Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 41

“Thế nên bọn mi liền cõng cỗ thi thể đó về đây sao?” nhìn thi thể đặt trên mặt đất, Niếp Hành Phong hỏi.

Lúc nhìn thấy đoàn người xuất hiện trước mặt, trên lưng Nhã Diệp còn cõng theo một cỗ thi thể đã rữa nát gần hết, anh thực sự đã giật bắn người, Niếp Thảo nghe tin liền đưa người trong thôn đến, cùng Tây Môn Tuyết nhận ngưởi, đáng tiếc cỗ thi thể gần như đã phân hủy hết, quần áo cũng bị xé nát, không thể phân biệt được hình dạng vốn có của người chết.

“Tôi đã làm phép rồi nên sẽ không có ảnh hưởng gì đến mọi người đâu.” Nhã Diệp đứng ở một bên nói: “Thực ra hắn ta chết chưa lâu nhưng lại bị thối rữa nhanh như vậy là vì âm khí làm hại, tôi nghĩ hẳn là có liên quan đến thôn Thập Lý bởi vậy liền mang qua đây.”

Người mất tích trong hai ngày này chỉ có hai người, nhìn Tây Môn Tuyết đứng lẫn trong đám người, Niếp Hành Phong hoàn toàn không hi vọng cỗ thi thể đó là em trai hắn.

Hoắc Ly đã kể lại hết hành trình bọn chúng đến đây cho Niếp hành Phong nghe, từ lúc đâm xe lạc đường đến sau khi phát hiện ra cỗ thi thể thì đi đường thông suốt, dường như là người chết trong cõi u minh đang dẫn đường cho bọn chúng có thể đến nơi, Niếp Hành Phong không biết sao Nhã Diệp lại đột nhiên xuất hiện, mà ở đây đang có nhiều người anh cũng không tiện hỏi, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, trực giác cho thấy chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Rất nhanh, Tây Môn Tuyết xoay người lại, trông thấy nét mặt hơi thả lỏng, Niếp Hành Phong cũng yên tâm.

“Không phải là A Đình.” Trong lời của Tây Môn Tuyết mang theo chút run run do vừa căng thẳng đến cực độ mới dịu lại, người có chút hư thoát nhưng vô cùng vui vẻ, chỉ cần không phải là A Đình, vậy tức là tiếp tục có hi vọng, cho dù chỉ là hi vọng rất mong manh.

“A Đình vẫn luôn đeo mặt quan tài kia, nhưng trên người thi thể không có, hơn nữa A Đình tuyệt đối không phải là người động tâm trước tài vật.”

“Vậy tức là đó là vị đạo sĩ rồi, nhất định là trong lúc tu luyện ông ta nghe thấy truyền thuyết của Li Sơn vì vậy liền đến tìm báu vật, không ngờ không tìm ra mà còn mất mạng.” Nho Chua nói.

Thân phận người chết vẫn chưa rõ ràng, Niếp Thảo bảo mọi người khiêng cỗ thi thể đến nghĩa trang, chuẩn bị để mai đi lên trấn trên báo án, lúc rời khỏi, A Khải còn nói một câu đầy ẩn ý: “Mọi người vẫn là nên mau chóng rời khỏi đây đi.”

Mọi người quay trở về căn nhà cũ, sau khi vào trong, Nghệ liền hiện nguyên hình, nhìn thấy Trương Huyền vẫn luôn đứng đằng sau Niếp Hành Phong, cảm thấy vô cùng kì lạ, liền bay qua hỏi: “Lão đại, cậu không sao chứ? Vừa rồi chẳng nói câu nào hết, bị ốm hả?”

“Chào mọi người.” Tiểu Mãn từ sau lưng Niếp Hành Phong thò đầu ra, ngượng ngùng cắn ngón trỏ nói: “Xin lỗi, em vẫn chưa quen đứng trước mặt nhiều người nói chuyện.”

Bộp! Cánh Nghệ co rút ngã nhào xuống đất, dụi mắt nhìn Tiểu Mãn, Hoắc Ly cũng vội vàng chạy đến trước mặt, lo lắng hỏi: “Đại ca, đầu anh bị đụng vào đâu sao? Hay là bị nhân cách phân liệt? Trông anh lạ lắm.”

“Cái gì cơ, cậu ấy không phải là tên thiên sư xấu xa đó, cậu ấy là Tiểu Mãn!”

Sợ Tiểu Mãn bị ức hiếp, Nho Chua vội vàng đứng chắn trước mặt, Tiểu Mãn kéo nó lại, ngượng ngùng nói, “Xin lỗi, tính tình Nho Chua như vậy nhưng cậu ấy tốt lắm.”

“Niếp đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Dựa vào chỉ số thông minh của Hoắc Ly hiển nhiên không thể hiểu được cảnh tượng kì dị đang xảy ra, nó ngẩng đầu lên hỏi Niếp Hành Phong.

“Đừng lo, chỉ là một linh hồn đang cư ngụ nhờ trong người Trương Huyền mà thôi.” Tiểu Bạch ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Nhất đình là trong lúc đuổi quỷ dùng sai pháp thuật, để cho quỷ nhập vào người, không biết giờ cậu ta đang làm gì?”

Đang ở đâu đó mộng Chu Công đi! Đã một ngày không nhìn thấy Trương Huyền, Niếp Hành Phong cũng không biết phải làm sao. “Trên cơ bản thì mọi việc đều giống như Tiểu Bạch nói.”

“Không phải chứ? Lão đại, cậu bắt quỷ rốt cuộc lại để quỷ chiếm thân sao?”

Tiểu Biên Bức lấy lại tinh thần, bò lên khỏi mặt đất, bay đến trước mặt Tiểu Mãn quan sát chăm chú. Khí tức tà ác ngoan lệ từ người con dơi truyền đến khiến Tiểu Mãn có chút sợ hãi, nhỏ giọng giải thích: “Xin lỗi, em không cố ý chiếm lấy cơ thể của anh ý đâu.”

Bộ dạng điềm đạm đáng yêu, toát ra từ đôi con ngươi màu xanh, tuyệt đối không phải là của Trương Huyền, Nghệ nắm mấy móng vuốt lại, làm ra động tác thành công, “YES, thực sự không phải là lão đại!”

Giương móng chọc chọc vào má Tiểu Mãn rồi lại nhéo nhéo, cảm giác được ức hiếp chủ nhân thật vô cùng sung sướng nha.

“Trương Huyền phiên bản này đáng yêu hơn nhiều so với lão đại. Ta là Nghệ, từ nay về sau chúng ta chính là bạn bè, đừng sợ, cứ việc ở trong khối thân thể này, dù sao lạo đại cũng không để bụng đâu.”nó vỗ vai Tiểu Mãn, an ủi.

Tây Môn Tuyết thờ ơ đứng bên cạnh, một đám động vật quây lại đứng nói chuyện, nếu không phải bản thân tận mắt nhìn thấy, thực sự sẽ cho rằng đó là ảo giác, thấy bọn chúng dường như là còn rất nhiều chuyện muốn nói, hắn liền nói ngủ ngon rồi rời đi, ai biết vừa mới đi tới cửa, Tiểu Mãn đột nhiên gọi hắn rồi lạch bạch chạy đến nghiêm túc nói: “Đừng lo, em trai của anh không sao cả.”

“Cảm ơn.” Cho dù câu này chỉ là lời an ủi nhưng cũng khiến cho Tây Môn Tuyết yên tâm phần nào, quay người định rời đi thì tay áo lại bị kéo lại, Tiểu Mãn nói: “Em sẽ cố gắng cứu được anh ý một cách nhanh nhất. Một trăm nghìn tệ, không mặc cả, án lần này rất khó khắn không thể giảm giá.”

Giọng nói của trẻ con nhưng ngữ điệu lại vô cùng lão luyện, trán Niếp Hành Phong lập tức hiện lên hắc tuyến, anh biết tên tiểu thần côn đó lại bắt đầu hét giá tận trời rồi, nhưng vừa bất đắc dĩ lại cũng vừa yên tâm, anh rất hiểu Trương Huyền, chỉ ở lúc tuyệt đối nắm chắc mọi việc, cậu ấy mới báo giá trắng trợn như vậy.

Sắc mặt Tây Môn Tuyết không hề thay đổi, thản nhiên nói: “Chỉ cần A Đình bình an, một trăm nghìn không thành vấn đề.”

Niếp Hành Phong tiễn Tây Môn Tuyết rời khỏi, lúc quay về phát hiện Hoắc Ly với Nghệ đã vô cùng thân thiết với Nho Chua và Tiểu Mãn, bốn đứa tụm lại một chỗ chi chi cha cha nói chuyện, Tiểu Bạch yên tĩnh ngồi xổm ở góc bàn, không biết vì sao, ánh mắt nó hôm nay nhìn anh có gì đó khác khác, trong đôi mắt mèo mang theo phần tình cảm phức tạp mịt mờ.

Phát hiện bị để ý đến, Tiểu Bạch lập tức nhảy xuống đi ra ngoài cửa, Hoắc Ly vội vàng đuổi theo, vì vậy mấy tên con lại cũng cùng chạy theo.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, ánh mắt Niếp Hành Phong chuyển tới Nhã Diệp, hỏi: “Mộc lão tiên sinh có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Sắc mặt Nhã Diệp lập tức tái nhợt, trong mắt hiện lên sợ hãi, ẩn dưới là đau lòng tuyệt vọng đan xen, lập tức đưa hồi ức của hắn kéo về trận Tu La địa ngục kia.

Hôm đó, một đám  không phải quỷ cũng không phải yêu đột nhiên xông vào Mộc gia, đánh tan hết hồn phách Mộc Thanh Phong thu lưu, bọn họ miễn cưỡng lắm mới đem bọn yêu ma quỷ quái kia trấn lại, thì Mộc Thành Phong lại bị thương rất nặng, Nhã Diệp thi pháp cùng sự phụ rời đi, giữa đường lại bị kéo lại, hắn vì cứu sư phụ nên đã dùng cấm thuật, nhưng lại bị đối phương một chiêu đánh bại, sư phụ bị đám người kia mang đi, chỉ dùng ý niệm nói với hắn không sao, muốn hắn đi nương nhờ Niếp Hành Phong với Trương Huyền.

Nhớ lại lần trước đi đến Mộc gia, cảnh tượng hoang vu đổ vỡ bên trong đó, Niếp Hành Phong đoán sư đồ Mộc Thanh Phong nhất định đã trải qua một màn giao chiến kịch liệt, anh hỏi: “Vậy những du hồn kia đâu rồi?”

“Đều bị đánh cho hồn phi phách tán rồi, những người kia ra tay vô cùng hung ác.”

Từ lúc hiểu chuyện, Nhã Diệp luôn ở cùng với các linh hồn, âm hồn đối với hắn mà nói có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nhìn hồn phách của bọn họ tiêu tán, bản thân lại không làm được gì, cảm giác đau đớn so với chết còn khó chịu hơn, còn có đối thủ một chiêu đã cắt đứt yết hầu hắn, đến giờ nhớ lại vẫn khiến hắn không rét mà run.

Giơ tay trái lên, lợi khí có thể tùy ý đoạt đi bất kì sinh mệnh nào nhưng do bị phong ấn, nên hoàn toàn không dùng được, nếu không phải trời sinh hắn có chín mạng, có thể giả chết mà trốn đi thì có thể giờ đã hóa thành một đống bạch cốt rồi.

“Có phải cậu lại mất đi một mạng đúng không?”

“Sinh mạng với tôi mà nói, chỉ là tồn tại dư thừa mà thôi.” Nhã Diệp cười khổ: “Tôi vốn định nhờ hai người giúp cứu sư phụ tôi, nhưng giờ ngay cả bộ dạng đám người đó thế nào tôi cũng không nhớ nổi.”

“Không nhớ được?”

Nhã Diệp gật đầu, đây là đau khổ hắn không thể nén chịu, trong đầu toàn là cảnh chém giết tinh phong huyết vũ, hắn lại không hề nhớ được cái người quan trọng nhất kia, không, đó căn bản không phải là người, đó chỉ là quỷ đội lốt người mà thôi.

“Đừng vội, tôi nghĩ Mộc lão tiên sinh đã dặn cậu như vậy, nhất đình là có dụng ý của ông ấy, ông ấy cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu.”

“Tôi biết.” Người kia muốn giết sư đồ bọn họ dễ như trở bàn tay, nhưng lại không làm vậy, thế nên Nhã Diệp biết tạm thời sư phụ sẽ an toàn.

“Cậu cứ ở lại đây, đợi bọn tôi giải quyết xong vụ của Tây Môn Tuyết rồi sẽ nghĩ cách tìm Mộc lão tiên sinh, có được không?”

“Sư phụ bảo tôi từ nay về sau phải nghe anh, anh trực tiếp phân phó là được không cần thương lượng với tôi.”

Nhã Diệp nói xong, cung kính lui xuống, cử chỉ trang nghiêm như xếp anh ngang hàng cùng vị trí với Mộc Thanh Phong, Niếp Hành Phong cười khổ, có một loại dự cảm, thành viên trong gia tộc lại tăng thêm rồi.

Cũng khá muộn rồi, Niếp Hành Phong sắp xếp rồi đi tắm, lúc quay về đi qua hành lang đột nhiên nhìn thấy một bóng đen dưới ánh trăng khuyết, Tiểu Bạch ngồi ở đầu tường, ngẩng đầu nhìn trăng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cảm thấy đang bị nhìn, Tiểu Bạch quay đầu nhìn Niếp Hành Phong rồi nói: “Tôi nghe Nho Chua nói về chuyện thiên kiếp, tôi nghĩ thiên kiếp của tôi cũng sắp đến rồi.”

Thực ra Niếp Hành Phong không biết gì về con mèo này, trừ việc biết nó biết nói ra, còn những việc trước đây của nó hoàn toàn không có khái niệm gì, anh với nó thậm chí còn chưa từng trò chuyện với nhau, dường như sau lưng mỗi thành viên trong nhà bọn họ đều mang theo một quá khứ không muốn ai biết.

Không biết tại sao nó lại đột nhiên nói chuyện với mình, Niếp Hành Phong đành phải an ủi: “Mày nghĩ nhiều rồi.”

“Không đâu. Hình, tam phá nhật (1) sắp đến, tôi biết cũng sắp đến lượt tôi rồi.”

(1)   Tam phá nhật ( đọc baidu hiểu thì hiểu mà k biết tiếng Việt nó gọi là gì): Tam phá nhật là mỗi một giáp trong chu kì 60 năm ( lịch pháp đời nhà Thương dùng “Thiên can địa chi”). Thiên can là “Giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý”, địa chi là “ Tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi”. Từ chữ “giáp” đầu tiên của thiên can với chữ “tý” đầu tiên của địa chi ghép vào lần lượt, tạo thành Giáp Tý, Ất Sửu, Bính Dần,…., cho đến Quý Hợi, tổng cộng sáu mươi lần. Sau đó lại bắt đầu vòng tuần hoàn mới từ Giáp.

(Dịch nguyên theo baidu =)), cái “Thiên can địa chi” ý bên mình gọi gọn là lịch can chi, theo t đoán đoán thì có lẽ là sắp hết 1 vòng tuần hoàn 60 năm:v, dịch truyện xong còn fải ngồi dịch cả mấy cái bên lề này nữa chứ @@)

Động vật hẳn là không biết cười nhưng giờ phút này, Niếp Hành Phong cảm thấy Tiểu Bạch đang mỉm cười với anh, nụ cười như được giải thoát hiện lên từ trong đôi mắt mèo, sau đó liền nhảy xuống khỏi bờ tường, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Gió đêm thổi tới, dấy lên phiền muộn trong lòng Niếp Hành Phong, tiếng kêu của Tiểu Bạch dường như khiến anh nhớ đến gì đó nhưng nghĩ kĩ thì lại không nhớ được gì.

Quay người về phòng ngủ, mở cửa ra, Trương Huyền…à không, phải nói là Tiểu Mãn đang ngồi ngoài bậc cửa, hai tay ôm má xuất thần.

Trông tiểu hài tử có vẻ không vui, Niếp Hành Phong liền đến bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Bọn Nho Chua đâu rồi?”

“Nho Chua đưa Tiểu Ly với Tiểu Nghệ đi chơi xung quanh rồi, em nói mệt nên không muốn đi.”

“Sao lại không đi cùng? Bị trói ở một chỗ lâu như vậy, em không muốn ra ngoài chơi sao?”

“Như thế sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho cơ thể của anh ý.” Đứa trẻ ngẩng đầu nhìn anh ỉu xìu, “Tiểu Nghệ nói cho em rồi, anh ý chỉ là thiên sư hạng ba mà thôi.”

Niếp Hành Phong nghẹn lời, hiếm thấy vẻ mặt đầy phiền não xuất hiện trên gương mặt Trương Huyền, anh nhịn cười nói: “Không sao đâu, cậu ta đứng thứ nhất trong đám hạng ba đó đấy, cậu ta sẽ biết cách tự bảo vệ mình.”

“Thật sao ạ?” sau khi nhận được đáp án khẳng định, mắt Tiểu Mãn lập tức hiện lên thần thái vui vẻ, gật đầu lia lịa: “Vậy ngày mai em sẽ đi tìm bọn Nho Chua chơi, nhưng anh Niếp cứ yên tâm, em sẽ không khiến cho cơ thể này quá mệt mỏi đâu.”

Thật là một đứa bé hiểu lý lẽ, Niếp Hành Phong hỏi “Vừa rồi sao em lại biết báo giá với Tây Môn Tuyết?”

“Là anh kia nói. Trên đời này không có bữa cơm nào cho không cả, cái này gọi là lấy được đúng với những gì mình đã bỏ ra.” Mắt Tiểu Mãn nhìn anh sáng ngời, “Không phải sao ạ?”

Mỗi câu đều đúng, nhưng gộp lại với nhau thì lại cảm thấy không đúng như vậy nữa.

“Tiểu Mãn, có nhiều lúc không thể phân biệt rõ ràng một việc là đúng hay sai.” Đây là lời giải thích duy nhất anh có thể nói.

“Dạ?” Tiểu Mãn không hiểu lắm, mày hơi nhíu lại, nhưng lập tức liền cười rộ lên, nhoài ra ôm lấy Niếp Hành Phong, hôn mạnh lên má anh một cái, “Vậy em sẽ nghe anh, không nghe anh kia nữa, anh giống như đại ca của em vậy, lời anh nói nhất định là không sai.”

Nụ hôn mát rượi trên má khiến Niếp Hành Phong hơi sững người, “Anh của em?”

“Đúng vậy, đại ca đối với em tốt nhất, làm gì cũng mang em theo. Em rất ngoan, lúc nào cũng nằm trong phòng nhỏ ở xưởng chế tác đợi anh ấy, anh ấy nói không được nói chuyện lớn tiếng sẽ bị quản đốc mắng.”

Ánh mắt Niếp Hành Phong trở nên sâu sắc, hỏi: “Là xưởng pháo hoa phải không?”

“Vâng, đại ca nói làm xong việc sẽ đến tìm em, hôm đó phòng nhỏ rất nóng nhưng em không dám ra ngoài, sợ đại ca sẽ bị mắng, cứ đợi như vậy, sau đó… Em liền trở thành thế này. Trong xưởng chế tác vốn có rất nhiều người, rất náo nhiệt nhưng sau đó đạo sĩ tới, bọn họ đều bị bắt mang đi chỉ còn lại em ở đây.”

“Em muốn đợi anh em quay về tìm em phải không?”

Tiểu Mãn cúi thấp đầu, ngón tay vẽ vòng vòng trên đầu gối, “Có thể anh ấy đã sớm quên mất em rồi.”

Tâm còn vướng bận, không thể siêu sinh, hóa ra đây là nguyên nhân khiến Tiểu Mãn trở thành địa phọc linh, tâm Niếp Hành Phong khẽ nhói, vươn tay xoay đầu đứa bé, để cho đứa bé dựa vào lòng mình, nói: “Sẽ không đâu, Tiểu Mãn ngoan như vậy, cho dù bao lâu đi chăng nữa anh em cũng sẽ không quên em đâu.”

Thấy nó buồn rầu, Niếp Hành Phong đành phải lừa nó đi tắm, Tiểu Mãn vẫn mang tính tình trẻ con, nghe nói có thể tắm nước nóng, quả nhiên vui vẻ trở lại, nhảy nhót chạy đi tắm, đợi đến lúc Niếp Hành Phong trải giường xong liền nghe thấy tiếng bước chân quay lại, đứa bé từ ngoài chạy vào, toàn thân trần như nhộng, cũng may vẫn còn ôm quần lót với đồ ngủ trong lòng, che đi bộ phận quan trọng, nhưng lọai cảm giác nửa kín nửa hở này lại càng thêm phiến tình, nước da trắng trẻo mềm mại, dưới ánh đèn lại càng tôn lên mỹ cảm động lòng người.

Cổ họng Niếp Hành  Phong khô lại, phát hiện bản thân đêm nay có thể phải thách thức làm Liễu Hạ Huệ rồi.

“Sao lại không mặc quần áo?”

“Đi ngủ không cần thiết phải mặc quần áo a, trước kia em cũng như vậy hoài.” Tiểu Mãn vô cùng khó hiểu khi bị hỏi như vậy.

Hẳn vậy, lúc Tiểu Mãn qua đời mới tầm năm sáu tuổi, trẻ con tuổi này đi ngủ không mặc quần áo là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là giờ là thân thể của Trương Huyền nha, Niếp Hành Phong xoa xoa trán, cảm thấy Trương Huyền đã đưa cho mình một phiền phức vô cùng lớn.

Anh đi tới, cầm lấy quần áo trong tay Tiểu Mãn rồi tròng vào người nó, dỗ: “Vẫn phải mặc vào vì anh kia sẽ bị lạnh.”

“Ồ.”

Cũng may Tiểu Mãn rất dễ dỗ, ngoan ngoãn tùy anh mặc quần áo cho, Niếp Hành Phong vừa mặc quần áo cho nó vừa tự giễu: “Tôi chỉ toàn thoát quần áo của cậu, đây là lần đầu tiên giúp cậu mặc quần áo đó.”

“Dạ?” Tiểu Mãn không hiểu, cắn ngón tay nghiêng đầu nhìn anh.

Niếp Hành Phong rên lên một tiếng, xin em, đừng dùng bộ dạng ngây thơ đó mê hoặc anh nữa, anh thực sự không phải là chính nhân quân tử gì cả. Mặc xong quần áo ngủ, tắt đèn lên giường nằm, Niếp Hành Phong nghĩ tối này không thể mất ngủ được, mai anh còn phải làm rất nhiều chuyện nữa.

Tiểu Mãn dựa vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, hương thơm quen thuộc khiến anh dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại, rất nhanh liền cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng chìm vào trong mộng lại cảm thấy ngực có chút khó chịu. Niếp Hành Phong không mở mắt, biết rõ Tiểu Mãn lại bắt đầu hoạt động, ai ngờ Tiểu Mãn càng động mạnh hơn, một chân co lên, cọ xát ở giữa hai chân anh, ngay sau đó môi liền ấm lên, là bị người khác hôn sâu.

Niếp Hành Phong mở mắt, đôi mắt xanh thẳm dưới ánh trăng đang nhìn anh, màu mắt hoàn mĩ không tì vết, mang theo ý cười giảo hoạt quen thuộc, khóe môi hơi cong lên, trêu chọc: “Nhớ tôi không? Chủ tịch.”

“Nhớ!” nhớ sau này phải giáo huấn tên tiểu thần côn tùy hứng thích làm xằng làm bậy thế nào!

Đôi môi lại bị chặn lại, Niếp Hành Phong hơi kháng cự, dù sao trong người Trương Huyền bây giờ vẫn còn một linh hồn khác đang tồn tại; biết được lo lắng của anh, Trương Huyền khẽ cười: “Không sao, cả ngày lăn quan lăn lại tên nhóc đó sớm đã mệt ngủ say rồi.”

Nụ hôn lại được tiếp tục, vừa càn rỡ vừa nóng bỏng, Niép Hành Phong cũng đáp lại nhiệt tình của Trương Huyền, giống như muốn xác nhận xem có thật cậu đang ở bên cạnh anh không. Một lúc lâu sau, Trương Huyền mới lưu luyến kết thúc nụ hôn, xoay người nằm xuống bên cạnh Niếp Hành Phong, tiếc nuối nói: “Chủ tịch anh thật có sức quyến rũ, nếu không phải còn có việc cần làm tôi thực sự  muốn anh ngay bây giờ.”

Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn cậu, “Câu này hình như là tôi nói mới phải.”

“Ơ, hình như anh không vui?”

“Cậu cho rằng tôi nên vui sao?”

Trong mắt không hề có chút ý cười nào chứng tỏ Niếp Hành Phong thực sự đang rất tức giận, Trương Huyền đắn đo suy nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Không phải do tôi, anh cũng biết pháp thuật của tôi như thế nào mà, không phải là cái loại lúc cần linh thì không linh sao?”

Lý do Niếp Hành Phong tức giận không phải vì vậy, mà là Trương Huyền chưa nói câu nào đã trốn đi, khiến anh vô cùng lo lắng.

Chắc cũng biết việc mình làm rất quá đáng nên Trương Huyền không dám nói nhiều nữa, người dịch dịch về một bên, Niếp Hành Phong sợ cậu không vui lại muốn trốn đi tiếp nên vội vàng kéo lại, hỏi: “Nói xem, có phải cậu biết Tây Môn Đình không sao không?”

Trương Huyền chớp chớp mắt nhìn anh, “Không tức giận nữa sao?”

Bộ dạng cẩn thận lấy lòng, giống như còn mang theo mấy phần ngoan ngoãn của Tiểu Mãn, Niếp Hành Phong rất muốn nhéo mặt cậu nhưng lại thất bại, “Tốt nhất cậu nên giải thích cho hợp lý!”

“Pháp thuật không linh, tôi không thoát ra được mà.”

Niếp Hành Phong không nói gì, xem ra giải thích như vậy vẫn chưa ăn thua,  Trương Huyền đành tiếp tục nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra, trên người Tây Môn Đình vẫn đeo mặt quan tài hộ thân mà Mộc Thanh Phong đưa cho, nó có công hiệu trừ tà.”

“Cậu khẳng định bùa hộ thân có thể bảo vệ mạng của cậu ta sao?”

“Ít nhất nó có thể giúp cậu ta không gặp phải chuyện gì bất trắc, hơn nữa tôi không hề cảm thấy cậu ta đã chêt.”

Vốn còn muốn nói thêm phát hiện của mình trên Li Sơn hôm nay nhưng lo rằng sẽ tiếp tục bị Niếp Hành Phong hỏi về chuyện ẩn nguyên thần nên sau khi suy nghĩ một hồi Trương Huyền quyết định im lặng có lẽ là quyết định sáng suốt.

Câu giải thích này tạm thời coi như hợp lí. Niếp Hành Phong kể lại chuyện của Nhã Diệp cho Trương Huyền, nói đến chuyện chính, vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc trở lại. Công lực của Mộc Thanh Phong không hề thấp, Trương Huyền không thể tưởng tượng nổi người nào có thể dễ dàng đánh bại ông ta, hơn nữa cái người kia muốn không phải là mạng của bọn họ, mà đối với Mộc Thanh Phong mà nói, vật quan trọng nhất chỉ có một, chính là Thập Thế Mệnh Thư.

“Có lẽ người kia cố ý thả Nhã Diệp đi, để hắn đi tìm chúng ta.”

“Cũng tức là người kia có thể cũng muốn đối phó với chúng ta.” Mặc dù tạm thời vẫn chưa đoán được ra mục đích của đối phương, nhưng Niếp Hành Phong biết chuyện này không hề đơn giản như Nhã Diệp nghĩ, có người đang giăng một tấm lưới, đợi sau khi bọn họ mắc bẫy mới thu lưới lại, khiến bọn họ không còn đường phản kháng.

“Thực ra giờ người tôi lo lắng nhất không phải Tây Môn Đình hay là Nhã Diệp mà là Tiểu Bạch, từ khi nó đến đây liền trở nên rất kì lạ.”

Nhớ lại vẻ hoảng loạn của Tiểu Bạch sau khi nghe Nho Chua nói về chuyện thiên kiếp với quỷ hồ, Trương Huyền đoán nó đang giấu diếm gì đó, không, phải nói là nó nhìn thấy một số thứ bọn họ không nhìn thấy.

Trương Huyền bật người dậy, cầm lấy quần áo ném bên cạnh, Niếp Hành Phong hỏi: “Cậu định làm gì?”

“Làm việc chứ còn gì nữa, lấy của người ta một trăm nghìn, tôi đương nhiên phải đưa Tây Môn Đình mạnh khỏe quay lại.” Trương Huyền vừa nói vừa thay quần áo, quay đầu thấy Niếp Hành Phong cũng bắt đầu mặc quần áo, cậu khẽ cau mày, “Anh cứ nghỉ đi, một mình tôi đi là được rồi.”

“Không ngủ được.” sao anh có thể để cho Trương Huyền một mình đi gặp nguy hiểm chứ? Hơn nữa Trương Huyền đột nhiên quay lại khiến cơn buồn ngủ của anh hoàn toàn biến mất.

Thấy không khuyên được Niếp Hành Phong, Trương Huyền cũng không nói nhiều nữa, chuẩn bị cẩn thận đồ cần mang rồi ra ngoài.

“Nếu không ngủ đủ mà ốm ra đấy thì đừng có trách tôi.”

“Yên tâm, tôi chưa già đến mức đấy đâu.”

Nơi Trương Huyền đến là căn phòng lão đạo sĩ đã từng ở, cửa có khóa nhưng là loại khóa rất dễ mở, không cần dùng khóa vạn năng mà chỉ cần nhét một sợ dây thép vào xoay xoay hai vòng liền mở được. Trong phòng rất tối, Trương Huyền bật đèn pin lên, ánh sáng không rộng, đêm tối lại sâu, chắc hẳn sẽ không ai chú ý tới trong này có ánh đèn.

Hành lí đạo sĩ mang theo không nhiều, vậy nhưng đồ leo núi lại không ít, xem ra là sớm có chuẩn bị để vào núi tìm bảo. Trong vali hành lí có một quyển sổ ghi chép, ở giữa có kẹp một tấm bản đồ, Trương Huyền mở ra, giống như là một phần của một tấm bản đồ lớn, từ hình dạng có thể thấy là bản đồ địa hình thôn Thập Lý và núi Li Sơn, bên trên còn đánh dấu một số chỗ, sau khi xem xét xong xuôi, cậu liền nhét nó vào túi áo.

Lại tiếp tục lật mở quyển ghi chép, bên trong ghi lại một số kí hiệu với phù chú, xem ra lão đạo sĩ này cũng không phải là không có pháp thuật gì, nhưng mấy trang sau đã bị xé mất, vết xé rất nham nhở, xem ra lúc đó người xé đang rất vội vàng.

“Trên đó chắc là viết cách làm sao để vào núi.”

Chỗ quan trọng nhất lại bị xé mất, phần lưu lại chắc cũng không có tác dụng gì, Trương Huyền đặt quyển sổ về lại chỗ cũ, quay người rời đi nhưng không phải quay về nhà mà là hướng tới nhà của A Khải, Niếp Hành Phong biết hoài nghi trong lòng cậu nên cũng không nói nhiều mà chỉ đi theo sau.

Tường sau nhà A Khải rất cao, nhưng không thể làm khó được hai người, bật người nhẹ nhàng nhảy vào, ai ngờ vừa chạm đất liền cảm thấy gió lạnh đập tới, súng của đối phương giơ lên chỉ thẳng vào đầu Niếp Hành Phong, nhưng cùng lúc đó đầu của mình cũng thấy lành lạnh do bị một thứ chặn lại, Trương Huyền cười nói: “Bỏ súng xuống.”

Dưới ánh trăng khuyết, nhìn ra được là bọn họ, Tây Môn Tuyết bỏ súng xuống, nhỏ giọng nói: “Hai người đến đây làm gì?”

“Anh đến làm gì thì bọn tôi đến làm vậy.” giơ giơ bàn tay đang nắm thành hình khẩu súng, lừa được thần thám đỉnh đỉnh đại danh, cậu rất vui vẻ, cười hì hì buông tay xống, “Xem ra chúng ta nghi ngờ giống nhau rồi.”

“Tôi chỉ đến thử vận khí thôi.”

“Vậy tức là anh tới đúng rồi, vì vận khí của tôi từ trước tới giờ đều rất tốt.” dừng một chút, Trương Huyền không cam lòng nói thêm: “Trừ tài vận.”

Đèn ở hiên bỗng sáng lên, sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân khập khiễng truyền tới, Niếp Hành Phong vội vàng ra hiệu cho hai người chớ có lên tiếng, ba người ẩn vào góc tối của bức tường. Người xuất hiện là A Khải, hắn bước vào căn phòng nhỏ cuối cùng của sân sau, cũng không bật đèn mà chỉ giam mình trong đấy rất lâu rồi lại mở cửa sân sau rời khỏi.

Trương Huyền ra hiệu bảo Tây Môn Tuyết đi theo còn mình thì quay người đi tới căn phòng nhỏ. Cửa phòng không khóa, chỉ cần tháo then cài ra là được, có thể A Khải nghĩ sẽ không có ai tới sân sau, ông nội lại nghễnh ngãng kèm nhèm, nên không cần quá đề phòng.

Vừa bước vào phòng Trương Huyền đã ngửi thấy mùi hương cúng rất nồng, khiến cậu bị sặc ho khan một hồi, “Hóa ra mùi hương trên người A Khải là bị nhiễm từ đây.”

Mở đèn pin lên, chiếu ra xung quanh, đây chỉ là một căn phòng nhỏ đề đồ lung tung nhưng chính giữa lại có một bàn thờ, bên trên đặt một linh vị không tên, khói đang bốc lên từ lư hương phía trước linh vị, hiển nhiên là A Khải vừa mới đốt.

“Đây là linh vị của ai?”

“Rất nhiều người.” mắt quét qua một đống thứ đặt ở bên dưới, Trương Huyền nói.

Có rất nhiều đồ vật linh tinh, từ đồ trang sức bằng bạc đến đồng hồ ví tiền, thậm chí vòng chìa khóa đơn giản, nhìn mức độ cũ kĩ của các đồ vật, không giống như là của một người, có một vài thứ bên trên còn dính vết đỏ sẫm, hẳn là dấu vết của máu.

Đây đều là di vật của người chết, xem ra A Khải không chỉ biết về quỷ hồ mà còn rất quen thuộc với nó, nếu người vào núi đều là do hắn ta dẫn vào thì đương nhiên la không thể trốn thoát được.”

“Tây Môn Đình không phải.” từ việc A Khải dâng hương cúng bái những người chết có thể thấy trong lòng anh ta cũng rất hổ thẹn, hơn nữa linh khí của Li Sơn tuyệt đối mạnh hơn tà thuật Thái Dương, quỷ hồ không cần phải bỏ gốc lấy ngọn(2), Niếp Hành Phong cảm thấy sự việc không hề đơn giản một chút nào.

(2)   Bỏ gốc lấy ngọn: bỏ cái chính lấy cái phụ.

Hai người đi ra, đem cửa phòng nhỏ đóng lại rồi đi theo dấu hiệu Tây Môn Tuyết lưu lại.

Về mặt theo dõi, Tây Môn Tuyết hiển nhiên lợi hại hơn nhiều so với thám tử hạng ba Trương Huyền, vừa quan sát kĩ càng mục tiêu lại vừa không để hắn ta phát hiện. Trương Huyền và Niếp Hành Phong rất nhanh đã đuổi kịp, thấy phương hướng A Khải đi là vào trong núi mà Tây Môn Tuyết cũng đang mặc đồ leo núi, Trương Huyền nhỏ giọng nói: “Anh biết đêm nay hắn ta sẽ lên núi sao?”

“Suy đoán.” Tây Môn Tuyết thản nhiên nói: “Lúc A Khải nhìn thấy thi thể không hề kinh ngạc mà là kinh hoàng, đứng ngồi không yên, bởi vậy tôi đoán đêm nay hắn có thể sẽ có hành động gì đó.”

Đường đi chính là con đường A Khải từng dẫn Niếp Hành Phong qua, cho dù là đêm khuya, con đường ngoằn ngoèo cũng không hề làm khó được A Khải, chứng tỏ hắn ra rất quen thuộc với nó. Lúc đi tới đoạn bị sườn dốc cắt đứt, hắn không hề dừng lại mà trực tiếp đi qua, thân hình rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

Quả nhiên là thủ thuật che mắt, Trương Huyền rất hài lòng với phát hiện lúc ban ngoài của mình, rút ra hai tấm đạo phù, đưa cho Niếp Hành Phong với Tây Môn Tuyết, “Đây là phù ẩn thân, nắm nó trong lòng bàn tay, không được phép buông ra.”

Hai người lập tức làm theo rồi theo Trương Huyền bước tới vách núi cheo leo trước mắt, thân thể không hề có cảm giác rơi xuống mà vẫn luôn vững vàng đứng trên mặt đất, quay đầu nhìn màn chắn của thuật che mắt thì chỉ thấy một mảng tối đen.

Cảnh vật phía trước không hề thay đổi so với lúc trước Niếp Hành Phong nhìn thấy, nhưng tiếp tục đi về phía trước, cảnh tượng dần dần thay đổi, trong gió đêm có một luồng chướng khí âm hàn len lỏi trong núi, du hồn vô chủ quay quẩn trong không gian tối đen, bên đường xương trắng chất thành đống, nhìn hình dạng hẳn là xương người, càng tiến lên thì xương cốt chất đống càng nhiều, âm khí cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng khi đến một chỗ đất trống, phía trước truyền đến tiếng rên rỉ của một người con trai, Tây Môn Tuyết nghe thấy rất rõ, lập tức muốn lao lên nhưng lại bị Trương Huyền kéo lại, nấp vào trong một bụi cây ở bên cạnh.

A Khải ngồi xổm xuống, đổ thuốc vào mồm người kia, người kia dường như muốn giãy dụa nhưng không thoát ra nổi, đành phải để hắn rót thứ kia vào mồm, một lát sau, A Khải buông tay, ngươi kia nằm thẳng trên mặt đất, ánh trăng chiếu xuống soi rõ khuôn mặt của cậu ta, chính là Tây Môn Đình mất tích bấy lâu.

Rót xong thuốc, A Khải ném bình sang một bên, nhìn du hồn phía xa xa, thở dài một hơi rồi xoay người rời đi. Chờ tới khi hắn đã đi xa, Tây Môn Tuyết lập tức nhảy ra khỏi bụi cây, lao đến trước mặt Tây Môn Đình rồi ôm lấy cậu, thần trí Tây Môn Đình hỗn loạn, mãi mới miễn cưỡng mở mắt ra, gỏi một tiếng anh.

“Em thấy sao? Tên khốn kia cho em uống cái gì?”

Tây Môn Đình muốn nói nhưng lực bất tòng tâm, môi khẽ động, sau khi thở ra được mấy chữ rất nhẽ liền dựa vào lòng Tây Môn Tuyết ngủ mê đi. Trương Huyền cầm bình lên ngử rồi nói: “Đừng lo, chỉ là thuốc rễ cây xương bồ rang khô thôi, dùng một lượng nhỏ có thể khiến người khác tạm thời hôn mê.”

Uống nhiều sẽ sinh ra ảo giác, thậm chí mất mạng, nhưng nhìn sắc mặt Tây Môn Tuyết, Trương Huyền nhịn ngay vế sau lại.

Tây Môn Tuyết ôm lấy eo Tây Môn Đình, xoay người rời đi, Trương Huyền đi trước dẫn đường, Niếp Hành Phong chốt hậu, rất nhanh liền ra khỏi kết giới bị thuật che mắt dựng lên.

Xuống núi về lại chỗ ở, Tây Môn Tuyết sắp xếp ổn thỏa cho em trai, nhìn sắc mặt tái nhợt mệt mỏi của nó, ngực còn có vết máu loang lổ, căm hận nói: “Tôi sẽ không tha cho thằng khốn kia!”

Trương Huyền pha nước bùa, bảo Tây Môn Tuyết cho Tây Môn Đình uống rồi nói: “A Khải không muốn hại cậu ấy nếu không cậu ấy căn bản không thể chống đỡ được đến giờ, uống thuốc xong cậu ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”

Tây Môn Tuyết nói cảm hơn. Hai người rời khỏi, quay về phòng của mình, thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Trương Huyền, Niếp Hành Phong nhíu mày hỏi: “Cậu cười cái gì?”

“Tây Môn Đình hôn mê bất tỉnh, tôi đang nghĩ xem Tây Môn Tuyết định cho em trai uống thuốc kiểu gì.”

“So với đó cậu không thấy nên giải thích hành vi của mình một chút sao?”

“Sao cơ?”

Nhìn Trương Huyền trưng ra vẻ mặt vô tội, Niếp Hành Phong cười lạnh: “Trên ngừoi cậu có mang theo đạo phù ẩn thân, là có chuẩn bị trước đúng không?”

A! Bị phát hiện mất rồi, cậu biết không thể giấu chiêu tài miêu được gì mà, Trương Huyền chớp chớp mắt, vừa phát hiện mình không tìm được lời giải thích nào thỏa đáng cả thì thân thể đột nhiên ngã ngửa ra sau.

Niếp Hành Phong vội vàng ôm lấy cậu, thấy hai mắt cậu nhắm nghiền giống như ngất đi, vội vàng gọi: “Trương Huyền! Trương Huyền!”

Mãi lâu sau, Trương Huyền từ trong lòng anh đứng dậy, dụi mắt nhìn anh rồi lại nhìn trời, “Anh à, trời còn chưa sáng anh gọi em dậy làm gì?”

Giọng nói trẻ con nhỏ nhẹ khiến Niếp Hành Phong đột nhiên tỉnh ngộ, nghiến chặt răng lại mắng: “Trương Huyền, tên thần côn chết tiệt này!
Bình Luận (0)
Comment