Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 32

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chiêu tài miêu, chiêu tài miêu, chiêu tài miêu…”

Sáng sớm trong lúc Niếp Hành Phong đang làm bữa sáng Trương Huyền cũng không nghỉ ngơi mà nằm lầm bầm trên giường. Não cậu tối qua thực sự là có bệnh rồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn rời đi, con mèo vừa hiền lành vừa vàng chói như thế sao có thể dễ dàng buông tay như vậy được? Vì để tránh chuyện như vậy xảy ra lần nữa, cậu đã nghĩ được một cách trói chặt chiêu tài miêu lại.

“Cậu đang gõ gì vậy?” làm bữa sáng xong, nhìn thấy Trương Huyền đang gõ máy tính không ngừng, Niếp Hành Phong hỏi.

“Không có gì a.” đùa à, trước khi kế hoạch còn chưa được thực hiện sao cậu có thể để chiêu tài miêu phát hiện ra được chứ? Trương Huyền hỏi lại: “Hai ngày qua anh không xem xét vụ của Hứa gia sao?”

“Không.”

Hai ngay nay tâm tình anh không tốt, ngay cả việc của công ty cũng giao hết cho cấp dưới càng đừng nói đến người Hứa gia chẳng có chút quan hệ nào.

Ngày đó anh để cho Trương Huyền một mình rời đi, chính là hi vọng bản thân có thể tĩnh tâm suy nghĩ kĩ càng về những lời Trương Huyền nói. Anh biết thực ra Trương Huyền nói không sai hơn nữa mỗi người làm việc đều có quy tắc riêng, anh không có quyền bắt Trương Huyền phải làm mọi chuyện theo ý mình được.

Bởi vậy anh tôn trọng quyết định của Trương Huyền không nhúng tay vào chuyện này nữa. Sự việc ngoài ý muốn của vị nữ quản gia đích thực là có khiến anh cảm thấy tiếc nuối nhưng đúng như những gì Trương Huyền hi vọng anh có thể hiểu – mỗi thế giới đều có quy tắc vận hành của nó, có lúc liều lĩnh nhúng tay vào chỉ có thể khiến kết quả trở nên càng tồi tệ, nhất là lúc Nhan Khai nói với anh sắp tới nên tránh xa âm địa, những chuyện ma quái, anh mới hoàn toàn hiểu được vì sao lúc đầu Trương Huyền lại từ chối án kiện đó.

Cậu đang dùng cách thức gian tiếp mà lo lắng cho anh, rất ngốc nghếch nhưng lại khiến anh rất thích.

“Tôi quyết định nhận vụ đó rồi.” Trương Huyền nhẹ gióng nói, đầu không ngẩng lên còn tay thì vẫn lướt nhanh trên bàn phím.

“Trương Huyền, cậu không phải…”

“Không phải gì cơ?” cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh thẳm rơi trên người Niếp Hành Phong, “Việc có thể kiếm tiền tại sao lại không kiếm?”

“Nhưng mà…”

Trương Huyền vươn tay ra, ngoắc ngoắc rất có khí thế, “Đưa ví cho tôi.”

Không hiểu ý của Trương Huyền là gì nhưng Niếp Hành Phong vẫn rút ví ra đưa cho cậu, Trương Huyền cầm lấy xong, cắn cắn môi, ví da được thiết kế khéo léo thực muốn lấy làm của riêng mà, đáng tiếc quy tắc của thiên sư không cho phép a.

Ngón tay thon dài sờ sờ ví da rồi mở ra, sau khi rút ra hai tờ tiền mặt thì vứt trả lại ví cho Niếp Hành Phong. Hai tờ tiền được kẹp giữa hai ngón tay giống như động tác cầm đạo phù khi đuổi quỷ lúc bình thường, vẻ đẹp trai khiến Niếp Hành Phong có chút lỗi giác.

“Tôi không lấy tiền của người chết nhưng không nói là không lấy của anh.” Ngón tay khua khua, Trường Huyền cười nói: “ Tiền đuổi quỷ lần này là anh trả, đây là tiền đặt cọc, sau khi xong án thì thanh toán nốt chỗ còn lại, tính cho anh giá của tình nhân, giảm ba mươi phần trăm.

Nhìn đôi con người màu xanh sứ lưu động dưới ánh sáng sớm mai, tim Niếp Hành Phong bỗng thắt lại. Anh biết dụng ý của Trương Huyền, cậu không muốn anh thấy hối tiếc bởi vậy mới quay lưng lại với quy tắc làm việc của bản thân. Kỳ thực cậu căn bản không cần làm như vậy, bởi vì cho dù cậu chọn cái gì anh chắc chắn cũng sẽ ủng hộ cậu.

“Cảm ơn.” Không phải cảm ơn cậu đã nhận án mà là cảm ơn cậu đã thông cảm với anh.

“Không cần cảm ơn, dù sao tôi cũng nhận tiền làm việc thôi.”

Tiền đã cầm rồi, Trương Huyền lập tức bắt đầu công việc, đầu tiền là điều tra Hứa gia, xem nữ quỷ có quan hệ gì với nhà bọn họ.

Hứa gia có chút danh tiếng nên không khó điều tra, rất nhanh Trương Huyền đã tìm ra tư liệu có liên quan, còn có một vài bức ảnh trước đây của nhà bọn họ. Cậu chỉ vào một người phụ nữ trong bức ảnh gia đình rồi hỏi Niếp Hành Phong.

“Anh xem người này có phải rất quen mắt hay không?”

“Là nữ quỷ đó.”

Người gầy nhỏ, tóc dài, không được tính là xinh đẹp nhưng có loại cảm giác rất dịu dàng, Niếp Hành Phong vẫn không nhìn rõ mặt của nữ quỷ nhưng trực giác nói cho anh biết, nữ quỷ chính là người phụ nữ ở bên trong ảnh. Tiểu Uyển đứng giữa cô ta và Hứa Đức Khải, một nhà ba người đều cười rất tươi, nhất là người phụ nữ, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh đầy oán hận căm phẫn bây giờ.

“Hóa ra cô ta là vợ trước của Hứa Đức Khải.”

Người phụ nữ tên là La Tú Châu, là một cái tên rất bình thường nhưng trong giới thiết kế đồ trang sức cô ta lại không tầm thường chút nào. Trương Huyền lật xem những thiết kế của cô rồi chép chép miệng, “Trong ý tưởng thiết kế của cô ta có thiên phú rất đặc biệt, giống như tôi có thiên phú với bùa chú vậy.”

Câu sau cùng Niếp Hành Phong tự động bỏ qua, nói: “Những tác phẩm thiết kế của Mạch Lan rất giống với phong cách của La Tú Châu.”

“Anh nghi ngờ Mạch Lan ăn cắp ý tưởng tác phẩm của cô ta sao?”

Nếu thực sự là như vậy, nguyên nhân nữ quỷ xuất hiện ở buổi tiệc rượu sẽ không khó giải thích nữa. Đối với một nhà thiết kế mà nói, con mắt và tay là tính mạng, bởi vậy La Tú Châu mới chọn cắt đi tay của Mạch Lan, bởi vì đó là chuyện còn đau khổ hơn cả giết cô ta luôn.

“Có lẽ so với đánh cắp còn xấu xa hơn chính là sau khi lấy cắp xong còn đem đi dự thi.” Sau khi xem xong tư liệu Niếp Hành Phong nói.

Cùng là nhà thiết kế, quan hệ giữa La Tú Châu với Mạch Lan rất tốt, bị bạn tốt trộm mất tác phẩm tâm huyết đem đi dự thi, điều này đối với La Tú Châu vừa mới ly hôn mà nói chắc chắn là đòn đả kích mãnh liệt thứ hai, bởi vậy cô ta mới biến thành lệ quỷ rồi đi báo thù, như vậy, người ủy thác văn phòng thám tử Tả Thiên đi trộm lại bản vẽ thiết kế là ai?

“Hứa Đức Khải thực sự là một tên cặn bã, sau khi ngoại tình liền ép La Tú Châu ly hôn, còn lấy lý do La Tú Châu thần kinh suy nhược mà giành lấy quyền nuôi Tiểu Uyển, dẫn đến việc La Tú Châu trong lúc tuyệt vọng liền ôm lấy con nhảy lầu tự sát, may mắn là đứa trẻ không sao nhưng vì sợ hãi quá độ mà dẫn đến bị câm.”

“Nhảy lầu tự sát?”

Nhớ lại tin đồn của tòa biệt thự ngoài ngoại ô, Niếp Hành Phong vội vàng hỏi Trương Huyền, “Nữ quỷ xuất hiện lúc Nguyễn Hồng Lăng bị bọn bắt cóc bắt là La Tú Châu sao?”

“Đúng vậy, ơ, tôi chưa nói với anh sao?” Trương Huyền chớp chớp mắt, nhìn anh rất vô tội.

“Cậu không nói!”

“Hì hì, vậy chắc là do tôi quên mất.”

Sợ Niếp Hành Phong phát hiện bản thân có ý giấu diếm, Trương Huyền cười xòa cho qua, cũng may Niếp Hành Phong không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Vậy tiếp tục xem xem hai người chết còn lại có quan hệ gì với La Tú Châu.”

Thân phận hai người kia cũng rất dễ tìm, người phụ nữ nhảy lầu ở quán bar là thư kí của Hứa Đức Khải, mà người còn lại là luật sư ông ta đã mời lúc giành quyền nuôi con. Niếp Hành Phong nhớ lại người mồm miệng sắc bén ở cửa hàng bánh ngọt, không khó tưởng tượng, để có thể thắng kiện trên tòa, cô ta có thể nói ra những lời khó nghe đến mức nào. Gia đình không còn, thậm chí ngay cả thân sinh cốt nhục cũng bị người khác lấy mất, mối hận của La Tú Châu với vị luật sự kia không cần nói cũng rõ; còn về vị thư kí và quản gia, hẳn cũng nhận được không ít từ vị nam chủ nhân nên đã giúp hắn ta làm nhân chứng giả, điều này với La Tú Châu mà nói đều là hành vi không thể tha thứ được.

Nhưng mà một con quỷ mới chết hơn một tháng cho dù oán niệm có sâu hơn đi nữa cũng không thể hung hãn đến mức độ tùy tâm sở dục đi giết người được, Trương Huyền ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Ngụy Chính Nghĩa, bảo cậu ta điều tra những chuyện đã xảy ra ở biệt thự lúc trước.

Rất nhanh Ngụy Chính Nghĩa đã gọi điện thoại lại nói cho cậu tư liệu tra được – mười năm trước nữ chủ nhân của biệt thự bệnh chết bên trong, chồng của bà ta là một tên công tử bột, sau khi vợ chết, vì không biết kinh doanh nên gia nghiệp ngày càng lụi bại, không còn cách nào khác đành phải bán đi từng cái bất động sản một, nghe đâu cuối cùng vị nam chủ nhân đó vừa nghèo khó khốn cùng vừa bị người ta không ngừng siết nợ nên đã nằm lên đường ray tự sát.

“Cậu nghi ngờ là do oán khí của nữ chủ nhân đó làm hay sao?” sau khi Trương Huyền dập máy, Niếp Hành Phong hỏi.

“Cũng có khả năng này, tâm nguyện chưa thành không thể đi đầu thai, lâu dần sẽ hóa thành oán linh, sau đó lại gộp cùng với oán khí của La Tú Châu, khó trách lại cường đại đến như vậy.” Trương Huyền quét mắt nhìn sang lịch vạn niên, đứng dậy sắp xếp đồ đạc, “Trước tiên đi đến Hứa gia bố trí đã, mỗi lần giết một người, sức mạnh của nữ quỷ sẽ mạnh thêm một phần, theo lịch âm bây giờ đang là giữa thánh, trăng tròn cực âm, oán niệm của cô ta sẽ đạt đến đỉnh điểm, nếu cô ta muốn ra tay thì nhất định sẽ là đêm nay.”

“Một mình cậu sao?” thấy Trương Huyền hùng hùng hổ hổ, nói làm liền làm luôn, Niếp Hành Phong rất lo lắng.

Đôi con ngươi màu xanh quét qua, “Ai nói là tôi đi một mình, không phải còn có anh sao?”

“Nhưng tôi không thể đuổi quỷ.”

“Có thể chi tiền là được.” Trương Huyền kéo cánh tay Niếp Hành Phong, cười hì hì nói: “Đó chính là cội nguồn năng lượng của tôi.”

Hứa Đức Khải rất ngạc nhiên trước cuộc viếng thăm đột ngột của Niếp Hành Phong và Trương Huyền, nhưng nhìn thấy khí sắc của người này, tổ bắt quỷ hai người lại càng ngạc nhiên hơn. Chỉ mới ba ngày không gặp, Hứa Đức Khải đã gầy sắp thành bộ xương khô, Diêu Y Y cũng không trang điểm nữa, trên người đeo đầy trang sức trừ tà, đáng tiếc là không hề có chút tác dụng nào, âm khí trên mặt bọn họ nặng hơn mấy ngày trước rất nhiều, chính là dấu hiệu cận kề cái chết.

Nữ quỷ không xuất hiện, có thể là đang ngưng tụ sức mạnh nên tạm thời ẩn thân, nhưng khắp nơi trong phòng đều tràn ngập khí tức u ám yên ắng, chính là oán hận cô ta lưu lại.

Trương Huyền từ chối tiền Hứa Đức Khải đưa ra để lấy lòng, “Không cần phải đưa tiền, giá tiền tôi đưa ra các người không trả được đâu.”

Rút ra đạo phù dán lên xà nhà vách tường những nơi âm khí nặng nhất, sau đó lại vẽ lên tay hai vợ chồng phù chú trừ tà, vốn còn muốn vẽ cho Tiểu Uyển nhưng cô bé lại sợ người lại, nhìn thấy cậu liền chạy ngay vào phòng ngủ, gọi như thế nào cũng không chịu mở cửa.

Nữ quỷ hẳn là sẽ không hại con của chính mình nếu không lúc nhảy lầu đã không liều mạng ôm lấy con vào trong lòng. Trương Huyền không có nhiều thời gian dây dưa với Tiểu Uyển, ngay lập tức liền quay lại phòng khách, điểm chu sa rồi bắt đầu thi pháp trong phòng khách, vẽ xuống phù chú Thiên Canh Bắc Đẩu, trong lúc cậu lẩm nhẩm đọc phù chú ấn ký chu sa đỏ tươi dần dần hóa thành kim quang rồi tản ra.

“Kết giới này có thẻ ngăn cản oan hồn tiến vào, nếu hai người cảm thấy khó chịu thì tạm thời hãy vào trong kết giới để lánh nạn còn không thì mang hết tất cả vật màu đỏ bên trong nhà ra đây.”

“Đồ vật màu đỏ?”

Trương Huyền liếc mắt nhìn Hứa Đức Khải, “Vợ trước của ông chẳng phải rất thích màu đỏ hay sao?”

Lúc La Tú Châu nhảy lầu tự tử chính là mặc một bộ váy đỏ, mấy người chết một cách ly kì trên người ít hay nhiều cũng có đồ vật màu đỏ, Trương Huyền nghĩ đó có thể là yếu tố dẫn dắt lệ tính của nữ quỷ, mặc dù không dám khẳng định nhưng có thể tránh được đương nhiên vẫn nên tận lực tránh.

Mặt Hứa Đức Khải thoáng chốc trắng bệch, thấy Trương Huyền xoay người rời đi liền hoang mang đuổi theo hỏi: “Ngài Trương Huyền không ở lại đuổi quỷ sao?”

“Còn có việc khác cần làm, chạng vạng sẽ quay lại. Đừng lo, pháp chú trong này có thể tạm thời trấn giữ oán khí của quỷ, cô ta sẽ không động được vào các người.”

Lạnh nhạt nhìn bộ dạng hoảng sợ của người đàn ông, Trương Huyền rất muốn nói nữ quỷ nếu muốn giết các ngươi thì đã sớm động tay rồi, cô ta là đang thưởng thức bộ dạng các ngươi giãy dụa chờ chết, đồ ngu!

Ra khỏi Hứa gia, sau khi lên xe, Trương Huyền thấy Niếp Hành Phong phì cười liền nhướn mày hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì đáng cười sao?”

“Không, chỉ là lúc nãy động tác bày kết giới của cậu rất đẹp trai.”

“Đó là đương nhiên!” được tán thưởng, Trương Huyền rất đắc ý: “Chưa có ai nói với anh, nam nhân lúc nghiêm túc làm việc là hấp dẫn nhất sao?”

Khóe miệng Niếp Hành Phong giật giật, mặt không biến sắc điều chỉnh đài to lên hòng át đi mấy câu Trương Huyền tiếp tục lảm nhảm.

Lái xe đi đến trước của biệt thự Hứa gia, Niếp Hành Phong xuống xe liền nhìn thấy vùng màu đen kia ngoài cửa, mày hơi nhíu lại, Trương Huyền lại trực tiếp vượt qua giới tuyến đi tới trước cửa rồi rút ra chìa khóa vạn năng mở cửa.

“Vừa rồi quên lấy chìa khóa của Hứa Đức Khải, cũng may đạo cụ có mang theo đầy đủ.”

Trong tiếng lẩm bẩm cửa được mở ra, Tiểu Biên Bức vỗ cánh bay vào trước tiên ngay lập tức liền bị âm khí đập vào phải liệng một vòng rồi lại bay vào trong.

Hiện trường mặc dù đã được dọn dẹp qua nhưng phòng khách với hành lang vẫn đầy rẫy vết máu li ti, thông qua những vết máu đỏ sậm ấy có thể tưởng tượng ra hiện trường lúc đó có bao nhiêu thê thảm. Nguyễn Hồng Lăng vẫn chưa bị hạ độc thủ, may là cô ta đang có con nên đã kích thích tình mẫu tử của La Tú Châu.

“Cậu cho rằng đồ vật của người chủ trước còn lưu lại sao?”

Cho dù đã qua trưa nhưng trong phòng vẫn rất âm lạnh, Niếp Hành Phong theo Trương Huyền đi vào từng gian phòng một, thuận miệng hỏi.

“Coi như tìm vận khí đi.”

Hồn phách người bệnh lưu lại ngay tại đây vậy chắc chắn trong này phải có thứ gì đó khiến bà ta chấp nhất không muốn rời xa, Trương Huyền nghĩ nếu có thể tìm được vậy ít nhất có thể khiến người phụ nữ đó buông bỏ chấp niệm thuận lợi đi đầu thai, mà sau khi người này rời đi, oán khí trong hồn phách của La Tú Châu sẽ bớt đi một phần, như vậy đối phó sẽ dễ dàng hơn chút.

Gian phòng trên tầng Trương Huyền tùy tiện đi một vòng liền từ bỏ, quay người đi xuống tầng hầm. Sau khi Hứa gia mua căn biệt thự này cũng không hay sử dụng lắm, nếu có đồ vật để lại, cậu thấy dưới tầng hầm có tính khả thi tương đối cao.

Thấy Trương Huyền lại dùng thủ pháp như vậy để mở cửa tầng hầm, Niếp Hành Phong nghẹn lời, vị này chưa phải là một thiên sư hợp chuẩn nhưng tuyệt đối là một thám tử đạt yêu cầu.

Tầng hầm rất cũ kĩ, bóng đèn dường như cũng đã hỏng mất rồi, Trương Huyền sai Nghệ bật đèn pin chiếu sáng. Theo cá tính thích sưu tầm đồ của Nghệ, về cơ bản, túi bảo bối của nó giống như túi thần kì của Doraemon có đầy đủ mọi thứ, muốn có gì liền có đó.

Có ánh đèn chiếu sáng, Trương Huyền phát hiện trong này chất đống rất nhiều thứ linh tinh, nhìn những đồ vật đủ các kích cỡ hình dạng, niên đại cũng rất lâu đời rồi, bên trên cũng phủ một tầng bụi dày, hẳn là đồ vật của người chủ trước đây. Sau khi Hứa Đức Khải mua biệt thự này, vì bên trong không dùng tới nên cũng cứ để không như thế, nhưng có một vài đồ vật dường như đã bị di chuyển, bụi trên mặt có dấu vết bị chà xát, Trương Huyền nhíu mày chửi.

“Mấy con chuột chết tiệt!”

Tầng hầm vốn rất yên ắng liền bị một tiếng rống giận của Trương Huyền đánh bay, nhìn cậu khom lưng lục lọi lung tung trong đống đồ bỏ đi, Niếp Hành Phong hơi buồn cười nhưng cũng đứng bên cạnh giúp cậu tìm kiếm. Lăn qua lăn lại hơn một tiếng, ngoài mấy tấm ảnh, thư với đĩa nhạc cũ ra thì chẳng thu hoạch được gì nữa.

“Đôi này thực sự là trai tài gái sắc.” Trương Huyền lật giở mấy tấm ảnh cũ rồi nói.

Bên trong bức ảnh đã ngả vàng là một đôi trai gái trẻ tuổi rất xứng đôi đang vui vẻ dựa vào nhau, đáng tiếc cảnh đẹp chẳng tồn tại lâu, công tử nhà giàu kia sau khi kết hôn không lâu liền ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đến cả lúc vợ bệnh chết cũng không ở bên cạnh.

Niếp Hành Phong cầm lên một chiếc đĩa hát cổ (1),  đĩa hát là bản giao hưởng của Brahms do công ty EMI phát hành, loại đĩa cổ này rất có giá trị sưu tầm, đáng tiếc lại bị xếp xó trong này thực sự là phung phí của trời.

(1) đĩa hát cổ:

u16988687723577346713fm23gp0

“Vậy tặng cho tôi đi.”

Nghe nói có giá trị, mắt Nghệ lập tức mở lớn, vội vàng bay đến trước mặt Niếp Hành Phong niềm nở đề nghị. Niếp Hành Phong nhìn Trương Huyền, Trương Huyền rất bất lực với kiểu sưu tập vô tội vạ này của Tiểu Biên Bức, lắc lắc đầu: “Thôi đưa cho nó đi.”

Lại tiếp tục tìm một lúc nữa, nhưng cũng không tìm ra được vật gì quan trọng, thấy không còn bao nhiêu thời gian nữa, Trương Huyền cầm mấy bức thư và ảnh ra ngoài rồi ném hết lên sân, sau đó vươn tay đốt một tấm đạo phù, ném ra trước mặt, ngay lập tức ngọn lửa bùng lên, đồ vật cũ rất nhanh đã bị cháy đến không còn một mảnh.

“Có thể còn có thứ khác không?” Niếp Hành Phong hỏi.

“Có lẽ có, nhưng đem thiêu hủy vật quan trọng nhất, ít nhiều có thể đánh tan một ít chấp niệm của nữ quỷ. Thực ra cách tốt nhất là đốt sạch cả tòa nhà này, với điều kiện sau vụ này anh đồng ý bồi thường giúp tôi.”

Việc này hình như hoàn toàn không liên quan đến bồi thường đi? Căn bản chính là phải ngồi tù!

Nắng chiều buông xuống, mang theo màu sắc thê lương, trong lòng Niếp Hành Phong đột nhiên có cảm giác lo lắng không yên. Anh không cho rằng chỉ đốt một vài đồ vật cũ là có thể hóa giải oán niệm của nữ quỷ, vụ này thực sự không dễ giải quyết, anh không thể để mặc Trương Huyền một mình mạo hiểm được.

Rút điện thoại ra gọi cho Niếp Duệ Đình, linh hồn sau lưng của nó pháp lực dường như rất cao, nếu mời được hắn giúp đỡ, hệ số chắc chắn có thể cao thêm một chút.

Nhưng mà điện thoại kêu rất lâu cũng không thấy Niếp Duệ Đình nghe máy, Niếp Hành Phong đành phải quay sang gọi cho Hoắc Ly nhưng Hoắc Ly cũng không biết.

“Hai ngày nay đều không nhìn thấy Niếp ca ca rồi, em còn tưởng anh ấy đi công tác rồi.”

Nếu Duệ Đình đi công tác không thể không gọi điện chào hỏi mình, Niếp Hành Phong hơi lo lắng, lại gọi điện về Niếp trạch, người hầu bên đó nói cho anh biết nhị thiếu gia mấy ngày nay đều không về đấy.

“Hình như không tìm được quân đồng minh có phải không?” trên đường về Trương Huyền lái xe, cậu quay đầu nhìn anh cười nhẹ.

Mày hơi nhướn lên, con ngươi màu lam nhạt che dấu đi tình cảm bên trong, không biết cậu có tức giận với việc tự ý làm chủ của mình không nên Niếp Hành Phong vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ hi vọng có thêm phần chắc chắn thôi.”

Đáng tiếc đứa em anh căn bản giống như đồ trang trí, chẳng hề có chút tác dụng nào hết, lúc muốn dùng đến nó thì y như rằng là không tìm thấy.

“Sao phải nói xin lỗi chứ? Tôi cũng đang nghĩ muốn tìm đồng minh a.”

Lòng tự tôn không phải dùng ở chỗ này, mặc dù mình không chết được nhưng cũng không muốn liều chết với nữ quỷ, hơn nữa bên cạnh còn có chiêu tài miêu không sao yên lòng được, cậu cũng không muốn cậy mạnh.

Trương Huyền bẻ tay lái hướng ra ngoại ô.

“Cậu muốn đi tìm Mộc Thanh Phong sao?”

Nếu muốn đối phó với ác quỷ, còn có người nào lợi hại hơn ngự quỷ sư chứ? Nhìn phương hướng lái xe của Trương Huyền, Niếp Hành Phong lập tức nghĩ đến vị lão nhân kia.

“Ơ?” Trương Huyền bất đắc dĩ nhìn anh, “Chủ tịch, anh không thể đoán sai một lần hay sao? Giống như trước mặt anh, ngay cả một xíu xíu bí mật tôi cũng không giữ được vậy.”

“Bởi vì đó là không cần thiết.” Niếp Hành Phong cười nhẹ nói.
Bình Luận (0)
Comment