Về tới biệt thự, tranh thủ lúc Ngao Kiếm đang bận rộn chăm sóc Lạc Dương, Niếp Hành Phong và Trương Huyền quay về phòng ngủ.
Neil biết tin chiếc xe thể thao bị cháy thông qua truyền hình trực tiếp nên đã lấy một chai rượu nho cho bọn họ trấn kinh. Đến giờ ăn tối, Trương Huyền phát hiện Lạc Dương cơ bản đã hồi phục lại tinh thần, có thể xuống dưới ăn cơm cùng bọn họ.
“Anh không sao rồi? Bị bắt cóc lâu như vậy hẳn là rất mệt mỏi. Nên nghỉ ngơi nhiều một chút.” Trương Huyền giả vờ hỏi thăm.
Đã nghe Niếp Hành Phong nói những nghi ngờ của anh với Lạc Dương, mặc dù chỉ là nghi ngờ nhưng cũng đủ để khiến độ hảo cảm của Trương Huyền với Lạc Dương rơi xuống không. Mặc dù là tươi cười hỏi thăm nhưng trong ánh mắt lại hoàn toàn không có ý cười.
Lạc Dương dường như không cảm thấy Trương Huyền đang nói mát, mỉm cười nói: “Người vẫn có chút đau nhức, nhưng mấy ngày không vận động đi lại một chút cũng thoải mái hơn.”
“Anh vẫn luôn bị nhốt ở chỗ Richard sao?”
“Không, lúc đầu là ở chỗ khác, sau đấy lại bị đưa đi mấy chỗ, cuối cùng mới tới chỗ đó.” Lạc Dương nhìn Ngao Kiếm đang ngồi cạnh mình: “Là do tôi không cẩn thận mới bị người Richard phái tới bắt được, khiến cho mọi người vất vả rồi, thực sự xin lỗi.”
Ngao Kiếm cười nâng cốc rượu lên, chạm ly với y: “Không cần nói như vậy, cậu cũng vì giúp tôi nên mới bị người ta nhắm tới.”
Trương Huyền không thèm để ý bộ dạng hai người liếc mắt đưa tình, tiếp tục xen mồm vào: “Bọn chúng không làm khó anh sao?”
“Cái này thì không có, có thể là vì sợ ném chuột vỡ bình, làm hỏng chuyện nên chỉ hạn chế tự do của tôi thôi, còn lại đều tốt.”
“Kì lạ thật, Giovanni không giống người nhân từ nương tay, ngay đến chủ tịch nhà tôi cũng phải chịu không ít quyền cước của y.”
Sắc mặt Lạc Dương vẫn như cũ, nhàn nhạt nói: “Nghe nói bọn chúng vừa bị mất một lô hàng, đang vội vàng tìm lại nên mới tạm thời không có thời gian đối phó với tôi.”
“Không biết anh với chủ tịch nhà tôi lúc đầu có phải bị nhốt cùng chung một chỗ không, chỗ đó bị tập kích, tất cả mọi người đều chết, chủ tịch nhà tôi còn bị tiêm một lượng thuốc mê trí mạng.”
Lúc Trương Huyền hỏi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Lạc Dương, bởi vậy một chút do dự lóe qua của y không thể qua mắt cậu, cậu phát hiện chiêu dò hỏi trước khi hành động của cậu thực sự rất cao minh, đang muốn tiếp tục hỏi thì đĩa thịt bò trước mặt đã bị Niếp Hành Phong cầm đi, anh nói với Neil: “Phiền anh nướng lại cho miếng bò bít tết này chín kĩ chút. Bụng của cậu ấy không tốt, không thể ăn đồ chưa chín.”
Ai nói bụng cậu không tốt? Cậu thích nhất ăn bò bít tết chín 80% mà. Nhưng không đợi Trương Huyền kịp giải thích, Neil đã cầm lấy đĩa. Cậu quay đầu trừng Niếp Hành Phong nhưng anh chỉ cầm cốc rượu đưa cho cậu.
“Rượu của công tước rất được, nếm thử xem.”
Hiểu được Niếp Hành Phong không muốn mình tiếp tục hỏi nên mới làm vậy, Trương Huyền buồn bực cầm lấy cốc rượu, uống rượu không nói tiếp nữa.
Niếp Hành Phong thở phào, thật sự sợ tiểu thần côn không để ý địa điểm mà tiếp tục hăng hái dò hỏi. Giọng điệu vừa rồi giống hệt như đang thẩm vấn phạm nhân, thực khó cho Lạc Dương không phát hỏa.
Ăn xong cơm, hai người rời khỏi. Sau khi bọn họ rời đi, Ngao Kiếm bảo những người phục vụ xung quanh rời khỏi, sau đó nhìn sang Lạc Dương, “Lần này cậu không từ mà biệt khiến ta rất lo lắng.”
“A? Công tước điện hạ của chúng ta cũng biết lo lắng là gì sao?” Lạc Dương cười nhẹ, mi gian nổi lên lãnh ý nhàn nhạt, “Việc lúc đầu đột ngột nhưng tôi nhớ việc lúc sau có liên quan đến ngài.”
“Việc trước đó ta không biết, càng không nghĩ tới cậu sẽ để mặc cho Richard bắt cóc.”
“Bởi vì tôi rất muốn thắng canh bạc này.” Lạc Dương xoay cốc rượu trong tay, màu rượu đỏ tươi theo chuyển động khúc xạ ra ánh sáng vô cùng mê hoặc.
Ngao Kiếm cũng cười nhẹ: “Ta chưa bao giờ thua cả.”
“Tôi cũng vậy.”
Ngao Kiếm đứng dậy, đi ra phía sau Lạc Dương, vuốt ve mái tóc phía sau tai y, sau đó từ phía sau ôm lấy y, nhẹ nhàng hít lấy hơi thở thuộc về y. Mùi hương thanh nhẹ, sau vô số ngày xa cách lại càng khiến người ta không muốn rời xa, hắn mơ hồ nhớ được dáng vẻ quật cường cứng rắn của người thanh niên trẻ tuổi khi hai người gặp nhau năm đó, hoa đào bay đầy trời, còn có tư thế vung kiếm dưới cơn mưa hoa, máu tươi nhiễm đỏ những cánh hoa đang bay, vẻ mặt băng lạnh, tuyệt vọng, phẫn nộ, lúc này nhớ lại mới giật mình cảm thấy đó đã là chuyện rất rất lâu về trước rồi.
“Sao vậy?” khó có được dịp hai người kề cận thân mật, Lạc Dương đột nhiên cảm thấy nhịp tim hơi đập loạn, sợ hãi bị đối phương phát hiện ra tâm tình của mình, Lạc Dương khẽ động, nhẹ dàng tránh khỏi cái ôm của Ngao Kiếm.
Hiểu được tính tình của y, Ngao Kiếm cũng không tiếp tục tiến tới mà chỉ dựa vào bàn, nghiêng đầu nhìn y, mỉm cười nói: “Nhớ tới lúc chúng ta gặp nhau ở rừng đào, cậu một thân hồng y vung kiếm giết địch thực khiến người ta kinh diễm.”
“Lúc đó tôi mặc bạch y, màu đỏ là do bị máu vấy vào.” Đầu mày Lạc Dương vô ý hơi nhíu lại, không hiểu sao Ngao Kiếm lại đột nhiên nhắc tới chuyện từ rất lâu về trước.
“Cậu mặc bạch y cũng rất đẹp.” Ngao Kiếm tiếp tục cười ninh nọt.
Trán đột nhiên mát lạnh, Lạc Dương vươn tay sờ lên trán hắn, “Ngài say rồi sao? Hay là khó chịu ở đâu?”
Cổ tay bị Ngao Kiếm nắm lấy kéo về phía trước, Lạc Dương đứng không vững ngã vào Ngao Kiếm, tạo thành một khoảng cách vô cùng mờ ám. Y vô cùng kinh ngạc, Ngao Kiếm tối nay rất khác, hắn rất ít khi nhắc tới chuyện cũ trước mặt mình, càng đừng nói tới việc quá mức thân mật như thế này, người này mặc dù tàn khốc máu lạnh, trời sinh phong lưu nhưng từ trước tới giờ đều luôn nho nhã lễ độ với mình, vậy mà lúc này, y nhìn thấy vẻ mặt đối phương rõ ràng đầy dục vọng chiếm hữu và tình sắc, không hề che đậy biểu lộ qua đôi mắt màu bạc.
Nghĩ tới là do việc mình không từ mà biệt khiến hắn không vui, Lạc Dương bật cười, trong lòng có một chút chút cảm giác thắng lợi, nhìn Ngao Kiếm, ánh mắt có chút bối rối, rất nhiều chuyện ngày trước đột nhiên hiện lên.
Yêu, một chữ này, vừa ngọt ngào lại vừa chua sót, đẹp đẽ lại đáng sợ, giống như chú ngữ tuyệt vọng nhất, người bị niệm chú vĩnh viễn không thể thoát khỏi, hoặc là cũng không muốn thoát khỏi…
“Cậu vẫn nhớ tới người kia sao?”
Người nào cơ?
Lạc Dương suýt nữa bật ra ba chữ này, nhưng vẻ mặt ẩn ẩn không vui của đối phương đã nói cho y đáp án, y sững người, ngay sau đó liền bật cười: “Sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì cậu nhất mực không đồng ý đổi màu mắt bên phải.” Ngao Kiếm nói một cách không vui, đoán rằng đó là do tình cảm lưu luyến của Lạc Dương với người kia bởi vì đó chính là màu mắt mà người kia thích nhất.
Hai mắt Lạc Dương đều là màu tím, đó là màu mắt vốn có của y, nhưng sau khi gặp Ngao Kiếm, vì để tiếp tục sống, mắt trái của y bị Ngao Kiếm đổi thành màu hổ phách, biểu thị cho sự thuần phục, nhưng mắt phải thì vẫn giữ nguyên màu cũ, Ngao Kiếm chưa bao giờ để ý cả nhưng trong mấy ngày Lạc Dương không ở bên cạnh, hắn đột nhiên có chút để tâm.
Nghìn năm trước ánh mắt Lạc Dương nhìn mình là kính sợ, nhìn năm sau sự kính sợ đó đã chuyển thành tôn kính, còn bây giờ, Ngao Kiếm không vui nghĩ, mặc dù lời nói của Lạc Dương vẫn rẩt tôn kính nhưng về mặt khí thế, hắn phát hiện không biết từ lúc nào, Lạc Dương đã tiến lên ngang hàng với mình, thậm chí, hắn vô cùng phiền muộn phát hiện, sau mấy ngày Lạc Dương không ở cạnh mình, rất nhiều chuyện đều bị hắn làm cho rối tinh rối mù, tên Vô Ảnh đi theo hắn lâu như vậy cũng không thể bằng một nửa của Lạc Dương.
“Tại sao lại muốn tôi đổi màu mắt?”
Câu hỏi như vậy, ngàn năm trước Lạc Dương tuyệt đối không dám hỏi, nhưng giọng nói mềm nhẹ đã làm yếu đi giọng điệu chất vấn, không chỉ không khiến người khác phản cảm mà còn khiến hắn không đành lòng tiếp tục bức ép y.
“Bởi vì đó là minh chứng cho việc cậu hoàn toàn thuộc về ta.” Ngao Kiếm nói đầy bá đạo.
Lạc Dương rút cổ tay bị nắm ra, lùi lại hai bước, mìm cười nhìn hắn: “Sao lại là tôi thuộc về ngài mà không phải là ngài thuộc về tôi?”
Nhận được đáp án hoàn toàn không tưởng tượng tới, Ngao Kiếm sững người, nhìn Lạc Dương rời đi, hắn bật cười, nói: “Ta muốn uống cà phê cậu pha.”
“Tôi vẫn là bệnh nhân.”
Lạc Dương lạnh nhạt nói, không quay đầu tiếp tục rời đi, nhưng mục tiêu lại hướng tới phòng bếp. Ngao Kiếm đi theo sau, nhìn y lấy cốc ra, cho cà phê rồi đổ nước sôi vào, trình tự đơn giản nhưng lại làm một cách vô cùng tỉ mỉ, mỗi động tác đều lộ ra dáng vẻ nho nhã được luyện tập qua nhiều năm, khiến người khác cảm thấy nhìn y làm việc thôi cũng là một sự hưởng thụ vô cùng tuyệt vời.
“Cứ để tóc như vậy đi, tóc dài rất hợp với cậu.”
Sống lưng Lạc Dương hơi cứng lại, lập tức nói: “Giờ đã rất dài rồi, nếu dài thêm nữa sẽ khó làm việc.”
Ngao Kiếm cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ đứng bên cạnh yên lặng nhìn Lạc Dương pha cà phê, mười lăm phút sau, ly cà phê thơm ngào ngạt đã xuất hiện trước mặt hắn, còn thêm vào một chén con sữa tươi, là cách pha mà hắn thích nhất.
Ngao Kiếm cầm lấy cốc cà phê, nhìn Lạc Dương quay người rời đi, đột nhiên hỏi: “Liều thuốc mê kia là sao?”
Bước chân Lạc Dương dừng lại, quay đầu nhìn hắn, “Là tôi tiêm.”
“Cậu không phải kiểu người muốn lấy mạng người khác.”
Lạc Dương không nói gì, đầu mày Ngao Kiếm nhíu lại, dường như nghĩ tới điều gì, mìm cười giảo hoạt: “Ta đột nhiên rất muốn biết bọn họ sẽ xử lý chuyện này ra sao.” Chỉ từ ánh mắt lúc nãy của Trương Huyền có thể thấy, trong lòng cậu ta, Lạc Dương đã bị liệt vào danh sách nhân vật nguy hiểm số một.
Trong con ngươi màu tím của Lạc Dương lướt qua một gợn sóng băng lạnh, lạnh lùng nói: “Có dù xử lý thế nào tuyệt đối là kết quả như ngài mong muốn.”
Ngày hôm sau, luật sư của Richard đem đến cho Ngao Kiếm một tin rất không tốt, trước khi chết Richard đẫ thay đổi di chúc, đem nửa tài sản chuyển cho Lý Úy Nhiên, nửa còn lại thuộc về Giovanni. Lúc nghe nói di chúc được thay đổi vào hai ngày trước, Ngao Kiếm nhàn nhạt nói: “Hành động rất nhanh.”
Luật sư của Richard đã làm việc cho gia tốc Borgia rất lâu, lúc nghe thấy yêu cầu thay đổi di chúc của Richard liền cảm thấy kì lạ, sau khi do dự quyết định báo cho Ngao Kiếm biết, dù sao bây giờ trong gia tộc Borgia chủ nhân thực sự chính là Ngao Kiếm, đắc tội với hắn, sau này bản thân đừng mong có thể tồn tại trong giới luật sư nữa. Nhưng trước khi ông kịp liên lạc với Ngao Kiếm thì Richard đã chết mất rồi.
Phía cảnh sát cũng gọi điện thoại tới, nói kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy Richard đã tự sát, di thư ông ta để lại trong phòng sách là minh chứng tốt nhất.
Ngao Kiếm phái Neil đến cảnh cục xử lý những thủ tục có liên quan. Sau khi Neil đi, Vô Ảnh nói: “ Lý Úy Nhiên dám to gan chiếm lấy tài sản của Richard, xem ra là đã không đợi được nữa rồi.”
Ngao Kiếm hoàn toàn không để ý tới, hắn đoán Lý Úy Nhiên có thể là nhìn ra Richard bắt đầu cảnh giác, không còn khống chế một cách dễ dàng nữa bởi vậy đơn giản dùng pháp thuật khiến ông ta sửa di chúc, sau đó giết người diệt khẩu. Sở dĩ bắt Giovanni đi có thể là muốn chiếm lấy sản nghiệp dưới tên Richard thông qua hắn, nếu là Ngao Kiếm thực sự thì có thể cũng đã bị Lý Úy Nhiên khống chế thành con rối rồi.
“Gần đây thám tử bọn chúng phái tới không ít, có cần tôi đi cảnh cáo một chút, khiến bọn chúng biết thân biết phận không?” Vô Ảnh xin ý kiến.
“Chuyện bên ngoài Neil có thể xử lý, còn về đám thám tử,” Ngao Kiếm liếc nhìn Vô Ảnh: “Có người tặng thức ăn cho ngươi, người hẳn nên vui mừng mới đúng chứ.”
Hắn mặc dù thích ăn quỷ nhưng gần đây phát hiện công việc xử lý của Neil còn mĩ vị hơn ma quỷ nhiều, nhưng lời này Vô Ảnh không dám nói bừa trước mặt Ngao Kiếm nên chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Niếp Hành Phong và Trương Huyền rất nhanh cũng đã nghe được chuyện di chúc, nhưng tranh chấp trong gia tộc Borgia hoàn toàn không liên quan gì tới bọn họ, Lạc Dương đã tìm thấy, cũng tức là nhiệm vụ của Trương Huyền đã hoàn thành thuận lợi.
Sau khi ăn sáng xong, cậu bảo Ngao Kiếm chuyển tiền thù lao còn lại vào tài khoản của văn phòng thám tử, sau đó cùng Niếp Hành Phong đi mua sắm.
“Điểm tốt lớn nhất của bạch mục là không tiếc tiền.” Trương Huyền cười hì hì nói một cách đầy ẩn ý.
Mặc dù cuối cùng Lạc Dương cũng không phải do bọn họ tìm được nhưng cậu tuyệt đối sẽ không vì vậy mà cảm thấy ngại khi thu tiền, Ngao Kiếm đã muốn xuất một khoản lớn như vậy, chứng minh vụ này là đáng đồng tiền bát gạo, nhớ tới Niếp Hành Phong còn vì vậy mà bị tiêm một liều thuốc mê trí mạng, cậu càng cảm thấy không thừa cơ bẳt chẹt một khoản của Ngao Kiếm đã là rất nhân nghĩa rồi.
“Khoản nợ Lạc Dương tiêm thuốc mê anh, tôi nhất định sẽ tính toán rõ ràng với y.”
“Mọi chuyện vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Không phải anh cũng thấy rồi sao?”
“Có lúc thứ chúng ta thấy chưa chắc đã là sự thật.”
Trước giờ Lạc Dương vẫn đem tới cho Niếp Hành Phong một cảm giác không tệ, anh không nghĩ ra tại sao Lạc Dương lại phải làm vậy, nếu người tiêm là tên biến thái Lý Hưởng thì còn hiểu được…
Một suy nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, Niếp Hành Phong đang muốn nói ra thì nhìn thấy Vô Ảnh đi tới từ phía đối diện. Gần đây Vô Ảnh giúp Ngao Kiếm xử lý rất nhiều chuyện trong biệt thự, bởi vậy phần lớn đều dùng hình dạng con người xuất hiện, đương nhiên là trừ cái bóng vĩnh viễn không thế biến ra.
“Tên kia, ngươi, tới đây!”
Trương Huyền búng ngón tay gọi Vô Ảnh như gọi nhân viên phục vụ, hắn do dự một chút rồi đi tới, hơi cong người chào cậu, động tác rất trúc trắc chứng minh hắn rất không quen phục vụ người khác ngoài Ngao Kiếm.
“Người ngươi nhốt cũng lâu rồi, tính bao giờ thì thả ra?”
Thấy Vô Ảnh nghe xong mặt liền ngây ra, Niếp Hành Phong suýt nữa bật cười.
“Cái đó…”
Trương Huyền khua tay, ngăn Vô Ảnh giải thích: “Không thả cũng không sao, dù sao đối với bọn họ ở đâu cũng vậy mà thôi, nhưng đừng quên đưa cơm hàng ngày, đặc biệt là sủng vật nhà ta, phần của nó phải thêm một bình rượu, còn về loại rượu thì càng đắt càng tốt.”
Trương Huyền nói xong lập tức kéo Niếp Hành Phong rời đi, sau khi ra ngoài biệt thự, Niếp Hành Phong không nhịn nổi cười nói: “Tôi rất muốn nhìn vẻ mặt hiện giờ của hắn ta.”
“Loại quỷ đó không nhìn cũng được.”
Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong vào gara, chọn một chiếc xe mình thích, liếc mắt nhìn Niếp Hành Phong: “Chủ tịch, chúng ta thực sự đi mua sắm sao?”
“Nếu không cậu cho là gì?”
“Tôi cho là anh sẽ đi tìm tung tích Giovanni, hoặc là Lý Úy Nhiên.”
“Tôi thay đổi chủ ý rồi.”
“Hôm qua anh còn nóng lòng muốn tìm Giovanni, hôm nay đã đổi thành đi mua sắm, chủ tịch loại phương thức tư duy này của anh có được coi là sớm nắng chiều mưa không?”
Niếp Hành Phong ngồi vào trong xe, liếc nhìn cậu: “Vậy cậu có đi hay không?”
Trương Huyền lập tức nhảy lên xe, lấy hành động thực tế để trả lời.
Niếp Hành Phong lái xe đi, đi được một đoạn mới nói; “Tiền đã tới tay rồi, chuyện sau này đừng quản nữa.”
“Anh cho rằng anh có thể rời đi sao?”
Cả xe rơi vào trầm mặc, hoàn toàn không giống với tiểu thần côn thích léo nhéo thường ngày, Niếp Hành Phong sững người, quay đầu nhìn Trương Huyền nhưng chỉ nhìn thấy cậu hạ mắt, cười nhẹ: “Tên bạch mục đó bỏ ra một khoản lớn như vậy, sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”
Đôi mắt màu xanh lam vẫn tỏa ra ánh sáng trong veo quen thuộc, nhưng trong nháy mắt Niếp Hành Phong có lỗi giác, Trương Huyền vừa rồi giống như bị âm linh chiếm lấy, vô cùng xa lạ.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Niếp Hành Phong lắc đầu, ngăn suy nghĩ kì quái của mình lại.
Không phải anh không muốn đi tìm mà là không muốn đi theo nước cờ Ngao Kiếm đã bày sẵn, Lý Úy Nhiên nếu đã lưu nửa tài sản của Richard cho Giovanni thì trong thời gian ngắn sẽ không hại hắn, so với việc đối đầu trực diện với bọn chúng để Ngao Kiếm ngồi không hưởng lợi, anh thà đem cục diện hỗn loạn đẩy hết cho Ngao Kiếm, còn về Lý Úy Nhiên, hắn sớm muộn cũng sẽ tìm tới mình, nếu không Lý Hưởng đã không đặc biệt để lại danh thiếp.
Bởi vậy…cứ đi mua sắm là được rồi, Trương Huyền vẫn đang cầm thẻ tín dụng của Ngao Kiếm, không tiêu thì thật phí phạm.
Vì vậy cả một buổi sáng Niếp Hành Phong và Trương Huyền chìm đắm trong việc mua sắm, vừa đi vừa mua, sau đó trả tiền để chuyển về nhà, đến bữa trưa, Trương Huyền đã mệt tới sắp xỉu,nằm sấp xuống mặt bàn vừa uống ca cao nóng vừa nói: “Tôi đã hoàn thành trước kế hoạch mua sắm của cả mười năm về sau rồi.”
“Nếu mua sắm mệt rồi có thể đi tới phòng tổng thống của khách sạn năm sao để nghỉ ngơi, mát xa chân, ngâm nước nóng, tôi nghĩ tiền trong này hẳn là đủ để chi trả.”
Đầu Trương Huyền gối lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Niếp Hành Phong, đột nhiên phát hiện chiêu tài miêu cậu nuôi thực ra rất âm hiểm, nhưng khuôn mặt cương nghị tinh tế này nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai, nhìn tới nhìn lui, mặt Trương Huyền lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Chủ tịch, anh không ngại chăm sóc tình nhân của mình một chút chứ?”
Chỉ tưởng tượng mình nằm trên ghế dài trong phòng tổng thồng, hưởng thụ phục vụ mát xa của chiêu tài miêu, đôi mắt xanh của Trương Huyền liền cong lên, cảm thấy cực lạc nhân gian cũng chỉ như vậy.
Nhìn vẻ mặt của Trương Huyền, Niếp Hành Phong liền biết cậu đang nghĩ gì trong đầu, nhưng không đả kích cậu, muốn hưởng thụ thì đi hưởng thụ, dù sao cũng không phải tiêu tiền của mình.
Nhận được sự cho phép, Trương Huyền lập tức trả tiền, chuẩn bị đi hưởng thụ đãi ngộ cấp tổng thống. Đáng tiếc kế hoạch không được như ý, hai người vừa lên xe,di động đã vang lên, Trương Huyền rút ra nhìn, là điện thoại Valentina gọi tới.
“Tôi có dự cảm, hành trình lãnh mạn của chúng ta sắp toi rồi.” cậu lẩm bẩm, sau khi nhét thẻ vào điện thoại thì nghe máy.
[Trương Huyền, mau tới đây, tôi biết tung tích của Giovanni rồi, vừa rồi có nghe…nói…]
Valentina dường như đang rất kinh hoảng, nói chuyện vô cùng nhanh, nửa tiếng Italia nửa tiếng Trung trộn với nhau, Trương Huyền nghe nửa ngày mới hiểu, vội vàng hỏi: “Cô đang ở đâu?”
[Nhà, nhà tôi…]
Phía sau lại là một chuỗi tiếng Italia, hiển nhiên là Valentina đã hoảng loạn tới cực điểm, nên dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện theo bản năng, nghe thấy không thích hợp, Niếp Hành Phong vội vàng cầm lấy điện thoại, hỏi bằng tiếng Italia: “Nói cho tôi địa chỉ nhà của cô.”
[Số 435 đường Monte, Monte Napoleone…mau lên, bố tôi đang rất kì quái, tự nói chuyện với chính mình… không phải tự nói chuyện, ông ấy giống như đang nói chuyện với cái bóng của mình, ông ấy bị quỷ nhập rồi, tôi rất sợ…]
Tiếp đến là tiếng khóc dữ dội rồi tiếng hỗn loạn do đồ vật rơi xuống tạo ra, Valentina giống như đang chạy vội đi, tiếng hít thở dồn dập truyền qua điện thoại có thể nghe rõ mồn một.
“Đừng loạn, tôi lập tức tới, trước tiên tìm một căn phòng nhỏ trốn vào.” Niếp Hành Phong nói xong, nhớ tới Valentina nhắc tới cái bóng, lập tức nói: “Kéo hết rèm cửa vào, đừng để có ánh sáng.”
Trong điện thoại dường như chuyền tới tiếng trả lời của Valentina, Niếp Hành Phong còn muốn nói tiếp thì điện thoại đã mất tín hiệu.
Niếp Hành Phong đưa điện thoại cho Trương Huyền, người phía sau nhìn anh, trong đôi mắt màu lam tràn ngập ai oán: “Hành trình lãng mạn của chúng ta…”
“Hành trình mạo hiểm thì thích hợp với chúng ta hơn, nén bi thương thuận theo thời cuộc thôi, cậu đẹp trai.” Niếp Hành Phong khỏi động động cơ, xe lập tức phóng vụt đi.
Nửa tiếng sau, Niếp Hành Phong đi tới nhà của Valentina, đó là một kiến trúc màu sắc u ám, cảnh sắc bên ngoài không hề xa hoa mà vô cùng trang nghiêm, khí phái, khí thế đậm nét quý tộc thượng lưu, nhưng hôm nay trời âm u, tòa nhà màu tro tối khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, lại thêm những cây cổ thụ trước cửa, vô hình trung càng che khuất đi dương khí.
Trương Huyền ngẩng đầu nhìn tòa nhà, khẳng định nói: “Italia nhất định không có thầy xem phong thủy, lại có thể đặt huyền quan ở ngay cửa chết, cửa còn đối diện với cây, mở cửa thấy cây, chủ nhà không thể vượng, trong nhà nhất định có người bệnh nan y khó chữa…”
Niếp Hành Phong xách cổ áo cậy, kéo tên đang luyên thuyên xuống xe, đi tới trước cửa, ấn chuông, nhưng không có ai trả lời, bóng cây lùm xùm bao trùm xung quanh, khuếch đại không khí xơ xác tiêu điều.
Trương Huyền rút dây thép ra, loay hoay mấy cái liền mở được cửa, lẩm bẩm: “Tại sao người có tiền đều thích xây nhà ở nơi rừng cây âm u, khiến cho dương khí đều bị che khuất hết.”
Cửa mở ra, bên trong có chút âm lãnh, rèm cửa đều đóng hết lại, ngăn cản ánh mặt trời từ ngoài chiếu vào, Trương Huyền rùng mình, “Âm khí thật nặng.”
“Là do điều hòa chưa tắt.” Niếp Hành Phong đi tới bên cạnh tường, tắt điều hòa đi.
Trên mặt Trương Huyền có chút ngượng ngùng, từ nhiệt độ trong phòng đã gần tới mức đóng băng cho thấy, điều hòa bật rất lâu rồi không có người tắt. Không phải ở đây không có người mà là xảy ra chuyện khiến mọi người căn bản không còn thời gian để ý tới điều hòa.
Cảm giác băng lãnh không hề biến mất sau khi điều hòa tắt mà càng ngày càng nồng đậm, khí tức hỗn loạn giữa tử vong tàn bạo và ngoan lệ, là cảm giác Niếp Hành Phong ghét nhất. Anh đi theo Trương Huyền lên tầng, mờ hồ nhìn thấy quỷ ảnh lay động trước mắt, một người đàn ông trung niên đang điên cuồng nổ súng, trên tường đằng sau ông ta là một bóng đen vô cùng lớn, dường như là bóng của ông ta, dường như không phải,giống như ác linh đang nhập trên người ông ra, chỉ huy tàn độc khiến ông ta làm ra những hành động điên cuồng.
Có người đang đứng nghiêng dựa vào tường nhìn người đàn ông không kiêng nể gì giết người, khóe miệng hơi cong lên tạo thành nụ cười biến thái thưởng thức con rối của mình. Niếp Hành Phong theo bản năng vươn tay qua, nhưng bàn tay lại xuyên qua những ảo ảnh đó, trong khoảnh khắc bóng ảnh biến mất, anh nhìn thấy khuôn mặt Lý Hưởng lộ ra nụ cười âm lạnh.
“Chủ tịch, anh sao vậy?”
Niếp Hành Phong hồi thần: “Tôi nhìn thấy một vài thứ không muốn thấy.”
Hoặc có lẽ không phải nhìn thấy mà là cảm ứng được, màn giết chóc mà Lý Hưởng cố ý khiến anh cảm ứng thấy, mặc dù ở đây không lưu lại mùi máu tươi nhưng mùi khát máu còn lưu lại không thua kém bất cứ một hiện trường giết người nào, kẻ đầu sỏ dẫn tới màn thảm sát hung ác này, thực sự không thể tha thứ!
“Tôi biết những thủ hạ của Giovanni chết thế nào rồi.” Anh lẩm bẩm.
“Chết thế nào?” Trương Huyền đi lên tang hai, vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.
“Vết thương trên cổ những người đó không phải bị dao cắt mà là đạo phù.”
Khi giấy cứng lên, thì còn sắc bén hơn cả đao, huống hồ đó còn là đạo phù có phù chú bên trên, tuyệt đối có thể gây ra vết thương đó.
“Có lý.” Trương Huyền nó xong, nghĩ ngời một lúc rồi thở dài: “Đáng tiếc tôi không làm được như vậy.”
Cậu đi men theo hành lang, lần lượt mở từng cánh cửa ra, có một vài phòng có người trúng đạn nằm trong, chứng thật ảo ảnh Niếp Hành Phong nhìn thấy không lâu trước thực sự đã xảy ra.
Sau khi nhìn qua một vài căn phòng, Trương Huyền dừng lại trước một cánh cửa, lúc tay giơ lên để đẩy cửa ra, khí tức tuyệt vọng hoảng sợ truyền tới tay cậu qua cánh cửa dày, có một cảm giác, phía trong cửa sẽ là cảnh tượng cậu không muốn nhìn thấy.
Niếp Hành Phong giúp cậu đẩy cửa ra.
Bên trong là phòng trang điểm, chỉ có một cánh cửa hướng về phía nam, rèm cửa đã được buông xuống khiến cho bên trong phòng rất tối. Ánh sáng tràn vào căn phòng theo từng bước cửa mở ra, phía cuối vệt sáng, một thân hình thon thả nằm nghiêng dựa vào tường, đồ trang sức mỹ phẩm của con gái vưỡng vãi xung quanh người cô.
Mái tóc vàng rối tung, che khuất đi nửa mặt, nhưng từ hình dáng thân thể và trang phục có thể nhận ra đó chính là Valentina.
“Cô ta bị bóp cổ chết.”
Dấu vết trên cổ rất rõ ràng, Niếp Hành Phong vươn tay qua, giúp Valentina khép đôi mắt đang mở lớn vì hoảng sợ lại.
“Nếu năng lực dự đoán của tôi mạnh hơn chút có lẽ có thể cứu được cô ấy.” Thấy sắc mặt Niếp Hành Phong không tốt, Trương Huyền ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Chuyện này không liên quan tới cậu.”
Niếp Hành Phong thậm chí có ý nghĩ kì quái, có lẽ Ngao Kiếm nhìn thấy được Valentina sẽ chết nên mới buông tha cho cô ta, điều này không liên quan gì tới Trương Huyền cả, kẻ đáng ghét chính là tên công tước miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia, còn có cả người động thủ giết con gái nữa.
“Có phải do Lý Hưởng làm không?” Trương Huyền nghiêng đầu nhìn anh.
“Tôi nghĩ có lẽ là bố cô ta.”
Trong ảo ảnh màn điên cuồng bắn súng đó là do một người đàn ông trung niên Italia gây ra. Từ phong thái của ông ta có thể thấy đó hẳn là chủ nhân chỗ này. Không có ai sẽ làm bị thương con gái mình, nhưng khi con người bị dục vọng cừu hận thậm chí là dã tâm khống chế, ông ta đã không còn là người nữa rồi, loại người đó đáng ghét nhưng tên không chết người đó lại càng ác độc hơn gấp bội phần.
Diện tích căn phòng rất nhỏ, Valentina thực sự làm theo lời bọn họ nói tìm một nơi nhỏ hẹp trốn vào, nhưng cô ta lại quên mất trong phòng trang điểm này đều là gương, chỉ cần có một chút ánh sáng, gương sẽ phản xa liên tiếp khiến cho ánh sáng tăng lên vài phần, nhưng bây giờ nghĩ đến những việc này cũng không còn tác dụng gì nữa, cho dù lúc đó Valentina có thể trốn khỏi bố cô ta thì Lý Hưởng cũng không thể bỏ qua cho cô ta được.
“Anh có phát hiện không, người chết ở đây đều là người già và phụ nữ?” Trương Huyền nhìn Niếp Hành Phong, nửa đùa nửa thật nói: “Có phải người trẻ tuổi đều bị Lý Hưởng mang đi huấn luyện thành tử sĩ bóng ảnh rồi không?”
“Rất có thể.”
“Nhưng lần trước thủ hạ của Giovanni không bị mang đi.”
“Có thể lúc đó Lý Hưởng đang vội đuổi theo Giovanni nên không kịp dùng pháp thuật.” Niếp Hành Phong đứng quan sát xung quanh phòng, nói: “Hoặc là tối đó trong biệt thự của Richard chúng ta đã khiến hắn hao binh tổn tướng quá nhiều, mà hắn thì vẫn chưa kịp bổ sung lại.”
Dừng bước ở trước cửa sổ, một thỏi son mở nắp một mình nằm trơ trọi dưới rèm cửa, Niếp Hành Phong nhặt lên, thấy rất nhiều vết ma xát trên đầu son, anh hơi nhíu mày, ánh mắt dịch chuyển lên trên, vươn tay kéo rèm ra, xoẹt một tiếng, cả tấm rèm dày bị kéo sang một bên, lộ ra vách tường phía sau rèm.
Trương Huyền đi đến, nhìn thấy hai số “78” được viết nguệch ngoạc trên bệ cửa sổ, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy, giống như là số “7” và chữ “B”, phía sau còn một vệt dài, có lẽ Valentina mới viết được một nửa thì đã bị túm ra, nhưng rèm cửa sổ buông xuống đã che đi lời nhắn lại của cô, khiến Lý Hưởng sơ sót bỏ qua.
Bí kíp thường thấy trong các tiểu thuyết trinh thám là lời nhắn cuối cùng của một người trước khi chết nhất định rất quan trọng, nhưng đây cũng là thứ Trương Huyền ghét nhất, thực hi vọng Valentina hoặc là có thể viết nhiều thêm một chút, hoặc là đừng viết gì cả, sắp chết rồi còn chơi trò giải đố, rõ ràng biết giải đố là thứ mà cậu kém nhất trên đời.
Nhìn đi nhìn lại cũng không hiểu được, vì vậy Trương Huyền hướng ánh mắt cầu cứu tới Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong không nói gì, làm động tác quay lưng về cửa sổ viết chữ, Trương Huyền lập tức tỉnh ngộ, nếu viết chữ ngược thì lúc xem phải đảo ngược nhìn từ dưới lên, vì vậy cậu liền xoay ngược lại nhìn, sau đó…
“BL?” đợi sau khi nhìn rõ là cái gì, Trương Huyền lập tức quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, đôi mắt màu lam tràn đầy kinh ngạc: “BL, không phải chính là Boy’s Love sao, cô gái này thật kinh dị, trước khi chết còn chấp nhất với tình yêu đồng tính đến vậy!”
“Trương Huyền.” Niếp Hành Phong bóp trán, thở dài một hơi để giúp bản thân không bị tức chết trước khi kịp giải thích, “BL là viết tắt của Bill Of Lading, tiếng trung là hóa đơn nhận hàng( phiếu xuất kho), khi hàng hóa xuất quan công ty vận chuyển sẽ đưa chứng từ quan trọng nhất này cho người giao hàng, đây là thường thức căn bản!”
Trương Huyền há mồm, chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy khâm phục nhìn anh, “Chủ tịch này, khởi điểm của thường thức căn bản của anh thật cao.”
Lười để ý tới bộ dạng chọc cười của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cúi đầu suy nghĩ xem dụng ý của Valentina khi viết từ này trước khi chết. Người giết cô chính là bố cô, vởi vậy hiển nhiên nó không phải để chỉ hung thủ, trong điện thoại Valentina có nhắc tới Giovanni, Lý Hưởng cũng nói Giovanni sẽ rời khỏi nơi này, lẽ nào Giovanni sẽ bị nhốt trong container chuyển đi nơi khác?
Một suy nghĩ cực độ kì quái, nhưng nếu đối thủ là Lý Hưởng, Niếp Hành Phong lại cảm thấy không kì quái chút nào, anh lập tức kéo Trương Huyền ra ngoài cửa, nói” “Lập tức tìm một cái máy tính đến đây.”
“Chủ tịch, anh tưởng máy tính là cái bánh sao? Có thể rơi từ trên trời xuống bất cứ lúc nào hay sao?”
Mồm thì càu nhàu nhưng động tác của Trương Huyền lại vô cùng nhanh chóng, không mất tới hai phút, cậu đã tìm thấy một cái máy tính trong một căn phòng nào đó. Lập tức mang tới phòng khách, nối với đường dây, sau đó ngẩng đầu nhìn Niếp Hành Phong, đợi anh chỉ thị.
Khó thấy một Trương Huyền chăm chỉ tới vậy, Niếp Hành Phong hỏi: “Kĩ thuật hack của cậu dạo này có tiến bộ hay không?”
“Có tiến bộ hay không thì tôi không biết, nhưng tuyệt đối giỏi hơn anh.”
Đây lại đúng là sự thực, Niếp Hành Phong suy tính: “Trước tiên kết nối với mạng hải quan, tìm chỗ Livorno xem, chỗ đó là hải cảng gần Florence nhất, nếu Lý Úy Nhiên muốn xuất hàng đi, nhất định sẽ chọn chỗ đó.
“Cái gì… mạng hải quan á?” sau ba mươi giây ngây người, Trương Huyền chớp mắt đầy vô tội: “Chủ tịch, anh muốn tôi xâm nhập vào mạng nội bộ cơ quan của Italia sao? Tôi không biết tiếng Ý mà.”
Điểm này Niếp Hành Phong thực sự đã quên mất, vì vậy trước tiên vào trang chủ của hải quan Florence, bên trong có chọn lựa ngôn ngữ tiếng Anh, sau khi anh chọn xong liền đưa máy cho Trương Huyền.
“Tìm xem từ sáng qua có phiếu xuất hàng nào được chuyển đi dưới tên Li Baez hay Lý Úy Nhiên không.”
“Ồ”
Không rõ Niếp Hành Phong muốn tìm cái gì, Trương Huyền đành phải làm y theo. Cậu không nói được tiếng Anh nhưng kiến thức trong mảng phá giải chương trình lại rất thuần thục, rất nhanh đã vào được trung tâm điều khiển nội bộ hải quan, đem bảng phiếu xuất kho liệt kê ra hết, bên trong có khoảng mười mấy container hàng dưới tên Li Baez và Lý Úy Nhiên, chuyển đi nhiều nước khác nhau, Trương Huyền không còn cách nào khác đành phải quay sang nhìn Niếp Hành Phong.
Niếp Hành Phong nhìn bảng liệt kê, cân nhắc: “Hôm nay là thứ sáu, phiếu xuất kho đã xuất ra, thứ năm kết thúc thứ bảy bắt đầu, có lẽ ngày mai thuyền sẽ rời bến, tỷ lệ bị hải quan kiểm tra của CFS là cao nhất vì vậy không thể giấu người bên trong, loại.”
“Chủ tịch, phiền anh dùng ngôn ngữ trái đất để giao tiếp với tôi có được không?”
“Không hiểu cũng không sao, làm theo lời tôi nói là được rồi.”
Trương Huyền thành thật xóa hết các container có chữ CFS, trang bảng trong nháy mắt liền ít đi rất nhiều, còn thừa lại bốn phiếu xuất kho của container dài 14 mét và 7 mét, Niếp Hành Phong đắn đo suy nghĩ, sau đó lại bảo Trương Huyền tìm xem danh sách công ty vận chuyển cho các hợp đồng của gia tộc Li Baez và Lý Úy Nhiên trong nửa năm lại đây. Trương Huyền làm theo, rất nhanh đã thống kế được danh sách các công ty vận chuyển, trong đó một công ty tên là Strasbourg Lempaut được dùng nhiều nhất, hơn nữa cảng đến của các chuyến đều là Trung Quốc.
Niếp Hành Phong chuyển sang trang có container hàng ngày mai, quả nhiên có một phiếu là của công ty Strasbourg Lempaut, người chuyển hàng là Lý Úy Nhiên, container dài 14 mét, số hiệu là STLU4825463, nội dung hàng hóa ghi là sản phẩm da thuộc, tàu chở hàng đỗ ở cảng Livorno, mười giờ sáng mai rời cảng.
Niếp Hành Phong nhìn xong số hiệu tàu, lại chuyển sang trang mạng công ty đại diện vận chuyển bằng tàu thủy ra nước ngoài, để Trương Huyền tìm sơ đồ bố trí container xuất cảng ngày mai. Tìm được vị trí của container, Trương Huyền căn bản là công cụ thực hiện, chỉ đâu đánh đó, hoàn toàn không huyển sơ đồ xanh xanh đỏ đỏ kia là cái gì.
Niếp Hành Phong nhìn xong, quay người đi xuống dưới, Trương Huyền vội vã đuổi theo, gọi: “Chẳng lẽ anh cho rằng Lý Úy Nhiên đem nhốt Giovanni vào trong container rồi chuyển về Trung Quốc sao? Hắn sẽ bị ngạt chết, hơn nữa một người sống sờ sờ ở trong container cũng không có khả năng qua được mắt hải quan.”
“Thủ hạ của Giovanni không ít, Lý Úy Nhiên nếu qua đường bình thường mang hắn đi, nhất định sẽ bị phát hiện, bây giờ các container đều lắp đặt thiết bị thông gió, còn có tên cao thủ pháp thuật là Lý Hưởng, nhất định sẽ có thể bảo đảm tính mạng cho hắn; còn về phía hải quan, tỷ lệ bị kiểm tra của loại container 14 mét là gần như bằng không.”
Niếp Hành Phong chạy nhanh đến trước xe đang đỗ dưới lầu, Trương Huyền cũng nhảy lên theo, sau đó thắt đai an toàn như thói quen. Chủ tịch lại muốn bão xe rồi, giác quan thứ sáu của thiên sư nói cho cậu biết. Quả nhiên vừa ngồi ổn định xong xe thể thao liền lao đi như tên bắn.
“Anh nghi ngờ công ty vận chuyển đó cấu kết với Lý Úy Nhiên sao?” ngồi trên xe phi như bay, Trương Huyền cảm thấy nhàm chán nên bắt đầu hỏi.
“Công ty vận chuyển, đại lý hàng hóa, thậm chí cả hải quan, có thể đều đã bị mua chuộc hết rồi, loại người buôn bán như Lý Úy Nhiên với Ngao Kiếm, nếu không sắp xếp thuộc hạ bên trong các cơ quan công ty có liên quan đến vận chuyển thì khó có thể làm ăn được.”
“Vậy mà anh còn dám đơn thương độc mã đi cứu người sao?”
“Ai nói tôi đơn thương độc mã?” Niếp Hành Phong liếc nhìn tình nhân bên cạnh, “Không phải còn có cậu sao?”
“Xin anh lúc đang bão xe thì hãy nhìn về phía trước!” thấy bọn họ gần như sắp dán sát vào một chiếc xe khác, Trương Huyền hét lớn.