Thiên Sư Chấp Vị

Chương 77

Sau khi ăn xong hơi nghỉ ngơi một chút, hai người chuẩn bị hành trang xuất phát, Hamburger sớm không kịp đợi, bay vào trong xe đầu tiên, trên đường đến bệnh viện, Trương Huyền than thở: “May là hôm nay em rất có dự tính trước, đã ngủ cả buổi chiều ở cục cảnh sát, bằng không liều mạng thế này, nhất định sẽ mệt quá mà chết.”

“Vậy em có muốn nghỉ ngơi một chút không, đợi đến bệnh viện tôi gọi em?”

“Không cần.” Đối với Trương Huyền, so với cái chết, cậu còn chấp nhất giải câu đố hơn: “Chủ tịch kể chuyện đi, liên quan đến tiệm quan tài Tạ gia.”

“Đó là tiệm cũ hơn ba mươi năm trước, bởi xảy ra một loạt sự kiện mà bị ép phải đóng cửa, mấy năm trước lưu hành chuyện thần quái, đài truyền hình liền phát một vài truyền thuyết thành tuyển tập, tiệm Tạ gia cũng được ghi lại vào tuyển tập đó.”

Đó là chuyện trước khi Nhiếp Hành Phong quen Trương Huyền, lúc đó anh khịt mũi khinh thường mấy loại chuyện thần quái này, nhưng ông nội thích xem, anh liền xem cùng một chút, căn bản coi là tin tức thu hút giải trí, nên xem xong liền quẳng đi, hoàn toàn không để trong lòng, hôm qua ở Tạ gia anh lờ mờ cảm thấy có vấn đề, suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra anh tiếp xúc với chuyện Tạ gia sớm nhất là ở chương trình thần quái.

Nhiếp Hành Phong sắp xếp tư liệu tìm được trong điện thoại di động, Trương Huyền vừa nghe anh kể vừa xem tư liệu, nhịn không được phát ra tiếng chậc chậc khen ngợi: “Chuyện thần quái rất mánh khóe, thú vị hơn nhiều so với những nguy hiểm chúng ta trải qua.”

Giả như chuyện hoàn toàn là thật, nó xảy ra vào thời kỳ ba mươi năm trước, chủ nhân của tiệm Tạ gia tên là Tạ Bảo Khôn, vốn là bác sĩ ngoại khoa. Bởi xảy ra nhầm lẫn trong lúc phẫu thuật, ông ta bị treo giấy phép, buộc phải về quê tiếp nhận cửa hàng của cha, tiếp tục kinh doanh buôn bán quan tài, yên ả qua vài năm, một hôm tiệm quan tài xảy ra chuyện rất đáng sợ — quan tài vốn đã đưa đi bị vô cớ trả về, mà cái đêm trả về đó người làm thuê ở tiệm cũng mất tích.

Mọi người lúc đầu tưởng người làm thuê không làm nữa, không ngờ sau đó lại có quan tài lục tục đưa tới, người Tạ gia cũng không ngừng biến mất, mọi người đều nói là bị nguyền rủa. Vì vậy, Tạ Bảo Khôn bèn mời rất nhiều hòa thượng đạo sĩ đến làm phép tìm người, nhưng chưa từng có kết quả, tai họa cuối cùng đến phiên con gái nhỏ của ông ta. Tạ Bảo Khôn rốt cuộc không chịu nổi, chạy tới báo cảnh sát, vừa điều tra lại phát hiện những người mất tích sau khi bị giết chết đều ném vào quan tài trả về, cảnh sát không kinh động người ngoài, đêm đó mai phục trong tiệm, liền thấy con gái lớn của Tạ gia bị đuổi giết, sau khi mọi người cứu cô gái ra, mới phát hiện kẻ sát nhân vậy mà lại là Tạ Bảo Khôn!

Về sau trong lúc tra xét cảnh sát phát hiện những cỗ quan tài này đều được chính Tạ Bảo Khôn chuyển trở về, người cũng đều do ông ta giết, ông ta là bác sĩ ngoại khoa, thủ pháp dùng dao rất nhuần nhuyễn, có rất nhiều người bị ông ta cắt yết hầu mà chết, đáng thương nhất chính là đứa con gái nhỏ, bị ông ta dùng ghế dài đánh chết tươi, lại tiện tay ném vào trong quan tài một cái là xong việc. Có điều bác sĩ chứng nhận mặt tinh thần của ông ta có vấn đề. Lúc mọi người bức thiết muốn biết kết quả phán quyết của ông ta ra sao thì trên đường áp giải ông ta gặp tai nạn xe, nhân cơ hội trốn mất.

Lúc cảnh sát tìm được ông ta, phát hiện ông ta đã treo cổ trong tầng gác ở tiệm Tạ gia, có người nói ông ta treo chỉ giải phẫu lên lan can, tự mình nhảy từ trên xuống. Khi được phát hiện, cổ ông ta gần như bị cắt lìa, thi thể treo ở chỗ đối diện cửa, bởi quá đáng sợ, rất nhiều người nhìn thấy đều bị giật mình.

Không ai biết vì sao Tạ Bảo Khôn cố ý quay về cửa hàng tự sát, cũng không ai biết ông ta lấy chỉ giải phẫu ở chỗ nào, mọi câu đố đều chấm dứt theo cái chết của ông ta. Không lâu sau người con gái lớn sống sót duy nhất của Tạ gia cũng bởi hoảng sợ quá độ mà tinh thần sụp đổ, nằm đường ray tự sát, tiệm Tạ gia từ đó đóng cửa, hơn ba mươi năm trôi qua, hàng xóm xung quanh người thì chết người chuyển đi,  khu vực đó liền hoang vu từ đấy.

“Phụt, không phải chúng ta ngã xuống từ chỗ Tạ Bảo Khôn treo cổ đấy chứ?”

Phối hợp xem thuyết minh trong chương trình thần quái và ghi chép Nhiếp Hành Phong sắp xếp lại, Trương Huyền nhớ tới bé gái đã gặp trong cửa hàng, có lẽ cô bé chính là con gái của Tạ Bảo Khôn, cậu sờ sờ cằm: “Người đẩy anh xuống lầu khả năng là oán linh vợ của ông ta, nhưng kỳ quái là ở đó lại không có linh hồn của ông ta.”

“Hắn ta giết nhiều người như vậy, còn oán khí cái rắm gì, nói không chừng đã sớm đi đầu thai, ta khá hiếu kỳ là chỉ khâu mảnh như thế có thể giữ nổi thể trọng của hắn sao? Hay là hắn thích cách chết nghệ thuật đầu mình hai nơi?”

Hai vấn đề của Hamburger đều hỏi vào trọng điểm, Trương Huyền không trả lời được, quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong nói: “Bác sĩ phán đoán gia tộc Tạ Bảo Khôn có tiền sử bệnh tâm thần, có lẽ bị thu hồi bằng y khoa kích thích bệnh tình của ông ta phát tác, suy nghĩ của người bị bệnh tâm thần chúng ta không cần hiểu rõ, về phần dùng chỉ khâu treo cổ, dùng nhiều thêm mấy sợi là giải quyết được.”

“Vậy tại sao Tạ Phi lại làm ra việc giống tội phạm sát nhân kia?” Trương Huyền suy nghĩ một hồi, đột nhiên kêu to: “Lẽ nào hắn là Tạ Bảo Khôn chuyển thế? Nên những người bị hắn giết mới trăm phương nghìn kế muốn giết chết hắn?”

Nhiếp Hành Phong không trả lời, tuy rằng giả thiết này có phần khó bề tưởng tượng, nhưng cũng không phải không có khả năng. Những mạo hiểm trải qua trong mấy năm này nói cho anh biết, có đôi khi khiến người ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là sự cố chấp, cố chấp lệch với lẽ thường có thể khiến con người biến thành ác quỷ, cũng có thể biến quỷ thành người.

“Trước khi tìm được Tạ Phi, mọi suy đoán đều chỉ là suy đoán.” Chiếc xe con lái đến cửa bệnh viện, Nhiếp Hành Phong dừng xe, đưa ra kết luận — “Chúng ta nên xem vụ án bên Tiêu Lan Thảo trước đi.”

Hai người dưới sự hướng dẫn của Hamburger thuận lợi đi vào phòng bệnh, tới nhà xác dưới tầng hầm. Đã nửa đêm, hành lang phía ngoài nhà xác vắng vẻ khác thường, ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy, Trương Huyền đi phía trước, làm một dấu tay quấy nhiễu đừng trách trước cửa, dẫn đầu tiến vào.

Cửa vừa mở ra, hơi lạnh bên trong liền phả vào mặt, Trương Huyền rất mẫn cảm đối với nhiệt độ như tủ lạnh này, rùng mình một cái, trong nhà xác âm trầm, mang theo khí âm hàn hợp với hoàn cảnh, ngay cả đèn huỳnh quang cũng giống như đồ được sử dụng nhiều năm, yếu đến độ muốn nhìn rõ cảnh vật ở xa đều phải cố lắm mới thấy.

Trương Huyền sau khi tiến vào nhìn camera theo dõi trước, Hamburger dương dương tự đắc nói: “Yên tâm đi, ống kính đều bị ta đẩy ra rồi, đảm bảo không quay được các ngươi.”

Việc này giảm bớt cho Trương Huyền rất nhiều phiền toái, theo bảng số Hamburger nói mở tủ ướp lạnh tìm được ra, theo khí lạnh không ngừng lượn lờ, túi xác nhăn nhúm như kén tằm lộ ra trước mặt họ. Trương Huyền chắp tay hành lễ khấn một cái, sau đó kéo khóa kéo, lộ ra thi thể đông cứng như khối sắt bên trong.

Trên mặt nam thanh niên kết một tầng sương giá, nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta, trên mặt cậu ta bị chém mười mấy vết dao rất tàn nhẫn, thân thể cũng không may mắn thoát khỏi, tuổi tác nhìn qua không lớn lắm, lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà bị ra tay ác độc như vậy. Vết dao ở cổ được vá lại đơn giản, càng có vẻ thê thảm, rất rõ ràng bị ngoại thương chảy máu tới chết, ngay cả trình tự giải phẫu cũng bị lược bỏ, an tĩnh nằm trong tủ ướp đợi hỏa táng.

Nghĩ đến nỗi đau khổ khi người nhà nhìn thấy tử trạng của cậu ta, Nhiếp Hành Phong xao động trong lòng, có phần không khống chế được tâm trạng của mình, Trương Huyền thấy, ý bảo Hamburger đưa anh rời đi, nói: “Em phải làm việc, đừng cản trở em.”

Nhiếp Hành Phong lùi về phía sau mấy bước, liền thấy Trương Huyền lấy đạo bùa chiêu hồn ra, một tay gập ngón đặt lên giữa chân mày tử thi, một tay bắn cương hỏa đốt đạo bùa, nhẹ giọng hô: “Càn khôn tá vị, quỷ thần câu hành, thiên địa ngũ hợp mở ra, hồn phách trở về.”

Đây là bùa chú chiêu hồn đệ tử thiên sư hay dùng nhất, Trương Huyền dùng đến thành thục hoàn mỹ, nhưng qua lâu như vậy, hồn phách người chết vẫn mỏng manh, cậu không ôm nhiều hy vọng lắm với việc có thuận lợi chiêu hồn hay không. Chú ngữ giống nhau liên tục được niệm rất lâu, ngay khi cậu muốn từ bỏ, có một bóng người lay động xuất hiện trong đại sảnh, như kiêng kỵ cương khí trên người họ, bồng bềnh cách chỗ họ rất xa.

“Lâm Hữu Lộc.” Trương Huyền chiếu theo tên tra được gọi cậu ta: “Cậu bị thương khi đang tuần tra trên đường Hải An Tây à?”

Du hồn lửng lơ bất định, một lát sau mới chậm rãi lắc đầu.

Du hồn đã thoát khỏi cơ thể, thần trí mù mờ không rõ, không thể hỏi vấn đề quá phức tạp, Trương Huyền đành phải trực tiếp cắt vào vấn đề chính: “Vậy sao cậu lại nằm viện?”

“…Mệnh lệnh.”

Câu trả lời rất mơ hồ, Trương Huyền gần như phải dựng thẳng lỗ tai mới nghe thấy nó nói gì, nhưng nghe cũng chẳng khác gì không nghe, Trương Huyền cùng Nhiếp Hành Phong liếc nhau một cái, hỏi lại: “Mệnh lệnh của ai?”

Lại một hồi trầm mặc, du hồn nói: “Bộ đàm…”

Mệnh lệnh của bộ đàm?

Trương Huyền đoán rằng hơn phân nửa là thủ trưởng thông qua bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh cho cảnh sát tuần tra, cái này không quan trọng, cậu nhảy thẳng đến vấn đề tiếp theo: “Đồng nghiệp cùng tuần tra với cậu đâu?”

Lần này phản ứng của du hồn là lắc đầu, dường như cảm ứng được cái gì, khẽ run rẩy, Trương Huyền lo nó sẽ biến mất, hỏi sát sao: “Ai tập kích cậu trong bệnh viện? Người trung niên hay thanh niên?”

Du hồn có vẻ rất khẩn trương, tiếp tục liều mạng lắc đầu, Trương Huyền để không kích động nó, cố ý không nhắc tới chữ chết, nhưng nỗi sợ hãi tạo ra trước khi chết ảnh hưởng rất lớn đến nó, cho dù chỉ hơi suy nghĩ, đều sẽ khiến nó phản ứng mạnh.

Thấy hình thể nó càng lúc càng nhạt, thời gian gấp gáp, Trương Huyền đành phải lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra, đưa cho nó xem: “Là người này tập kích cậu à? Hắn có đả thương đồng nghiệp của cậu không?”

Không ngờ thấy ảnh chụp của Tiêu Lan Thảo, toàn thân du hồn run rẩy liên tục, luôn miệng nói: “Phải phải phải! Là hắn, Đại Hải cũng vào bệnh viện rồi…”

Câu trước chẳng ăn nhập với câu sau, Trương Huyền đầu hàng, có điều du hồn nói Tiêu Lan Thảo tập kích họ là ngoài dự liệu của cậu, đang muốn truy hỏi tiếp, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng xích vang leng keng, tiếng vang thăm thẳm kỳ ảo, cậu không thể quen thuộc hơn được nữa, mỗi lần gặp Bạch Vô Thường, hắn đều cố ý làm ra tiếng động phong cách thế này.

Quả nhiên, theo tiếng xích tới gần, vẻ mặt du hồn càng thêm đờ đẫn, không sợ họ như lúc đầu nữa, mà chủ động bay qua, đón tiếng vang đi tới.

Trương Huyền quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo màu xanh đậm xuyen qua cửa chính đi vào, bên hông người đàn ông buộc xích sắt, một đầu xích sắt nắm trong tay hắn, ra là người quen cũ — Người cùng họ kề vai sát cánh đối phó với ác quỷ trong Phong Đô – Mặt Ngựa tiên sinh.

Dưới chân Mặt Ngựa còn có một con ưng non đi theo, thấy bọn họ, ưng con rất phấn khởi bay tới, đầu tiên là vây quanh Hamburger kêu cục cục, rất nhanh lại bay tới chỗ Trương Huyền loanh quanh, nhưng rất tiếc chẳng ai hiểu nó nói gì.

“Chú Mã, trùng hợp vậy, chú cũng tới đây làm công cán à.”

Thấy là người quen đến, Trương Huyền để ưng con sang một bên, cười hì hì tiến lên chào hỏi, ánh mắt Mặt Ngựa đảo quanh giữa cậu và Nhiếp Hành Phong, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười ý tứ sâu xa.

“Hòa thuận rồi?”

Lần ở Phong Đô được Mặt Ngựa chiếu cố nhiều, Nhiếp Hành Phong gật đầu nói cảm ơn hắn, Trương Huyền lại cướp lời: “Đúng vậy, tuy rằng Chủ tịch giả quỷ gạt ta rất quá đáng, có điều nể mặt tiền, ta không tính toán với anh ấy nữa… Ơ, ngươi tới khóa hồn?”

“Đầu Trâu Mặt Ngựa không khóa hồn, chẳng lẽ tới uống rượu à?”

Mặt Ngựa tiện tay vung một cái, vòng xích sắt nhìn như nặng nề kia liền bay ra, quấn ngang hông du hồn kéo nó đến trước mặt mình, thấy hắn muốn dẫn hồn phách đi, Trương Huyền vội vàng cản lại: “Ta mất công phu hơn nửa ngày, thật vất vả mới gọi được nó lên, ngươi đừng ăn sẵn mà mang đi mất chứ, đợi ta hỏi thêm mấy vấn đề đã.”

Mặt Ngựa đưa tay vỗ lên trán du hồn, du hồn bị hắn vỗ, biểu cảm càng thêm đờ đẫn, thân hình lay động bất định, nếu không phải được xích sắt khóa lại, nó nhất định sẽ lập tức biến mất.

“Ngươi xem bộ dạng này của nó, còn có thể trả lời ngươi cái gì không?”

“Ngươi tự nhiên vỗ nó làm gò? Nó vốn đâu có ngơ ngác như thế!” Trương Huyền bị động tác của Mặt Ngựa chọc tức: “Nếu không phải ta chiêu hồn, giờ chỉ sợ ngươi còn đang đi khắp nơi tìm hồn phách của nó đấy, đây là cách ngươi báo đáp ta sao? Giúp thêm phiền?”

Cậu nói không sai, cảnh sát tuần tra trước khi chết từng chịu kinh hoàng cực lớn, khiến cho người vừa chết, hồn phách liền tan hết, nên Mặt Ngựa lần này mới cố ý đưa ưng con theo, để nó tìm kiếm giúp, không ngờ đụng ngay phải Trương Huyền chiêu hồn, coi như để hắn vớ được món hời, bộ dạng thở phì phì muốn xù lông của Trương Huyền, hắn cười nhìn Nhiếp Hành Phong.

“Hắn bình thường đều thế này à?”

“So với giờ còn tệ hơn, nếu hôm nay người tới là  Bạch Vô Thường, quả đấm của cậu ấy đã sớm vung đến.”

Nhiếp Hành Phong nói thì nói, lại hoàn toàn không có ý ngăn cản, thấy Trương Huyền xoay nắm tay, Mặt Ngựa sờ mũi một cái, một người diễn mặt đỏ một người diễn mặt trắng, đôi này phối hợp thật sự ăn ý, hắn cười khổ nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, nó bị dọa hồn phách không đủ, cho dù ta không tới bắt hồn, nó cũng không thể trả lời ngươi, hơn nữa lời quỷ nói ngàn vạn lần đừng cho là thật, tục ngữ nói quỷ thoại liên thiên, quỷ thoại liên thiên…”

“Ngươi đang nói chính mình à?” Trương Huyền cười nhạt: “Gọi Bạch Tiểu Thường tới, ta hỏi hắn.”

Lẽ nào vị thiên sư đại nhân này không nhìn ra là  Bạch Vô Thường chính là vì trốn cậu ta, mới cố ý đẩy nhiệm vụ khóa hồn này cho mình hay sao?

“Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng, chúng ta không biết chuyện dương gian.” Mặt Ngựa chìa chìa tay, vẻ mặt hết cách.

Được rồi, cậu cũng biết hỏi thăm âm sai về vụ án là làm khó người ta, thấy vẻ mặt cảnh sát tuần tra dại ra, cũng không hỏi được cái gì, Trương Huyền đành phải đứng sang bên cạnh, ý bảo họ có thể đi.

Ai ngờ Mặt Ngựa chưa cất bước, ưng con đã kêu lên trước, sau khi kêu mấy tiếng về phía Trương Huyền không nhận được lời đáp lại, trực tiếp nhảy lên mổ cậu, cánh tay Trương Huyền bị mổ đau, xuýt xoa hỏi Hamburger: “Thằng em nhà ngươi đang kêu cái gì vậy?”

“Cục cục cục!”

Hamburger quay đầu sang một bên, thành thật mà nói tiếng chim của ưng con nó cũng không hiểu lắm, Mặt Ngựa lại phì cười, phiên dịch thay nó: “Nó đang nỏi nhóc con nhà ngươi đang ở đâu?”

“Bé con nội trú trong cô nhi viện rồi, trong thời gian ngắn không gặp được nó.”

Tuy Trương Huyền cũng không biết vì sao vụ thiên phạt đã qua mà ông nội vẫn cố ý đưa Bé con tới Thường Vận, nhưng việc ông cụ sắp xếp họ cũng không tiện phản đối, thấy ưng con lại vừa bay vừa nhảy trước mặt mình, đành nói: “Muốn gặp nó, chỉ có thể tự mình đi, có điều quy chế nơi đó rất nghiêm, ngươi không vào được.”

Xung quanh cô nhi viện cương khí rất mạnh, cho dù là cậu và Chủ tịch cũng không trà trộn vào được, chứ nói gì tới một con ưng non do lông vũ hóa thành, nghe xong lời cậu, ưng con rũ đầu xuống, phát ra tiếng lầm bầm thất vọng.

“Cục… cục cục…”

“Đi!”

Nán lại hơi lâu, Mặt Ngựa ra dấu với ưng con định rời đi, lần thứ hai bị gọi lại, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Vụ án giết người xảy ra ở tiệm quan tài Tạ Ký ba mươi năm trước ngươi có biết không?”

Mặt Ngựa sửng sốt, Nhiếp Hành Phong nói tiếp: “Rất nhiều người chết oan, có lẽ sẽ không cam lòng bị khóa hồn, âm sai các ngươi nhất định rất đau đầu phải không?”

“Hình như có nghe nói qua, có điều chuyện quá ba mươi năm trước ta không rõ lắm, khi đó ta còn chưa làm âm sai đâu.”

“Hả? Thì ra phần công việc của Mặt Ngựa này cũng thay đổi biên chế à?”

Vô tình nghe thấy chuyện giật gân khó tin, Trương Huyền phấn khởi, Mặt Ngựa lại không chịu nói thêm nữa, dắt ưng con ra ngoài, Nhiếp Hành Phong ở phía sau hắn nói: “Gần đây chúng ta gặp chút phiền phức, khả năng liên quan đến án cũ trước đây, người trong nhà chúng ta đều mất tích ở tiệm Tạ Ký, nếu ngươi có thể cung cấp chút đầu mối, vậy thì vô cùng cảm kích.”

Bước chân Mặt Ngựa chợt ngừng lại, quay đầu hỏi: “Ai mất tích?”

“Tất cả người Trương gia ngoại trừ chúng ta.” Trương Huyền vẽ một vòng giữa cậu, Nhiếp Hành Phong và Hamburger.

Mặt Mặt Ngựa càng khó coi: “Sao lại thế?”

“Nếu ngươi muốn biết nội tình, ta cũng không ngại nói thêm một lần, nhưng có thể đổi một nơi khác không?” Trương Huyền hắt hơi một cái, xoa xoa hai cánh tay, nói: “Ta còn chưa quen kể chuyện ma trong nhà xác.”

Mặt Ngựa gật đầu với cậu, đi ra ngoài, hành động này chứng tỏ hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện ma của Trương Huyền. Trương Huyền nháy mắt với Nhiếp Hành Phong, bảo Nhiếp Hành Phong theo Mặt Ngựa ra trước, cậu thì tới tủ ướp kéo khóa túi xác của người chết vào, lại đóng cửa tủ, kết thúc nghi thức chiêu hồn, lúc này mới hắt xì vội vã ra ngoài.

Nhiếp Hành Phong cùng Mặt Ngựa đã đi tới cửa bệnh viện, trên đường kể lại đại khái chuyện ở cửa tiệm Tạ Ký, bởi kính chiếu yêu bị Sơ Cửu cầm đi, Mặt Ngựa không thể nhìn thấy vật gốc, sau khi nghe xong nói: “Nếu quả đúng là phệ hồn kính, vậy họ hẳn là tạm thời chưa nguy hiểm.”

“Vì sao?” Trương Huyền đuổi theo, nghe thấy họ nói chuyện, nhịn không được hỏi: “Sơ Cửu nói vật kia rất tà.”

“Trên đời này không có tà vật, chỉ có người tâm thuật bất chính.” Mặt Ngựa nhàn nhạt nói: “Đừng lo, họ không sao đâu.”

“Uầy, ngươi khẳng định vậy, có phải là…”

Lời của Trương Huyền còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy bóng dáng Mặt Ngựa mờ đi, cùng ưng con biến mất trước mắt họ, cậu chỉ nghe thấy tiếng cục cục của ưng con, đến khi âm thanh biến mất, họ đã không thấy đâu.

“Nói được một nửa đã trốn mất, người kiểu gì vậy!”

Mặt Ngựa ở phía xa nghe thấy Trương Huyền cáu kỉnh gắt lên, hắn mỉm cười, nói với ưng con đứng trên bả vai: “Chúng ta cũng không phải người đúng không?”

“Cục cục!”

“Đã ủng hộ nghe chuyện của người ta, thì không thể buông tay mặc kệ. Có điều ta phải quay về địa phủ báo cáo nhiệm vụ đã, ngươi đành cực khổ chạy một chuyến đi, Chung Khôi ngươi còn nhớ chứ? Chính là cái tên nhìn ngốc nghếch cho chúng ta không ít đồ cúng tế ấy.”

“Cục? Cục cục! Cục cục!”

Thấy ưng con liên tục gật đầu, Mặt Ngựa liền biết nó nhớ, lấy mấy tờ tiền âm phủ rải lên không trung, đó là đồ Chung Khôi đốt cho họ, bên trên dính khí tức của Chung Khôi, ưng con sau khi ngửi thấy giương cánh bay cao, hình thể mạnh mẽ trong nháy mắt hòa nhập vào bóng tối.

Mặt Ngựa nhìn nó bay xa, kéo ánh mắt về, nhìn du hồn buộc ở xích sắt, hắn kéo dây xích.

“Đi thôi, đoạn đường cuối của cuộc đời này hãy để ta đưa ngươi đi.”

Đợi đến lúc Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong lái xe tới, Mặt Ngựa đã sớm đi mất dạng, Trương Huyền không cam lòng ghé lên cửa sổ gọi ra bên ngoài: “Chú Mã, chú Mã, ông chú Mã?”

“Khứu giác của âm ưng nói cho ta biết, họ đều đi xa rồi, mau đóng cửa sổ lại, bên ngoài rất lạnh.”

Hamburger vừa nói xong, Trương Huyền liền hắt hơi một cái, vội vàng đóng cửa sổ xe lại, hỏi Nhiếp Hành Phong: “Chủ tịch, sao anh lại nói chuyện Tạ gia cho Mặt Ngựa?”

“Không phải em trách chiêu hồn làm lợi cho âm sai sao, vậy hãy để họ tiện đường giúp đỡ một chút là được.”

“Chủ tịch cao kiến!” Trương Huyền giơ ngón tay cái về phía anh, khen xong lại khiêm tốn thỉnh giáo: “Nhưng anh làm sao đảm bảo Mặt Ngựa sẽ giúp chúng ta?”

“Có giúp hay không thì chưa biết, song đã nói rồi thì có một nửa khả năng.”

Hamburger ở bên cạnh liên tục gật đầu: “Ta cược hai cái lông chim, Mặt Ngựa sẽ giúp!”

“Vì sao?”

“Đây là trực giác của âm ưng.”

Ở đây nào có âm ưng? Chỉ có một vẹt béo ú cần giảm cân thôi, Trương Huyền khịt mũi khinh thường ý kiến của Hamburger, lại hỏi Nhiếp Hành Phong: “Du hồn của Lâm Hữu Lộc nói người giết cậu ta chính là Tiểu Lan Hoa, có thực sự là thế không?”

“Cậu ta không nói vậy, cậu ta chỉ nói Tiêu Lan Thảo có đánh úp họ, nên cậu ta có thể là chỉ màn nổ súng trên phố kia, Mặt Ngựa không phải nói quỷ thoại liên thiên không thể tin à? Có lẽ không phải quỷ muốn nói dối, mà là ngay cả chính họ cũng không nhớ được những ký ức ấy.”

Giải thích này hợp tình hợp lý, Trương Huyền cũng không tin Tiêu Lan Thảo sẽ giết người, bôn ba liên tục hai hôm, cậu hơi mệt, tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt ngủ, Nhiếp Hành Phong không gọi cậu, lái xe một mạch về nhà.

Về đến nhà, Trương Huyền vội vã tắm một cái liền lên giường, lúc Nhiếp Hành Phong lên giường thì cậu đã ngủ rất say rồi, nghiêng người nằm phía bên trong, cơ thể hơi cong, động tác nhỏ này khiến cậu thoạt nhìn rất dễ bị ăn hiếp, Nhiếp Hành Phong bèn nằm sát vào cậu, cằm tựa lên vai, ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói: “Em không cần sợ, phải biết rằng bất kể tôi là thần thật cũng được, một phần của thần cũng tốt, đều sẽ không ra tay với em.”

Anh chưa bao giờ tin vào cách nói thân bất do kỷ, chỉ cần anh không muốn làm, thì không ai ép buộc được anh, cho dù Phó Yên Văn thực sự là thần Sát Phạt thì sao, nếu hắn gây bất lợi cho Trương Huyền, bản thân cũng sẽ không hề do dự mà giết hắn.

Cảm giác được khí tức của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền xoay người, mắt lam lơ mơ, dường như không nghe thấy anh nói gì. Nhiếp Hành Phong cũng không nói thêm nữa, cúi đầu hôn lên môi cậu, Trương Huyền thần trí mông lung, ngoan ngoãn đón nhận, Nhiếp Hành Phong cùng cậu trao nhau nụ hôn dịu dàng, nói: “Hình như rất lâu rồi chúng ta không làm?”

“Bởi vì lần trước anh làm em thiếu chút nữa không xuống được giường.”

“Trương Huyền, đây là em đang khen ngợi kỹ thuật của tôi à?”

Trước thế tiến công nhiệt tình của anh, Trương Huyền rất nhanh đã tỉnh lại, mỉm cười đáp lại hành động của anh, vốn rất mệt mỏi, nhưng lúc này đột nhiên có ham muốn, có lẽ nên hợp thời chơi trò thải dương bổ dương* một chút, việc này có thể sánh ngang hiệu quả mỗi ngày uống thuốc đắng.

(*Gốc là thải âm bổ dương – một phương pháp tu luyện đạo giáo, chỉ nam nữ thông qua giao hợp đạt được âm dương cân bằng trong cơ thể, theo Wiki.)

Đêm xuân hiếm có, ngày thứ hai Trương Huyền tỉnh dậy, hơn nửa buổi sáng đã qua, bữa sáng Nhiếp Hành Phong làm đối với cậu chẳng khác nào cơm trưa, ăn bữa cơm tình yêu tự tay người yêu làm, tâm trạng của Trương Huyền sáng sủa như bầu trời bên ngoài.

Hamburger rất có mắt nhìn không quấy rối họ, một mình bay tới biệt thự của mình tìm vui, Trương Huyền ăn cơm, thấy Nhiếp Hành Phong đang hý hoáy tượng gỗ, cậu hỏi: “Anh có kế hoạch gì à?”

“Tôi muốn tới bệnh viện lần nữa, hỏi tình hình cụ thể việc cảnh sát tuần tra được đưa vào viện chữa trị.”

Về phần tìm người có Sơ Cửu và Mặt Ngựa hỗ trợ, Nhiếp Hành Phong nghĩ so với anh và Trương Huyền đi điều tra có hiệu suất hơn nhiều. Dù sao tạm thời vụ án Tạ gia cũng chưa có đầu mối gì, không bằng làm rõ vấn đề của Tiêu Lan Thảo trước.

Trương Huyền đồng ý, vì lý do an hoàn, hai người trước khi tới bệnh viện hơi giả trang một chút. Nhiếp Hành Phong thay áo Jacket và quần Jean Trương Huyền bình thường hay mặc, Trương Huyền lại là áo bành tô màu đen thêm kính mắt viền vàng, tóc đổi thành màu hoa râm, giống phần tử tri thức rất có chiều sâu, bản thân cậu rất hài lòng với hình tượng này, Hamburger sau khi nhìn thấy lại cười đến rút gân cánh, trực tiếp té xuống sàn nhà.

“Có chỗ nào kỳ quái à?” Trương Huyền không hiểu hỏi Nhiếp Hành Phong.

“Không có.” Hamburger trả lời thay Chủ tịch, thở ào ào cười nói: “Chỉ là khí chất của ngươi hình như làm mất đi tiêu chuẩn, cho nên quần áo của Chủ tịch đại nhân ngươi vừa mặc vào, một giây sau liền biến thành hàng vỉa hè.”

Một tờ đạo bùa bắn tới, nếu không phải Hamburger né kịp, lông trên người nó sẽ bị vặt một nửa, ôm tim thầm kêu nguy hiểm thật, không đợi Trương Huyền nổi đóa thêm, vỗ cánh bay đi trước.

Hai người tới bệnh viện, Trương Huyền dùng chứng minh cảnh sát giả hỏi thăm được bác sĩ chẩn bệnh cho cảnh sát tuần tra đêm đó. Nhưng thái độ đối phương không muốn nói chuyện nhiều, nói lấy lệ rằng tất cả quá trình anh ta đã báo cáo lên cấp trên, vấn đề liên quan xin họ hãy trực tiếp đàm phán với bên trên. Trương Huyền uốn lưỡi mất một hồi lâu, anh ta mới cho biết hai cảnh sát tuần tra đều không bị thương trong vụ đấu súng, cùng lắm chỉ bị trầy xước nhỏ.

“Cảnh sát tuần tra và cảnh sát hình sự cũng không giống nhau, bắn nhau thế này cảnh sát hình sự đều chẳng coi ra gì, nhưng hai cảnh sát tuần tra thật sự bắt chúng tôi phải làm kiểm tra tỉ mỉ toàn diện, còn ở lại bệnh viện quan sát, nếu không phải ở lại bệnh viện, có lẽ họ còn chưa xảy ra chuyện.”

“Sao họ nhất định phải ở lại bệnh viện chứ?”

Trương Huyền hỏi sít sao, bác sĩ phát giác mình nói lỡ lời, lập tức ngừng cảm thán, hàm hồ nói: “Dù sao toàn bộ tiền chữa bệnh đều đã được trả, lại có thể nhân cơ hội nghỉ phép, nên liền nghỉ thôi, bệnh nhân muốn nằm viện, phía bệnh viện chúng tôi đương nhiên là phối hợp rồi.”

Anh ta nói xong cũng vội vã rời đi, khiến Trương Huyền muốn nhân cơ hội hỏi thêm vài tình tiết đều không thể, tốn nước bọt cả buổi, tình hình hỏi được lại không nhiều, Trương Huyền rất thất vọng, cùng Nhiếp Hành Phong ra khỏi phòng làm việc, nói: “Xem ra chuyện này đã bị người khác kiểm sóat, nên mọi người đều giữ kín như bưng, đừng nói xem băng ghi hình, ngay cả hỏi một ít nội tình cũng phiền toái như vậy.”

Nhìn ra được có người thao túng, bằng không không cớ gì cảnh sát tuần tra bị giết đêm trước, ngay cả kiểm tra thi thể cơ bản cũng không làm đã chuyển tới nhà xác, vấn đề là kẻ phía sau thao túng tất thảy là ai? Nhiếp Hành Phong nói: “Kỳ quái là, chuyện này lại không có báo cáo theo dõi tiếp sau đó, cũng không ai nhắc tới người đi đường vô tội gặp phải vụ đấu súng kia.”

“À đúng rồi, vừa rồi em quên hỏi.”

Tuy rằng dù có hỏi, cũng chưa chắc đã nhận được lời đáp, hai tay Trương Huyền đút túi áo cân nhắc xem phải dùng pháp thuật gì mê hoặc bác sĩ, phối hợp với yêu cầu của cậu mà nói ra chân tướng. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy với năng lực của mình, làm vậy đã phiền thì chớ lại không đạt được hiệu quả thực tế, không khỏi thở dài.

“Sớm biết thế lúc trước học thêm chút tâm lý ám thị thì tốt rồi, chí ít học của Tiểu Lan Hoa một ít thuật mê hoặc, cặp mắt đào hoa của tên kia liếc một cái, dù là người sắt cũng bị hắn mê hoặc.”

“Em nói gì?”

Nhiếp Hành Phong hỏi rất nôn nóng, Trương Huyền cho là anh ghen, cười hì hì vỗ vỗ vai anh, an ủi: “Chủ tịch, anh không cần khẩn trương vậy đâu, em nói bị Tiểu Lan Hoa mê hoặc đều là người bình thường, may mà em không bình thường.”

Ai nói cái này với cậu!

Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong rất buồn cười: “Tôi đột nhiên nghĩ thuật mê hoặc của Tiêu Lan Thảo lợi hại như vậy, nếu hắn muốn hỏi cảnh sát tuần tra điều gì, là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải giết người. Thủ pháp giết người kiểu này càng giống coi nó như một trò chơi, cho dù đối phương đã chết, vẫn không biết mệt mà không ngừng cắt dao lên người cậu ta, để đạt được sự thỏa mãn của bản thân.”

“Sao lại có loại biến thái đến vậy nhỉ?”

Trương Huyền nghe đến lạnh lòng, chỉ cảm thấy kẻ như vậy còn kinh khủng gấp trăm lần ác quỷ, nếu không kịp thời bắt hung thủ, không biết kế tiếp còn có người bị hại nữa không, mà bên phía cảnh sát cấp cao lại chẳng biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cứ đè vụ án kinh khủng như vậy xuống.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, ở cửa bệnh viện đi lướt qua một người đàn ông từ đối diện đi tới, người rất bỉnh thường, Trương Huyền không chú ý, Nhiếp Hành Phong lại dừng bước, nói: “Tô Dương.”

“Tô… gì?”

“Tô Dương, người làm nghề tự do bán ảnh chụp cho em trong vụ thiên phạt.”

Được Nhiếp Hành Phong nhắc nhở, Trương Huyền nhớ ra, lập tức quay đầu nhìn, Tô Dương thường sưu tầm viết những tin tức nóng, so với việc tới bệnh viện khám bệnh, Trương Huyền càng tin rằng anh ta tới tìm tin tức hơn.

Vừa nghĩ tư liệu Tô Dương tìm được biết đâu sẽ giúp đỡ cho vụ án của họ, Trương Huyền quay người đuổi theo, rất thân thiết vỗ vai anh ta, gọi: “Tô Dương.”

Tô Dương bị cậu vỗ giật mình nhảy dựng lên, quay đầu cảnh giác quan sát cậu, vẻ mặt ngài nhận nhầm người rồi, Trương Huyền tháo kính mắt xuống: “Tôi là Trương Huyền, thám tử tư từng mua ảnh chụp của anh.”

“Là các anh à.”

Tô Dương thấy Nhiếp Hành Phong theo đến, nhận ra họ, lập tức trở nên nhiệt tình hẳn, hỏi: “Sao các anh lại ăn mặc thế này?”

“Cần để chạy án chứ sao, thế nào? Nhìn thần sắc anh hẳn là gần đây sống không tệ, lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng anh đã tự sát rồi cơ, định nói thật chẳng có lòng gì cả, sau khi tự sát cũng không báo tin cho anh em.”

Trương Huyền em có thể đừng nói trực tiếp như thế được không?

Nhiếp Hành Phong tỉnh rụi bấm một cái vào lưng cậu, cũng may Tô Dương không để ý, cười ha ha nói: “Vốn định giải quyết xong vụ án kia rồi chết, nhưng sau khi vụ án giải quyết tôi lại nhận vài công việc, muốn chết cũng không được, cứ như vậy kéo dài tới bây giờ, mấy tháng nay làm rất thuận lợi, kiếm được một khoản nhỏ, đột nhiên cảm thấy cuộc đời vẫn còn rất tươi đẹp.”

“Tiền tài thay đổi cuộc sống, suy nghĩ của anh vô cùng chính xác.”

Nói lung tung dẫn đến lưng Trương Huyền lại bị húc một cái, Tô Dương lại luôn miệng nói phải, nhìn họ, hạ giọng hỏi: “Không phải các anh chạy vụ án đánh lén cảnh sát đấy chứ…”

Trương Huyền làm một dấu tay bingo, đúng là đi mòn giày sắt không tìm được, vô tình không tốn sức lại tìm ra, trực giác nói cho cậu biết nhất định có thể moi được không ít tin tức từ chỗ Tô Dương, cười hì hì nói: “Tìm một chỗ tâm sự đi, tôi rất hứng thú với tin tức của anh, mất bao nhiêu tôi cũng mua.”

“Đi theo tôi.”

Tô Dương không hổ là người thường chạy tin tức khắp nơi, hết sức quen thuộc cảnh quan gần đây, anh ta đưa hai người tới nhà hàng nhỏ bên cạnh bệnh viện, đã qua giờ cao điểm dùng cơm, nhà hàng rất vắng vẻ, Tô Dương ngồi xuống chỗ ngồi sát cửa sổ, tùy tiện gọi mấy phần điểm tâm, nói: “Đừng nhìn giờ này vắng người, đến lúc ăn cơm, ở đây rất được chào đón, những bác sĩ y tá kia đều thích tới dùng cơm, rất dễ nghe ngóng được tin tức.”

Mánh khóe theo dõi manh mối siêu thành thạo, Trương Huyền cảm thấy Tô Dương có thể kiêm luôn nghề trinh thám rồi, hỏi: “Vụ đánh lén cảnh sát ti vi cũng đưa tin rồi, sao anh vẫn còn theo đuổi tiếp?”

“Nhắc tới cũng khéo, đêm đó lúc hai người cảnh sát tuần tra được đưa tới, tôi vừa vặn cũng ở đây, buổi trưa hôm đó tôi cùng bạn ăn nhiều lẩu quá, kết quả bị viêm dạ dày cấp tính, hết cách đành phải tới truyền nước.”

Ai ngờ đang truyền dịch được một nửa, anh ta liền thấy cảnh sát tuần tra cả người toàn máu được đưa tới cấp cứu, các y tá đều qua hỗ trợ, khiến trong phòng cấp cứu chỉ còn lại mình anh ta, trực giác của người làm báo cho anh ta biết có gì đó có thể khai thác, lập tức dùng di động lên mạng kiểm tra, rất nhanh đã tra ra được sự việc đánh lén cảnh sát xảy ra trên đường Hải An Tây.

Để tranh được tin tức đầu tiên, anh ta bất chấp truyền nước, tự cầm bình dịch chạy đến dò la tin tức, nhưng thấy trong trung tâm cấp cứu có rất nhiều người vây quanh, nhìn qua giống như cảnh sát mặc thường phục.

Các bác sĩ đều đang làm cấp cứu cho bệnh nhân, lúc đó anh ta còn nghĩ trong bụng làm cảnh sát quyền lợi thật không nhỏ, một câu đã có thể điều hết bác sĩ qua. Ai ngờ sau đó nghe y tá rút kim cho anh ta nói hai cảnh sát tuần tra hoàn toàn không bị thương, máu trên người là của người qua đường bị ngộ thương, còn nhỏ giọng than phiền nói bây giờ cảnh sát quá yếu, chẳng bị thương chỗ nào mà đã sợ đến mức thần trí hoảng hốt, cuối cùng vẫn là thủ trưởng của họ thương lượng với phía bệnh viện, để họ ở lại viện nghỉ ngơi.

“Biết đâu người ta tổn thương đến nội tạng thì sao, ở lại bệnh viện quan sát cũng là bình thường.”

“Hoàn toàn không bị thương, bất kể là ngoại thương hay nội thương.” Tô Dương nói như đinh đóng cột.

Lúc đầu anh ta cũng nghĩ như Trương Huyền, nhưng sau đó phát hiện tin tức được báo cáo quá không giống với sự thực, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Vì vậy ngày thứ hai lại lấy cớ truyền nước để tới bệnh viện, lại nghe được tin tức người qua đường trúng đạn được hỏa táng, điều này càng không thích hợp, liền tìm một cơ hội xông vào phòng bệnh của cảnh sát tuần tra, phát hiện không phải họ sợ, mà là tâm thần không ổn định, dáng vẻ nặng nề tâm sự, đáng tiếc chưa đợi anh ta hỏi nhiều, đã bị cảnh sát thường phục cưỡng chế bắt đi khỏi.

“Cảnh sát thường phục gì?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Nghe nói là cảnh sát phái tới bảo vệ bọn họ, có phải rất quái lạ không, chỉ là hai cảnh sát tuần tra bình thường ngẫu nhiên bị cuốn vào vụ đấu súng thôi, cần đặc biệt phái người bảo vệ sao? Lúc đó tôi cảm thấy đúng là chuyện bé xé ra to, không ngờ chưa được bao lâu, họ thật sự bị ám sát, thật đáng sợ!”

“Biết sợ anh còn điều tra, anh không sợ sẽ gặp phải kết cục giống họ à?”

“Sợ chứ, nhưng nếu không điều tra ra chân tướng, nói không chừng sẽ còn có người bị hại, nên liền cắn răng tiếp tục điều tra.”

Nào ngờ vừa điều tra một cái lại khiến anh ta tìm ra được rất nhiều tin tức khiến người ta giật mình — Hai cảnh sát tuần tra nhập viện là bị ép buộc, mấy cảnh sát thường phục tới bảo vệ họ trên thực tế là đang giám sát họ; người qua đường vô tội bị bắn chết không có thân thích tới nhận xác, cảnh sát cũng không điều tra thân phận y, liền trực tiếp đưa đi hỏa táng; vụ án xảy ra chưa bao lâu trong bệnh viện người người đã bắt đầu nín thinh, không ai nhắc tới sự kiện đấu súng đêm đó nữa. Trong thời gian này anh ta lục tục tới bệnh viện vài lần, sau khi thấy cảnh sát thường phục bị rút đi, còn tưởng là mình có cơ hội đi hỏi nội tình, không ngờ đêm đó cảnh sát tuần tra liền bị giết hại bỏ mình.

“Cái gì? Anh thấy họ bị giết?”

Ánh mắt Tô Dương hơi lóe lên: “Cũng không thể nói là nhìn thấy, chỉ là lúc tới phòng bệnh của họ thì phát hiện chuyện quái lạ, nên tôi liền lưu ý một chút.”

Anh ta lấy camera ra, camera từng được cải tạo đặc thù, rất thích hợp để chụp ảnh, mà anh ta liền mượn cái máy camera này để chụp lại tình huống lúc đó.

“Nhìn người này.” Tô Dương mở ảnh chụp bên trong ra đưa cho họ xem: “Tôi đợt đó vẫn luôn loanh quanh ở khoa ngoại, lại chưa từng thấy bác sĩ này, mấy hôm này ngoài kiểm tra phòng theo thông lệ ra, nhân viên y tế cũng không tới gần phòng bệnh của cảnh sát tuần tra, cho nên nhìn thấy ông ta, tôi cảm thấy kỳ lạ, liền chụp lại, vốn định tìm cơ hội điều tra kỹ càng một chút, đáng tiếc chụp không thành công, không thể nào tra ra.”

Trong hình là một người đàn ông cao mặc áo dài trắng, bởi ánh đèn quá mờ, mặt của ông ta có vẻ hơi mờ, chỉ có thể phán đoán bằng cảm giác ông ta khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, hay tay đút trong túi, trên cổ đeo ống nghe, trước ngực còn cài bảng tên, nhưng bởi vì nghiêng người, bảng tên bị che quá nửa.

“Chủ tịch, anh nói có phải ông ta đang cầm dao mổ trong túi không?” Nhìn túi áo người đàn ông, Trương Huyền hỏi.

Nhiếp Hành Phong không trả lời, mà hỏi Tô Dương: “Vậy sau đó anh có gặp lại ông ta không?”

“Không, tôi hỏi thăm y tá, các cô ấy hình như cũng không biết người này, đáng tiếc lúc đó tôi chỉ lo chụp ảnh, không để ý đến tên ông ta.”

“Đầu mối quan trọng như vậy, anh không nói cho cảnh sát?”

Tô Dương cười khẩy, khinh thường nói: “Cảnh sát? Quên đi, tôi còn chưa muốn bị giết chết lặng yên không tiếng động như cảnh sát tuần tra đâu.”

“Sao anh khẳng định chuyện này là nội bộ cảnh sát làm?” Tuy nhìn từ đủ loại dấu vết trước mắt, khả năng này rất lớn, nhưng hành động của Tô Dương Trương Huyền không tán thành, nói: “Anh một mình thăm dò, như vậy cũng rất nguy hiểm.”

“Tôi biết, có điều…” Tô Dương giữa chừng đem lời nuốt vào, cho họ một dấu tay bất đắc dĩ, lại đưa một tấm ảnh khác ra cho họ xem: “Cái đêm cảnh sát tuần tra bị đưa tới, không phải có rất nhiều cảnh sát thường phục tới bệnh viện sao? Tôi có chụp được một người trong đó.”

Lúc đó nhân viên y tế vội vàng cấp cứu người bị thương, hiện trường trong hình tương đối hỗn loạn, cự ly chụp của Tô Dương lại rất xa, nên chỉ chụp được nửa mặt, từ đường nét gò má của người đàn ông có thể thấy được đó là một người khá cương nghị quyết đoán, nói cách khác, người này không dễ chọc, thật khó cho Tô Dương đi truyền dịch còn dám chụp ảnh, nếu bị phát hiện, kết cục của anh ta nói không chừng cũng giống như cảnh sát tuần tra.

Nhiếp Hành Phong cầm di động xem, anh cùng Trương Huyền đều không nhận ra người đàn ông này, nhưng anh nghĩ nếu là người quen của anh, nhất định có thể liếc một cái là nhận ra y.

“Hỏi đồ đệ đi?” Trương Huyền ở bên cạnh đề nghị: “Tên kia là nhị thế tổ trong giới cảnh sát, hẳn là không có ai mà cậu ta không quen.”

Nhiếp Hành Phong đồng ý, Trương Huyền liền hỏi Tô Dương giá hai tấm ảnh, nhưng trên người cậu không nhiều tiền mặt lắm, đành phải quay đầu nhìn Nhiếp Hành Phong, Nhiếp Hành Phong không nói gì, móc ví ra, lấy hai vạn đưa cho Tô Dương, Tô Dương sợ hết hồn, luôn miệng nói: “Chỉ là hai tấm ảnh thôi mà, nếu các anh có hứng thú, thì tặng cho các anh là được, không cần tiền đâu.”

“Vẫn là việc chung làm chung thì tốt hơn.” Nhiếp Hành Phong một lời hai ý nói: “Hiếu kỳ là chuyện tốt, nhưng rất nhiều chuyện không nhất định phải báo cáo ra.”

Nghe ra ngụ ý của anh, ánh mắt Tô Dương đảo quanh giữa họ, là người chạy tin tức quanh năm, anh ta đương nhiên nhìn ra quan hệ của họ, sảng khoái nhận tiền, cười nói: “Yên tâm, yên tâm, tôi là người viết lách tự do, không phải đội săn ảnh.”

Trương Huyền giờ mới hiểu được dụng ý của Nhiếp Hành Phong, quan hệ của cậu và Nhiếp Hành Phong mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng cũng không hy vọng bị viết bậy, thấy Tô Dương là một người thông minh, hẳn là có chừng mực.

Tô Dương chuyển ảnh chụp cho Trương Huyền, lại nhìn đồng hồ, gọi nhân viên cửa hàng tới, gói thêm mấy phần điểm tâm, cười nói với họ: “Có một mình, lười làm cơm, cái này coi như bữa tối của tôi.”

Chốc lát sau, nhân viên cửa hàng đưa hộp cơm đã gói lại cho Tô Dương, anh ta cất xong rời đi, Nhiếp Hành Phong xuyên qua cửa sổ nhìn anh ta đi qua đường cái, tới cửa bệnh viện lấy xe, nói với Hamburger: “Theo anh ta, báo lại hành tung của anh ta khi có thể.”

Để không dọa người khác, từ lúc Tô Dương xuất hiện, Hamburger liền không nói nữa, hơn nữa nhiệt độ trong quán cơm vừa phải, nó tựa trên vai Trương Huyền ngủ gật, nghe nói lại phải đi theo dõi, nó rất không tình nguyện duỗi người, có điều người ra lệnh chính là Chủ tịch đại nhân, nên nửa lời vô ích cũng không có, đã cấp tốc bay ra ngoài.

Trương Huyền rất khó hiểu, nhìn Tô Dương lái xe máy* đi ra, quẹo vào làn xe chạy xa, cậu hỏi: “Sao phải theo dõi? Lẽ nào Tô Dương đang nói dối?”

(*Nguyên văn: Tiểu mê dương – một loại xe máy nhỏ như Vespa, chả biết tên là gì.)

“Anh ta hẳn không nói dối, nhưng chắc chắn che giấu một vài sự thực.”

Kinh nghiệm quanh năm đàm phán nói cho Nhiếp Hành Phong biết, lúc kể lại ánh mắt Tô Dương lay động, nói chuyện ấp úng, quá nửa là có việc khó nói: “Anh ta không phải là một người có tinh thần trọng nghĩa quá lớn, trừ phi có nguyên nhân gì thúc đẩy anh ta dù biết rõ điều tra rất nguy hiểm, lại vẫn không thể không đi thu thập tin tức.”

“Đó là chính là lòng hiếu kỳ mạnh.” Trương Huyền bình chân như vại nói: “Đổi là em gặp chuyện thế này, cũng sẽ truy cứu ngọn ngành để tìm ra chân tướng.”

Trần đời này không có mấy người có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như em đâu Trương Huyền.

Nhiếp Hành Phong liếc nhìn người yêu, không nói ra lời chế nhạo, hai người ra khỏi nhà hàng, lái xe chưa bao lâu đã nhận được điện thoại của Hamburger, báo cho họ biết tuyến đường của Tô Dương, để họ đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment