Ngày hôm sau Niếp Hành Phong cũng không nghe được tin tức gì của Trương Huyền, dường như cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất. Sau khi ăn sáng xong, Niếp Hành Phong đi tới phòng khám của Lạc Dương thăm Giovannni, phát hiện cậu ta vẫn đang ngủ say.
"Cậu ta đã phải chịu bạo hành nghiêm trọng, xương sườn bị gãy đôi, nội tạng xuất huyết, não bị chấn động nhẹ, ngoài ra còn bị xâm phạm vô cùng bạo lực, chỗ đó bị xé rách nghiêm trọng. Từ kết quả kiểm tra máu cho thấy có người đã cho cậu ta uống một lượng lớn thuốc, thành phần thuốc đó hiện nay chúng tôi vẫn đang phân tích, hi vọng sẽ không gây ảnh hưởng tới thần kinh của cậu ta." Lạc Dương nói với anh.
"Là thuốc độc sao?"
"Không phải, là một loại thuốc Đông y giúp nâng cao tinh thần, trấn kinh hoặc cũng có thể là nước bùa gì đó, nó làm cho Giovanni lúc bị bạo hành không thể ngất đi mà vẫn tỉnh táo chịu đựng đau đớn trên người, là thú vui ác độc của ai đó." dường như phát hiện bản thân nói lỡ lời, Lạc Dương lập tức ngừng lại.
Niếp Hành Phong không chú ý tới câu nói sau cùng của Lạc Dương, nghĩ tới những hành động của Lý Hưởng, anh không hề nghi ngờ việc hắn có thể làm ra những loại chuyện như thế.
Ngao Kiếm hỏi: "Giovanni vẫn cứ hôn mê vậy sao?"
"Lúc bác sĩ bó thuốc cho cậu ta hình như cậu ta có tỉnh lại nhưng sau khi được tiêm thuốc an thần thì lại ngủ mê đi, hi vọng việc lần này không ảnh hưởng quá nhiều tới tâm lý của cậu ta." Lạc Dương làm phẫu thuật nội thương cho cậu ta, nhưng chỗ bị xâm phạm thì y giao cho một vị bác sĩ khác, để tránh sau này cậu ta nhìn thấy y sẽ cảm thấy lúng túng.
Sau khi bị xâm phạm như vậy sao có thể không bị ảnh hưởng chứ?
Nghĩ tới việc Trương Huyền có lẽ cũng bị bắt đi, có lẽ hiện giờ cũng đang bị bạo hành như vậy, trong lòng Niếp Hành Phong phát lạnh, cố gắng không nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo, do dự một lúc, anh hỏi: "Tôi có thể đi thăm cậu ta không?"
"Đi theo tôi."
Lạc Dương dẫn Niếp Hành Phong tới trước cửa phòng bệnh, nói: "Cậu ta đang rất yếu, đừng ở lại quá lâu."
Niếp Hành Phong gật đầu, nhẹ nhàng bước vào trong, thấy Giovanni đang nằng trên giường truyền nước, sắc mặt vẫn tái xanh, dường như cậu ta đang ngủ rất say nhưng khi Niếp Hành Phong tiến lại gần mới biết cậu ta đã tỉnh lại rồi, lông mĩ khẽ run chứng tỏ cậu ta vẫn đang rất đau đớn.
"Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Niếp Hành Phong nhẹ giọng hỏi.
Giovanni hơi mở mắt ra, tiêu cự mắt có chút tán loạn, dường như thần trí vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi khống chế của thuốc gây mê nhưng tay theo bản năng vẫn nâng lên hướng về phía Niếp Hành Phong, suy yếu gọi: "Niếp..."
Sợ Giovanni đụng đậy sẽ làm lệch kim truyền, Niếp Hành Phong vội vàng vươn tay đỡ lấy. Rất muốn hỏi cậu ta một số chuyện nhưng nhìn khuôn mặt tái xanh trước mặt anh không đành lòng vì vậy chỉ yên lặng đứng ở một bên cho tới khi đối phương lại thiếp đi.
Quay về biệt thự, Niếp Hành Phong đi theo Ngao Kiếm vào thư phòng, câu đầu tiên chính là: "Nói cho tôi biết chỗ ở của Lý Úy Nhiên."
Ngao Kiếm không trả lời, chỉ quay đầu sang nhìn Neil, "Mang hai ly cà phê lên đây."
Đợi Neil rời đi, hắn mới nói: "Sao cậu không trực tiếp hỏi Giovanni? Mục đích cậu tới thăm cậu ta không phải là nó sao?"
Có lẽ Giovanni biết nhưng nhìn trạng thái cậu ta lúc đó Niếp Hành Phong thực sự không mở miệng hỏi được, anh không thể đâm tiếp một đao khi đối phương đang vô cùng đau đớn như vậy được bởi vậy mới trở về hỏi Ngao Kiếm.
"Công tước, trò chơi nhẫn nại kết thúc rồi, tôi không muốn chơi tiếp nữa, nói cho tôi hướng đi của Trương Huyền hoặc chỗ ở của Lý Úy Nhiên."
Ngao Kiếm mỉm cười: "Sao ta có thể biết được hướng đi của Trương Huyền? Nhưng ta có thể nói cho cậu biết, không cần tra chỗ ở của Lý Úy Nhiên, hắn đang vội vàng chạy trốn, sào huyệt cũ kia đã không còn dùng tới nữa rồi."
"Vội vàng chạy trốn?"
Neil bưng cà phê lên, Ngao Kiếm làm tư thế mời nhưng Niếp Hành Phong không hề đáp lại, Ngao Kiếm nhún vai, tự nâng một ly cà phê lên uống, sau khi uống xong liền bảo Neil bật ti vi, thời sự đang đưa tin truy nã buôn lậu thuốc phiện, kẻ bị tình nghi là một ông già gầy gò đeo một cặp kính gọng vàng, phía dưới ảnh là tên tiếng Italia của ông ta – William Lee.
Trong lệnh truy nã nói ông ta không những đút lót nhân viên hải quan để buôn lậu mà còn có liên quan tới một số vụ án hình sự và lừa đảo, thậm chí còn bao gồm cả vụ mưu sát Richard và Valentina. Cảnh sát đã tìm thấy hàng cấm trong container hàng của ông ta ở cảng, chứng cứ vô cùng đầy đủ đã nên đã phát lệnh bắt nhưng hiện nay phạm nhân vẫn đang chạy trốn vân vân.
Niếp Hành Phong sững người, anh không cho rằng Lý Úy Nhiên có thể buôn lậu thuốc phiện trắng trợn như vậy, càng không ngu tới nỗi bị tóm được, thậm chí cảnh sát còn có thể tra được ra mấy vụ án lớn đều có liên quan tới ông ta, trừ khi có người cố ý cung cấp tin tình báo...
Anh quay đầu nhìn Ngao Kiếm, Ngao Kiếm mỉm cười; "Ta nói rồi, tài sản của gia tộc Borgia sẽ không dễ dàng lấy đi như vậy được đâu, Lý Úy Nhiên cũng quá vội vàng rồi."
"Công tước gần đây thật sự bận rộn." Niếp Hành Phong lạnh giọng chế nhạo.
"Cũng không bận, vì ta có một quản gia rất được việc." Ánh mắt Ngao Kiếm quét sang Neil đứng bên cạnh, nói: "Ít ra thì ta cũng giúp cậu kiềm chế hành động của bọn hắn, làm cho bọn hắn tạm thời không có thời gian đụng tới tiểu tình nhân của cậu, nếu không có người cũng làm những chuyện như vậy với Trương Huyền thì cậu có thể bình thản đứng ở đây nói chuyện với ta sao?"
Không thể, anh nhất định sẽ giết chết tên đó, cho dù hắn là Lý Úy Nhiên hay là Lý Hưởng!
Nhìn thấy ánh mắt anh phát lửa, Ngao Kiếm mỉm cười, hắn biết bản thân đã thành công dấy lên lửa giận của Niếp Hành Phong, con người, một khi đã bị phẫn nộ che lấp thì lòng tin lý trí gì đó đều biến mất hoàn toàn, mà lúc này Niếp Hành Phong chỉ còn là công cụ bị người thao túng mà thôi, giống như quỷ ảnh, đó thực ra không phải bóng của bọn chúng đang khống chế mà là con quỷ ở trong lòng, đó mới là thứ đáng sợ nhất.
Mắt nhìn sang cái bóng của Niếp Hành Phong đang chiếu trên mặt đất, Ngao Kiếm ôn hòa hỏi: "Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi?"
"Giao dịch gì?"
"Ta giúp cậu tìm ra Lý Úy Nhiên, ta sẽ được 10% cổ phần của Niếp thị."
Niếp Hành Phong sững người, 10% cổ phần không nhiều nhưng thế lực của Ngao Kiếm trong công ty đang ngấm ngầm lớn mạnh, như vậy không khác nào cõng rắn cắn gà nhà, giúp đối phương nuốt gọn thôn tính mình, anh thà đưa cho Ngao Kiếm một khoản tiền tương đương chứ thật không muốn đưa cổ phẩn công ty cho hắn.
Thấy Niếp Hành Phong do dự, trên mặt Ngao Kiếm lộ ra nụ cười chế nhạo: "Thành thực mà nói, ta cũng không muốn mượn gió bẻ măng đâu, 10% thực sự không đáng là bao, hay là trong lòng cậu giá trị của Trương Huyền còn không bằng 10% đó?"
"Anh chắc chắn có thể giúp tôi tìm được cậu ấy sao?" đây là tiền đề để Niếp Hành Phong chấp nhận giao dịch, anh rất ghét cảm giác bị động đặc biệt khi đối thủ là Ngao Kiếm.
"Hành Phong, trong một mức độ nào đó, cậu cũng phải tin tưởng đồng minh của mình chứ." Ngao Kiếm mỉm cười vứt ra mồi nhử mê người.
Niếp Hành Phong biết mồi nhử này có độc nhưng trong lúc này anh vẫn phải bắt buộc nuốt lấy.
"Tôi đồng ý."
"Tôi thích đối tác thẳn thắn như vậy."
Ngao Kiếm vung tay, Neil liền đưa tới một phần văn kiện. Văn kiện được soạn thảo đầy đủ chứng tỏ tất cả đều nằm trong dự kiến của Ngao Kiếm, Niếp Hành Phong cầm lấy, xem kỹ một lượt, nội dung không có chỗ nào hà khắc cả, anh cầm bút định ký tên thì bị Ngao Kiếm ngăn lại.
Niếp Hành Phong kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngao Kiếm đang mỉm cười nhìn anh, "Ta thích dùng máu để lập khế ước hơn là ký tên."
Đầu ngón tay nhói đau, dường như là bị một vật sắc nhọn gì đó đâm vào, máu bắt đầu chảy ra, Ngao Kiếm cầm lấy tay anh, ấn lên phần kí tên.
"Lấy máu để ký kết hợp đồng, không chịu khống chế của không gian thời gian, vĩnh viễn không biến mất, đồng ý không? Hành Phong."
"Tùy anh."
Tay được thả tự do, Niếp Hành Phong cho ngón tay đang chảy máu ngậm vào mồm nhưng lại không hề cảm thấy mùi máu tanh, anh nhìn ngón tay phát hiện chỗ bị đứt đã hoàn toàn liền lại, Ngao Kiếm nhướn mày nhìn anh cười.
"Ta hoàn toàn không muốn thấy cậu bị thương."
Ngao Kiếm cầm lấy hợp đồng, gật đầu nhìn Vô Ảnh đang đứng phía sau, Vô Ảnh đi ra, lập tức một chuỗi âm thanh truyền tới, Nhã Diệp và Nghệ từ ngoài chạy vào.
"Ta giết chết người tên bạch mục kia!"
Cừu nhân gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt, vừa nhìn thấy Ngao Kiếm, Nghệ lập tức ngậm mồm, lao vút về phía hắn nhưng lúc sắp tới tại bị khí tràng vô hình ngăn lại, không thể nào xông qua được, Nhã Diệp nhân cơ hội tóm lấy tai nó nhấc cái tên thích làm bậy này qua một bên.
"Nghe hắn ta nói trước đã."
Vẫn trong giai đoạn tuyệt giao, Nghệ quay ngoắt đi, không thèm để ý tới Nhã Diệp nhưng cũng không tiếp tục chạy đi gây hấn.
Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn hai người xong lại quay về nhìn Ngao Kiếm, "Anh đây là có ý gì?"
"Hai người này có thể giúp cậu tìm ra Lý Úy Nhiên, đó chính là tài liệu ta cung cấp cho cậu."
"Bọn họ vốn là bạn của tôi!" nét mặt Niếp Hành Phong vẫn vô cùng trầm tĩnh nhưng giọng nói thì đã tràn đầy tức giận.
"Điểm nay ta còn rõ hơn cậu, Hành Phong." Ngao Kiếm chăm chú nhìn Niếp Hành Phong đang phẫn nộ, nhìn đàn ông lúc tức giận luôn mang tới một cảm giác rất thú vị, "Nhưng, đây giống như cậu có chìa khóa để mở cửa, nhưng lại không biết khóa ở đâu vậy, cái tôi cung cấp chính là nơi để ổ khóa, tôi làm ăn vô cùng công bằng, 10% cổ phần chỉ đáng giá vậy thôi."
"Bỉ ôi! Nham hiểm! Bẩn thỉu! Biến thái!"
Tiếng mắng chửi đúng lúc của Tiểu Biên Bức thành công làm giảm bớt cơn tức của Niếp Hành Phong, chửi hay lắm, anh nghĩ trong lòng nhưng vẫn bình thản nói: "Vậy anh hãy nói cụ thể đi."
"Pháp thuật của Lý Úy Nhiên thiên về âm tà, nên giờ chắc hẳn lão ta đang trốn ở nghĩa địa, nơi âm khí nặng nhất, điểm này Nhã Diệp có thể giúp cậu, trực giác của cậu ta là chỉ dẫn tốt nhất."
Niếp Hành Phong không tiếp tục nói nữa mà quay người rời khỏi, anh nghe thấy tiếng Ngao Kiếm từ đằng sau: "Xe và trang bị của tôi cậu đều có thể dùng, chúc cậu may mắn."
Tiễn Niếp Hành Phong đi xong, Ngao Kiếm nhìn sang Neil: "Nếu Niếp Hành Phong và Trương Huyền chỉ có một trong hai người quay trở về, ngươi hi vọng người ấy là ai?"
"Hi vọng cả hai người đều quay về thưa ngài." Neil bình tĩnh trả lời: "Nếu đã là hi vọng thì đương nhiên có thể tùy sức tưởng tượng."
"Đúng là vậy, nhưng hi vọng cũng có thể trở thành hiện thực, ví dụ ngươi hi vọng một người chết đi, chỉ cần nói hành trình của hắn ta cho đối thủ là được."
Sắc mặt Neil thoáng trắng bệch, không nói gì, Ngao Kiếm lại hỏi: "Ngươi có hi vọng ta chết đi không?"
Đối với Neil mà nói, Ngao Kiếm trước kia mới là ma quỷ, tên công tước quý tộc chỉ biết xa hoa hưởng lạc ấy ỷ vào quyền thế trong tay nên lúc nào cũng ức hiếp, xỉ nhục y. Trong mắt hắn y chỉ là một món đồ chơi có thể vứt đi bất cứ lúc nào, thậm chí còn không có giá trị bằng một món đồ, y không thể chấp nhận điều này được bởi vậy sau khi Richard tìm thấy y, y không hề do dự đồng ý hợp tác cùng ông ta.
Tin tức về hành trình của Ngao Kiếm là do y tiết lộ, Neil chưa bao giờ hối hận vì việc này, bởi vì trước khi y phản bội thì đã bị phản bội rồi.
Nhưng y không ngờ tới Ngao Kiếm có thể bình an quay trở về, lúc thấy hắn tỉnh lại sau hôn mê, Neil vô cùng muốn hủy diệt hắn bởi vậy y tiến lên rút ống dẫn khí ô-xy ra, ngay lúc đấy mắt Ngao Kiếm mở ra, lúc nhìn thấy đôi mắt màu bạc đấy, Neil đã bị khí thế sắc bén của đối phương làm cho sững sờ, ánh mắt mang dáng vẻ kiêu ngạo, cao quý, không gì sánh bằng của một người bá chủ, hắn không phải là Ngao Kiếm, đó chính là ấn tượng đầu tiên và duy nhất y còn nhớ được khi nhìn người đàn ông này.
Ngao Kiếm tựa vào ghế, vô cùng hứng thú nhìn Neil: "Ngươi đã từng nghĩ thử xem ta là ai chưa?"
"Tôi chỉ biết ngài không phải là hắn, đó là đủ rồi."
Ngao Kiếm gật đầu, đứng dậy rời khỏi, Neil nghe thấy hắn nói: "Ta định chuyển một phần kinh doanh về Trung Quốc, đến giúp ta đi, ta nghĩ dựa vào năng lực và sự từng trải của ngươi chắc chắn sẽ đảm nhiệm được."
Trên đường đi, Niếp Hành Phong kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày nay cho Nhã Diệp, Nghệ tức giận nói: "Thật là nguy hiểm, nếu ta có ở đấy thì tốt rồi, tất cả đều do tên bạch mục đấy dám nhốt bọn ta lại."
Nhã Diệp cũng vô cùng lo lắng: "Hi vọng hắn không lừa chúng ta."
"Hắn sẽ không nói dối sau khi đã lập khế ước." Niếp Hành Phong vẫn tin tưởng điểm này, "Bây giờ chỉ cần tìm được nghĩa địa có âm khí nặng nhất là được."
"Yên tâm, trao đổi với quỷ hồn là sở trường của Trương Không." Nghệ nói xong mới nhớ tới chuyện đang tuyệt giao với Nhã Diệp vì vậy liền ngoảnh đầu đi, bay ra ghế sau xe ngồi.
Nghệ nói không sai, đối với Nhã Diệp suốt ngày làm bạn với quỷ hồn mà nói, tìm một nghĩa địa có âm khí nặng nhất là một việc khá đơn giản, bởi vậy theo sự chỉ dẫn của y rất nhanh sau đó Niếp Hành Phong đã tới trước một nghĩa trang ở sườn núi ngoại thành.
Người Italia có tập tục người sau khi chết đi sẽ được chôn xuống đất, bởi vậy nghĩa địa này được thiết kế vô cùng cẩn thận, đứng từ xa nhìn lại nghĩa trang tràn ngập một màu xanh mướt của hoa và cỏ, ven đường còn dựng rất nhiều tượng điêu khắc tinh xảo, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng, tất cả khiến cho nơi đây giống như một công viên vô cùng xinh đẹp, chỉ có Nhã Diệp có thể thấy được nghĩa địa nhìn có vẻ vắng vẻ này thực ra bị bao trùm bởi âm khí cực thịnh, những cỗ khí cổ quái không ngừng lởn vởn quanh những bia mộ.
Sau khi xuống xe, y vừa bấm đốt ngón tay tính vừa đi về phía trước, thấy phương hướng của bậc thềm vô cùng kì quái, lục hợp bát quái nên nhắc nhở mọi người: "Người lập kết giới là một cao thủ, chúng ta phải thật cẩn thận."
"Tôi chỉ biết bọn chúng rất giảo hoạt." Niếp Hành Phong lạnh lùng nói.
Trốn trong nghĩa địa còn lập cả kết giới, cảnh sát cho dù có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ tới được. Từ điều này thôi cũng có thể nhìn ra sự khôn khéo của Lý Úy Nhiên, ông ta chỉ làm sai duy nhất một điều chính là đã quá gấp gáp trong việc đối phó với Ngao Kiếm nên mới dẫn tới thảm cảnh phải trốn trong nghĩa địa như bây giờ.
Một lúc sau Nhã Diệp đã tìm ra đường vào trong kết giới, là phía sau của một bia mộ. Nhã Diệp đứng phía sau bia mộ, hai tay chắp lại lập chỉ quyết sau đó không ngừng vẽ xuống đất, rất nhanh sau đó, một hình vuông xuất hiện trên mặt đất, một vòng sáng nhạt ẩn hiện không ngừng chuyển động xung quanh hình vuông, ngay sau đó dần dần dịch chuyển sang bên cạnh, giống như được cái gì đó kéo sang. Sau khi nó hoàn toàn được kéo sang một cầu thang đá xuất hiện trước mặt họ.
Nghệ vò đầu, "Sao ở đây lại có một cái hố to như vậy chứ?"
"Thực ra không hề có cái hố nào cả chỉ là có người dùng pháp thuật mượn lực để tạo ra một không gian vốn không có mà thôi."
Nhã Diệp dẫn đầu đi vào, Nghệ tiếp tục vò đầu bứt tai không hiểu, nên quyết định cứ đi theo Niếp Hành Phong cùng Nhã Diệp đi xuống cầu thang xoắn ốc trước mặt.
Biết bọn họ đều không hiểu, Nhã Diệp tiếp tục giải thích: "Việc này giống như đi mượn tiền để xây nhà vậy, cho dù ngươi không có gì hết, đi mượn chỗ này một ít chỗ kia một ít gộp lại cũng có thể xây được một căn nhà nhỏ, nhưng trên thực tế mọi thứ dùng để xây nên căn nhà đều không thuộc về ngươi, đây chính là thuật mượn linh trong đạo thuật, người biết loại pháp thuật cao thâm này không nhiều nhưng vừa may sư phụ tôi lại biết."
Được giải thích cặn kẽ, Niếp Hành Phong liền hiểu được: "Giống như việc lấy được một đồ vật ở xa mình một khoảng cách, nhưng thứ cầm được thực ra không phải là vật thể thực mà là lợi dụng khe hở xuất hiện lúc vay mượn thời gian không gian để lấy một vật thể giả từ đó hình thành nên một không gian cho mình, giống như thế giới chết trong nhà của Mộc lão tiên sinh vậy, có đúng không?"(1)
(1) Bn thề là đang đọc Nhã Diệp nói còn hiểu hiểu được tí, anh Niếp nói một tràng xong đơ luôn T^T
Nhã Diệp mỉm cười gật đầu: "Đúng như vậy."
Nghệ hoàn toàn bỏ cuộc, dung lượng não cả đời này của nó cũng không thể theo nổi chủ tịch, nhưng nghĩ tới việc Trương Huyền có lẽ cũng không thể hiểu được vì vậy liền an lòng chấp nhận hiện thực.
"Nếu thực sự là vậy thì nó hẳn là không ổn định, dù có một nhiễu loạn rất nhỏ thôi cũng có thể dẫn tới sụp đổ đúng không?" Niếp Hành Phong lo lắng hỏi.
"Điều này còn tùy thuộc vào đạo hạnh của người dựng lên nó, thuật mượn linh của sư phụ tôi rất ổn định nhưng ở đây thì tôi không dám chắc, bởi vậy chúng ta phải tìm ra Trương Huyền một cách nhanh nhất có thể rồi rời khỏi đây nếu không một khi kết giới sụp đổ thì hậu quả rất khó lường."
Đi một đoạn đã tới cuối cầu thang, không gian sáng rõ như ban ngày, nối liền cầu thang là một hành lang dài, hai người tiến lên trước vài bước, Nhã Diệp đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, vội vàng hỏi: "Nghệ đâu rồi?"
Trừ lúc ngủ say còn lại những lúc khác nó đều luôn ầm ĩ, điều đầu tiên Nhã Diệp nghĩ tới là có phải con dơi ngu ngốc đó đã xảy ra chuyện gì rồi không nên mới quay người lại, quả nhiên phía sau mình trống trơn, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Nghệ đâu.
Nhã Diệp bỗng dưng thấy đau đầu, vẫn chưa tìm được Trương Huyền mà Nghệ lại không thấy đâu, ở một nơi hoàn toàn không quen thuộc như này làm thế nào để tìm người đây?
"Không cần tìm nữa, có người tới tìm chúng ta rồi." Niếp Hành Phong ở bên cạnh nói một cách bình tĩnh.
Phía trước có khoảng mười mấy người chạy tới, thấy trong tay bọn chúng đều có vũ khí, Niếp Hành Phong vội vàng kéo Nhã Diệp lùi lại, cũng may đối phương không nổ súng chỉ chầm chậm tiếp cận bọn họ, muốn dồn bọn họ lại để khống chế.
Nhã Diệp nhét một tấm đạo phù vào tay Niếp Hành Phong, nói thầm: "Nếu có lạc nhau thì nó có thể giúp anh rời khỏi đây."
Niếp Hành Phong cầm cẩn thận, thấy đối phương càng ngày càng lại gần vì vậy liền cùng Nhã Diệp bắt đầu tấn công, sau vài chiêu mấy người tới gần đều bị bọn họ đánh lùi ra xa, Niếp Hành Phong lập tức rút súng ra, thấy anh có súng bọn người kia theo bản năng lùi lại, hành động này khiến Niếp Hành Phong đột nhiên hiểu ra bọn chúng sợ làm xáo trộn không gian trong này nên mới không dám nổ súng.
Hai người chớp lấy thời cơ chạy về phía trước nhưng con đường ở trước mặt đột nhiên biến thành mấy đường mà mỗi đường đều có người đang xông tới, người chạy tới quá nhiều, trong lúc đánh nhau Niếp Hành Phong bị ép tới liên tục phải lùi lại, đợi tới lúc chuẩn bị nổ súng để cảnh cáo thì mới phát hiện ra không thấy Nhã Diệp đâu cả, đồng thời một vài tên đang tấn công anh cũng biến mất.
"Nhã Diệp!"
Niếp Hành Phong không cho rằng với thân thủ đó Nhã Diệp lại có thể bị bắt đi mà không gây ra động tĩnh gì được, khả năng duy nhất chính là do kết giới không gian này không ổn định nên mới khiến cho Nghệ và Nhã Diệp lần lượt biến mất.
Kìm lại hoảng loạn trong lòng, Niếp Hành Phong nắm chặt súng, bình tĩnh nhìn đối thủ phía trước, cho dù bọn chúng là người hay là quỷ, lúc bắt buộc anh chắc chắn sẽ nổ súng.
Bị khí thế của anh làm cho khiếp sợ, những người kia đều chầm chậm lùi lại, ánh sáng xung quanh sáng rõ như ban ngày nhưng ngoài Niếp Hành Phong ra thì không thấy bóng của bất kể ai nữa, mỗi người đều đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, giống như dã thú đang đói bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên vồ lấy còn mồi.
Niếp Hành Phong cảnh giác nhìn, ngay lúc đó một tiếng vang rất nhỏ truyền tới, trong lòng anh biết không ổn liền vội vàng tránh đi nhưng đã chậm một bước. Chân dường như bị một vật gì đó sắc bén đâm trúng, một bên chân anh khuỵu xuống, súng trên tay rơi xuống đất, một cảm giác tê dại nhanh chóng truyền tới, là đạn gây mê.
"Hành Phong, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Tiếng bước chân truyền tới, một đôi giày da màu đen sáng bóng xuất hiện trước mắt anh, giọng nói vô cùng quen thuộc, cho dù không ngẩng đầu lên anh cũng biết đó là ai.
Cổ áo bị kéo lên, Lý Hưởng túm anh dậy, khóe miệng vẫn giữ nụ cười tà ác, vừa nhìn anh vừa đưa lưỡi ra liếm khóe môi mình, vô cùng sắc tình. "Thực hi vọng có thể gặp lại ngươi ở trường đua xe, đó mới là chiến trường thuộc về ngươi, còn ở đây ngươi chỉ có thể chịu trận thôi." Hắn cố ý dựa vào gần Niếp Hành Phong, cười trêu ghẹo.
Không phải đầu vàng như lần đầu tiên thấy cũng không phải là tóc đen lần trước thấy khi mặc vest, tóc Lý Hưởng hôm nay màu cà phê sáng, nhưng bộ dạng kiêu ngạo thì vẫn như vậy, giống như đang trêu đùa một con mèo bị nhốt trong lồng vậy căn bản không cần thiết phải cố kị gì.
Phát hiện Niếp Hành Phong chú ý tới màu tóc của mình, Lý Hưởng rất đắc ý, cười hì hì nói; "Gần đây đầu vàng đi đâu cũng thấy, có chút chán rồi, đột nhiên cảm thấy màu nâu cũng không tệ. Có phải ngươi cảm thấy màu tóc này rất quen mắt không? Thực ra ta cũng hơi thích tiểu tình nhân của ngươi, đặc biệt là đôi mắt xanh kia..."
Dưới ánh sáng Niếp Hành Phong đột nhiên phát hiện mắt Lý Hưởng cũng là màu xanh thẫm, nhưng xanh tới mức có phần giả tạo, mặc dù kính áp tròng có thể tùy ý thay đổi màu mắt nhưng lại không lộ ra được ánh sáng phát ra từ bên trong, một thứ quá đẹp chỉ khiến cho người ta cảm thấy không thực.
"Trương Huyền ở đâu?" Anh lạnh giọng hỏi.
"Hiện giờ ngươi không phải nên quan tâm đến an nguy của mình hơn hay sao?"
Lý Hưởng của hỏi xong liền cảm thấy bên sườn đau nhói, ngay sau đó cổ có gì đó lành lạnh kề vào, một tay Niếp Hành Phong bẻ cổ tay hắn, một tay ấn trên cổ hắn, lưỡi dao mỏng sắc phản chiếu ánh sáng lạnh lùng.
"Còn có an nguy của ngươi nữa." anh lãnh đạm nói.
"Ngươi không bị thương sao?" Lý Hưởng sững người nhưng ngay lập tức bật cười, "Ngươi thực sự có năng khiếu giả vờ, vậy mà lại có thể lừa ta thêm một lần."
"Đừng bắt ta hỏi tới lần thứ hai!" Niếp Hành Phong ấn dao xuống sâu hơn, lạnh lùng nói: "Ngươi chọn trả lời hay là chết?"
"Người cho rằng người như ta sẽ sợ chết sao?" Lý Hưởng trả lời một cách ung dung, dường như đúng với lời hắn nói, hắn hoàn toàn không coi sống chết là gì, "Hành Phong, thực ra ngươi mới là người sợ thứ đó chứ gì? Trong lòng mỗi người đều sợ một thứ gì đó, thứ khiến ngươi sợ hãi là gì? Thứ chiếm giữ trái tim ngươi, một bóng ma vĩnh viễn không thể xóa đi, ngươi muốn trốn thoát lại không thể không nghe theo nó, đó là thứ gì vậy?"
Ngữ điệu bình thản, giống như một mục sư đang giảng đạo cho tín đồ đã làm nhiều việc sai trái của mình, khiến người ta bất giác nghe theo lời dăn dạy của hắn, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng, anh phát hiện Lý Hưởng nói không hề sai, trong lòng anh thực sự có một bóng ma không thể thoát khỏi, lúc nào nó cũng đi theo nhưng lại không thể nắm bắt cứ bám lấy anh không rời, vừa mạnh mẽ lại vừa tùy hứng không chế anh...
Trong lòng chợt hoảng hốt, Niếp Hành Phong phát giác có một cái bóng vô cùng lớn đang dần dần bao lấy anh, giống hệt như cảm giác lúc bị bắt cóc.
"Chủ tịch!"
Thanh âm trong trẻo truyền tới, thần trí Niếp Hành Phong lập tức bừng tỉnh, suýt nữa đã bị Lý Hưởng mê hoặc, trong lòng anh ngầm sợ hãi, vội vàng nắm chặt dao trong tay, ngay sau đó liền thấy có mấy người đi tới, dẫn đầu là một ông già ngồi xe lăn, Trương Huyền đứng cạnh ông ta, khuôn mặt đầy ý cười chứng tỏ cậu không hề bị thương, điều này khiến Niếp Hành Phong cũng yên tâm phần nào.
"Chủ tịch, anh bỏ dao xuống đi." Trương Huyền đi tới, nhẹ nhàng nói với anh.
Không ngờ Trương Huyền lại nói như vậy, Niếp Hành Phong hơi do dự nhưng cuối cùng cũng bỏ dao xuống, đây có thể nói là một loại bản năng hoặc là một thói quen.
Được thả ra, Lý Hưởng chỉnh lại quần áo, ưu nhã đi tới bên cạnh Lý Úy Nhiên, lúc đi qua người Trương Huyền, hắn mỉm cười nói: "Ngươi nói rất đúng, hắn thực sự rất nghe lời ngươi."
Trương Huyền không thèm quan tâm tới hắn, ra hiệu cho Niếp Hành Phong cất dao vào, tùy tùng đẩy xe của Lý Úy Nhiên lên phía trước. Lý Úy Niên vươn tay về phía Niếp Hành Phong, mỉm cười nói: "Ta giới thiệu một chút, ta là William Lee, tên tiếng trung là Lý Úy Nhiên."
Niếp Hành Phong không đưa tay ra, chỉ hỏi: "Tại sao lại bắt người nhà của tôi?"
"Cậu Niếp, xem ra giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Thấy Niếp Hành Phong phớt lờ bàn tay của mình, Lý Úy Nhiên nhún vai, thu tay lại, nói: "Cậu Trương Huyền chủ động đi với ta mà, làm gì có chuyện bắt cóc chứ?"
Ông lão mang khí tức học giả nhưng ánh mắt bên dưới đối kính lại phủ định khí chất đó, giọng nói ông ta mang tới cảm giác dẻo quẹo khiến Niếp Hành Phong không thoải mái, anh chuyển ánh mắt qua Trương Huyền, Trương Huyền gật đầu công nhận, còn cười hì hì nói: "Chủ tịch, đều là hiểu nhầm thôi, tôi và ông Lý đây vừa gặp đã như quen thân từ lâu, ông ấy còn mời tôi tới công ty ông ấy giúp đỡ, tiền lương từng này này."
Trương Huyền hưng phấn giơ ngón tay lên cho Niếp Hành Phong xem, dường như vô cùng hài lòng với mức lương mà Lý Úy Nhiên đưa ra, Niếp Hành Phong nhíu mày hỏi: "Cậu không biết công ty ông ta vì buôn lậu, đút lót mà bị niêm phong rồi sao?"
"Vậy sao?" Trương Huyền quay đầu nhìn Lý Úy Nhiên.
Niếp Hành Phong cười lạnh: "Nếu không phải vậy ông ta cần gì phải trốn trong nghĩa địa như thế này?"
"Tôi thấy chắc hẳn là có gì nhầm lần rồi." Trương Huyền giựt giựt ống tay áo Niếp Hành Phong, ngầm bảo anh bình tĩnh lại: "Nhưng mà cho dù có bị niêm phong cũng không sao, chỉ cần chúng ta dùng Sách Thiên Thu thì vận mệnh gì cũng có thể sửa được."
"Cậu nói lung tung gì thế!?"
"Tôi có nói lung tung đâu, chủ tịch à, hóa ra nửa còn lại của Sách Thiên Thu ở trong tay ông Lý đây, đem Sách Thiên Thu của anh ra đây, song kiếm hợp bích, vậy không còn việc gì là không giải quyết được nữa rồi."
Hai mắt Trương Huyền long lanh nhìn anh, dường như vô cùng chờ mong anh lấy Sách Thiên Thu ra, Niếp Hành Phong rùng mình, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Lý Úy Nhiên xúi giục Richard bắt cóc mình. Anh có một nửa còn lại của Sách Thiên Thu, nếu đem hai nửa của thần khí ghép lại vậy liền có thể sửa mệnh rồi, con người này không những lợi dụng bóng ảnh làm việc ác mà còn có dã tâm vô cùng lớn!
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nửa mảnh Sách Thiên Thu đó sau mấy lần đổi chủ thì đã vĩnh viễn ở lại thời hồng hoang thượng cổ rồi, dường như là ai đó cố ý khiến không ai có thể lợi dụng thần khí để sửa mệnh được.
"Sao cậu lại muốn bán đứng tôi, sao có thể nói hết bí mật của Sách Thiên Thu ra!?" Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn Trương Huyền.
Trong nháy mắt, anh dường như từ đôi mắt xanh trong của cậu có thể nhìn thấy một con chó nhỏ đang vui mừng quẫy đuôi với anh, tán thưởng sự nhanh nhạy của anh. Để tránh bật cười, Niếp Hành Phong hắng giọng, lạnh mặt không nói.
"Ai bán đứng anh chứ? Ngươi ta căn bản đã biết từ lâu rồi!" Trương Huyền trừng anh, bực mình hét lớn.
"Vậy sao?" Niếp Hành Phong cười lạnh: "Chỉ sợ là cậu được hưởng lợi gì đó nên không thể không nói ra đi?"
"Thực sự không thể nói lý với anh được mà! Kiếm được tiền có gì không tốt chứ? Thứ đó anh cầm cũng có làm gì đâu, không bằng bán cho người ta!"
"Đồ của tôi từ lúc nào tới phiên cậu quản vậy?"
"Anh!"
Thấy bọn họ càng cãi càng hăng, Lý Úy Nhiên giơ tay cắt đứt cuộc tranh luận của bọn họ, ông ta nói với Niếp Hành Phong: "Cậu Niếp, chuyện về Sách Thiên Thu cậu trách nhầm cậu Trương đây rồi, ta sớm đã biết nó nằm trong tay cậu, là từ lúc xảy ra vụ nhạn phẩm cơ."
Rất nhiều năm về trước Lý Úy Nhiên đã có được một nửa Sách Thiên Thu, nhưng nửa còn lại thì vẫn không thấy tăm hơi đâu, sau đó ông ta ngẫu nhiên biết được Tần Chiếu đã mua được Sách Thiên Thu, nhưng tới lúc ông ta tìm tới thì vụ nhạn phẩm đã xảy ra rồi, Sách Thiên Thu đã từ tay Cố Tử Triều rơi vào tay Niếp Hành Phong, ông ta từng thử phái người tìm Sách Thiên Thu ở chỗ Niếp Hành Phong nhưng không thu được kết quả gì, sau đó bên Italia xảy ra chuyện, ông ta đành phải bỏ xuống chuyện về Sách Thiên Thu, dù sao cũng biết được đồ vật đang nằm ở chỗ Niếp Hành Phong, chỉ cần muốn lấy lại thì lúc nào cũng lấy được.
"Hóa ra ông đã giết Cố Tử Triều." Niếp Hành Phong lạnh lùng nhìn vẻ mặt tươi cười của lão, nói ra hoài nghi trong lòng, anh không tin cái gì mà trời phạt, đó chỉ là sự xấu xa của con người nhằm che giấu đi bí mật mà thủ tiêu người biết rõ sự việc mà thôi.
Lý Úy Nhiên nhún vai: "Người làm sai đương nhiên phải chịu trừng phạt rồi, không phải vậy sao?"
"Người trừng phạt hắn phải là pháp luật chứ không phải ông!"
"Nếu pháp luật là chính nghĩa vậy trên đời này đã không có nhiều án oan đến vậy." Lý Úy Nhiên mỉm cười: "Ta sớm đã nghe thấy đại danh của cậu, lần này gặp lại càng khâm phục thân thủ của cậu Niếp, ta nghĩ, nếu chúng ta có thể hợp tác, nhất định có thể thay đổi rất nhiều việc xấu trên thế giới này, cùng nhau tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn!"
Mặt ông ta kích động hồng lên, ánh mắt phía sau cặp kính càng trở nên sắc bén, giống một con rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên tấn công. Niếp Hành Phong nhíu mày, cảm thấy nếu nói Lý Hưởng là một tên biến thái thì lão già này hẳn phải tới trình độ điên cuồng rồi, điên cuồng tới mức tự cho mình là thần, có khả năng thay đổi được trời đất vũ trụ.
"Vì vậy mà ông muốn có nửa còn lại của Sách Thiên Thu sao?"
"Không sai, bởi vậy ta mới mong muốn được hợp tác với cậu, dựa vào năng lực của cậu và tiền tài của ta, trên đời này không có gì là không thể làm cả."
Niếp Hành Phong bật cười: "Ông cũng biết đấy, ông đã bị cảnh sát truy nã rồi, toàn bộ tài sản cũng bị đóng băng, việc ông nên làm bây giờ là đi tự thú, thành thật nhận tội với cảnh sát chứ không phải là ở bên dưới nghĩa trang mà ôm giấc mơ chiêu mộ người hoang đường như vậy."
"Đừng lo, đó chỉ là chút sơ xuất thôi, rất nhanh sẽ giải quyết được, rất nhiều chính trị gia ở đây đều là tín đồ của ta, qua vài ngày nữa cậu sẽ thấy mọi chuyện sẽ được đính chính lại là tin đồn mà thôi, ta vẫn là phú hào ở đây."
Niếp Hành Phong hừ một tiếng, rất muốn đánh cho lão già vẫn đang chìm trong giấc mộng hoang đường này tỉnh lại. Nếu người đứng đầu của gia tộc Borgia vẫn là Ngao Kiếm trước kia thì có lẽ với đạo thuật của Lý Úy Nhiên sẽ khống chế được hắn, đáng tiếc hiện nay sớm không còn là Ngao Kiếm đó nữa rồi, cho dù không so sánh anh cũng biết chắc rằng Lý Úy Nhiên căn bản không phải là đối thủ của Ngao Kiếm.
Anh định thần, mắt quét qua đám tín đồ phía sau Lý Úy Nhiên, trong đó phần lớn là người Italia, cũng có một vài người châu Á, có cao có thấp, có béo có gầy, nhưng bọn họ đều có một điểm chung là không có bóng ảnh, không, có lẽ nên nói là có một bóng ảnh vô cùng to lớn ở một nơi bọn họ không thể cảm thấy được đang âm thầm khống chế bọn họ. Trong khoảnh khắc đó, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy trên đời này căn bản không có quỷ, thứ gọi là quỷ thực ra nằm ngay chính trong mỗi người.
"Đám chính trị gia đó cũng bị ông dùng tà thuật khống chế sao?" Niếp Hành Phong hỏi: "Lợi dụng điểm yếu là dục vọng trong lòng họ, không ngừng phóng to nó lên, sau đó khiến họ trở thành tín đồ của ông, đây chính là tà thuật tràng ảnh sao?"
Lý Úy Nhiên nhìn anh một cách tán thưởng, "Đó không phải là tà thuật, ta chỉ để bọn họ tìm lại chính mình mà thôi. Trong lòng mỗi người đều có một bóng ma nào đó tồn tại, ta có, cậu cũng có, hơn nữa, cậu có từng nghĩ qua, rốt cuộc ai mới là cái bóng chưa?Là cậu hay là bóng ma trong lòng cậu?"
Niếp Hành Phong sững người, anh thực sự chưa từng nghĩ qua, nếu lúc nãy bóng ma kia càng ngày càng lớn, tới mức không thể chịu được nữa thì rốt cuộc ai mới là chủ nhân của thân thể này đây?
"Nhưng mà cậu Niếp cậu thông minh hơn ta tưởng nhiều, tin ta đi, chúng ta sẽ trở thành bạn hợp tác tốt nhất thế giới."
"Nhưng ông từng sai người tiêm thuốc mê liều cao đối với bạn hợp tác tương lai của ông, đây là biểu hiện của thiện ý hợp tác sao?"
Niếp Hành Phong thấy sau khi nói ra câu này, sắc mặt Lý Hưởng cứng ngắc lại còn Lý Úy Nhiên vẫn thản nhiên giơ tay ra, làm một động tác hết cách, "Cậu cũng biết đấy, trước khi hợp tác với nhau, cậu cần phải biết được đối phương có phải là một đối tác tốt không, trong thế giới của ta không cho phép có sự tồn tại của kẻ yếu, bởi vậy ta phải khảo nghiệm trước một chút."
Lão già này cuối cùng cũng lộ tẩy rồi.
Khóe miệng Niếp Hành Phong không tự giác nhếch ý cười, thực chất anh không phải thực sự muốn chất vấn mà là muốn làm rõ một vấn đề khác.
Người tiêm thuốc mình là Lý Hưởng nhưng người đầu tiên hạ thủ với mình chắc chắn là Lạc Dương, nếu Lạc Dương và Lý Hưởng không hợp tác với nhau, vậy Lý Úy Nhiên chắc chắn sẽ đổi hết tội lên đầu Lạc Dương để bày tỏ thành ý, nhưng ông ta không làm vậy, điều này chứng minh ông ta có quen với Lạc Dương, mặc dù không biết một người với tư cách là bác sĩ riêng của Ngao Kiếm như Lạc Dương tại sao lại hợp tác với Lý Úy Nhiên nhưng bọn họ chắc chắn có giao dịch với nhau.
"Như vậy, giết Richard, Valentina, bắt cóc Giovanni đều do ông chỉ huy đúng không?"
"Là sư phụ ta sắp xếp còn người động thủ là ta." Khóe miệng Lý Hưởng nhếch lên, cười đầy đắc ý: "Vốn hợp tác với Richard cũng không tồi, nhưng lão già đó quá tham lam, bởi vậy chúng ta đành phải cho lão biến mất; Valentina là ngoài ý muốn, lúc ta và bố cô ta đang thương lượng thì cô ta lại dám đến nghe trộm còn mật báo cho các ngươi, nhưng mà một cô gái đang yêu như vậy, ta cũng không nhẫn tâm tự tay giết cô ta vì vậy chỉ đành để chính lão Li Baez làm. Còn về Giovanni, ngươi xem chúng ta muốn lấy nửa số di sản của Richard, nếu không có người ở đấy thì có vẻ danh không chính ngôn không thuận."
"Ngươi còn làm chuyện đó với cậu ta..."
"Chuyện gì cơ?" Lý Hưởng bật cười hỏi ngược lại, ngẫm nghĩ một chút rồi búng tay: "À, ngươi nói chuyện thượng cậu ta sao? Thực ra ta cũng không định làm vậy đâu, nhưng ngươi có biết nếu muốn hủy đi ý chí của một người, cách tốt nhất là gì không? Chính là cướp đi tự tôn mà người đó tự hào nhất, để ý nhất. Nhưng không thể phủ nhận, tên nhóc tóc vàng xinh đẹp đó thực sự rất hợp khẩu vị, tính tình cũng mạnh mẽ, ta còn muốn chuyển y về nước rồi sẽ từ từ điều giáo, đáng tiếc lại bị ngươi cứu ra."
Sau khi một người bị hủy đi ý chí, người đó sẽ trở thành một con rối gỗ tùy người chi phối. Niếp Hành Phong không cho rằng Giovanni là người tốt nhưng cho dù thế nào, cậu ta cũng không đáng phải chịu thương tổn như vậy, loại thương tổn đó đối với một Giovanni tâm cao khí ngạo mà nói chính là một đòn chí mệnh. Lý Hưởng đã nhận ra điểm này nên mới bạo hành một cách không hề kiêng nể như thế.
Nhìn nụ cười dương dương tự đắc đó, Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy buồn nôn, anh lạnh lùng nói: "Ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Lý Hưởng nhướn mày, đang muốn phản bác lại thì Lý Úy Nhiên khua tay bảo hắn ngừng lại, rồi nói với Niếp Hành Phong: "Giờ ta đã nói hết tất cả cho cậu, cũng đủ để thấy thành ý của ta rồi, thế nào? Đã xem xét xong việc hợp tác với ta chưa?"
Niếp Hành Phong trầm mặt không nói khiến bầu không khí có chút cứng ngắc, Trương Huyền vội vàng lôi kéo anh, nói: "Chủ tịch à, thực ra ông Lý đây cũng không có làm gì sai, nếu muốn thực hiện ước mơ nhất định cũng phải có hi sinh mà."
"Cậu nói linh tình gì vậy?"
"Tôi có nói linh tinh đâu, những người đó cho dù không chết thì qua mấy chục năm nữa cũng sẽ chết mà thôi, so với việc chết xong rồi dần dần trở nên mục rữa thì chẳng bằng làm một công cụ nghe lời, chẳng phải là càng tốt hơn sao?"
"Cậu có biết cậu đang nói cái gì không?" Niếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Trương Huyền, sau đó quay sang nói với Lý Úy Nhiên: "Tôi không hợp tác với mấy người điên các người, lại càng không đưa Sách Thiên Thu cho ông, người này tôi phải mang đi!"
Kéo tay Trương Huyền xoay người định đi lại bị cậu rút ra, Niếp Hành Phong đang muốn nổi giận liền cảm thấy sau lưng có gì đó chĩa vào, nòng súng của Lý Hưởng đang đặt đằg sau lưng anh, những người khác cũng rút súng ra, bao vây xung quanh anh.