Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 103

Trương Huyền bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đáng ghét gọi dậy, không biết kềm

chế mà phóng túng dẫn đến hậu quả là đang vùi mình vào trong chăn nệm mềm mại,

đến đầu ngón tay út cũng lười cử động, cái đồng hồ hình chiêu tài miêu ở đầu giường

vẫn liên lục gào thét, mỗi năm phút đồng hồ sẽ tự động reo lại, cậu thật sự đã nhịn hết

nổi nữa, đưa tay lấy nó nhấn vào trong chăn, thế là tiếng chuông biến thành tiếng đĩa

CD bị hư rầu rĩ.

Ngoài cửa sổ hình như trời đang mưa, trời mưa lâm râm, vào mùa này thì quả là rất

đáng ngạc nhiên, kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng trong phòng ngủ rất yếu ớt, nhưng mà

theo như thời gian trên đồng hồ treo tường thì giờ này đã không còn sớm.

Trương Huyền vò đầu, không nhớ nổi tối hôm qua mình được chiêu tài miêu bế về

phòng ngủ như thế nào, nhưng sự chăm sóc chu đáo sau lúc tình cảm mãnh liệt thế

này cậu cực kì thích, Niếp Hành Phong là một người yêu rất tốt, anh vĩnh viễn đều để ý

đến tâm tình của mình, Trương Huyền ảo não bứt tóc, cảm giác tuyên thệ trong quá

khứ của mình càng lúc càng xa vời, chính mình từng thề trong tương lai không xa sẽ

trở mình.

Chủ tịch anh quá dịu dàng, như vậy là rất không có nguyên tắc biết không!

Cậu tự gào thét trong lòng, đứng lên, lắc lư đi xuống lầu.

Trong phòng ăn tỏa ra mùi thơm thức ăn, Niếp Hành Phong thì đang chuẩn bị trong

phòng khách, anh đã quần áo chỉnh tề, hình như sắp ra ngoài.

"Sáng sớm Ngụy Chính Nghĩa điện thoại tới, bảo rằng có liên lạc với người tổ chức

bữa tiệc kia, nhưng đáng tiếc trước đó máy tính của họ bị virus tấn công, dẫn đến bị

thiệt hại nặng, danh sách kia đã biến mất, cho nên đầu mối này tạm thời bị chặn đứng,

hôm nay cậu ta sẽ đến chỗ mấy biệt thự và vào thôn hỏi lại xem sao." Thấy Trương

Huyền xuống lầu, Niếp Hành Phong chuyển tiếp nội dung điện thoại nhận được sáng

này lại cho cậu.

Trương Huyền mới vừa dậy, đầu óc vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cả buổi

mới tiêu hóa được lời của Niếp Hành Phong, vội hỏi: "Virus là do trùng hợp hay là do

có người cố ý làm?"

"Rất khó nói, nhưng mà nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là kết quả đối với

Ngụy Chính Nghĩa mà nói rất không ổn."

Niếp Hành Phong thắt cà vạt chỉnh tề, mặc áo khoác vào, Trương Huyền xem đồng hồ,

vội hỏi: "Phải đi làm rồi sao? Vẫn chưa tới giờ mà."

"Ở công ty có chút chuyện, tôi phải lập tức đến đó ngay chuẩn bị dự họp ban quản trị."

Niếp Hành Phong bước đến, hôn lên trán Trương Huyền, sau cùng là tặng cậu một nụ

hôn chào buổi sáng, "Từ hôm nay trở đi em được nghỉ phép rồi, ở nhà ngoan ngoãn

nghỉ ngơi đi."

"Chủ tịch, chờ tôi một chút, tôi cũng đi nữa."

Nụ hôn chào buổi sáng thành công kéo thần trí Trương Huyền ra khỏi mớ hỗn độn,

thấy Niếp Hành Phong phải đi, cậu gọi, Niếp Hành Phong dừng bước, quay lại nhìn cậu,

cảm thấy kì lạ tại sao hôm nay cậu lại có hứng thú theo mình đi làm.

Trương Huyền lấy tốc độ ánh sáng chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhanh chóng chạy

về, tiện tay cầm một miếng bánh mì nhét vào miệng, tròng áo khoác vào như gió, Niếp

Hành Phong thấy cậu vội vàng như vậy, cảm thấy rất buồn cười, bước về phía sa lon

ngồi xuống nói: "Cứ từ từ mà ăn, tôi cũng không phải là không có thời gian."

"Vậy anh ngồi một lát, tôi xong ngay."

Trương Huyền mặc áo khoác xong, miếng bánh mì kia cũng đã chui tọt vào bụng,

nhưng nếu chủ tịch vẫn có thời gian thì cậu vẫn nên múc một ít cháo, ngồi xuống, dùng

tốc độ nhanh nhất xử lí xong hết đồ ăn sáng Niếp Hành Phong đã chuẩn bị cho cậu,

sau đó vội vội vàng vàng chỉnh đốn lại, cầm lấy cặp, nói: "Đi thôi."

"Thật ra em cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng không sao." Niếp Hành Phong hiểu rõ tâm tư của

Trương Huyền, khuyên.

Câu trả lời của Trương Huyền là kéo tay anh ra cửa, "Đợi ở nhà không có ích lợi gì, vụ

án đã có đồ đệ lo rồi, còn lại tôi chỉ việc coi sóc chuyện của anh là tốt nhất, đừng lo, tôi

sẽ không để kẻ khác ức hiếp anh đâu."

Niếp Hành Phong cảnh giác nhìn cậu, trực giác mách bảo rằng đoạn đối thoại tối qua

của mình và Giovanni tiểu thần côn có nghe thấy.

"Rốt cuộc em nghe được bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, nhưng mà vừa vặn đúng ngay đoạn mà tôi muốn biết."

Cho nên trong tình thế khó khăn này, cậu không đến bên chủ tịch cùng kề vai sát cánh

chiến đấu thì còn phải đợi đến bao giờ? Án của nhà họ Bùi còn dang dở không có tiền,

cho dù có tiền đi nữa, cũng không thể đặt ngang hàng với Niếp Hành Phong được,

trong lòng cậu, chủ tịch mới là quan trọng nhất, về phần sống chết của những kẻ khác,

không liên quan gì đến cậu cả.

Tới công ty Niếp thị, Trương Huyền kè kè đi vào cùng Niếp Hành Phong, bình thường

lúc cậu có thời gian rảnh đôi khi cũng hay tới đây lang thang, nhưng hôm nay bước vào,

lại cảm thấy rõ ràng là rất khác, có một loại sức ép đè nặng lên bầu không khí nơi đây,

tại tầng trệt của tòa nhà công ty có màn hình trình chiếu các biểu đồ thị trường tài chính

chứng khoán, Trương Huyền không biết về thị trường chứng khoán, nhưng nhìn biểu

đồ đường màu đỏ có xu hướng lao dốc không phanh cũng biết tình hình không mấy lạc

quan, quay lại nhìn Niếp Hành Phong, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn

không để ý đến.

"Rất không ổn đúng không?" Bằng không cũng sẽ không tổ chức cuộc họp ban quản trị.

"Không quá tốt." Niếp Hành Phong mỉm cười thản nhiên thông báo: "Nhưng bây giờ

nhà nào cũng bất ổn y như vậy, cho nên đều như nhau cả."

Hai người dùng thang máy riêng đi lên, bốn vách kính của thang máy phản chiếu hai

cái bóng dài của hai người, Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền bên cạnh mình, lần

đầu bọn họ gặp nhau ở công ty, cũng là lúc đi cùng thang máy, cậu vô cùng đáng yêu

quấn lấy mình không ngừng tuyên truyền học thuyết đạo giáo, còn lôi kéo anh rủ đi ăn

khuya, tìm cơ hội đến nhà anh ăn vạ không chịu đi, mà anh lúc đó rõ ràng căm thù thần

đạo đến tận xương tuỷ, thế là lại luôn chiều ý để Trương Huyền làm càn, bây giờ nghĩ

kĩ lại, thật ra anh chưa từng có lần nào thật sự từ chối được Trương Huyền cả, thậm

chí còn dung dưỡng cho cậu, mặc dù biểu hiện ra ngoài là không vừa ý, nhưng thật ra

trong lòng thích muốn chết luôn ấy nhể?

"Trương Huyền, em có cảm thấy ở đây rất quen không?" Niếp Hành Phong dạt dào

cảm xúc hỏi.

"Đương nhiên là quen rồi, tôi thường xuyên đến đây tìm anh mà." Trương Huyền khó

hiểu nhìn anh.

Niếp Hành Phong cười khổ: "Không phải kiểu quen đó."

"Vậy thì là kiểu nào? Lại làm cho chủ tịch cười đến là mờ ám như vậy?" Trương Huyền

nghiêng đầu: "Tôi không nhớ chúng ta từng "chơi trò chơi" trong thang máy nha,

chuyện kích thích như vậy, không thể nào không nhớ được."

Một ngụm máu xém tí nữa thì phun ra, Niếp Hành Phong thông minh ngậm miệng lại.

Nói nhiều như vậy làm gì? Lúc đó tuy rằng mỗi ngày đều khắc khẩu, nhưng nhớ lại lại

khiến người ta phải mỉm cười, chuyện xưa chỉ một mình anh nhớ thôi là được rồi, khều

khều tay Trương Huyền, Niếp Hành Phong mỉm cười nói: "Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cố

gắng tạo ra nhiều hồi ức hơn nữa, để bù lại khoảng thời gian tiếc nuối kia."

"Chủ tịch anh thiệt không có chuyện gì chứ?" Trương Huyền lo lắng nhìn anh, "Nói tầm

bậy tầm bạ, hay là anh cần đi khám tâm thần?"

Trước khi Niếp Hành Phong kịp ói máu, đinh một tiếng, thang máy rất thức thời lên đến

tầng cao nhất.

Niếp Hành Phong chặn cửa thang máy lại, rất lịch thiệp làm động tác mời Trương

Huyền, được chiêu tài miêu phục vụ, cái cảm giác này thiệt tốt đẹp biết bao, Trương

Huyền đắc ý ra khỏi thang máy, quẹo phải, thẳng tiến về phía phòng họp.

Niếp Hành Phong mỉm cười ra khỏi thang máy, theo sau Trương Huyền, nhưng lập tức

bước chân hơi chậm lại, cảm thấy được một thứ gì đó rất quái dị, theo bản năng anh

ngẩng đầu lên nhìn thang máy đang xuống tầng trệt, Trương Huyền cho đến bây giờ

chưa hề lên tầng này, làm sao cậu biết được vị trí phòng họp?

"Sao vậy?" Trương Huyền xoay người.

"Không có gì."

Niếp Hành Phong vội vàng đuổi theo, lắc đầu vẫy hết những cảm giác mới vừa rồi ra

hỏi trí óc.

Trong phòng họp ban quản trí đã có không ít người đến, thấy Niếp Hành Phong xuất

hiện, tất cả mọi người đều đứng dậy chào anh, quan hệ giữa Trương Huyền và Niếp

Hành Phong mọi người trong công ty đều biết, cho nên không ai cảm thấy bất ngờ

trước sự xuất hiện của cậu, trong tình thế chấn động này mà cậu không xuất hiện thì đó

mới là kì lạ.

Niếp Hành Phong chào mọi người xong, nói với Lý Đình: "Đã đến gần đông đủ rồi,

chuẩn bị một chút nữa thì có thể bắt đầu."

Lý Đình gật đầu, chuyển tài liệu đã chuẩn bị xong đến trước mặt Niếp Hành Phong, sau

đó chuyển sang màn hình trước mặt, lúc này một vị giám đốc đứng bên cạnh mới dè

dặt bước tới hỏi: "Vẫn còn một vài vị chưa đến, có nên chờ thêm chút nữa không?"

"Vẫn chưa thông báo cho họ à?" Niếp Hành Phong hỏi.

"Đã thông báo rồi nhưng không có phản hồi."

Trong thời điểm thế này, thân là cổ đông lớn, chẳng có lí do gì hoàn toàn bỏ mặc tình

hình phát triển của công ty, Niếp Hành Phong nheo mắt, ý bảo Lý Đình chờ một chút,

nhưng không lâu sau một vị giám đốc khác đứng dậy nói: "Không cần đợi nữa đâu,

những vị ấy sẽ không trở lại."

Niếp Hành Phong không hỏi gì, chỉ nhìn người ka, bị nhìn chằm chằm đến hốt hoảng,

ánh mắt của giám đốc kia mất tự nhiên lảng sang một bên, khẽ nói: "Tối hôm qua tôi

nhận được tin tức, Trần tổng bệnh tim tái phát, Lý tổng bị tai nạn giao thông, còn hai vị

nữa, có người nói rằng có việc phải ra nước ngoài, cổ phần công ty chuyển lại cho

người của ông ấy."

Một hòn đá tạo ra ngàn đợt sóng, trong phòng họp lập tức nổi lên tiếng bàn luận xôn

xao, Trương Huyền cả giận, lớn tiếng chất vấn: "Chuyện lớn như vậy tại sao tới bây giờ

anh mới nói?"

Theo lý thì bản thân là người ngoại đạo, mặc kệ là có quan hệ gì với chủ tịch cũng

không có tư cách lên tiếng trong cuộc họp của ban quản trị, nhưng mà do khiếp sợ

trước uy nghiêm của Trương Huyền, vị giám đốc kia không dám trả lời, cúi đầu chẳng

biết đang lẩm bẩm cái gì, Trương Huyền định hét tiếp, Niếp Hành Phong lại lắc đầu với

cậu, ý bảo cậu yên tâm ngồi xuống đừng nóng.

Trong thời gian ngắn mà bốn vị giám đốc gặp chuyện không may, thế mà chẳng ai nói

với anh, căn bản là mọi người đã thông đồng với nhau rồi, những thủ đoạn xấu xa này

Niếp Hành Phong lười nhắc đến, tiếp xúc lâu ngày với vô số việc quỷ quái, anh ngược

lại nghĩ có đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, nhất là những lúc liên lụy đến

lợi ích của bản thân.

Chủ tịch bị hạ bệ, chẳng qua là thay một người thôi, chỉ cần công ty không có việc gì,

ban quản trị vẫn là ban quản trị, về điểm này, anh thật ra rất rõ ràng, ngược lại nghĩ vậy

cũng không tồi, dù sao anh cũng không mong vì ân oán cá nhân mà liên lụy đến những

nhân viên vô tội của công ty, còn bản thân anh, từ lâu đã không còn để ý đến tiền tài

địa vị nữa.

Thầm thì nghị luận vẫn không ngớt, bên ngoài đã nghe tiếng bước chân, cửa phòng

họp được mở ra, một người đàn ông mặc âu phục màu đen thong thả bước vào, phía

sau anh ta còn có vài người nữa, thấy là Ngao Kiếm, Trương Huyền ngơ ngác, nhìn

hắn đến gần Niếp Hành Phong, đưa tay ra mỉm cười, nói: "Hành Phong, chúng ta lại

gặp nhau rồi."

Niếp Hành Phong đứng dậy, bắt tay đáp lễ lại Ngao Kiếm, Trương Huyền lại không

đứng lên, đối với mấy người đáng ghét cậu làm biếng lãng phí lễ nghĩa, "Này đồ mắt...

Anh Ngao hình như đến nhầm chỗ rồi, nơi đây là phòng họp ban quản trị của tập đoàn

tài chính Niếp thị, không phải phòng khách."

Thật ra Trương Huyền còn muốn hô lên "đồ mắt trắng" như bình thường vẫn quen mồm,

nhưng không muốn làm Niếp Hành Phong khó xử mới làm trái lương tâm xưng một

tiếng Ngao Kiếm tiên sinh, về phần mấy người đằng sau Ngao Kiếm, Lạc Dương, Neil

thì thôi không nói, kẻ mà cậu không muốn nhìn thấy nhất thế mà cũng đến, nhìn khóe

miệng mỉm cười của Lý Hưởng, nguyên một cái bản mặt thiếu đánh, Trương Huyền

thật lòng chỉ muốn tống cho một đá tiễn thẳng xuống địa ngục nếu như tình huống hiện

tại cho phép.

Lý Hưởng đã khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo như dĩ vãng, chỉ có màu tóc là không thay

đổi, vẫn cái màu xám rối bù xù lông, trên người vận cả cây âu phục màu đỏ đô, cà vạt

màu xám bạc, cằm hất lên bốn mươi lăm độ, khóe miệng cong lên thành một nụ cười,

âm hiểm và khoe khoang.

Người này trước sau như một gu thẩm mỹ vẫn kém cỏi như vậy.

Nghĩ xong câu này, Trương Huyền mới nhớ đến chuyện quan trọng hơn, tai họa vạn

năm, câu này quả nhiên không sai, Lý Hưởng quả nhiên không chết.

Cậu quay qua nhìn Ngao Kiếm, khỏi nói cũng biết nhất định là tên này cứu Lý Hưởng,

thân thể của Lý Hưởng từ trước đã vá chằng vá đụp, lại bị tê nhận gây thương thích,

vốn dĩ là phải chết đến mức không thể chết thêm lần nào nữa, vậy mà hết lần này tới

lần khác đụng mặt Ngao Kiếm, Trương Huyền biết, nếu như là Ngao Kiếm, hắn ta tuyệt

đối có khả năng cứu được Lý Hưởng.

Trương Huyền lạnh lùng nhìn Ngao Kiếm, trong quá khứ tuy rằng bọn họ cũng không

tính là bạn bè gì, nhưng dù sao cũng không vạch mặt nhau ra, tuy nhiên ngay lúc này

đây, nếu hắn đã cứu Lý Hưởng, vậy tuyệt đối chính là kẻ thù của bọn họ, kẻ thù một

mất một còn!

"Tôi không đi nhầm chỗ, là một trong những cổ đông nắm trong tay ba mươi phần trăm

cổ phần tập đoàn tài chính Niếp thị, tôi có quyền tham gia vào ban quản trị."

Lúc bắt tay Niếp Hành Phong, nhìn anh, Ngao Kiếm mỉm cười nói.

"Ba mươi phần trăm?" Trương Huyền kinh hãi, cậu biết hôm nay công ty đột nhiên tổ

chức họp ban quản trị là không bình thường, cho nên mới nhất quyết đến cùng Niếp

Hành Phong, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến lại xảy ra màn kịch này.

Niếp Hành Phong hình như đã biết trước, sắc mặt không thay đổi, mắt liếc qua vị cổ

đông vừa ra yêu sách kia, hắn không hề nao núng lảng tránh.

"Ngao tiên sinh vừa mua hết cổ phần của bốn vị cổ đông, đây là văn bản có liên quan,

Niếp tiên sinh cần xem qua không?" Neil lấy văn kiện trong cặp ra, đưa đến trước mặt

Niếp Hành Phong.

Quả nhiên trước khi đến đã có chuẩn bị, Niếp Hành Phong mặt không đổi sắc nhìn vào

văn kiện, phía dưới có chữ kí rất rõ ràng của các cổ đông, không thể nào ngụy tạo

được, huống chi, xét theo năng lực của Ngao Kiếm, dù là làm giả cũng có thể làm đến

mức độ thiên y vô phùng, chẳng hạn như việc dùng phép thuật tạo ra mấy tai nạn kia,

hướng tất cả mọi chuyện đi theo suy tính của mình, cho nên Niếp Hành Phong hiện

đang lo lắng cho an nguy của mấy ông lão kia hơn là lo về việc thế lực của Ngao Kiếm

xâm nhập.

Giống như nhìn thấu được mối nghi ngờ trong lòng Niếp Hành Phong, Ngao Kiếm cười:

"Niếp tiên sinh, tôi không hèn hạ như cậu nghĩ đâu, bọn họ gặp chuyện không may

chẳng liên quan gì đến tôi."

Có thể không liên quan gì đến hắn nhưng tuyệt đối là có liên quan đến Lý Hưởng, nhìn

bản mặt phách lối của Lý Hưởng, Niếp Hành Phong cười nhạt, việc thất nhân ác đức

này Ngao Kiếm không cần động tay, bởi vì đã có người làm thay hắn, ấy thế nhưng, là

một người tu đạo, Lý Hưởng liệu có biết rằng trên đời này hắn làm bất kì chuyện gì

sớm muộn cũng sẽ có báo ứng lên hắn hay không? Hay là nên nói rằng kẻ đã nhập ma

đạo thì căn bản chẳng còn sợ báo ứng?

"Thế thì, bây giờ tôi có được tham gia hội nghị không?" Thấy Niếp Hành Phong đã xem

xong văn kiện, Ngao Kiếm hỏi.

Niếp Hành Phong làm động tác mời, Ngao Kiếm ngồi xuống, nhìn bốn phía, mỉm cười

nói: "Cậu xem, lần trước không lấy được 10% cổ phần trong tay cậu, ấy thế mà tôi vẫn

có thể ngồi lại chỗ này, làm cổ đông lớn nhất trong ban quản trị, không biết tôi có quyền

thay thế vị trí chủ tịch không nhỉ?"

"Ba mươi phần trăm đã đòi làm cổ đông lớn nhất? Anh nghĩ rằng những người khác

chết hết cả rồi chắc!" Dáng vẻ kiêu ngạo phách lối của Ngao Kiếm quả thật đã chọc

giận Trương Huyền, cười nhạt nhìn hắn.

Ngao Kiếm không thèm để ý chút nào, nói với Niếp Hành Phong: "So với các vị đang

ngồi ở đây, tôi nghĩ tôi là người nắm giữ nhiều nhất rồi, đúng không, Niếp tiên sinh?"

Hắn ta gọi thẳng Niếp tiên sinh, đã gián tiếp nói rõ rằng giữa bọn họ không còn quan hệ

bạn bè gì nữa, trong cuộc họp cổ đông chỉ có tiền tài và lợi ích, không có bạn bè.

Niếp Hành Phong chỉ có 10% cổ phàn công ty, đối với một chủ tịch của một tập đoàn tài

chính thì cổ phần của anh quả thật rất ít, từ sau khi lấy lại được kí ức, anh mới nhớ

rằng trước đây anh từng chuyển 10% cổ phần công ty cho Trương Huyền, sau đó anh

bị thương mất trí nhớ, số cổ phần công ty đó lại về tay ông nội anh, anh biết Ngao Kiếm

trong khoảng thời gian này vẫn luôn ấp ủ âm mưu với tập đoàn Niếp thị, nhưng không

nhờ tới rằng trong nháy mắt hắn đã mua được 30% cổ phần công ty, đây không phải là

con số nhỏ, với thực lực của mình trước mắt, đúng thật là không có cách nào tống hắn

ra khỏi công ty.

"Xem ra thế cục nguy cấp lắm rồi nhỉ." Ngao Kiếm nhìn màn hình biểu thị thị trường

chứng khoán trước mặt, chỉ vào một điểm.

"Thị trường chứng khoán chính là vậy đó, quen rồi thì chả sao cả."

"Nếu cứ như vậy chúng ta rất khó kiếm được tiền."

Có người âm thầm thao túng trị trường chứng khoán, chỉ tay dựng nên một trận đại

hồng thủy, đợi cổ phiếu bị bán tống bán tháo hết trong cơn khủng hoảng, bây giờ toàn

bộ thị trường chứng khoán đều bất ổn, trong tình hình như vậy, có khả năng duy trì cục

diện không thất thoát lỗ lã đã là hiếm thấy, còn muốn kiếm tiền gì nữa? Niếp Hành

Phong cười nhạt, vị công tước Italia này hình như hoàn toàn chẳng biết gì về tài chính,

xem ra diễn xuất có ấn tượng đến đâu cũng đến lúc lòi đuôi, có lẽ nên nói, bây giờ

Ngao Kiếm không thèm để tâm đến việc sơ hở của mình có bị phát hiện hay không, chỉ

một lòng tìm đại một lí do nào đó đuổi mình ra khỏi ban quản trị là được.

Niếp Hành Phong cũng không cho Ngao Kiếm cơ hội đó, mỉm cười, đang định phản

bác lại hắn, đột nhiên lại nghe tiếng bước chân, lại có người bước vào phòng họp, nhác

thấy người đi đầu là ông nội, Niếp Hành Phong sửng sốt, tự động đứng dậy.

Từ sau khi mình tiếp nhận công ty, đã rất lâu rồi ông nội không xuất hiện ở công ty, ông

cụ hôm nay đột nhiên lộ diện, xem ra là nghe trong gió có tiếng báo tin, lúc nhìn thấy

theo sau ông nội còn có Niếp Duệ Đình và Nhan Khai, Niếp Hành Phong càng hết hồn

hơn, thằng em của anh chẳng phải đang ở Ai Cập sao? Tự dưng lại trở về vậy? Nhìn

dáng vẻ của nó, hình như không phải vội vã quay về, mà đã có chuẩn bị từ trước.

Sau khi ba người vào, không lâu sau lại có một người đàn ông mặc áo đen lập tức vào

theo, là Giovanni, Niếp Hành Phong hoàn toàn không còn gì để nói, sắc mặt sa sầm,

thầm nghĩ cái tên này, thế giới ngầm hết chuyện cho cậu ta làm hay sao? Còn chạy đến

công ty mình góp vui nữa.

Giovanni vừa tiến đến đã trực tiếp nghênh diện Lý Hưởng, cậu ta biết Lý Hưởng bây

giờ là lâu la của Ngao Kiếm, cũng biết rằng trong trường hợp như ngày hôm nay, Lý

Hưởng nhất định sẽ xuất hiện, nhưng lúc mặt đối mặt thật sự, bóng ma u ám trong lòng

vẫn khó lòng kềm chế xông thẳng lên não, trong lòng chua cay đắng mặn ngọt có đủ,

không thể nói rõ là hận, là giận dữ hay là bản năng e sợ hắn, cậu ta chỉ đơn thuần

không muốn đến gần kẻ này, muốn lập tức ngoảnh mặt bỏ đi, muốn lập tức giết hắn!

Thế nhưng, thời khắc này không cho phép Giovanni được lựa chọn bất kì điều gì, cậu

ta phải ở lại, muốn thắng hắn, trước hết nhất định phải thắng chính bản thân mình đã.

Những đồng nghiệp khác cũng không ngờ sẽ gặp Niếp Dực, bao nhiêu sóng gió lớn

nhỏ giới tài chính xoay vần cũng chưa từng khiến ông lão này ra mặt được, hiển nhiên

cuộc họp ban quản trị hôm nay không đùa được đâu, thấy ông cụ đã cao tuổi như vậy

mà vẫn quắc thước khỏe mạnh như vậy, hoàn toàn không thấy vẻ gì của người già, khí

thế không giận mà vẫn uy truyền đến chỗ mỗi người, khiếp sợ uy nghiêm của ông, mọi

người đều đứng dậy chào, trong lòng thầm suy nghĩ phải tìm từ gì ứng đối.

Niếp Hành Phong vội vàng nhường chỗ ngồi lại cho ông nội, ấy thế nhưng Niếp Dực lại

ngồi ở ghế bên cạnh, ra dấu tay với Niếp Duệ Đình, ý bảo cậu ngồi vào giữa, hành

động này làm mọi người hết hồn một trận, là người đưa ra quyết định tối cao trong

công ty, hành động này có ý nghĩa gì, không nói cũng hiểu.

Sau khi Niếp Duệ Đình ngồi xuống, Giovanni mặt khác cũng tự mình tìm chỗ ngồi, Niếp

Hành Phong ngồi xuống cạnh Niếp Duệ Đình, Trương Huyền vốn muốn lên tiếng, lại

nhìn Niếp Hành Phong, thấy sắc mặt anh rất bình tĩnh, không thể làm gì khác hơn bèn

ngậm miệng, đứng ra phía sau anh.

Niếp Dực khoát tay, ý bảo mọi người ngồi đi, chuyện trò vài câu rồi mới nói: "Những

vấn đề phát sinh gần đây liên quan đến công ty, tôi đều biết cả, thân là chủ tịch của một

công ty, cậu Niếp Hành Phong xử lí tắc trách ở rất nhiều chỗ, dẫn đến hao hụt nghiêm

trọng cho công ty, tôi cứ luôn lo lắng, nghĩ rằng cậu ấy không thích hợp đảm nhiệm

chức vị chủ tịch nữa, cho nên chuẩn bị nhường lại cho cậu Niếp Duệ Đình tiếp nhận

chức vụ của cậu ấy."

Nani nani? Chuyện này là gì đây? Chủ tịch của một công ty đa quốc gia mà muốn đuổi

việc là đuổi việc sao? Thẩm phán người ta đưa ta phán quyết còn cho phạm nhân cơ

hội khiếu nại kháng án, ông nội làm vậy chẳng phải quá không có tình người sao?

Nghe Niếp Dực nói xong, Trương Huyền nôn nóng suýt chút nữa thì giãy đành đạch,

công ty vẫn chưa đến mức lỗ vốn cơ mà? Hơn nữa, chuyện này đâu phải lỗi của chiêu

tài miêu, hiện tại toàn bộ thị trường chứng khoán đều chịu chung xu thế này, dựa vào

cái gì mà đổ lên đầu chiêu tài miêu nhà cậu? Trương Huyền tức giận đến mức nghiến

răng kèn kẹt, chân vừa định nhảy ra thanh minh, nhưng chẳng biết được bây giờ Niếp

Hành Phong đang nghĩ gì, cho nên chỉ có thể bốc lửa phừng phừng đứng sau anh,

cùng anh sống chết có nhau.

Trương Huyền rất tôn kính Niếp Dực, không dám oán hận ông, chỉ có thể thầm rủa cái

tên Ngao Kiếm châm ngòi thổi gió kia, mắng xong một trận, xốc lại tinh thần, Niếp Dực

lời muốn nói đã nói xong, Niếp Duệ Đình đứng lên, sau khi tự giới thiệu thông tin cơ

bản, đạo mạo nói: "Tôi còn trẻ, còn thiếu sót kinh nghiệm ở rất nhiều chỗ, sau này hi

vọng mọi người sẽ giúp đỡ tôi."

Niếp Duệ Đình nói xong, đưa tay về phía Ngao Kiếm ngồi bên cạnh, thân là cổ đông

lớn nhất, lời của Ngao Kiếm có trọng lượng rất nặng, cho nên hành động này của Niếp

Duệ Đình biểu hiện địa vị ngang nhau giữa hai người, Ngao Kiếm đương nhiên hiểu,

nhổm người dậy nắm lấy tay Niếp Duệ Đình, mỉm cười nói: "Niếp lão tiên sinh xử lí mọi

chuyện quả nhiên sấm rền gió cuốn, không thua gì thanh niên trai trẻ, thân là cổ đông

của công ty, tôi đương nhiên sẽ hỗ trợ hết mình, hi vọng công ty vượt qua được cửa ải

khó khăn này, chỉ là không biết ý kiến của những đồng nghiệp khác thế nào? Hôm nay

hình như có không ít người vắng mặt."

Mắt bạc của Ngao Kiếm đảo một vòng phòng họp, theo số lượng các cổ đông nắm giữ

cổ phần thì có ít nhất mười người không đến, bởi vì là cổ đông nhỏ, lúc hắn đi ép mua

thì không để ý, giờ mới phát hiện nếu những cổ đông nhỏ này mà gộp lại, số lượng sẽ

không nhỏ nữa, hắn giật mình, cảm giác mình đã thất sách rồi.

"Đều là bô lão trong công ty thôi, tuổi tác lớn rồi, không tiện đi lại, rất hiếm khi xuất

hiện." Niếp Dực thay Niếp Duệ Đình giải thích: "Đừng nói cậu Ngao đây, cho dù là một

trong các cổ đông khác, nếu tuổi đời còn trẻ một chút cũng không nhận ra bọn họ đâu,

tuổi càng lớn tính tình càng kì cục, đến tôi cũng hết cách với bọn họ, y hệt như cổ đông

ma vậy, chỉ thích chia hoa hồng thôi còn về phần quyết định, đưa ra ý kiến, công ty

không đến mức quan tài trước mặt thì bọn họ chẳng chịu ra mặt đâu."

Nói cách khác, nếu vào thời khắc sinh tử, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, cổ đông ma đó,

có lẽ là A, cũng có thể là B, cũng có thể căn bản chính là vị lớn tuổi đang cười đến là

thâm thúy trước mặt. Ngao Kiếm tính toán lại, bản thân hắn nắm giữ 30% cổ phần công

ty, Niếp Hành Phong chỉ có 10%, Niếp Dực và Niếp Duệ Đình theo hắn biết thì theo thứ

tự có 2% và 5%, cộng lại cũng không cao hơn hắn, tuy rằng hắn có thể tiếp tục thu mua

cổ phần của những người khác hoặc mượn tiếng của bọn họ, nhưng Niếp Dực cũng có

thể làm tương tự, như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì với hắn, huống chi mục tiêu của

hắn không phải công ty Niếp thị mà là Niếp Hành Phong.

Con người, so với trong tưởng tượng của hắn còn gian xảo hơn, Ngao Kiếm cảm thán.

Tiếp theo là công việc liên quan đến vấn đề nhậm chức của chủ tịch mới, kèm theo kế

hoạch kinh doanh tiếp nối của công ty, chủ trì cuộc họp chính là Niếp Duệ Đình, rất hiển

nhiên, trước khi Niếp Duệ Đình xuất hiện ở cuộc họp này đã được huấn luyện rồi, cho

nên lời nào cũng ngắn gọn nhưng đánh đúng trọng tâm, Niếp Dực vẫn không nói

chuyện, chỉ yên lặng nghe, biểu tình của Niếp Hành Phong rất hờ hững, mắt khép hờ,

không thể nhìn ra bất cứ xao động nào trên khuôn mặt, việc cựu chủ tịch không phải

vâng vâng dạ dạ với tân chủ tịch, anh không khỏi thầm nghĩ mình thế này đã may mắn

lắm rồi.

Trong hoàng gia thì không có cha con, thật ra một tập đoàn tài chính quốc tế lớn chính

là một hình ảnh thu nhỏ của hoàng gia, lúc vật đổi sao dời, thái thượng hoàng ngồi phía

sau trấn an mọi người, sử dụng chiêu thức này cũng không hiếm, Niếp Dực tung hoành

thương giới mấy chục năm, làm việc luôn luôn rất lão luyện và tàn nhẫn, máu lạnh vô

tình, giữa sắp xếp lại công ty với đứa cháu đích tôn, không cần nghi ngờ ông nhất định

sẽ chọn vế trước.

Cho nên mặc dù trong lời nói của Niếp Duệ Đình có chỗ không thích đáng, cũng chẳng

ai dám nói ra dù chỉ bằng mắt, tình hình tạm thời như vậy cũng không tệ, suy cho cùng

thái thượng hoàng đã ra mặt, công ty sẽ không có khả năng xảy ra chuyện gì, bởi vì

bản thân Niếp Dực đã một huyền thoại rồi.

Cuộc họp cũng chẳng dông dài, thẳng thừng minh bạch rất phù hợp với phong cách

của Niếp Dực, sau cùng Niếp Duệ Đình đơn giản thông báo kết thúc, Niếp Dực liền

đứng dậy rời đi, Giovanni vội vàng theo sau, ông cụ này tiếng tăm lừng lẫy trong

thương trường, nhưng mình vẫn không có duyên kết giao, cậu ta nghĩ sau này khi làm

ăn có thể theo ông cụ học tập trau dồi bản thân.

"Đừng quấn lấy ta, sân khấu của cậu ở đằng sau kìa." Tới hành lang, xung quanh

không có ai, Niếp Dực mới nhàn nhạt nói với Giovanni: "Nếu như cậu ngay cả sự tự tin

để dối diện với kẻ thù cũng không có, vậy cậu vĩnh viễn cũng không thắng được hắn."

Giovanni ngẩn người, bước chân ngừng lại, nhìn Niếp Dực đi khỏi, ngay lập tức phía

sau không ngớt người theo tới, vừa tan họp, tay bị kéo một cái, lôi cậu ta qua một bên,

cậu ta quay đầu liền thấy vẻ mặt âm trầm của Trương Huyền.

Cậu ta đúng thật là rơi vào thế hai đầu đều là gọng kìm, Giovanni bất đắc dĩ cười khổ:

"Vừa rồi tôi chỉ trùng hợp gặp được ông nội ở sảnh cho nên cùng đi lên, không hề lừa

cậu gì cả."

"Vậy cậu mua cổ phần công ty Niếp thị cũng là trùng hợp sao?"

"Chỉ có 5% thôi, cũng là để giúp hai người mà."

Trương Huyền cười nhạt nhìn Giovanni, cậu có điên mới tin Giovanni tốt bụng như vậy,

đừng tưởng rằng cậu không biết thằng nhóc này đang toan tính gì, giúp đỡ chẳng qua

là tiện tay thôi.

"Anh em các người muốn chơi kiểu gì là chuyện của các người, đừng biến chủ tịch nhà

tôi thành con cờ, nếu như Niếp thị vì chuyện này mà tổn thất, tôi sẽ không tha cho cậu!"

Vẻ mặt của Trương Huyền lộ ra vẻ ngoan lệ hiếm thấy, giọng nói rất thấp, nhưng từng

từ đều đủ trong lượng đập vào tim Giovanni, cậu ta thu lại nụ cười, thành thật mà nói,

đối diện với một Trương Huyền như vậy, cậu ta thấy khiếp sợ, cậu ta thà ra dùng thủ

đoạn đấu với Trương Huyền cũng tuyệt đối không dám đụng đến Niếp Hành Phong,

cậu ta hiểu người kia là điểm yếu của Trương Huyền.

Niếp Hành Phong vội vã đi tới, nhìn bóng lưng ông nội cách đó không xa, bước chân

do dự, Lý Đình vội vàng nhẹ giọng thông báo với anh: "Chủ tịch, Niếp lão tiên sinh mời

anh vào phòng làm việc."

Đối với Niếp Hành Phong, Lý Đình vẫn luôn kính trọng, mặc dù biết anh đã mất chức

vẫn xưng hô như vậy, Lý Hưởng theo Ngao Kiếm đi ra, nghe được một tiếng này, cười

phì: "Hắn ta đã không còn là chủ tịch nữa rồi, nên sửa lại xưng hô một chút."

Vừa rồi trong cuộc họp Trương Huyền nghe đến nổi trận lôi đình, đang lúc không biết

trút vào đâu, bây giờ vừa lúc tìm được sơ hở, nếu không bận tâm đến mặt mũi của

Niếp Hành Phong, một đấm này đã in lên mặt ai đó rồi, cậu cười lạnh với Ngao Kiếm,

nói: "Dạy dỗ lại chó nhà anh cho cẩn thận!"

Ngao Kiếm cười cười, bỗng vung tay một cái, mọi người chỉ hoa mắt một giây, đã nghe

có tiếng động lớn, Lý Hưởng bụm mặt lảo đảo té qua một bên, Ngao Kiếm nhận lấy

khăn tay Neil đưa qua, lau vài cái rồi ném đi, thản nhiên nói: "Không huấn luyện đàng

hoàng, để cậu chê cười rồi, tuy rằng chó nhà tôi thích sủa bậy nhưng trên thực tế nó

sủa không sai."

Trương Huyền rất muốn tặng cho Ngao Kiếm một phát y như vừa rồi.

Niếp Hành Phong cản Trương Huyền manh động, thấy được đôi mắt xanh lóe lên tia

sáng giận dữ, không hề che giấu đi tâm trạng đang hậm hực của chủ nhân, anh thở dài,

bất kể là Trương Huyền hay Huyền Minh, tính tình đều hào hiệp ngay thẳng như vậy,

kiểu người như cậu không hợp dấn thân vào thương giới xảo quyệt lạnh lùng.

"Em ở đây chờ tôi, tôi quay lại ngay thôi." Niếp Hành Phong dịu dàng khuyên, dịu dàng

chính là liều thuốc trấn an duy nhất của anh lúc này.

Quả nhiên, lệ khí trong đôi mắt xanh của Trương Huyền lui đi ít nhiều, rầu rĩ nói: "Tôi đi

cùng anh, lát nữa phải hỏi ông nội, tại sao ông phải đối xử với anh như vậy?"

"Ông nội chỉ muốn gặp một mình tôi thôi, lúc này đừng chọc ông tức giận."

Niếp Hành Phong vỗ vai Trương Huyền, trấn an, nghe anh nói vậy, Trương Huyền

cũng không muốn làm ông cụ không vui, liền gật đầu, nhìn anh theo Lý Đình rời đi, tức

giận trong lòng không có chỗ trút, hung hăng trừng Giovanni.

"Họp xong rồi, cậu còn đứng đây làm gì?"

Giovanni cảm thấy mình rất vô tội, nhưng mà tâm trạng Trương Huyền đang rất tệ, cậu

ta không ngốc đến mức ngay lúc này đi tranh cãi với cậu, bèn xoay người rời khỏi,

nhưng vất vả lắm mới tới đây được một lần, không cam lòng cứ đi như vậy, cho nên

sau khi thấy Trương Huyền đã khuất dạng, cậu ta trở ngược vào toilet.

Trước đó cậu ta có nghe phong thanh, nhân lúc sư phụ không để ý cậu ta đi tâm sự với

các đồng nghiệp, cậu ta rất tò mò về chuyện Ngao Kiếm liều chết cũng phải vào được

Niếp thị, cho nên mới có hành động mua cổ phiếu công ty Niếp thị, từ nhỏ đến lớn cậu

ta quen tranh giành với vị anh họ này rồi, chỉ cần là Ngao Kiếm thì sẽ tạo cảm giác

hưng phấn khiến cậu ta nhất định phải nhúng mũi vào, đến bây giờ đã thành thói quen

rồi, đương nhiên, cậu ta làm vậy nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì Lý Hưởng.

Giovanni rửa sạch tay xong, đang chỉnh lại tóc, bỗng nhiên tay run lên, có một luồng khí

không mấy vui vẻ tiếp cận cậu ta, Giovanni căng chặt cơ mặt, quả nhiên thấy sau khi

cửa mở ra, Lý Hưởng từ bên ngoài bước vào.

Thấy kẻ thù, Giovanni cảm thấy kinh ngạc vì sự lãnh tĩnh của bản thân mình giờ phút

này, sự nhẫn nại của cậu ta còn mạnh hơn tưởng tượng, chí ít không giống như lần

trước, nhìn thấy Lý Hưởng đã lập tức giương cung bạt kiếm.

"Nếu như cậu ngay cả sự tự tin để đối diện với kẻ thù cũng không có, vậy cậu vĩnh viễn

cũng không thắng được hắn."

Giovanni nghĩ ông già kia nói đúng vô cùng, bây giờ điều cậu ta cần không phải là giết

chết kẻ thù ngay lập tức mà là hình thành sự tự tin để đối mặt cho chính bản thân mình,

với công lực hiện nay của cậu ta, cậu ta vẫn không phải là đối thủ của Lý Hưởng, đặc

biệt Lý Hưởng bây giờ còn đang được Ngao Kiếm bảo kê, dù cho chỉ là một con chó,

muốn đánh cũng phải ngó mặt chủ.

Lý Hưởng dường như cũng nhìn thấu lo lắng của Giovanni, không hề lo cậu ta đột

nhiên ra sát chiêu, cười dài đến gần, đứng song song với cậu ta trước gương chỉnh

sửa trang phục, nói: "Thiếu gia à, chúng ta quả là rất có duyên gặp mặt."

"Ngươi sẽ không còn nhiều cơ hội đâu." Giovanni lạnh lùng đáp trả.

"Chưa chắc, ta bây giờ đang là thuộc hạ của anh họ ngươi, sau này chúng ta sẽ phải

gặp mặt dài dài, ta rất trông chờ được trải qua đêm xuân thứ hai cùng ngươi đó."

Dấu tay trên mặt hoàn toàn không làm Lý Hưởng mất tinh thần, nhìn Giovanni trong

gương, khuôn mặt tối sầm.

Trong lồng ngực nổi trống, phẫn nộ và nhục nhã làm Giovanni siết chặt bàn tay, sợ

mình thật sự nhịn không nổi nữa sẽ ra tay, cậu ta xoay người bỏ đi, nhưng lúc sượt qua

lại bị Lý Hưởng kéo tay lại, xáp đến gần ngửi ngửi, cười dâm đãng nói: "Hương vị của

ngươi càng ngày càng thơm ngon đó, gần đây vẫn chưa chơi đùa với ai sao?"

Không biết tại sao, trước mắt Giovanni đột nhiên nhoáng lên bóng dáng của Ngụy

Chính Nghĩa, nhanh chóng ngẫm nghĩ lại mình với anh ta ở nơi công cộng có từng có

hành động thân mật gì khiến người ta nghi ngờ không, bất kể là trí tuệ hay thể chất,

Ngụy Chính Nghĩa đều không phải là đối thủ của tên biến thái này.

Ý nghĩ này vừa tua xong trong đầu, cậu ta mới để ý đến việc mình vẫn còn bị tên khốn

kia níu kéo, Giovanni giật mình, bỗng nhiên nở nụ cười, thì ra mình đã không còn đặt

nặng kẻ này nữa, chí ít khi cảm giác được nguy hiểm, cảm giác chán ghét khi không có

Ngụy Chính Nghĩa xuất hiện nhanh hơn là thù hận.

Giovanni và Lý Hưởng bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên vung tay lên, Minh Hầu đột nhiên

bổ ra, nhằm về phía Lý Hưởng, Lý Hưởng hiển nhiên không ngờ món bảo khí của âm

giới này lại đến tay Giovanni, vội vàng tránh ra, tuy rằng vẫn hơi thảm hại một chút

nhưng cũng không bị thương, Giovanni rất không cam lòng, nhưng biết rằng chiêu thứ

nhất không thành công cũng chứng minh mình sẽ không có cơ hội thứ hai, bèn bỏ qua

ý định tiếp tục tấn công, lạnh lùng nói: "Nhìn rõ lại thân phận của mình đi, ngươi bây giờ

bất quả chỉ là một con chó người ta nuôi mà thôi."

Sắc mặt Lý Hưởng thay đổi, co được dãn được không có nghĩa là hắn thật sự không

để tâm đến vấn đề thể diện, năm xưa Lý Hưởng tu hành đạo thuật, ỷ có chút thiên phú,

luôn không coi ai ra gì.

Thế nhưng từ lúc đi theo Ngao Kiếm, kẻ kia vẫn luôn đối xử với mình như một con chó,

có đôi khi Lý Hưởng thật muốn giết quách cho rồi nhưng cũng tự biết rằng hắn không

phải đối thủ của Ngao Kiếm, để bảo toàn mạng sống, chỉ có thể nén giận, vừa rồi Ngao

Kiếm không chừa lại chút thể diện nào cho hắn, bây giờ còn bị Giovanni lật tẩy vết sẹo

đó, sát khí trong lòng Lý Hưởng tăng vọt, muốn ra tay giết luôn tên nhóc không biết trời

cao đất rộng là gì này.

"Đừng tưởng rằng ngươi có thể đắc ý được lâu, về mặt pháp thuật ngươi còn chưa đủ

xách giày đâu." Lý Hưởng cười nhạt: "Còn về phần cướp cổ phần công ty, chẳng phải

để lấy lòng Niếp của ngươi hay sao, đáng tiếc người ta chẳng thèm nhìn đến ngươi,

Trương Huyền cũng chẳng dạy dỗ cho ngươi được pháp thuật gì, hi vọng đó của ngươi

đã chết chưa, ngươi không thể nào thắng được Ngao Kiếm đâu!"

Nhìn sắc mặt Lý Hưởng thay đổi, Giovanni đột nhiên phát hiện kẻ này cũng không phải

là không có sơ hở, lời nói ác độc phản pháo của hắn vừa để lộ ra mặc cảm tự ti, nếu

như biết mình vào Niếp thị là để giết hắn, chẳng biết hẳn sẽ cảm thấy thế nào?

"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm." Giovanni cười nhạt phản kích: "Ngươi

cũng không tốt hơn ta chỗ nào, ngươi ôm tâm tư với băng sơn mỹ nhân kia, đáng tiếc

căn bản là người ta chỉ thấy con chó nhà ngươi chướng mắt!"

Nói xong, Giovanni xoay người nghênh ngang mà đi, chuyện Lý Hưởng có ý với Lạc

Dương là một số phương tiện tình báo của cậu ta đưa ra kết luận, chân tướng thế nào

cậu ta thật ra cũng không biết hết, nhưng mà bây giờ chỉ cần có thể đả kích Lý Hưởng,

chuyện gì cậu ta cũng không ngại nói, thế nhưng hay chẳng bằng hên, đề tài này thành

công đả kích được Lý Hưởng.

Nghẹn lời, Lý Hưởng tức giận đến thở phì phò, Giovanni vạch trần tâm tư của hắn với

Lạc Dương, làm cơn giận trong lòng hắn nháy mắt dâng lên đỉnh điểm, đôi mắt âm

hiểm nheo lại, đột nhiên bay lên, tung một cú đá vào thùng rác bên cạnh.

Chờ hắn từ từ củng cố thực lực, chuyện thứ nhất chính là phải chiếm được vị bác sĩ

băng sơn kia, cả Giovanni nữa, dám mở mắt chó ra coi thường hắn, hắn tuyệt đối sẽ

không để cho bọn chúng sống yên ổn.
Bình Luận (0)
Comment