"Rầm..."
Mây đen sà xuống cực thấp, mang theo vẻ đen tối trước khi màn đêm buông xuống,
một tia sét xẹt qua, tiếng sấm ầm ầm dội xuống.
Luồng sét mãnh liệt như xé toang cả bầu trời, cửa sổ thủy tinh bị chấn động rung rung
phát ra tiếng, trong cơn mưa tầm tã giống như biến thành một mảnh đời nhỏ nhoi.
Trong phòng tất cả mọi người không chịu được phải che tai lại, đến âm hồn cũng không
dám trực tiếp lãnh trọn sức mạnh tựa trời đất này, sợ đến phát ra những tiếng hô náo
động, không đối phó với bọn Nhược Diệp nữa, tranh nhau tản ra tứ phía bỏ chạy - Lý
Hưởng cảm giác được có chuyện không hay, không dám dây dưa, vội vàng đọc chú
ngữ, bàn tay đặt trên ngực Niếp Hành Phong, móng tay sắc bén, cố sức cắm vào, phù
chú hội tụ lại thành một luồng ánh sáng âm hàn, như khảm trước ngực Niếp Hành
Phong, sau đó lại khoét một cái, giống như đang muốn móc tim anh ra.
Cương khí tràn đây trên người Niếp Hành Phong không ngừng truyền đến, làm Lý
Hưởng rất thoải mái, hắn thở phào một cái, không lâu nữa, hắn đã có thể thoát khỏi sự
ràng buộc của thân thể cũ này, nhập vào thân thể Niếp Hành Phong, loại cương khí
này chính là thứ hắn thiếu hụt trong quá trình tu hành nhất, thế mà chẳng mấy chốc sẽ
trở thành của hắn.
Lý Hưởng niệm chú ngữ, hai mắt khép hờ, dùng ý nhiệm tách hồn phách của mình ra
khỏi cơ thể, chuẩn bị tiến vào cơ thể của Niếp Hành Phong nhưng lập tức liền cảm thấy
có sự cản trở, giống như có một sức mạnh nào đó cản trở hắn, làm hắn không cách
nào chuyển hồn phách đi. Hắn giật mình, điều đó là không có khả năng, hắn dùng máu
của Niếp Hành Phong để làm phù chú không thể nào vô hiệu được, mọi sự đều rất
thuận lợi, thời khắc mấu chốt này tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề được!
Thế nhưng, hiện tượng khác thường hết lần này tới lần khác xảy ra, Lý Hưởng kinh
ngạc phát hiện hơi thở vốn đã nhập vào người Niếp Hành Phong lại bị đẩy ra mạnh bạo,
một tia sáng vàng kim từ từ lan tỏa, di động trên phù ấn trên ngực Niếp Hành Phong,
vết thương chầm chậm biến từ sâu thành cạn, hoàn thành nhiệm vụ xong thì biến mất,
Niếp Hành Phong theo dõi hắn, đồng tử màu mực lóe ra ánh sáng lạnh lẽo mà chói lòa
hắn chưa từng thấy qua, cũng là gương mặt đó, cùng một người đó, lại tỏa ra hơi thở
khác biệt, dáng vẻ kiêu ngạo mãnh liệt và chấn động, làm hắn không dám mở miệng.
"Mệnh thư tồn tại vì có người tin vào nó, mà ta, chưa bao giờ tin!" Nhìn Lý Hưởng, Niếp
Hành Phong lạnh lùng nói, phong thái của một thiên thần, không giận mà tự uy.
Lý Hưởng khiếp đảm, ngây ngẩn đã hồi lâu, hắn mới biết được tâm trạng lúc này của
hắn gọi là sợ hãi. Sống trên đời mấy chục năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được
cái chết đến gần, bản năng điều khiển hắn lập tức ngưng niệm chú, lui về phía sau,
nhưng đã chậm rồi, ánh sáng vàng kim bộc phát quanh người Niếp Hành Phong, bao
phủ cả hai bên, con ngươi của Lý Hưởng co lại cực độ, chỉ nghe ngoài cửa sổ có một
tia sét giáng xuống, ánh sáng làm lóa hai mắt hắn, lúc này, hắn đã nhận ra đó không
chỉ đơn thuần là ánh sáng của sấm sét mà còn là sự kiêu ngạo trên người Niếp Hành
Phong tỏa ra, hắn chỉ biết là phải lập tức tránh ra, chạy càng xa càng tốt.
Đáng tiếc lúc này thân thể đã không hề nghe theo hắn sai khiến, hắn thấy khóe miệng
Niếp Hành Phong nhếch lên, từ từ hạ xuống theo động tác tay, một thanh binh khí màu
bạc ngưng đọng trên tay. Binh khí có thể giết thần diệt ma này hắn đã biết, tia sáng bạc
vẽ thành một hình thù, một cái chuông bạc nho nhỏ xuất hiện giữa không trung theo tê
nhận, dường như bị sát khí mạnh mẽ của tê nhận chấn động, chuông bạc rung dữ dội,
tiếng chuông đinh tai nhức óc, câu hồn câu cả trái tim hắn làm hắn sợ hãi, sấm ngoài
cửa sổ cũng hưởng ứng tiếng chuông, từng tia từng tia đánh xuống, tiếng nổ chấn
động cả trời đất, hai thứ hợp lại, trời vùi đất lấp, lúc này đây, trời đất chốn này đã biến
thành địa ngục nhân gian.
"Ngươi..."
Nhìn Niếp Hành Phong trước mắt hệt như một thiên thần, Lý Hưởng bắt đầu run rẩy, ý
nghĩ muốn chống lại đã biến mất chẳng còn sót lại gì, thận chí nghĩ người đứng trước
mặt mình đây, bất kể là chống lại bằng cách nào cũng chỉ là tốn công vô ích thôi, trong
lúc đang kinh sợ đến cực điểm đột nhiên lại nghĩ đến một việc, không khỏi ngửa mặt
cười ha ha.
"Ngươi không giết được ta đâu, tê nhận giết thần diệt ma nhưng lại vô dụng với con
người, Niếp Hành Phong, đừng quên, ta là người!"
"Ta nếu đã muốn giết thì không ai có thể thoát được!"
Đôi mắt Niếp Hành Phong càng thêm thâm sâu, đồng tử thẫm lại, để lộ vẻ vô tâm vô
tình thuộc về thần linh. Trên đời này không có kẻ nào anh không giết chết được, chỉ
cần hắn làm điều ác, sẽ trở thành mục tiêu đuổi giết của mình ngay!
Trong tràng cười lạnh tê nhận vung mạnh xuống, đúng lúc này, trước mặt đột nhiên có
một ánh hàn quang tới gần, một bóng dáng nhảy vào giữa lúc tê nhận đang chuẩn bị
bộc phát thần lực, Trương Huyền gọi to: "Chủ tịch!"
Nếu như nói lúc này Niếp Hành Phong đã rơi vào ma đạo thì tiếng gọi của Trương
Huyền không thể nghi ngờ chính là thần chú giải trừ. Trong đầu Niếp Hành Phong có
một tiếng nói, một loại bản năng, anh không muốn để Trương Huyền nhìn thấy mình
như vậy, cổ tay trong lúc then chốt hơi lệch đi một chút, biến thành đâm vào vai của Lý
Hưởng.
Thượng cổ thần khí thì dù chỉ là một vết trầy cũng đủ cho Lý Hưởng khó lòng chịu nổi,
hắn hét thảm, ngã nhào xuống đất, Trương Huyền kịp thời chạy tới, lập tức thẳng thừng
đạp một đạp vào giữa ngực hắn. Lý Hưởng bị đá phun ra một ngụm máu, thấy bọn âm
hồn quỷ quái đều bị cương khí từ tác hồn ti của Trương Huyền đánh cho tan tác, hắn
không dám dừng lại, mượn lực của một đạp kia bay ra ngoài cửa sổ, Trương Huyền
đang muốn đuổi theo, một tia sét đánh xuống, đánh cậu tỉnh khỏi cơn giận, quay đầu
nhìn Niếp Hành Phong ngã trên đất, trên người máu me đầm đìa, không còn tâm trạng
đuổi theo nữa, vội quay lại, đến nâng Niếp Hành Phong dậy.
Lúc nâng anh dậy, mùi máu tanh kích thích khướu giác của Trương Huyền, cậu thật
không dám đụng chạm vào Niếp Hành Phong sợ làm anh đau, bèn nhẹ nhàng ôm anh
trong lòng. Máu cùng mồ hôi dây sang đầy trên người cậu, xót Niếp Hành Phong bị
thương, giận mình ngu ngốc, nhưng nhiều hơn cả chính là tức giận, bao nhiêu cảm xúc
quy về một mối, xếp lại thành một ý niệm trong đầu - Lý Hưởng hiếp người quá đáng,
cậu nhất định sẽ để cho hắn sống không bằng chết.
Tay cậu bị vỗ mấy cái, Niếp Hành Phong cảm nhận được sự giận dữ của cậu, trấn an
cậu, "Tôi không sao, đừng lo lắng."
"Là lỗi của tôi." Lỗi ở cậu tự cho là mình thông minh, bỏ Niếp Hành Phong ở nhà, lỗi
càng nặng ở chỗ cậu đánh giá thấp sự âm hiểm của Lý Hưởng, tự cho là có thể bắt
được hắn, lại bị đối thủ ung dung dẫn cả một binh đoàn đến nhà, suýt chút nữa đã tổn
thương đến Niếp Hành Phong.
Bốn chữ ngắn gọn này tràn đầy sự ân hận, Niếp Hành Phong rất muốn nói với Trương
Huyền rằng đừng suy nghĩ lung tung, nhưng cả người đau dữ dội, đó là hậu quả sau
khi bị tà chú khốn trụ. Đau đớn khiến cho lòng anh càng thêm lo lắng, ký ức của mình
trong quá khứ theo năng lực bị ẩn giấu đã cũng nhau bộc phát ra, chuông bạc và tê
nhận bởi vì Trương Huyền đột nhiên xông vào nên đã biến mất, thế nhưng tệ nhất
chính là ký ức thì không có cách nào biến mất, làm anh muốn không nhớ cũng không
được.
Giương mắt lên, yên lặng nhìn Trương Huyền, ký ức thuộc về thần kia đã hoàn toàn lấp
đầy tâm thần của Niếp Hành Phong, anh có thể nhìn ra được Trương Huyền bây giờ là
trạng thái ly hồn, tên này lần nào cũng thế, để cứu anh mà căn bản chẳng quan tâm
đến sự an toàn của mình, tình cảm đó, anh không biết làm thế nào mới có thể đáp lại
một cách đầy đủ nhất.
Không nói lời nào, ôm ngược lại Trương Huyền vào lòng, nhắm mắt cảm nhận tần suất
hô hấp của cậu. Trận giao tranh vạn năm trước, sau khi luân hồi lại xuất hiện, cùng với
tình cảnh khi cậu dứt khoát cầm tê nhận đâm vào ngực mình, từng cảnh từng cảnh,
đan xen nhau hiện ra trước mắt, làm lòng Niếp Hành Phong đột nhiên cực kỳ đau đớn.
Vẫn cho là một đao trước ngực kia của Trương Huyền là do người khác ra tay, lại
không nghĩ đến kẻ đó quả thật là chính mình, là cậu để hoàn thành nguyện vọng cho
mình mới làm như thế. Anh không biết sau khi Trương Huyền bị tê nhận gây thương
tích tại sao lại không quay về trạng thái nguyên anh lần thứ hai, nhưng chuyện này
không quan trọng, quan trọng là cậu lại quay về bên cạnh anh, vẫn như trước kia yêu
anh say đắm.
Chưa bao giờ tin vào thần, bởi vì anh chính là thần, thế nhưng giờ khắc này, Niếp Hành
Phong rất cảm ơn sự giúp đỡ của thần, bởi ngài đã để cho Trương Huyền về lại bên
cạnh mình.
"Cảm ơn em." Ôm chặt Trương Huyền, Niếp Hành Phong phát ra ba từ rất nhỏ như là
đang thở dài: "Cảm ơn em."
"Chủ tịch anh không sao đấy chứ? Không lẽ là phù chú của tên biến thái đã biến anh
thành đần độn?"
Ly hồn thuật của cậu học nghệ không tinh, trong lúc nguy cấp chỉ có thể mượn ngoại
lực để thi triển, vốn đang cảm thấy may mà mình quay về kịp thời, giờ xem ra tình hình
không lạc quan lắm, chủ tịch hình như bị cái gì đập trúng đầu, ngơ ngơ ngác ngác,
Trương Huyền sợ đến mức vội vàng đẩy anh ra, kiểm tra từ trên xuống dưới, sờ trán và
ngực anh, bộ dạng lo lắng làm Niếp Hành Phong thật muốn cười.
"Tôi rất khỏe, cực kì khỏe."
Anh sẽ không nói chuyện mình đã khôi phục ký ức cho Trương Huyền nghe, càng
không hi vọng Trương Huyền sẽ nhớ lại chuyện cũ đó, những chuyện không vui hãy để
cho nó qua đi, bởi vì đối với bọn họ, nó chẳng quan trọng chút nào.
Trương Huyền lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, xác định Niếp Hành Phong chỉ bị chút
thương tích nhẹ, mới chịu thở phào nhẹ nhõm. Lúc này bên ngoài sấm chớp đã thôi,
mưa nhỏ lại, âm hồn cũng đã bị khí phách của tác hồn ti đánh cho tan tác, chỉ tiếc là đã
để Lý Hưởng chạy thoát, bất quá nhìn bên ngoài cửa còn để lại một vũng máu, chứng
tỏ lần này Lý Hưởng bị thương rất nặng, điều này làm cho tâm tình vốn buồn bực ẩm
ương của Trương Huyền rốt cuộc cũng tươi sáng hơn.
Trương Huyền vốn còn muốn giúp Niếp Hành Phong thoa thuốc, thế nhưng lại bị Niếp
Hành Phong hối thúc cậu lập tức quay trở về thân thể, cậu không cãi lại được, chẳng
thể làm gì khác hơn là đem việc thoa thuốc giao lại cho Hoắc Ly, để cho Nghệ đuổi
theo tung tích của Lý Hưởng. Nhược Diệp và Nghệ cùng nhau lần theo vết máu tìm
kiếm, thế nhưng vết máu biến mất giữa đường, bọn họ lại lo lắng cho thương thế của
Niếp Hành Phong, bèn không đuổi theo nữa, quay về.
Lý Hưởng thật ra chạy không xa mấy, đoán được bọn họ sẽ đuổi theo, bèn thi thuật
độn thân, cắt đứt manh mối, nhưng mà thân thể này đã tàn tạ, vừa rồi còn bị tê nhận
của Niếp Hành Phong đả thương, lại bị Trương Huyền đá một cú độc ác, đúng là họa
vô đơn chí(1), bây giờ là mỗi bước mỗi thở hổn hển, muốn liên lạc với Lý Úy Nhiên
càng lực bất tòng tâm. Nhớ tình cảnh năm đó, rồi nhìn hiện tại, phẫn hận trong lòng tích
tụ, căm hận ngút trời, rốt cuộc không nhịn được phun ra một ngụm máu lớn, nặng nề
ngã ra đất.
(1) Họa vô đơn chí: Nguyên câu "Phước bất trùng lai, họa vô đơn chí", tức là phúc thì
chẳng bao giờ đến dồn dập nhiều cái, mà họa thì đến liên tục chẳng đi lẻ tẻ.
Mặt đất lầy lội, đổi lại là hắn của ngày hôm qua, căn bản sẽ chẳng bao giờ đi qua chỗ
này, nhưng bây giờ không thể không nằm lại đây, như một con chó rơi xuống nước,
đến hơi sức để sủa một tiếng cũng không có, Lý Hưởng cười hắc hắc, giơ tay về phía
trời cao cho gió lùa qua kẽ tay.
"Cộp!"
Có tiếng bước chân, hắn lười ngẩng đầu lên, đã không còn hơi sức đâu mà làm những
chuyện vô nghĩa, suy cho cùng mình đã theo Lý Úy Nhiên từ lâu, dù không nhìn cũng
biết là lão tới, hừ, ông già chết tiệt, đến nhanh thật.
"Ngươi có vẻ nhếch nhác quá nhỉ." Giọng nói lãnh đạm nhận xét.
Cơn mưa ngừng lại trong giây lát, Lý Hưởng mở mắt ra, thấy Lý Úy Nhiên đang cúi đầu
nhìn hắn, cảm giác từ trên nhìn xuống đó làm hắn đột nhiên phát hiện hai người thế mà
lại cách nhau xa đến vậy.
"Tôi thất bại rồi, ông giúp tôi tìm một thân thể dùng tạm trước đã."
Lý Úy Nhiên không nhúc nhích, vẫn nhìn hắn như trước, Lý Hưởng cười nhạt, chân
mày nhướng lên, khiêu khích trừng lại.
"Ngươi chẳng cần đâu." Giọng nói mềm mỏng của Lý Úy Nhiên như vừa ướp băng,
lạnh lẽo triệt để: "Từ sau khi bắt đầu đấu với Niếp Hành Phong, ngươi chưa một lần
thắng nổi, bây giờ ngay cả một thân thể mà cũng không giữ được, ngươi làm ta thật
thất vọng."
Đã bên cạnh Lý Úy Nhiên mấy chục năm, Lý Hưởng đương nhiên hiểu rõ hàm ý trong
lời của lão, cười nhạt: "Ông đang định vứt bỏ tôi sao, sư phụ?"
"Ta không nuôi chó vô dụng, mà thực tế là ngươi đã thật sự vô dụng rồi."
"Tôi vô dụng, nhưng đừng quên, muốn huấn luyện một con chó hữu dụng cũng không
phải chuyện đơn giản, ông nghĩ lại đi, ông còn nhiều thời gian và sức lực đến vậy sao?"
Hai thầy trò một đứng một nằm, hai bên giống như kẻ thù, tàn nhẫn đối mặt. Lý Hưởng
rất hiểu Lý Úy Nhiên, nếu lão đã nói vậy thì van xin cũng không có tác dụng, chỉ đơn
giản cười nhạt: "Vứt tôi đi, ông nhất định sẽ hối hận."
"Từ sau khi ngươi bị thương, ta đã giúp ngươi rất nhiều lần, mới vừa rồi còn suýt chút
nữa bị Trương Huyền đánh bị thương. Ta ngay cả Câu Minh Cầu cũng đã cho Tần
Chiếu, để hắn giúp ngươi tìm thân thể cung cấp cho ngươi sử dụng, là do ngươi dã
tâm quá lớn, nhất định phải là Niếp Hành Phong mới chịu, ngươi đi đến tình cảnh hôm
nay cũng là gieo gió gặt bão. Thân thể cũ đó của ngươi cũng đã vô dụng rồi, lấy năng
lực hiện giờ của ngươi, cũng không thể nào có cơ hội đổi hồn lần nữa, cho nên giao
tình của chúng ta dừng ở đây vậy." Như thể đang tính toán sổ sách, mỗi câu Lý Úy
Nhiên nói ra đều rõ ràng cẩn thận minh bạch.
"Giúp tôi? Sao ông không nói là ông đang giúp chính mình? Đưa Câu Minh Hầu cho
Tần Chiếu là bởi vì ông muốn tìm những con rối không mất tiền."
Lý Úy Nhiên không để ý câu trả lời mỉa mai của Lý Hưởng, quay người đi khỏi, chợt
nghe phía sau có tiếng mắng mỏ đầy tức giận: "Ông giết người bừa bãi để câu hồn,
người của âm giới sẽ không bỏ qua cho ông, bùa hộ mệnh kia không có khả năng phù
hộ cho ông cả đời đâu, lão già kia!"
Lý Úy Nhiên chỉ xem như chó sủa, đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại, Lý Hưởng
hùng hùng hổ hổ mắng một hồi, thấy đối phương đã đi mất dạng từ lâu, tức giận đến
mức mắng một câu: "Lão già này, bỏ đá xuống giếng, ông sớm muộn gì cũng sẽ hối
hận!"
Đáp lại hắn chỉ còn những giọt nước mưa không ngừng rơi trên đất, Lý Hưởng miễn
cưỡng giơ tay lên lau mặt, oán hận mắng thêm một câu nữa, nhưng mà cũng rõ lời Lý
Úy Nhiên đúng là tình hình thực tế. Thân thể hiện tại của hắn đã thiên sang bách
khổng(2), đến hồn phách cũng bị thương rất nặng, muốn đổi hồn đành bất lực, bất quá
vẫn không cam lòng, hắn biết nhiều pháp thuật như thế, làm sao có thể dễ dàng mặc
ông trời bài bố vậy được?
(2) Thiên sang bách khổng: Ngàn vết thương, trăm vết lỗ. Nguyên văn nghe ghê ghê
nên Lạc để Hán Việt vậy.
Đặt tay xuống thì chạm phải một vật cứng gì đó bên trong túi, Lý Hưởng lấy ra, đột
nhiên phá lên một tràng cười khoái trá. Đó là mẫu máu của Ngao Kiếm, trước kia Lạc
Dương đã cho hắn, thực sự là trời không tuyệt đường người, Lý Hưởng dùng ngón cái
mở nắp lọ làm bằng gỗ ra, lấy chút máu bên trong đổ ra lòng bàn tay.
Lấy cơ thể của Niếp Hành Phong không được thì còn có đồ dự bị mang tên Ngao Kiếm
này, không bằng cứ thử một lần.
Hắn cười lớn niệm phù chú, ai ngờ mới vừa niệm một lát đã nghe tiếng bánh xe vang
vọng xé toang màn mưa, từ âm thanh động cơ đã biết được giá trị xa xỉ của chiếc xe
này, từ xa dần dần đến gần, cuối cùng ngừng lại ngay bên cạnh hắn.
Lý Hưởng miễn cưỡng ngẩng đầu, thấy một chiếc xe hơi màu đen mới tinh trước mặt,
cửa sổ kéo xuống một nửa, khuôn mặt của Ngao Kiếm lộ ra, y hệt như vậy, từ trên cao
nhìn xuống toàn bộ cả người hắn. Không phải là ảo giác, hắn phát hiện ra lúc Ngao
Kiếm nhìn thấy lọ máu trong tay mình trong mắt đầy vẻ đùa cợt.
"Trung Quốc có câu chó nhà có tang(3), đúng là để nói ngươi."
(3) Ý chỉ sa cơ lỡ vận, rơi vào cảnh hèn kém.
Không biết mục đích của kẻ đối diện, Lý Hưởng cười hắc hắc nhìn hắn, lại không đáp.
"Muốn dùng máu của ta để đổi hồn ư, thật là ngu xuẩn." Ngao Kiếm khinh bỉ nói.
"Ta đã bị Lạc Dương lừa sao?"
Lý Hưởng nằm trên mặt đất, không nhìn thấy tình cảnh trong xe nhưng trực giác nói
cho hắn biết, Lạc Dương lúc này đang an vị bên cạnh Ngao Kiếm, cùng hắn nhìn mình
mà cười mỉa mai, hắn đã bị mỹ nhân rắn rết đó lừa rồi, chỉ đơn giản là vậy.
"Lạc Dương không hề lừa ngươi." Ngao Kiếm thản nhiên nói.
"Vậy thì, ngươi đến là để cười nhạo ta? Hay là để cứu ta?"
Lý Hưởng không ngốc, chiếu theo tình trạng bây giờ của hắn, không cần Ngao Kiếm ra
tay, hắn cũng sống không được bao lâu nữa, Ngao Kiếm sẽ không tốn thời gian lên kẻ
vô dụng, trừ phi hắn muốn kiếm lời từ chỗ mình, nói cách khác, biết đâu hắn có đường
sống.
Nghĩ như vậy, mắt Lý Hưởng trừng lớn, trong mắt tràn đầy khao khát được sống.
"Ta chỉ tới bàn với ngươi một vụ giao dịch thôi." Bộ dạng hoàn toàn không hề che giấu
sự tham lam làm Ngao Kiếm nhịn không được phải nhíu mày, lia mắt sang chỗ khác,
nói: "Ta có thể để ngươi sống sót, điều kiện là phải làm con chó cho ta."
Lý Hưởng ngẩn ra, lập tức cười hắc hắc: "Đúng là một vụ mua bán hay ho, ta đồng ý."
"Khế ước thành lập."
Một ly chất lỏng từ trên cao đổ xuống, một ít văng vào mắt, đau rát.
Ngao Kiếm vẫn không nhìn hắn, tao nhã đùa với cái ly không trong tay, nhàn nhạt nói:
"Vậy thì, ngươi bây giờ phải chăng nên biểu hiện một chút tự giác của một con chó
trung thành?"
Lý Hưởng cười đến ghê rợn hơn nữa, không hề do dự dù chỉ một chút, bắt đầu liếm
rượu. Rượu bị nước mưa pha loãng nên vị không đậm mấy, nhưng hắn biết khi đó
Ngao Kiếm đang thử mình, cho nên không hề ừ hử đã liếm kĩ lưỡng những chỗ dính
rượu trước.
Đối với Ngao Kiếm, hắn ban đầu là định lấy thân thể của kẻ này, nhưng hiện tại xem ra
hiển nhiên không có khả năng, người này so với trong tưởng tượng của mình còn đáng
sợ hơn gấp nhiều lần, bất quá với hắn mà nói, cái này không thành vấn đề, chỉ cần có
thể sống sót, hợp tác với ai cũng không quan trọng, hơn nữa, trực giác nói cho hắn biết,
đây là một nấc thang tốt.
Một tấm danh thiếp bay từ trên cửa sổ xe xuống, là do Ngao Kiếm quăng ra, Lý Hưởng
chụp được, cửa sổ xe khép lại, hắn chỉ nghe được một câu nói: "Từ từ thong thả mà
đến tìm ta."
Chiếc xe lái đi, không bao lâu, Lý Hưởng cảm giác cơ thể đau cùng cực, ly rượu kia
quả nhiên không bình thường, nhưng hắn không đứng dậy mà tiếp tục nằm ra mặt đất
lầy lội, ngửa mặt lên trời cười to, siết chặt danh thiếp trong tay, bởi vì đã có căn cứ để
xác định rằng mình có thể tiếp tục ở lại nhân gian.
Mưa vẫn đang rơi, nhưng giai điệu nhạc jazz trong xe phần nào hóa giải sự vắng lặng
do cơn mưa lạnh mang tới, Ngao Kiếm rót đầy rượu vào ly, đưa cho Lạc Dương, người
đàn ông mắt tím ngồi đối diện hắn hình như cũng chẳng thèm cảm ơn, vẫn như cũ cúi
đầu xem sách y dược trong tay, biết anh không vui, hắn nhún vai, tự rót đầy rượu cho
mình, nói: "Thảo nào Yên Bắc Bức thích rượu như thế, nó quả nhiên có giá trị để thích."
"Xem ra ngài cũng đã vô tình bị con người đồng hóa, trước đây ngài không uống rượu."
Lạc Dương không thèm giương mắt lên, chỉ thản nhiên nói.
"Ai mượn bây giờ thân phận của ta quá đặc thù làm chi! Bất cứ chuyện gì cho dù không
thích, tiếp xúc trong thời gian dài cũng sẽ bất tri bất giác thành thói quen." Ngao Kiếm
một lời hai ý nghĩa.
Tay lật sách của Lạc Dương khẽ run lên, rốt cục cũng ngẩng đầu, Ngao Kiếm thở dài:
"Xem ra sức quyến rũ của ta không bằng một quyển sách."
Hờn giận kỳ quặc, không giống giọng điệu của Ngao Kiếm lúc bình thường, Lạc Dương
tránh nặng tìm nhẹ nói: "Ngài phạm quy."
Biết anh đang vì chuyện mình ra tay cứu Lý Hưởng mà không vui, Ngao Kiếm giơ tay
cầu hòa: "Được rồi, ta thừa nhận ta nhúng ta vào chuyện này, nhưng mà Lạc Dương à,
cậu là người không tuân thủ quy tắc trò chơi trước."
Mắt tím của Lạc Dương híp lại, hiển nhiên không rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn, Ngao
Kiếm mỉm cười nhìn anh, khẽ nói: "Cẩn thận."
Là tin nhắn ngắn ngủn của Lạc Dương nhắn cho Niếp Hành Phong, bất quá hiển nhiên
Niếp Hành Phong không hề biết được hàm ý trong đó, thế mà lại bị Ngao Kiếm bắt
được nhược điểm, anh mặt không đổi sắc nói: "Thì ra ngài thích xem trộm chuyện riêng
tư của người khác."
Bốn lạng mà đẩy lại ngàn cân(4), không chỉ đem việc mình giúp đỡ Niếp Hành Phong
lấp liếm không sót lại chót gì, còn phản kích lại Ngao Kiếm, khí thế kia hiển nhiên là
khẳng định mình không hề sai, kẻ sai trái là người xem trộm.
(4) Câu này Lạc đã giải thích trong các chương trước, nôm na là người ở thế yếu nhưng
có thể xoay chuyển tình thế đánh lại kẻ mạnh.
Ngao Kiếm nở nụ cười, hắn biết Lạc Dương sẽ nói như vậy. "Ta nào có nhàm chán đến
thế, chỉ là tin nhắn đó lại gửi vào máy ta, ta vốn còn tưởng rằng cậu để lại lời nhắn cho
ta. Tin nhắn có chức năng chuyển tiếp đó, lẽ nào cậu không biết sao?"
Lạc Dương quả thật là không biết, thản nhiên nói: "Tôi chẳng nhớ mình có sử dụng
chức năng đó hay không."
Thật ra đây chỉ là tung hỏa mù, Ngao Kiếm cũng không có ý định truy cứu gì cả, hắn
thông minh đánh lạc hướng trọng tâm câu chuyện: "Cậu phải biết rằng muốn hoàn
thành vụ cá cược này, Lý Hưởng là điểm then chốt. Thật ra ta còn ghét cái tên độc ác
đó hơn cậu, phàm là việc gì thì cũng phải có trước có sau, nếu hắn nhanh như thế đã
ngỏm thì trò chơi này chẳng phải trở nên nhàm chán sao?"
"Trò chơi không nhàm chán, mà nhàm chán là bản thân ngài đấy."
Ngôn từ đại bất kính, Vô Ảnh lái xe phía trước không tự chủ được nhìn vào kính chiếu
hậu xem những người ngồi sau, phát hiện chủ nhân không chỉ không giận mà còn giữ
nguyên vẻ mặt mỉm cười như trước, bèn buồn bực tiếp tục lái xe.
"Đừng quên, chuyện cá cược là cậu bày đầu. Lạc Dương, chúng ta chỉ chơi đùa dựa
theo quy tắc trò chơi thôi, được rồi, quả thật là trong quá trình đó chúng ta đều phạm
quy chút ít, nhưng mà không hề ảnh hưởng đến sự phát triển của trò chơi."
Lạc Dương đương nhiên biết đó chính là lời lẽ lừa gạt của Ngao Kiếm, anh không nhạy
bén nhận ra hắn khi muốn thu nạp Lý Hưởng, ai nặng ai nhẹ rất rõ ràng, nghĩ đến sau
này phải làm cộng sự của Lý Hưởng liền cảm thấy rất khó chịu, bất quá việc đã đến
nước này, anh cũng lười nhiều lời, thế là tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Bị bơ hoàn toàn, Ngao Kiếm có chút không vui, bèn vừa nói vừa lựa lời: "Yên tâm đi, ta
sẽ không giữ con chó đó lại lâu đâu."
Tuy rằng Lạc Dương không có hảo cảm với Lý Hưởng dù một chỉ một chút, nhưng câu
này của Ngao Kiếm tràn ngập sắc thái ngạo mạn đứng trên đầu kẻ khác làm anh rất
khó chịu, bèn chỉnh lại: "Hắn là người."
"Để bảo toàn mạng sống có thể vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, kẻ như vậy được coi là người
sao?" Ngao Kiếm khẽ cười.
Lạc Dương giật mình.
Giờ khắc này, giống như có một lưỡi dao bén ngót tàn nhẫn rạch vào trái tim anh, cùng
với tiếng nói thật nhẹ. Hơi đau một chút, nhưng trong lúc anh không biết nó đã cấp tốc
lan ra, cho dù không ngẩng đầu lên, anh cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được vẻ
mặt khinh miệt của Ngao Kiếm lúc này, giống hệt như năm đó...
Đột nhiên ngộ ra tại sao mình lại không vui như vậy, bởi vì Lý Hưởng làm anh nhớ lại
mình năm ấy, bị bao vây sát bờ vực của cái chết, anh không còn sức để đứng lên, chỉ
có thể hèn mọn ngã nhào xuống đất, hướng về phía người đàn ông này mà khẩn cầu,
khi đó trong lòng anh tràn ngập hận thù, thầm nghĩ phải sống để báo thù, không tiếc bất
kỳ giá nào!
Máu bởi vì ngẩng đầu lên đã che mờ hai mắt, anh không thể thấy rõ biểu cảm ngay lúc
đó của Ngao Kiếm, nhưng cũng có thể là giống hệt như vừa rồi, đầy khinh miệt và đùa
cợt. Không sai, khi đó anh để báo thù bằng lòng làm bất cứ chuyện gì, nhưng anh
không có dã tâm lớn như Lý Hưởng, thậm chí khi anh đối mặt với người tình khi trước,
lại phát hiện hận thù từ lâu đã phai nhạt, vậy thì, giờ đây anh tiếp tục kiên trì là vì cái gì?
Là vì người đàn ông trước mặt này, cho dù trong lòng hắn, mình và Lý Hưởng bản chất
chẳng hề khác nhau.
Lạc Dương cực lực thuyết phục bản thân giữ tỉnh táo, bèn rũ mắt, tiếp tục duy trì tư thế
cúi đầu đọc sách, ấy thế mà chẳng xong, một chữ anh cũng không đọc vào, trang sách
dày đặc chằng chịt chữ viết như một phù chú quái dị, bám lên người anh, khiến anh
không thở nổi.
Ngao Kiếm cảm thấy được mình vừa nói bậy, muốn tìm một trọng tâm khác để lái câu
chuyện đi làm dịu bầu không khí, bất quá nhìn sắc mặt Lạc Dương, lại không dám quấy
rầy anh, trong không gian vắng vẻ phập phồng những lời bị đè nén, sau vài lần nỗ lực
tập trung tinh thần nhưng thất bại, Lạc Dương rốt cuộc nhịn không được nhẹ giọng hô:
"Dừng xe!"
Vô Ảnh dùng ánh mắt xin mệnh lệnh từ Ngao Kiếm, không có lệnh của chủ nhân, hắn
cũng không dám tùy tiện dừng xe, nhưng ngay sau đó một khắc hắn đã thấy sắc mặt
Ngao Kiếm âm trầm lại, lạnh lùng nói: "Cần lặp lại lần thứ hai sao?"
Vô Ảnh lập tức đạp thắng, mở cửa ra, Lạc Dương xuống xe, đi về hướng ngược lại.
Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt, vừa lúc tưới nguội cái đầu đang nóng của anh, anh
không biết mình giận chuyện gì, có lẽ không phải tức giận, mà là chỉ cảm thấy thương
xót cho chính mình thôi.
Thân phận của anh ngay từ đầu đã rối rắm, anh đến từ nhân gian, nhưng từ lâu đã
không còn là con người thật sự, anh có pháp thuật của ác thần, nhưng lại không được
ác thần công nhận, mấy năm nay anh vẫn luôn mắc kẹt ở chỗ liều mạng nỗ lực, đuổi
theo bước chân của người đó, e rằng con mắt còn lại cũng khó giữ được sắc màu như
trước, tất cả đều tốt lên rất nhiều, nhưng những chuyện này anh không hề muốn, anh
không nên thần phục Ngao Kiếm, thứ anh muốn là vai trò hỗ trợ ngang hàng, khi anh
thuộc về người kia thì đồng thời người kia cũng hoàn toàn thuộc về anh.
Chỉ là một nguyện vọng rất đơn giản vậy thôi, cứ như vậy đã giúp anh chống chọi đi
đến hôm nay, thế nhưng ngay lúc anh cho rằng người kia không còn là vị thần ở trên
cao chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào thì người ấy lại nói ra những lời như thế,
làm anh thức tỉnh trong tuyệt vọng.
Phía sau có tiếng bước chân, không lâu sau đã có một chiếc dù che trên đầu anh, Lạc
Dương không nhìn Ngao Kiếm, hít sâu một hơi, nói: "Tôi muốn..." Thu hồi bản khế ước
năm ấy, bản khế ước đã trói chặt mình bên cạnh Ngao Kiếm.
Lời nói bị Ngao Kiếm cắt ngang, nói: "Cậu phải biết rằng, cho đến bây giờ ta chưa từng
khinh khi cậu, cho nên, không nên tự khinh bản thân mình."
Ngôn từ trịnh trọng khẳng định, hoàn toàn không giống hắn lúc bình thường, Lạc
Dương giật mình, bước chân chậm lại, Ngao Kiếm tiến lên đi song song với anh, hỏi:
"Cậu biết khi chúng ta mới gặp nhau cậu cho ta cảm giác gì không?"
"Tu La."
Lạc Dương nhắm mắt lại, hồi tưởng tình cảnh thê thảm sau một trận chiến dữ dội. Thật
nhiều người tấn công anh, mà người bạn duy nhất của anh, là thanh kiếm dài ba xích
trong tay, không thấy rõ bộ dạng của đối thủ, anh chỉ nhớ một việc, giết, giết hết những
kẻ thủ ác đã sát hại cả nhà anh, giết luôn cả mối tình duy nhất, kẻ địch từng tốp từng
tốp ngã xuống, những cánh hoa anh đào bị máu nhuộm hồng tung bay khắp trời, một
khắc đó anh từng liên tưởng chính mình là ngôi sao chết Tu La gửi từ địa ngục lên.
"Không phải." Ngao Kiếm lắc đầu mỉm cười: "Đó là lần thứ hai chúng ta gặp nhau thôi,
lúc ta mới gặp cậu là lúc cậu đang ngồi trong dược đường xem bệnh."
Lúc đó Lạc Dương đeo khăn che mặt xem bệnh trong y quán, nhưng mà cái khăn che
mặt kia không giấu được cảnh xuân bên trong, một thiếu niên thuần khiết tao nhã cùng
đôi mắt tím, làm cho hắn lơ đãng phải dừng bước, gió phớt nhẹ qua, hoa đào rơi, vài
cánh hoa rơi trên tóc thiếu niên, xinh đẹp chính là hoa, thanh nhã chính là người, làm
cho lòng người ta phải xốn xang, vì cảnh đẹp ấy mà khẽ mỉm cười...
(Lạc lặng lẽ lau nước dãi)
Lạc Dương giật mình nhìn Ngao Kiếm, chuyện này anh chưa từng nghe Ngao Kiếm kể,
anh vẫn luôn cho rằng cái ngày gặp nhau ở rừng hoa đào ấy mới là lần đầu họ gặp
nhau.
"『Tôi muốn sống sót, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngài! 』, đây là lúc cậu cận kề
cái chết đã nói với ta, cậu chẳng phải đang cầu xin ta, mà cậu ra lệnh cho ta." Nhớ đến
dáng vẻ quật cường của thiếu niên ấy khi nói chuyện với mình, Ngao Kiếm nhún vai,
mỉm cười: "Khi đó cậu đúng là y hệt như Tu La hồi sinh, gần như khiến ta cho rằng gặp
được đồng loại của mình, cho nên chẳng biết quỷ thần xui khiến thế nào lại nghe theo
mệnh lệnh của cậu."
Thái độ làm người kiểu gì mà lúc xem bệnh thì mỉm cười, lúc một mình thì lãnh diễm,
lúc đem tín vật đính ước trả về cho người yêu thì dứt khoát, làm hắn phải nghiêng mình
bái phục, hắn luôn luôn tôn trọng và đánh giá cao Lạc Dương, bằng không chỉ một khắc
đổ gục trước chân anh kia đã đủ để hắn muốn anh, làm sao còn để cho anh ung dung
như thế?
Lúc đó mình đã nói gì Lạc Dương không nhớ rõ nữa, bây giờ nghe Ngao Kiếm kể lại,
còn lộ ra vẻ mặt hứng thú, đột nhiên phát hiện ra trong câu nói kia quả thật là nói bằng
giọng ra lệnh, anh không nhịn được nở nụ cười: "Thật khổ cho ngài phải ghi nhớ nhiều
năm như vậy."
"Có một số chuyện muốn quên cũng không quên được."
Theo từng bước chân có những bọt nước thật nhỏ văng lên, Ngao Kiếm thấy ống quần
Lạc Dương đã bị nước mưa thấm ướt, đột nhiên cảm thấy khó chịu, bèn đặt dù lên
không trung, ngồi xổm xuống giúp anh xắn gấu quần lên.
Lạc Dương hoàn toàn bất ngờ vì chuyện này. Người đàn ông cúi đầu xuống, anh chỉ
thấy được mái tóc của người kia, một động tác nhỏ vô cùng tự nhiên, nhưng là do
Ngao Kiếm làm lại có một hương vị khác, trong nháy mắt, Lạc Dương có loại lỗi giác đã
thay đổi vị trí, cảnh tượng năm đó anh cúi đầu dưới chân người đàn ông này hòa vào
cảnh tượng lúc này, sau đó từ từ trùng khớp vào nhau, thì ra, trong lúc vô tình anh đã
đuổi kịp bước chân của đối phương.
Tức giận trong mắt thoắt một cái đã biến mất không còn dấu vết, khóe miệng Lạc
Dương vẽ ra một nụ cười nói: "Dù sao cũng ướt rồi, đừng quan tâm đến nó."
"Thật ra thì ta muốn cởi hết ra luôn cơ, nếu như cậu đồng ý." Cảm giác được tâm trạng
của anh đã tốt lên, người đàn ông khôi phục vẻ tùy ý như cũ, đứng lên, càn rỡ trêu đùa
anh.
"Xin lỗi, tôi phải cho ngài câu trả lời phủ định rồi."
Ngao Kiếm nhún nhún vai, vẻ mặt "Quả nhiên là vậy", cầm lấy dù, tiếp tục cùng anh đi
về phía trước, hỏi: "Cậu vừa rồi định nói gì với ta?"
"Không có gì." Lạc Dương mỉm cười nói: "Tôi nói - trận cá cược này, tôi nhất định phải
thắng anh."
Lần đầu không dùng kính ngữ, chứng minh anh đã trực tiếp đặt mình vào vị trí ngang
hàng với người kia, Ngao Kiếm mỉm cười với anh: "Vụ này đúng là khó xơi thật, đừng
quên lời cậu nói nếu cậu thua sẽ phải trả cái giá đắt thế nào đấy."
"Mỏi mắt mong chờ."