Trương Huyền đem toàn bộ thuốc Lạc Dương để lại ném vào thùng rác. Với cậu mà nói,
để trấn định một người thì cách tốt nhất là đánh người đó ngất xỉu, dùng thuốc rất lãng
phí. Sau đó lại ngoắc ngón tay gọi dơi nhỏ đến nói: "Từ hôm nay ngươi cai rượu một
tháng cho ta."
"Tại sao!?" Vừa nghe đến phải cai rượu, Nghệ lập tức liều chết ôm lấy chai rượu trong
lòng, lớn tiếng hô.
"Tại sao à?" Trương Huyền cười nhạt, chỉ vào Giovanni đang ngồi trên ghế sa lon:
"Phiền phức này bộ trên trời rớt xuống chắc? Còn chưa nói, ngươi bằng lòng chăm sóc
cậu ta không?"
"Không được, ta chăm sóc một sủng vật là Trường Không đã cực khổ lắm rồi."
"Vậy thì chịu phạt đi, tang vật sung công quỹ, thành thật chui vào góc tự bế cho ta."
Phát hiện chủ nhân tức giận, Nghệ không dám nói nhiều, niệm chú gom hết đồ cổ vào
trong túi bảo bối đưa cho Trương Huyền, sau đó ôm chai rượu đi tự bế.
Hoắc Ly và Tiểu Bạch từng nghe Nhược Diệp nói Giovanni là em họ của Ngao Kiếm,
bởi vì người thân bị sát hại nên tinh thần bấn loạn, nhưng tình hình cụ thể chi tiết ra sao
thì không biết. Thấy bộ dạng đáng thương của Giovanni, Hoắc Ly nói: "Anh ấy hình như
vừa mệt vừa đói muốn chết rồi, không biết ảnh thích ăn gì, để em đi chuẩn bị."
"Cứ tùy ý em chuẩn bị là tốt rồi."
Trương Huyền nhìn Giovanni, giác quan thứ sáu của thiên sư mách bảo cho cậu rằng
người này là một phiền toái lớn. Nhớ tới Ngao Kiếm trước khi đi còn cười ý vị thâm
trường, cậu có chút bực mình, lại bị tên mắt trắng bày mưu nữa rồi, hắn ta còn kinh
tởm hơn cả Lý Hưởng.
Niếp Hành Phong đứng trước mặt Giovanni, phát hiện rằng cậu ta thấy mình tới gần
liền co rúm người bất an, bèn lựa lời dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, ở đây không ai làm tổn
thương cậu đâu."
Anh tin rằng Giovanni nghe thấy, bởi vì anh thấy được khuôn mặt vẫn luôn căng thẳng
kia có hơi dịu xuống, dấu hiệu tốt, chưa đến mức tự kỉ hết thuốc chữa, chỉ cần giúp cậu
ấy mở cửa trái tim là có thể phục hồi như cũ.
Vạt áo bị níu, Niếp Hành Phong cúi đầu, thấy là tay của Giovanni đang kéo, nhẹ giọng
gọi: "Niếp..."
Có thể là vì đã lâu không lên tiếng, giọng của Giovanni rất khàn, cậu ta không nói gì
nữa nhưng rất hiển nhiên cậu muốn Niếp Hành Phong ở bên cạnh mình.
Niếp Hành Phong ngẩn người, xem ra Lạc Dương không nói dối, Giovanni từ chối nói
chuyện với người khác nhưng lại không bài xích mình, có thể đây chính là hiện tượng
giống như chim non sẽ nhận người đầu tiên nhìn thấy là mẹ, ai mượn lúc cậu ta hôn
mê tỉnh lại nhìn thấy mình đầu tiên làm chi?
Do dự một lát, Niếp Hành Phong ngồi xuống, để mặc Giovanni tựa lên vai mình.
Phía sau có cảm giác nóng cháy, đây tuyệt đối chính là hiệu quả do ánh mắt bắn tỉa
của Trương Huyền tạo ra. Niếp Hành Phong cười khổ, đột nhiên hiểu được dụng ý của
Ngao Kiếm khi đưa Giovanni đến đây.
Đồ khốn kiếp chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Cơm trưa bởi vì có Niếp Hành Phong bên cạnh mà Giovanni không từ chối, nhưng chỉ
ăn vài miếng đã đặt xuống. Hoắc Ly hỏi cậu ta không hợp khẩu vị đúng không, cậu ta
ngoảnh mặt làm ngơ. Vậy là sau khi ăn xong tiểu hồ ly online tìm tài liệu ẩm thực Italia,
học hỏi một chút để chuẩn bị bữa tối.
Buổi chiều Niếp Hành Phong muốn đến công ty họp, lúc thay quần áo xong chuẩn bị đi,
Giovanni vốn thừ người ngồi trên ghế sa lon đột nhiên nhào đến, kéo anh, không hề nói
một lời, có điều ý tứ thì rất rõ ràng, cậu ta muốn đi theo.
"Không được!"
Trương Huyền một mực không chịu, được hưởng thụ vinh quang cùng ra cùng vào với
chủ tịch là tiêu chuẩn đặc biệt dành cho tình nhân, lúc nào lại tới lượt Giovanni thế?
Giovanni không nói, nhưng nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt mang theo căm ghét tột
độ, Trương Huyền lập tức khiêu khích trừng lại. Thấy bầu không khí quá căng thẳng,
Niếp Hành Phong vỗ vỗ Giovanni.
"Tôi sẽ về rất nhanh, ở nhà chờ tôi đi."
"...Không!" Trầm mặc thật lâu, Giovanni nói.
Niếp Hành Phong giật mình. Giovanni có thể đưa ra ý kiến phản đối chứng tỏ suy nghĩ
của cậu ta đã vận hành, không còn là con rối vô thức mặc cho người ta định đoạt, đây
là chuyện tốt. Bất quá ngắm người yêu đang đứng một bên làm mặt căng, Niếp Hành
Phong thấy đầu mình bắt đầu đau. Lấy tình hình trước mắt mà nói, không thể coi là tốt
đẹp được.
Niếp Hành Phong nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Được đáp ứng, trong đôi
mắt đờ đẫn của Giovanni hiện ra chút sáng. Hoắc Ly và Nghệ cùng lúc nhìn Trương
Huyền. Hai con vật này nhìn thấy được mối quan hệ giữa hai người chẳng mấy tốt đẹp,
đang lúc chuẩn bị xem đấu tay đôi thì Trương Huyền chỉ liếc sơ qua rồi nói: "Trước hết
đi thay quần áo đã, còn cả đầu tóc, xác ướp mới chui từ dưới đất lên còn đẹp hơn cậu.
Lấy dáng vẻ này theo chủ tịch tới công ty, cậu có nghĩ tới chuyện chừa đường cho anh
ấy sau này còn phải lăn lộn trên thương trường không?"
Nghệ không đứng vững, té trên mặt đất. Hoắc Ly cũng cảm thấy buồn chán, mắt
chuyển hướng sang Tiểu Bạch đang ngủ gà ngủ gật dưới ánh nắng mặt trời, rất muốn
biết tại sao lần nay tam giác tình yêu kì dị kia lại không đánh nhau.
"Đã nói rằng ngươi không hiểu được hai người bọn họ rồi mà." Tiểu Bạch phất đuôi,
lầm bầm.
Bởi vì chủ tịch đã đồng ý cho nên dù thế nào Trương Huyền cũng sẽ không phản đối
nữa, chuyện đơn giản như đang giỡn mà chẳng hiểu sao con hồ ly ngốc này không
nghĩ ra.
"Chủ tịch, cho tôi ba mươi phút, tôi sẽ "tút" lại tên này."
Không để ý đến phản kháng kịch liệt của Giovanni, Trương Huyền nắm ống tay áo của
cậu ta lôi lên lầu thay quần áo, tùy ý cầm một bộ quần áo cũ cho cậu ta, bảo cậu ta mặc
vào. Giovanni đi vào đã lâu không chịu ra, Trương Huyền ở bên ngoài chờ mòn mỏi
đến không nhịn nổi, hô to: "Cậu ngủ trong đó rồi hả? Nếu không tôi vào đó."
Vừa dứt lời, cửa liền mở ra, Giovanni bước tới, quần áo đã thay xong, sắc mặt chẳng
hề đờ đẫn như lúc trước, nhìn Trương Huyền bằng ánh mắt tức giận, còn có chút hồi
hộp.
"Khả năng nghe tiếng Trung khá quá hé." Trương Huyền vỗ tay, hất cằm nhìn cậu ta:
"Kế tiếp phải tắm rửa sạch sẽ, đổi kiểu tóc khác, muốn tôi giúp không?"
"Niếp..."
"Chủ tịch không phải người hầu của cậu, cậu chọn tự mình làm hay tôi làm giúp cậu?"
Vừa nói xong đã tống Giovanni vào toilet, một chút sợ hãi thậm chí chán ghét nháy mắt
tràn ngập tất cả cảm xúc của Giovanni, cậu ta theo bản năng cho tay vào túi quần,
Trương Huyền lại nhanh hơn, bắt được cổ tay nhét cậu ta vào toilet. Trương Huyền
ném dao cạo râu cho cậu ta, Giovanni bắt được, cậu ta siết dao thật chặt, lưỡi dao sắc
bén trong gương phản xạ ra một tia sáng.
"Cái đó là dao cạo, nếu cậu dùng nó làm chuyện khác ngoài cạo râu, chủ tịch sẽ rất tức
giận đó."
Giovanni tựa vào la va bô, cả người run rẩy kịch liệt, sự chán ghét hòa cùng sát khí vô
hình phát ra hơi thở cực kỳ mãnh liệt. Trương Huyền nhăn mặt, phát hiện mọi chuyện
đều phải từ từ, quá đáng có thể phản tác dụng.
"Nhanh lên chút đi, quan niệm về thời gian của chủ tịch nghiêm khắc lắm đó." Cậu
khoanh hai tay trước ngực, dựa vào khung cửa nói.
Giovanni không nói gì, cầm dao cạo lên lia một đường, động tác rất lề mề, mất cả buổi
mới xong. Trương Huyền chờ quá lâu không nhịn nổi, ngay khi cậu ta làm xong liền lôi
tới ấn vào ghế, loay hoay chỉnh sửa tóc cho cậu ta.
Giovanni vừa rồi chống đối rất kịch liệt, Trương Huyền mặc kệ nốt, vẫn cầm lược và
keo xịt tóc tút tát lại tóc tai giúp cậu ta. Giovanni trong khoảng thời gian gần đây không
chịu ăn uống, vết thương bên ngoài thì mới lành, không phải bàn cãi, thể lực hay là
năng lực phản ứng đều không thể chống lại Trương Huyền được. Ghét cảm giác bị
người ta đụng chạm nhưng lại phải chịu đựng sự đụng chạm ấy làm cho lý trí của cậu
ta lần thứ hai sụp đổ, không ngừng kêu to, đáng tiếc đều là bằng tiếng Ý, Trương
Huyền một câu cũng không hiểu.
"Muốn mắng người ta thì tốt nhất xổ tiếng Trung ấy, bằng không tranh cãi ầm ĩ chỉ tổ
phí phạm thể thực của chính mình,"
"Anh...Cố ý..." Một lát sau, Giovanni nhìn chằm chằm vào gương, cứng ngắc lẩm bẩm.
"Cậu biết thế thì tốt." Trương Huyền mỉm cười, mặt gương phản chiếu ánh sáng vàng
nhạt rực rỡ trong đôi mắt: "Bắt cóc chủ tịch nhà tôi này, cuỗm mất thời gian của anh ấy
này, cậu hôm nay nên được giác ngộ một chút mới phải đạo!"
Mọi người ở dưới lầu nghe một tràng âm thanh binh bốp rầm xoảng, kèm theo đó là
tiếng chửi bới yếu ớt của Giovanni, Nghệ líu lưỡi: "Lão đại lợi hại thiệt nha, người bệnh
tự kỉ mà còn có thể bị hắn chọc giận phát điên luôn."
"Nhìn Giovanni thấy trạng thái tinh thần rất kém, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Nhược
Diệp có chút lo lắng.
Mọi người chuyển ánh mắt sang Niếp Hành Phong, anh chỉ là bình tĩnh ngồi trên ghế
sa lon đọc báo, không hề để ý tiếng tranh cãi ầm ĩ trên lầu.
Mười phút sau, Giovanni theo Trương Huyền xuống lầu, mắt mọi người lập tức sáng rỡ.
Tướng mạo Giovanni vốn rất tuấn tú, giờ đây cạo râu đi, thay đổi trang phục, cảm giác
tinh thần thoáng một cái đã tốt lên nhiều. Trương Huyền giúp cậu ta chỉnh sửa lại đầu
tóc, làm cho mái tóc so le không đều của cậu ta bớt lỉa chỉa, một đầu tóc vàng chói mắt,
cộng thêm khuôn mặt tái nhợt, làm tôn lên vẻ đẹp lịch sự và tao nhã. Thứ duy nhất
không hài hòa chính là biểu tình dại ra của cậu ta, nhìn qua Niếp Hành Phong rồi bước
về phía anh.
"Không tồi." Niếp Hành Phong nhìn từ trên xuống dưới, khen.
Khóe miệng Giovanni kéo lên, như là muốn cười, nhưng chỉ theo bản năng co giật cơ
mặt. Trương Huyền nhăn mặt, phát hiện tâm bệnh của cậu ta còn nghiêm trọng hơn cả
tưởng tượng.
Sau khi Niếp Hành Phong rời đi, Tiểu Bạch nói: "Tình trạng Giovanni thế này, nếu gặp
bác sĩ tâm lý chắc sẽ khá hơn."
Trương Huyền cóc tin bác sĩ tâm lý, mấy người đó trình độ gạt tiền đem so với thần côn
còn lợi hại hơn, suy nghĩ một chút, kêu Hoắc Ly đến, kề tai dặn dò mấy câu, tiểu hồ ly
gật đầu đáp ứng.
Đánh hơi thấy mùi dưa lê, Tiểu Bạch vểnh tai lên, nhưng rốt cuộc không hỏi gì, cuối
cùng thì sớm muộn cũng sẽ biết, hai người này không phải dạng người có thể giấu
diếm suy nghĩ.
Đến giờ cơm Niếp Hành Phong đưa Giovanni trở về, Trương Huyền tìm cơ hội kéo anh
qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Không xảy ra tình huống gì đặc biệt chứ?"
"Rất tốt, cậu ta rất là yên tĩnh."
Nhưng tình huống đặc biệt thì tuyệt đối có xảy ra, lúc thấy có một cậu trai trẻ đẹp theo
mình đi làm, còn bám dính mình như chewing gum, hết thảy nhân viên đều dại ra nhìn
anh, loại ánh mắt đó rõ ràng là hỏi Giovanni có phải là tình nhân của anh hay không?
Cưng chìu tới mức đi làm cũng phải dắt theo, Niếp Hành Phong có thể tưởng tượng
nếu Trương Huyền thấy được cảnh đó nhất định sẽ tức giận đến phát điên.
Hoắc Ly vừa làm cơm chiều xong, đặc biệt làm riêng cho Giovanni mì Ý, chân giò hun
khói, bánh mì thịt bò sốt phô mai(*).
Trời chỉ phú cho tiểu hồ ly năng lực trên phương diện ẩm thực, lần đầu tiên làm thử ấy
thế nhưng lại làm ra có hình có dạng đàng hoàng, xét về thị giác đã thể hiện được đầy
đủ sự tinh túy của món ăn Ý.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Niếp Hành Phong một lần nữa giới thiệu Giovanni.
Lúc mọi người chuyện trò, cậu ta chưa từng có phản ứng, chỉ là cứng nhắc dùng dao
nĩa cắt một ít thức ăn cho vào miệng, cảm giác đó không phải là đang thưởng thức mỹ
thực mà đơn giản chỉ là một loại chuyển động máy móc.
Hoắc Ly hoàn toàn suy sụp, thở dài: "Lần đầu tiên có người ăn đồ ăn em nấu một cách
khó chịu như vậy."
"Đừng để ý, cậu ta có bệnh mà." Trương Huyền vô tư.
Phòng của Giovanni đã sắp xếp xong, sau khi ăn, Hoắc Ly dẫn cậu ta lên phòng, vừa đi
vừa đưa áo ngủ cho cậu ta. Nhược Diệp trong nhà bếp dọn dẹp chén bát. Trương
Huyền liếc xéo Niếp Hành Phong đang tựa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nở nụ cười: "Anh
có vẻ mệt mỏi quá nhỉ, muốn tôi xoa bóp chút không?"
Niếp Hành Phong gật đầu, vì vậy Trương Huyền đi ra phía sau lưng, bóp vai cho anh,
nhưng chưa bóp được mấy cái đã nghe trên lầu có tiếng hét thất thanh. Tiếp đó cửa sổ
bị rung dữ dội, một âm thanh rất nhỏ vang lên. Đó là âm thanh từ ống giảm thanh gắn
trên súng. Hai người vội vàng leo lên lầu.
Trên hành lang lầu hai la liệt mảnh mỡ, chính là "di hài" của chiếc bình hoa đặt trong
góc tường, phía bên kia là chiếc đồng hồ bị ném xuống, mặt kính vỡ ra tạo thành hình
mạng nhện. Hoắc Ly cầm áo ngủ trốn sau giàn hoa, phòng tắm đối diện cửa mở toang,
Giovanni chỉ mặc nội y, hai tay giương súng, nhìn bọn họ hung ác.
"Bỏ súng xuống." Niếp Hành Phong dùng tiếng Italia nhẹ giọng bảo.
Giovanni có vẻ không kích động lắm, nhưng giữa hai chân mày là vẻ ngoan lệ, như dã
thú khi cảm nhận được nguy hiểm thì theo bản năng chống cự lại. Nhưng giọng nói của
Niếp Hành Phong rất dịu dàng, trong một chừng mực nào đó đã xoa dịu sự bất an của
cậu ta. Cậu ta nhíu mày, dương như đang do dự có nên bỏ súng xuống hay không.
"Ở đây đều là bạn của cậu cả, cậu cầm súng chĩa vào bọn họ chính là xúc phạm."
"Tôi không có bạn bè, tôi không có bạn bè." Cậu ta cố chấp lặp lại.
"Tôi đây không phải sao?" Niếp Hành Phong từ từ đi tới, chìa tay ra: "Nghe lời tôi, đưa
súng đây nào."
Giovanni buông thõng hai tay, sau đó trao súng vào tay Niếp Hành Phong, anh nghe
thấy cậu ta vẫn không ngừng lặp lại: "Không có bạn bè gì hết, tôi chưa từng có bạn bè."
"Sau này cậu sẽ có rất nhiều bạn."
Niếp Hành Phong đưa Giovanni về phòng, sau khi cậu ta nắm xuống, rất nhanh đã ngủ
thiếp đi. Niếp Hành Phong xốc gối đầu hơi nghiêng một bên lên, thấy bên dưới có đặt
một định thần phù.
Tinh thần Giovanni rất kém, lâu ngày không chịu ăn uống không thể cung cấp đầy đủ
năng lượng cho cơ thể, đến nỗi kích động xong lại thành mệt mỏi quá độ, đạo phù quá
lắm cũng chỉ có thể giúp cậu ta giảm bớt bất an về mặt tinh thần, nếu muốn hoàn toàn
hồi phục lại như trước còn phải đi một chặng đường rất dài. Niếp Hành Phong xoa trán,
phiền toái này quả thật không phải khó khăn bình thường.
"Chết tiệt, bình hoa cổ của tôi, đồng hồ quả lắc của tôi, còn có tranh treo tường của tôi,
tèo hết luôn rồi. Cái tên đó bắn súng chuẩn không cần chỉnh, trong trạng thái này mà
vẫn có thể bách phát bách trúng."
Niếp Hành Phong đi tới hành lang, chợt nghe tiếng Trương Huyền tức giận ai oán.
Hoắc Ly hai tay kéo lấy vành tay, vẻ mặt lấy lòng, nhỏ giọng nói: "Em thấy Giovanni để
quên áo ngủ nên mới đi đưa cho anh ấy, ai ngờ anh ta không nói câu nào đã nổ súng,
em chưa thi triển pháp thuật thì đạn lại bay tới, cho nên..." Ngắm nghía hàng lang tan
hoang bừa bộn, tiểu hồ ly le lưỡi: "Chuyện là thế đó."
Những mảnh vỡ bình hoa có kích cỡ đều nhau, đồng hồ rơi xuống đất do mặt kính bị
bắn trúng, một phát xuyên ngay trục giữa kim đồng hồ. Đúng theo như lời Lạc Dương,
kĩ thuật bắn súng của Giovanni cực kì tốt, vào lúc trạng thái tinh thần vô cùng không ổn
định thế mà lại có thể tìm ra được điểm trí mạng trong tích tắc, Niếp Hành Phong nghĩ
nếu như mục tiêu của cậu ta là người, người đó tuyệt đối không có hi vọng sống sót,
cậu ta thế này mà Ngao Kiếm còn cho cậu ta mang theo súng bên người, nếu như xảy
ra chuyện gì, hậu quả chỉ nghĩ đến đã thấy không chịu nổi.
Cái suy nghĩ này làm Niếp Hành Phong rất tức giận, lấy điện thoại ra gọi cho Ngao
Kiếm. Như thể biết được anh sẽ gọi đến, điện thoại vừa "tút" một tiếng đã lập tức có
người nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói tao nhã thu hút của Ngao Kiếm.
"Good evening, Hành Phong. Có chuyện gì không?"
"Anh cho Giovanni mang súng theo." Niếp Hành Phong lạnh lùng nói.
"Ơ, tôi quên nói. Cậu cũng biết mà, từ sau việc vụ đó, tinh thần thằng bé rất là căng
thẳng, không có cảm giác an toàn, súng là đồng minh đáng tin cậy nhất của nó, cho
nên nói theo cách nào đó, súng có tác dụng trấn tĩnh, về cơ bản, chỉ cần không kích
thích nó, nó sẽ không chủ động làm hại cậu."
Niếp Hành Phong ghét nhất giọng điệu thờ ơ không quan tâm này của Ngao Kiếm,
giống như chỉ cần có thể làm Giovanni trấn tĩnh thì tính mạng của người khác chỉ là râu
ria. Anh lạnh lùng nói: "Làm ơn đừng xem nhẹ mạng sống con người, ngài bá tước!"
"Cậu hình như giận rồi." Cảm thấy sự không hài lòng của Niếp Hành Phong, Ngao
Kiếm mỉm cười nói: "OK, OK, là tôi không tốt, tôi chỉ muốn đùa với cậu thôi, có cái câu
gì đó gọi là trò chơi nhân sinh, không có trò chơi thì nhân sinh chả phải rất nhàm chán
sao?"
Niếp Hành Phong còn muốn nói nữa, điện thoại di động đã bị Trương Huyền cướp,
rống vào micro: "Trò chơi nhân sinh cũng không có miễn phí đâu, em trai anh làm tiêu
tùng mấy chục ngàn đồng của tôi, chỉ một giá duy nhất, mười ngàn, trưa mai đem tiền
bồi thường qua đây trước đi, nếu không tôi lập tức tiễn người quay về!"
Rống xong, cúp máy, quăng điện thoại cho Niếp Hành Phong, vẻ mặt bình tĩnh nói:
"Chủ tịch, không đáng tức giận vì loại người như thế, nhân cơ hội này tống tiền thêm
một mớ mới là chính đạo."
Vừa mở miệng đã tống của người ta mười ngàn đồng, tiểu thần côn đúng là táo bạo.
Nhìn dáng dấp oai phong lừa bịp tống tiền Ngao Kiếm của cậu, Niếp Hành Phong đột
nhiên có chút buồn cười, lúc xoay người trở về phòng còn nghe cậu dạy bảo Hoắc Ly:
"Đừng đụng vào đống lộn xộn này, chờ ngày mai người của tên mắt trắng kia tới thì
bảo bọn họ dọn."
Niếp Hành Phong tắm xong về phòng ngủ, Trương Huyền từ phía sau ôm cổ anh, ghé
vào lỗ tai anh thổi thổi: "Chủ tịch, anh đã mệt mỏi suốt cả ngày, để cho tôi an ủi anh
chút nhé."
"Bớt làm rộn đi."
Niếp Hành Phong thụi cho một khuỷu tay, Trương Huyền rất linh hoạt tránh khỏi, thở
dài: "Có làm rộn gì đâu? Rõ ràng là anh bên này nặng bên kia nhẹ, cả ngày hôm nay
Giovanni bám theo anh có nói gì đâu.
"Còn nói không làm rộn, Hoắc Ly đi đưa áo ngủ cho Giovanni là em xúi đúng không?"
Bịa đặt bị vạch trần, Trương Huyền không phải đối, trái lại còn núp sang một bên, lầm
bầm: "Đã biết là không thể giấu được anh chuyện gì."
Cậu chỉ là muốn xác định xem thái độ của Giovanni đối với từng người khác nhau đến
độ nào, kết quả là hỏng bét. Căn bản đến một tên nhóc con như Hoắc Ly cũng làm cho
cậu ta hoảng loạn rút súng ra, càng đừng nói đến những người khác. Hiện tại có thể
tiếp cận cậu ta chỉ có Niếp Hành Phong, ngoài ra không ai có khả năng làm cho
Giovanni buông lỏng cảnh giác.
"Em hôm nay không phải đã giúp cậu ta sửa soạn lại tóc tai sao?" Niếp Hành Phong
cười.
"Đừng nói nữa mà, em xém chút nữa đã bị cậu ta cầm dao đâm." Trương Huyền rùng
mình một cái, buồn bực quăng mình lên giường, "Thật không biết tên mắt trắng nghĩ gì,
nếu Giovanni chết, kẻ được lợi nhiều nhất hình như là hắn, sao còn nhiệt tình muốn
chữa bệnh cho Giovanni?"
"Em cho rằng đối với Ngao Kiếm thứ quan trọng nhất là tiền à?"
Trương Huyền suy nghĩ một chút, lắc đầu.
Lấy thái độ không thèm để ý của Ngao Kiếm đối với việc trộm cắp của Nghệ mà nói,
tiền tài hoàn toàn không phải thứ hắn để tâm, có thể với hắn ta mà nói, thay vì để
Giovanni chết, đem cậu ta nhét cho bọn họ, xem bọn họ vì chuyện này mà rầu rĩ có thể
còn thú vị hơn. Một mặt nào đó, Ngao Kiếm rất giống Lý Úy Nhiên ở cái thú vui ác độc
này.
"Chỉ sợ dã tâm của hắn còn lớn hơn Lý Úy Nhiên, không chỉ dừng ở quyền lực và dục
vọng, giống như hoa mai chín cánh kia..." Trương Huyền rên rỉ, chôn mặt vào gối.
Niếp Hành Phong nở nụ cười, thật sự rất muốn nói với Trương Huyền rằng thay vì
buồn phiền vấn đề tương lai sao không nghĩ phải giải quyết phiền phức trước mắt thế
nào đã, chỉ một Giovanni thôi cũng đủ để bọn họ nhức đầu rồi.
Lo lắng của Niếp Hành Phong ngay lập tức ứng nghiệm. Mấy ngày sau đó, Giovanni
giống như bối hậu linh hầu như bám dính anh không rời nửa bước, không ầm ĩ, cũng
không nói hay biểu hiện quá nhiều, tất cả hành động giống như máy móc được lập trình
sẵn, chỉ có lúc ở cùng Niếp Hành Phong tinh thần Giovanni mới tương đối ổn định. Như
thể ngoài Niếp Hành Phong ra tất cả mọi người đều bị cách ly khỏi không gian của cậu
ta.
Chuyện này còn chưa phải là tệ nhất. Điều khiến Niếp Hành Phong bất an chính là sự ỷ
lại của Giovanni đối với anh ngày càng nhiều hơn, trong công ty bởi vì thấy cậu ta đi
theo anh quá thân mật mà tin đồn xuất hiện tứ phía. Niếp Hành Phong đoán Trương
Huyền nhất định nghe được không ít lời đồn đại liên quan, nhưng lại không nói gì làm
Niếp Hành Phong càng lo lắng thêm.
Sự tồn tại của Giovanni vô hình tạo nên một loại cảm giác hồi hộp, đến cả đứa thần
kinh thô như Hoắc Ly và Nghệ cũng học được cách nói chuyện phải nhìn sắc mặt trước
đã. Bầu không khí áp suất thấp này khiến Niếp Hành Phong rất khó chịu, oán hận nghĩ
nếu đây là mục đích của Ngao Kiếm thì hắn đã đạt được rồi đó.
Không muốn nhân nhượng Giovanni nữa, hôm nay lúc đang ăn cơm, Niếp Hành Phong
cố ý nói với Giovanni trước mặt mọi người: "Từ ngày mai trở đi, cậu ở nhà nghỉ ngơi."
Cái nĩa trong tay Giovanni ngừng lại, trầm mặc một lúc, buồn bực nói: "Không!"
"Chủ tịch bề bộn nhiều việc, không thể mọi lúc mọi nơi chăm sóc cho cậu, cậu ở nhà
làm giúp công việc nhà cũng tốt thôi, đừng có ngày nào cũng như đại thiếu gia chờ
người khác hầu hạ." Trương Huyền ở bên cạnh thêm vào.
Thấy lời mình bị lờ đi, Giovanni nhìn chằm chằm Niếp Hành Phong, tựa hồ đang chờ
câu trả lời của anh. Không cho Giovanni được toại nguyện, Niếp Hành Phong nói:
"Trương Huyền nói rất đúng."
Qua mấy ngày an dưỡng, sắc mặt Giovanni hồng hào hơn rất nhiều, ánh mắt cũng
không dại ra như trước, bệnh tình cộng với trạng thái tinh thần của cậu ta tương đối đi
vào ổn định. Niếp Hành Phong từng tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý, biết được bệnh
tự kỷ của Giovanni mang tính cưỡng chế nhiều hơn, trên thực tế bọn họ nói gì cậu ta
đều có thể nghe được, chỉ là nghe có chọn lọc, cho nên mình càng chìu theo cậu ta sẽ
càng làm tính cách cậu ta thêm cứng đầu, bệnh tình cũng sẽ càng ngày càng nặng,
hoàn toàn rơi vào không gian khép kín của mình.
Giovanni dường như nghe rõ Niếp Hành Phong nói gì, không cần nhiều lời nữa, chỉ là
oán hận trừng Trương Huyền. Trương Huyền nào sợ trừng mắt, trừng lại, rốt cuộc
Giovanni chịu không nổi, đứng lên rời khỏi chỗ. Trương Huyền gọi cậu ta quay lại.
"Ăn hết cơm rồi hãy đi, đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho người nấu, thân là bá
tước không lẽ thường thức cơ bản như vậy cậu cũng không biết?"
Giovanni dừng bước, một lát sau quay lại, ngay lúc Trương Huyền đang cho rằng cậu
ta sẽ ngồi xuống ăn cơm, bỗng thấy cậu ta cầm lấy nĩa ăn đâm về phía mình.
Trương Huyền vội vàng tránh sang bên cạnh, Niếp Hành Phong nhanh tay lẹ mắt, tiến
lên ghìm Giovanni lại. Giovanni đang tức giận thì sức lực rất lớn, đụng trúng cái ly chân
cao trên bàn làm nó rớt xuống vỡ nát. Chờ sau khi Niếp Hành Phong khống chế được
cậu ta mới cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt, phát hiện ly rượu ban nãy đã cứa rách
lòng bàn tay, máu nhuộm đỏ cả bàn tay.
"Niếp..."
Thấy máu đỏ, Giovanni hơi run sợ, trong nháy mắt lệ khí rút đi, thay vào đó là kinh
hoàng và bất lực, sắc mặt trong nháy mắt biến thành tái nhợt, hình như nghĩ đến những
hình ảnh cấm kỵ nào đó.
"Không có gì."
Sợ máu tanh sẽ kích thích Giovanni, Niếp Hành Phong vội vàng an ủi, ai ngờ vừa mới
dứt lời đã bị Trương Huyền đẩy ra, xông lên đấm vào bụng Giovanni một cái.
Giovanni bị đánh phải lùi lại phía sau vài bước, cúi người xuống, nhưng ngay lập tức đã
bị túm áo, Trương Huyền kéo cậu ta qua hung hăng đè vào tường, tay trái cầm cái nĩa
bạc kia, cổ Giovanni bị ghì chặt, không thể nhúc nhích gì được, chỉ cảm thấy trước mắt
có ánh bạc xẹt qua nhanh như tia chớp, kèm theo sát khí ngoan lệ, hướng về phía
mình mà đâm.
"Trương Huyền!" Niếp Hành Phong hét to.
Đầu nhọn của chiếc nĩa cách mắt Giovanni hai centimeter khó khăn lắm mới dừng lại,
nhưng cũng không thu về, vẫn bảo trì tư thế như trước.
Không khí xung quanh có hơi ớn lạnh, mọi người đều biết tốc độ đâm nhanh đến thế
nào cùng sức lực lớn ra sao, nếu Niếp Hành Phong hét chậm đi nửa nhịp nĩa bạc kia
tuyệt đối đã đâm xuyên qua não. Hoắc Ly sợ đến nỗi nhắm mặt lại, một hồi lâu, nghe
thấy không có chuyện gì mới dè dặt mở mắt.
Niếp Hành Phong từ phía sau lấy cái nĩa bạc ra khỏi tay Trương Huyền, nhẹ giọng nói:
"Đừng như thế."
Giọng nói ôn hòa này chính là sự trấn an tốt nhất, Trương Huyền rũ mi mắt xuống, che
đi ánh vàng dồn dập trong đôi mắt màu lam. Cậu buông cánh tay Giovanni đang bị
mình siết chặt ra, người kia cũng đã bị sát khí vừa rồi làm cho chết khiếp, duy trì tư thế
như trước, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn cậu.
"Cậu là đồ quỷ nhát gan." Trương Huyền lạnh lùng nói: "Gặp phải đả kích, đến dũng khí
đối mặt cũng không có, chỉ biết trốn trong mai rùa của mình, chặn lại mấy cái gì gì đó
mình không muốn nghe không muốn thấy."
Tiếng nói trong trẻo giống như hồi chuông cảnh tỉnh, đánh thức thần trí của Giovanni,
môi cậu ta hơi run rẩy, muốn giải thích rõ ràng nhưng dường như lại bị gì đó ngăn cản,
nói không ra lời, chỉ nghe Trương Huyền nói: "Không có lần sau đâu đấy."
Không có lần sau, không có lần sau...
Giovanni xoay người, lảo đảo lên lầu trở về phòng, bóng lưng gầy yếu kia có chút loạng
choạng. Nhược Diệp muốn dìu cậu ta thì bị Nghệ ngăn lại, bây giờ người mù cũng có
thể nhận ra Trương Huyền không vui vẻ gì cho cam, ngàn lần vạn lần không nên đi làm
bia đỡ đạn.
Trương Huyền không nói gì nữa, xoay người kéo Niếp Hành Phong về phòng, sức ép
trong không khí bởi vì bọn họ đã đi khỏi thoáng giảm đi ít nhiều. Hoắc Ly rùng mình một
cái, thì thầm: "Đại ca quá khủng khiếp."
"Có thể dễ dàng ngăn cơn giận của Trương Huyền lại, chủ tịch còn kinh khủng hơn."
Nhìn bóng lưng của bọn họ, đôi mắt mèo xanh biếc của Tiểu Bạch hiện lên vẻ phức tạp.
Ký ức và quyền năng của hai người đang từ từ sống lại, nó không biết đây có phải là
chuyện tốt hay không, nhưng mặc kệ thế nào, có một điều có thể khẳng định, bởi bên
cạnh có sự hiện diện của đối phương, con đường phía trước dù khó đi cách mấy, bọn
họ đều vượt qua được.