Thiên Sứ Của Chiến Binh

Chương 17

Alaric đứng đăm chiêu bên cửa sổ nhìn ra trời đêm. Ánh trăng sáng soi tỏ cảnh vật chìm trong tuyết. Xa xa, mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, lóng lánh như lớp bạc bóng loáng.

Khung cảnh thật yên bình, tĩnh lặng, trái ngược hoàn toàn với những xáo trộn giằng xé trong lòng chàng.

Những lời của em trai cứ văng vẳng bên tai, ý nghĩ quỷ quyệt đó được gieo vào đầu chàng và ăn sâu vào tâm trí. Chàng thấy xấu hổ khi ngày qua ngày lại càng nghĩ đến nó nhiều hơn.

Đoạt lấy cô nàng. Một đêm ân ái thoát ra khỏi những si mê cuồng dại.

Nhưng chàng không thể. Vì chàng biết những cảm giác của mình không chỉ đơn giản là dục vọng. Là gì nữa thì chàng không thể diễn tả. Chỉ biết cảm giác đó thật mới mẻ. Chàng đang trên đỉnh của trạng thái vừa hoang mang, lo lắng vừa phấn khích, sung sướng. Giống như chàng chuẩn bị chiến đấu và máu chàng đã sôi lên sùng sục trong tư thế sẵn sàng.

Chàng muốn nàng, đúng vậy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng chàng không nhận những gì chẳng được gửi trao một cách tự nguyện. Chàng không muốn gây đau đớn cho nàng. Nhìn vào sự đau khổ trong mắt nàng, chàng thấy khổ sở, một cảm giác trước giờ chàng không hề nghĩ phụ nữ có thể gây ra cho mình.

Nghe tiếng mở cửa, chàng xoay người lại, nghiêm khắc chuẩn bị quát mắng kẻ to gan dám vào mà không gõ cửa.

Nhưng khi nhìn thấy Keeley đứng trong bóng tối, nét mặt hiện rõ sự do dự, chàng sững sờ tới quên cả thở.

“Em tưởng chàng ở trên giường,” giọng nàng không khác gì lời thì thầm. “Khuya rồi. Chúng ta đã về phòng từ mấy tiếng trước.”

“Thế mà hai ta đều đang đứng đây, không thể chợp mắt. Vì sao thế, Keeley?” chàng nhỏ nhẹ. “Chúng ta lại tiếp tục phủ nhận điều cả hai cùng muốn ư?”

“Không.”

Chàng lặng người đi. Căn phòng im ắng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng gió hú. Cái lạnh thốc vào phòng với tầng tầng lớp lớp những giá rét tê buốt. Keeley rùng mình, co ro ôm lấy hai vai. Trông nàng mong manh quá, toàn bộ bản năng trong chàng đều kêu gào phải bảo vệ nàng khỏi mọi tổn hại. Phải nâng niu chiều chuộng nàng bằng mọi kiên nhẫn và hiểu biết có trong chàng.

Chàng buột miệng nguyền rủa khi có thêm một luồng khí lạnh xộc tới. Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng cháy cao hơn. Chàng vội đến cửa sổ kéo tấm lông thú xuống rồi trở lại ôm Keeley vào lòng, che chở nàng khỏi khí lạnh.

Trái tim nàng đang đập loạn nhịp kề ngực chàng và nàng run rẩy từ đầu đến chân.

“Lên giường trùm chăn đi, để ta cời lửa to lên,” chàng dịu dàng nói.

Chàng đưa Keeley đến giường một cách cẩn trọng. Nàng ngồi ở mép giường, căng thẳng và lo lắng khi chàng choàng một tấm lông thú quanh người mình.

Không thể cưỡng lại, chàng hôn lên đỉnh đầu và vuốt mái tóc dài của nàng. Chàng sẽ không nếm vị ngọt đôi môi của nàng. Nếu bắt đầu, chàng sẽ không thể dừng lại và khiến nàng rét cóng mất.

Bàn tay nàng lướt từ môi chàng xuống đến quai hàm. “Em muốn chàng. Em không thể khước từ chàng, hay chối bỏ chuyện giữa chúng ta thêm giây phút nào nữa. Em biết số phận của chàng là phải kết hôn để trở thành lãnh chúa gia tộc McDonald. Đây là một số phận cao quý. Em sẽ không ngăn cản chàng thực hiện mục tiêu đó. Em chỉ muốn đêm nay. Một đêm trong vòng tay chàng để em có thể in sâu vào ký ức trước khi chàng rời đi.”

Chàng đặt nụ hôn vào lòng bàn tay Keeley, hôn lên làn da mịn màng, rồi lần lượt đến từng ngón tay thon của nàng.

“Ta cũng muốn nàng nhiều đến mức trở thành khát khao đau đớn. Ta muốn mãi mãi khắc ghi giây phút có nàng trong vòng tay, cho dù sau này ta có già đi bao nhiêu chăng nữa.”

Keeley mỉm cười, mắt đượm buồn khi đưa tay ôm má chàng. “Chúng ta sẽ biến đêm nay thành kỷ niệm khó phai cho cả hai nhé.”

“Ừ. Ta sẽ yêu nàng cuồng nhiệt.”

Đang định đứng lên thì chàng khựng lại khi nàng đưa tay ra.

“Có một điều em phải nói trước khi chúng ta tiến xa hơn.”

Alaric ngẩng đầu, chăm chú trước thái độ bồn chồn bất chợt cùng hơi thở gấp gáp của nàng.

Chàng vuốt những sợi tóc vương trên mặt nàng, luồn tay vào mái tóc dài nhằm xoa dịu những bận tâm hằn thành nếp nhăn trên trán Keeley. “Nàng nói đi.”

Đưa mắt ra xa trong chốc lát, nàng mới quay lại nhìn chàng. Vẻ đẹp của đôi mắt đã bị che khuất bởi nỗi lo lắng và... xấu hổ.

“Chàng nhất định phải biết điều này. Em bị đuổi khỏi gia tộc McDonald. Đó là gia đình của em. Em là người McDonald.”

Chàng nhíu mày bối rồi trong lúc cố nắm bắt những gì nàng vừa nói. Người McDonald sao? Chàng đã không nghĩ ngợi nhiều về việc mình đã đi đến đâu sau khi bị thương. Toàn bộ khoảng thời gian đó đối với chàng rất mơ hồ. Anh em của chàng cũng không đề cập đến việc nơi họ đến đón chàng cách vùng đất của gia tộc McDonald bao xa.

Và nàng bị đuổi đi sao? Nỗi tức giận ùa đến. Chàng nâng cằm nàng lên để mắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

“Tại sao thế? Tại sao họ hàng ruột thịt lại đuổi nàng đi?”

“Lãnh chúa có những hành động không phải với em khi em chỉ là một thiếu nữ mới lớn. Vợ lão ta bước vào khi lão định giở trò đồi bại với em và bà ta hét lên rằng em là ả điếm. Cuối cùng em bị mang tội tìm cách ve vãn lãnh chúa.”

Alaric trong giây lát không thế nói nên lời. Tay chàng rời bỏ cằm nàng trong lúc tâm trí vật lộn với câu chuyện.

“Chúa ơi,” chàng thì thào.

Chàng thở mạnh và nghiến chặt quai hàm khi hình dung Keeley ngọt ngào của chàng, một Keeley trẻ hơn bây giờ rất nhiều, cố chống cự với một gã đàn ông già dặn hơn hẳn, khỏe mạnh hơn hẳn. Điều đó khiến chàng phát ốm và giận dữ.

“Đó không phải sự thật,” tiếng thì thầm của nàng rất quả quyết.

“Không!” chàng lên tiếng bênh vực nàng, bàn tay lại đưa lên vuốt ve má nàng. “Tất nhiên nó không phải sự thật. Ta hy vọng nàng không nghĩ ta tin điều đó dù chỉ một giây. Ta tức giận khi nàng bị đối xử một cách bất công và phải trả giá cho tội lỗi của lão lãnh chúa đó. Trách nhiệm của lãnh chúa là phải bảo vệ gia tộc của mình. Phải xứng đáng với ngôi vị lãnh đạo. Hãm hại một thiếu nữ là phản bội lại tất cả những gì mà một lãnh chúa đã thề sẽ thực hiện.”

Nàng nhắm mắt cảm nhận sự nhẹ nhõm xóa sạch nếp nhăn hiện rõ trên mặt mình. Tim Alaric đau nhói trước những gì nàng đã phải chịu đựng. Nhưng hơn thế nữa, trong chàng có một sự thôi thúc mạnh mẽ phải nhanh chóng đến pháo đài McDonald và đánh bại lão lãnh chúa đó để lão không còn có thể cưỡng đoạt thêm cô gái nào nữa. Chàng nhớ đến lúc ăn tới cùng lão ta trong đại sảnh của pháo đài McCabe. Chàng đã chào đón lão như một đồng minh, đồng thời cũng là cha vợ tương lai của mình. Môi chàng cong lên ghê tởm, đầu đau buốt khi nhận ra không thể làm vậy. Chàng không thể vứt bỏ mối liên minh bằng cách trở thành kẻ thù của tộc McDonald.

Sự thể đi đến mức đó thì thật tai hại.

Quyết định không để vướng bận đầu óc vào những thứ ngoài tầm kiểm soát, chàng chuyển sự chú ý đến điều có thể.

Chàng đưa tay vuốt ve làn da mượt như nhung của Keeley, ngón tay cái mân mê đôi môi căng mọng. Những ngón tay chàng mơn trớn xuống chiếc cổ thon thả rồi dừng lại ngay trên gò ngực nàng.

Chàng có thể cảm thấy nhịp đập của nàng hơi kích động và nghe hơi thở nàng gấp gáp khi chàng hạ tay ôm lấy bầu ngực qua lớp váy ngủ mỏng manh.

“Nàng có biết mình đẹp đến mức nào không, cô bé của ta. Da thịt nàng mềm mại và mong manh như ánh trăng trên tuyết. Không chút tì vết hay khuyết điểm nào. Ta có thể chạm vào nàng, vuốt ve nàng mãi mà không biết chán.”

Nàng thở dài, khẽ ưỡn người, lấp đầy lòng bàn tay chàng. Đầu ngực nàng căng tức và khi ngón tay chàng lướt nhẹ qua, chúng cứng lên như chồi non mới nhú.

Môi họ cận kề. Ánh mắt chàng lướt trên khuôn mặt của Keeley, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp tuyệt của nàng ngay giây phút hai đôi môi chạm vào nhau.

Cảm giác bùng nổ. Như hôn mặt trăng và được chiếu rọi bởi hàng ngàn tia sáng bạc. Khát khao trườn xuống sống lưng và lan tỏa ra khắp chân tay đến khi chúng trở nên nặng trĩu.

Chàng lướt qua miệng nàng rồi tiến sâu vào giữa đôi môi kia để nếm vị ngọt ngào bên trong. Nóng bỏng, ẩm ướt và dữ dội đến mức toàn thân chàng rung lên ham muốn mãnh liệt tột độ.

Nàng đang thở dốc, vài luồng hơi mỏng phà qua mặt chàng khi nàng quay đi. Đôi mắt đờ đẫn điểm chút tia sáng xanh lục pha vàng gợi cho chàng nhớ đến vùng cao nguyên mỗi độ xuân về.

“Thật sự em chưa từng gần gũi với người nào. Chưa ai chạm vào em như chàng.”

Lời thú nhận của nàng đánh thức bản năng khao khát chiếm hữu mạnh mẽ sâu bên trong chàng. Đồng thời chàng tràn đầy sự dịu dàng và mong muốn biến những giây phút này thành một đêm không thể nào quên đối với nàng.

“Ta sẽ thật nhẹ nhàng, tình yêu của ta. Ta thề đấy.”

Nàng mỉm cười, đôi tay ôm ấp khuôn mặt chàng và níu chàng lại gần. “Em biết chàng sẽ làm thế, chiến binh.”

Chàng vòng tay ôm nàng vào lòng, hít hà mùi hương ngọt ngào tinh tế, rất nữ tính, mềm mại và mượt mà. Rồi chàng rúc vào cổ nàng, để lại dấu răng của mình trên đó. Thân người nàng rung lên sau mỗi lần chàng nhẹ cắn.

“Nàng ngọt ngào quá. Hương vị ngọt ngào nhất mà ta từng nếm.”

Chàng cảm nhận nụ cười của nàng trên thái dương của mình.

“Và chàng có đôi môi phủ mật, tình yêu ạ. Lời lẽ ngọt ngào nhất mà em từng nghe.”

“Đó không phải là ngôn từ hoa mỹ để tán tỉnh nàng. Đó là sự thật bởi ta chưa bao giờ thốt ra những điều như thế.”

Nàng vòng tay quanh cổ chàng và tan vào chàng cùng một hơi thở dài. “Em thích phần hôn này vô cùng, nhưng điều đó mách bảo em rằng còn nhiều việc khác nữa trong chuyện yêu thương âu yếm.”

Chàng mỉm cười, lướt môi qua trán nàng. “Phải, nàng nói đúng. Còn nhiều việc khác nữa và ta dự định sẽ cho nàng biết một cách cực kỳ chi tiết.”

Rồi môi nàng chủ động tìm đến môi chàng. Làn hơi dài xen lẫn tiếng thở của nàng tràn vào miệng Alaric. Chàng nuốt lấy hơi thở của ấy, ôm nàng vùi sâu vào ngực mình.

Chàng để nàng dẫn dắt nụ hôn theo ý muốn, để nàng chiếm lấy mình bao nhiêu tùy thích.

Trước đây, một cuộc vui chóng vánh là sở thích của Alaric. Chàng thường đưa các cô nàng lên giường nô đùa, nhanh chóng tận hưởng. Vậy mà ngay lúc này đây, chàng lại muốn thưởng thức từng giây từng phút. Chàng muốn việc này kéo dài bất tận. Chàng sẽ dành thời gian cho nàng tận hưởng niềm vui thú của thân xác và trái tim.

Chàng nhổm lên, đẩy nàng ngã ra giường. Tóc nàng chảy tràn trên tấm nệm như một thảm nhung lụa. Những sợi tóc óng ánh tựa tơ vàng dưới ánh sáng từ ngọn lửa. Ngón tay chàng chạy dài theo những tia sáng lấp lánh sắc màu và các sắc thái khác nhau trộn lẫn trong suối tóc dày ấy.

Ánh mắt nàng dán chặt vào chàng rực sáng niềm tin. Nàng trao cho chàng thứ chưa từng trao vào tay người đàn ông nào khác làm cho chàng thấy mình không xứng đáng. Nàng dành trọn niềm tin vào chàng khiến chàng do dự.

Nàng duỗi căng và oằn người dưới thân chàng trước khi giơ tay mời gọi. Alaric nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hôn các đốt ngón tay rồi hạ chúng xuống bụng nàng. Tay chàng lướt ngược lên cánh tay nàng, nắm lấy lần vải áo và từ từ kéo nó tuột khỏi vai, để lộ làn da trần lụa là.

Không thể chống cự lại sự cám dỗ đó, chàng cúi xuống hôn bờ vai nàng và lướt một đường lên cổ đầy khiêu khích. Gai ốc nổi khắp trên da nàng, râm ran dưới môi chàng. Alaric khẽ cười khi vành tai nàng nằm giữa hai hàm răng của chàng và nàng rùng mình dữ dội.

“Miệng chàng thật là hư.”

“Ta chỉ mới bắt đầu thôi.”

Alaric kéo váy nàng xuống đến khi nó mấp mé nơi đầu ngực. Chàng nín thở, cơ thể căng như dây cung. Cậu nhỏ của chàng đã thức tỉnh, phồng lên bên dưới lớp vải quần, đang cố được tự do để tìm đến sự ngọt ngào của nàng.

Chàng lầm bầm nguyền rủa và nghiến chặt quai hàm trong nỗ lực điên cuồng nhằm duy trì kiểm soát. Vài giây kéo dài, ngực chàng phập phồng hít thở.

“Có chuyện gì vậy?”

Chàng đưa mắt xuống nhìn sự lo lắng trong mắt Keeley rồi hôn nàng thật lâu và thật chậm nhằm xua đi nỗi sợ hãi kia. “Không, cô bé của ta. Không có chuyện gì cả. Mọi thứ đều rất tuyệt. Rất tuyệt.”

Chàng rời môi Keeley, cắn nhẹ cằm rồi lướt môi dần xuống ngực nàng. Chàng dừng lại ngay trên gò bồng đào rồi rúc vào khe ngực nàng, đẩy cổ áo nàng trượt khỏi đầu ngực.

Chiếc váy lơ lửng ngang eo Keeley và chàng không thể rời mát khỏi hai nụ hồng tuyệt diệu. Chúng căng cứng mời gọi môi chàng, một sự thôi thúc không thể nào cưỡng lại.

Lưỡi chàng lướt qua một bên nụ hồng khiến nàng khẽ kêu lên. Nàng nắm chặt vai chàng, ngón tay bấu vào da thịt chàng.

Rồi chàng tìm sang nụ hồng bên kia và nút mạnh.

Nàng căng thẳng quá đỗi, ưỡn người lên, những ngón tay bấu chặt đến mức trông nàng giống như đau đớn. Khi chàng nới lỏng tay ôm ngực Keeley, nàng rên rỉ kích động không ngớt dưới thân chàng.

“Suỵt, khẽ nào, chỉ mới là khúc dạo đầu thôi. Thoải mái đi. Để ta yêu nàng.”

Chàng lùi lại đến khi chân chạm sàn, kéo tuột váy nàng đi. Giờ đây trước mắt chàng, nàng hoàn toàn khỏa thân.

Alaric nuốt khan. Chàng chưa từng thấy thiếu nữ nào đẹp hơn trong đời. Da nàng sáng bừng lên trong ánh lửa. Mềm mịn và mượt mà, không một tì vết. Thân hình hoàn hảo, hông nở, eo thon, bộ ngực căng tròn lấp đầy bàn tay và khuôn miệng một người đàn ông.

Bụng nàng phẳng lì với chiếc rốn nhỏ khiến chàng thèm khát được đưa lưỡi vòng quanh nó.

Ánh mắt chàng trôi xuống vùng nữ tính bí ẩn nhất với những lọn xoăn bảo vệ sự trong trắng và ngọt ngào bên trong đó.

Chàng không hề nghĩ còn có thể căng thẳng hơn nữa. Chàng đã ham muốn đến phát điên.

Chàng không muốn làm nàng sợ, nhưng nếu chàng không lột bỏ quần áo sớm, chàng sẽ xé toạc nó khỏi người mất.

“Nằm đây trong lúc ta cởi quần áo nhé,” giọng chàng hạ thấp.

Đôi mắt nàng mở to khi những ngón tay chàng lóng ngóng với dây lưng quần. Khi được phóng thích, sự nhẹ nhõm quá đỗi ùa đến làm chàng suýt khuỵu gối ngay lúc đó.

Chàng cởi phắt áo rồi ném đi. Khi quay lại phía Keeley, chàng thấy nàng nhìn chằm chằm vào phần nam tính của chàng. Alaric không chắc nàng hoảng sợ hay tò mò. Vẻ mặt của nàng là sự pha trộn kỳ lạ của cả hai cảm xúc đó.

Khi chàng tiến tới, tay nàng tự động đưa lên như tránh né.

Chàng nắm lấy cổ tay nàng, ngón cái vuốt ve trên làn da mềm mại.

“Không có gì phải sợ, Keeley. Ta sẽ không làm nàng đâu. Ta sẽ nhẹ nhàng như một con cừu mới sinh.”

Và có chết chàng cũng không nuốt lời.
Bình Luận (0)
Comment