Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Chương 79

Trò chuyện đôi câu, Phùng Bỉnh Thành đưa Phó Nguyệt Kỳ đến chỗ những người khác

chào hỏi, Phùng Tình Tình không đi mà im lặng cùng Niếp Hành Phong đứng trong góc

phòng, Niếp Hành Phong hỏi: "Em không cần chào hỏi quan khách à?"

"Để ba em và Nguyệt Kỳ đối phó là được rồi, em lén ở lại chúc mừng anh và Trương

Huyền đó." Phùng Tình Tình lém lỉnh nháy mắt với anh mấy cái, "Em thấy các anh đeo

nhẫn rồi nha, anh Hành Phong, động tác lần này của anh nhanh thật đó."

"Lần này?" Niếp Hành Phong nhíu mày nhìn cô.

"Không có gì." Tự cảm thấy mình nói lỡ lời, Phùng Tình Tình lấy một ly rượu vang từ

một người phục vụ, lấy việc mời rượu để lấp liếm.

Niếp Hành Phong cũng không để ý, suy cho cùng anh cũng có một vấn đề muốn hỏi

Phùng Tình Tình: "Em và Phó Nguyệt Kỳ làm thế nào quen biết nhau?"

"Ông nội không nói cho anh biết à? Miệng ông nội kín thật." Phùng Tình Tình cưới nói:

"Là do lần trước em với ông nội đi Thái Lan thì gặp nhau. Bọn em giữa đường bị bể

bánh xe, vừa đúng lúc Nguyệt Kỳ đi qua, giúp bọn em, anh ấy nói tiếng Thái rất khá,

còn chỉ đường cho bọn em nữa, sau đó từ từ thân quen."

Tình Tình nói không sai, ý tứ của ông nội có hơi kín kẽ, bất quá nếu nói vậy, bọn họ

quen nhau âu cũng là cái duyên, tuy rằng mới biết nhau có nửa năm đã đính hôn có vẻ

hơi gấp gấp nhưng so với mình và Trương Huyền gặp nhau chưa bao lâu đã về một

nhà, Niếp Hành Phong cảm thấy mình không có tư cách nói người ta.

"Xin lỗi anh Hành Phong, bọn em gặp gỡ quen biết nhau mà không nói cho anh biết, đã

vậy còn đính hôn bất ngờ như thế."

Niếp Hành Phong đổ mồ hôi, từ sau khi anh biết Trương Huyền, cuộc sống căn bản

đều lấy Trương Huyền làm trung tâm mà quay quanh cậu, rất ít khi liên lạc với Phùng

Tình Tình, anh đương nhiên sẽ không trách Phùng Tình Tình không nói chuyện này cho

mình nghe, mà đơn thuần là lo lắng cho cô, dù sao Phùng Tình Tình thân thiết với anh

như em gái ruột vậy.

"Em thích anh ta sao?" Xem tiến triển của bọn họ, Niếp Hành Phong nghĩ đúng là đủ vi

diệu.

Phùng Tình Tình nhún vai, "Không ghét, bất quá chưa đến mức không phải anh ta thì

không được."

"Chỉ vậy thôi?"

"Đúng vậy, anh ta vẫn luôn theo đuổi em, người không tệ, gia thế cũng không tồi, cho

nên hẹn hò thôi."

Phó Nguyệt Kỳ tính tình ôn hòa, có thể bao dung rất nhiều tính xấu của cô, cho nên lúc

qua lại với Phùng Tình Tình không hề xảy ra mâu thuẫn, vốn có dự định qua lại đến khi

tốt nghiệp xong mới lo chuyện mai sau nhưng trước đó Phó Nguyệt Kỳ lại đột nhiên

đưa ra đề nghị kết hôn, phụ huynh hai nhà cũng không phản đối, chỉ có Phùng Tình

Tình nghĩ vậy là quá gấp gáp, cân nhắc hết lần này đến lần khác vẫn là lấy lí do xem

học hành bài vở làm trọng đổi từ kết hôn thành đính hôn, nhất là vì định suy tính lại một

chút nữa, hai là nghĩ thấy chuyện này quá đột ngột, đem cuộc đời sau này của mình

giao vào tay một người đàn ông chỉ mới quen biết nửa năm cô có chút không an lòng.

Niếp Hành Phong nhíu mi, nghĩ cuộc đính hôn này quả thật không phải là một quyết

định hay ho.

Tính Phùng Tình Tình anh rất rõ, nếu quả thật thích một người, học hành bài vở gì đó

căn bản không thành vấn đề, thế là nói: "Chung thân đại sự, phải suy nghĩ cho kỹ

càng."

Phùng Tình Tình nhìn Niếp Hành Phong, lát sau mới nói: "Anh Hành Phong, anh là

người đầu tiên cho em suy xét kỹ càng đó."

Bà Phó mất sớm, cha của Phó Nguyệt Kỳ thấy con trai đã quá ba mươi, đương nhiên hi

vọng hôn sự càng nhanh càng tốt, Phùng Bỉnh Thành cũng mong con gái kết hôn sớm

một chút, không nghe con cái giãi bày nỗi lòng, Phùng Tình Tình vốn là rất buồn rầu vì

chuyện đính hôn, bây giờ nghe Niếp Hành Phong nói, tâm tình đã khá lên nhiều: "Thật

ra em cũng đã suy nghĩ chuyện này rất lâu, ba đã lớn tuổi rồi, em không muốn ông bận

tâm về mình, hơn nữa con người Nguyệt Kỳ cũng không tồi, tình cảm có thể từ từ bồi

dưỡng mà, trên đời có rất nhiều chuyện không phải mình muốn thế nào thì nó sẽ thế

ấy."

"Người ta không thể chỉ sống vì chính mình nhưng cũng không thể hoàn toàn sống vì

người khác." Niếp Hành Phong rất nghiêm túc nói.

Phùng Tình Tình lại cười: "Nào có đơn giản như anh nói, như là việc em hi vọng bạn

trai là thanh mai trúc mã của mình, là người đàn ông mà em ngưỡng mộ, thế nhưng lực

bất tòng tâm, bởi vì em chưa từng theo kịp anh ấy, mãi đến khi em vào đại học, lúc

nghĩ rằng mình có hi vọng thì người đó lại đi Italia, vừa đi hai năm, chờ đến khi người

đó trở về thì bên cạnh đã có người khác.

Niếp Hành Phong kinh nhạc nhìn Phùng Tình Tình. Anh tuy rằng cùng Tình Tình lớn lên

từ nhỏ, nhưng với anh Phùng Tình Tình chỉ như em gái thôi, anh thậm chí từng cho

rằng Phùng Tình Tình rất xứng đôi với Niếp Duệ Đình, đến tận bây giờ cũng không biết

Phùng Tình Tình ôm tâm tư như vậy với anh, bởi quá sức giật mình, mấy câu sau

Phùng Tình Tình nói gì anh cũng quên sạch.

Phùng Tình Tình thoắt cái cười rộ lên: "Được một mỹ nữ như em sùng bái từ nhỏ

không được sao? Anh mắc gì giật mình ghê thế?"

"Không phải, anh chỉ là..."

"Thật ra em cũng có cân nhắc đến Niếp Duệ Đình đó." Giống như nhìn thấu suy nghĩ

của Niếp Hành Phong, Phùng Tình Tình nói: "Tuy rằng tên đó rất phong lưu, nhưng

bụng dạ rất tốt, biết đảm đương những chuyện quan trọng - anh xem này, đây chính là

chỗ tốt của thanh mai trúc mã đó, ưu khuyết gì biết hết, bất quá tên kia lại không vui."

Niếp Hành Phong nhìn theo hướng ngón tay của Phùng Tình Tình, liền thấy em trai

ngốc nghếch của mình đang rất thích chí bám theo mấy phu nhân cao tuổi tán dóc, anh

vốn đang thấy kỳ quái Niếp Duệ Đình thế nào lại đổi tính không cưa mỹ nữ, nhưng lập

tức liền phát hiện ra bên cạnh cậu có một người đàn ông vận áo đen, là Nhan Khai.

Nhan Khai thật hiếm thấy dùng hình dáng con người xuất hiện, đồng thời có vẻ không

để ý chút nào rằng hôm nay là tiệc mừng, trước sau như một đen từ đầu đến chân, hơn

nữa mái tóc dài đen tuyền kia, tạo nên một bức tượng điêu khắc đẹp trai lạnh lùng,

Niếp Hành Phong cười, có anh ta ở bên, em trai của anh quả thật không dám xáp lại

gần mỹ nữ.

Anh ho khan một chút, lấp liếm: "Người đó là vệ sĩ của Niếp Duệ Đình."

"Thôi đi, vệ sĩ có thể khiến Niếp Duệ Đình nghe lời vậy sao? Em cũng không phải mới

biết cậu ta ngày một ngày hai." Phùng Tình Tình cười nói: "Thật ra em rất tò mò, trước

đây người yêu của cậu ta không phải hành nghề sát thủ chứ? Cả người toàn sát khí."

"Không phải đâu." Nhưng so ra còn kinh khủng hơn sát thủ.

Phùng Tình Tình nhún vai: "Anh thấy chưa, ý trung nhân của em toàn bị người khác hớt

tay trên, cho nên chỉ có thể cố mà tìm một người khác, nhưng mà nếu như anh Hành

Phong đồng ý lời tỏ tình của em, em lập tức hủy đám cưới liền, giống như phim truyền

hình lúc tám giờ ý, có muốn thử một chút không?"

Niếp Hành Phong không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười

ranh mãnh trên mặt Phùng Tình Tình thì biết cô đang đùa thôi, mình thế mà lại bị một

cô gái nhỏ đùa giỡn.

"Nha đầu này." Anh rất bất đắc dĩ nói.

Phùng Tình Tình chuyển ánh mắt lên người Phó Nguyệt Kỳ đang cách đó không xa,

Phó Nguyệt Kỳ đang tán gẫu cùng La Phong, bởi La Phong là người thiết kế nhẫn cưới

cho bọn họ, còn là nhân vật nổi tiếng có địa vị xã hội, cho nên Phùng Bỉnh Thành cũng

mời anh ta.

Hai người không biết đang nói chuyện gì, vẻ mặt Phó Nguyệt Kỳ nhìn qua không còn

ôn hòa như bình thường, sống chung hơn nửa năm, Phùng Tình Tình có hiểu biết nhất

định về Phó Nguyệt Kỳ, tính tình anh ta bình thản, rất ít khi lộ ra vẻ mặt căng thẳng như

bây giờ, tuy rằng thoạt nhìn rất có hương vị của đàn ông, nhưng Phùng Tình Tình cảm

thấy mình không thích dù chỉ một chút cái hương vị đàn ông này.

Đôi bên cách nhau không xa, Niếp Hành Phong nhìn thấy đôi mắt xanh của Phó Nguyệt

Kỳ, giật mình, hỏi Phùng Tình Tình: "Mắt của Phó tiên sinh cũng là màu xanh nhạt à?"

"Đeo kính sát tròng đó, nhưng mà khác xa mặt bằng chung của mấy loại bán đại trà

trong thành phố, được chế tạo đặc biệt, rất khó nhìn ra. Anh ta cận rất nặng, mang kính

gọng và kính sát tròng luân phiên nhau, gần đây lại say mê kính có màu, nhất là màu

xanh nhạt, nhưng em nghĩ không màu tốt hơn, cũng không được như đôi mắt xanh biếc

trời sinh của Trương Huyền, còn có thể đổi màu tùy lúc, đó mới gọi là đẹp chứ."

Nói đến Trương Huyền, Niếp Hành Phong lúc này mới nhớ tới tiểu thần côn đó không

biết đã chạy đi đâu, nhìn xung quanh, phát hiện ra cậu đang lựa đồ ăn cùng Hoắc Ly,

tay Hoắc Ly còn cầm một cái túi lớn, khỏi nói cũng biết, đó là túi pháp thuật bảo bối lấy

được từ chỗ Nghệ, dùng ở chỗ này là quá phù hợp.

Về Phần Nhược Diệp, Niếp Hành Phong không thấy được anh, tính tình Nhược Diệp

hướng nội, từ trước đến nay đã xảy ra nhiều trường hợp không thể thích ứng như thế,

Niếp Hành Phong hơi không yên lòng, đang định đi tìm anh, chỉ thấy có một người

bước đến chỗ Phó Nguyệt Kỳ và La Phong mỉm cười bắt chuyện, là Giovanni. Ba người

nói chuyện một lúc, Phó Nguyệt Kỳ bị Phùng Bỉnh Thành gọi đi, chỉ còn lại Giovanni nói

chuyện phiếm cùng La Phong, xem ra hai người đã sớm biết nhau.

Giovanni rất nhanh cũng thấy được Niếp Hành Phong, sau khi mỉm cười gật đầu với

cậu ta, Niếp Hành Phong nói với Phùng Tình Tình: "Anh đi đây một lúc."

Niếp Hành Phong đi tới, ba người chào hỏi linh tinh, ánh mắt Giovanni chẳng biết vô

tình hay cố ý lướt qua nhẫn trên tay Niếp Hành Phong nói: "Niếp, sức quyến rũ của anh

thật là ghê gớm, cô dâu mới chỉ lo tâm sự với anh mãi đến quên cả tiếp đãi khách khứa,

coi chừng sư phụ tôi ghen."

Tiểu thần côn sẽ không dễ dàng giận như vậy đâu, hơn nữa... Niếp Hành Phong rất bất

đắc dĩ nghĩ, đối với Trương Huyền mà nói, hiện giờ sức hấp dẫn của mình e là còn

chẳng bằng một con vịt quay.

"Cậu biết La tiên sinh sao?" Anh tránh nặng tìm nhẹ hỏi.

"La tiên sinh từng thiết kế vài tác phẩm cho gia tộc Borgia." Trả lời không phải là

Giovanni, mà là Ngao Kiếm. Hắn chẳng biết từ lúc nào đã lướt đến bên cạnh, mỉm cười

gật đầu với mọi người.

Lạc Dương không đến, đi theo Ngao Kiếm là Neil, Niếp Hành Phong trò chuyện vài câu

với hắn, hỏi: "Bác sĩ Lạc không tới sao?"

"Cậu ấy không khỏe, ở nhà nghỉ ngơi rồi." Ánh mắt Ngao Kiếm đảo qua mọi người, cuối

cùng mới mỉm cười nói với Giovanni: "Chú trở về nhanh thật, xem ra chú thích bên này

lắm."

"Tốt mà." Giovanni thờ ơ nói: "Chỗ nào kiếm được tiền là tôi thích hết."

"Xem ra chú muốn tranh việc làm ăn bên này với anh."

"Anh không phải đang gián tiếp nói rằng anh sợ đấy chứ?"

"Không, cưng à, từ "sợ" này không bao giờ xuất hiện trong từ điển của gia tộc Borgia

chúng ta, hơn nữa từ trước đến giờ, tôi chẳng hề để trong lòng."

Trái ngược với người gây sự là Giovanni, Ngao Kiếm có vẻ ung dung hơn nhiều, Niếp

Hành Phong ngoảnh mặt làm ngơ, nhớ tới những việc trải quay ở Italia, đột nhiên cảm

thấy đối với Ngao Kiếm mà nói, điều hắn muốn nhất không phải tiền, dã tâm của hắn

đặt ở chỗ lớn hơn nhiều kìa.

Cảm giác được sự giương cung bạt kiếm từ cuộc trò chuyện của hai anh em họ này, La

Phong kiếm cớ rời đi, Ngao Kiếm nói với Niếp Hành Phong: "Tôi vẫn chưa cám ơn cậu

đã chăm sóc Giovanni, tôi có hân hạnh được mời cậu ăn tối vào một ngày không xa

không?"

"Không cần cảm ơn, đó là việc chúng tôi phải làm." Niếp Hành Phong thản nhiên nói:

"Trương Huyền làm thiên sư vẫn có đạo đức nghề nghiệp, nhận tiền rồi, cậu ấy đương

nhiên sẽ cố gắng làm tốt."

"Xem ra các cậu sống không tồi." Mắt bạc của Ngao Kiếm xẹt qua chiếc nhẫn của Niếp

Hành Phong, khóe môi hơi nhếch lên, dưới ánh đèn, tạo cho Niếp Hành Phong một loại

ảo giác quỷ, "Bất quá có câu nói vui quá hóa buồn, Hành Phong, tôi thấy sắc mặt cậu

không tốt lắm, phải cẩn thận nha."

Ngao Kiếm bỏ lại một câu ý tứ hàm súc không rõ là gì rồi xoay người rời đi, hai chữ

"cẩn thận" này lại khuấy đảo tâm sự của Niếp Hành Phong, anh đương nhiên không

cho rằng tin nhắn đó là của Ngao Kiếm gửi cho anh, nhưng anh không tự chủ được nó

gợi cho anh một loại liên tưởng rằng chúng có nét mơ hồ giống nhau.

"Niếp, anh giống như có tâm sự." Giovanni dò hỏi, ở bên cạnh cười tủm tỉm hỏi: "Không

biết có phải là chứng sợ hãi trước khi cưới hay không?"

Niếp Hành Phong trừng mắt liếc cậu ta, "Tôi không nghĩ cậu sẽ đến."

Giovanni nhún vai, rút ra một điếu xì gà, chậm rãi vừa hút vừa nói: "Đêm nay những

người đến dự tiệc đều là tai to mặt lớn, tôi phải tạo dựng chỗ đứng ở đây, đương nhiên

muốn tận dụng cơ hội này tạo quan hệ tốt với tất cả mọi người."

So với mấy tháng trước, Giovanni bây giờ có thêm một phần chín chắn, nhiệt tình hăm

hở khéo léo ẩn sau sự lãnh tĩnh, gương mặt hơi gầy, xem ra con đường này cũng

chẳng dễ đi, Niếp Hành Phong nói: "Đừng liều mạng quá, làm ăn thì từ từ mà tiến."

"Tôi biết Niếp quan tâm tôi nhất mà."

Giovanni nở nụ cười, cái tay làm càn đưa lên gò má của Niếp Hành Phong, Niếp Hành

Phong mặt tối sầm, đúng lúc tránh khỏi, nói: "Cái mạng này của cậu là do Trương

Huyền cứu, tôi chỉ là không muốn để cậu ấy uổng phí một phen khổ cực."

Giovanni bình tĩnh lại, hút xì gà, lát sau hỏi: "Nếu không có anh, sư phụ có cứu tôi

không?"

"Không."

Giovanni khôi phục lại nụ cười: "Cho nên mới nói thật là người cứu tôi chính là anh,

anh nghĩ ra muốn tôi báo đáp thế nào chưa? Tùy ý ra điều kiện gì cũng được."

Niếp Hành Phong nhìn Giovanni, anh thật cũng chả hiểu nổi con người Giovanni, cũng

không biết trong lời cậu ta nói có bao nhiêu là thật lòng, có thể là một câu cũng không

phải, bởi vì trên khuôn mặt tươi cười đó không thể thấy được một chút tình cảm,

Giovanni và Ngao Kiếm không hổ là anh em họ, mỗi bước đi đều tiềm ẩn toan tính, về

phần rốt cuộc là toan tính gì thì chỉ có bọn họ mới biết được.

Quả nhiên, khuôn mặt tươi cười của Giovanni rất nhanh đã hạ xuống, xáp đến gần hơn,

thì thầm hỏi: "Anh quen Phó Nguyệt Kỳ sao?"

Niếp Hành Phong lắc đầu, "Sao vậy?"

"Người này cho tôi một cảm giác rất kỳ quái." Thật ra nhiều hơn nữa chính là chán ghét,

thậm chí cảm giác khi đứng cạnh anh ta giống như một gánh nặng rất lớn, nhất là đôi

mắt xanh đó, bên trong tỏa ra tia sáng khiến cậu ta theo bản năng lảng tránh, nhưng

đến cùng thì đang sợ cái gì cậu ta cũng không giải thích được.

"Vậy tránh xa anh ta một chút." Niếp Hành Phong suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Hôm nay đi

dự tiệc cậu không đưa vệ sĩ theo à?"

"Dự tiệc cưới mà mang theo vệ sĩ thực sự không hay, nhưng mà bên cạnh tôi còn có

một người lợi hại hơn cả vệ sĩ."

Giovanni ngó nghiêng, không thấy được Ngụy Chính Nghĩa nhưng có một cảm giác

rằng Ngụy Chính Nghĩa đang đứng ở một nơi nào đó nhìn mình, đây là sự ăn ý của sư

huynh đệ sinh ra từ quá trình rèn giũa trường kỳ.

Hai người ở nơi công cộng tuyệt đối y hệt như người xa lạ, nhất là bởi vì lập trường

không giống nhau, một điều nữa là không hề hé lộ ra cơ hội cho đối thủ chớp được, thế

nhưng Ngụy Chính Nghĩa tuyệt đối sẽ bảo vệ cậu ta, vị thanh tra mới nhận chức này so

với những vệ sĩ kia đáng tin hơn nhiều.

Niếp Hành Phong không biết có phải mình bị ảo giác hay không, lúc Giovanni nói ra

những lời này, ánh mắt dịu xuống, không có vẻ chống đối và bất cần như bình thường.

"Sư phụ đâu? Cậu ấy được săn đón dữ lắm, Niếp, anh phải coi chừng nha."

Đề tài của Giovanni xoay chuyển quá nhanh, Niếp Hành Phong rất muốn quy kết cho

nguyên nhân rằng vì cậu ta vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu được quy luật của tiếng

Trung.

Nhưng mà ngữ điệu mang theo chút lẳng lơ của phong cách nước ngoài thành công

tác động đến anh, Niếp Hành Phong theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy Trương

Huyền đang cào cấu cái bàn để bánh ngọt, vừa ăn vừa tán dóc với một vị mỹ nữ, thấy

Niếp Hành Phong chú ý tới mình, Trương Huyền vẫy vẫy tay với ánh, coi như là chào

hỏi.

"Kỳ lạ thật, Niếp lão gia hôm nay không đến, tôi còn định nhân cơ hội đêm nay nhờ anh

giới thiệu giúp." Giovanni cũng nhìn xung quanh theo Niếp Hành Phong.

Niếp Hành Phong nhìn Giovanni, đôi mi thanh tú của cậu ta hơi nhướn lên, "Niếp lão

gia thế nhưng lại là sếp sòng trong giới thương nhân, tôi đến mới vừa, đương nhiên là

muốn tạo quan hệ tốt với ông, đáng tiếc cả hai lần đều ăn phải canh bế môn, ông cụ

hình như không muốn gặp tôi cho lắm."

(1) Ăn canh bế môn: Một cách nói thể hiện mình bị người khác đóng cửa không thèm

tiếp.

Đúng là tự mình biết mình, ông nội đương nhiên sẽ không qua lại với gia tộc Borgia có

tên trong bảng xếp hạng xã hội đen, tưởng tượng dáng vẻ Giovanni bị sập cửa vào mặt,

Niếp Hành Phong nhịn cười sửa lại: "Là mới vừa đến."

Bất quá lấy mối giao tình giữa hai nhà Niếp Phùng, ông nội đêm nay không đến dự quả

thật rất kỳ lạ, Niếp Hành Phong hơi không yên lòng, lấy điện thoại ra, định gọi cho ông

nội, ai ngờ Nhược Diệp bước vội đến, sắc mặt hình như rất lo lắng. Nhược Diệp luôn

luôn điềm đạm lãnh tĩnh, Niếp Hành Phong cảm thấy không hay, bàn tay vốn đang bấm

điện thoại buông xuống.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi thấy sư phụ." Trên mặt Nhược Diệp lộ ra vẻ kích động hiếm thấy, hạ giọng vội

vàng nói.

Niếp Hành Phong ngẩn người: "Anh chắc chứ?"

Nhược Diệp hơi do dự một chút, hiển nhiên không dám khẳng định: "Nghệ đã giúp tôi

đuổi theo, nếu như đúng là sư phụ, khi thấy Nghệ sẽ gọi hắn đến."

Nhược Diệp vừa nãy đột nhiên cảm giác được, ngự quỷ sư đều có linh lực mãnh liệt,

anh cảm thấy được hơi thở thuộc về đồng loại, đồng thời cũng hết sức quen thuộc, vì

vậy lập tức lần theo hơi thở đó mà đuổi theo, trong đám đông dường như ẩn hiện bóng

dáng của Mộc Thanh Phong, đáng tiếc quá nhiều người, đợi anh đến nơi thì Mộc

Thanh Phong đã không thấy đâu, may là Nghệ bay sang trước anh một chút, thế là anh

bèn quay lại bàn bạc với Niếp Hành Phong.

"Tôi nghĩ nếu quả thật là Mộc lão tiên sinh, ông ấy không đến gặp anh nhất định là có lý

do của ông ấy." Nghe Nhược Diệp kể xong, Niếp Hành Phong trầm ngâm nói.

Nhược Diệp gật đầu, nếu như người nọ thực sự là sư phụ, người nọ ắt hẳn cảm giác

được mình đang ở đây, nếu sư phụ không lộ mắt, chắc chắn là có nguyên nhân của

người, nhưng mà tuy rằng anh hiểu rõ đạo lý này song vẫn hơi bàng hoàng.

Nghệ rất nhanh đã bay về, nhìn dáng vẻ ủ rũ của nó thì biết đã mất dấu.

"Ông già đó đi nhanh dễ sợ, ta đuổi mãi đuổi mãi mà không đuổi kịp, giống như là bay

đường nào cũng không ra được, chờ tới lúc ta thoát khỏi đó thì đã không thấy ổng đâu

nữa."

"Đó là thuật huyễn giới sở trường của sư phụ."

"Mắt của lão tiên sinh chẳng phải là không nhìn thấy đó ư? Làm sao có thể di chuyển

nhanh như thế ở chỗ đông người? Còn có thể cắt đuôi dơi mén nữa?" Trương Huyền

hỏi. Cậu đang cùng mỹ nữ tán dóc song ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Niếp Hành

Phong, thấy dáng vẻ của Nhược Diệp thì biết không ổn, lập tức chạy đến.

"Sư phụ có năng lực khôi phục thị lực tạm thời, nhưng vô cùng hao tâm tổn sức, cho

nên trừ khi bất đắc dĩ, người sẽ không dùng đến."

"Nếu không chúng ta lại đi tìm đi?" Nghệ đề nghị.

Nhược Diệp suy nghĩ một hồi, lắc đầu từ bỏ, nếu sư phụ muốn giấu hành tung, bọn họ

đi tìm chỉ mang đến phiền phức cho sư phụ mà thôi, chí ít hiện tại đã biết được sư phụ

không có việc gì, Nhược Diệp nghĩ đối với mình mà nói, làm sáng tỏ được điểm này

cũng đã là tin tốt nhất rồi.

Niếp Hành Phong vỗ vai anh ta, thoải mái: "Đừng lo lắng, ngày mai tôi nhờ quản lí

khách sạn giúp kiểm tra."

Anh rất thân quen với nhân viên quản lí cấp cao của khách sạn, nhờ bọn họ giúp mở

camera quan sát ra xác định một chút rất đơn giản, Nhược Diệp nói cám ơn, Trương

Huyền vốn định bói một quẻ tìm người, điện thoại lại reo lên, là Tiểu Bạch gọi.

Trương Huyền sau khi nhận cuộc gọi, sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nói với Niếp Hành

Phong: "Ở nhà có chuyện, Tiểu Bạch bảo chúng ta lập tức quay về."

Niếp Hành Phong có dự cảm xấu, Tiểu Bạch không phải là người hay hoảng sợ, điện

thoại khẩn của nó nhất định là có nguyên nhân, thế là anh chào từ biệt Phùng Bỉnh

Thành.

Nghe nói anh có việc, Phùng Bỉnh Thành không cản, chỉ nhờ anh chuyển lời hỏi thăm

đến Niếp Dực, còn nói chờ cơ thể của Niếp Dực khỏe hơn một chút sẽ đến thăm, lúc

này Niếp Hành Phong mới biết ông nội bị bệnh, cho nên không đến dự tiệc đính hôn.

Mọi người rời khỏi hội trường, Giovanni thấy buồn chán, cũng đi theo ra ngoài. Cậu ta

lái xe, móc điện thoại ra bấm số gọi, nói: "A lô."(2)

『Anh gọi một tiếng sư huynh sẽ chết sao!』Ngụy Chính Nghĩa ở đầu dây bên kia

mắng.

Giọng chói đến mức Giovanni phải cau mày, nhích điện thoại ra xa, hỏi vặn lại: "Làm

sao bây giờ, chả lẽ lúc mọi người gọi điện đều đổi cách chào hỏi thành "sư huynh" à?"

(2) Cách "A lô" của người Trung là dùng chữ "Này", phát âm là [wèi], và như chương

trước mình đã nói "Ngụy" cũng phát âm là [wèi]. Khổ ghê, ta nói tui mất hết năm phút

mới hiểu được câu này Giovanni giỡn cái gì.

Ngụy Chính Nghĩa bị chặn họng, cả giận: 『Anh đến đây cũng lâu rồi ha, cái khác

không học lại đi học người ra rèn miệng lưỡi sắc bén. Chuyện gì đấy?』

"Đừng rời khỏi buổi tiệc, giúp tôi theo dõi Phó Nguyệt Kỳ, thuận tiện điều tra lai lịch của

anh ta một chút."

『Cậu lên chức cảnh sát hồi nào vậy?』

Câu này Giovanni không hiểu, "Tôi không có."

『Tôi không lăn lộn trong giới xã hội đen, lúc nào đến phiên anh giao nhiệm vụ cho tôi

vậy? Sư đệ!』

Giovanni lúc này mới phản ứng kịp, không nói hai lời, cúp điện thoại. Rất nhanh,

chuông lại reo, Giovanni chỉ lướt sơ qua không nghe máy, tiếng chuông vang cả một

buổi rồi thì yên tĩnh, chỉ một lát sau có một tin nhắn được gửi đến, Giovanni mở ra,

nguyên một tràng mắng mỏ phía trước bị cậu ta trực tiếp lược bỏ, chỉ nhìn đúng một

câu sau cùng - chờ tin tức của tôi.

Giovanni một tay lái xe, tay còn lại cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn, gõ một cái tin cảm

ơn, nghĩ một hồi lại xóa đi, ném điện thoại qua một bên.

Niếp Hành Phong trên đường về có gọi điện hỏi thăm bệnh tình của Niếp Dực, nghe

giọng nói vang dội của ông nội, trái tim của anh mới bình tĩnh lại, không chú ý đến sự lo

lắng của Niếp Hành Phong, Niếp Dực thuận miệng nói: "Ông rất khỏe, nhưng mà có

việc muốn làm nên mới kiếm cớ từ chối Bỉnh Thành."

"Ông nội." Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ, con xin ông kiếm cớ gì thì kiếm chứ đừng

nói cơ thể không khỏe, làm cho con lo lắng, "Rốt cuộc là chuyện gì ạ?" Quan trọng đến

mức nào mà ông từ chối dự tiệc đính hôn của con gái nhà thế giao.

"Thằng bé này, trên đời có một khái niệm gọi là riêng tư cá nhân đó, cho nên ông có

quyền giữ yên lặng."

Ông cụ rất hài hước đánh thái cực với anh, Niếp Hành Phong hết chỗ nói, sau khi cúp

máy, trừng Trương Huyền một cái, "Em làm hư ông nội rồi."

Trương Huyền ngay lập tức hai mắt long lanh, sờ cằm, cảm thấy tràn đầy hứng thú với

"riêng tư cá nhân" của ông nội.

Trở về biệt thự, mọi người vừa vào cửa đã giật nảy. Hai phòng khách chính phụ dưới

lầu giống như mới trải qua một cơn bão, bừa bãi lộn xộn, sô pha bàn ghế lung tung dồn

lại một cùng, tường thủy tinh của phòng khách lớn bị đập bể, mảnh vỡ rơi đầy đất, dưới

ánh đèn lóe lên ánh sáng.

Nho Chua biến trở về nguyên hình, một con hồ ly màu bạc co người lại thành một cục

tròn vo nép vào tay vịn sô pha, há mỏ khó nhọc thở; Tiểu Mãn ngồi tựa ngay bên cạnh

nó, hình như cũng bị làm cho khiếp sợ, hai tay bắt vào nhau, mắt mở to nhìn mọi người;

Hamburger càng kỳ quái hơn, đầu kẹt dưới gầm sô pha, có thể miễn cưỡng thấy được

cái đuôi xanh biếc.

Ngoại trừ bọn ho, còn có một đứa bé đang ngồi trên sô pha, trên người mặc trường

sam tao nhã, đứa bé nho nhỏ, mái tóc dài, áo trắng thắt đai ngọc, như một hiệp khách

thu nhỏ bước ra từ trong kịch cổ trang, trong tay còn nắm chặt một thanh bảo kiếm nhỏ

bằng bạch ngọc (Lạc thật khao khát nhét vào thêm chữ "Đường" OTL Bạch Ngọc

Đường), dáng vẻ nhìn qua còn không lớn bằng Hoắc Ly, không chênh lệch nhiều so với

Tiểu Mãn, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, thế mà quanh người lại lộ ra khí tức lạnh lẽo

tối tăm.

"Xảy ra chiến tranh thế giới lần thứ ba sao? Tiểu Bạch đâu?"

Sau một hồi ngơ ngẩn, Hoắc Ly là người đầu tiên phản ứng kịp, chạy tới nhìn quanh.

Mọi người đều ở đây, bao gồm cả đứa bé mặc áo trắng và đứa bé đang ngủ phía sau

Nho Chua, nhưng vẫn là không tìm thấy Tiểu Bạch.

Nghe xong câu hỏi của nó, mọi người đều lắc đầu cùng một lúc, Nho Chua cảm thấy bộ

dáng này khiến cho hình tượng bị sụp đổ, vẫy đuôi, biến trở về dáng vẻ thanh niên nho

nhã, đáng tiếc một bên mắt bầm đen, khóe môi tím bầm, tóc cũng bù xù như tổ chim,

khiến cho độ tao nhã tuột xuống không phanh, thấy mọi người buồn cười, nó rất không

vui, lầm bầm: "Thì ta đã nói ghét hình dáng người còn gì, lăn qua lăn lại một chút đã

không chịu nổi."

Hoắc Ly thấy bộ dạng nó thành ra thế kia cũng muốn cười, bất quá nhớ tới Tiểu Bạch,

vội gào to: "Có người bắt Tiểu Bạch đi rồi ư?"

"Tiểu Bạch ở đâu đây thôi mà." Tiểu Mãn nhìn căn phòng như bãi chiến trường, rất kỳ

quái nói.

"Đâu?"

Hamburger đã lấy được đầu ra khỏi gầm sô pha, nghe nói thế, nó cùng Nho Chua và

Tiểu Mãn, cả ba đồng thời quay đầu nhìn đứa bé mặc áo trắng.

Trương Huyền nháy mắt mấy cái, đột nhiên cảm thấy gương mặt này cực kỳ giống một

người, cậu kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, Niếp Hành Phong đã nhận ra, trên mặt lộ

ra một nụ cười.

Bị mọi người nhìn chòng chọc, đứa bé mặc áo trắng hơi xấu hổ, giả vờ già dặn ho khan

một tiếng, hỏi Hoắc Ly: "Ngươi cho rằng có kẻ nhàm chán đến độ đi dụ dỗ một con mèo

sao?"

"Sao lại không? Tiểu Bạch lợi hại thế cơ mà..."

Hoắc Ly thuận miệng trả lời, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhìn đứa bé kia, há to mồm,

không dám chắc khẽ gọi: "Tiểu...Bạch?"

"Tiểu Bạch vừa rồi rất giỏi, mấy kẻ xấu kia hầu như đều do một mình cậu ấy đánh cho

chạy thục mạng." Tiểu Mãn rất sùng bái báo cáo, nhìn nhìn khuôn mặt đen thui của Nho

Chua, lập tức bổ sung thêm một câu: "Nho Chua cũng rất lợi hại, đã bảo vệ được em

với em bé đó nha."

Thế là con hương hồ cao ngạo hất mặt lên, nhưng nó rất nhanh đã buồn rầu phát hiện

căn bản không ai chú ý đến nó, ánh mắt mọi người đều say sưa tập trung lên người

Tiểu Bạch, vẻ mặt không thể tin được.

Trên khuôn mặt đầy thu hút của Tiểu Bạch thoáng lộ ra nét thanh nhã thuộc về Ngự

Bạch Phong, nhưng mà phần tuấn nhã lạnh lùng nghiêm nghị ấy gắn trên cái bản mặt

nho nhỏ non choẹt lại chỉ làm người ta cảm thấy buồn cười. Vô cùng đáng yêu giống

như Tiểu Mãn nhưng mà không ai dám bước ra bóp mặt nó như bóp mặt tiểu Mãn, chỉ

vì mọi người ai cũng nhìn ra, vị này mặc dù bề ngoài thu hút nhưng tính tình tuyệt đối

không thu hút tí nào.

"Khụ khụ, Tiểu Bạch à, ngươi làm thế nào mà biến thành nhỏ xíu như vậy? Thân thể

mèo đâu? Phải giữ thật kỹ, lúc ngươi hồi hồn thì phải dùng đến nó đó."

Hoắc Ly tìm xung quanh cả buổi cũng không tìm được thân thể của mèo nhỏ, nó gấp

gáp chạy tới xoa gò má của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch so với nó lùn hơn hẳn một cái đầu,

làm nó không thích nghi được.

Bàn tay mèo đẩy tiểu hồ ly ra, hai tay Tiểu Bạch chắp sau lưng, muốn toát ra khí thế

thiên thần của Ngự Bạch Phong, bất quá nghĩ kỹ lại thì đúng là không thể, thế nên xìu

xuống, thấy mọi người còn rất tò mò nhìn nó đợi nghe chuyện, nó tức giận nói: "Không

thể tìm thấy thân thể mèo đâu, lần này ta biến thân, không phải xuất linh thể ra."

Cho nên mới phải chịu cảnh bé hạt tiêu như này đây, ngẫm thấy đời quá đáng buồn.

Từ sau khi ra quyết định từ bỏ việc luân hồi, Tiểu Bạch đã bắt đầu chăm chỉ tu luyện

pháp thuật. Nó là thiên thần chuyển thế, ngộ tính và lính khí không biết cao hơn gấp

bao nhiêu lần Hoắc Ly, trước đây mới dùng thân thể mèo tùy tiện luyện một chút đã

vượt xa Hoắc Ly, huống chi bây giờ là cố gắng nghiên cứu.

Nó đầu tiên luyện phép biến thân trước, mỗi lần xuất hồn thật là quá hao tâm tổn sức,

hơn nữa không thể tùy ý khống chế linh lực, thân thể mèo nó tá túc tùy lúc có khả năng

bị người ta tiêu hủy, tương đối mà nói, biến thân còn đơn giản hơn, chỉ là nó hiện tại

pháp lực quá yếu, chỉ có thể biến thành hình dáng giống như Tiểu Mãn, nếu muốn chân

chính tu hành được đến level có thể biến về dáng dấp trước kia của Ngự Bạch Phong,

không tốn ba tới năm thì không thành công. Vốn là Tiểu Bạch cũng không muốn khoe

thuật biến thân ra trước mặt mọi người nhanh như thế, nhưng tình huống vừa rồi thật là

hiểm nghèo, nó chỉ có thể làm vậy.

" Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Niếp Hành Phong hỏi.

Bé con tỉnh, cảm nhận được bầu không khí u ám xung quanh, miệng mếu máo muốn

khóc, Nho Chua vội vàng ôm nó lên dỗ dành, Tiểu Bạch nhặt dưới đất lên một mẩu giấy

vụn, đưa cho Trương Huyền.

Mảnh giấy trắng không lành lặn, nhưng có thể nhìn ra dáng vẻ trước đó của nó chính là

một người giấy, một vài chỗ còn dính màu đỏ, Trương Huyền cực kỳ quen thuộc cái

này, trong vụ quan tài lần trước cậu từng bị những người giấy bị âm hồn bám vào gây

thương tích, loại thuật ngự quỷ này được xem là tà thuật bàng môn tả đạo, lúc đó cậu

còn tưởng rằng là do bọn người Nhược Diệp làm.

"Mọi người đi rồi đứa bé tự dưng khóc quá trời, lòng ta cũng bắt đầu hốt hoảng, giống

như sắp có chuyện gì xảy ra, lát sau, tiểu quỷ xuất hiện, dốc hết cả vốn gốc, một lần

tung ra đến mấy tên." Tiểu Bạch cười lạnh vô cùng quyến rũ, bất quá dáng vẻ trẻ con

đó bỗng hóa thành thiên thần ngoan lệ, đáng yêu đến mức người ta muốn chạy đến

bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, không ai

dám làm thật.

Mười mấy âm hồn thức thần đột nhiên xông vào, ra tay giết người, Tiểu Mãn căn bản là

không thể trông cậy được, pháp lực của Hamburger cũng bị khống chế, tự bảo vệ thì

dư sức nhưng tấn công thì lại không đủ, chỉ có pháp lực của Nho Chua và Tiểu Bạch

thì có hi vọng, nhưng đối thủ sau khi xông vào thì cứ nhằm vào đứa bé mà tấn công,

Nho Chua chỉ có thể phân tâm che chở không để người ta cướp đứa bé đi, cho nên

việc đối phó âm hồn toàn bộ đặt lên vai Tiểu Bạch.

May mà tuy rằng công lực của Tiểu Bạch rất yếu nhưng cương khí thuộc về thiên thần

ở một mức độ nào đó vẫn có thể làm âm hồn phải khiếp sợ, miễn cưỡng đánh ngang

tay, có thể là người dùng thuật ngự quỷ kia nhìn ra rằng không thể xơ múi được gì, sau

khi chém giết một trận cho đã tay liền điều khiển thức thần rút lui, mà khung cảnh bọn

Niếp Hành Phong thấy được lúc này chính là bãi chiến trường của cuộc chiến đấu kịch

liệt để lại.

"Tiểu Bạch thật giỏi!"

Hoắc Ly nghe Tiểu Bạch kể xong, nhìn nó bằng ánh mắt rất sùng bái, chạy đến định ôm,

một thanh kiếm nhỏ bằng bạch ngọc chắn ngang giữa hai người, Tiểu Bạch làm giọng

ông cụ non nói: "Cũng thường thôi."(3)

(3) Nguyên văn "Mã mã hổ hổ": thành ngữ này thường được dùng khi mô tả ai đó không

cẩn thận, làm việc qua loa hoặc một sự việc cũng bình thường.

"Đúng thế, bà nội cha nó, nếu để ta biết là ai làm, ta nhất định xử đẹp hắn!" Nho Chua

căm phẫn nói, dã tính thuộc về hồ ly toát ra, có thể thấy những lời này của nó nói được

thì làm được.

Niếp Hành Phong từ khung cảnh lộn xộn như vừa bị bão quét qua có thể biết được tình

cảnh vừa rồi nguy hiểm đến mức nào, sự việc cũng không "thường thôi" như Tiểu Bạch

nói.

Nho Chua vì bảo vệ Tiểu Mãn nên trên người bị thương không ít, nó bảo Nghệ đi lấy

hộp thuốc, Hoắc Ly dọn dẹp phòng khách.

Nhược Diệp giúp mọi người xem qua vết thương, may mà không quá nghiêm trọng, lúc

đến lượt Tiểu Bạch, vẻ mặt Nhược Diệp có hơi xấu hổ, muốn cười lại không dám cười,

nói: "Ngươi sử dụng công lực quá mạnh, có thể trong thời gian dài không thể đột phá

lên tầng linh lực cao hơn.

Nói cách khác sau này mỗi lần nó biến hình đều sẽ biến thành trạng thái bé hạt tiêu còn

hôi mùi sữa này! Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment