ông ta.”

Không hỏi lại nữa, Niếp Hành Phong biết, trợ lý của anh lại đang kinh doanh nghề phụ .

Tiếng chim hoạ mi kêu nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Ly nhảy dựng lên.

“Không xong, đại ca quên mang di động , anh ấy luôn hồ đồ như vậy.”

Nó chạy tới phòng khách, lấy điện thoại đến cho Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, anh nhận điện thoại đi.”

Trên màn hình hiện lên dãy số, hiển nhiên không phải là bạn của Trương Huyền, có điều Niếp Hành Phong không tính toán nhận, di động thuộc loại cá nhân riêng tư, anh không quyền nghe.

“Em là em trai cậu ta, em nghe sẽ tốt hơn.”

“Không thể được, đại ca nếu biết em tiếp điện thoại của khách hàng, nhất định sẽ bị anh ấy mắng, bất quá chủ tịch có thể tiếp, giết anh ấy anh ấy cũng không dám chửi, công việc đưa đến cửa, ngàn vạn lần không thể vứt bỏ!”

Hoắc Ly cướp ấn nút nhận cuộc gọi, kiên quyết nhét vào tay Niếp Hành Phong, giọng nữ nhu hòa ngại ngùng từ phía đối diện truyền đến.

“Xin hỏi là Trương Huyền tiên sinh phải không? Tôi là từ trang web của anh mà biết đến anh, có chút vấn đề về phương diện ma quỷ nghĩ muốn thỉnh giáo anh, không biết là có thuận tiện không?”

Thanh âm vô cùng quen thuộc, lúc đầu Niếp Hành Phong còn không dám xác định, nhưng nghe đến cuối, giọng điệu làm bộ làm tịch làm cho anh hiểu rõ.

“Phùng Tình Tình!”

Đối diện yên lặng một chút, sau đó kêu sợ hãi: “Anh Hành Phong!”

Khi Trương Huyền về nhà chủ tịch, liền phát hiện cảm giác bất bình thường trong không khí, tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngồi ở sô pha xem TV, Niếp Hành Phong đang lên mạng, đó là trang web thần bí, hình nền một mảnh tối đen, chữ là màu đỏ, hai bên trái phải còn có vài bóng trắng tử cổ động bay tới bay lui.

Cực kỳ quen thuộc, đó là trang web kinh doanh của cậu.

Có chút chột dạ, Trương Huyền cười ha ha, “Không ngờ chủ tịch cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với những chuyện ma quỷ, nhanh đi làm, nếu không đi chúng ta sẽ đến muộn.”

“Tôi gọi điện thoại, nói hôm nay có việc, không cần đi.” Niếp Hành Phong vẻ mặt bình tĩnh nói: “Vừa rồi tôi giúp cậu nhận một vụ làm ăn, tôi nghĩ cậu nhất định rất có hứng thú.”

Trương Huyền đem ánh mắt chuyển hướng Hoắc Ly, tiểu hồ ly vui vẻ liên tục gật đầu.

“Là vụ làm ăn lớn nha, chính là nhà mà cuối tuần trước chúng ta đi ăn cơm, nhà bọn họ có chuyện ma quái, chủ tịch giúp anh nhận , đại ca nói rất đúng, chủ tịch quả nhiên là chiêu tài miêu, có anh ấy ở, chúng ta, ưm. . ưm. . . .”

Nửa câu còn lại bị ngắt ngang, tiểu hồ ly miệng bị hung hăng che lại, Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, thật cẩn thận hỏi: “Anh chắc không phải là muốn đi cùng tôi chứ?”

“Không được sao?”

“Được, tuyệt đối được!”

Vừa nghe là Phùng gia, Trương Huyền nhất thời như thấy tiền vàng bay bay trước mắt, nhanh chóng chuẩn bị thật tốt.

Nửa giờ sau, Trương Huyền phát động chiếc xe đã được sửa chữa lại của cậu, chở Niếp Hành Phong đi địa điểm chỉ định – Biệt thự Phùng gia.

Cha con Phùng gia đã chờ ở phòng khách, Phùng Bỉnh Thành vốn định mời Lâm Thuần Khánh người rất có uy tín trong giới đạo sĩ, ai ngờ Phùng Tình Tình sau khi tra được trang web của Trương Huyền, lập tức chỉ tên tìm cậu, lý do chỉ có một – thiên sư đẹp trai này thực là ‘cool’.

Có điều bọn họ như thế nào cũng không ngờ người tiếp điện thoại lại là người quen, đêm đó Phùng gia mở tiệc chiêu đãi rất nhiều khách, ai cũng không chú ý tới Trương Huyền, càng không nghĩ tới trợ lý chủ tịch Niếp thị còn kiêm chức thiên sư.

Niếp Hành Phong cũng thực xấu hổ, may là Phùng Tình Tình phá vỡ cục diện bế tắc, tiến lên vươn tay về phía Trương Huyền.

“Xin chào, tôi là Phùng Tình Tình, cuối tuần trước chúng ta hẳn là đã gặp mặt, thế giới này thật đúng là nhỏ, hình như anh không mang pháp khí đến, tôi có nhắc nhở anh Hành Phong mà.”

Người đẹp trai này người thật còn tuấn tú hơn trong ảnh, ánh mắt là màu lam nhạt, nói không chừng là con lai, một người đẹp trai như như vậy làm thiên sư, cô tình nguyện nhà mình mỗi ngày đều gặp chuyện ma quái.

“Chúng tôi chỉ là đến xem có cái gì cổ quái, không cần pháp khí.”

Niếp Hành Phong thản nhiên nói xong, thuận tay lấy luôn một cái danh thiếp mà Trương Huyền lôi từ trong túi áo ra cố đẩy mạnh tiêu thụ.

Danh thiếp cư nhiên mạ vàng, thơm nức, so với danh thiếp trợ lý Niếp thị còn đẹp hơn, xem người này lấy danh thiếp thủ pháp thuần thục, cậu ta chắc chắn đã diễn trò này nhiều lần.

Trương Huyền không để ý Niếp Hành Phong bá đạo, nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Ngôi nhà này không theo hướng chính diện, lại thiếu chấn vị, hình như còn từng xảy ra sự việc kỳ quái, không có lợi cho gia chủ, may là nơi này chỉ là biệt thự nghỉ ngơi, Phùng tiên sinh ngài ấn đường âm u, những ngày gần đây sợ có huyết quang tai ương, tốt nhất không nên lưu lại chỗ này nhiều.”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu xem nên làm thế nào để phá giải?”

Thấy người thanh niên đẹp trai nói trúng, Phùng Bỉnh Thành thu hồi sự khinh thường, vội bảo người hầu bưng trà kính khách, lại ân cần trao đổi danh thiếp của mình.

“Phùng tiên sinh nếu là thế giao của chủ tịch, việc ấy tôi đương nhiên không thể chối từ, về phần giá cả thì, ngài có thể xem xét bảng giá ở mặt sau danh thiếp của tôi, bất quá tất cả mọi người là bằng hữu, có tấm lòng là được.”

Niếp Hành Phong trên trán gân xanh nổi lên, nhịn không được trực tiếp tiến vào chủ đề.

“Bác Phùng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm bác lo lắng như vậy?”

“Ai, đều là kia bức tranh đó xảy ra vấn đề.”

Phùng Bỉnh Thành thở dài, bắt đầu kể rõ mọi chuyện.

Năm đó, sau khi tổ phụ Phùng Diệp của Phùng Bỉnh Thành bị bệnh qua đời, thê tử của ông ấy Lý Uyển liền bắt đầu mê tín, mời rất nhiều đạo sĩ làm phép, hy vọng có thể chiêu hồn của trượng phu. Sau lại, trong một lần hành lễ cúng bái, hai vị đạo sĩ làm phép một người bị chết ngay ở trong viện, một người bị chặt đứt chân, tỉnh lại thì đã bị điên rồi, bọn hạ nhân cũng người bệnh, người điên, không ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Lý Uyển ở ngất ở trong đại sảnh một đêm, sau khi tỉnh lại thần trí hoảng hốt, cứ làm ồn lên đòi con mèo đen kia, Phùng gia biết đây là xúc phạm thần linh, không dám tiếp tục ở đây, vì thế chuyển nhà đến nơi khác.

Sự tình qua thật lâu, mới có người chú ý tới bức tranh cổ quái – khi họa sĩ vẻ tranh cho Lý Uyển con mèo đó còn chưa sinh ra, không có khả năng xuất hiện ở trong bức tranh. Tất cả mọi người nói là mèo đen tác quái, đề nghị đốt bức tranh, Lý Uyển lại chết cũng không buông tay, sau nhiều ngày, chuyện này liền không giải quyết được gì.

Lý Uyển sau khi qua đời, những thứ đồ liên quan đến bà đều bị bàn bỏ lên trên gác xép, bức họa đó cũng bị đem gác xó. Sau đó, biệt thự trang hoàng lại, Phùng Bỉnh Thành đem một ít đồ cũ ra để trang trí, bức tranh cũng ma xui quỷ khiến được treo lên trên tường, đêm đó mặt kính thủy tinh của bức tranh bị bể , Phùng Tình Tình tìm người sửa chữa, thuận tiện hỏi Phùng Bỉnh Thành chuyện về con mèo đen, ông lúc này mới phát hiện bức tranh quỷ dị.

Ttruyền thuyết về mèo đen Phùng Bỉnh Thành từ nhỏ liền nghe qua vô số lần , ông nhớ rõ ràng trên bức tranh có con mèo đen.

Ông đối với truyền thuyết luôn bán tín bán nghi, hiện tại phát hiện mèo đen biến mất, lúc này mới cảm thấy e ngại, cho nên liền muốn mời người đến làm trừ tà.

Niếp Hành Phong càng nghe càng giật mình, đoạn truyền thuyết này hoàn toàn ăn khớp với cảnh trong mơ của anh, chỉ cần anh đem chuyện nhìn thấy trong mộng nói ra, cả câu chuyện xưa liền liền mạch.

Trương Huyền ánh mắt dừng ở bức tường phía sau Phùng Bỉnh Thành, “Bức tranh vốn là treo ở chổ nơi phải không?”

Cha con Phùng gia nhìn cậu trong ánh mắt tràn ngập sùng bái.

“Đúng vậy đúng vậy, ngay cả việc này cũng có thể nhìn ra, quả thực rất thần !”

Đã muốn đoán được Phùng gia thuộc vào trường hợp dễ bị lừa, Niếp Hành Phong đem mặt vùi vào lòng bàn tay – Đinh còn ở tại trên tường mà, bác Phùng.

“Có thể mang tôi đi xem bức tranh được không?”

“Đương nhiên có thể.”

Phùng Bỉnh Thành mời Trương Huyền và Niếp Hành Phong đi lên gác xép, bên trong khí tức có chút âm hối, Trương Huyền nhún nhún cái mũi, hắt xì một cái.

Là khí tức mà cậu chán ghét, may là không nặng, có thể thấy được không phải ác quỷ, với đạo hạnh của cậu hẳn là xua đuổi dễ dàng.

Bức tranh bị tùy tiện đặt trên mặt đất, vừa vào cửa liền thấy được, Trương Huyền đi đến trước bức tranh chăm chú nhìn thật lâu, lấy ra một lá bùa, miệng niệm chú ngữ.

Cám ơn trời đất, pháp thuật không xảy ra vấn đề vào thời khắc mấu chốt, tay run lên, bùa thực hùa theo cháy lên, ở trước bức tranh hóa ra một luồng khói trắng.

Bức tranh như là vật thể vô hình, thấm hút dần dần khói trắng, rất nhanh, trong bức tranh liền nổi lên một tầng khói nhạt. Xuyên thấu qua sương khói, có thể nhìn đến con mèo nhỏ màu đen kia xuất hiện ở trên đùi Lý Uyển, càng quỷ dị chính là, bức tranh phía trên phải có hình người màu đỏ cũng ẩn ẩn hiện ra, hình người chỉ lộ ra nửa thân trên, hai cổ tay bị dây xích sắt trói lại, đầu hơi hơi buông xuống, ánh mắt lại nhìn ra ngoài bức tranh, cả khuôn mặt đều tràn đầy vết máu.

Hai cha con Phùng gia đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Sương khói tản đi hết, hình ảnh quỷ dị dĩ nhiên biến mất, bức tranh khôi phục diện mạo như lúc đầu.

Phùng Bỉnh Thành sắc mặt xám trắng, lẩm bẩm nói: “Nguyên lai truyền thuyết kia là thật, có phải nên đốt tranh này không?”

“Không cần, đó chính là oán linh không thể luân hồi ngẫu nhiên bị phong ấn tại trong bức tranh, hiện tại bọn họ đều đã ly khai, tranh này đốt không đốt không có gì quan hệ, tôi cho ngài vài lá bùa, dán lên bốn phía trong phòng, âm khí sẽ tự tán.”

Phùng Bỉnh Thành cung kính tiếp nhận đạo phù từ trong tay Trương Huyền, lòng vẫn còn sợ hãi.

“Có bùa khu quỷ không? Nếu oán linh trở về, còn có thể ngăn chặn.”

“Bùa khu quỷ đương nhiên là có, chính là hơi đắt một chút, hơn nữa oán linh nếu đã rời đi, chứng minh Phùng gia và hắn không có dính dáng gì, yên tâm đi, quỷ khác con người, sẽ không lưu luyến gia đình, ha ha. . . . . .”

“Dù có đắt cũng muốn, các loại bùa đều lấy một tấm, để ngừa vạn nhất.” Vạn nhất ác quỷ đó lưu luyến gia đình lại trở về thì phải làm sao bây giờ?

Tưởng tượng đến điều ấy, Phùng Bỉnh Thành hận không thể mua hết tất cả đạo phù của Trương Huyền, dán lên trên người bản thân.

Mắt lạnh nhạt nhìn Trương Huyền đưa các loại bùa cho Phùng Bỉnh Thành rồi bày cho ông phương pháp sử dụng, lại mặt mày hớn hở tiếp nhận chi phiếu của đối phương, Niếp Hành Phong trong lòng đột nhiên không hiểu tại sao có cảm giác phản cảm.

Kỳ thật vừa rồi hai cha con Phùng gia có hoảng sợ, cũng không bằng sự chấn động và sợ hãi của anh, cũng ngay lúc ấy, anh biết đêm đó mình không nằm mơ, mà là chính mắt thấy màn thảm kịch diễn ra.

“Cái đó rốt cuộc là oán linh gì vậy? Tại sao lại bị phong ấn trong bức tranh?” Phùng Tình Tình tò mò hỏi.

Cô vừa mới tham gia câu lạc bộ tâm linh ở trường học, liền gặp phải chuyện cổ quái như vậy, đương nhiên muốn hiểu rõ nội tình, mặc dù có chút sợ nhưng vẫn nhịn không được đặt câu hỏi.

“Có lẽ là chém ngang lưng.”

“Cái gì?”

“Tôi nói, oán linh đó chỉ có nửa thân mình, lại là ăn mặc đồ đỏ của tù nhân, có thể là chết vì bị chém ngang người, trước khi hắn chết chắc chắn đã trải qua nhiều đau đớn, lòng có oán khí, không thể luân hồi là việc bình thường, về phần hắn làm thế nào mà bị phong ấn tại bức tranh, ha hả, nếu hắn đã muốn rời đi, hiện tại thảo luận điều này cũng không có ý nghĩa gì cả .”

Phùng Bỉnh Thành tiễn Trương Huyền và Niếp Hành Phong, khi lên xe, Niếp Hành Phong đột nhiên hỏi: “Bác Phùng, tên tự của tổ phụ bác có phải là Hạo Sinh không?”

Phùng Bỉnh Thành biểu tình như gặp quỷ, “Ông ấy tên là Phùng Diệp, Hạo Sinh đúng là tên tự của ông, nhưng việc này ngay cả Tình Tình cũng không biết, cháu nghe từ đâu mà biết?”

“Cháu nghe ông nội nói qua.”

Cuối cùng nghi hoặc cũng đã có lời giải, Niếp Hành Phong thở dài, ngồi trên xe.

Nhìn thấy xe chạy đi xa, Phùng Bỉnh Thành hỏi con gái.

“Con có thấy Hành Phong hôm nay hình như hơi khác thường không, nó vừa rồi khi hỏi cha cười rất kì quái, chắc không phải cũng gặp quỷ chứ?”

“Cha yên tâm đi, bên cạnh anh Hành Phong có thiên sư đẹp trai rồi, không có việc gì đâu!”

Trương Huyền vừa lên xe đã bắt đầu cười, “Làm ăn có lời, Làm ăn có lời! Phùng gia thật là phóng khoáng, chủ tịch, trưa nay muốn ăn gì? Tôi mời.”

Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn cậu, “Vừa rồi cậu nói oán linh bị chém ngang người là sự thật? Vậy con mèo đen kia thì sao?”

“Mèo đen thông linh, xuất hiện cũng không có gì kỳ quái, có điều về chuyện chém eo, tôi chỉ là tùy tiện nói ra thôi.”

“Tùy tiện nói?”

“Đúng vậy, oán linh chỉ có nửa người trên, lại toàn thân máu chảy đầm đìa, không phải chém ngang người thì là cái gì? Nói kinh khủng một chút, mọi người mới có thể sợ hãi, nhưng anh không cần phải lo lắng, cho dù cái kia là ác linh, cũng sẽ không tìm Phùng gia gây phiền toái, nếu không bọn họ căn bản không còn sống đến bây giờ.”

Cảnh tượng đêm đó Lý Uyển lòng tràn đầy chờ mong, lại bị lừa gạt nổi lên trong đầu, Niếp Hành Phong lạnh lùng hỏi: “Vậy sao còn nói bác Phùng ấn đường u ám, có huyết quang tai ương?”

“Những lời này phàm là đạo sĩ đều nói, nếu không chúng tôi làm sao mà kiếm tiền được? Kỳ thật tất cả mọi người là tiêu tiền mua lấy an tâm, có điều nói đến ấn đường u ám, chủ tịch của anh còn mờ mịt hơn nhiều, để lát nữa tôi giúp anh viết vài lá bùa. . . . . .”

“Dừng xe!”

“Nơi này có biển cấm dừng xe. . . . . .”

“Tôi nói dừng!”

Xe ô tô dưới sự rống giận của Niếp Hành Phong ngoan ngoãn dừng lại.

Trương Huyền còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, trên mặt đã bị đấm mạnh.

Niếp Hành Phong đánh xong, lại kéo áo cậu rống to: “Cậu có biết là lời nói có thể hại chết người hay không? Cậu có biết những người đó khi tìm đến cậu, là loại tâm tình thành kính cùng chờ mong như thế nào không hả? Cậu cư nhiên yên tâm thoải mái lấy tiền của bọn họ, còn thuận miệng thêm thắt vài câu nói dối lừa người khác, tiền này đều là tiền sinh mệnh của bọn họ, cậu sao có thể lấy như vậy hả! ?”

“Bình tĩnh bình tĩnh, phong độ phong độ, tôi sắp bị anh bóp chết rồi . . . . . .”

Niếp Hành Phong buông tay ra, xuống xe, thật vất vả thoát khỏi sự chế trụ người đang ngồi trong xe liều mạng hít thở dưỡng khí.

“Khụ khụ, mỗi lá bùa của tôi đều là hàng thật giá thật, không lấy không tiền của người khác, cho dù bán giá cao một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng như anh nói đâu. . . . . .”

“Cậu bị đuổi việc!” Niếp Hành Phong cắt ngang lời cậu, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”

Trương Huyền lập tức ngừng ho khan, đôi mắt lam nhạt nghi hoặc nhìn về phía hắn.

“Anh, anh nói đùa hả, có việc gì thì chúng ta thương lượng, nhiều nhất tôi đem chi phiếu trả lại cho người ta. . . . . .”

“Tôi bây giờ rất nghiêm túc, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi!”

Niếp Hành Phong đóng cửa xe thật mạnh, đi thẳng về phía trước, xe ô tô chưa từ bỏ ý định chậm rãi chạy theo ở phía sau anh, anh làm như không phát hiện, lên một chiếc xe buýt ở giao lộ.

Ngồi ở phía cuối xe buýt, thấy Trương Huyền gọi điện thoại tới, Niếp Hành Phong tắt nguồn điện thoại, qua cửa kính xe buýt yên lặng nhìn xe cậu ta chạy đi xa, lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Anh vừa thất thố .

Trương Huyền thái độ làm người như thế nào, anh không phải không biết, nhưng vừa rồi lại khống chế không được bản thân. Anh chán ghét đạo sĩ, thậm chí có thể nói là oán hận.

Sao lại có cảm giác thế này?

Gió nhẹ thổi đến, tựa hồ có bàn tay đặt lên vai anh, Niếp Hành Phong quay đầu, thấy người anh gặp trong mộng đang cười nhẹ nhìn anh.

“Hình Phong, ngươi làm tốt lắm.”

Kinh ngạc hoàn hồn, Niếp Hành Phong ngơ ngác nhìn cửa kính xe, mặt trên chỉ chiếu lên hình bóng của khuôn mặt anh.

Niếp Hành Phong xuống xe ở bến dừng, đường nơi này anh không quen, chỉ là nghĩ muốn một mình tùy tiện đi lung tung một hồi. Không ngờ đã đi xa như vậy, có chiếc xe dừng lại bên cạnh anh, người ngồi trên xe tháo kính râm, nhiệt tình chào hỏi: “Niếp tiên sinh.”

Dư Thiến mặc một bộ váy ngắn màu đỏ, đi xe thể thao, cô nhấn chốt để cửa xe tự động mở ra, ý bảo Niếp Hành Phong lên xe.

“Muốn đi đâu? Để tôi đưa anh đi, nơi này không gọi được tắc xi.”

Niếp Hành Phong nhìn Dư Thiến, người phụ nữ này nhìn không ra có dấu hiệu nào là đang mang thai.

Đêm đó đèn trong biệt thự khá mờ, Dư Thiến lại một mực khóc, anh không có chú ý, hôm nay nhìn cô, đột nhiên có cảm giác như đã từng quen biết, vì thế anh bỏ đi ý niệm từ chối lúc đầu, nói lời cảm ơn rồi ngồi lên xe.

“Tôi mới đi quay ngoại cảnh về, còn tưởng mình nhìn lầm người, chuyện lần trước thật sự rất muốn cám ơn anh, cái tên khốn nạn chết tiệt kia. . . . . .”

Dư Thiến nói chuyện có vẻ rất thoải mái, mắng Cố Trừng xong, lại hỏi Niếp Hành Phong.

“Thạt nhìn không ra Niếp tiên sinh tuổi còn trẻ như vậy đã là chủ tịch tập đoàn Niếp thị, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhất định là có rất nhiều bạn gái phải không?”

Niếp Hành Phong mới vừa về nước không lâu, làm việc lại nghiêm túc thầm lặng, đại đa số mọi người không biết anh, lần trước anh giúp Dư Thiến giải vây, Dư Thiến sau đó dò hỏi mới biết, hóa ra là chủ tịch tiếng tăm lừng lẫy của Niếp thị, thái độ làm người lại không xấu xa Cố Trừng, vì thế lập tức bắt đầu động tâm tư, hôm nay ngẫu nhiên gặp lại, quả là cơ hội trời ban.

“Tôi không có bạn gái.”

Niếp Hành Phong phản ứng lãnh đạm, Dư Thiến cảm thấy nhụt chí, chợt nghe anh hỏi: “Tôi thấy Dư tiểu thư nhìn rất quen, chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng có loại cảm giác này, mới gặp Niếp tiên sinh lần đầu đã có cảm giác rất thân thiết, nhất định là hữu duyên.”

Loại bắt chuyện này Dư Thiến nghe đến phát ngấy, nhưng người nói khác nhau, cảm giác tự nhiên cũng khác, cô hiện tại ước gì rất quen thuộc Niếp Hành Phong, tốt nhất quen thuộc đến trên giường luôn đi.

Xe đi vào thành phố, Dư Thiến nghĩ muốn đưa Niếp Hành Phong quay về công ty, ai ngờ quản lý của cô điện thoại tới, bảo cô lập tức quay về công ty quản lý, vì lưu lại ấn tượng tốt với Niếp Hành Phong, cô đành phải ra vẻ sảng khoái chấp nhận.

Cô dừng xe ở ven đường, chờ Niếp Hành Phong xuống xe, xin danh thiếp của anh, lại nói rất thân thiết: “Hành Phong, sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm, phải chú ý nhiều đến thân thể, liên lạc sau nha.”

Thấy Niếp Hành Phong vẻ mặt giật mình, Dư Thiến mỉm cười quyến rũ với anh rồi lái xe đi.

Phụ nữ phải rụt rè kín đáo, còn phải biết quan tâm, mới có thể lấy được tâm tư của đàn ông. Xem phản ứng của Niếp Hành Phong, cô biết lời lẽ của cô tuyệt đối thành công.

Nhìn theo Dư Thiến lái xe rời đi, Niếp Hành Phong thân thủ sờ sờ mặt mình.

Sắc mặt anh thật khó coi thế sao? Tiểu thần côn nói như vậy, Dư Thiến cũng nói như vậy.

“Hành Phong” hai tiếng này làm anh hết hồn, rõ ràng đây là lần đầu tiếp xúc với Dư Thiến, nhưng nghe thấy cô ta kêu mình như thế, lại có cảm giác quen thuộc kì lạ.

Người trong mộng kia cũng gọi anh như vậy.

Ngẩng đầu lại nhìn chiếc xe đó, Niếp Hành Phong hoảng sợ phát hiện ghế bên cạnh người lái vốn không có ai lại có người ngồi.

Tựa hồ nhận thấy được Niếp Hành Phong đang nhìn hắn, người nọ quay đầu lại.

Xe đã đi xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã, nhưng nháy mắt liền tràn ngập màu máu.

Hình ảnh đầy máu đó hướng về phía Dư Thiến, đem sợi dây xích sắt vòng quanh lấy cổ cô ta. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment