Hôm nay, anh chợt nhìn thấy trong một gian ở nhà trọ có bật bộ phim em đã từng nói qua, là bộ “Thư tình” em vẫn luôn thích nhất. Vội vàng mua về, hy vọng, có thể thông qua nó nhớ lại một chút ký ức vụn vặt về em, cùng một thứ tình cảm nào đó……
Không ngờ, câu chuyện xưa đơn giản như vậy, mà chẳng thể nhớ lại được hết chỉ trong một khoảnh khắc……
Ngay từ đầu, đã có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát.
Em đã từng tự hỏi, nếu đó thực sự là lá thư hồi đáp của thiên đàn thì sao chưa?
Trong ánh nến lập lòe, cô gái ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp là niềm hạnh phúc đầy quạnh quẽ.
Anh không thể không tắt TV, ngồi yên lặng hồi lâu trong bóng tối.
Giống hệt như cô gái kia.
Anh cứ mãi chìm trong một giấc mộng vô vọng, giống như em, giống như cô ấy.
Giống như em chỉ luôn khao khát được thoải mái mỉm cười mà sống, nhưng nguyện vọng càng nhỏ bé lại càng không thể thực hiện được.
Anh biết.
Chỉ là, anh không muốn thừa nhận mà thôi.
Vậy nên, anh vẫn luôn hy vọng khi mình dừng bút vẽ, em có thể ở trên thiên đường mà dịu dàng nhìn xuống.
Tất cả những điều anh nói hay không nói ra, em đều có thể cảm nhận được.
Hôm nay anh tới thư viện, không gian thật im ắng, hệt như thứ hương vị cổ kính phủ đầy bụi đất của nó.
Lúc mượn sách trong lòng anh chợt thấy hoảng hốt, cảm giác này hệt như một tình tiết trong “Thư tình”, thân hình nhỏ bé của em khuất trong từng giá sách lớn, im lặng đọc sách, tấm rèm trắng tuyết tung bay vẫn để một chút ánh sáng bên ngoài lọt vào, hệt như muốn che lấp đi điều gì đó ———
Có cơn gió thổi tới, như ẩn như hiện.
Em nói, đó là chi tiết em yêu thích nhất, dường như cơn gió nhẹ kia có thể vuốt ve khuôn mặt em.
Anh cố kìm nén lại cảm xúc của mình, không cho bản thân vô thức quay đầu lại.
Lý trí nói với anh rằng, điều anh cảm nhận được khi quay đầu lại ——- chỉ có thể là thất vọng mà thôi.
Nhưng anh lại không nhịn được mà quay đầu lại, hệt như nóng lòng muốn —— chứng minh điều gì đó.
Anh đã thực sự chứng minh được rồi, em…. chẳng còn ở đó nữa.
Anh như ngã trong một bể máu đã nguội lạnh, ngơ ngác nhìn, nhìn…….
Sau đó, lặng lẽ rời đi, bước thật nhanh trong hơi gió lạnh buổi sớm, không nói một lời.
Không còn tấm rèm tuyết trắng, không còn thiếu niên xinh đẹp hôm nào.
Bộ mặt giả dối, chính là thứ con người sử dụng để thay đổi sự thật. Để rồi sau khi thanh tỉnh, thứ còn sót lại chỉ là thống khổ khắc sâu.
Chỉ tiếc, ngay cả một chút ảo giác cũng chẳng có. Hiện thực vẫn vĩnh viễn đáng sợ như vậy.
Tấm rèm màu xanh biếc phủ một tầng bụi thật dày.
Em, đã mãi mãi, không còn đứng ở nơi đó nữa.
Lật xem từng trang nhật ký vài ngày trước đó, chính bản thân anh cũng thấy thật buồn cười.
Mấy chữ đầu tiên lúc nào cũng là ‘hôm nay’, sau đó quay đi quay lại, đã phát hiện ‘hôm nay’ đã trở thành ‘hôm qua’, hoặc là ‘hôm qua của hôm qua’, ‘hôm qua’ của ‘hôm qua’ của ‘hôm qua’…….
Thứ không thể chống lại được, chính là thời gian.
Thời gian có thể thay đổi mọi thứ.
Anh vẫn còn nhớ rõ mình từng xem một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng. Hai người máy yêu nhau cùng bị đưa đến một hành tinh để làm việc, lúc hành tinh đó nổ tung, chỉ còn lại một cỗ máy còn sống. Cỗ máy còn sống kia điên cuồng tìm mọi cách để tìm lại một nửa đã mất đi của mình, ngày nào cũng lấy lệ để rửa mặt. Bạn bè của nó đi hỏi chuyên gia, phải làm thế nào mới có thể an ủi nó. Chuyên gia nói khi nó đã đau đớn đến một mức độ nào đó, nó sẽ quên đi đoạn ký ức ấy, nói đúng hơn là, nó sẽ không còn biết người yêu ấy của mình là ai, ngay cả tên cũng sẽ quên đi.
Bởi vì, người máy không thể chết được.
Phải suốt đời, học cách quên đi đau khổ trong lòng.
Vì sao? Vì sao phải quên đi?
Quên hết như vậy, chẳng thà cùng chết đi.
Những chất vấn như thế cứ lặp đi lặp lại, thứ cảm xúc ấy con người chẳng thể chấp nhận được.
Bởi vì suốt đời quên đi đau khổ trong lòng, cũng giống hệt như con người dùng cả đời mình, để theo đuổi hạnh phúc.
Các nhà khoa học chỉ có thể tạo ra hình dáng, mà đối với linh hồn lại bất lực.
Đáy lòng đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Sẽ có một ngày, sáng sớm lúc tỉnh dậy, anh sẽ không còn nhớ ra tên em ư?
Dịch Khiếu…….. Dịch Khiếu…….. Dịch Khiếu……..
Suốt đời, có phải cùng với việc quên đi đau khổ trong lòng, con người vẫn không ngừng theo đuổi hạnh phúc hay không?
Vì sao anh vẫn mãi luyến tiếc như vậy, từ ngày đầu tiên em rời đi, đến tận bây giờ……..
Vẫn chẳng hề thay đổi.
Hóa ra niềm hạnh phúc mà mọi người đều hướng tới, anh cũng không muốn nữa.
Anh cả đời chỉ muốn trầm luân trong ký ức của bản thân, không phương thuốc nào cứu được.
Hôm nay đi ngang qua bảng thông báo, rõ ràng phát hiện ra một tấm áp phích, mời thầy giáo tâm lý học tới giảng giải về “tâm sinh lý trong tình yêu đồng giới”, đơn vị tổ chức là hội Ái Tâm. Đúng vậy, những người đứng đầu hội đều là sinh viên lớp chúng ta trước kia. Tuy rằng rất ít khi gặp nhau, nhưng chúng mỗi khi gặp anh vẫn gọi một tiếng “thầy ạ”, mọi hoạt động đều gửi thiệp mời đến cho anh.
Em biết không? Tư tưởng của cả thế giới, đang dần trở nên khoan dung. Đối với em, đối với anh, đối với rất nhiều chuyện khác, đều muốn thử đi lý giải.
Anh rất vui.
Thế nhưng, điều ấy em phải dùng mạng mình để đổi lấy, mà hiện giờ em lại không thấy được.
Về điểm ấy anh sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho em, cũng không hề muốn dung túng cho rằng em đã làm đúng.
Cho nên anh sẽ sống thật tốt, muốn dùng chính mắt mình nghiệm chứng, liệu bản thân có thể sống sót trong những kẽ hở tăm tối của cuộc sống hay không.
Cho nên, bắt em phải chờ thật lâu rồi, bởi anh rất nghiêm túc.
Nhưng mắt anh lại không kìm nén được mà trở nên ẩm ướt.
Anh ngẩng đầu, cảm thấy một dòng chất lỏng chậm rãi chảy ngược vào trong lòng.
Thế giới này có thật nhiều thứ cảm tình, nhưng thứ chúng ta có được lại chỉ có sự tàn nhẫn. Nhưng rồi thời gian có thể thay đổi tất cả, vì vậy thế giới dần trở nên hòa nhã hơn, trong lòng họ dần có thứ gọi là cảm động. Không còn cười anh ngốc, đơn giản vì họ biết chúng ta bị tổn thương nhiều lắm, vậy nên từng chút từng chút trở nên quý trọng. Sự tiến bộ nhỏ bé ấy —– anh đã thay em nhìn thấy rồi.
Trên đường về nhà, anh đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời kia có thật nhiều cánh diều nhỏ, bước chân không khỏi dừng lại một lúc. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, đã lại qua một mùa thả diều.
Anh vẫn nhớ rõ em từng nói mình thích chơi diều nhất. Nhưng mà Thiên Tân nhỏ quá, mà lại phát triển thực nhanh, em lại không ngừng lớn lên, dần dần chẳng còn tìm ra nơi nào có thể chơi diều được nữa.
Thế giới lặng lẽ đổi thay. Chúng ta nhận được một thứ, lại mất đi thật nhiều.
Thứ chúng ta đang dần mất đi, đã từng là điều gì đó quý giá nhất bản thân luôn trân trọng.
Nhìn từng cánh diều kia không hiểu lòng anh sao trở nên bình tĩnh vô cùng, dường như mỗi một mạch máu trong thân thể đang dần chảy lại, linh hồn anh lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ấy, lại hình dung ra bóng hình em.
Anh biết, ẩn sâu trong từng bộ phận của cơ thể anh, em vẫn còn sống mãi.
Em chỉ đang lặng lẽ ngủ say, hệt như một đứa trẻ ngủ sâu trong tử cung ấm áp.
Đột nhiên tỉnh lại, khẽ cười với anh, rồi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Anh hoảng hốt nghĩ.
Nếu mình viết một bức thư trên cánh diều kia, sau đó thả nó lên trời.
Em ở trên khung trời ấy…
Có phải sẽ đọc được hay không?
Hòa vào từng cơn gió như mang theo tình cảm của mình, anh xoay người, rời đi.
Anh không còn dám mong ước gì nữa.
Cánh diều bay lên một khoảng không thật cao.
Đuôi diều lại lặng lẽ kéo theo tuổi thanh xuân của anh.
Hôm nay, có một học sinh bám lấy anh, muốn ngắm tranh anh vẽ. Ánh mắt của cô ấy tha thiết mà sáng ngời, anh biết, điều cô ấy mong muốn đâu chỉ có bức tranh.
Anh không giỏi từ chối người khác, nhưng anh cũng không muốn người khác chen vào cuộc sống của mình.
Khi anh mở cửa phòng, khắp nơi đều tràn ngập dáng hình em, khiến cô ấy kinh ngạc.
Em đứng trước khung vẽ, hoặc ngồi, hoặc đứng, đều thản nhiên tươi cười, thánh khiết tựa thiên sứ.
Một người thật xinh đẹp……
Cô ấy thì thào, hồn nhiên quên mất mục đích mình tới đây.
Anh ấy là ai thế ạ, dường như là một người rất dịu dàng……
Em ấy à?
Là học sinh của thầy.
Một học sinh…… ngoan lắm. Thông minh vô cùng, đôi lúc có chút ngông cuồng, nhưng vẫn rất đễ mắc cỡ.
Thành tích vô cùng tốt, thể thao cũng rất giỏi, trái tim lại thiện lương trong sáng…… hệt như……. hệt như thủy tinh…….
Trời ơi……
Trên thế giới này thật sự có một người hoàn mỹ đến mức đáng ghen tỵ như vậy sao?
Cô ấy khẽ lướt trên bề mặt bức tranh sơn dầu, thì thào tự nói.
Anh ấy chắc chắn…… rất hạnh phúc đúng không ạ?
……
Lúc hạnh phúc thật nhiều, lại thường không cảm thấy bản thân đang hạnh phúc.
Cô gái kia cái hiểu cái không nhìn tôi, quả thực không rõ anh đang nói gì, có rất nhiều đứa nhỏ giống em, lớn vậy rồi cũng chẳng thể hiểu nổi.
Em hồn nhiên nở nụ cười trong bức tranh ấy, nói, thật ra không hiểu còn tốt hơn.
Vậy, giờ anh ấy đang ở đâu ạ? Cô gái tiếp tục hỏi.
……
Một nơi……. một nơi rất xa…… ở một nơi xa nhất……..
A —– ở Mỹ ạ?
……
Ừ.
Thật là lợi hại! Anh ấy đi du học ạ?
……
Ừ.
Anh ấy có khỏe không ạ?
……
Khỏe.
Anh ấy không về nữa ư?
……
Không.
Thầy ơi ——
……
Sao…… thầy lại khóc?
Khoảnh khắc ấy, anh đã làm một chuyện thật ngu xuẩn, muốn lau nước mắt đi, nở một nụ cười, nói cho cô gái ấy biết mình chẳng qua chỉ đang quá vui vẻ mà thôi. Thế nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, cuối cùng anh không thể không áp tay lên đè lại hai mắt của mình, cố kìm nén không cho nước mắt trào ra nữa.
Nhưng cũng phí công vô ích mà thôi.
Một ngày nào đó, cô ấy sẽ biết, Mỹ không phải là nơi xa nhất trên thế giới này.
Em đang lặng lẽ nhìn anh, trong mắt đột nhiên để lộ ra thật nhiều bi thương và bất lực.
Mà đó chẳng qua chỉ là bóng hình em trong mắt anh.
Em trong bức tranh kia, mãi mãi, mãi mãi im lặng mỉm cười. Trong mắt vẫn thấm đượm bi thương, không thể xóa nhòa.