Nửa đêm, Niếp Hành Phong bị một cơn đau thắt ngực hành hạ đến tỉnh, lồng ngực như
bị nhét vào một thứ gì đó, khó chịu đến mức sinh ra sợ hãi, còn mang theo cơn đau
ngấm ngầm mơ hồ, mặc dù không đến mức không thể chịu được nhưng lại làm cho
người ta khó lòng yên giấc.
Lúc hít thở lại bị đau nên không thoải mái, Niếp Hành Phong nhịn không được ho khan,
bệnh cảm còn chưa khỏi hẳn, một khi đã ho thì không thể kềm nén được, liên lụy đến
cổ họng cũng bắt đầu đau, sợ làm người bên cạnh đang ngủ say sưa giật mình tỉnh
giấc, Niếp Hành Phong rón rén xuống giường vào toilet.
Hô hấp bởi vì thoát khỏi sự kềm chế mà bộc phát, ho càng dữ dội hơn, như dòng lũ
không đê ngăn cản, lập tức vùng lên. Cơn ho kịch liệt dấy lên cơn đau ẩn ẩn nơi lồng
ngực, Niếp Hành Phong ho cả một buổi mới miễn cưỡng ngừng được, chỉ cảm thấy
trong miệng hơi có vị tinh, anh rút giấy vệ sinh lau miệng, bất ngờ ngây ngẩn cả người,
từng đốm từng đốm đỏ tươi, bởi có giấy trắng làm nền nên càng trở nên đặc biệt chói
mắt.
"Chủ tịch, anh làm sao thế?"
Tiếng ho dẫn đường cho Trương Huyền đến, khi thấy tờ giấy dính máu trong tay Niếp
Hành Phong, sắc mặt cậu thay đổi.
Trương Huyền giật lấy giấy vệ sinh, máu đỏ đến mức làm cho mắt xanh trở nên thâm
thúy, không thèm nói gì, kéo Niếp Hành Phong về phòng ngủ, nhanh như chớp móc ra
một đạo phù đặt lên tay anh, một hồi sau đạo phù vàng óng ánh không có chút biến hóa
nào, chứng tỏ rằng không có kẻ đang dùng tà thuật, nét mặt Trương Huyền hơi thả
lỏng, ném quần áo sang cho Niếp Hành Phong.
"Em làm gì đó?"
"Đến bệnh viện."
Niếp Hành Phong á khẩu, người bình thường khi thấy bị ho ra máu thì phản ứng đầu
tiên là đưa đi bệnh viện, chứ không phải là dùng đạo phù thử đúng không? Bất quá nếu
đạo phù đã chứng minh anh không có việc gì vậy cũng không cần gấp gáp đến bệnh
viện như thế.
"Bây giờ là nửa đêm, hay là..."
Hai chùm tia X-quang màu xanh phóng tới, kèm theo vẻ mặt âm ngoan "Anh dám nói
thêm một câu nữa thử coi", Niếp Hành Phong vẫn là ngậm miệng lại, thay quần áo
xong, mặc cho Trương Huyền lôi mình ra ngoài.
Trương Huyền chọn bệnh viện Thánh An, mặc dù hơi xa một chút nhưng nếu đến mấy
bệnh viện nhỏ thì cậu khôg yên tâm, trên đường nhìn sắc mặt Niếp Hành Phong coi
như bình thường, liền hỏi: "Anh thấy thế nào?"
"Hơi mệt thôi."
Cơn đau trong lồng ngực dường như đã bị ho ra theo máu biến mất, ngoại trừ vì mấy
ngày nay cứ ho mãi nên cổ họng hơi đau ra thì không có cảm giác gì khác, Niếp Hành
Phong thấy đầu óc choáng váng, rất buồn ngủ.
Trương Huyền vươn tay sờ trán anh, hình như hơi nóng, hi vọng chỉ là cảm bình
thường. Cậu để Niếp Hành Phong dựa trên vai mình, nói: "Ngủ một giấc đi, đến bệnh
viện tôi sẽ gọi anh."
Cứ như vậy Niếp Hành Phong ngủ thẳng đến bệnh viện, cấp tốc xét nghiệm máu, chờ
có kết quả xét nghiệm, bác sĩ gọi bọn họ vào, nói: "Chỉ là bệnh cảm thông thường,
truyền dịch một chút thì sẽ khỏi nhanh thôi."
"Chỉ là bệnh cảm thôi?" Vẻ mặt Trương Huyền không tin, "Cảm mà đến mức ho ra máu?
Đến mức đau ngực luôn? Có phải là ung thư vòm họng ung thư khí quản ung thư phổi,
rồi mấy cái bệnh ung thư gì gì đó không?"
"Trương Huyền!" Niếp Hành Phong tối sầm cả mặt, anh mà có chết cũng tuyệt đối là
tức chết, chẳng liên quan gì đến ung thư.
Bác sĩ già cũng không cả giận, bình thản nói: "Năm mươi năm sau thì khả năng cậu nói
có thể xảy ra."
Trương Huyền đột nhiên hơi nhớ cảm giác sảng khoái khi được đánh người, may mà
cái tay không chịu an phận kia bị Niếp Hành Phong kéo lại đúng lúc.
"Khí quản và phổi xuất huyết ồ ạt thì mới gọi là ho ra máu, Niếp tiên sinh xuất huyết rất
ít. Bệnh cảm thông thường thôi nhưng bởi vì ban đầu không chịu điều dưỡng cho tốt
thành ra bệnh tình mới khi tốt khi xấu, bởi vì ho quá kịch liệt nên khí quản bị tổn thương
rồi xuất huyết, dẫn đến đau phổi, đây đều là những hiện tượng bình thường." Bác sĩ
dạy cho bọn họ một khóa thường thức về y khoa sau đó quan sát bọn họ, nói: "Người
trẻ tuổi à, đừng nghĩ rằng bệnh nhẹ thì không có sao, có việc gì thì đợi cơ thể khỏe hẳn
rồi hãy làm cũng không muộn, bệnh cảm thông thường không phải bệnh nặng nhưng
không khỏi hẳn thì cũng vẫn là không thoải mái chút nào đúng không?"
Bác sĩ trong bệnh viện Thánh An mà không biết Niếp Hành Phong với Trương Huyền
có thể đếm trên đầu ngón tay, nhất là các bác sĩ lớn tuổi đã làm việc lâu năm, ai ai cũng
đều xem bọn họ là con mình, lời nói không hề kiêng dè, Niếp Hành Phong bị nói đến đỏ
mặt, Trương Huyền ngửa mặt lên trời, làm bộ vô tội chuyện gì cũng không liên quan
đến mình.
Bác sĩ kê thuốc hạ sốt và thuốc ho, bảo y tá sắp xếp phòng để Niếp Hành Phong truyền
dịch, chờ cô đi khỏi, hai người nhìn nhau, cùng lúc nở nụ cười: "Bị giáo huấn rồi, hi
vọng chuyện đừng truyền tới tai ông nội."
Trương Huyền vẫn là không yên lòng, hỏi: "Nếu không ngày mai chúng ta đi bệnh viện
khác khám xem sao?"
"Chỗ này tập hợp những bác sĩ tốt nhất."
"Thế nhưng..." Cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, thân thể chủ tịch luôn rất
khỏe mạnh, coi như cảm đi thì cũng không đến mức ho ra máu, ấy quên, theo lời vị bác
sĩ kia nói cái này không phải ho ra máu...
"Tôi muốn ngủ." Cắt đứt mạch suy nghĩ của Trương Huyền, Niếp Hành Phong nói.
"Tôi ngủ cùng anh."
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, truyền không bao lâu Niếp Hành Phong đã ngủ. Nhìn
anh ngủ thật sâu, Trương Huyền cũng tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, chuẩn bị
chợp mắt một lát, ai ngờ đột nhiên có gió lạnh thổi tới, dịch trong ống truyền bị thổi lắc
qua lắc lại.
Trương Huyền lập tức mở mắt, đôi mắt xanh xẹt qua vài tia kim quang biểu thị không
vui, quay đầu nhìn tên quấy rối không biết sống chết kia.
Nhìn tuổi tác có vẻ là một nam sinh còn xanh và non, âu phục màu đen, giày da màu
đen, tóc đen, đến khuôn mặt cũng khá đen, tạo thành hình tượng tương đối nhạt nhẽo.
Phát hiện Trương Huyền có thể thấy mình, hắn ta rất ngạc nhiên, lấy một quyển sổ ra
xem, lầm bầm: "Ở đây là phòng bệnh của ai ấy nhỉ? Sao thấy không giống sắp chết
chút nào?"
Một đạo phù vàng óng phóng ra từ tay Trương Huyền.
Tử thần tìm ai thì cậu mặc kệ nhưng dám quấy rầy chủ tịch nghỉ ngơi, giết không tha!
Lúc Bạch Vô Thường nhận được tín hiệu cầu cứu của đàn em vội vàng chạy đến liền
thấy một con tiểu quỷ chạy như bay đến ôm đùi xem mình như cứu tinh, còn có đạo
phù đuổi theo ngay sau lưng tiểu quỷ. Hắn vội vàng phất tay, đạo phù bị âm khí đánh
tan, biến mất trong không trung.
Thấy Trương Huyền lập tức đuổi tới với vẻ mặt không lành, chuông cảnh báo trong
lòng Bạch Vô Thường reo vang. Gần đây nợ Trương Huyền rất nhiều lần, bây giờ tự
nhiên không may đụng mặt, hắn biết không hay rồi, trên mặt lại không đổi sắc, cười hì
hì giơ tay chào Trương Huyền.
"Hi, long time no see."
"Bởi vì ngươi bận quá mà." Trương Huyền lạnh lùng nói.
"Chuyện này người chết cũng biết."
"Dạy dỗ tân binh mà cũng không biết dạy cho tử tế một chút phải để ta dạy giùm sao?"
Trương Huyền hất cằm chỉ tiểu quỷ kè kè sau lưng Vô Thường, "Lính của ngươi chạy
đến phòng của chủ tịch nhà ta để câu hồn, quá không biết điều đúng không?"
Bạch Vô Thường quay đầu nhìn đàn em, tiểu quỷ khiếp sợ gật đầu, vẻ mặt chực khóc,
tự dưng một ngày làm việc lại đụng phải cục phiền phức to thế này, vừa rồi bị đạo phù
đuổi theo chạy té khỏi, hắn e không biết mình có phải chết thêm lần nữa không.
Quỷ xui xẻo tưởng đã xong lại bị Bạch Vô Thường đẩy ra nằm bò trên đất, thuận tiện
đạp một cái, sau đó uốn éo đến cạnh Trương Huyền, cười hi hi: "Gần đây thiếu người,
cho nên ta mới chụp đại mấy tên này, ta sẽ chú ý không để bọn chúng phạm sai lầm
lần nữa."
Vừa nói vừa nhanh tay dâng lên một điếu thuốc, Trương Huyền lắc đầu, cậu không hút
thuốc chứ đừng nói chi đây còn là thuốc lá của âm tào địa phủ, bất quá người ta đã nói
xin lỗi cậu cũng nhận vậy, hỏi: "Gần đây địa phủ xảy ra chuyện lớn gì sao? Mấy người
các ngươi có vẻ bận rộn ghê nhỉ."
"Huynh đệ à, âm soa đâu có dễ làm." Bạch Vô Thường búng ngón tay một cái, đốt
thuốc, đứng một bên vừa hút vừa nói: "Gần đây sổ sinh tử ghi lại lượng âm hồn thu về
không đều, thế nhưng du hồn vô chủ lại nhiều hơn rất nhiều, khiến bọn ta bây giờ phải
dùng một quỷ để kèm một nùi quỷ."
Trương Huyền nhớ lại mấy tháng trước, lúc Bạch Vô Thường đến thu hồn phách của
Giovanni cũng nói mấy lời y chang, xem ra việc thu tiền âm phủ của mình mà không
xuất hiện cũng không phải là cố ý, liền hỏi: "Không đều là thế nào?"
"Chính là người đó rõ ràng đã chết rồi khi đến câu hồn thì hồn chẳng thấy, nếu không ta
đâu cần cử người mới đến chuẩn bị canh chừng trước? Ta nghi ngờ có người lợi dụng
âm hồn vừa mới chết để tác oai tác quái, ngươi gần đây có gặp phải án mạng quỷ dị gì
không? Nếu có, nói với ta một tiếng, mấy má ở dưới rất giận dữ vì chuyện này, nếu
không giải quyết được, có thể ta sẽ bị cách chức đó." Bạch Vô Thường nhìn Trương
Huyền, vẻ mặt ai oán.
Trương Huyền nhớ lại vụ án vứt xác mà Ngụy Chính Nghĩa nói, hỏi: "Liên tục phát hiện
xác chết thì có tính là quỷ dị không?"
"Đây không phải là chuyện thuộc bổn phận của cảnh sát sao?"
Bạch Vô Thường miệng thì nói vậy nhưng vẫn quyết định xem qua một lần, hắn nói
cám ơn, chuẩn bị đi, Trương Huyền vội càng kéo hắn lại: "Địa phủ của các ngươi dạo
này tiến hành cải cách thay đổi style hả?"
"Có ý gì?"
"Tức là đổi thành cầm lưỡi hái đó." Nghĩ lại chuyện bức tranh của Đỗ Vi Vi, lại nhìn tiểu
quỷ đang trong giai đoạn thực tập kia, Trương Huyền nghĩ điểm này rất đáng nghi.
"Đừng có xem bọn ta là nông dân chứ!" Mắt phượng của Bạch Vô Thường liếc hắn,
"Lưỡi hái là mánh biểu diễn quê mùa của phương Tây thôi."
Trương Huyền nghẹn lời, mắt thấy bóng lưng Bạch Vô Thường đang bay xa dần, đột
nhiên lại nghĩ đến một chuyện, vội vàng gọi: "Chờ chút đã, ta còn chuyện của
Hamburger muốn nói với ngươi."
Bóng dáng Bạch Vô Thường và tiểu quỷ đã mờ nhạt, thuận miệng nói: "Hiện giờ địa
phủ cũng khởi xướng bảo vệ môi trường, cái loại thực phẩm chồng chất bụi bặm này
bọn ta không ăn đâu."
"Không phải Hamburger đó, là..."
Lời còn chưa dứt, cái bóng của hai quỷ đã mất tăm, Trương Huyền định tiếp tục kêu,
một cô ý tá từ phòng trực ban lượn qua thấy, hung dữ nói: "Chỗ này là bệnh viện, phiền
cậu giữ im lặng được chứ?"
Bị mắng, Trương Huyền vốn đang định lấy đạo phù làm phi tiêu ném đi bèn lặng lẽ bỏ
ngược lại vào túi, xoay người về phòng bệnh, dựa vào giường bệnh của Niếp Hành
Phong nằm xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chiêu tài miêu, tôi ghét bệnh viện lắm."
Sáng sớm hôm sau, cơn sốt của Niếp Hành Phong đã hạ, cổ họng cũng không còn đau
như trước, bác sĩ mới kê đơn cho anh, sau khi dặn dò nhớ uống thuốc đúng giờ thì nói
bọn họ có thể về rồi.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, Niếp Hành Phong bị một y tá đang vội vã đi qua đụng cho lảo
đảo, vừa lúc y tá trưởng thấy được, kéo y tá kia qua một bên mắng: "Cô có biết chỗ này
là bệnh viện hay không? Đụng bệnh nhân bị thương thì làm thế nào bây giờ?"
Niếp Hành Phong bị đụng phải Trương Huyền cũng mất vui, bất quá thấy y tá trưởng
chuyện bé xé ra to, mắng cô y tá kia đến không ngóc đầu lên nổi thì cũng không nói gì
nữa. Niếp Hành Phong thấy tội nghiệp cô y tá kia thế là đến giải vây cho cô, có chủ tịch
Niếp thị xin giúp, thái độ của y tá trưởng lập tức thay đổi, dễ dàng tha cho cô y tá nhỏ.
Cô y tá vội vã chạy ra xa, đi tới một góc không có người thì lấy điện thoại ra, bên kia
vừa bắt máy cô đã nói: "Tôi lấy được máu của Niếp tiên sinh rồi."
Đối phương trầm tĩnh hỏi: "Không bị phát hiện chứ?"
"Không, tối hôm qua các y tá khác đều bận cấp cứu rồi, không ai để ý cả."
"Tốt, tôi sẽ cử người đến lấy, đến lúc đó sẽ đưa tiền cho cô."
Người đàn ông nói xong định cúp máy, cô y tá vội vàng hô: "Chờ chút đã, ông, ông sẽ
không dùng máu của Niếp tiên sinh làm chuyện bậy bạ chứ?"
"Gì hả?"
Cảm giác được đối phương không hài lòng, cô y tá hơi sợ, nhỏ giọng lúng túng: "Niếp
tiên sinh là người tốt, tôi không muốn anh ấy xảy ra chuyện..."
Người đàn ông bật cười, như là đang cười một câu chuyện tiếu lâm, lát sau mới nói:
"Yên tâm đi, anh ta không có việc gì đâu, người tốt luôn sẽ được báo đáp đúng không?"
Không dám nói sai, cô y tá run rẩy cúp máy, đến lúc bình tĩnh lại chợt phát hiện một
người mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô, cô không hề đề phòng, sợ đến
giật mình, xém chút nữa đã quăng luôn điện thoại.
"Bác, bác sĩ Lạc, chào anh."
"Trong giờ làm việc đừng nghe điện thoại riêng."
Mắt tím băng lãnh, nhìn mình chằm chầm, cô ý tá không biết Lạc Dương rốt cục đã
nghe được bao nhiêu, sợ đến không nói nên lời, liên tục gật đầu, rồi vội vàng xoay
người chạy đi. Nhìn bóng lưng của cô, đôi mày thanh tú của Lạc Dương hơi nhíu lại,
suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ phím, sau đó nhấn nút gửi.
"Thật không nhìn ra chủ tịch thương hương tiếc ngọc như thế." Lúc đi trên đường,
Trương Huyền nói.
Niếp Hành Phong trầm mặc, lúc này nhiều lời cũng bằng không, cách tốt nhất là im lặng
không nói gì, đây chính là kinh nghiệm xương máu đúc kết trong quá trình trường kỳ
kháng chiến với Trương Huyền.
Quả nhiên thấy anh không thèm nói, Trương Huyền bắt đầu lo lắng, giơ tay lên sờ trán
anh: "Còn khó chịu à?"
"Đã hết rồi."
Có tiếng chuông, Niếp Hành Phong lấy điện thoại di động ra, phát hiện có tin nhắn, bên
trong chỉ có hai chữ - cẩn thận.
"Ai gửi đấy?" Nhìn tin nhắn, Trương Huyền nhíu mày.
"Không hiện."
"Tin nhắn ma?"
"Nói như em cũng không sai." Niếp Hành Phong nhìn hai chữ này, như có điều suy
nghĩ, thật ra người nhắn là người hay ma không quan trọng, quan trọng là tin nhắn này
muốn nói cho anh biết chuyện gì.
Trương Huyền hiển nhiên cũng có ý nghĩ giống anh, "Con ma chết tiệt này không gõ
thêm nhiều chữ một chút được sao?"
"Hay là nó vội đi đầu thai quá không có thời gian gõ thêm."
Trương Huyền rùng mình một cái, phát hiện mấy trò đùa của chiêu tài miêu càng ngày
càng lạnh lưng.
Về đến nhà, tất cả mọi người đều xáp lại hỏi thăm bệnh tình của Niếp Hành Phong,
Trương Huyền nhờ Nhược Diệp và Tiểu Bạch nhìn xem có ai hạ chú trên người Niếp
Hành Phong không, tuy rằng bác sĩ nói Niếp Hành Phong không sao, mình cũng không
nhìn ra vấn đề gì trên người chủ tịch bất quá không phải là thật sự không có, đặc biệt là
sau khi nhận được tin nhắn ma kia, cậu lại càng bất an, bọn Tiểu Bạch kiến thức rộng
rãi, có lẽ có thể nhìn ra gì đó.
Nhưng mà sau khi mọi người kiểm tra nhất trí kết luận thân thể Niếp Hành Phong
không có bất kỳ vấn đề gì, muốn nói có thì cũng là chỉ là sốt nhẹ dẫn đến hơi yếu một
chút, uống thuốc rồi nghỉ ngơi là được. Điều này làm Trương Huyền tạm thời yên tâm,
ra lệnh cho Niếp Hành Phong tiếp tục ở nhà dưỡng bệnh, đâu cũng không cho đi, khiếp
sợ sự oai phong khó thấy của thiên sư đại nhân, Niếp Hành Phong gật đầu.
Bởi vì bệnh của Niếp Hành Phong đột ngột trở nặng, kế hoạch đi tìm Ngụy Chính Nghĩa
của Trương Huyền chìm xuồng.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày một đêm, đến tối mới đến đồn cảnh sát, Ngụy Chính Nghĩa
bận rộn đến sứt đầu mẻ trán vì mấy vụ án mạng liên hoàn, nghe Trương Huyền hỏi về
vụ án đột tử của người đàn ông làm việc trong quán bar liền đem hồ sơ và băng ghi
hình kẻ theo dõi đưa cho cậu, Trương Huyền xem kỹ một lượt, ngoại trừ lần thứ hai
khẳng định người kia rất giống Mộc Thanh Phong thì không có phát hiện đột phá nào
khác.
"Mấy vụ án vứt xác kia liệu có liên quan đến án mạng lần này không?" Lúc gần về,
Trương Huyền hỏi Ngụy Chính Nghĩa.
"Tạm thời không dám khẳng định nhưng nhìn thủ đoạn giết người thì không giống, mấy
xác chết kia là bị vứt ở nơi hoang vắng còn người còn lại là bị thương dẫn đến đột tử."
Nói không chừng người bị hại đột tử là ngoài ý muốn cho nên hung thử chưa kịp vứt
xác ra nơi hoang vắng. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Ngụy Chính Nghĩa, Trương Huyền
không nói ra hoài nghi của mình, nếu như mấy vụ án mạng này có liên đới nhau thì đồ
đệ đáng thương lại bận rộn đến chết đây.
Trước khi đi cậu nhờ Ngụy Chính Nghĩa nếu có tin tức gì mới của vụ án thì liên lạc với
mình.
Về đến nhà, mọi người vừa bắt đầu ăn tối, Niếp Hành Phong nhìn cậu có ý hỏi han,
Trương Huyền lắc đầu, tỏ vẻ không thu hoạch được gì, thấy mọi người vây xung quanh
không biết đang xem cái gì, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện vui đó." Hoắc Ly vung thiệp mời lên, "Chị Tình Tình tuần sau tổ chức tiệc đính
hôn, mời chúng ta tham gia."
Chữ hỉ màu vàng kim trên tấm thiệp đỏ thẫm càng thêm sáng chói dưới ánh đèn,
Trương Huyền tự giễu: "Cuối cùng cũng có được một chuyện vui."
Vài ngày sau đó, Niếp Hành Phong tuân lệnh ở nhà tịnh dưỡng, để không phải uống
thứ nước bùa kinh khủng kia, anh nhịn Trương Huyền, may mà thân thể từng chút từng
chút khỏe lại nhanh chóng, bất quá vì sợ bệnh lại trở nặng, hai người buổi tối đều thành
thật lên giường đi ngủ, không dám nghĩ đến chuyện kia.
Cứ như vậy, Niếp Hành Phong ở nhà đến nổi mốc nổi meo, biết anh buồn bực khó chịu,
Trương Huyền mỗi ngày đều ở bên cạnh anh, hai người cùng nhau học nữ công gia
chánh, đương nhiên nấu cơm là việc của chủ tịch đại nhân mà Trương thiên sư quá
lắm chỉ là ngồi thưởng hoa, ở bên cạnh hóng mát.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Trương Huyền chạy việc vụ án đã xong, trực tiếp trở về
nhà. Tối nay tiểu hồ ly là đầu bếp, có "Master Chef" ra quân, cậu và Niếp Hành Phong
không cần cùng nhau nghiên cứu sách dạy nấu ăn nữa, ngồi chờ ăn là được.
Không thể không nói năng khiếu trời ban của Hoắc Ly đều tập trung ở lĩnh vực nấu
nướng, người thường cần đến vài tiếng đồng hồ mới nấu xong một bữa cơm, nó không
đến một tiếng đã làm xong. Cơm canh đã làm xong, nó bảo mọi người giúp dọn bàn ăn,
Trương Huyền cũng nhào vào góp vui, đúng lúc này, chuông cửa vang lên, theo sau
tiếng mở cửa Giovanni bước vào.
Đây là thói quen của Giovanni, cho dù có chìa khóa trong tay trước khi vào nhà vẫn
nhấn chuông cửa, coi như là phép lịch sự, mọi người cũng đã quen rồi, với cả thời gian
này Giovanni chỉ cần có ở nhà là nhất định sẽ sang ăn chực cơm.
Bất quá đêm nay sự xuất hiện của Giovanni làm cho mọi người hoảng hốt, không phải
vì cậu ta diện cả cây vest đen trang nghiêm, đeo kính râm cũng đen nốt, như thể gián
tiếp muốn cho người ta biết mình là xã hội đen, mà là vì trong tay cậu ta đang cầm một
cái giỏ mây.
Giỏ mây chẳng kỳ quái gì, nhưng nó ở trong tay Giovanni lại có vẻ rất quái dị, càng quái
dị hơn là trong giỏ lót một tấm thảm nhỏ màu xanh biển, phủ lên trên là một cái chăn
cùng màu, góc chăn được điểm xuyết bằng đường viền thêu hoa, nằm giữa chăn và
nệm là một sinh vật bé nhỏ, hai gò má phúng phính, cái miệng nhỏ xinh hơi chu ra,
miệng đang mút một ngón tay, loại sinh vật này tên gọi bằng tiếng Trung hình như là
"trẻ con" phải không ấy nhỉ?
Trương Huyền giật mình nhìn Giovanni, "Cậu sinh con hồi nào vậy?"
"Có phải tôi sinh ra đâu." Giovanni không cảm xúc đáp.
"Tôi đương nhiên biết cậu không có tính năng đó, ý tôi hỏi mẹ nó là ai ý?"
Khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Giovanni càng nhăn nhó thêm, "Làm sao tôi biết!"
"Giovanni, anh không thể vô trách nhiệm như thế." Hoắc Ly đối với những sinh vật bé
nhỏ là không thể chống cự nhất, thấy bé cưng, nó là người đầu tiên chạy sang đưa tay
chọc chọc gò má đứa bé, dáng vẻ dễ thương hồng hào, thế là nhịn không được trách
cứ Giovanni, "Anh phải cho cục cưng một gia đình hoàn chỉnh, như vậy cục cưng mới
được hạnh phúc."
Nghệ cũng bay sang giúp vui, "Quá sức dễ thương, nhưng mà nhìn qua thì là người
châu Á mà, thì ra là sau khi Giovanni sang đây mới tìm vợ! Ai da, tính thời gian thấy sai
sai sao đó, lẽ nào ngươi định lên xe trước rồi mua vé bổ sung sau?"
"Ai nói vật nhỏ này là con tôi?" Bị mọi người vây quanh trách cứ xối cả, Giovanni bắt
đầu nhức đầu, vung tay ném cái giỏ ra ngoài, gầm lên: "Tôi mới vừa về đến nhà đã thấy
thứ này đặt trước cửa, tôi còn đang tưởng là ai đó trong số mọi người đùa dai đây!"
Hoắc Ly vọt qua giơ tay ôm lấy cái giỏ tránh cho nó rơi xuống.
Ánh mắt sắc bén của Giovanni đảo qua toàn thể mọi người thế là mọi người tư tưởng
lớn gặp nhau, đồng thời dời ánh mắt sang Trương Huyền và Niếp Hành Phong.
"Nói một cách cảm tính thì tôi còn rất hi vọng có một đứa ấy chứ."
Đặc biệt là một bé chiêu tài miêu, bị ánh mắt sáng quắc của mọi người chiếu thẳng vào,
Trương Huyền lí nhí trong họng, nhưng rất hiển nhiên đó là chuyện không thể nào.
"Không phải là con của hai người." Hoắc Ly tiếc rẻ, nhưng lập tức hưng phấn trở lại, hỏi
Tiểu Bạch, "Nếu là bị người ta bỏ rơi thì không bằng chúng ta nhận nuôi đi, nhé?"
"Nói nghe nhẹ nhàng quá, ngươi cho nuôi em bé là nuôi mèo chắc!" Tiểu Bạch khinh
thường liếc nó.
『Ta không nghĩ rằng nuôi một đứa bé còn có thể khó hơn nuôi ngươi.』
Những lời này đánh chết Hoắc Ly cũng không dám nói ra miệng, bất quá sự nhiệt tình
của nó cũng không thể bị vài câu nói lạnh lùng dập tắt dễ dàng như vậy, chuyển ánh
mắt sang Trương Huyền và Niếp Hành Phong, ý là hai người nhận nuôi đi nha.
Đối với đứa bé trên trời rơi xuống này Niếp Hành Phong cũng cảm thấy thật bất ngờ,
theo trực giác nghĩ đến liệu có phải người ta cố ý vứt bỏ không, thế là hỏi Giovanni:
"Chỗ đứa bé kia có để lại thư từ gì không?"
"Không có gì hết, trừ cả người toàn mùi sữa." Giovanni chán ghét nói: "Nếu như mọi
người không ai muốn thì quăng nó ra ngài." Đối với Giovanni từ nhỏ đã ở trong thế giới
cá lớn nuốt cá bé mà nói, sinh vật nhỏ bé yếu ớt căn bản không cần tồn tại, nếu không
phải nghĩ rằng đây là trò đùa của đám Trương Huyền, có thể trước đó cậu ta đã ném
nó vào thùng rác rồi.
"Không được, em bé đáng yêu như vậy làm sao ném ra ngoài được!"
Thấy biểu tình của Giovanni không giống như đang giỡn, Hoắc Ly làm theo bản năng
ôm chặt giỏ mây, đứa bé bị âm thanh lời qua tiếng lại ầm ĩ làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra,
vươn tay dường như muốn chạm vào Hoắc Ly.
Thấy nó đáng yêu như thế, Hoắc Ly chủ động đưa tay ra, ai ngờ giữa chừng bị Nhược
Diệp ngăn lại, lập tức nắm lấy cánh tay đứa trẻ, bấm vào gan bàn tay của nó, tay kia vỗ
liên tục vào lồng ngực nó, cương khí theo đầu ngón tay của anh bắn ra, đứa bé nhất
thời òa khóc lớn.
Trương Huyền biết Nhược Diệp đang dùng ấn trừ tà, vội hỏi: "Là bị quỷ nhập thân à?"
Nhược Diệp không đáp, nhanh như chớp đặt ngón tay ngay giữa hai chân mày nó, lòng
bàn tay vừa vặn che đi hai mắt, rất nhanh tiếng khóc của đứa bé nhỏ dần, ngủ mất rồi.
"Về nhìn xem ai đem con đến đặt trước cửa nhà cậu." Nhược Diệp nhìn về phía
Giovanni, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị khó thấy, trong nhà Giovanni có camera quan
sát nên anh mới nói như vậy.
"Đồ rác rưởi này có lai lịch rất lớn à?" Giovanni hỏi lại.
Trên mặt mọi người đồng loạt xuất hiện sọc đen. Nhược Diệp gật đầu, cầm lấy giỏ mây
từ trong tay Hoắc Ly, trên người đứa bé này âm khí quá nặng, không thích hợp để gần
gũi với Hoắc Ly.
Thấy vẻ mặt Nhược Diệp nghiêm trọng, Giovanni xoay người chuẩn bị đưa bọn họ
sang nhà mình, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng la hét ầm ĩ, một giọng nam hô to:
"Chết tiệt, dám bắt em bé của ông đi, ông giết hết bọn bây!"
Ngay lập tức có tiếng người liên tục ngã xuống, đó chính là vệ sĩ Giovanni phân phó
canh cửa bên ngoài, cậu ta biến sắc, thấy cửa bị đạp mở, ngay tắp lự móc súng ra,
chỉa vào đối phương.
Kẻ xâm nhập thấy hung khí chỉa về phía mình, mắt phượng híp lại, gương tay một cái,
ánh sáng bạc bắn về phía cánh tay Giovanni, tay cậu ta run lên, suýt nữa làm rơi súng,
may mà Trương Huyền ra mặt kịp thời đánh văng tia cương khí.
Chàng trai bị phản kích lui về sau mấy bước, đợi đến lúc thấy rõ mọi người tròng phòng,
hơi thở vốn hung hãn liền biến mất, giơ tay lên với mọi người, mỉm cười: "Thì ra nhà
mọi người ở đây, đã lâu không gặp, có nhớ ta hay không?"
Im phăng phắc.
Mười giây sau, Trương Huyền bảo Hoắc Ly: "Gọi cho bệnh viện Thanh Sơn, hỏi bọn họ
có để sổng bệnh nhân ra ngoài hay không."
Hoắc Ly chưa kịp hành động chàng trai đã kêu lên: "Ai nói ta bị bệnh chứ? Các ngươi
thấy có bệnh nhân nào đẹp trai thế này không?"
Cả người mặc âu phục trắng, áo sơ mi trắng, giày da trắng, tóc nhuộm màu nâu dịu
nhẹ, mặt mày tuấn tú, có nét trưởng thành của một người đàn ông cùng nét tao nhã
của một cậu thiếu niên, anh ta đúng là rất xuất sắc, nhưng không nằm trong phạm vi
quen biết của mọi người.
"Không giống bệnh." Hoắc Ly nghi ngờ nhìn Trương Huyền, "Em thấy giống Bạch Vô
Thường hơn."
"Ta đây phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, sao mà giống quỷ được?" Chàng
trai mặc trắng nguyên con càng tức giận hơn, nhảy dựng lên gầm: "Các ngươi ăn chơi
mãi đi, mới có mấy tháng không gặp mà các ngươi đã quên mất ta, trả rượu trái cây lại
đây! Trả dược thảo cho ta! Trả lại toàn bộ vàng bạc châu báu cho ta!"
Hương thơm thoang thoảng của cây xương bồ vấn vít trong phòng khách quanh chàng
trai, vài giây im lặng, sau đó trong phòng vang lên tiếng thét đồng thanh: "Nho Chua!"(1)
(1): Ở Văn án Lạc để là "Nho Xanh" vì quen đọc của editor trước, nhưng sau đó không
thể chống lại bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế quá nặng nên đành sửa lại cho chính xác,
Lạc cũng đã sửa lại ở Văn án thành "Nho Chua".
"Không phải gia đây thì còn ai."