Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Niếp Hành Phong ra khỏi tòa nhà, Trương Huyền đã đợi rất lâu ở bên ngoài. Mưa nhỏ, gió lạnh rít gào, sấm từng tiếng nối tiếp nhau, nếu đối phương không phải là chiêu tài miêu, có giết cậu cậu cũng không thèm đứng đây chờ.

Xe Sheep đỗ bên cạnh một chiếc xe lớn màu lam thẫm, là xe của Cố Tử Triều, xe rất sạch sẽ chỉ có bánh xe có một ít cát bụi, xe Sheep đứng bên cạnh nó thật sự là đã chênh lệch lại càng chênh lệch hơn.

” Xe nhập khẩu thì có gì hay chứ, có thuận tiện bằng xe của tôi không? ”

Thấy Niếp Hành Phong nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Cố Tử Triều, Trương Huyền không vui bĩu môi hỏi: ” Chủ tịch anh ở trong đấy ngủ đông à? Làm gì mà lâu như vậy! ”

” Cố Tử Triều rất thận trọng, tôi sợ bị phát hiện… ”

Niếp Hành Phong nói xong, tay bị Trương Huyền kéo qua, xoa xoa mặt một hồi, tiếp đến lại xoa đến mông, một cảm giác kì quái xen lẫn ấm áp khiến Niếp Hành Phong bị dọa sợ.

” Cậu làm gì vậy? ”

” Tiêu độc! ” Trương Huyền tức giận nói: ” Tên đàn ông biến thái đó dám chiếm tiện nghi của tôi! ”

Niếp Hành Phong dở khóc dở cười: ” Nhưng tôi cũng là đàn ông nha. ”

” Ừ nhỉ, tôi quên mất. ” được nhắc nhở, Trương Huyền mới phát hiện vấn đề, buông tay anh ra, đánh giá Niếp Hành Phong, cười gian tà: ” Tôi vẫn cứ coi anh là chiêu tài miêu, quên mất giới tính của anh. ”

Thần kinh lí trí lại một lần nữa trật đường ray ( không kiểm soát được), Niếp Hành Phong bay đến trước mặt tên chỉ biết đến tiền đá một phát.

Trên đường quay về nhà, Niếp Hành Phong thuật lại phát hiện của anh trong phòng sách và hành vi tự lẩm bẩm của Cố Tử Triều, nghe xong, Trương Huyền ngáp một cái.

” Tôi thấy người này nên tự khám cho bản thân, nhân cách phân liệt điển hình lại còn biến thái! ”

” Tôi lại nghe thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ. ”

” Cái gì cơ, từ đầu đến đuôi đều là ông ta một mình tán tỉnh, đều là vì anh tôi mới bị sàm sỡ! ”

Đến bác sĩ tâm lí hình như là quyết định của bản thân cậu ta nha?

Bị giận cá chém thớt, Niếp Hành Phong cảm thấy bản thân rất vô tội, mà lại có chút buồn phiền – tính hướng của Trương Huyền dường như là rất bình thường, đây đối với anh mà nói không biết là tốt hay xấu?

” Nghĩ lại, chủ tịch, lúc anh đi khám bệnh có bị phi lễ không? ”

” Không. ”

Phi lễ việc này cũng cần nhìn người, Cố Tử Triều không thể tự đào hố chôn mình, đi tìm phiền phức từ anh. Mà Trương Huyền lại khác, đối với một người thanh niên không có  vai vế, lại hoài nghi tính hướng bản thân có vấn đề, Cố Tử Triều tự tin có thể khống chế cậu bởi vậy mới dám ban ngày ban mặt to gan chòng ghẹo.

” Ngân khí anh nói rốt cuộc là cái gì? Nếu là của Tần Chiếu, nhất định rất có giá trị phải không? ” Tức giận được trút hết, Trương Huyền đem trọng điểm khéo về.

” Cũng có thể. ”

Nghe thấy những lời Trương Huyền vừa nói, tâm tình Niếp Hành Phong buồn rầu thất vọng, dựa vào lưng cậu, thuận tiện nhìn cảnh hai bên đường, đột nhiên, cách trang trí cửa sổ của một nhà ở bên đường thu hút anh nhìn của anh.

” Dừng lại một chút. ”

Xe Sheep rất ngoan ngoãn dừng lại ở bên đường, đó là cửa hàng bán kẹo mà lần trước Niếp Hành Phong đã gặp Cố Tử Triều, anh còn mua cả sô cô la, chuẩn bị đem đến làm quà gặp mặt cho Trương Huyền.

” A, chủ tịch anh làm sao biết tôi thích ăn đồ ngọt? ”

Nghe thấy Niếp Hành Phong nhớ được sở thích của mình, Trương Huyền rất vui, chạy vào trong mua một hộp sô cô la, ăn kẹo, rồi lại khởi động xe đi tiếp.

Niếp Hành Phong ngậm viên kẹo, mùi vị sô cô la dần lan tỏa trong miệng anh, đột nhiên, một ý nghĩ kì quái hiện lên trong đầu anh, có một số việc không thích hợp, anh nhắm mắt lại, cẩn thận nghĩ về hình ảnh mới rồi.

” Chủ tịch, anh hôn mê có phải do ngân khí kia gây ra? ”

Tiếng lầm bầm của Trương Huyền có chút mơ hồ, Niếp Hành Phong vô thức bám chặt vạt áo của cậu, cậu cũng biết là mình lỡ lời, đánh trúng điểm trí mạng.

” Trương Huyền, Cố Tử Triều đang nói dối! ”

” Cái gì? ”

” Dép của ông ta có vết sô cô la, chứng minh sau khi xảy ra hung án, ông ta đã đi qua. ”

Lúc nãy nhìn thấy vết bẩn trên dép của Cố Tử Triều, đó là dấu vết sô cô la sau khi bị giẫm lên lưu lại. Anh đánh đổ hộp sô cô la là sau khi Cố Tử Triều té xỉu, Cố Tử Triều không thể dẫm lên được, mà đôi dép là dép đi riêng của Cố Tử Triều, vậy nên cũng không thể có khả năng là do người khác đi rồi làm bẩn.

” Nhưng sau đấy Cố Tử Triều tỉnh lại mới gọi điện thoại báo cảnh sát, sô cô la có thể là lúc ông ta lấy điện thoại vô ý dẫm phải. ”

” Không, tôi còn nhớ khẩu cung của ông ta, ông ta nói điện thoại rơi trên mặt đất, ông ta chật vật bò tới cầm điện thoại lên báo cảnh sát, mà sau đấy vẫn nằm trên đất đợi cứu viện. ”

Việc này xem như là một điểm diễn ra trong chớp mắt, có lẽ chính là chân tướng then chốt nhất, bằng không Cố Tử Triều cũng không có lí do gì phải nói dối cả. Ông ta là một người rất thận trọng, lại không phát hiện bản thân dẫm lên sô cô la, rõ ràng lúc đó ông ta ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, là chuyện gì có thể khiến một vị bác sĩ tâm lý vốn luôn bình tĩnh lại kinh hoàng tới mức độ đấy?

” Có thể là do hung thủ đi? ”

Trương Huyền mới hỏi xong liền tự phủ định. Hung thủ không thể đi chân trần vào, hoặc là giữa đường đổi giày, chỉ có đôi dép Cố Tử Triều vẫn luôn đi mới có thể khiến cảnh sát không chú ý.

” Tôi cũng biết biến thái đó không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà ông ta vì sao lại làm vậy? ”

” Bởi vì…. ”

Niếp Hành Phong nhớ đến vừa rồi lúc bản thân ở bên cạnh Cố Tử Triều cảm thấy được một cỗ khí kì quái, với khí tức buổi tối lúc anh bị đánh ngất hoàn toàn giống nhau, không khỏi giật mình.

Lẽ nào người đánh anh hôn mê là Cố Tử Triều? Nhưng mà, không thể được, lúc đó Cố Tử Triều rõ ràng nằm ngay trước mặt mình mà?

Trên trời mây đen mù mịt, sấm sét ầm ầm, báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến. Trương Huyền không dám chậm trễ, tăng tốc tối đa bay nhanh về nhà, vào tới trước khu nhà, thuận tiện mua một chút rau và mấy chai bia ở gần đấy, chuẩn bị làm bữa tối.

Về đến nhà, vừa mới mở của, một con vật màu đen bay tới trước mặt, sau đó vỗ cánh nhanh chóng bay mất.

” Hình như lại có ai đó tới thăm. ”

Không nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Niếp Hành Phong, Trương Huyền cười cười đi vào, nhưng lập tức lại hét lên điên cuồng, Niếp Hành Phong vội vàng vào theo, cũng bị dọa sợ một cái.

Cả phong khách như vừa bị một trận bão quét qua, chén đĩa rơi đầy mặt đất, sách báo bay đầy trời, gió lạnh gào rít, ở trong gian phòng xoáy cuồng, cả hai người đồng thời nhìn về nơi gió thổi vào – phía trên cửa sổ bị khoét một lỗ tầm hơn mười cm, thủy tinh xung quanh lỗ đang nứt ra những đường như tơ nhện nói cho hai người biết, tấm cửa kính này chuẩn bị đi đời rồi.

” Đây là thằng nào làm? Bà nó! Nếu để tôi biết, nhất định làm thịt hắn! ”

Trương Huyền vung tay ném túi rau đi, chạy đến trước cửa sổ, nhìn chằm chằm lỗ tròn hét. Niếp Hành Phong chạy đi tìm băng keo, tìm xong, nhanh chóng dính vào chỗ bị vỡ, tạm thời gia cố như vậy đi, sau này đi mua tấm kính mới.

Ầm…

Sấm sét đinh tai đánh xuống, trong gian phòng lập tức truyền đến âm thanh kì lạ, lúc đầu còn không rõ lắm, nhưng sau tiếng sấm chấn động, tiếng chi chi cũng càng thêm mãnh liệt. Trương Huyền vội vàng dán lại chỗ vỡ của cửa sổ, lại sờ xuống thắt lưng tìm kiếm, rất nhanh, cậu theo âm thanh tìm thấy phía dưới sô pha một con động vật nhỏ!

Màu trắng, cỡ bằng khoảng bàn tay, toàn thân ướt sũng, bởi vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy; tai hơi nhọn, giống một loại chuột, nhưng lại đáng yêu hơn loài chuột rất nhiều. Theo tiếng sấm ầm ầm, nó cũng lủi vào, phát ra tiếng kêu chói tai, hai cái cánh đập lên, một bên đôi cánh nhỏ hình cung đóng một chiếc chuông nhỏ – hóa ra là một con dơi.

Lại một tiếng sấm dội xuống, mang tiếng vang chấn động lòng người, cả tòa nhà dường như cũng rung động theo tiếng sấm. Niếp Hành Phong nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy một ánh chớp sắc bén xẹt qua, không phải là ảo giác, những tiếng sấm sét kia gần như có thể xuyên qua bức tường, lúc nào cũng có thể hướng đến bọn họ.

” Chuyện gì xảy ra vậy? ” Sấm sét đánh thật kì quái, Niếp Hành Phong cảm thấy rất không thích hợp.

Trương Huyền không trả lời, trầm tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ gần như muốn đem tầng trệt bao vào trong mây đen cuồn cuồn, lại quay đầu nhìn con dơi nhỏ trong tay, quát: ” Là mày làm vỡ cửa kính thủy tinh của nhà tao? ”

Con vật nhỏ chớp chớp mắt, vẫn ngây ra nhìn Trương Huyền.

” Mày chết chắc rồi! ”

Trương Huyền cầm lông cổ nó ném qua một bên, sau đó chạy vội đến trước cửa sổ, bấm tay niêm quyết (1), mấy miếng đạo phù theo điều khiển của tay dán vào khắp nơi trên song cửa, hét lớn: ” Ngọc đế sắc mệnh, tổng nhiếp vạn linh, đại địa phong lôi điện, theo ta hành lệnh, tức chí tức thôi, không được trì hoãn, sắc(2)!”

(1) niêm quyết:

12950635420776720

(2) Lúc đầu cũng định dịch luôn nhưng mà e nó đang oai phong đọc chú mà giải ra một tràng tiếng việt nghe nó k hùng hổ lắm nên để hán việt cho thuận:p, dịch đây ^^: Theo mệnh lệnh của ngọc hoàng, quản lý vạn hồn, giông tố sấm sét khắp nơi, nghe lệnh của ta, mau đến mau đi, không được trì hoãn, nhận mệnh!

Chỉ quyết vẽ ra, trên phù hiện ra kim quang, sấm sét quả nhiên không tiếp tục tới gần, sau vài tiếng ầm ầm, dần dần cũng đi xa, mây đen tản ra, mưa lớn phút chốc đổ xuống.

” Trương Huyền, cậu không sao chứ? ”

Giông tố đã qua, Trương Huyền vẫn đứng im bất động trước cửa sổ, giống như bị điểm huyệt, Niếp Hành Phong lo lắng gọi cậu, rất lâu sau, Trương Huyền cuối cùng cũng có chút phản ứng – cả người ngửa về sau, thẳng tắp ngã xuống, Niếp Hành Phong sỡ hãi vội vàng chạy lên ôm lấy cậu, nhìn khuôn mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu, vội gọi: ” Trương Huyền! Trương Huyền! ”

” Đạo phù vừa rồi uy lực quá mạnh, nội tức cậu ta lại yếu, bị chấn động là rất bình thường a, đợi một lúc tự nhiên sẽ tỉnh lại, nếu ngươi lo lắng, giúp anh ta độ khí cũng được, ta thấy ngươi cương khí dồi dào, đúng là thứ cậu ta đang thiếu. ”

Độ khí? Tức là hôn môi sao?

Nhìn đôi môi hồng phớt của Trương Huyền, tim Niếp Hành Phong đập liên tục, trực giác cũng nghĩ đến việc này, nhưng lại không dám mạo muội đi quá giới hạn, lo lắng một lúc, đột nhiên phát hiện có điều không đúng.

Là ai nói chuyện? Trong phòng này trừ anh và Trương Huyền đang ngất xỉu ra, có thể thở dường như chỉ có….

Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy con dơi nhỏ vỗ cánh bay xung quanh, còn rất thành thạo gật gật đầu.

Bị phát hiện, biết là không hay rồi, con dơi nhỏ vỗ cánh muốn bay ra ngoài, trong lúc vội vàng đã quên mất cửa sổ vừa rồi bị đâm hỏng đã được dán kín lại, đầu lần thứ hai đâm vào cùng một chỗ. Nhìn thấy những đường nứt trên kính lại kéo dài ra xung quanh thêm mấy cm, Niếp Hành Phong quay đầu đi, linh tinh mách bảo con tiểu động vật này sắp chịu một kết cục thê thảm.

” Đáng chết, mày lại đụng vào cửa sổ nhà tao! ”

Trương Huyền tỉnh lại nhanh hơn so với tưởng tượng, công lao hoàn toàn do tính keo kiệt của cậu. Tay vung lên, Sách Hồn Ti bay lên không trung, vừa vặn tới trước con dơi nhỏ đang vỗ cánh trên không trung, sau đó giật xuống một cái, con rơi bộp một tiếng, bị trói ghê ngã xuống trước mặt cậu.

Không để ý đến trên đầu con dơi nhỏ đang hiện lên một đống sao choáng váng, Trương Huyền vịn vào Niếp Hành Phong, con ngươi màu lam sáng trong như ngọc, vui vẻ nói: ” Chủ tịch, anh mới rồi nhìn cái gì thế? Tối qua tôi mới học phép mới, tự nhiên lại linh nghiệm! ”

” Cậu thấy như thế nào? ” đây mới là việc Niếp Hành Phong quan tâm nhất.

Anh nhận ra rồi, bao nhiêu dây thần kinh não của tên tiểu thần côn này, trừ tiền vàng ra, cậu ta không mẫn cảm với bất cứ thứ gì khác.

” Không sao. ”

Trương Huyền vui vẻ xong, mới nhớ đến con dơi nhỏ đen đủi, thu lại Sách Hồn Ti đang trói chặt nó, bóp cổ nó giơ lên trước mặt, cười gằn với nói: ” Con dơi tinh đáng chết này, không tu luyện chăm chỉ, lại gọi lôi thần đến, đụng hỏng cửa sổ của tao, hại tao lại phải mất tiền, nhưng không sao, tao sẽ cho mày vui vẻ, hấp, kho, canh hầm (3) “

(3)

pic2375

Món này search trên baidu như là canh hầm ý, nguyên liệu gồm đậu, khoai tây, cà tím, ớt, cà chua, nấm, xương sườn. Xương sườn sau khi được ninh qua thì bỏ lần lượt từng nguyên liệu kia vào, đun cho đến lúc tất cả các nguyên liệu đều nhừ thì được. Món này tùy từng vùng của TQ mà sẽ thay đổi nguyên liệu trong đó, ở Đông Bắc hình như còn bỏ thêm ngô vào ^^

” Cậu sắp bóp chết tôi a… ”

Không thở được, con dơi nhỏ cố gắng giãy dụa, cánh mở ra, chuông gắn trên cánh phải không ngừng hiện ra ngân quang, lại không có thanh âm gì.

” Thôi được rồi, nó cũng không cố ý. ” Niếp Hành Phong kéo tay Trương Huyền ra.

Ai, nếu quay về trước đây, nghe thấy một con dơi nói chuyện, anh nhất định đi khám tai ngay lập tức, nhưng hiện tại anh đã được Tiểu Bạch và Nhan Khai tập thành quen rồi, thế giới này du hồn còn có nữa là động vật biết nói.

” Chủ tịch anh không biết rồi, << Bão Phác Tử (4) >>  từng nói dơi nghìn tuổi mới có thể có màu như tuyết trắng, nếu anh đem nó đi phơi khô rồi cán thành bột uống, có thể đắc đạo thành tiên, anh có muốn thử hay không? ” tóm chặt cánh con dơi, Trương Huyền cười gian tà.

(4) Bão Phác Tử: tên là Cát Hồng, đời gọi là Tiểu Tiên Ông, có hứng thú về ông này thì vô đây ha, nói chung là ông ý theo Đạo giáo, luyện đan, tu luyện thuật trường sinh bất tử -> http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A1t_H%E1%BB%93ng

Thấy cái chuông nhỏ kia rất đáng yêu, Trương Huyền chọc chọc, nhưng nó vẫn không phát ra tiếng, tỉ mỉ nhìn, bên trong chuông nhỏ có một quả lắc nhỏ, nhưng lắc thế nào cũng không phát ra tiếng, cậu muốn kéo nó ra, lại phát hiện cái chuông bị cài chặt trên cánh của con dơi, như gắn liền vào người nó, không có cách nào gỡ xuống.

Nghe thấy sắp bị nghiền thành bột, con dơi nhỏ ngừng giãy giụa, móng vuốt chui vào miệng, giống như động tác cắn ngón tay, nghĩ rồi nói: ” Lão đại, đều là người đồng đạo, cho tôi một con đường sống đi? ”

Coi như thức thời, Trương Huyền  hài lòng gật đầu. Đối với người có thân thể bất tử như cậu, trường sinh bất lão cũng không thú vị gì, nhưng là con dơi tinh đen đủi này nếu đã xông vào nhà của mình, không thừa cơ cướp cái gì của nó, làm sao có thể xứng với nguyên tắc làm người bấy lâu của cậu?

” Muốn sống cũng được, đầu tiên nói cho tao biết mày đến từ đâu, tu luyện bao lâu rồi, tại sao lại chạy đến nhà tao làm loạn? ”

” … Quên rồi. ” Im ắng một lúc lâu, con dơi nhỏ cong cong tai nói.

” Hả! ” Trương Huyền cùng Niếp Hành Phong nhìn nhau.

” Chủ tịch, hiện nay mất trí nhớ đang là mốt sao? Ngay cả động vật cũng chạy theo mốt? ”

” Cũng có thể. ”

Rõ ràng thẩm vấn còn cần rất nhiều thời gian, nhìn trời tối rồi, Niếp Hành Phong nói: ” Cả hai cứ từ từ nói, tôi đi nấu cơm. ”

” Chủ tịch, tôi giúp anh, còn có mày! ” coi thường ý nguyện của con dơi, Trương Huyền thực sự kéo nó vào bếp.

Vì vậy trong khói dầu mỡ, con dơi tự giới thiệu qua về bản thân, trước khi mất trí nhớ thì khỏi phải nói rồi, chỉ nói lúc vừa tỉnh lại liền bị sấm sét đuổi theo đánh, nó đành phải liều mạng chạy trối chết, trong lúc hốt hoảng nhìn thấy phòng của Trương Huyền. Trương Huyền gần đây luyện pháp thuật, trên cửa sổ dán đầy đạo phù, nhìn thấy là người đồng đạo, nó không kịp nghĩ kĩ, liền đâm vào, lăn qua lăn lại trong phòng đơn thuần là do phản ứng tự nhiên khi quá sợ hãi.

” Một phát đâm vào? Mày luyện thiết đầu công à? ”

Quả nhiên như cậu suy đoán, đây là con dơi tinh đang chịu thiên kiếp. Trương Huyền sờ cằm suy nghĩ, đạo sĩ thường hay dưỡng tiểu quỷ, cậu không dưỡng, đổi chủng loại thử coi, dưỡng dơi cũng không tồi, dơi vạn năm, chủng loại hiếm có thể gặp nhưng khó mà kiếm được nha, không làm thức thần thì thật quá lãng phí rồi.

Chủ ý đã định, Trương Huyền hỏi con dơi nhỏ, ” Đụng hỏng đồ nhà tao, mày phải bồi thường, mạng của mày là do tao cứu, nợ này lại càng phải trả, đồng ý làm thức thần của tao, hoặc là vào nồi, mày chọn đi. ”

Con dơi chớp chớp mắt một lúc, ” … Xin hỏi, có phương án ba không? ”

” Không có. ”

” Tôi làm thức thần. ”

Không để cho con dơi có thời gian đổi ý, Trương Huyền nhanh chóng lấy ra đạo phù, trên mặt viết xuống kết định bùa chú, sau đó cắn ngón tay, ấn lên ấn kí hình chữ S, đó là kí hiệu ở cổ tay phải, lại kéo móng của nó chấm xuống chu sa ấn vào đạo phù, sau đó liền đập đạo phù vào ngực nó động tác nhanh như cưỡi mây lướt gió, một phát liền xong.

Niếp Hành Phong nấu cơm ở bên cạnh, rất muốn nói cho con vật đáng thương, Trương Huyền không thể thực sự giết nó, nhưng nếu kí khế ước, quan trong nhất là phải nhìn rõ điều kiện ở trên đấy,  có thể đó là khế ước bán thân a.

Dễ dàng kiếm được người hầu sai bảo miễn phí, Trương Huyền rất vui vẻ hỏi: ” Mày còn nhớ tên của mình không? ”

” Không nhớ ra, nhưng tôi dường như nhớ có người gọi tôi là Tam Thái Tử. ”

” Mày mà là Tam Thái Tử thì tao là Nhị Lang Thần. ” Trương Huyền cười nhạo: ” Đặt tên cho mày vậy, cả người đều là màu trắng, vậy gọi là Tiểu Bạch đi. ”

” Phổ thông quá, đổi tên khác đi. ” Nhớ đến con mèo đen nhà mình, Niếp Hành Phong nói.

Lời của chủ tịch Trương Huèn đương nhiên không dám phản đối, nói: ” Vậy gọi là Tiểu Bức(6) đi. ”

(6) bức là dơi nha

Lại càng phổ thông, có quan hệ tới phong cách của bản thân sau này, con dơi nhỏ dùng sức lắc đầu biểu thị có ý kiến.

” Muốn lịch sự tao nhã, vậy Bat nha, BAT, con dơi hiệp nghĩa. ”

Con dơi nhỏ rõ ràng không đồng ý, muốn lắc đầu nhưng lại không dám nhiều lời, cắn móng không ngừng thở dài.

” Gọi nó là 『 Nghệ 』 đi, phi điểu vỗ cánh tạo gió lốc gọi là nghệ. ” Niếp Hành Phong nhìn sắc mặt không tốt của Trương Huyền, đoán rằng là do lúc nãy dùng pháp thuật quá độ, không muốn cậu vì chuyện nhỏ này mà phiền não, vì vậy liền đề nghị.

” Được a được a, dùng cái này đi! ” Tên chọn xong rồi, con dơi nhỏ rất vui vẻ, vỗ cánh reo.

” Có đôi cánh liền nghĩ mình là thiên sứ sao. ” Trương Huyền bắt nó ném vào phòng khách, ” Dọn dẹp sạch đống mày làm hỗn loạn đi, nếu không thì đừng hòng ăn tối! ”

Nghệ vỗ cánh đi làm việc, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, ” Tôi thấy cánh của nó có treo chuông, hình như là vật nuôi của người khác, cậu thu nó làm thức thần như vậy có sao không? ”

” Vào nhà tôi thì là của tôi, với cả nó cũng mất trí nhớ rồi mà. ” Trương Huyền lời lẽ nghiêm chỉnh kết luận.

Trước khi ăn cơm, Nghệ đã dọn sạch sẽ phòng khách. Pháp thuật của nó không phải rất cao minh, ngay cả hình người cũng không biến được, nhưng làm việc nhà thì có dư, toàn bộ lọt vào mắt Trương Huyền, chỉ đành thở dài bản thân tính sai rồi – con vật này nhất định không phải nghìn năm đạo hạnh, màu da nó nói không chừng là do không cẩn thận rơi vào thùng nhuộm mày trắng mà có, vốn còn định dựa vào thức thần kiếm thêm một khoản, bây giờ xem ra, hi vọng đẹp đẽ hóa thành bong bóng xà phòng, tiêu sai nói bye bye với cậu rồi.

Nghệ dường như không thích Niếp Hành Phong, lúc ăn cơm cách anh rất xa, chỉ lượn vòng vòng ở bên cạnh Trương Huyền, lại nhìn chăm chú bằng đôi mắt mong chờ vào chai bia trên tay anh.

Nhìn thấy tâm tư của nó, Niếp Hành Phong đem chai của mình cho nó, Nghệ nói cảm ơn, sau khi cầm lấy chai bia, lập tức vỗ cánh bay đi, rất nhanh, cả chai bia trôi luôn vào bụng, sau đó ôm chai bia rỗng dựa vào chân ghế ngủ.

Tinh thần Trương Huyền cũng không tốt lắm, không thức đêm giống như mấy hôm trước, rất sớm đã nằm lên giường. Niếp Hành Phong tắt đèn, luôn luôn cảm thấy không yên tâm, vì vậy nói: ” Luyện công tổn hại sức khỏe như vậy, sau này cậu đừng luyện nữa. ”

” Ít nhất cũng phải giúp anh hồi hồn về a. ”

Nghĩ đến nếu giúp Niếp Hành Phong hồi hồn, sau này sẽ không còn cơ hội đồng sàng cộng chẩm với anh nữa, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, trong lòng trống rỗng, khó chịu không cách nào nói ra.

Lưu luyến loại cảm giác này đối với cậu mà nói thật rất xa lạ, chấp niệm là tối kị của người tu đạo, ai, xem ra đường tu luyện của cậu còn kém xa lắm.

” Nghệ dường như không thích tôi. ” Trong bóng đêm, Niếp Hành Phong nói.

Nếu nói không thích, chẳng thà nói là sợ ở gần anh thì đúng hơn, anh nghĩ không ra bản thân chỉ còn lại mỗi linh thể, có chỗ nào khiến con dơi nhỏ sợ hãi như thế.

” Nó thích hay không thích cũng không sao, tôi thích anh là được rồi! ”

” Hả? ”

Niếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Huyền, muốn từ nét mặt của cậu nhìn ra thâm ý sâu xa trong câu nói, đáng tiếc lập tức truyền đến tiếng ngáy dập tắt luôn hi vọng của anh, tốc độ nhập mộng của Trương Huyền có thể so với tốc độ ánh sáng.

Nghỉ ngơi cả buổi tối, ngày thứ hai tỉnh dậy tình thần Trương Huyền đã hoàn toàn hồi phục, chỉ huy người hầu mới vào thực thi mệnh lệnh – tàng hình đi theo dõi Hứa Khả Chân.

Nhận Nghệ làm thức thần với Trương Huyền mà nói tuyệt đối là một lựa chọn trăm lợi mà không có chút hại nào, chí ít bây giờ cậu nhận thấy như vậy. Dơi nhỏ so với máy nghe lén hữu dụng hơn nhiều, so với điện đàm lại càng thuận lợi, có nó ở đây, bản thân ngay cả việc phiền toái nghe lén theo dõi cũng khỏi cần rồi.

Sau khi phái thức thần đi, Trương Huyền liền lên mạng tìm kiếm tài liệu đồ cổ của Tần Chiếu, nhưng tìm rất rất lâu cũng không tra ra cái gì liên quan đến nửa vòng ngân khí ấy.

” Tôi đoán Tần Chiếu là bị ngân khí quấy nhiễu tinh thần, mới đi tìm Cố Tử Triều nói chuyện, vì muốn lấy được tin tưởng, ông ta mang ngân khí cho Cố Tử Triều xem, sau đó Cố Tử Triều cũng bị lực lượng huyền bí trong ngân khí ảnh hưởng, bắt đầu tinh thần phân liệt, lúc giống một thân sĩ nho nhã, lúc lại giống người bị bệnh tâm thần. ” Trương Huyền suy đoán.

Cậu càng ngày càng thấy hứng thú với cái vòng bạc kì bí kia, nhìn sang Niếp Hành Phong, thật mong anh có thể đồng ý đề nghị nửa đêm đi trộm bảo vật, mặc dù cậu biết tính hiện thực chắc chắn dưới không.

” Trạng thái tinh thần của Tần Chiếu mặc dù không tốt, nhưng sức khỏe lại không tồi. ”

Niếp Hành Phong nhìn một ít tư liệu Trương Huyền tìm ra, trước khi Tần Chiếu kết hôn với Hứa Khả Chân đã từng mắc bệnh ung thư dạ dày, cắt bỏ ba phần tư dạ dày, nhưng hồi phục rất tốt, còn với Hứa Khả Chân mà nói, chắc chắn không phải tin tốt gì.

Phùng Dũng cũng không phải là chính nhân quân tử gì, thời gian kết giao với Hứa Khả Chân cũng có bạn gái khác. Vòng tròn tiêu khiển bản chất là một thùng nhuộm lớn, chẳng biết ai đang diễn kịch, ai là thật lòng? Từ đối thoại giữa hắn và Hứa Khả Chân có thể thấy, bọn họ muốn biết thêm tình hình của Tần Chiếu, mới mấy lần tìm đến Cố Tử Triều, còn dự định dùng việc ông ta đi bar để uy hiếp.

” Nam nhân đi bar cũng không phải việc lớn gì, nếu truyền ra thì cũng chỉ tổn hại chút danh dự, cũng không đến mức uy hiếp được người khác chứ? ”

” Nếu như là đi GAY bar thì sao? ”

Nếu không phải tối qua nhìn thấy Trương Huyền bị phi lễ, Niếp Hành Phong tuyệt đối không thể nghĩ đến phương án này. Với tư cách là một bác sĩ tâm lí rất nổi tiếng trong giới y học, Cố Tử Triều nhất định không muốn chuyện bản thân đi GAY bar bị truyền ra ngoài, vì vậy Phùng Dũng muốn lấy việc đó ra uy hiếp là chuyện rất bình thường.

” Xem ra đời tư của người này cũng thật thối nát nha. ”

Một câu của Niếp Hành Phong thức tỉnh, Trương Huyền lập tức lại bắt đầu chăm chỉ tìm kiếm tư liệu đời tư của Cố Tử Triều. Nhìn thấy một bộ dạng hăng hái bừng bừng của Trương Huyền, Niếp Hành Phong rất mừng vì kỹ thuật hacker của cậu chỉ là hạng ba, nếu không không biết có bao nhiêu người gặp nạn rồi.

Buổi trưa Nghệ quay về báo cáo tình hình theo dõi, thực ra cũng không có gì đặc biệt cả, ngoài việc sáng sớm Hứa Khả Chân với Tần Chiếu đã cãi nhau ra, tất cả đều rất yên bình. Sau đó cô ta gọi điện thoại gọi mấy chị em đến đánh mạt trượt cả buổi, nghe bọn họ nói chiều nay cùng nhau đi spa, Nghệ thực sự không chịu nổi nữa liền bay về.

” Cô ta không liên lạc với Phùng Dũng, có thể là sợ bị hoài nghi a. ”

Máy nghe lén siêu nhỏ bị vứt bỏ cũng được Nghệ nhặt về, đồ bỏ đi vẫn có thể dùng, lại trộm gắn vào trên người Hứa Khả Chân. Tín hiệu không phải rất tốt, cả buổi sáng đều là tiếng đánh mạt trượt xôn xao thưa thớt, Trương Huyền nghe một lúc liền bỏ ra, là ghi âm nên nghe sau cũng được.

” Chủ tịch, tối nay đi vui vẻ đi? ” đóng ổ ở nhà cũng thật buồn chán, nghe xong báo cáo của con dơi, Trương Huyền đề nghị.

” Cậu không phải qua văn phòng báo cáo tình hình sao? ”

” Sau này thu thập được thêm tư liệu thì báo cáo một thể, xem Hứa Khả Chân với Phùng Dũng nồng nhiệt như vậy, trong thời gian ngắn nhất định sẽ liên lạc với nhau, loại việc này bằng chứng càng nhiều đối với người thuê lại càng có lợi. ”

” Được a được a, đi vui vẻ nhớ mang theo tôi! ”

Con dơi rất phấn khởi bay tới, lại bị Trương Huyền cầm cánh ném sang một bên, lập tức cầm máy ảnh bỏ túi ném cho nó.

” Không có phần của mày, chăm chỉ đi làm việc đi, nếu như Hứa Khả Chân hẹn gặp Phùng Dũng, nhớ là phải chụp mấy tấm ảnh đem về! ”

Dưới cường quyền, Nghệ cũng không dám nhiều lời, móng tay lại cho lên mồm cắn cắn, ngậm đắng nuốt cay bốn chữ này giải thích hoàn hảo tâm trạng của nó.
Bình Luận (0)
Comment