Kết quả bão xe là con đường có lộ trình khá dài Nhiếp Hành Phong chỉ dùng một nửa thời gian đã chạy về, anh tới nhà Trương Lạc, Trương Lạc tuy lãnh đạo đệ tử một phái, nhưng nhà của ông cũng rất tư nhân hóa, lúc Nhiếp Hành Phong theo người giúp việc đi vào, thấy bên trong trạch viện trồng đầy hoa cỏ trúc xanh, hai bên hành lang có một hồ cá lớn hình thoi dài, lá xanh theo nước trải dài liên tục đến trước cửa chính ngôi nhà, cá nhỏ du ngoạn giữa lá sen, thanh nhã tĩnh mịch, xem ra so với công việc quản lý trong môn phái, Trương Lạc thích tu đạo ở nơi yên tĩnh thế này hơn.
Trương Lạc đang cùng hai người Trương Chính, Trương Yên Hoa nói chuyện trong thư phòng, dưới ánh đèn thần sắc ông xem ra không được tốt lắm, đối với việc Nhiếp Hành Phong tới thăm, ông không tỏ ra quá giật mình, ngược lại Trương Yên Hoa tức giận ra mặt, vừa nhìn thấy Nhiếp Hành Phong, đã xông đến trước mặt anh, tràn đầy địch ý hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Thái độ vô cùng bất lịch sự, ngay cả Trương Lạc tính cách ôn hòa hiền hậu cũng không hài lòng nhíu mày, Trương Chính nhìn thấy, kéo Trương Yên Hoa sang một bên, lại luôn miệng hướng về Nhiếp Hành Phong nói lời xin lỗi.
Nhiếp Hành Phong có chuyện trong lòng, không để ý đến sự vô lễ của Trương Yên Hoa, chào hỏi Trương Lạc, Trương Lạc nhìn ra anh có chuyện muốn nói, bảo Trương Chính và Trương Yên Hoa ra ngoài trước, Trương Yên Hoa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Nhiếp Hành Phong, nói: “Con muốn ở lại, xem anh ta nói gì.”
“Yên Hoa!” Trương Chính thấp giọng trách cứ cô: “Đừng tùy tiện! Đây không phải nhà muội, nói chuyện với sư bá chú ý chừng mực một chút!”
“Tôi biết đây không phải nhà tôi, nếu không phải ba tôi có chuyện, tôi cũng không tới nhờ các người!”
Trương Tuyết Sơn và Trương Lạc mặc dù là sư huynh đệ, giao tình lại không sâu, hai bên cũng rất ít qua lại, song ngoài mặt lễ nghi coi như chu toàn, Trương Yên Hoa bình thường không dám có thái độ này với Trương Lạc, chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt, nhất thời sốt ruột, tính khí đại tiểu thư liền để lộ ra ngoài, quên cả lễ nghi phải có.
Nghe xong lời cô, Nhiếp Hành Phong hỏi Trương Lạc: “Trương Tuyết Sơn cũng xảy ra chuyện rồi sao?”
Trương Lạc còn chưa trả lời, Trương Yên Hoa đã cướp lời: “Ra vẻ người tốt gì chứ? Lẽ nào những chuyện này đều không phải các người làm hay sao? Từ sau khi quỷ con nhà các người dẫn oán linh ra ngoài, thì liên tiếp có người chết, bây giờ ngay cả Hà Thuận Hải cũng chết rồi, lập tức sẽ đến phiên ba tôi, có phải tất cả mọi người chết hết các người mới cam lòng!”
Ngôn ngữ sắc bén, Trương Chính lần thứ hai quát bảo cô ngừng lại, Nhiếp Hành Phong nghe được ẩn tình, gặng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trương Yên Hoa tức giận không nói gì, Nhiếp Hành Phong lại tiếp tục nói: “Kỳ thực lần này tôi tới, là muốn mời Trương tiên sinh giúp đỡ siêu độ oán linh, bằng không hắn oán khí căm phẫn, cái chết sẽ còn tiếp tục thêm nữa, hy vọng cô nói ra chuyện bác trai gặp phải, may ra còn kịp cứu người.”
Nhiếp Hành Phong đại khái nói lại đầu mối hai ngày nay mình tra được trước, khí tràng anh ôn hòa trầm tĩnh, vô hình trung ảnh hưởng đến Trương Yên Hoa, nghe anh kể, Trương Yên Hoa đang tức tối dần dần bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ lời anh nói không sai, liền ném đi tâm tình cá nhân, nói: “Ba tôi sáng nay biến mất, sau khi xem xong tin tức Hà Thuận Hải xảy ra tai nạn xe.”
Ngay từ đầu Trương Yên Hoa cũng không để ý, đợi đến lúc cô chú ý đến đã là buổi chiều, cô cảm thấy không ổn, gọi di động cho bố không được, đành phải gọi cho Cơ Khải, cũng là tắt máy như thế, cô đợi mãi đến sẩm tối vẫn không thấy Trương Tuyết Sơn trở về, đành phải vội vàng chạy đến chỗ Trương Lạc nhờ giúp đỡ.
“Trước khi bác trai mất tích có hành động kỳ quái gì không?”
“Không có, chỉ là sau khi xem tin tức rất bực bội…” Trương Yên Hoa suy nghĩ một chút, đột nhiên kêu lên: “Ông có gọi di động cho Cơ sư thúc, hình như nhắc tới chuyện khách sạn oán linh, không biết có phải là công việc trừ tà ông ấy nhận hay không, bình thường chuyện thế này ba hay gọi Cơ sư thúc.”
Lúc này đao treo trên cổ, Trương Tuyết Sơn làm gì còn tâm trạng đi bắt quỷ?
Nghe được hai chữ khách sạn, Nhiếp Hành Phong lập tức nghĩ đến Hạnh Phúc Hải, có lẽ Trương Tuyết Sơn cảm giác được nguy hiểm sắp xảy ra, muốn cùng Cơ Khải đến khách sạn phá hủy thân thể Mã Ngôn Triệt!
“Trước khi cậu tới, tôi đã tính hành tung cho hai sư đệ, nhưng tính không ra.”
Trương Lạc thấy vẻ mặt Nhiếp Hành Phong như có điều suy nghĩ, đoán được anh khả năng có đầu mối, liền nói ra kết quả bói toán của mình, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Nguyên nhân tính không ra là…”
“Người quan hệ quá gần, tâm tư dễ bị tác động, bói sẽ không linh nữa, còn có một khả năng là họ ở một nơi không thể đoán được, hai thế giới một âm một dương, bất kỳ chú ngữ nào cũng đều mất đi hiệu lực.”
Trương Lạc nói chuyện uyển chuyển, nhưng không khó nghe ra khả năng sau lớn hơn, Trương Yên Hoa gấp đến độ sắp khóc lên, giậm chân nói: “Ba con và sư thúc nhất định còn sống, sao có thể chia âm dương chứ? Sư bá người tính lại một quẻ thử xem sao?”
“Nếu là âm, cũng không cứ là chỉ âm giới, cũng có thể là nơi vô cùng ẩm thấp, nơi như thế quỷ khí khá nặng, không giống thế giới bình thường, nên bất kể tầm nhân chú hay là bói toán đều không có tác dụng.”
“Có lẽ tôi biết họ đến chỗ nào rồi.”
Nghe Nhiếp Hành Phong nói, mắt Trương Yên Hoa lập tức sáng lên, truy hỏi: “Ở đâu? Xin anh, mau đưa tôi đi cứu ba tôi!”
“Có thể, nhưng tôi cần Trương tiên sinh giúp đỡ.”
Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn Trương Lạc, Trương Yên Hoa vội vàng nói: “Sư bá xin người cũng đi cùng, chúng ta nhiều người như vậy, nếu hợp lực lại, nhất định có thể đánh cho oán linh hồn phi phách tán!”
“Chú, chuyện này để con đi cho, chú…”
Đề nghị của Trương Chính bị cắt ngang, Trương Lạc vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười nói: “Không sao, làm tổ trong nhà lâu quá rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động cho dãn nở gân cốt.”
Trương Chính còn muốn nói tiếp, Trương Lạc bảo quản gia đi lấy đồ trừ tà, Trương Chính hết cách, ngăn quản gia lại, tự mình đi sắp xếp đạo bùa kim tiền kiếm mang tới, lúc ra cửa, hắn đột nhiên quét một chưởng vào gáy Trương Yên Hoa, sau khi đánh cô ngất xỉu liền giao cho quản gia ở bên cạnh.
Thấy Nhiếp Hành Phong ném tới ánh mắt kinh ngạc, hắn nhàn nhạt nói: “Cô ấy hấp tấp như thế, đi theo sẽ làm hỏng việc.”
Lời này mặc dù không sai, nhưng cha và con gái huyết mạch tương liên, Trương Yên Hoa linh lực lại cao, có cô ở đó, biết đâu tìm được người nhanh hơn. Thấy ánh mắt Trương Chính lóe lên, Nhiếp Hành Phong cảm thấy hắn chưa nói thật, hắn làm vậy khả năng còn có nguyên nhân khác.
Ba người lên xe, trên đường tới Hạnh Phúc Hải, Nhiếp Hành Phong kể lại lần nữa đầu đuôi chuyện tình liên quan đến Mã Ngôn Triệt nghe được ở chỗ Duy Thanh, vừa rồi Trương Yên Hoa ở đây, anh không nói tới sai lầm Trương Tuyết Sơn phạm phải, lúc Trương Lạc nghe xong nội tình, tức giận đến biến sắc, nặng nề thở dài, cười khổ: “Người tu đạo rơi vào ma đạo, so với yêu ma còn đáng sợ hơn, làm chuyện hổ thẹn đến nhường này, cũng khó trách họ ăn ngủ không yên.”
“Chú!” Trương Chính rất lo âu nhìn ông.
“Kỳ thực những điều này đều là lời từ phía Duy Thanh, tôi không biết lúc đó Trương Tuyết Sơn có ôm những ý nghĩ khác hay không.” Không muốn quá kích thích Trương Lạc, Nhiếp Hành Phong đắn đo tìm từ nói: “Biết chân tướng chỉ có những người tham dự lúc đó, nhưng chân tướng lúc này đã không còn quan trọng nữa, hóa giải oán khí của oán linh mới là việc chúng ta phải làm, bằng không Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải sẽ bị hại, Kiều cũng đối mặt với nguy hiểm.”
“Ác nhân cũng cần cứu sao?” Phía sau truyền đến câu hỏi lãnh đạm của Trương Chính.
Nhiếp Hành Phong ngẩn ra, lập tức hiểu dụng ý Trương Chính không cho Trương Yên Hoa đi cùng — hiện nay rơi vào cảnh khốn cùng bất kể là hai người Trương Tuyết Sơn, Cơ Khải, hay là Kiều, thậm chí Mã Ngôn Triệt, đều không tính là người tốt, đối với người tuyên dương và giữ gìn chính nghĩa như Trương Chính mà nói, những người này chết đều chưa hết tội, là không đáng cứu.
Đối diện với ánh mắt anh ném tới qua kính chiếu hậu, Trương Chính lại tiếp tục nói: “Chú tôi năm gần đây thân thể vẫn luôn không tốt, các việc như trừ ma ông đã sớm không hỏi tới, nhưng bây giờ lại vì một vài kẻ vốn nên chịu thiên phạt phải cưỡng ép ra tay, Nhiếp tiên sinh, nếu anh thực sự hiểu định nghĩa về chính nghĩa, thì không nên nhúng tay vào mấy chuyện thị phi này.”
Nghe ra hắn trách móc, Nhiếp Hành Phong nhìn Trương Lạc, bình tĩnh nói: “Tôi không biết giới hạn giữa nên và không nên, nhưng tôi nghĩ, nếu hôm nay là Trương Tam sư phụ đối mặt với việc này, ông ấy sẽ đảm đương không nói hai lời.”
Nghe thấy tên Trương Tam, Trương Lạc hơi biến sắc mặt, một lát sau, ông nói: “Oán khí Mã Ngôn Triệt quá nặng, ta không biết công lực mình có thể siêu độ được hắn hay không, nhưng ta sẽ gắng hết sức, xin Nhiếp tiên sinh yên tâm.”
“Cảm ơn.”
Kỳ thực trong lòng chính Nhiếp Hành Phong cũng không nắm chắc, mắt thấy bảng hiệu Neon phía trên Hạnh Phúc Hải càng lúc càng gần, ánh đèn tạo thành một con mắt thật to, lập lòe trước mặt anh, lúc này đột nhiên tràn vào đầu óc anh không phải là trừ tà siêu độ, mà là Trương Huyền, chỗ ngồi bên cạnh vẫn luôn trống không, khoảng không khiến anh không cách nào thích ứng nổi.
Thì ra Mã Linh Xu nói không sai, một mực không rời được người kia thật ra lại là bản thân anh.
Xe Mercesdes dừng trước khách sạn, bởi gần đây khách sạn nhiều lần xảy ra chuyện, làm cho khách hàng mau chóng giảm sút, ánh đèn trên lầu thưa thớt đến mức khiến người ta cảm thấy hiu quanh, họ xuống xe, còn chưa tới gần, đã thấy người từ bên trong hốt hoảng chạy ra, Nhiếp Hành Phong giữ một người lại, hỏi ra mới biết được hình như tòa nhà bốc cháy, phát động chuông báo cháy, nhân viên phục vụ đang vội vàng sơ tán khách ở, nhưng rốt cuộc cháy ở đâu, anh ta lại không nói rõ.
“Nhất định là oán linh giở trò quỷ.” Trương Chính nhìn về phía Trương Lạc: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trương Lạc đứng chính giữa mặt trước khách sạn, bấm ngón tay tính nhẩm một hồi, lấy hạc giấy bắn ra, hạc giấy trên không trung nấn ná hai vòng, liền bay về phía sau tòa nhà, Trương Lạc đuổi theo, nói: “Xem ra ngòi lửa ở bãi đỗ xe.”
Bãi đỗ xe khách sạn Hạnh Phúc Hải rất lớn, trên dưới tổng cộng năm tầng, ra vào đều do máy tính tự động tính toán kiểm soát, ba người theo hạc giấy chạy vào, phòng bảo vệ ở cổng đóng chặt cửa, hoàn toàn không có ai quan tâm, nương theo ngọn đèn, họ thấy bên trong bãi đỗ xe tràn ngập khói mù, khói đặc lấy tốc độ cực nhanh cuốn lên, hạc giấy bị khói mù nuốt trọn, không bao lâu rơi xuống bên chân Trương Lạc, biến thành tro.
Kim chỉ nam trên la bàn âm dương Trương Chính mang theo bên người xoay tròn nhanh như gió, đây là dấu hiệu phía trước lệ khí rất nặng, thấy một vài bóng đen thấp thoáng qua lại như con thoi trong lửa, hắn lo âu nói: “Ở đây âm khí quá nặng, chúng ta đi vào sẽ bất lợi, hay là nghĩ cách dẫn oán linh ra ngoài thì hơn.”
“Thân thể Mã Ngôn Triệt chôn ở giữa phương vị chính âm, không đi vào thì không có cách nào siêu độ hắn, liều mạng chút đi.”
Trương Lạc lại lấy một con hạc giấy ra, lần này ông cắn rách ngón giữa, điểm một chấm đỏ lên đỉnh đầu hạc giấy, hạc giấy từ trên tay ông bay ra, như mũi tên lao vào khói mù dày đặc.
Khói mù bị cương khí của hạc giấy làm dao động, khi nó đến gần sẽ nhất thời tản đi, ba người theo sau hạc giấy, Trương Lạc lại lấy ra mấy tờ đạo bùa đưa cho họ, Trương Chính giành lấy trước, chuyển cho Nhiếp Hành Phong, nói: “Đây là bùa ích hỏa (
trừ lửa), gắng giữ lấy.”
Nhiếp Hành Phong nói cảm ơn, Trương Chính lại hỏi anh: “Trương Huyền vẫn chưa có tin tức sao?”
Không biết vì sao Trương Chính lại đột nhiên nhắc tới Trương Huyền vào lúc này, Nhiếp Hành Phong sửng sốt một chút, nói: “Chưa có, hy vọng oán linh có thể giúp chúng tôi.”
“Một người tu đạo luân lạc tới độ phải dựa vào oán linh cứu, không phải quá thê thảm rồi sao? Tin rằng nếu Trương Huyền biết, cũng sẽ cảm thấy trên mặt tối tăm.” Trương Chính lạnh lùng nói: “Tôi đã tìm được cách xuống địa ngục cứu cậu ấy, anh cứ yên tâm.”
Trương Chính vẫn không hề nhắc đến tình tiết liên quan đến chuyện tìm kiếm Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong không ngờ hắn lại hiểu rõ ẩn tình Trương Huyền mất tích, không khỏi hết sức kinh ngạc, muốn hỏi thêm, Trương Chính đã vượt lên trước đi vào.
Ba người đi về phía trước chưa bao lâu, đã thấy có người từ bên trong lao ra, xem chừng là lúc đỗ xe gặp phải hỏa hoạn, bị dọa sợ ngay cả xe cũng không cần hoảng hốt tìm đường trốn, Trương Lạc vốn định chỉ đường cho họ, nhưng còn chưa mở miệng họ đã chạy đi, chẳng thèm để ý đến tiếng gọi của Trương Lạc.
Khói mù tràn lên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng những người đó, càng đi về phía trước khói mù càng dày, ngọn lửa mang theo độ nóng kéo tới, Nhiếp Hành Phong bị sặc không nhịn được ho khan, vội vàng móc khăn tay ra bịt miệng mũi, cánh tay lại bị va mạnh một cái, thì ra một người đàn ông mặc đồng phục từ đối diện xông tới, lướt qua vai anh chạy đi, thân hình ngờ ngợ có chút quen mắt, Nhiếp Hành Phong quay đầu nhìn, đến lúc anh quay người lại, phát hiện thầy trò Trương Lạc đều không thấy đâu.
Đây là tình huống gay go nhất, không nhìn thấy gì, lại không thể lớn tiếng gọi, Nhiếp Hành Phong sờ sờ túi áo, túi áo trống không nhắc nhở anh đạo bùa đều đưa cho Ngụy Chính Nghĩa mất rồi, thầy trò Trương Lạc cũng không trở lại nữa, Nhiếp Hành Phong không biết là họ không thể quay lại, hay là hoàn toàn không chú ý mình bị tụt lại, đám khói mù này dường như là do âm hỏa gây ra, chẳng biết nguyên nhân gì bị cưỡng ép tụ tập trong không gian dưới mặt đất, không giống với sương mù trong yểm mộng, Tê Nhận của anh không có đất dụng võ, sau khi phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn hiện tại, anh để mình tỉnh táo lại, cân nhắc nên ứng phó thế nào.
Khói mù dày đặc nháy mắt nhiều hơn, nhiệt độ cũng đang mau chóng tăng lên, phía sau không có đường, chỉ có thể tiến về phía trước, như báo cho anh biết, chạy trốn không phải là lối thoát, nó sẽ chỉ khiến bản thân gần cái chết thêm một bước.
Vì vậy Nhiếp Hành Phong lựa chọn tiếp tục đi về phía trước, nhưng không bao lâu đã cảm thấy được âm khí đập vào mặt, một vài du hồn từ bốn phương tám hướng chạy tới, phát động tấn công về phía anh.
Nhiếp Hành Phong bất ngờ không kịp đề phòng, vai bị rạch hai vết thương, lúc này mới thấy vây đánh anh đều là ác linh tràn ngập oán khí, lúc tấn công thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu, như đang đe dọa anh đã tiến vào nơi không nên tới.
Ác linh Nhiếp Hành Phong gặp không ít, nhưng đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy lại không hề bình thường, cũng may anh có Tê Nhận hộ thân, những ác linh này tuy rằng hung hãn, nhưng đối với Tê Nhận vẫn rất kiêng kị, nhìn thấy tay anh cầm pháp khí, liền lập tức lùi ra, nhưng không rời đi, quanh quẩn ở bên cạnh, chờ đúng thời cơ lại tiếp tục nhào tới.
Nhiếp Hành Phong buộc phải tập trung tinh thần đề phòng ác linh công kích, đang giằng co, phía sau truyền đến tiếng gọi, giống như đang gọi tên anh, rất nhanh, giọng nói càng ngày càng to, một con hạc giấy gần như bị khói mù hun đen bay đến trước mặt anh, anh đưa tay đỡ lấy, hạc giấy sau khi rơi xuống lòng bàn tay anh liền hóa thành tro tàn.
Khói mù che mất đường nhìn, Nhiếp Hành Phong chỉ thấy được âm hồn ác linh, anh trong tình thế cấp bách lấy di động ra mở nhạc, cũng bật âm thanh ở mức lớn nhất, tiếng bước chân phía sau theo nhạc chạy tới, theo bóng người từ từ rõ ràng, Nhiếp Hành Phong phát hiện đó không phải thầy trò Trương Lạc, mà là người đàn ông mặc đồng phục vừa ngang qua vai anh.
“Tạ Phi?” Thấy hắn, Nhiếp Hành Phong hiểu cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà đến, chờ Tạ Phi đến gần, anh hỏi: “Đi rồi, sao còn quay lại?”
“Không biết.” Tạ Phi trả lời rất thành thật: “Có thể là đột nhiên nghĩ đến, biết đâu chỉ có anh có thể cứu tôi.”
Lúc này tự thân anh còn khó bảo toàn đây, nói gì đến cứu ai? Nhiếp Hành Phong cười khổ.
Tạ Phi chẳng biết dùng pháp thuật gì, khiến khói mù tụ xung quanh họ hơi giảm đi, thấy hồn phách chần chừ phía xa xa, hắn nhíu nhíu mày, nói: “Sao đột nhiên có nhiều thứ dơ bẩn như thế?”
Nhiếp Hành Phong cũng không rõ, Tạ Phi không hỏi thêm nữa, lấy tờ đạo bùa đưa cho anh, nói: “Đây là bùa ích hỏa, tạm thời khiến anh không bị khói lửa tập kích, về phần mấy thứ kia, để tôi xử lý.”
Nghe hắn nói đến bùa ích hỏa, Nhiếp Hành Phong tâm khẽ động, lấy bùa Trương Chính vừa đưa cho anh, đạo bùa này anh mang theo dọc đường, không những không trợ giúp, ngược lại còn bị ác quỷ đuổi, nhìn kỹ lại, phía trên bùa chú hoàn toàn khác cái Tạ Phi đưa mình. Nhiếp Hành Phong không nghiên cứu nhiều lắm về đạo bùa, nhưng đơn giản anh vẫn có thể đọc được, lúc thấy mấy chữ triệu sắc và âm hỏa viết trên giấy, anh đã biết mình bị hại.
Quả nhiên, nhìn thấy đạo bùa của anh, Tạ Phi hết hồn kêu lên: “Đây là bùa triệu hồi quỷ, trên bùa dính máu, là thứ ác quỷ thích nhất, sao anh lại mang theo nó?”
Đạo bùa đều được Trương Chính sắp xếp lúc ra cửa, cũng là hắn chuyển cho mình, hắn không có khả năng nhầm, bởi vậy…
Nghĩ đến lời nói của Trương Chính lúc cho mình bùa, Nhiếp Hành Phong triệt để rõ ràng, thấy Tạ Phi còn đang dõi theo anh chờ đáp án, anh cười cười, xé nát lá bùa, nói: “Chỉ là hiểu lầm.”
“Vậy nếu tôi không hiểu lầm, anh là muốn tìm sư phụ tôi, muốn giải trừ oán khí của người Mã gia chứ gì?” Tạ Phi giễu cợt nói: “Đáng tiếc anh tới chậm một bước rồi.”
“Sao lại nói thế?”
Ánh mắt Tạ Phi lơ đãng một chút, tựa như cuối cùng cũng quyết tâm, nói: “Mà thôi, dù sao tôi cũng không sống được mấy ngày nữa, đánh cuộc một lần, biết đâu còn có thể thắng.”
Hắn lấy di động ra, mở đoạn ghi hình trong máy cho Nhiếp Hành Phong, hình ảnh trong màn hình đung đưa rất dữ dội, rất lâu sau mới ổn định lại, xung quanh hiện trường một đám lửa lớn, có hai người vật lộn trước ánh lửa, trên mặt đất đặt một cái túi lớn, đồ bên trong do đánh lộn va phải rơi ra ngoài, đều là vật phẩm trừ tà như âm dương kính, kiếm gỗ đào các loại, ngoài ra còn có búa và cuốc chim ngắn, trên mặt đất dùng chu sa vẽ bùa chú thành vòng tròn lớn cùng lằn ngang thập tự, trong lúc hai người vật lộn, chu sa từ từ bị xóa sạch, tạo thành một bãi màu đỏ quỷ dị.
Lời cãi vã lúc đánh đấm thỉnh thoảng truyền ra, đều là một vài tiếng mắng chửi ngu ngốc đần độn, Nhiếp Hành Phong nhìn ra người mắng chửi chính là Trương Tuyết Sơn, người kia không cần hỏi cũng biết là Cơ Khải, Trương Tuyết Sơn đạp gã xuống mặt đất, mắng: “Nếu không phải vì ngươi ngu xuẩn, phong ấn Mã Ngôn Triệt căn bản sẽ không giải được, bây giờ mọi người đều phải chết, ngươi còn dám chửi ta…”
“Mắc mớ gì đến tôi? Năm đó nếu không phải ông bị ma xui quỷ khiến muốn làm chưởng môn, muốn moi pháp thuật gì đó từ trong miệng Mã Ngôn Triệt, cũng sẽ không bị oán quỷ quấn lấy, còn liên lụy đến tôi, tôi chẳng làm gì cả, ông chết kệ ông, đừng hòng lôi tôi xuống nước!”
“Đồ ngu, không có ông đây, ngươi có thể diễu võ dương oai từng đấy năm à? Đi ăn cứt chó đi!”
Hai người vừa ẩu đả vừa chửi bới, quần áo tóc tai đều bị kéo xé cực kỳ xốc xếch, đâu còn chút nào phong phạm của bậc thầy tu đạo? Không ngờ cái chết trước mắt, đôi sư huynh đệ tương giao mấy chục năm sẽ trở thành như vậy, Nhiếp Hành Phong nhìn thấy lắc đầu, Tạ Phi cũng ở bên cười nhạt.
“Đây chính là sư phụ tôi sùng bái mười mấy năm, vì một bí mật chẳng tính là bí mật, lại chính tay giết chết đệ tử của mình.”
Xem ra cũng bởi phát hiện sư đệ bị giết, Tạ Phi mới ôm cảm giác không tín nhiệm đối với đám người này thì phải.
Trong màn hình hai người đánh nhau quyết liệt hơn, trong nháy mắt Trương Tuyết Sơn bị đẩy ngã, đầu đập vào cái quốc chim, máu tươi trào ra, nằm rạp trên mặt đất không bò dậy nổi, Cơ Khải đánh đến đỏ mắt, nhân cơ hội nhặt búa lên bổ về phía lão, Trương Tuyết Sơn lăn ra, gạt chân Cơ Khải, đúng lúc này, trước mắt họ hiện lên âm hỏa, ánh lửa chiếu sáng một vật trên mặt đất, Trương Tuyết Sơn sau khi nhìn thấy, giống như ma ám, nhào lên chộp lấy nó, đâm về phía ngực Cơ Khải!
“A!”
Cho dù từng thấy chân tướng, Tạ Phi vẫn không nhịn được kêu lên, Nhiếp Hành Phong cũng nhìn thấy, Trương Tuyết Sơn nắm được thứ gì đó sắc bén giống như dao găm, hình dạng loáng thoáng như là Tang Môn đinh của Tống Trường An, lúc đâm về phía Cơ Khải, lửa bốn phía lan như bay, tạo thành một bàn tay vô hình nắm lấy cổ tay Trương Tuyết Sơn, dẫn dắt lão giết chết đồng môn, nhưng sau khi xuyên qua ngực Cơ Khải, ngọn lửa hình bàn tay biến mất, chỉ chừa lại Trương Tuyết Sơn ngơ ngác nhìn hiện trường thảm trạng.
Tứ chi Cơ Khải co quắp vài cái rồi bất động, Trương Tuyết Sơn ngây người một lát, tiến tới túm lấy gã gọi to, sau khi thấy Cơ Khải thực sự không còn hơi thở, lão sợ hãi nhảy dựng lên, vừa điên cuồng nhìn xung quanh, vừa hét: “Ta biết là ngươi, Mã Ngôn Triệt, ngươi lăn ra đây cho ta, ta sẽ giết ngươi, hủy đi thân thể ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Đáp lại Trương Tuyết Sơn vẫn là lửa cháy hừng hực thiêu đốt bốn phía, ngọn lửa hóa thành một bàn tay chộp về phía lão, lão lại hoàn toàn không phát giác ra, nhìn quanh quất một hồi, đột nhiên cầm cái cuốc chim ra sức bổ lên người Cơ Khải, từng chút từng chút, sau khi thân thể bị bổ nát bét, lão lại chuyển sang cuốc xuống mặt đất, dưới sự va đập dữ dội của cuốc chim, máu từ trên người Cơ Khải chảy vào khe hở bị đập nát, hòa cùng bùa chú chu sa họ vốn vẽ xuống, bức họa kia giống như con mắt không ngừng chảy máu.
Có lẽ Kim Đại Sơn tiên đoán không sai, những người này đã định trước đều phải chết dưới tay người Mã gia, ít nhất cho đến bây giờ, không một ai có thể chạy thoát khỏi lời nguyền của Mã Ngôn Triệt.
Màn hình biến thành màu đen, đoạn phim gián đoạn, Tạ Phi lấy di động về, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Cậu quay được ở đâu?”
“Anh muốn tới?”
“Có lẽ tìm được hài cốt Mã Ngôn Triệt, mới có thể hóa giải oán khí của hắn.”
Ánh mắt Tạ Phi sáng lên, cho dù hắn đã chấp nhận số mệnh, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, thì chẳng ai muốn chết, có điều nghĩ đến hành động điên cuồng của Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải, hắn lại có chút nhụt chí, nói: “Anh nhìn thấy lửa trong đoạn phim, nhưng trên thực tế nơi đó không có gì cả, họ đều bị thù hận oán linh khống chế, mới tự giết lẫn nhau, ác linh như thế, anh nghĩ có thể hóa giải được oán khí của hắn sao?”
“Không thử thì làm sao biết được?” Thấy Tạ Phi vẫn là bộ dạng không lên được tinh thần, Nhiếp Hành Phong lạnh lùng hỏi: “Cậu cố ý chạy lại tìm tôi, không phải là hy vọng tôi có thể giúp cậu hay sao?”
Những lời này thành công khích lệ Tạ Phi, gật đầu nói: “Được, tôi dẫn anh đi, nhưng tình hình bây giờ thế này, tôi không đủ tự tin có thể tìm được.”
“Thử xem sao.”
Nhiếp Hành Phong ngẩng đầu nhìn về màn khói dày đặc không bờ bến phía trước, tâm khẽ động, cũng lấy di động ra chuyển sang chế độ quay phim, quả nhiên thấy bốn phía đều là lửa cháy đang lan tràn giữa cột đá, từng đám từng đám lửa lớn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bao vây họ, thảo nào Trương Lạc đưa cho họ bùa ích hỏa.
“Bây giờ anh còn muốn đi không?” Bên tai truyền đến câu hỏi không chắc chắn của Tạ Phi.
Nhiếp Hành Phong hưởng ứng hắn bằng cách đi về phía ánh lửa, Tạ Phi sửng sốt một chút, cũng vội vã đuổi theo: “Anh đúng là không sợ chết nhỉ.” Hắn hỏi: “Là vì cậu người yêu mất tích kia của anh à?”
“Mỗi người làm việc đều có mục đích của mình.” Có bùa ích hỏa của Tạ Phi, Nhiếp Hành Phong cảm thấy hô hấp dễ chịu hơn, nói: “Bây giờ có thể nói một chút về nguyên nhân cậu tới đây được không?”
“Không phải tôi tới, tôi vẫn luôn ở đây.”
Sau khi biết mình bị người Mã gia nguyền rủa, lại phát hiện ra chân tướng cái chết của sư đệ, Tạ Phi mất hết hy vọng, thậm chí nghi ngờ mình bị nguyền rủa cũng là do Cơ Khải và Trương Tuyết Sơn giở trò, hắn không dám quay lại, cũng không biết đi đâu mới tốt, cuối cùng chỉ đành quay lại khách sạn Hạnh Phúc Hải.
Lúc đi qua bãi đỗ xe của khách sạn, hắn vô tình nghe thấy bảo vệ tán gẫu về chuyện có người từ chức, liền nảy ra ý nghĩ, dùng bùa chú mê hoặc tâm trí họ, để hắn trở thành bảo vệ mới tới. Ở chỗ này làm bảo vệ, thứ nhất là vì gần hiện trường xảy ra vụ việc, có phát hiện gì hắn có thể biết ngay, một nguyên nhân nữa là hắn có thể xuyên qua camera theo dõi biết được hành tung của nhân viên ra vào, lại không bị ai chú ý đến.
Nhưng hắn không ngờ Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải sẽ đến, buổi chiều hôm nay sau khi thấy họ lái xe đi vào, Tạ Phi liền có dự cảm sẽ xảy ra chuyện, liền thông qua camera liên tục theo dõi họ, thấy xe họ một mực vòng vo quanh bãi đỗ xe, thỉnh thoảng dừng dừng đi đi, sau đó hắn mới biết được hai người này đang tìm hài cốt, hơn nữa đã tìm được, khi thấy Trương Tuyết Sơn làm chú che mắt, hắn liền không nhịn được tò mò, len lén bám theo.
Đợi đến khi hắn tới hiện trường, Trương Tuyết Sơn và Cơ Khải đã đánh nhau, khi đó khói mù còn chưa dày, hắn không dám tới quá gần, trong ngọn lửa quỷ dị quay lại được đoạn video kia, sau lại thấy Cơ Khải bị giết, hắn lo rằng mình sẽ bị phát hiện, gấp rút rời đi, ai ngờ khói mù tà hỏa đột nhiên xông tới, toàn bộ bãi đỗ xe tạo thành một đạo kết giới khổng lồ, khiến hắn không thể đi ra.
“Còn có những người khác cũng bị nhốt bên trong giống tôi, cũng may sư bá xuất hiện, làm kết giới mở ra lỗ hổng, chúng tôi liền chạy một mạch ra ngoài, sau đó nhìn thấy anh, tôi nghĩ một chút, nên quyết định trở lại.”
Bởi lỗ hổng lại bị khói mùa che kín, bãi đỗ xe một lần nữa biến về trạng thái mê cung không thể nào phân rõ phương hướng, hai người đi về phía trước một đoạn, lại gặp phải mấy con ác linh từ trong lửa xông ra, chúng hấp thụ âm khí của khói mù, lệ khí tăng lên nhiều, hai người bị quấn lấy, rất vất vả mới ép lui được chúng, chợt nghe xa xa có tiếng nổ mạnh truyền tới, thế lửa trong nháy mắt bốc lên, lần này là hỏa hoạn thực sự, xe đang đỗ bị nổ liên tiếp lật tung lên, Tạ Phi để tránh dị vật bay tới, dưới chân trượt một cái, từ lan can bên cạnh lao ra ngoài.
Kết cấu trên dưới bãi đỗ xe là hình xoắn ốc kéo dài, thì ra bọn họ đã bất giác đi đến giữa tầng hai, cũng may là họ đi khá xa, trong chớp mắt ánh lửa bốc lên, khói mù tản ra, Nhiếp Hành Phong láng máng nhìn thấy bị nổ chính là cổng bãi đỗ xe, nếu họ vẫn quanh quẩn ở tầng một, rất có thể đã bị liên lụy.
Nhiếp Hành Phong kịp thời túm được tay Tạ Phi, phía dưới không cao, nhưng đã bị biển lửa bao vây, ngã xuống không chết cũng bị thương, Tạ Phi cúi đầu thấy cảnh tượng phía dưới, sợ hãi liều mạng giãy dụa, ngược lại tăng thêm gánh nặng cho Nhiếp Hành Phong, lan can cực nóng, anh lại không làm gì được, có ý kêu Tạ Phi bình tĩnh, nhưng trong khói đặc không nói ra lời, đúng lúc cảm thấy kiệt sức, tiếng bước chân từ xa đến gần vang lên, có người chạy tới, cùng anh kéo tay Tạ Phi lên.
“Tiểu sư thúc!”
Người tới đúng là Khúc Tinh Thần, có ông ta giúp đỡ, Tạ Phi được lôi lên, điện thoại di động trong lúc giãy dụa rơi xuống, trơ mắt nhìn nó rơi vào trong lửa, Tạ Phi gấp đến độ kêu lên.
“Người không việc gì là vô cùng may mắn rồi, một chiếc điện thoại thôi mà, quay về mua lại cái mới đi.”
Hiểu lầm phản ứng của hắn, Khúc Tinh Thần khuyên nhủ, Tạ Phi nhìn thoáng qua Nhiếp Hành Phong, hai người hiểu ý không nói ra chân tướng.
Lửa nóng từ phía dưới tràn lên, Khúc Tinh Thần ra dấu với họ, đạo thuật ông ta cao hơn Tạ Phi rất nhiều, đưa hai người chạy vào bên trong nơi cách mồi lửa rất xa, sau khi dừng lại, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
“Ta đi tìm sư huynh, nghe quản gia nói đến chuyện của các cậu.”
Từ sau khi cùng Nhiếp Hành Phong trò chuyện về Mã Ngôn Triệt, Khúc Tinh Thần vẫn rất lưu ý đến chuyện này, đạo hữu lại liên tiếp xảy ra chuyện, hôm nay ông ta đi tìm Trương Lạc, vốn muốn hỏi nội tình, không ngờ đám người Trương Lạc lại tới khách sạn, ông ta đoán rằng có thể sẽ xảy ra chuyện, liền lập tức chạy tới.
“Chúng con đang tìm hài cốt oán linh, giữa chừng bị tách ra.” Tạ Phi cướp lời.
Khúc Tinh Thần không nghi ngờ, chỉ là cảm thấy kinh hãi trước chuyện hài cốt Mã Ngôn Triệt bị chôn ở chỗ này, không có thời gian hỏi nội tình, ông ta nhìn bốn phía, phía sau là lửa không ngừng bốc lên, phía trước lại là khói mù dày đặc oán linh bày ra, không cách nào tính ra Trương Tuyết Sơn hiện tại ở nơi nào, ông ta nói: “Nếu hài cốt thật sự được chôn ở nơi cực âm, vậy chúng ta vẫn nên quay lại tầng một.”
Hài cốt không có khả năng chôn ở kiến trúc tầng giữa, chỉ có thể là nơi nào đó dưới đất ở tầng một, mà bọn họ bây giờ đang ở giữa tầng hai, phía sau bị lửa chặn, không thể lui về, thang máy cũng không dùng được, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, đến sát rìa bên cạnh tầng hai nhảy xuống, độ cao này đối với ba người mà nói vốn không khó, nhưng nếu bên kia cũng cháy, lại không thể nhìn rõ tình hình mà nhảy xuống, vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Đánh cuộc một lần.”
Khúc Tinh Thần thả hạc giấy dẫn đường phía trước, mấy năm nay ông vẫn đóng cửa nghiên cứu pháp thuật, đạo pháp so với Trương Lạc không kém chút nào. Được hạc của ông dẫn dắt, phía trước thông suốt, thỉnh thoảng sẽ thấy âm hồn phiêu bạt trong ngọn lửa hư ảo, nhưng không tới gần họ nữa.
Ba người rất nhanh đi đến trước lan can cuối tầng hai, Khúc Tinh Thần tung đạo bùa, tạm thời đẩy khói mù dày đặc ra, rất may, phía dưới chưa bị lửa chiếm giữ, bọn họ nhân cơ hội nhảy xuống.
Dưới lầu rất nóng, thế lửa tuy chưa lan đến gần bên trong, nhưng gần như trong tình tạng khép kín, nhiệt độ nóng lên rất nhanh, bùa ích hỏa của Tạ Phi không ngăn được, Nhiếp Hành Phong bịt miệng mũi, nhìn không gian gần như trắng xám xung quanh, thầm nghĩ nếu không nhanh chóng tìm được đám người Trương Tuyết Sơn, chỉ sợ khỏi phải siêu độ oán linh nữa, bọn họ sẽ được siêu độ trước tiên.
May mà Khúc Tinh Thần vừa xuống tới nơi, dường như phát hiện ra điều gì, lại thả hạc giấy ra, trong miệng niệm pháp quyết ngự sử, không bao lâu, trong khói trắng vọt ra một con hạc giấy khác, đỉnh đầu màu đỏ, chính là con kia của Trương Lạc, sau khi hai con gặp gỡ, Khúc Tinh Thần vui vẻ nói: “Đám sư huynh đang ở gần đây, đi theo ta!”