Theo âm thanh ấy, một dáng người cao lớn từ bên ngoài nhàn nhã bước vào, một
người đàn ông tuấn tú thanh nhã, đường nét khuôn mặt có chỗ giống Bùi Linh, mặc dù
không có được sự diễm lệ của cô, song lại hơn một phần ưu nhã thanh thoát, tóc nâu
hơi dài một chút, mang theo khí chất của một người làm nghệ thuật, người đó hẳn là
con trai thứ hai của nhà họ Bùi, Biểu Thiểu Ngôn.
Bùi Thiểu Ngôn và Bùi Viêm mặc dù là anh em nhưng mà không có chỗ nào giống nhau,
cậu này không có khí phách hà khắc như Bùi Viêm, mỗi một động tác đều hàm chứa sự
ưu nhã của một nhà nghệ thuật, thậm chí còn có nét biến hóa khôn lường của người tu
đạo, làm cho hơi thở trên người cậu ta có vẻ rất ôn hòa, Trương Huyền vừa nhìn thấy
cậu ta, trước hết cảm thấy cậu ta là người duy nhất trong Bùi gia tạo cho mình hảo cảm.
Đáng tiếc một giây sau Bùi Thiểu Ngôn đạp đổ trí tưởng tượng của Trương Huyền, đi
tới trước mặt mọi người, chân mày nhướn lên, nhìn cha mình đang ngồi đối diện, hỏi:
"Tôi bề bộn công việc, gọi về gấp như vậy làm *** gì?"
Tiếng nói thật trong trẻo, đáng tiếc lời nói ra thật quá chói tai, không giống giọng điệu
mà một người con dùng để nói chuyện với người lớn trong nhà, đặc biệt là trong tình
huống có người ngoài, cho dù là kiêu căng không bình thường như Bùi Viêm, vừa rồi
nói chuyện với cha mình cũng không xấc xược như vậy.
Trương Huyền thầm lật mặt trong lòng, nghĩ mức độ hảo cảm kia đúng là biểu hiện giả
dối, nhà họ Bùi này trên dưới ngoại trừ Tiểu Mãn ra không hề có một ai cho người ta
cảm giác thoải mái, Bùi Linh thật ra vẫn còn tốt, nhưng Trương Huyền đã quy cho cô
vào nhóm tình địch tiềm tàng từ trước, đương nhiên sẽ không phân cô vào nhóm có ấn
tượng tốt.
"Người gọi chú về là anh." Bùi Viêm thay cha trả lời, hắn ta hình như cũng không thích
dáng vẻ này của Bùi Thiểu Ngôn, chân mày thấp thoáng cau lại, nói: "Khách tới nhà, có
một số chuyện cần chú đồng ý."
"Chuyện gì mà cần tôi đồng ý? Mấy người nhiều mống như vậy mà còn không quyết
định được sao?" Bùi Thiểu Ngôn nghiêng người, đưa mắt nhìn sang Niếp Hành Phong
và Trương Huyền, đột nhiên cười: "Ồ, đây chẳng phải là chủ tịch đại nhân của tập đoàn
tài chính Niếp thị sao? Ngài đây thế nào lại rảnh rỗi đưa người yêu tới viếng thăm nhà
tôi vậy?"
Sắc mặt mọi người trong phòng khách thay đổi, Niếp Hành Phong hôm nay là lấy tư
cách bạn bè theo Trương Huyền tới, người nhà họ Bùi cũng không hỏi, tuy rằng anh
không thèm để ý đến việc người khác nghĩ thế nào về quan hệ giữa anh và Trương
Huyền, nhưng anh không chấp nhận nổi cái ngữ điệu khinh thường này của Bùi Thiểu
Ngôn.
"Là chị nhờ đàn anh và cậu Trương Huyền đến để giải quyết mấy chuyện quái quỷ
trong nhà." Thấy bầu không khí đột nhiên căng thẳng, Bùi Linh liền vội vàng tiến lên hoà
giải, nói qua chuyện nhờ vả văn phòng trinh thám của Tả Thiên một cách đơn giản, sau
cùng nói: "Em không có ở nhà, ngôi nhà em ở không có cách nào mở được, cho nên
anh hai mới cố ý gọi em về, chuyện công việc thì từ từ làm, bất thình lình thế này, khó
chịu cũng khó tránh khỏi, vừa hay ở nhà nghỉ ngơi một chút luôn."
Bùi Linh là chị ruột của Bùi Thiểu Ngôn, lời nói của cô Bùi Thiểu Ngôn hiếm khi cãi lại,
rũ mắt xuống, Niếp Hành Phong thấy rõ, cậu ta hình như đang bất an, nhưng lập tức lại
mở mắt ra, mỉm cười, dửng dưng nói: "Chị càng ngày càng mê tín, trên đời này nào có
quỷ thần? Chị mời nhiều người như vậy rồi có ai giải quyết được vấn đề đâu?"
"Lần này khác, cậu Trương đây rất lợi hại, đến mắt của Tiểu Mãn cũng là do cậu ấy
chữa cho."
Nghe Bùi Linh thổi phồng lên, Trương Huyền khẽ cười khổ, Bùi Thiểu Ngôn nghiêng
đầu liếc cậu, đột nhiên cười: "Cậu ta lợi hại chỗ nào? Bất quá chỉ là một tên mặt trắng
được người ta bao dưỡng, chẳng phải các người ghét nhất là đồng tính luyến ái sao?
Lần này chỉ vì bắt quỷ mà đến cái này cũng dẹp luôn à?"
Một hòn đá này tạo ngàn đợt sóng, nếu như nói mới vừa đầu bầu không khí chỉ hơi
cứng nhắc, vậy thì bây giờ chính là hoàn toàn rơi vào áp suất thấp cực độ, trong phòng
khách yên tĩnh đến mức một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe rõ ràng, Đại Bảo Nhị
Bảo đang chơi với em trai cũng cảm thấy khác lạ, yên lặng, lặng lẽ nhìn mọi người.
"Khốn nạn, mày nói chuyện kiểu gì vậy!"
Người nổi giận chính là Bùi Thiên Thành, hiển nhiên những lời này của Bùi Thiểu Ngôn
đã thành công làm ông ta mất mặt, cố sức gõ cây gậy xuống đất, tỏ rõ rằng mình đang
tức giận, bà Bùi vội giúp ông ta vỗ lưng, khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì từ từ nói, cơ thể
ông đã không tốt, đừng để mình tức giận."
Bà nói xong, tỏ vẻ rất xin lỗi nói với Niếp Hành Phong: "Xin lỗi, Niếp tiên sinh, Thiểu
Ngôn nhà chúng tôi là người làm nghệ thuật, luôn nói năng thẳng như ruột ngựa, thật ra
không có ý xấu đâu, cậu đừng trách nó."
Mặt Niếp Hành Phong âm trầm không lên tiếng.
Thực chất anh đã không muốn nhịn nữa, anh bây giờ đã tỏ tường việc sau khi mình
bước vào cửa vô hình mỗi người trong nhà này đều ra vẻ bài xích là chuyện gì rồi,
chuyện này kỳ thật cũng không quan trọng, anh cũng sẽ không vì điều đó mà để bụng,
nhưng mà cũng không có nghĩa anh sẽ mặc cho người khác tùy ý sỉ nhục Trương
Huyền, đến chính anh cũng chưa bao giờ nói nặng lời với Trương Huyền, huống chi là
kẻ khác.
Đưa mắt nhìn Trương Huyền, chuẩn bị thẳng thừng cáo từ bỏ về, đã thấy cậu dùng đôi
mắt xanh kia trừng lại rồi nháy mắt với mình, ánh sáng trong đôi mắt ấy thản nhiên hóa
giải hờn giận trong lòng Niếp Hành Phong, gửi tín hiệu thần giao cách cảm với Trương
Huyền, anh biết ý cậu muốn anh an tâm một chút đừng nóng giận, thế là không lên
tiếng, chuyện còn lại cứ giao cho Trương Huyền xử lý.
Bùi Linh nháy mắt với Bùi Thiểu Ngôn, đáng tiếc Bùi Thiểu Ngôn căn bản không để ý
tới, thong thả bước về phía ghế sa lon ngồi xuống, thuận miệng nói: "Tôi nói nào có sai?
Các người không phải vẫn luôn miệng nói rằng đồng tính luyến ái là thứ ghê tởm nhất
sao? Thì ra so với sợ chết thì thứ ghê tởm còn dễ chịu hơn nhỉ."
Âm cuối cùng kéo ra rất dài, nếu như đổi lại trong trường hợp khác có lẽ sẽ tạo cảm
giác ôn hòa dịu dàng, nhưng lúc này lại giúp cho ý khinh thường chủ nhân muốn biểu
đạt được thể hiện một cách đầy đủ nhất, Bùi Viêm rốt cuộc không nhịn được nữa, quát:
"Mày sao có thể vô lễ với khách như vậy, lập tức xin lỗi Niếp tiên sinh ngay!"
"Anh hai, sao anh lại không bảo tôi xin lỗi cậu Trương Huyền đây này?" Bùi Thiểu Ngôn
căn bản chẳng để tâm đến Bùi Viêm đang tức giận, cười lạnh: "Là bởi vì anh không
dám đắc tội chủ tịch Niếp thị tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường chứ gì? Về phần
người yêu này của anh ta, có lẽ bao dưỡng được vài ngày thì chán rồi đá đi, cảm giác
của anh ta không quan trọng chút nào đúng không?"
Lời nói châm biếm đầy ẩn ý, hơn nữa vô cùng sắc bén trúng tim đen, cả khuôn mặt Bùi
Viêm sa sầm.
Kỳ Chính Dương bên cạnh càng nghe càng thấy có gì đó không đúng, nhìn sắc mặt
Niếp Hành Phong, anh ta rất hiểu tính tình Niếp Hành Phong, nhìn thì ôn hòa trầm tĩnh,
không lộ ra sự sắc sảo, nhưng một khi đã đụng đến điểm yếu của anh, vậy thì ra tay
tuyệt đối sẽ không nương tình, năm đó khi còn ở trường anh ta đã được lãnh giáo qua,
cho nên vừa rồi anh ta xem thường thì vẫn chỉ là xem thường thôi, nhưng những lời
thật sự quá đáng cũng chẳng dám nói ra, ai ngờ thằng em vợ cứng đến độ này, dám
nói thẳng những lời bất kính như vậy.
Kỳ Chính Dương hắng giọng, đăm chiêu suy nghĩ định đến giảng hòa, Trương Huyền
lại đi trước một bước tới trước mặt Bùi Thiểu Ngôn, cậu cảm giác được không chỉ có
sự tức giận của Niếp Hành Phong, mà còn có cả sát khí thuộc về hồ ly đang tỏa ra, sợ
mình nếu không lên tiếng thì theo tính tình của Nho Chua, có thể trong lúc nóng giận nó
đá bay Bùi Thiểu Ngôn ra ngoài không chừng, cho nên vẫn là tự mình ra tay thì hơn, dù
sao nhà họ Bùi là thân chủ của vụ lần này, lấy cứng chọi cứng không có chỗ nào tốt.
Bùi Thiểu Ngôn hình như không ngờ nhân vật chính đang bị đem ra nghị luận sẽ bước
ra chống đối trực tiếp với mình, vẻ mặt cậu ta căng thẳng, nhìn Trương Huyền đi thẳng
tới trước mặt mình, không thể không nói, chàng trai này có một dung mạo đặc biệt xuất
chúng, mắt xanh thâm thúy, lúc khẽ mỉm cười lại đẹp đến kinh diễm làm người ta sững
sờ, là một họa sĩ, Bùi Thiểu Ngôn giống như những người đam mê nghệ thuật khác, rất
chấp nhất với hết thảy những gì đẹp đẽ, mà người này đẹp đến mức làm cậu ra bối rối,
thậm chí làm cậu ta hối hận mình đã nói ra mấy câu như dao đâm thế kia, cậu ta thật ra
không hề nghĩ vậy, thậm chí, đối tượng mà cậu ta muốn công kích cũng chẳng phải là
Trương Huyền.
"Cậu nói sai ba điểm rồi, cậu Bùi." Trương Huyền mỉm cười nhìn cậu ta, có thể nhìn ra
người này không phải là người miệng lưỡi cay nghiệt như vừa biểu hiện, ánh mắt nhìn
lại mình còn có chút hối hận, Trương Huyền đột nhiên cảm thấy thật thú vị, bèn tốt
bụng giải thích: "Thứ nhất, tôi không yêu người cùng giới, tôi chỉ thích một mình chủ
tịch nhà tôi thôi, mặc kệ anh ấy là nam hay nữ; thứ hai, con rùa vàng anh ấy bây giờ chỉ
còn là mạ vàng thôi, có thể nói rằng hiện nay tôi đang bao nuôi anh ấy; thứ ba, cũng là
điểm quan trọng nhất, anh ấy vĩnh viễn cũng không chán tôi đá tôi, đời đời kiếp kiếp
cũng không bao giờ!"
Giọng của Trương Huyền rất bình thản, giống như chẳng qua đang thuật lại một chân lí
nào đó như định lí Pythagoras, sự tự tin thông qua giọng nói ôn hòa truyền đạt đến Bùi
Thiểu Ngôn không sót chút gì, cậu ta không biết người kia sao có thể tự tin như vậy,
nhưng rất rõ ràng, cậu ta vốn đang rất khí thế hùng hồn đã bị sự tự tin của người ta
đánh cho tan rã hàng ngũ.
Nhìn ánh mắt của Bùi Thiểu Ngôn bối rối dời đi chỗ khác, Niếp Hành Phong nở nụ cười,
xem ra anh không cần che chở Trương Huyền bất luận là chuyện gì xảy ra, bởi vì cậu
đủ sức để chống đỡ, thậm chí còn làm tốt hơn cả mình.
Đồng tử màu xanh của Trương Huyền quét qua phòng khách, tất cả mọi người đều bị
những lời lớn gan của cậu làm cho hết cả hồn, hết thảy đều ngây người không biết làm
cách nào đổi đề tài, Trương Huyền rất hài lòng nhìn hiệu quả do mình tạo ra, sau cùng
mới nhìn Bùi Thiểu Ngôn, mỉm cười nói: "Tán phét cũng xong rồi, còn phiền cậu Bùi
đây đưa tôi đi xem nơi xảy ra chuyện ma quái, tôi đã nhận tiền đặt cọc mới tới đây làm
việc, về phần cuộc sống riêng tư của tôi, nếu như cậu có hứng thú thì sau hẵng nói
tiếp."
Bùi Thiểu Ngôn bây giờ đã hoàn toàn thua Trương Huyền về mặt khí thế, lấy lại tinh
thần, xem như chưa nói gì cả, đứng lên đi ra ngoài, Trương Huyền hất hất cằm với
Niếp Hành Phong, ý bảo mình phải làm việc rồi.
Không khí ngột ngạt theo gót chân của Bùi Thiểu Ngôn đi ra tạm thời hòa hoãn lại, Bùi
Viêm sắc mặt âm trầm lập tức đuổi theo, vợ chồng Bùi Linh cũng theo sau. Niếp Hành
Phong đang định đi cùng, Bùi Thiên Thành vốn vẫn trầm mặc đột nhiên nói: "Niếp tiên
sinh, nghe nói cậu rất có gu thưởng thức và giám định đồ cổ, tôi vừa hay đang giữ một
đôi đồ gốm thời Tống, có thể xem qua giúp tôi một chút không?"
Bước chân của Niếp Hành Phong hơi chậm lại, Trương Huyền nghe thấy Bùi Thiên
Thành nói, xoay người bảo Niếp Hành Phong: "Vậy anh ở lại xem đồ cổ đi, suy cho
cùng chuyện bắt quỷ anh đi theo cũng không giúp được gì."
Nho Chua thích góp vui, xách theo cái làn đựng Tiểu Mãn vội vàng chạy theo, mặt khác
cả hai tên nhóc con kia cũng lẽo đẽo bám đuôi, chỉ có bà Bùi là vẫn như trước ngồi trên
ghế sa lon, dường như không mấy hăng hái với chuyện bắt quỷ, Niếp Hành Phong hỏi
bà: "Bà Bùi không đi theo xem sao?"
Bà ta nở nụ cười, "Thành thật mà nói trước khi kết hôn tôi vẫn đang du học ở nước
ngoài, những chuyện đuổi quỷ bắt yêu này tôi thật ra không tin, nhưng mà ông nhà tôi
là quá chú ý cho nên mới mời các cậu tới, để cầu bình an, tôi cũng thuận theo ông ấy."
Bà giơ cổ tay lên, dùng tư thế vô cùng tao nhã nhìn đồng hồ, "Tôi có hẹn với bạn đi ăn
cơm trưa, phải đi rồi, cậu Niếp xin cứ tự nhiên."
Luôn sống ở nước ngoài, tiếp thu nền giáo dục của chủ nghĩa duy vật quả thật rất khó
tin chuyện quỷ thần, Niếp Hành Phong nhớ tới ban đầu mình cũng căm thù đến tận
xương tủy luận điệu bắt quỷ của Trương Huyền y hệt như vậy, hơn nữa Bùi Thiểu
Ngôn cũng chẳng phải con ruột của bà Bùi, chuyện ma quái chỗ cậu ta ở bà Bùi không
để ý đến cũng chẳng lạ lùng gì.
Bà Bùi đi rồi, Niếp Hành Phong theo Bùi Thiên Thành vào phòng bảo quản, cơ thể của
Bùi Thiên Thành nhìn qua rất kém, chống gậy lê bước rất chậm chập, đến phòng lưu
trữ, Niếp Hành Phong thấy bên trong bày không ít tranh chữ cổ, mặc dù không thể bì
được với bộ sưu tập của ông nội nhưng nếu nói về số lượng thì một phòng đồ cổ này
có giá trị rất lớn.
Bùi Thiên Thành dẫn Niếp Hành Phong đến trước một cái bàn, trên bàn bày một cặp
bình hoa đời Tống, trên có hoa văn rực rỡ, thỏa sức lấp lánh, có thể nhìn ra là đồ tốt,
nhưng Niếp Hành Phong không có hứng thú, thờ ơ hỏi: "Ông Bùi cố ý đưa tôi đến đây,
không phải chỉ để giám định và thưởng thức một cặp bình gốm chứ?"
"Nghe nói cụ nhà nghiên cứu rất nhiều về đồ cổ, cậu Niếp đây mưa dầm thấm đất, nhất
định có mắt thưởng thức rất độc đáo, cho nên tôi muốn nghe cao kiến của cậu một
chút."
"Nghe nói chưa hẳn là thật." Niếp Hành Phong một lời hai ý nghĩa nói: "Thay vì nghe
chuyện người khác thích, không bằng tin vào mắt nhìn của mình."
"Cao minh." Vẻ mặt vốn cứng nhắc của Bùi Thiên Thành giãn ra, nhìn Niếp Hành
Phong bằng ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, hỏi tiếp: "Vậy không biết cậu Niếp thấy thế nào
về chuyện quỷ thần? Cậu cũng thấy đó, người nhà tôi không tin quỷ thần, như vậy cậu
cho rằng trên đời này có quỷ thật hay không?"
"Đương nhiên là có." Niếp Hành Phong mỉm cười: "Nếu như chỉ có người mà không tồn
tại quỷ thần, vậy thế giới chẳng phải quá tẻ nhạt hay sao?"
Bùi Thiên Thành sửng sốt, nhất thời không có cách nào suy nghĩ rằng những lời này
của Niếp Hành Phong rốt cuộc có phải là đang đùa hay không, hay là đang nói thật,
sửng sốt một lúc, đột nhiên cười ha ha đứng lên: "Ý kiến này của cậu thật thú vị, chẳng
hay Niếp lão tiên sinh có phải cũng cho là vậy hay không?"
"Ông nội nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng tôi tin mặc kệ rằng phán đoán của tôi ra
sao, ông cụ cũng nhất định sẽ cổ vũ tôi."
Vẻ mặt của Bùi Thiên Thành ảm đạm, khép mắt, trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói:
"Thật ra làm cha làm mẹ, có người nào không hy vọng cuộc sống của con cái mình
được bình an sung sướng chứ?"
Trong câu ẩn chứa một hàm ý khác, chân mày Niếp Hành Phong khẽ nhướn lên, chẳng
biết Bùi Thiên Thành đang cảm thán chuyện gì, bất quá anh không hỏi nhiều, chỉ thuận
miệng nói chuyện với Bùi Thiên Thành về một số món đồ cổ từng gặp, thỉnh thoảng Bùi
Thiên Thành sẽ hỏi một số vấn đề riêng về việc hòa thuận với người nhà.
Niếp Hành Phong có thể phát hiện ra rằng ông ta đang phiền não vì hai thằng con trai,
tùy ý mà đưa ra ý kiến của mình, Bùi Thiên Thành hình như còn muốn hỏi cả chuyện về
Trương Huyền, vài lần lái đề tài sang Trương Huyền, nhưng có lẽ là kiêng kị tâm tình
của Niếp Hành Phong, rất nhanh đã quay lại đề tài cũ, Niếp Hành Phong cũng vờ như
không biết.
Nói chuyện một lúc, điện thoại của Niếp Hành Phong đột nhiên vang lên, anh nói xin lỗi,
qua một bên nghe điện thoại, người gọi tới chính là thư ký Lý Đình, nói với anh rằng
quản lí cấp cao phát hiện thị trường chứng khoán công ty bất thình lình không có dấu
hiệu báo trước rớt giá trên diện rộng, nghi ngờ có người âm thầm điều khiển sàn chứng
khoán, hỏi anh có muốn đến xem tin tức phân tích mà mọi người vừa thu thập không.
Niếp Hành Phong đồng ý, nói vị trí mình đang ở, bảo Lý Đình sắp xếp tài xế đến đón
anh, sau khi cúp điện thoại, anh nói với Bùi Thiên Thành: "Thật ngại quá, công ty của
tôi có việc gấp, phải đi trước, tôi đi báo với Trương Huyền một tiếng."
Bùi Thiên Thành gật đầu, tiễn anh ra ngoài, nói: "Cậu thật quan tâm đến cậu ta."
Vừa rồi Trương Huyền làm càn trước mặt Bùi Thiểu Ngôn Bùi Thiên Thành không để
tâm, nếu như Niếp Hành Phong chỉ là một con rùa mạ vàng thì trên đời này chẳng còn
ai là người có tiền nữa, chỉ cần nhìn chiếc xe thể thao xa xỉ đến nhường kia thì biết nó
thuộc quyền sở hữu của Niếp Hành Phong, ấy thế mà anh có việc gấp cũng không lái
đi, lại gọi tài xế đến đón, từ đó có thể thấy được mức độ săn sóc của anh dành cho
Trương Huyền.
Xuất phát từ thành kiến của bản thân, Bùi Thiên Thành căm ghét đồng tính luyến ái đến
tận xương tuỷ, lại không thể không thừa nhận, hai người kia ở cạnh nhau quả thật rất
xứng đôi, mà sự chuyên tâm của Niếp Hành Phong đồng thời khiến thành kiến ông ta
vốn khăng khăng giữ lấy cũng phải lay động, lúc cất đồ vào, tiễn Niếp Hành Phong đi,
ông ta không nhịn được vẫn muốn hỏi.
"Có thể lâu dài được sao?" Khi là tình cảm giữa hai người đàn ông?
Vế sau Bùi Thiên Thành không cần nói, ông ta biết với sự thông minh sắc sảo của Niếp
Hành Phong hẳn là hiểu rõ, quả nhiên, nghe xong câu này, Niếp Hành Phong cười nói:
"Có thể, chỉ cần có lòng tin."
Bùi Thiên Thành chú ý đến chuyện này nhất định là có nguyên nhân riêng của ông ta,
mong rằng đáp án của mình có thể thỏa mãn ông ta, Niếp Hành Phong nói xong, chào
tạm biệt đi khỏi, Bùi Thiên Thành đứng ở cửa phòng cất giữ, nhìn bóng lưng của Niếp
Hành Phong đi xuống lầu, trong mắt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó.
Niếp Hành Phong đi tới căn nhà sát bên, thấy bóng Nho Chua xách theo làn trúc đựng
Tiểu Mãn lấp ló ở cửa, bên người còn dắt theo cả Đại Bảo với Nhị Bảo, thằng em trai
mê ngủ này, hai đứa con trai kia xem nó như búp bê vậy, thỉnh thoảng lại chọt chọt véo
véo nó.
Ở đây cảnh quan đẹp, bao quanh là một cái sân cỏ lớn, xung quanh nhà trồng các loại
hoa, nhưng bởi vì đang là mùa đông, tất cả hoa đều tàn, may mắn có cỏ tùng bao lại,
không làm cho phong cảnh bị đơn điệu.
"Sao ngươi lại ở ngoài này?"
Theo tính tình ham vui của Nho Chua, Niếp Hành Phong nghĩ chuyện nó chỉ đứng
ngoài cửa ngắm phong cảnh thật sự rất kỳ dị.
"Trong nhà có gì đó." Nho Chua nhẹ nhàng đu đưa làn trúc, nhỏ giọng nói với Niếp
Hành Phong: "Tuy rằng ta không cảm thấy có gì lạ, nhưng mà Tiểu Mãn đi vào sẽ khóc
không ngừng, ngươi cũng biết thể chất của Tiểu Mãn cực kì mẫn cảm mà, nhất định
cậu ấy đã cảm giác được gì đó, đáng tiếc là không nói được."
Niếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn sơ qua ngôi nhà có kiến trúc rất sang trọng này, ngôi
nhà khí phái y như nhà chính vậy, bên trong lại chỉ có một mình Bùi Thiểu Ngôn ở, thật
ra cũng rất cô đơn đúng không? Tiểu Mãn nhất định không thích bầu không khí như vậy.
"Thân thể Tiểu Mãn gần đây thế nào?"
"Tốt lắm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, đừng nhìn thấy không lớn mà lầm, thật ra đã nói được
rất nhiều từ, nhưng mà cậu ấy lại rất lười biếng, lúc không thích rồi thì chọc ghẹo thế
nào cũng không thèm nói, đặc biệt là khi có người ngoài."
Nói đến đây, Nho Chua giận lẫy đưa tay chọc chọc gò má núng nính của đứa bé, đứa
bé thức dậy, nhìn nó cười khúc khích không ngừng, đôi mắt màu mực dưới ánh mặt
trời vô cùng xinh đẹp lại có thần, thể chất âm đồng của nó đã được chữa khỏi hoàn
toàn, thấy Niếp Hành Phong, cánh tay nhỏ bé vươn ra, rất thân thiết quơ quơ tay về
phía anh, có thể thấy được dù sau khi hồi hồn Tiểu Mãn đã mất đi kí ức, nhưng trong
tiềm thức vẫn như trước tồn tại hảo cảm với người quen.
Niếp Hành Phong nở nụ cười, chỉ cần tất cả mọi người đều được vui vẻ, ký ức hay gì gì
đó thật ra căn bản không hề quan trọng.
"Mang theo một đứa bé rất cực khổ." Nhất là đối với một con hồ ly vốn ham chơi.
"Cũng không phải vậy, không khác gì nuôi chó cưng cả, Tiểu Mãn, gâu tiếng nghe coi."
Nho Chua búng tay với Tiểu Mãn, Tiểu Mãn quả nhiên gâu lên một tiếng, Đại Bảo Nhị
Bảo bên cạnh cười không ngừng được, Tiểu Mãn cũng cười theo, Nho Chua rất tự hào
hỏi Niếp Hành Phong, "Thế nào? Là ta huấn luyện đó."
Niếp Hành Phong hết chỗ nói, anh chỉ biết rằng, không nên kỳ vọng quá nhiều vào
phương pháp giáo dục của Nho Chua.
"Ta vào xem chút đây, các ngươi ở đây chơi."
Lúc Niếp Hành Phong bước vào trong, còn nghe Nho Chua ở đằng sau vui vẻ tiếp tục
huấn luyện: "Tiểu Mãn, meo meo meo meo."
Có nên bỏ nhỏ với Bùi Linh một chút hay không, để cho cô ấy coi chừng con trai, tránh
việc Tiểu Mãn bị tiểu hồ ly hồ đồ kia truyền nhiễm hệ thống giáo dục độc hại.
Đi vào nhà, người làm đưa anh lên lầu hai, Trương Huyền theo anh em Bùi gia đi xung
quanh, Bùi Thiểu Ngôn không ở đây, Trương Huyền thấy Niếp Hành Phong, vẫy vẫy
tay với anh, Niếp Hành Phong bước tới bảo với cậu anh đang có việc, phải về công ti.
"Được rồi, suy cho cùng muốn bắt quỷ cũng phải chờ đến tối, đêm nay tôi ở lại đây, chủ
tịch tan sở xong thì về nhà luôn nhé, khi nào về tôi gọi anh."
Mấy lời căn dặn Trương Huyền y hệt như mấy vợ chồng già đã ở bên nhau cả một đời
người, anh em họ Bùi sau lưng họ nghe xong hơi xấu hổ, Niếp Hành Phong cũng
không nhìn vẻ mặt của bọn họ, mỉm cười đáp lại, hỏi: "Cậu Bùi đâu?"
"Về phòng vẽ tranh rồi, nói rằng muốn bắt gì thì bắt đi, có mặt chủ tịch Bùi hay không
cũng vậy thôi."
Trương Huyền cười nhìn Bùi Viêm, người kia rất lạnh nhạt nói: "Hi vọng đêm nay cậu
có thể thuận buồm xuôi gió bắt được quỷ."
Nói xong liền đi, Bùi Linh lúng túng nói: "Mọi người đừng để tâm, anh hai của tôi vẫn
luôn như vậy, đối với ai cũng bằng thái độ đó."
"Người đẹp à, chỉ cần chị đưa đủ tiền thù lao, thái độ hay vân vân mây mây đều không
quan trọng."
"Không thành vấn đề, vậy phải nhờ vào cậu rồi."
Bùi Linh hiển nhiên còn muốn trò chuyện với Niếp Hành Phong thêm một lúc nữa,
nhưng thái độ bây giờ của Trương Huyền rõ ràng là đang ám chỉ bảo cô đi đi, vô cùng
thắc mắc làm cách nào mà đàn anh lạnh lùng nghiêm túc trầm tĩnh năm xưa lại bị huấn
luyện thành ngoan ngoãn thế này, cô bất đắc dĩ nhún vai, kéo Kỳ Chính Dương đi
xuống lầu trước.
Chờ mọi người đều đi cả, Trương Huyền mới kéo Niếp Hành Phong xuống lầu, Niếp
Hành Phong quan sát bốn phía, lưu thông không khí bên trong không tốt lắm, làm toàn
thân đều cảm thấy lạnh, nhưng âm khí cũng không phải quá nặng, cho nên Nho Chua
mới nói không cảm giác được gì cả.
"Ở đây có dấu hiệu quỷ quậy phá không?" Niếp Hành Phong hỏi.
"Âm khí không nặng, nhưng không thể nói được lí do vì sao luôn cảm thấy trong nhà
này có gì đó là lạ." Trương Huyền cau mày nói.
Giác quan thông linh hiện tại của cậu có thể xem là đã rất nhạy bén, có cảm nhận được
âm khí, nhưng lại cảm thấy âm khí dường như bị kiềm hãm lại, cho nên trên lí thuyết sẽ
không tổn thương đến người, nhìn sắc mặt của Bùi Thiểu Ngôn thì biết, ngoại trừ da dẻ
hơi tái ra thì không có triệu chứng bị âm khí hao mòn, những biệt thự ở đây cũng là
được sắp đặt trên phúc trạch có lợi cho con cháu theo phương vị bát quái, cho nên
Trương Huyền theo khuynh hướng tin rằng có thể là du hồn ngẫu nhiên thỉnh thoảng
ghé qua hoặc bất chợt dừng chân, cái này cũng không phạm đến người thường.
Niếp Hành Phong cũng cảm thấy như vậy, hai người ra trước nhà, xe tới đón anh đã
dừng bên ngoại, Trương Huyền hỏi: "Ở công ty không có vấn đề gì to tát chứ?"
"Có cũng không sao, luôn sẽ có cách giải quyết mà." Niếp Hành Phong cười, lại nói:
"Quan hệ giữa mấy người họ Bùi này xem ra rất phức tạp, thật ra em cũng không nhất
định phải miễn cưỡng tiếp nhận vụ làm ăn này."
"Anh từng nhìn thấy tôi làm chuyện mà mình thấy miễn cưỡng bao giờ chưa?" Trương
Huyền liếc anh, cười nhạt: "Nhưng thật ra anh nè nha, nghe nói năm xưa ở trường anh
rất được chào đón, nhắc tới chuyện này tôi rốt cuộc là người yêu thứ mấy của anh
vậy?"
Niếp Hành Phong đột nhiên cảm thấy để Kỳ Chính Dương và Bùi Linh cạnh Trương
Huyền hình như không ổn lắm, năm đó mặc dù anh có thể nói là không hề có hành vi gì
phóng túng, nhưng mà những chuyện dưa lê vỉa hè này, đắt giá nhất chẳng phải là ở
hai chữ "có thể" sao?
"Đừng nghe bọn họ ăn nói lung tung, hồi đó tôi chuyên tâm bài vở đèn sách, chỉ từng
quen một người bạn gái, chẳng bao lâu cũng chia tay."
"Thế nhưng chẳng phải bọn họ đều gọi anh là người tình quốc dân còn gì."
"Mọi người cũng gọi em y như vậy mà."
Trương Huyền không phản đối, đi tới, giúp Niếp Hành Phong mở cửa xe, làm động tác
mời vào.
Niếp Hành Phong leo lên, kéo cửa sổ xuống nói: "Tối nay làm việc nhớ cẩn thận một
chút."
"Yên tâm đi, tôi sẽ sưu tầm nhiều thêm một chút chuyện bên lề của anh, cho nên là,
chiêu tài miêu, đừng có mơ dễ dàng qua mắt được quan đây."
Trương Huyền nói xong, đột nhiên xáp lại, hôn lên mặt anh một cái, sau đó lùi lại, cười
đắc ý vì trò đùa của mình, Niếp Hành Phong không có cách nào túm lại được, anh biết
Trương Huyền đang cố ý làm cho cả nhà họ Bùi xem.
"Vậy thì em nhất định sẽ rất thất vọng." Anh nói.
Trương Huyền nhìn theo xe đang đi xa dần, đột nhiên quay đầu nhìn về phía căn phòng
trên lầu hai, sau cửa sổ, Bùi Thiểu Ngôn đang lạnh lùng nhìn hành động của hai người,
thấy mình bị phát hiện, cậu ta kéo mạnh rèm cửa sổ, quăng sang bên, ngồi trở lại bàn
vẽ.
Phòng vẽ tranh rất lớn, bốn vách tường treo đầy tác phẩm đã được cậu ta ký tên, cậu
ta bây giờ đang thực hiện một bức tranh vẽ phong cảnh ga tàu điện ngầm, Bùi Thiểu
Ngôn nâng cọ vẽ, muốn vẽ một vài giọt mưa nhỏ, thế nhưng tay đang vẽ thì ngừng lại,
kinh ngạc nhìn chằm chằm bức tranh, đột nhiên vung tay ném, cọ vẽ bị chủ nhân không
thương tiếc vứt xuống đất, lăn lăn, dừng lại ở góc phòng.
Bùi Thiểu Ngôn đến bên ghế tựa nặng nề dựa vào, đầu hơi cúi xuống, hai tay nắm tóc,
dường như đang trút giận mà dùng hết sức giật tóc mình, tiếng thở dốc nặng nề vang
ra ngoài, từng tiếng từng tiếng một, nhưng đang trút ra nỗi phẫn uất đã đè nén trong
lòng một thời gian dài.
Bên ngoài có tiếng đập cửa nhè nhẹ, Bùi Thiểu Ngôn xem như không nghe thấy, tâm
tình bây giờ của cậu ta cực kì phiền muộn, không muốn gặp bất cứ ai, nhưng tiếng đập
cửa vẫn kiên nhẫn vọng vào, Bùi Thiểu Ngôn rốt cuộc nhịn hết nổi, hét to: "Đừng quấy
rầy, tôi đang vẽ tranh!"
"Để hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ lần này, tôi phải tìm hiểu tường tận kết cấu gian
phòng ở đây, xin hợp tác." Trương Huyền ở bên ngoài nhẹ giọng nói.
Cho dù không thấy được người, Bùi Thiểu Ngôn cũng có thể tưởng tượng ra chàng trai
xinh đẹp kia lúc này đang khoanh tay trước ngực, tựa lên tường với dáng vẻ nhàn nhã,
cậu ta do dự một chút, ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, bước tới mở cửa.
"Lúc tôi vẽ tranh không thích bị quấy rầy, người trong nhà đều biết, ở đây không có
người vào bao giờ."
Ngụ ý là ở đây không có gì để điều tra, mời cậu đi ngay cho.
Trương Huyền đã quen với sự lãnh đạm của Bùi Thiểu Ngôn, không để ý đến lời cự
tuyệt, cười hì hì sấn tới, "Nhưng nói không chừng nó là một con quỷ phong nhã, rất
thích những chỗ như phòng vẽ tranh."
Câu này của cậu vốn chỉ là đùa giỡn, lại phát hiện sắc mặt Bùi Thiểu Ngôn lập tức thay
đổi, chàng trai trẻ tuổi này hiển nhiên không hay ra ngoài gặp gỡ người khác, vui buồn
đều thể hiện rõ ràng trên mặt, đôi mắt hơi đỏ lên, so với lúc nãy ở phòng khách, cậu ta
nhìn qua như bất chợt tiều tụy đi rất nhiều, đến hơi thở sắc sảo kia cũng nhạt đi.
Trương Huyền lập tức đưa mắt vào phòng tranh, ở đây nhất định có chuyện kì quái,
nếu không một người đang tốt như thế sao lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Nhưng cậu nhìn một hồi lâu cũng không phát hiện phòng vẽ có gì không ổn, quá lắm
cũng chỉ là mùi màu vẽ nồng nặc, thấy được cọ vẽ nằm chỏng chơ trong góc, cậu tiến
đến nhặt lên, đặt lại trên bàn vẽ, quay đầu nhìn Bùi Thiểu Ngôn.
"Cậu hoàn toàn không giống như đang vẽ tranh."
"Cái gì?"
"Là một họa sĩ, cọ vẽ là người bạn tốt nhất của họ, họ vĩnh viễn không bao giờ vứt cọ
vẽ, giống như một thiên sư vậy, đạo phù vĩnh viễn không rời tay."
"Là cọ đã cùn thôi, tôi chuẩn bị đem vứt."
Phòng vẽ tranh của Bùi Thiểu Ngôn rất ngăn nắp sạch sẽ, giống như con người cậu ta
vậy, thanh nhã đứng đắn, người như vậy cho dù không cần cọ nữa cũng sẽ không tùy
tiện quăng đi, nhưng Trương Huyền cũng lười vạch trần lời nói dối này, cậu tới bắt quỷ,
những chuyện khác, không kiếm ra tiền, cậu lười nhúng tay.
"Tôi vừa nghe chị cậu nói, cậu bây giờ đang đi làm ở công ty, hình như bận rộn nhiều
công việc, còn có thời gian vẽ vời sao?"
Trương Huyền quan sát bức tranh cảnh mưa ga tàu điện ngầm, bức tranh rất thật, một
bầu trời ngày mưa đầy sương mù, trong phong cảnh mưa lại có xe cộ hối hả tạo một
cảm giác cảnh vật như có linh khí, nhưng bên trong lại có một khoảng trống rất lớn,
giống như thứ quan trọng nhất lại quên vẽ vào bức tranh, như vẽ rồng mà không vẽ
mắt, khiến người ta lấy làm tiếc.
"Hiện tại tôi chỉ vẽ vời nghiệp dư thôi, có thời gian rảnh thì vẽ một hai bức." Bùi Thiểu
Ngôn ở bên cạnh giải thích.
Trương Huyền không hiểu được bức tranh, bất quá có thể nhìn ra từ màu vẽ và tỉ lệ
sắp xếp rằng đây không phải là tác phẩm mới, cậu nghe nói nghệ thuật gia nếu có linh
cảm, nhiều khi ngủ đến nửa đêm lại thức dậy hoàn thành tác phẩm, nhìn mức độ chú
tâm của Bùi Thiểu Ngôn dành cho việc vẽ, cậu ta cũng thuộc dạng người như vậy,
không phải là kiểu mất thời gian rất lâu để vẽ một bức họa rồi đến cả nhân vật quan
trọng nhất trong đó lại quên vẽ lên.
Là không có thời gian để vẽ? Hay là không muốn vẽ?
Bùi Thiểu Ngôn cúi đầu sắp xếp lại cọ vẽ, Trương Huyền thấy một mặt dây chuyền hình
giọt mưa rơi ra từ áo cậu ta, là một viên huyết ngọc rất đẹp, tỏa ra linh khí đã được
người tu đạo đưa vào, xung quanh huyết ngọc là một màn sương như ẩn như hiện.
Trương Huyền liếc mắt liền nhận ra lai lịch của huyết ngọc này không tầm thường, có
nó phòng thân, có thể phòng tránh và chữa khỏi bệnh tật, còn có thể tăng thêm linh khí
cho người đeo, thảo nào lúc đầu thấy cậu ta, đã cảm thấy toàn thân cậu ta có luồng khí
nhìn thấy được, làm cho mình thân là người tu đạo sinh ra hảo cảm đối với cậu ta, thì
ra đều là do công hiệu của huyết ngọc, không biết là ai lợi hại đến thế, lại có thể cho đi
vật trừ tà quý báu như vậy.
"Mặt ngọc kia của cậu rất đẹp."
Được khen, ánh mắt của Bùi Thiểu Ngôn lại ảm đạm, theo bản năng nhét mặt ngọc kia
vào trong cổ áo, Trương Huyền lại hỏi: "Mua ở đâu vậy? Tôi rất thích những phụ kiện
thế này, muốn mua một cái."
"Quên mất rồi, đã mua rất lâu." Bùi Thiểu Ngôn rất lãnh đạm đáp, hiển nhiên không
muốn nhiều lời.
Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là chuyển ánh mắt sang một tác phẩm đã
hoàn thành khác. Tranh của Bùi Thiểu Ngôn rất phóng khoáng, người vật núi nước, còn
có cả động vật điểm tô, cái gì cần có đều có, mỗi thứ đều mang thần thái rất đáng yêu
lan tỏa trong tranh, nhờ bàn tay của chủ nhân mà được sắp xếp thành một tác phẩm
nghệ thuật hoàn mỹ, Trương Huyền đứng trong phòng vẽ, có thể cảm nhận được nét
tao nhã yên tịnh nơi đây, lúc đó tâm trạng Bùi Thiểu Ngôn chắc cũng rất bình yên, cho
nên cậu ta mới có thể đưa vào trong tranh khí tức yên tĩnh như vậy.
"Tranh của cậu rất đẹp." Cậu nói từ tận đáy lòng: "Tuy rằng tôi không am hiểu hội họa,
nhưng rất thích cảm giác từ những bức tranh của cậu."
"Thật chứ?" Không ai có thể không cảm thấy vinh dự khi được người khác tán thưởng
tác phẩm của mình, tâm tình của Bùi Thiểu Ngôn rõ ràng nhờ lời khen của Trương
Huyền mà khá hơn rất nhiều, nhưng lập tức liền yếu ớt thở dài.
"Nhưng người nhà của tôi đều không thấy vui vẻ gì, họ nói vẽ chỉ là thú vui tiêu khiển
giết thời gian, chẳng khác nào chỉ là chốn thanh nhã." Cố gắng mấy nhưng lại không
bán được, bằng không Bùi Thiểu Ngôn cũng không cảm thán như vậy, nhưng may mắn
cậu ta có một gia tài có thể chống lưng cho sự nghiệp nghệ thuật của cậu ta, Trương
Huyền nói: "Thiên tài đều là kẻ cô đơn, ông Gốc gì đó chẳng phải là không ai biết
thưởng thức tác phẩm của ông ta, đến khi chết rồi lại thành tác phẩm bán được khối
tiền đó sao?"
"Van Gogh(1)." Bùi Thiểu Ngôn nở nụ cười, mang theo sự thanh nhã của một nhà nghệ
thuật, làm người ta không cách nào vì bị cười nhạo mà không vui.
(1) Van Gogh: Vincent Van Gogh, họa sĩ người Hà Lan, lúc sống không bán được tranh,
sau khi chết tranh của ông mới được người ta ưa chuộng và công nhận.
Trương Huyền nhức đầu, được rồi, cậu thừa nhận, tên của mấy ông họa sĩ còn khó
nhớ hơn phù chú đuổi quỷ nữa, để tránh xấu hổ, cậu vội vàng chuyển tầm nhìn sang
nơi khác, một cái kệ chất đống những bức tranh.
Trên giá vẽ phủ vải trắng, không thấy được tranh bên trong, Trương Huyền đi tới định
vén lên xem, lại phát hiện ra bốn góc bị đinh ghim lại, cậu kỳ quái nhìn Bùi Thiểu Ngôn.
"Sao lại che tranh đi?"
"Là tác phẩm lúc mới tập tành, nét vẽ non kém, sợ người ta nhìn thấy cười chê."
"Tặng tôi một bức được không?"
Bùi Thiểu Ngôn ngẩn người, Trương Huyền lại nói thêm: "Chờ trong tương lai cậu
thành danh họa rồi, xem như là tác phẩm đầu tay thì giá trị cũng tăng đụng nóc, tôi phải
đầu tư sớm mới được."
"Bức này thì không được, nếu cậu thích, sau này tôi sẽ vẽ một bức khác cho cậu,
nhưng có lẽ sẽ phải chờ lâu một chút, bởi vì sắp tới tôi sẽ tiếp quản công ty, sắp sửa
rất bận rồi."
"Việc cậu yêu thích chẳng phải là vẽ hay sao?"
"Lý tưởng không thể kiếm cơm được, không có tiền bạc làm cơ sở, tất cả đều chỉ là nói
suông." Trọng tâm câu chuyện quay về hiện thực, nét cười của Bùi Thiểu Ngôn dần
héo úa, giống như không tìm ra đề tài nữa.
Đôi mắt của Trương Huyền đảo quanh, nhìn thân thể của Bùi Thiên Thành thì không
quá cường tráng, công ty do Bùi Viêm một mình nắm giữ, nếu như trong tương lai Bùi
Viêm hoàn toàn tiếp quản công ty, có thể lý tưởng nghệ thuật của Bùi Thiểu Ngôn sẽ
không kiên trì được nữa, hoặc có lẽ chính do nguyên nhân này nên cậu ta mới phải tiếp
quản cơ nghiệp của gia tộc.
Một ý nghĩ lóe lên trước mắt, Trương Huyền nghĩ thấy thật giống phim truyền hình tám
giờ, những thứ quỷ quái kia chẳng lẽ do Bùi Viêm đưa tới?
"Cậu từ từ vẽ, tôi đi xem những phòng khác một chút."
Ở đây cũng không tra được gì, Bùi Thiểu Ngôn cũng mang thái độ xa cách, Trương
Huyền thông minh lựa chọn cách đi khỏi đó, lúc ra tới cửa, Bùi Thiểu Ngôn đột nhiên
gọi cậu lại, chần chừ một lúc rồi nói: "Những lời tôi nói trước đó không phải là nhằm
vào cậu đâu, hi vọng cậu bỏ qua cho tôi."
Trương Huyền ngẩn người, lập tức hiểu ra Bùi Thiểu Ngôn đang xin lỗi vì những lời nói
lỗ mãng của mình vừa rồi, cậu cười: "Đúng là rất cay nghiệt, nếu đổi là tôi trước kia,
cậu đã mất mạng từ lâu rồi." (Trời ơi, du nâu quát ai min OTL)
Bùi Thiểu Ngôn giật mình nhìn cậu, Trương Huyền vừa cười cừa nói: "Nhưng mà cậu
rất may mắn, bây giờ tôi không so đo những chuyện như thế nữa, trên đời này ngoại
trừ chủ tịch nhà tôi ra, không ai có tư cách khiến tôi tức giận cả."
Trong nháy mắt, Bùi Thiểu Ngôn có một ảo giác, người đứng mặt mình toàn thân tỏa ra
ngạo khí khiến người ta nghẹt thở, dáng vẻ cao ngạo bá đạo kinh hoàng, cho dù
Trương Huyền đóng cửa lại, cậu ta cũng không có cách nào phục hồi lại tinh thần từ
trong khí tràng mà người kia vừa tỏa ra.
Bọn họ quả thật rất xứng đôi, ngồi ghế trên, Bùi Thiểu Ngôn ít nhiều hâm mộ nghĩ, ánh
mắt trống rỗng, chìm vào trong ký ức về những chuyện đã qua, cả buổi mới tỉnh lại,
đứng dậy bước đến bên giá vẽ phủ vải trắng, gỡ đinh ghim ra, vén màn vải lên.
Đằng sau tấm vải là một bức tranh thanh nhã tỉ mỉ vẽ một người, người đàn ông mặc
âu phục trong tranh mỉm cười nhìn cậu ta, lúc đến gần bức tranh, cậu ta có thể nhìn rõ
được trong đồng tử của người đàn ông là ảnh ngược của mình.
"Nếu như người muốn giết tôi thì đến đây nhanh đi, tôi đã chờ rất lâu rồi."
Đôi mắt Bùi Thiểu Ngôn mơ màng, khe khẽ nói, cúi người hôn lên môi người đàn ông
trong tranh.