Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 47

Đại ca rất ghét cái bể cá ở phòng khách.” Đây là kết luận của Hoắc Ly sau một vài ngày quan sát.

“Không, tôi cảm thấy lão đại không thích mấy con cá nhiệt đới đấy.” Nghệ nói ra ý kiến của mình.

Vừa nói xong nhân vật chính được nhắc tới liền đi ngang qua người bọn nó, tiện thể còn quay sang lườm bể cá xinh đẹp. Thực ra cậu không ghét bể cá, cũng không ghét cá mà là căm ghét mấy viên bạo thạch bên trong bể cá.

Quay lại buổi tối mấy hôm trước, cậu câu dẫn chủ tịch, lại lấy bảo ngọc ra muốn mua đêm đầu tiên của anh, địa điểm, ách, đương nhiên là trên giường rồi.

Phòng ngủ tràn đầy ánh sáng, là do ánh sáng tự nhiên của chính những viên ngọc khúc xạ, mà trung tâm chính là bọn họ. Cậu làm chiêu tài miêu tức giận vì vậy quần áo rất nhanh đã bị lột sạch, đàn ông bị dục vọng khống chế liền mất đi bình tĩnh lúc bình thường, sau khi âu yếm đơn giản xong liền đâm thẳng vào trong người cậu, động tác có chút hung bạo nhưng lại không hề phản cảm, loại khát vọng bức thiết như muốn chiếm hữu đã gián tiếp nói cho cậu biết, đối với Niếp Hành Phong mà nói, cậu là một người vô cùng quan trọng.

Trương Huyền chỉ giãy giụa một lúc cho có rồi lập tức buông vũ khí đầu hàng, từ sau khi về quê, bọn họ cũng chưa thân thiết với nhau, thành thực mà nói cậu cũng rất hoài niệm loại hưởng thụ này, kỹ thuật của Niếp Hành Phong rất tốt, có thể dễ dàng chiều lòng cậu, mặc dù miệng nói muốn áp đối phương nhưng Trương Huyền biết bản thân không thể nhẫn nại như Niếp Hành Phong, trong lúc làm tình vẫn luôn quan tâm đến cảm thụ của cậu, cho dù động tác hơi mang theo bạo lực như bây giờ cũng không làm cậu cảm thấy đau đớn hay không thoải mái.

Lần này bọn họ đã kiềm nén khá lâu vì vậy rất nhanh hai người đều đem nhiệt tình của mình phát ra, sau đó Niếp Hành Phong nằm trên người cậu, không nói chuyện mà chỉ ôm chặt lấy cậu, hưởng thụ dư vị còn sót lại.

Trương Huyền nằm thẳng trên giường lớn, khoái cảm cực hạn khiến đầu cậu có chút choáng váng, sức lực dường như cũng hoàn toàn cạn kiệt. Bàn tay mở ra, vô thức lướt nhẹ trên giường, đầu ngón tay chợt mát lạnh do sờ phải viên ngọc bị ném loạn bên cạnh, xúc cảm trơn nhẵn lạnh lẽo khiến thần trí cậu tỉnh táo lại, một ý niệm vô cùng tươi đẹp đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

[Muốn đêm đầu tiên của tôi sao, đợi bao giờ cậu có bản lĩnh đó rồi hẵng nói tiếp! ]

Đây là lời chiêu tài miêu tự mình nói ra, không bằng bây giờ lập tức thực hiện coi. Nhìn  tình nhân đang dựa vào lòng cậu không hề phòng bị, khóe môi Trương Huyền cong lên, tay cầm lấy một viên ngọc nho nhỏ, ngón tay di chuyển, từ từ trượt xuống theo sống lưng của Niếp Hành Phong rồi dừng lại ở bộ phận tư mật nhất của đàn ông. Mềm nhẹ vuốt ve, thân thể Niếp Hành Phong theo bản năng cứng ngắc.

“Chủ tịch…”

Giọng nói du dương, giống như rượu mạnh, trong nháy mắt đã làm đảo lộn thần trí của Niếp Hành Phong, vô cùng tự nhiên đón lấy nụ hôn của cậu. Môi lưỡi hai người giao triền, nụ hôn vô cùng phóng túng nhiệt tình, tay không hề do dự muốn nhét một viên ngọc vào hậu đình của Niếp Hành Phong, viên ngọc không lớn nhưng lại được cậu nắm trong tay nên có một độ ấm nhất định, Niếp Hành Phong đang trầm mê trong nhiệt tình hẳn là sẽ không lập tức phát hiện ra.

Thực tế chứng minh, Trương Huyền đã đánh giá quá thấp tính cảnh giác và lực phản ứng của Niếp Hành Phong. Trong nháy mắt cổ tay của cậu bị nắm chặt rồi ép xuống dường, nhưng Niếp Hành Phong không lập tức bật người dậy mà vẫn tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt với cậu, cho tới khi cậu đang phiêu du dục tiên dục tử mới buông cậu ra, ngồi thẳng dậy.

“Lần đầu tiên tôi biết bảo ngọc cũng có công hiệu tán tỉnh.”  Viên ngọc bị Niếp Hành Phong cướp lấy, di chuyển trong tay, anh mỉm cười nhìn cậu: “Cậu học được từ đâu?”

Viên ngọc di động khúc xạ ra những tia sáng lung linh khiến nụ cười của Niếp Hành Phong nhìn càng có chút sâu xa, chuông báo động trong lòng Trương Huyền reo lên, không dám nói phương pháp chơi đùa tình thú này là kinh nghiệm cậu xem mấy kênh chương trình trả tiền trên ti vi, vì vậy liền chớp chớp mắt, vô tội nhìn Niếp Hành Phong.

Đôi mắt tinh khiết xinh đẹp màu ngọc chăm chú nhìn mình, giống một con vật nhỏ chọc người yêu thương, Niếp Hành Phong cảm thấy nếu bản thân không hiểu vô cùng rõ về Trương Huyền nhất định sẽ bị cậu lừa mất, mà cho dù biết cậu đang làm trò nhưng bộ dạng đó vẫn khiến anh cảm thấy thương tiếc.

“Cảm ơn đã dạy cho tôi một trò mới, không bằng chúng ta thử nghiệm luôn bây giờ xem?” xấu xa dưới đáy lòng bị lôi dậy, Niếp Hành Phong mỉm cười cúi người đè lên Trương Huyền, cố ý liếm vành tai cậu khiêu khích.

Vành tai là điểm mẫn cảm của Trương Huyền, bị liếm với hôn, quả nhiên cậu đã không chịu đựng nổi, thân thể theo bản năng cuộn lại, muốn trốn khỏi sự khiêu khích của Niếp Hành Phong, nhưng anh sao có thể buông tha cho câu dễ dàng như vậy, vẫn tiếp tục hôn cắn ác ý, đồng thời vươn tay vuốt ve hậu đình của cậu. Vừa mới chịu qua một trận phóng túng nóng bỏng, những nếp nhăn mang theo chất lỏng mờ ám hơi mở ra, dưới ánh sáng của viên hồng ngọc càng lộ ra vẻ đẹp xiêu lòng. Niếp Hành Phong nhẹ nhàng đem viên ngọc từ từ nhét vào trong.

Bên trong Trương Huyền vẫn còn đầy nhiệt tình của Niếp Hành Phong phát tiết ra, viên ngọc trơn nhẵn không hề gây cho cậu cảm giác khó chịu, thậm chí cũng không cảm thấy có dị vật đi vào. Nhưng Niếp Hành Phong tiếp tục nhét ngọc sâu vào trong, cậu cuối cùng cũng phát hiện có điểm không đúng, giãy giụa muốn trốn thoát nhưng lại bị Niếp Hành Phong ấn xuống, mỉm cười hỏi: “Rất thoải mái có đúng không?”

“Anh à, đau quá…” Không động đậy được, Trương Huyền hơi ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Niếp Hành Phong.

Giọng nói mềm mại khiến Niếp Hành Phong sững lại, trong nháy mắt anh có lỗi giác cậu lại bị Tiểu Mãn chiếm lấy thân thể nhưng ngay lập tức liền hiểu Trương Huyền lại đang bày trò, hừ một tiếng: “Giờ cậu có gọi ông nội cũng không có tác dụng đâu.”

Bị phát hiện, Trương Huyền lập tức biến sắc, hét: “Bỏ tôi ra, chiêu tài miêu đáng chết, tôi không muốn chơi SM với anh!”

“Đây gọi là tình thú, hơn nữa là do cậu bắt đầu trước, không phải sao?”

“Không muốn!”

Kháng nghị vô hiệu, ngón tay Niếp Hành Phong tiến vào trong người Trương Huyền, thuần thục quấy nhiễu bên trong, Trương Huyền đang muốn tiếp tục mắng chửi thì vách tường mẫn cảm bên trong đã bị đụng tới, thân thể cậu vô thức co rút, miệng phát ra tiếng rên rỉ mờ ám, rất nhanh trán cậu đã chảy đầy mồ hôi, người hơi cuộn lại giống như không thể chịu được phần khó chịu đó.

“Sao vậy?”

Phát hiện Trương Huyền không thoải mái, Niếp Hành Phong vội vàng ngừng việc khiêu khích, nâng cậu dậy liền nhìn thấy đôi mắt đã biến thành màu xanh thẫm rất khó thấy, sóng nước dâng lên, đầu mày nhíu chặt lại, bộ dạng vô cùng chật vật.

“Đau bụng…” Trương Huyền ôm lấy bụng dưới, rên rỉ.

Thực sự đau như vậy sao? Niếp Hành Phong hơi hoảng. Viên ngọc được ngưng tụ khí tức an thần dưỡng khí, bởi vậy anh mới dám chơi đùa như vậy, hơn nữa anh cũng chỉ muốn trêu đùa Trương Huyền một chút thôi, cũng chưa nhét được mấy viên mà ngọc lại vừa nhỏ vừa trơn, theo lí thuyết thì hẳn là không thể làm nội bích bị thương được.

Nhưng nhìn Trương Huyền vô cùng khó chịu, Niếp Hành Phong không dám chậm trễ, vội vàng lấy hết ngọc bên trong cậu ra, nói: “Có lẽ là do lạnh, tôi đi mở nước, cậu ngâm cho ấm lại.”

Thấy Niếp Hành Phong đi vào nhà tắm, Trương Huyền lười biếng vươn tay xoa thắt lưng, nằm sấp trên gường cười giảo hoạt. Ai, muốn lừa được chiêu tài miêu, thực sự là một chuyện không dễ dàng gì. Thưc ra cậu không hề đau chút nào mà ngược lại còn khó khát vọng bức thiết là đằng khác, nhưng như vậy quá xấu hổ, cậu không dám nghĩ bản thân lại bị mấy viên đá làm cho đạt cao trào, như vậy sau này sao dám ngẩng đầu trước chiêu tài miêu chứ.

Niếp Hành Phong mở nước xong, liền vội vàng ôm Trương Huyền thả vào bồn tắm lớn, bộ dạng vô cùng cẩn thận khiến Trương Huyền có chút hổ thẹn, lại vừa sợ anh phát hiện ra sự lúng túng của mình vì vậy liền cong người rụt vào trong bồn tắm làm đà điểu.

Niếp Hành Phong lại cho rằng Trương Huyền vẫn không thoải mái, vì vậy liền thò tay vào trong nước muốn giúp cậu xoa bụng, làm cậu bớt khó chịu, Trương Huyền không kịp né, chỉ cảm thấy hỏng bét rồi, quả nhiên, bàn tay xoa nắn trên bụng cậu rất nhanh liền ngừng lại, Niếp Hành Phong nhẹ giọng gọi: “Trương Huyền.”

Không dám ngẩng đầu, Trương Huyền tiếp tục lui vào trong nước nhưng ngay sau đó liền bị Niếp Hành Phong kéo lên, nhìn thẳng cậu, tay vươn xuống thân dưới của cậu, nắm lấy phần thân đang ngẩng cao đầu hưng phấn, thản nhiên hỏi: “Có thể nói cho tôi biết, đau bụng còn có thể dẫn tới hưng phấn hay sao?”

Việc đã bị lộ, Trương Huyền không thể tiếp tục giả chết nữa, cười hì hì giả bộ ngớ ngẩn, “Đau đớn cũng có thể kích thích làm cho hưng phấn, nếu không chủ tịch anh cũng đến thử coi, nhất định sẽ càng hưng phấn hơn.”

Mặt Niếp Hành Phong đen lại, lại bị tiểu thần côn lừa, hại anh còn cho rằng bụng cậu đau thật, không ngừng tự trách tới tâm phiền ý loạn. Khó trách cậu vẫn luôn cuộn người lại, hóa ra là sợ bị mình phát hiện, tên đáng chết này!

Không nói chuyện, tay hơi dùng sức, nơi yếu ớt nhất bị gây sức ép khiến Trương Huyền nhíu chặt mày lại, có chút đau đớn nhưng lại không phải đau tới mức không thể chịu được, cậu ủy khuất nhìn Niếp Hành Phong, gào: “Anh dùng lực như vậy làm gì? Muốn biến tôi thành thái giám sao?”

“Xem cậu còn dám hồ nháo tiếp không!”

Vương người cắn lên môi cậu, ngón tay xoa nắn hơi ác ý trên phần thân cậu, coi như là trừng phạt nho nhỏ. Đau đớn xen lẫn với sung sướng, rất nhanh Trương Huyền liền không chịu nổi, dựa vào lòng Niếp Hành Phong, thấp giọng rên rỉ, giống như đang cầu anh hạ thủ lưu tình, nhưng lần này, Niếp Hành Phong không thèm để ý tới cầu xin tha thứ của cậu, bước vào bồn, phần thân đặt vào hậu đình của cậu, mạnh mẽ tiến vào.

“Tối nay, sẽ cho cậu một hồi ức khó quên!” lúc di chuyển thân thể, anh ghé sát vào tai Trương Huyền, cười nhẹ nói.

Hoảng hốt nhìn viên hồng ngọc trong tay Niếp Hành Phong, bản năng giác quan thứ sáu của thiên sư cảm giác được nguy hiểm cận kề, hét lớn: “Không được!”

Phản bác lập tức biến mất, đôi môi bị nụ hôn chặn lại.

Kí ức của tối đó đối với Trương Huyền mà nói quả nhiên là vừa đau khổ vừa tươi đẹp, bị lăn qua lăn lại cả một đêm, cậu dứt khoát đưa hết châu ngọc cho bọn tiểu hồ ly, nhưng mấy viên ngọc từng tiếp xúc thân mật với cậu thì bị Niếp Hành Phong giữ lại, làm thế nào cũng không lấy được, nụ cười xấu xa của chiêu tài miêu là đang cảnh cáo cậu, có cơ hội còn tiếp tục dùng đến chúng.

Mấy ngày sau Trương Huyền gần như lật cả nhà lên cũng không tìm được mấy viên ngọc đó, nhìn bể cá xinh đẹp trong phòng khách, còn có những viên ngọc bên trong, cậu oán hận nghĩ, tuyệt đối không thể để con mèo đó đạt được mục đích, mà cho dù có dùng cũng là cậu dùng để trêu đùa mèo.

“Đáng ghét! Tôi nhất định sẽ tìm ra!” Trương Huyền nắm tay thề, bắt đầu lần tìm kiếm thứ N.

“Đại ca rốt cuộc bị làm sao vậy?” mọi người đều đang ở phòng khách uống trà chiều, nhìn Trương Huyền mặc tạp dề, cầm máy hút bụi và chổi lông gà, khí thế không dọn sạch sẽ biệt thự này thì không dừng lại, Hoắc Ly kì quái hỏi Tiểu Bạch: “Đây đã là lần quét dọn thứ năm trong tuần này rồi nha.”

Tiểu Bạch đang buồn ngủ, lười biếng thuận miệng đáp: “Đây là di chứng sau khi bị quỷ hồn nhập vào người – từ trường của Tiểu Mãn ảnh hưởng tới Trương Huyền, khiến cậu ta trở nên cần cù chịu khó.”

“Bị quỷ hồn nhập vào người quả nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, lão đại đáng thương.” Nghệ vô cùng hiếu học, tiếp tục hỏi: “Vậy không biết di chứng đó sẽ kéo dài trong bao lâu?”

Ba con vật cùng nhau quay đầu nhìn, bên kia kính thủy tinh trong suốt tiểu thần côn bị xác định là chịu di chứng sau khi bị nhập đang rất cần mẫn quét dọn…ách, là tìm kiếm.

<Hoàn>

Tiểu tiểu tiểu phiên hoại: Hồ ngôn loạn ngữ của người trong Niếp gia

“Trường Không, Trường Không, Trường Không…”

Nhã Diệp không thể tịnh tâm tu luyện ngự quỷ thuật bởi vì bên người có một con dơi nhỏ không ngừng phát ra tạp âm.

“Tôi không điếc.”

“Thế mà tôi gọi lâu như vậy anh vẫn không có phản ứng gì.”

“Bởi vì mọi người đều gọi họ của tôi.”

“Bởi vậy tôi mới gọi tên anh.”

“Không cần lúc nào cũng theo tôi.”

Móng vuốt nhỏ giơ ra, lắc lắc trước mặt y: “Tôi đang chấp hành mệnh lện của chủ tịch.”

“Chủ nhân của mi là Trương Huyền.”

“Chủ tịch là boss của boss của tôi.”

“Tôi không thích có người theo.”

“Tôi không phải người.”

“Không muốn bị một con chim bám.”

“Chính xác mà nói, tôi thuộc là thú.”

Nhã Diệp hoàn toàn choáng váng, vì vậy tung đòn sát thủ: “Ta ghét mi!”

“Chúng ta cuối cùng cũng tìm được tiếng nói chung rồi.” Tiểu Biên Bức ôm lon bia vui vẻ gật đầu: “Tôi cũng không thích anh.”

“Vậy xin mi đừng quấn lấy ta nữa!” đề tài lại quay về điểm xuất phát.

“Đây gọi là đi theo.” Nghệ nói xong, lại lấy tốc độ ánh sáng bay mấy vòng xung quanh Nhã Diệp rồi dừng lại giải thích: “Đây mới là quấn lấy!”

Nhã Diệp hiểu ra, trên đời này tại sao lại có từ gọi là “Tức chết”, lúc đối mặt với tên không phải người không phải chim, đầu óc tư duy không bình thường này, sáu cái mạng còn lại của mình cũng tuyệt đối không đủ dùng.

<Hoàn>
Bình Luận (0)
Comment