Thiên Sư Chấp Vị

Chương 160

“Ta đã bảo không được làm hại cô ấy!”

Dù biết bây giờ có nói gì cũng không thể thay đổi được tình cảnh bi thảm trước mắt, nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn không thể kiềm chế được nỗi tức giận trong lòng. Có lẽ Phó Yên Văn là thần, nhưng dù là thần cũng phải có những chuyện cần tôn trọng, ví dụ như sinh mạng. Sở vĩ sinh mạng quý giá, có lẽ là bởi nó quá yếu đuối, nên mới càng phải che chở cẩn thận. Chưa rõ đúng sai đã chém giết lung tung, việc đó hoàn toàn không hợp với đạo đức của kẻ làm thiên thần.

“Cô ta là người bình thường, không phải là yêu quỷ ác thú. Vì sao không có lấy một câu tra hỏi cơ bản nào, ngươi đã ra tay?” Anh giận dữ nhìn Phó Yên Văn, chỉ trích bằng giọng lạnh lùng: “Từ trước đến nay ngươi đều hủy hoại mạng người như thế sao?”

Dường như bất ngờ với những gì xảy ra trước mắt, Phó Yên Văn có một khoảng khắc ngỡ ngàng, ánh mắt liếc nhìn cô gái đang nằm dưới đất mang theo vẻ thất vọng. Sau đó hắn bình tĩnh lại, chuyển sang nhìn Nhiếp Hành Phong, nét mặt lúc này còn hối tiếc hơn. Có điều Nhiếp Hành Phong lại cảm thấy không phải hắn đang hối hận gì mình ngộ sát, mà là bực mình vì việc này đã bị người ngoài nhìn thấy.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Hình tự xưng mình là thần Sát Phạt.” Phó Yên Văn lấy lại vẻ kiêu căng ngày thường, nhướng mày nhìn Nhiếp Hành Phong: “Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi còn sống, càng không ngờ vừa gặp đã bị ngươi chỉ trích. Thiên thần cao quý đại nhân, hình như ngài quên mất ta là ai rồi?”

Nhiếp Hành Phong sửng sốt trước giọng điệu chế nhạo của Phó Yên Văn, phản ứng của hắn khi đối diện với mình không giống trước kia lắm, ít nhất hắn không giả trang thành dáng vẻ của anh giống như lúc bình thường.

Được hỏi, Nhiếp Hành Phong nén lửa giận, quan sát đối phương từ trên xuống dưới. Ngoại trừ tướng mạo và vũ khí, Phó Yên Văn không hề thay đổi gì, vẫn mang vẻ ngạo mạn, thể hiện khí phách và cương khí mà một thiên thần nên có một cách cực kỳ nhuần nhuyễn. Gương mặt này anh không quen lắm, nhưng dường như đã gặp ở đâu, nhất thời rối trí, loáng thoáng nhớ ra thân phận của Phó Yên Văn.

“Ngươi là ai?” Anh mờ mịt hỏi lại.

“Ta và ngươi là thần cùng cấp bậc, đại nhân ạ!” Phó Yên Văn nói bằng giọng đùa cợt: “Đừng tưởng rằng Ngũ Đế tự tay tạo ra thì ngươi có thể diễu võ giương oai với ta. Chúng ta cùng cấp bậc, thậm chí ta còn vượt qua ngươi. Nhìn xem, bộ dạng này của ngươi cũng xứng làm thần sao?”

Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, Nhiếp Hành Phong kinh ngạc hoàn hồn. Đối diện với vẻ kiêu ngạo của Phó Yên Văn, anh lạnh lùng trả lời: “Lẽ nào là thần thì có thể phớt lờ sinh mạng, giết người lung tung sao?”

“Đây không phải là giết người lung tung, mà là nhổ cỏ tận gốc.” Phó Yên Văn tiện tay dùng kiếm chỉ vào cô gái:” Dù cô ta là người, nhưng thông đồng làm bậy với mèo yêu thì cũng nên tru diệt.”

“Ngươi lấy đâu ra kết luận họ thông đồng làm bậy?”

“Trên người cô ta có mùi của mèo yêu, nhưng không bị mèo yêu ăn thịt, chỉ điều đó cũng đủ để chứng minh mọi chuyện.”

“Nhưng trên người cô ấy không hề mang theo lệ khí từng hại người, thân là thần trừng ác dương thiện, ngươi phải rõ nhất mới đúng.”

Chân tay cô gái thôi không co quắp nữa, cô đã chết, bây giờ truy cứu những việc này chẳng ích gì, nhưng Nhiếp Hành Phong không thể tha thứ cho tác phong coi thường sinh mạng của Phó Yên Văn. Bi kịch trước mắt chính là do cái tính tự cho mình là đúng của hắn tạo ra.

“Dù cô ấy có cấu kết với mèo yêu, cũng không thể trở thành cái cớ để ngươi tùy ý sát sinh. Đây là nhân gian, có quy định pháp luật của loài người, không tới phiên ngươi làm thay chức trách người khác!”

Mấy câu nói của Nhiếp Hành Phong quá hùng hồn, khiến Phó Yên Văn có một nháy mắt hoảng hốt như bị dọa sợ. Sau đó hắn liền cười như điên: “Ngươi đang chỉ trích ta sao? Xem ra thời gian không hề thay đổi bất cứ chuyện gì, ngươi vẫn đạo đức giả y như ngày trước.”

“Ít nhất…”

Nhiếp Hành Phong không nói tiếp câu sau, bởi vì kiếm của Phó Yên Văn đã lao đến trước mặt anh. Anh lắc người né tránh, ai ngờ một làn gió đen xì ập tới, Phó Yên Văn gọi ra một thứ vũ khí đen như mực, đồng thời tấn công cùng kiếm. Cương khí bá đạo sắc bén, khác xa sự ôn hòa, hiền hậu thuộc về người có đức, ngược lại còn gần với lệ khí của thú dữ. Mỗi chiêu của hắn liên tiếp ập tới nhanh như chớp, trong phòng lập lòe từng vòng hào quang sáng chói, vây chặt lấy Nhiếp Hành Phong, như muốn nuốt trọn anh.

Nhiếp Hành Phong không dám thờ ơ, vội vàng rút Tê Nhận ra tập trung chống đỡ. Tiếng binh khí kim loại va chạm vào nhau vang lên không ngừng, hai luồng cương khí vừa giống vừa khác bài xích lẫn nhau, khiến đồ đạc đặt bốn phía bị hất tung lên. Vết máu dưới đất bị gió dữ quét qua bắn tung tóe lên không trung. Phó Yên Văn khống chế những giọt máu lấm tấm hóa thành một màn sương đỏ lòm, bao phủ toàn bộ không gian.

Nội tạng và bãi nôn mửa của mèo yêu cũng bay lên theo, mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến Nhiếp Hành Phong buồn nôn. Anh nín thở lùi về sau, liền thấy binh khí được Phó Yên Văn điều khiển trong đầu tấn công về phía mình nhanh hơn. Ánh mắt hắn lóe sáng, tràn đầy sát khí. Lần này anh đã thấy rõ, mấy chuyện như thần hình hợp nhất, thần chia nhánh mà đối phương nói lúc trước đều là dối trá, mục đích cuối cùng của Phó Yên Văn chỉ có một, hắn muốn giết mình, bởi vì mình là người duy nhất biết hắn lạm sát kẻ vô tội đồng thời có thể vạch tội hắn.

Bởi vậy, trong giây phút sinh tử này, mọi nghi ngờ khó hiểu đã được giải đáp hết. Rõ ràng hiện giờ anh còn đang nằm trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nhưng những điều bí ẩn lại chiếm cứ lấy suy nghĩ của anh, không sao khống chế được. Những điều còn nghi hoặc xâu chuỗi lại với nhau, sau đó kéo dài đến lúc này đã khiến anh hiểu rõ chân tướng vẫn luôn khiến mình hoang mang từ trước đến nay.

“Tiểu Mạt? Tiểu Mạt?”

Bên ngoài vang lên tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhiếp Hành Phong, trận đánh của họ đã đánh động đến một người. Theo tiếng gọi, một ông già mặc đồng phục chạy vào phòng, phát hiện cô gái đang ngã ngửa dưới đất, ông ta không màng đủ loại đồ đạc đang bay lượn cùng sát khí trong phòng, chạy lại ôm lấy cô ta, lớn tiếng rít lên. Sau đó ông ta ngẩng đầu nhìn về phía họ, quát lên đầy giận dữ: “Chúng mày là ai? Lũ khốn kiếp chúng mày đã giết con gái tao…”

Thì ra ông ta chính là người bố làm việc trong rạp chiếu phim mà cô gái đã nhắc tới. Ông ta như phát điên, hiển nhiên đã coi hai người họ là hung thủ giết người, hơn nữa trong tình huống này không thể giải thích tỉ mỉ được. Lo ông ta bị kiếm đâm, Nhiếp Hành Phong tránh khỏi luồng lệ khí đang bay múa xung quanh, xông về phía trước muốn kéo ông ta lại. Ai ngờ Phó Yên Văn khống chế pháp khí ép sát về phía anh, cây gậy đen trên không trung lóe ra thứ ánh sáng đen kịt, đập thẳng vào lưng anh.

Nhiếp Hành Phong tránh được chỗ hiểm giữa lưng, nhưng vai lại bị trúng một đòn, đau đớn phải quỳ rạp xuống, trơ mắt nhìn cơ thể của ông già bị gió cuốn lên trên không trung, đập vào cửa sổ kính đối diện, ngã ra ngoài.

Bất chấp đau đớn, Nhiếp Hành Phong nghiến răng nhào người về cửa sổ, túm lấy một cánh tay của ông già. Nhưng lực rơi quá lớn, anh cũng bị kéo ra ngoài cửa sổ theo, sát khí sau lưng vẫn chưa dừng. Đề phòng Phó Yên Văn nhân cơ hội đánh lén, anh đành phải nhảy ra ngoài cửa sổ theo ông già, đồng thời tay kia chém Tê Nhận ra, mượn sức mạnh của Tê Nhận để giảm lực va đập khi rơi xuống đất.

Cũng may bên dưới cửa sổ không phải là mặt đất ngay, mà là một ban công nhô ra bên ngoài rạp chiếu phim, thấp hơn cửa sổ khoảng một tầng nhà. Ban công khá lớn, bên trên có khá nhiều thiết bị kim loại và ống dẫn. Trời quá tối, vừa rồi quá gấp gáp Nhiếp Hành Phong không kịp chú ý xung quanh. Sau khi đứng vững, anh đỡ lấy ông già, hỏi: “Có bị thương không?”

Ông già tái mét mặt, thở hổn hển không ngừng. Được Nhiếp Hành Phong đỡ, ông ta không bị ngoại thương, nhưng nhìn tình hình có vẻ rất tệ, một tay ôm trên ngực không ngừng run rẩy. Nhiếp Hành Phong còn định hỏi lại, phía trước vang lên tiếng người nói.

“Đây là Tê Nhận sao? Thần khí trong truyền thuyết có thể trảm thần giết ma?”

Phó Yên Văn cũng từ trên lầu nhảy xuống, áo dài bay phấp phới trong gió, rất có phong cách hiệp khách. Nhưng khí tràng của hắn còn âm hiểm hơn cả lúc chưa ra tay. Theo ánh mắt hắn, Nhiếp Hành Phong cũng nhìn pháp khí trong tay mình. Lúc rơi xuống vừa rồi, anh đã mượn thanh đao này để bảo vệ mình. Phó Yên Văn hiển nhiên cũng nhìn thấy, trong đôi mắt sáng rực không hề che giấu niềm ao ước dành cho pháp khí.

Hắn muốn chiếm lấy thanh thần khí trong truyền thuyết này, không tiếc bất cứ giá nào.

Nhiếp Hành Phong nhìn thấy suy nghĩ ấy trong ánh mắt đối phương, cảm giác bất thường xộc lên đầu anh. Anh phát hiện có chỗ nào đó không đúng, không, có lẽ ngay từ đầu đã không đúng rồi, bởi vì…

“A!”

Tiếng hét bất thình lình cắt ngang suy nghĩ của Nhiếp Hành Phong, ông già đột nhiên hất tay Nhiếp Hành Phong ra lao sang một bên. Phó Yên Văn lắc người, lao đến túm ông ta lại trước mặt Nhiếp Hành Phong, kề kiếm lên cổ con tin, quát: “Ném Tê Nhận ra đây!”

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nhiếp Hành Phong quát lại còn to hơn Phó Yên Văn.

Nếu ban nãy việc Phó Yên Văn giết cô gái còn có thể coi là tự phụ quấy phá, thì hành động hiện giờ của hắn chính là cách làm của kẻ tiểu nhân. Tuy hắn không nói ra lời uy hiếp, nhưng Nhiếp Hành Phong hiểu được mục đích của hắn. Ham muốn chiếm giữ pháp khí của hắn còn mạnh hơn cả việc phán định thiện ác, nếu Nhiếp Hành Phong không đưa pháp khí cho Phó Yên Văn, chắc chắn hắn sẽ ra tay với ông già.

“Ném Tê Nhận ra đây, thiên thần đại nhân.” Dường như lo Nhiếp Hành Phong không hiểu ý mình, Phó Yên Văn tốt bụng mỉm cười nhắc nhở: “Nếu sinh mạng thực sự quan trọng như ngươi nói, thì người nên vứt bỏ thanh vũ khí kia vì nó chứ hả?”

“Ngươi đúng là tên bất trị!” Nhiếp Hành Phong cầm chuôi đao giơ lên, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm hắn tràn đầy phẫn nộ: “Để thỏa mãn ham muốn cá nhân mà đe dọa đến tính mạng người khác, đừng nói là thiên thần, ngươi còn không xứng làm người bình thường!”

Mây đen trên trời tản ra, ánh trăng chiếu xuống, vừa vặn rọi lên người Nhiếp Hành Phong. Dưới bóng trăng gương mặt và thanh đao trong tay anh càng hiện lên vẻ uy nghi.

Bị Nhiếp Hành Phong quát, có một chớp mắt Phó Yên Văn đã cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn lập tức gạt bỏ nỗi sợ hãi không cần thiết ra ngoài, đè thanh kiếm đang kề trên cổ ông già xuống, lạnh lùng nói: “Đừng để ta nhắc lại lần thứ ba. Ta không có tính nhẫn nại đâu. Ngươi nên nhớ, nếu lão chết, thì cũng do sự ích kỷ của ngươi hại!”

“Ngươi!”

Cho dù Nhiếp Hành Phong kiềm chế tốt thế nào, lúc này cũng bị những câu nói của Phó Yên Văn chọc giận không thốt nên lời. Gương mặt của Phó Yên Văn đang mang tuy xa lạ với anh, trong thời gian ngắn anh chỉ lờ mờ nhớ được những hình ảnh đứt quãng lúc còn ở chung, nhưng không hề cản trở việc anh ghét con người này. Nếu chức trách của thiên thần là trừ ác, thì việc đầu tiên anh nên làm là diệt trừ kẻ này.

Có điều bất kể căm hận đối phương thế nào, lúc này cũng không phải là thời gian chống đối. Đúng như Phó Yên Văn chờ mong, Nhiếp Hành Phong giơ pháp khí lên trước, định ném cho hắn. Ai ngờ đúng lúc ấy ông già lại điên cuồng vùng vẫy mặc kệ lưỡi kiếm sắc bén trên cổ. Chẳng biết ông ta lấy được sức mạnh từ đâu ra, nhất thời Phó Yên Văn không ngăn cản nổi, bị ông ta đẩy lảo đảo về sau.

Thanh cổ kiếm sắc bén cứa đứt cổ ông già, hai người giằng co khiến máu tươi phun thành một đường tròn, nhưng bước chân vẫn không hề ngừng lại. Sau khi vật lộn, hai người cùng ngã về phía hầm để đồ trước mắt, cửa sắt phía trên bị đập bật tung, tạo ra một tiếng động lớn.

Các tia lửa chợt lóe lên trước mắt Nhiếp Hành Phong, hệt như tình trạng dây điện bị cháy. Lúc này anh mới chú ý thấy nơi họ ngã xuống có dán một tấm biển cảnh báo cấm đến gần. Thì ra đây là hầm đặt các ống dẫn điện của tầng trên. Ông già là nhân viên quản lý của rạp chiếu phim, làm vậy chắc chắn là có mục đích. Nhiếp Hành Phong cảm thấy không ổn, muốn xông tới ngăn cản. Ai ngờ hai người kia bị điện giật, cùng bắn lên. Phó Yên Văn đánh rơi trường kiếm trong tay, đụng phải miệng hầm, chẳng biết bị vật gì đánh phải khiến hắn phải rít lên.

Lúc này tay của ông già đã cháy thành than, nhưng vẫn giữ chặt lấy Phó Yên Văn không tha, cái cổ bị cứa đứt lắc lư qua lại trong lúc giằng co đã tạo ra một độ cong rất kỳ dị. Chẳng mấy chốc cả người ông già đã bị đốt trụi, ông ta đã chết. Nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn nghe thấy tiếng kêu rên vì đau đớn của ông già. Oán niệm của cái chết đã khống chế suy nghĩ của ông ta, lập tức khiến ông ta hóa thành một oán linh mạnh mẽ, từ phía sau ra sức ôm lấy Phó Yên Văn như thể muốn đồng quy vu tận.

Không biết là do bị oán niệm ảnh hưởng hay là bị dòng điện tác động, toàn thân Phó Yên Văn cũng bắt đầu bốc cháy. Thấy tia lửa bắn ra dữ dội hơn, hai người trong đó kêu gào, lăn lộn, Nhiếp Hành Phong định tiến lên giúp. Nhưng anh vừa bước được nửa bước, một cơn rung lắc dữ dội từ đâu truyền đến, đi kèm với nó là những tiếng động đinh tai nhức óc không ngừng ập vào tai. Cả tòa nhà dường như muốn nổ tung. Cơn chấn động đã đẩy Nhiếp Hành Phong lùi ra tận bên ngoài ban công, trong lúc vội vã anh đã gắng sức bám vào mép ban công. Đúng lúc đó một tràng tiếng nổ liên tiếp nhau vang lên, phá tan cửa thủy tinh ở bốn phía rạp chiếu phim, ngọn lửa điên cuồng bốc ra.

Chấn động suýt chút nữa khiến Nhiếp Hành Phong trượt tay khỏi ban công, anh giữ chặt mép ban công một lần nữa, sau đó nhìn xuống dưới, chỉ thấy ánh lửa cùng khói đặc không ngừng cuồn cuộn phun ra từ cửa sổ. Khói đen bốc lên trong nháy mắt bao trùm lên anh, khiến đôi mắt cay xè, gần như không thể nhìn thấy gì.

Tiếng kêu khóc loáng thoáng vang lên, nhưng bị tiếng nổ lớn liên tiếp át đi khiến người ta dễ bỏ qua. Tay Nhiếp Hành Phong run lên, một nửa xuất phát từ tức giận, một nửa là do hồi hộp. Tuy anh còn chưa rõ nguyên nhân vụ nổ, nhưng kết quả thì rất rõ ràng, dưới lầu có rất nhiều khán giả, mà trong không gian tối om họ không thể tìm được lối thoát. Mà kết cục thê thảm không thể nào tránh khỏi này đều do một tay Phó Yên Văn tạo ra!

“Khốn kiếp!”

Nỗi tức giận khiến Nhiếp Hành Phong mất đi vẻ bình tĩnh hàng ngày, anh chửi bậy một câu. Ngọn lửa lan ra dưới chân bốc lên hơi nóng, anh đành gắng sức bám ở mép ban công, muốn tìm cách leo sang một ban công khác. Không gian trước mắt cũng đã tràn ngập ánh lửa, thế lửa men theo đường ống lan tới, mà đầu ống bên kia chính là chỗ ông già đang giãy dụa cùng Phó Yên Văn trong ngọn lửa hừng hực cháy. Hắn nhận ra sự có mặt của Nhiếp Hành Phong, liền vươn một tay như cầu cứu.

Theo bản năng, Nhiếp Hành Phong xông tới, nhưng lúc sắp đến gần ngọn lửa thì gió ở đâu thổi đến, ngọn lửa như tấm rèm tự động tạt sang hai bên, lộ ra gương mặt đen thùi lùi như than củi. Thấy Nhiếp Hành Phong đến, bàn tay kia chợt vươn dài chộp lấy anh. Thì ra hắn không muốn cầu cứu, mà là muốn kéo Nhiếp Hành Phong vào ngọn lửa cùng!

Nhiếp Hành Phong vội vàng vung Tê Nhận lên, chém vào cánh tay đen xì kia. Cánh tay dính đòn, rút về phía ngọn lửa trong tiếng kêu thất thanh. Gần như cùng lúc đó lại một tiếng nổ to vang lên trước mặt Nhiếp Hành Phong, thế lửa ngút trời, cuốn theo khói đen lao thẳng về phía anh với thế sét đánh.

Nhiếp Hành Phong chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, ngọn lửa hừng hực theo cơn chấn động đã lao đến trước mặt anh. Trong lúc gấp gáp, một tay anh cầm Tê Nhận, tay kia đặt ngang sau sống đao, đao kề trước ngực, làm ra tư thế chống đỡ ngọn lửa đang xông đến mình như muốn ăn thịt.

Chớp mắt hai luồng sức mạnh va chạm vào nhau, Tê Nhận ngăn lại khí thế hừng hực của ngọn lửa, nhưng Nhiếp Hành Phong cũng bị phản lực ép giật lùi về sau. Hơi nóng hun đỏ gương mặt, anh lấy lại vẻ lạnh lùng, nhìn ánh lửa đang bập bùng bao quanh lấy mình, quát to: “Trương Huyền!”

“Choang!”

Tay tự dưng run lên khiến ly thủy tinh rơi xuống đất, chất lỏng theo đó từ từ chảy tràn ra thảm, nhuộm đỏ một mảng, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến dấu hiệu chẳng lành nào đó.

Trong phòng chợt im lặng, lát sau, Trương Huyền rời mắt khỏi chiếc ly vỡ, hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết, sao cái ly này lại vỡ?”

“Ta chỉ thấy tiếc vì đã lãng phí mất ly rượu vang ủ ba mươi năm thôi.” Ngân Bạch xoay người đi lấy một cái ly khác, cầm chai rượu lên hỏi: “Chén nữa không?”

Trương Huyền không trả lời, mà quay sang hỏi Trương Chính: “Anh không sao đấy chứ?”

Trương Chính đang ngồi bên cạnh Trương Huyền, lúc chiếc ly bị vỡ, mảnh thủy tinh văng ra đã cứa vào mặt hắn. Hắn sờ mặt, chỉ là vết trầy da, rỉ ra chút máu, nhưng không có gì nghiêm trọng.

Ánh mắt đảo qua vết máu trên đầu ngón tay, Trương Chính nhíu mày, khó chịu nhìn Trương Huyền. Trương Huyền lại lập tức quay đầu đi chỗ khác.

“Chuyện không liên quan đến tôi, là do cái ly anh chọn có vấn đề. Tự dưng lại vỡ tan không lý do… Ngân Bạch nhìn xem mặt ta có bị cắt rách không?”

“Không.”

“Vậy thì tốt, chứ cái mặt này của ta mà bị hỏng, chẳng biết Chủ tịch có cần ta nữa không. Ngươi nên biết bây giờ muốn câu được tổng tài vừa có tiền vừa có sắc không phải là chuyện dễ dàng đâu.”

Trương Chính bị thương trên mặt đột nhiên sầm mặt xuống, hạ giọng nói: “Nếu quả thật có ngày đó, tôi có thể miễn cưỡng thu nhận cậu.”

“Vậy thì tôi phải suy nghĩ cho cẩn thận mới được. Tuy tướng mạo anh không tệ lắm, nhưng mà tiền thì chưa đủ nhiều.” Trương Huyền dựa lưng vào ghế, nhún vai với vẻ khó xử, trên mặt viết rõ ràng “không phải tôi không chọn anh, chỉ là anh không đủ tư cách thôi”.

Mặt Trương Chính càng đen hơn.

Ngân Bạch ở bên cạnh thông cảm nhìn Trương Chính, đã bị thương còn bị người ta châm chọc. Trương Chính hơi xui xẻo, nhưng ai bảo hắn xúc phạm Trương Huyền làm gì? Từ lúc đánh ngất Trương Huyền rồi bắt cóc cậu, Trương Chính nên chuẩn bị tâm lý sẽ bị báo thù.

“Lại nói, ly rượu tự vỡ, đúng là kỳ quặc.”

Đôi mắt hẹp dài liếc qua ly rượu dưới đất, so với Trương Chính đang nổi giận đùng đùng thì trên mặt Ngân Bạch lại mang ý cười sâu xa.

Hắn biết Trương Chính vẫn luôn ôm tình cảm khác biệt đối với Trương Huyền, nhưng hắn dám nói tình cảm đó sẽ chẳng có kết quả gì. Không phải vì vấn đề tiền bạc, mà là do Trương Chính còn không hiểu Trương Huyền bằng một người ngoài như hắn. Bởi vậy hắn mới phát hiện ra vừa rồi Trương Huyền chỉ nói lung tung, rõ ràng ly rượu bị Trương Huyền dùng ý niệm đập vỡ. Hắn không biết ý niệm ấy đến từ đâu, nhưng đã chú ý thấy tia sáng vàng kim lóe lên trong Trương Huyền, đó là ánh sáng thuộc về tử vong. Trong nháy mắt ấy, Trương Huyền đã dâng lên sát khí, cho nên sau đó cậu mới cố hết sức nói hươu nói vượn, để ngăn Trương Chính phát giác ra. Mà người khiến tâm trạng Trương Huyền dao động mạnh như vậy, hắn nghĩ chỉ có một mà thôi.

Ánh mắt rơi xuống Trương Huyền, Ngân Bạch rất hài lòng với phán đoán chính xác của mình. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, ánh mắt Trương Huyền nhìn sang hắn chợt sắc bén hẳn lên. Ngân Bạch lập tức chỉ chỉ áo khoác của cậu, mỉm cười đề nghị: “Áo của ngài bẩn rồi, có cần thay không?”

Trương Huyền nhướng mày không đáp, Ngân Bạch lại lắc lắc chai rượu trong tay, nói tiếp: “Hay là ngài tiện thể đi tắm luôn, uống rượu trong lúc tắm chắc hẳn có mùi vị khác biệt.”

Nghe xong đề nghị của hắn, Trương Huyền mỉm cười đứng dậy đi vào phòng tắm. Ngân Bạch cũng đi theo cậu đến cửa, bị cậu cản lại, mắt lam đảo qua Trương Chính ở đằng xa, dặn: “Ta muốn chậm rãi thưởng thức một mình.”

Ngân Bạch hiểu ý gật đầu, là một thức thần đạt tiêu chuẩn, hắn biết cách làm thế nào để chủ nhân vui vẻ.

“Vâng, ta sẽ không để người ngoài quấy rầy nhã hứng của chủ nhân.”

Tên này coi như cũng hiểu chuyện.

Nể mặt Ngân Bạch đã giúp đỡ, Trương Huyền quyết định tha thứ cho việc hắn cấu kết với Trương Chính gài bẫy mình. Sau khi nhận lấy chai rượu, đóng cửa lại để gạt bỏ những thứ gây trở ngại sang một bên, cậu ngồi vào trong bồn tắm trống không tập trung tinh thần suy nghĩ về ý niệm vừa cảm nhận được.

Có lẽ sóng điện não của Trương Huyền và Chung Khôi khá trùng nhịp, cho nên dù cách bao xa, tâm trạng vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ý niệm của Nhiếp Hành Phong không dễ truyền đạt cho cậu, nhưng vừa rồi chắc chắn là giọng nói của Nhiếp Hành Phong, cho nên phản ứng của cậu mới mạnh đến mức làm vỡ chén rượu.

Chủ tịch đang gặp nguy hiểm!

Sau khi ý thức được điều này, trái tim Trương Huyền đột nhiên đập loạn nhịp. Lúc nghe thấy tiếng gọi, linh cảm đã báo cho cậu biết Nhiếp Hành Phong đang rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm, nếu không anh đã không gọi cho cậu. Nhưng dù biết vậy Trương Huyền cũng không biết làm sao, ngay cả việc mình đang ở nơi nào cậu cũng không biết, thì làm sao có cơ hội ra ngoài?

Nhìn miệng ống thông khí trên đỉnh đầu, Trương Huyền từ bỏ ý định dùng sức người để đào tẩu. Sau khi đánh giá toàn thân từ trên xuống dưới, cậu nghĩ ra cách khác, đáng tiếc bây giờ đang bị giam giữ, mọi đồ đạc của cậu đều bị Trương Chính tịch thu. Hắn rất cẩn thận về phương diện này, để đề phòng cậu thông qua đồ đạc dùng linh lực liên lạc với bên ngoài, nên không để lại cho cậu thứ gì.

Trương Huyền lầu bầu một câu chửi bậy, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, nhắm mắt tập trung ý niệm. Nếu sức người không được thì cậu cũng chỉ còn một cách, tuy làm vậy rất nguy hiểm, nhưng mạo hiểm đầu tư mới nhận được đền đáp kếch xù. Bởi vậy điều cậu lo lắng nhất lúc này không phải là nguy hiểm của bản thân, mà là có thể rời hồn thành công hay không?

Quyết tâm thành công ngay lần đầu tiên, Trương Huyền từ từ nhắm hai mắt lại, cố hết sức ép bản thân loại bỏ tạp niệm, hai tay đan nhau làm ra chỉ quyết cố định tinh thần, đồng thời lẩm bẩm pháp chú rời hồn, cuối cùng đập trán vào tường. Vị trí giữa trán là nơi ngưng tụ tinh khí của con người, phương pháp của cậu chính là một chưởng thanh lọc linh hồn. Đáng tiếc hiện giờ không có ngoại lực hỗ trợ, cậu đành phải áp dụng cách tự mình hại mình.

“Chiêu tài miêu phù hộ!” Cùng lúc trán Trương Huyền đụng vào tường, cậu lớn tiếng gào lên trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment