Editor: ĐiềmMọi người chạy theo Tiết Đồng đến phòng làm việc của hắn ở tầng một, chưa tới nơi đã nghe tiếng khóc lóc thê thảm vọng tới, Tiết Đồng dùng một chân đạp cửa lao vào như bay, không khỏi ngẩn ra.
Mệnh hồn Bùi Thiếu Ngôn quả nhiên ở trong văn phòng hắn, bóng dáng nhạt gần trong suốt lơ lửng, như lúc nào cũng có thể biến mất, nhưng người đang gào khóc lại không phải cậu mà là bác sĩ Lý ngã quỵ dưới đất, một người khô quắt tàn tạ đang đè lên hắn, tay bóp chặt cổ một cách tàn nhẫn, rõ đang dùng toàn lực đưa hắn vào chỗ chết.
Những người khác đi sát đằng sau nhìn thấy cảnh này đều đờ người, vì Lý Hưởng đã chết nên pháp thuật gã đặt trên người Tằng Tuyền cũng biến mất, Tằng Tuyền lại trở về bộ dạng thối rữa.
Cương thi giống con người nhe răng trợn mắt với bác sĩ Lý, bác sĩ Lý sợ tới mức cứng đơ không biết đường chống trả, đột nhiên thấy có người tới, còn nhớ đâu vừa nãy chính hắn muốn giết chết người ta, kêu to: “Mau cứu tôi!”
Không ai nhúc nhích.
Không họ phải thấy chết không cứu, mà là chẳng ai muốn đụng chạm một cái xác đã thối rữa lâu ngày, lực chú ý của Tiết Đồng đặt hết lên người Bùi Thiếu Ngôn, lời bác sĩ Lý với hắn chỉ như gió thoảng.
“Cứu mạng……” Thấy không ai giúp đỡ, bác sĩ Lý gắng sức kêu thêm một tiếng.
“Ông mà chịu đến đồn cảnh sát tự thú, tôi sẽ suy nghĩ xem nên cứu ông không.” Trương Huyền mỉm cười nói.
“Được, được, cứu……”
Biết có người tới, xác thối càng bóp chặt, bác sĩ Lý nói nửa chữ cũng không ra hơi, bây giờ mặc kệ Trương Huyền đặt bất cứ yêu cầu nào, hắn đều đồng ý ngay lập tức.
Một tấm bùa chú xẹt qua, ánh sáng chiếu xuyên cơ thể cái xác thối, gã gầm nhẹ ngã xuống một bên, bác sĩ Lý nhân cơ hội lăn vòng đến chỗ Trương Huyền.
Nhìn cái bộ dạng chật vật này của hắn, Trương Huyền nhịn không được cười hỏi: “Ông sao lại ở đây? Vừa nãy châm lửa còn máu lạnh lắm mà?”
Bác sĩ Lý há miệng mấp máy hồi lâu vẫn không thốt được chữ nào, là do hoảng sợ tột độ.
Ban nãy hắn phóng hỏa dưới tòa nhà ngầm xong liền nhanh chóng chạy đến phòng làm việc, dọn dẹp sạch sẽ tài liệu hắn nghiên cứu mấy năm này, chuẩn bị đem hết khỏi đây.
Đi ngang qua văn phòng Tiết Đồng bỗng nghe thấy tiếng động, hắn sợ mình bị phát hiện nên trốn vào xem xét hình tình, ai ngờ lại thấy hồn phách Bùi Thiếu Ngôn ngơ ngác trên không, dọa hắn suýt cắn lưỡi, sau đó đồng thời bị Tằng Tuyền nhào tới.
Kẻ thù gặp lại vô cùng đỏ mắt, Tằng Tuyền đuổi giết bác sĩ Lý, hai người dùng dằng với nhau mãi đến khi bác sĩ Lý nghĩ hắn sắp chết, đám Trương Huyền vừa đến.
Nghĩ lại tình cảnh lúc ấy, da đầu bác sĩ Lý lại run lên, Trương Huyền cười nói với hắn: “Về rồi đừng quên đi tự thú.”
“Ừ ừ ừ.” Bác sĩ Lý thuận miệng nói.
Hắn biết, bây giờ muốn sống thì cần dựa vào đám người này, còn về sau có đi tự thú hay không, hắn không nhận ai dám làm gì được nào?
Như nhìn thấu cái mánh cỏn con trong đầu hắn, Trương Huyền nói: “Nếu ông dám đổi ý, tôi sẽ để Tằng Tuyền tiếp tục bám theo ông, cảm giác bị quỷ bắt hẳn khó chịu lắm hở?”
Bác sĩ Lý không nghĩ Trương Huyền sẽ uy hiếp ông như vậy, tưởng tượng sau này cuộc sống khó lòng yên ổn, hắn không khỏi giận dữ trong lòng, rồi lại không dám phản đối gì.
Ánh mắt lướt qua dưới sàn, đột nhiên phát hiện tài liệu hắn chuẩn bị mang đi đang tứ tung đầy đất, có vài tờ còn bị mọi người giẫm thành nếp, hắn vội vàng nhào tới rống to: “Cút ngay! Đừng giẫm vào đồ của tôi!”
Ngụy Chính Nghĩa phát hiện dưới chân mình có mấy tờ giấy, thấy gương mặt tức giận của bác sĩ Lý, anh vội nhấc chân sang chỗ khác, hét còn to hơn: “Chỉ là vài tờ giấy, gào cái gì mà gào?”
“Chỉ là vài tờ giấy? Đây là thành quả tôi nhiều năm tâm huyết nghiên cứu được, cậu có biết tôi đã phải dùng bao nhiêu sức lực và thời gian không hả? Bán cậu còn chẳng kiếm được nhiều hơn đống tài liệu này!” Bị khinh thường, bác sĩ Lý hét lớn, tức giận át cả nỗi sợ hãi.
“Ông lợi dụng con người làm thí nghiệm lại còn to mồm như vậy.” Ngụy Chính Nghĩa không thể tin nổi, nhìn bác sĩ Lý hai mắt sáng trưng như sắp điên tới nơi rồi, Ngụy Chính Nghĩa thấy hắn bây giờ càng xứng với cái tên bệnh nhân viện tâm thần hơn.
“Cậu thì biết cái quái gì? Trên đời này cách mạng nào mà chả phải có hy sinh, so với hạnh phúc của mọi người, bỏ đi một hai người có gì to tát? Mấy năm nay thanh xuân của tôi, tiền bạc của tôi đều đổ vào nghiên cứu, so với Tằng Tuyền tôi còn trả giá nhiều hơn gã! Cái loại người như Tằng Tuyền chỉ biết vứt tiền hưởng thụ, trừ chích hút cái gì cũng không biết, gã sống chỉ là gánh nặng thôi, còn không bằng cống hiến cho người khác. Tôi phải thành công bây giờ, chỉ cần có giá trị, rất nhiều bệnh nhân tâm thần sẽ trở lại bình thường, tôi sẽ là bác sĩ vĩ đại nhất thế giới, tất cả bệnh nhân đều phải chịu ơn tôi!”
“Cho dù mục đích của ông cao thượng hay đường hoàng thế nào, ông cũng chỉ là một người mất trí mang tội giết người thôi.” Trương Huyền lờ đi bác sĩ Lý đang gầm lên, lạnh lùng nói nói: “Có lẽ so với những người mắc bệnh tâm thần, bệnh của ông còn nghiêm trọng hơn.”
Bác sĩ Lý sửng sốt, đột nhiên nổi giận nhào đến Trương Huyền, chẳng qua chưa kịp tới gần đã bị một chân Giovanni đá ra, văng rầm vào tường, dưới lực quá mạnh hôn mê bất tỉnh.
“Nói nhiều với cái loại người này làm gì? Trực tiếp để hắn ngậm miệng như thế này là được rồi.” Giovanni nhẹ nhàng nói.
Bên cạnh vang lên tiếng khóc nức nở, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện cơ thể Tằng Tuyền đã trở nên thối rữa hoàn toàn, thịt trên mặt từ từ hóp lại đến biến dạng, làm người khác sởn tóc gáy.
Gã chầm chậm di chuyển đến trước người bác sĩ Lý, hình như muốn giết hắn, nhưng bởi vì không còn sức nên không thể gây nguy hiểm gì được, Ngụy Chính Nghĩa nâng súng lên, lại do dự buông xuống, với một người đã chết, pháp luật đúng sai cũng chẳng còn tác dụng.
Tiếng động từ chốt an toàn làm Tằng Tuyền giật mình, gã ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó lấy một cái bật lửa trong túi ra giơ trước mọi người.
“Gã rốt cuộc có bao nhiêu cái bật lửa vậy.” Trương Huyền bất đắc dĩ nói.
Đáp lại chính là âm thanh bật lửa xoành xoạch xoành xoạch, nhưng dù bật bao nhiêu lần cũng không có lửa, Tằng Tuyền nóng nảy gầm lên giận dữ ném nó đi.
“Buông bỏ thù hận rồi hãy luân hồi đi.” Ánh mắt Lạc Dương đầy thương hại.
Tằng Tuyền cũng là một người đáng thương, lúc sống trở thành công cụ thí nghiệm, chết rồi còn bị tráo đổi bát tự, hồn phách tan biến không còn biết yêu ghét, ngược lại dễ dàng trở thành con rối bị người khác điều khiển, cho nên Lý Hưởng mới đơn giản có thể tăng cảm xúc thù hận trên người gã.
Con rối bị thù hận kìm giữ, trong mắt gã bất cứ ai cũng đều là đối tượng báo thù, giết người phóng hoả, chỉ phần oán niệm này đã khiến gã không thể yên nghỉ.
Lời Lạc Dương chỉ làm Tằng Tuyền thoáng do dự, nhưng ngay sau đó liền gầm gừ tấn công bọn họ, lại bị một tấm bùa của Trương Huyền đè gã ở đó, không thể kệ gã ồn ào, lại chẳng có cách nào giết gã, bây giờ chỉ có thể tạm thời giam giữ, người buộc chuông phải tự cởi chuông, vấn đề phiền phức này Tiết Đồng gây ra thì cứ để hắn giải quyết.
Tiết Đồng ở bên cạnh đang còn cố nói chuyện với Bùi Thiếu Ngôn, lúc nãy Tiết Đồng đại chiến một trận với quỷ, cả người toàn là máu tanh lệ khí, làm Bùi Thiếu Ngôn cảm thấy rất xa lạ, mệnh hồn Bùi Thiếu Ngôn bị Lý Hưởng mê hoặc có hơi mê man, nghe Tiết Đồng thì thào, gương mặt cậu mờ mịt, rõ ràng không hiểu gì cả.
Thời gian không còn nhiều, Tiết Đồng sốt ruột duỗi tay muốn kéo cậu lại nhưng bị cậu tránh, hồn phách đung đưa muốn chạy khỏi đây.
Tiết Đồng làm sao có thể thả cậu đi, tung mấy tờ bùa chú đặt kết giới bốn phía.
Hồn phách Bùi Thiếu Ngôn không thể di chuyển càng thêm hoảng hốt, bay dọc theo vách kết giới, liều mạng trốn khỏi Tiết Đồng, đuổi vài lượt, Tiết Đồng dừng chân đau lòng nhìn Bùi Thiếu Ngôn, từ trước đến giờ đều là Bùi Thiếu Ngôn đuổi theo bước chân hắn, không ngờ thì ra đây là một việc cần nghị lực và lòng kiên trì lớn như thế.
“Thiếu Ngôn, tới chỗ anh này.” Hắn vươn tay tới chỗ mệnh hồn Bùi Thiếu Ngôn, ôn nhu nói.
Mệnh hồn trong suốt bay trong không trung, hình như không hiểu Tiết Đồng đang nói cái gì, đầu nhẹ nhàng nghiêng qua một bên, hành động nhỏ này làm Tiết Đồng nở nụ cười.
“Tới đây.” Nói xong, hắn lại cảm thấy mình hình như hơi nặng lời, vì thế nhẹ giọng hơn: “Được không?”
Bùi Thiếu Ngôn do dự một chút, lại chuyển mắt sang chỗ khác, nhìn văn phòng một vòng, nét mặt có phần không đành rời đi, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào bàn ghế, không đáp lại lời Tiết Đồng.
“Cậu ấy chỉ nhớ anh trong kí ức, hay là anh trong kí ức cậu ấy từng biết.” Lạc Dương nói với Tiết Đồng: “Người từng bị tổn thương sẽ càng cẩn thận hơn, thà giậm chân tại chỗ cũng không muốn đối mặt với những sự vật khác lạ.”
Tiết Đồng là bác sĩ tâm lý, lời Lạc Dương hắn đương nhiên hiểu hết, nhưng hiểu không đồng nghĩa với sẽ chấp nhận.
Tới bây giờ Bùi Thiếu Ngôn đều là cả thế giới với hắn, khi hắn đã quen với việc này, chuẩn bị đáp lại tình cảm như cậu, đối phương lại đẩy hắn ra, sao hắn có thể chấp nhận được?
“Chúng ta về nhà thôi.” Tiết Đồng dịu dàng nói: “Về sau anh sẽ đối xử tốt với em, không để em chịu bất cứ tổn thương nào nữa.”
Trương Huyền đỡ trán, cậu tới để bắt quỷ chứ không phải xem phim truyền hình, đặc biệt là phim truyền hình Tiết Đồng đóng chính, nói ra hắn tương đối hợp với phim võ hiệp hơn, chứ không phải loại kịch bản tình cảm ngọt ngào thế này!
Bùi Thiếu Ngôn hình như cũng nghĩ vậy, cậu bay quanh nhìn Tiết Đồng, nhưng vẫn do dự.
Thấy Tiết Đồng vẫn trưng cái vẻ mặt tình cảm trước sau như một, Trương Huyền thật sự nhịn không được rống to: “Anh bình thường diễn như thế nào, cái bộ dạng bây giờ quỷ cũng chẳng dám nhận người quen!”
Một lời đánh thức người trong mộng, Tiết Đồng lập tức hạ giọng: “Thiếu Ngôn, gần đây em không vẽ tranh, tài nghệ giảm xuống rồi.”
“Em không có như thế!” Bất cứ họa sĩ nào cũng không thể tha thứ việc tài năng của mình bị chê bai, gương mặt do dự của Bùi Thiếu Ngôn không còn nữa, lớn tiếng đáp lại.
Tiết Đồng khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn cậu: “Vậy thì vẽ cho anh xem đi.”
“Tại sao em phải vẽ cho anh chứ?”
“Bởi vì anh muốn.”
Chỉ bởi nguyên nhân đơn giản như vậy, vì Tiết Đồng thích nên cậu vẫn luôn vui vẻ với tài hội họa của mình.
Người đàn ông này thoạt nhìn khó gần, sau lưng lại rất thích trêu cậu làm vui, chỉ cái bộ dạng kiêu ngạo bây giờ cũng đủ nổ tung cậu.
Cậu vẫn luôn lưỡng lự một chỗ, muốn tìm lại sự ăn ý đã mất, lại không ngờ người kia vẫn ở bên gần gũi với cậu nhất.
Bùi Thiếu Ngôn không nghi ngờ nữa, bổ nhào vào người Tiết Đồng, Tiết Đồng nhân cơ hội nắm chặt tay cậu, tay kia mở ra, niệm chú ngữ hồn phách đã bắt lại trong không trung, hòa làm một với mệnh hồn, dưới ánh sáng chói mắt, hồn phách hóa thành khí độ sinh mệnh, Tiết Đồng cầm chặt linh phách của cậu: “Thiếu Ngôn, anh đưa em về nhà.”
Rốt cuộc tìm được hồn phách của người trong lòng, thần kinh căng chặt của Tiết Đồng dần thả lỏng, cơ thể có cảm giác vô lực, đứng còn không vững.
Hắn nhìn Tằng Tuyền đang bị bùa chú giam giữ, thở dài đi tới bóc tấm bùa kia: “Xin lỗi, bởi vì tôi ích kỷ khiến cậu không thể an nghỉ, mọi thứ đều đã qua, hãy buông bỏ thù hận trên người, lên đường tốt lành.”
Lời nói có cương khí ôn hòa của người tu đạo, Tiết Đồng nâng tay, ánh vàng nhàn nhạt chuyển động, lấy linh lực trả lại bát tự từng đổi cho Tằng Tuyền.
Trương Huyền giật mình, phải biết Tiết Đồng nhờ mệnh bàn Tằng Tuyền mới sống được, trả lại rồi hắn sẽ như thế nào?
“Tôi bây giờ mới hiểu, vốn dĩ tôi sẽ không chết, không biết tại sao lại trả giá thật nhiều để đổi hồn như vậy.” Tiết Đồng tự giễu cười: “Hơn nữa tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nóng nảy nỗ lực vượt qua tử kiếp này, bản thân đó cũng là một loại kiếp, cứ lo được lo mất, tôi đã mất căn bản của đạo tu rồi.”
Hơi thở ôn hòa bao lấy Tằng Tuyền, gã hốt hoảng té ngã trên sàn, lần này không thể đứng lên.
Rất nhanh, một làn khí màu đen thoát ra từ trong cơ thể gã tan biến vào không khí, đó là oán khí bị Lý Hưởng khơi ra được đạo thuật Tiết Đồng hóa giải, Tằng Tuyền đã được giải thoát thật sự.
Mọi người nhìn hơi thở màu đen từ từ biến mất, không gian yên tĩnh trong giây lát, nhưng từ xa đột nhiên vang lên tiếng chuông phá vỡ phần yên ắng này, đó là chuông năm mới, tiếng chuông to vang vọng nói cho mọi người biết một ngày mới đã đến.
Trương Huyền vỗ tay, nhìn mọi người xung quanh mỉm cười: “Các vị, chúng ta bây giờ nên hợp cảnh một chút, chúc mừng năm mới?”
“Cung hỉ phát tài.” Tiết Đồng tiếp lời.
“Đại cát đại lợi.”
Ngụy Chính Nghĩa bổ sung, nhưng phía sau lạnh lẽo, câu cuối chả ai nối tiếp, anh nhịn không được đẩy Giovanni ben cạnh một chút, “Tới lượt cậu.”
Sau giây im lặng ngắn ngủi, Giovanni hỏi: “Nói cái gì bây giờ?”
“Được nhiều lì xì.” Tiểu An trả lời thay hắn.
Ngụy Chính Nghĩa hài lòng gật đầu nói với Giovanni: “Tiếp tục cố gắng học tiếng Trung đi, cậu còn kém nhiều đấy.”
Ngoài ý muốn, không giống Giovanni thường ngày mỉa mai vặt lại anh, Ngụy Chính Nghĩa cuối cùng cảm thấy bất bình thường, bây giờ mới phát hiện Giovanni luôn lấy tay che bụng, sắc mặt tái nhợt nói rõ hắn không khỏe chút nào.
“Cậu bị thương sao lại không nói?”
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng đỡ lấy Giovanni, nhưng giữ không được bác sĩ Triệu đang ở trên lưng làm ông lăn xuống đất, chẳng qua bây giờ ai cũng có nỗi lòng, không hơi đâu chú ý.
“Tôi không sao.” Giovanni cắn răng nói.
Thật ra bùa chú hắn đặt đã hết tác dụng từ lâu, lúc nãy bụng hắn vẫn đau nhức nhối, Hamburger còn muốn nhắc nhở hắn đừng cậy mạnh thì bị trừng im thin thít, thân phận của hắn không thể bất lịch sự trước mặt mọi người được, tưởng mình chịu được đến lúc ra khỏi đây lại không ngờ vì một câu của Ngụy Chính Nghĩa mà hỏng bét, tên cảnh sát đáng chết này, tự nhiên trực giác chính xác quá vậy?
“Trúng đạn còn bảo không sao hả?.”
Máu tươi tràn ra từ quần áo, nhìn miệng vết thương là biết ngay bị bắn trúng, Ngụy Chính Nghĩa tức giận, cái tên đáng đánh này nhìn lúc nào rồi còn anh với chả hùng?
Kéo tay hắn quàng qua vai mình, anh ôm hắn nói với Trương Huyền: “Sư phụ, tôi đưa Giovanni đi bác sĩ kiểm tra trước, sư phụ lo nơi này được không?.”
“Muốn đi bác sĩ kiểm tra cũng phải xem có thoát được hay không đã.” Trương Huyền nhìn ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói.
Xung quanh tòa nhà toàn là ánh sáng xanh biếc, đó là mắt của ác quỷ, nhìn qua cực giống một rừng ma trơi, âm u đáng sợ.
Ánh xanh dày đặc chứng tỏ bên ngoài có không ít Tu La, tuy sợ hãi uy lực Hải thần không dám tới gần, nhưng chẳng mấy chốc chúng sẽ biết khí lực của cậu đã cạn kiệt, đến lúc đó, ác quỷ đồng thời tấn công thì khó thoát.
Phải nghĩ cách để họ ra khỏi đây trước, Bùi Thiếu Ngôn còn phải hồi hồn, Giovanni bị thương mất máu quá nhiều cũng cần đưa đến bệnh viện ngay lập tức, Trương Huyền nhíu mi, bắt đầu nghĩ nếu mình lại lần nữa cưỡng chế dùng thần lực Hải thần thì sẽ có hậu quả gì.
Thôi thì đánh cược một lần?
Quyết định xong, Trương Huyền đang muốn niệm chú phá bỏ giới hạn của cơ thể, chợt thấy đám ác quỷ tụ tập bên ngoài lao xao, có âm thanh trầm thấp quát: “Cút!”
Âm thanh không to nhưng Trương Huyền lại nghe thấy rõ ràng, đó là bởi hai người có cảm ứng tâm linh đặc biệt, không khỏi vui mừng, chiêu tài miêu đến đúng lúc quá, có anh rồi thì mọi thứ dễ thôi.
Nhìn đám ác quỷ tránh ra, sắc mặt Lạc Dương thay đổi, cương khí của Niếp Hành Phong tuy mạnh nhưng chưa đến mức có thể điều khiển Tu La rút lui ngay tức khắc, người có thể khiến Tu La sợ hãi như thế, tới giờ anh chỉ biết một người.
Cuối cùng vẫn không nhịn được tới rồi, Lạc Dương mỉm cười nghĩ.
Trương Huyền là người đầu tiên xông ra, Ngụy Chính Nghĩa dìu Giovanni đi phía sau, Tiểu An muốn đỡ bác sĩ Triệu, nhưng bên cạnh còn có bác sĩ Lý thì hơi do dự, không biết nên đỡ ai trước.
“Đặt họ ở đây đi, mọi việc đã qua rồi, không có nguy hiểm gì đâu.” Lạc Dương nói.
Mọi người chạy rất nhanh đến trước cổng viện an dưỡng, ác quỷ dữ tợn biến đi hết sạch, hai bên đường âm khí dày đặc, để lại khí thế chết chóc lạnh người.
“Chủ tịch!” Thấy trước mặt là Niếp Hành Phong, bước chân Trương Huyền nhanh hơn, lao thẳng lên hô to.
“Em sao rồi?” Vẻ mặt Niếp Hành Phong lo lắng nhìn cậu.
Sau khi rời đi tim Niếp Hành Phong vẫn treo ngược trên họng, cái cảm xúc lo lắng bồn chồn không yên không thể diễn tả được, cứ nghĩ mình tách ra hình như không phải là quyết định đúng đắn, nhưng đám ác quỷ đánh Nghệ và Nhược Diệp quá hung hãn, anh bị bao vây không thể thoát ra trở lại tìm Trương Huyền.
Đến khi anh vất vả xử lý xong phiền phức bên kia chạy tới, khắp nơi là hơi thở ác quỷ, máu tanh, giết chóc, bạo lực, điên cuồng hỗn loạn chồng chéo, anh cảm thấy chưa bao giờ sợ hãi như lúc nãy.
“Tốt lắm.”
Thấy trong mắt Niếp Hành Phong là sự lo lắng và quan tâm rõ ràng, nháy mắt cảm giác thỏa mãn trong lòng Trương Huyền tăng không giới hạn, cảm thấy mệt mỏi cực khổ đêm nay không tính là gì cả, cậu vỗ vỗ vai Niếp Hành Phong, chứng minh cậu rất khỏe, nhưng lập tức liền thấy phía sau Niếp Hành Phong đậu một chiếc Mercedes đen dài, Ngao Kiếm mở cửa xe đi xuống, mỉm cười chào hỏi.
“Ở đây hình như vừa có một trận khá bạo lực.” Ngao Kiếm từ tốn nói.
“Đúng vậy, nhưng đừng lo, tất cả đã bị chúng tôi đánh chạy cả rồi.” Trương Huyền cười cười.
Dù biết rõ bây giờ địch mạnh ta yếu nhưng Trương Huyền không có bất cứ biểu tình nhân nhượng nào, lúc này tỏ ra yếu thế sẽ chỉ khiến Ngao Kiếm kiêu ngạo hơn, mất khí thế của bọn họ.
Tức khắc tay cậu được Niếp Hành Phong nắm chặt, thấy bàn tay kia lạnh như băng, Niếp Hành Phong siết lại, cương khí ấm áp truyền từ trong lòng bàn tay, trong lòng Trương Huyền mềm nhũn, cậu biết Niếp Hành Phong thấy được mình đã yếu đến mức nào, vô hình ủng hộ cậu.
“Đồ đệ bị thương rồi, phải lập tức đưa cậu ta đến bệnh viện.” Thấy Ngụy Chính Nghĩa đỡ Giovanni đi đến, Trương Huyền nói.
Vết thương của Giovanni thật ra cũng không nặng mấy, nhưng do rề rà quá lâu, bùa chú mất hết tác dụng, máu tươi làm ướt đẫm bộ quần áo nên thoạt nhìn rất nguy hiểm, Ngụy Chính Nghĩa vội vàng gọi xe cấp cứu, dìu hắn nằm trên ghế dài bên cạnh, lấy bùa chú giảm đau, vốn là Trương Huyền định dùng pháp lực trực tiếp đưa Giovanni đến bệnh viện, nhưng thật sự lực bất tòng tâm đành thôi.
Ngao Kiếm đi qua chỗ Lạc Dương, lúc ngang bên người Giovanni thì dừng lại, mắt lướt qua vết thương của hắn, nhàn nhạt nói: “Chúc mừng cậu tự tay báo được thù.”
Dưới bụng đau không chịu nổi, nhưng Giovanni vẫn gượng ngẩng đầu trả lời: “Cám ơn.”
Ngao Kiếm giơ tay ném một cái bình cho Ngụy Chính Nghĩa, “Đây là thuốc tốt, đưa cậu ta uống.”
Ngụy Chính Nghĩa nhận được cái bình, nói cảm ơn sau đó mở ra, một mùi hương thoang thoảng tan tỏa, tuy không biết là thuốc gì nhưng trực giác nói anh biết thuốc này nhất định rất tốt, anh sợ tính tình Giovanni quá kiêu ngạo không chịu uống, không thèm hỏi trực tiếp bóp cằm hắn rót thuốc vào, Ngụy Chính Nghĩa rót qua nhanh, Giovanni suýt bị sặc chết, tức giận giơ chân đá Ngụy Chính Nghĩa, hắn còn chưa nói là không uống đã cưỡng ép đổ vào mồm là sao hả?
Ngao Kiếm đến trước mặt Lạc Dương, dưới khí phách của Tu La vương, ác quỷ gì đó đã sớm chạy không còn một mống, nhìn Lạc Dương, gương mặt Ngao Kiếm hiện lên nét cười: “Đúng là một năm mới đặc biệt.”
Hắn cởi áo ngoài khoác thêm cho Lạc Dương, nói: “Đi thôi.”
Lạc Dương lên xe cùng Ngao Kiếm, Tiểu An cũng nhắm mắt đuổi theo, nhưng chiếc Mercedes xa hoa khiến cậu vừa nhìn đã dừng lại, đứng tội nghiệp bên cạnh lưu luyến Lạc Dương.
Tiết Đồng đã đi rồi, người ở đây ngoại trừ Trương Huyền và Lạc Dương ai Tiểu An cũng không biết, tính tình Trương Huyền lẹ chân lẹ tay, cậu cũng không tiếp xúc nhiều, lại không bằng Lạc Dương mang cho cậu cảm giác an toàn, thấy Lạc Dương cũng phải rời khỏi, Tiểu An rất không muốn, tuy biết họ khác với con người, cho dù có gặp lại rồi cũng sẽ phải ra đi, cậu vẫn nhịn không được mà đi theo, chỉ là sợ sự lạnh lùng của Ngao Kiếm, đứng ở cửa xe không dám tới gần nữa.
Thấy dáng vẻ Tiểu An, Lạc Dương cười, đứa trẻ đáng thương, chưa từng có được gia đình ấm áp, cho nên chỉ cần có người đối xử tốt với mình, cậu sẽ coi như người thân, là một chú chim non tình cảm đáng yêu, con ngươi màu nâu trong suốt nhìn mình, như chú chó nhỏ bị ruồng bỏ làm người khác mủi lòng.
Lạc Dương quay đầu nhìn Ngao Kiếm.
Hiểu rõ ý hắn, Ngao Kiếm rất không vui quan sát cậu trai bởi vì không mấy hoạt động mà gầy yếu, không xấu nhưng không đến mức khiến người khác chú ý, thật không biết tại sao Lạc Dương lại quan tâm như vậy.
“Tới đây cậu trở nên dễ mềm lòng quá, Lạc Dương.” Ngao Kiếm lấy một chai rượu rót cho Lạc Dương an ủi anh.
Lạc Dương nhấp một cái, mỉm cười nói: “Ngài cũng vậy mà? Vừa rồi còn đưa thuốc cho Giovanni.”
“Ta không phải là nguời tốt.”
Mà là đơn giản chỉ cảm thấy Giovanni rất giống Lạc Dương năm đó, cái khí thế bốc đồng kiêu ngạo kia, quật cường chẳng chịu thua ai, đều rất hợp với tính hắn, tuy hắn coi thường con người yếu đuối, nhưng không thể nghi ngờ, tính cách như Lạc Dương và Giovanni khiến hắn rất vừa ý.
Cho nên, cứu người không đồng nghĩa với hắn là người tốt, hắn chỉ hy vọng bọn họ không chết quá sớm, nhân gian vì tồn tại những loại người như thế này mới không làm hắn buồn chán.
“Đi lên đi.” Ngao Kiếm nói.
Tiểu An lập tức phóng lên xe, động tác nhanh chóng như sợ Ngao Kiếm đổi ý, ngồi xuống một chỗ ở bên cạnh nhìn Lạc Dương không nói, nhưng trong mắt đầy sự ngưỡng mộ, Ngao Kiếm đột nhiên có chút không vui, thật giống tên muộn du bình* nhỏ, hắn nghĩ.
(Muộn du bình*: Thằng con chồng trước, con ghẻ… Để thế dễ hiểu lầm quá =)))) nên tui bỏ nguyên văn luôn, cái tên này mọi người nghe quen mà nhỉ =))))Đằng xa vang lên tiếng xe cấp cứu và tiếng còi vang dội xe cảnh sát, Ngao Kiếm vẫy tay ý bảo vô ảnh lái xe. Xe lăn bánh, Ngao Kiếm ấn nút mở cửa sổ xe, thấy Niếp Hành Phong và Trương Huyền đang đứng đó dựa vào nhau, những người khác hoặc đứng hoặc ngồi, bóng đêm u tối rất nhanh đã che khuất bọn họ.
“Chúc mừng ngài lại thắng ván này.” Lạc Dương nhấp rượu, nhàn nhạt nói.
Ngao Kiếm nhướn mày nhìn Lạc Dương, Lạc Dương không nói tiếp, anh biết dù mình nói, Ngao Kiếm cũng sẽ không thừa nhận.
“Lạc Dương, là cậu tính kế ta mà.” Như biết anh nghĩ gì, Ngao Kiếm mỉm cười nói.
“Là ngài vẫn luôn tính kế tôi.” Lạc Dương hợp lẽ nói.
Không có Ngao Kiếm ngầm đồng ý, tính tình Lý Hưởng tuy kiêu ngạo nhưng cũng không dám tự tiện đặt kết giới ở viện an dưỡng, chưa nói đến điều khiển ác quỷ Tu La, hơn nữa, anh không cho rằng bản lĩnh của Lý Hưởng cao đến mức có thể đánh thức hồn phách đã tan biến của Tằng Tuyền, cấm thuật đó nhất định là Ngao Kiếm dạy cho gã.
Nhưng chỉ cần bản thân Ngao Kiếm không sử dụng pháp thuật thì cũng không phạm quy. Ngao Kiếm cố ý đặt Lý Hưởng vào chỗ chết, rõ ràng là đang mua vui cho mình, để mình không còn cách nào nói lại hắn, vị Tu La vương này đúng là quá mưu mẹo mà.
Chẳng qua Lý Hưởng đã chết, anh cũng không chấp cái miệng buồn nôn của gã, nghĩ lại Lý Hưởng vẫn ôm mộng ghê tởm với mình, Lạc Dương nhịn không được nhíu mày lại, sau đó cười lạnh, mưu kế nào Lý Hưởng cũng tính, đáng tiếc gã nhìn không thấu hệ quả phát sinh, Ngao Kiếm chỉ lợi dụng gã thăm dò công lực của Trương Huyền và Niếp Hành Phong, đêm nay cho dù thành công hay không, Ngao Kiếm cũng đều vứt bỏ gã.
Lạc Dương thừa nhận mình cũng có chút tính toán nhỏ, nếu anh không tham gia vào những việc hỗn loạn ở trại an dưỡng, đêm nay không ở lại, hành động của Lý Hưởng còn chưa đến mức khiến Ngao Kiếm giận dữ như vậy. Thứ Lý Hưởng không nên làm nhất chính là dùng pháp thuật Ngao Kiếm dạy gã để đối phó với anh, tính chiếm giữ và bảo vệ của vị Tu La vương này đôi lúc cố chấp không ngờ, anh đúng là lợi dụng điểm này dẫn Lý Hưởng tự đi tìm đường chết.
Cho nên, ván này mình coi như chiếm được nhiều hơn một chút? Còn tiện tay nhặt được một thú cưng rất đáng yêu về nhà, nhìn Tiểu An bên cạnh lo lắng cuộn người lại, như vừa tìm được một chú mèo nhỏ, tưởng tượng biểu cảm tức giận của Ngao Kiếm sau này bởi cậu ấy, Lạc Dương cười ranh mãnh.