Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Trần Hi đâu có rối rắm như Khương Noãn, xoay người gục đầu nhỏ ăn canh.
Hôm nay canh gà thơm ngào ngạt, ăn ngon vô cùng.
“Trần Hi.” Khương Noãn dùng ánh mắt uy hiếp ép lui mấy đứa bạn, bảo bọn họ lăn về chỗ học bài sáng nay, lúc này mới quay sang Trần Hi đang vùi đầu ăn, cố gắng không phát ra tiếng làm ảnh hưởng tới người khác, cô nàng nhíu mày nói: “Tối nay tan học, cậu cùng về nhà với tôi, mẹ tôi muốn gặp cậu.”
cô nàng thấy Trần Hi sửng sốt, ngẩng đầu lên khỏi bình giữ ấm, quay sang nhìn mình, cụp mắt nói: “Mẹ tôi muốn cảm ơn cậu.” cô nàng gặp phải đại nạn, cả người đều mềm, sự khác thường này đương nhiên bị Khương phu nhân phát hiện. Là một vị phu nhân tổng tài ngày nào cũng bị gọi phụ huynh nên tâm tình vô cùng mẫn cảm, Khương phu nhân tràn ngập cảnh giác với việc hai ngày nay, con gái mình ngày nào cũng 11 giờ khuya mới về.
không biết là cô con gái xui xẻo này lại chạy đi làm chuyện xấu gì.
Hôm qua ngồi đợi Khương Noãn về, Khương phu nhân bất chấp Khương tổng bên cạnh cố nói giúp Khương Noãn, vẫn xách tai Khương Noãn đến trước mặt hỏi chuyện.
Ngay lúc biết Khương Noãn muốn tìm đường chết mà đi chơi Bút Tiên, thiếu chút nữa làm liên lụy tới mấy đứa bạn, Khương phu nhân cười một cái.
Khương Noãn hôm qua suýt chết vì con cua trong tay Khương phu nhân.
cô nàng hít khí lạnh một cái, theo bản năng sờ sờ cánh tay mình, lúc này mới nhẹ giọng nói với Trần Hi, “Mẹ tôi thật sự cảm ơn cậu.” Khương Noãn làm chuyện ngu xuẩn, chuyện này đối với Khương phu nhân chả phải chuyện giật gân gì.
Đối với người bình thường mà nói, mấy chuyện ma quái đều là chuyện xưa, nhưng đối với bất động sản Khương thị đã khai phá biết bao ngôi nhà, chuyện ma quái cũng không phải hiếm thấy. Nhưng ngôi nhà hay công trường nào đó thường hay xảy ra chút chuyện kỳ lạ không hiểu được, bởi vậy Khương phu nhân đã gặp nhiều rồi, cũng từng gặp dị sĩ tài ba có bản lĩnh thực sự, nên vô cùng tin tưởng phương diện này.
Bà không ngờ Khương Noãn gặp chuyện lớn như thế mà lại không nói với người lớn trước, ngược lại còn kéo theo một cô bé vô tội vướng vào phong ba.
Càng khiến Khương phu nhân khiếp sợ là, cô bé vô tội này rất tài giỏi.
Chỉ ra tay trong nháy mắt đã giải quyết được chuyện Bút Tiên, đúng là làm Khương phu nhẫn mở rộng tầm mắt.
Trần Hi cứu Khương Noãn, đương nhiên Khương phu nhân phải cảm tạ cô vô cùng, huống chi ngày nào Khương Noãn cũng mang cho Trần Hi đủ loại canh súp, nhìn thì lơ đãng nhưng trong lòng Khương phu nhân, Trần Hi chính là bạn thân của Khương Noãn. Bà muốn gặp cô bé ngốc nghếch trong miệng con gái mình, người đã dùng an toàn của mình để đi bảo vệ Khương Noãn, vì vậy mới có lời mời này.
Lời mời này làm Trần Hi sửng sốt, cô theo bản năng tôn trọng người lớn, không muốn đánh vỡ mặt mũi người ta, chỉ là vẫn hơi chần chứ, có chút bất an hỏi: “Hôm nay luôn à? Khương Noãn, tối nay tớ có chút chuyện.”
cô cúi đầu, Khương Noãn thấy cô do dự liền nhíu mày hỏi: “Cậu có chuyện gì?” cô lại sợ cùng mình về nhà à?
“Tớ, tớ...có chút việc.” đi tới đầu phố, chỗ từng gặp Lục Cảnh và Lục tiên sinh kia, để gặp mặt nữ quỷ áo đỏ, sợ nói ra hù chết Khương giáo bá mất. Trần Hi rất quan tâm mà hự hự hai tiếng không nói ra, thấy Khương Noãn vẫn đang nhìn mình, lại nghĩ tới Khương phu nhân là trưởng bối lớn tuổi, cô cắn môi nhỏ giọng nói, “Tớ chỉ có thể ở nhà cậu cho tới 9 giờ thôi.”
cô giơ lên một ngón tay trắng nõn, khóe miệng Khương Noãn co giựt nhìn con bạn mặt dày này, khiếp sợ hỏi thêm: “Chẳng nhẽ cậu định ở nhà tôi đến nửa đêm đấy à?!”
Định ăn vạ ngủ nhờ nhà chị đây một đêm đấy hử?
“không cần à? Vậy tốt quá rồi.” Trần Hi hiện lên nụ cười ngại ngùng nho nhỏ, thì thầm, “Đây là lần đầu tiên tớ được người ta mời tới nhà làm khách. Xin lỗi Khương Noãn, tớ không hiểu quy tắc lắm.”
cô khựng lại, yên lặng lấy hai tấm bùa bình an, để vào lòng bàn tay nâng lên, ngửa đầu hỏi, “Đây là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất, tớ đưa cho cô làm quà tặng được không?” cô hơi ngài ngại, Khương Noãn lại lập tức nghẹn lời, xoa ấn đường, chỉ thấy đau đầu quá đi, xua tay nói, “Được được được. Cậu không mang gì cũng được.”
“Đâu thể tay không tới cửa.” Trần Hi kiên trì nói.
Ánh mắt Khương Noãn chết lặng, hồi lâu sau mới khó khăn mở miệng, “Cậu cũng rất chú ý đấy.”
“Cái này đúng mà.” Trần Hi cười mỉm, hơi dừng lại, nhìn mấy thùng giữ ấm mà Trần Mỹ Mỹ và mấy nữ sinh kia để trên bàn cho mình, chần chừ một chút rồi lầm bầm, “Mang về nhà ăn. không sợ lãng phí.”
Trong nháy mắt cô đã quên mình từng nói chỉ ăn đồ của Khương Noãn, còn lấy ngón tay trăng nõn chọc chọc bánh mì mềm xốp mới ra lò sáng nay, ánh mắt hiện lên vẻ thèm nhỏ dãi. Khương Noãn bất lực dựa vào ghế, nhìn cô bạn vẻ mặt vui mừng như được mùa, nhanh chóng cất thùng giữ ấm và bánh mì vào ngăn bàn, cô nàng thở dài nói, “Tối nay cậu cùng về nhà ăn cơm với tôi, mấy thứ này mang về cũng đâu ăn được.”
“Sao lại không, ăn được một tuần luôn mà.” Trần Hi nhỏ giọng nói.
“...Vẫn ăn được cơ á?”
“Ăn được.” Trần Hi quyết không làm hành vi lãng phí đồ ăn.
Khương Noãn đúng là chưa từng gặp ai như vậy, thấy Trần Hi đang vui vẻ cong cong đôi mắt, cô nàng im lặng chuyển mắt, giật giật khóe miệng, nhưng không nói thêm nữa.
cô nàng cảm thấy sự ghét bỏ của mình đều biến thành loại từ trên cao nhìn xuống.
“Được, cậu ăn hỏng bụng rồi mới biết.” Thấy Trần Hi cười cười, không để trong lòng, Khương Noãn không nói thêm nữa, đưa di động cho Trần Hi mượn, cô muốn gọi tới tiệm cà phê mà mình làm công để xin nghỉ.
Nhìn bộ dạng cố gắng sinh tồn này của cô bạn mình, làm cô nàng nghĩ tới cuộc sống giàu có xa hoa nhờ vào bố mẹ của mình, lương tâm không hiểu sao lại thấy đau xót. cô nàng chợt nghĩ tới bố mình dạo gần đây sắc mặt không được vui, còn thêm ngày nào cũng mặt nhăn mày nhíu, hơi do dự, trong lòng bỗng thấy đau lòng cho bố mình, thừa dịp nghỉ trưa, liền gọi cho bố một cuộc điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói có phần quyến rũ truyền tới, Khương Nõan nghe thấy cái giọng eo éo này liền nhíu mày.
“Thư ký Lý, bố tôi đâu.” cô tựa vào cửa lớp, lạnh lùng hỏi.
Đầu bên ka điện thoại vang lên giọng nói mềm mại nũng nịu, nhịp điệu vi diệu, đắn đo nói: “Khương tiểu thư à? Khương tổng đang đi tắm.” Ả ta đột nhiên đè thấp giọng cười khẽ một tiếng, giống như nghe được tiếng Khương Noãn đang bóp điện thoại kêu kẽo kẹt rung động, giọng nói càng thêm lẳng lơ, “Gần đây Khương tổng rất bận, làm việc đã đủ mệt rồi, Khương tiểu thư, hy vọng cô đừng quấy rầy Khương tổng mà quan tâm Khương tổng nhiều hơn đi.” Ả ta lại cười thêm một tiếng, tiếp tục nói, “Khương phu nhân không phải lúc nào cũng ở nhà sao? Nếu cô lại gây họa, có thể nói với Khương phu nhân, đừng làm phiền Khương tổng.”
“Bố tôi chiều nay phải gặp một vị khách quan trọng thì phải?” Khương Noãn đột nhiên lạnh giọng nói.
Tiếng cười của ả đàn bà bên kia đột nhiên im bặt.
“Trước khi ông ấy gặp khách quan trọng luôn tắm rửa, nếu giờ ông ấy đang tắm, vậy cô đợi ông ấy tắm xong thì nói ông ấy gọi lại cho tôi. Tôi nói cho biết, nếu ông ấy không gọi lại cho tôi, mai tôi liền bảo ông ấy xào cô lên.”
Giọng Khương Noãn lạnh tanh, trong mắt mang theo lạnh lẽo lẫn căm ghét, giờ nghỉ trưa Trần Hi đang gặm bánh mì, trong miệng đều là hương vị ngọt ngào, đang hạnh phúc tản bộ về lớp, thấy sắc mặt Khương Noãn, liền hiện lên chút lo lắng. Sau khi trải qua chuyện hôm qua, gan cô càng lúc càng lớn, còn trốn ở chỗ gần Khương Noãn, dựng lỗ tai nghe lén, Khương Noãn hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Hi một cái.
“Cậu đang làm gì đấy?” cô nàng hỏi với giọng khó chịu.
“Cậu giận lắm à? Là ai làm cậu bực thế?” Trần Hi tò mò hỏi.
Khương Noãn mím môi, đáy mắt hiện lên vài phần bực tức, lại không biết nên nói gì mới tốt.
Có nên nói về ả thư ký Lý khó ưa kia không?
Đầu năm nay, chuyện thư ký mơ ước mấy vị tổng tài có tiền cũng chẳng phải hiếm lạ gì, tuy là Khương tổng bất động sản Khương thị đã chẳng còn trẻ trung, thêm cái bụng bia béo mập mạp lại thiếu khí thế sắc bén của tổng tài, nhưng đối với mấy con hồ ly tinh mà nói, chỉ cần là tổng tài thì ok hết.
Nhiều năm rồi, tre già măng mọc, kẻ muốn hạ gục Khương tổng béo tròn cũng không phải là ít, chẳng qua ông bố mình trước giờ vẫn rất chính trực, ngay đến thư ký cũng là con trai, nhưng Khương tổng giống đột nhiên thay đổi như hỏa tốc, tuyển một nữ thư ký dáng người quyến rũ xinh tươi, ăn mặc thời trang.
Chuyện này Khương phu nhân vẫn chưa biết, Khương Noãn chỉ muốn lặng lẽ giải quyết ả thư ký Lý này.
Nếu không để cho Khương phu nhân biết được, đúng là làm người ta khó chịu.
Cái này đều là chuyện riêng trong nhà, Khương Noãn không định cho Trần Hi biết, thế là tâm trạng khó chịu cầm điện thoại quay vào lớp.
Nhưng may mà con hồ ly tinh kia không dám cầm điện thoại của Khương tổng suốt, sau tiết 1 buổi chiều, Khương Noãn liền nhận được điện thoại của ông bố nhà mình, nghe thấy trong điện thoại vẫn vang lên tiếng cười ha hả tràn đầy tình yêu thương của bố, Khương Noãn lúc này mới hơi yên tâm, hừ một tiếng, tiện thể ngượng ngùng xoắn xuýt biểu đạt một chút sự quan tâm rồi vội vàng cúp điện thoại, giống như cố ý gọi điện vốn chỉ là tiện thể quan tâm một chút tới bố mình thôi vậy.
cô nàng nhìn qua như không thèm để ý, nhưng tấm lòng đặc biệt này cũng đủ làm Khương tổng ấm lòng mà nước mắt vòng quanh.
Ông cảm động tới rớt nước mắt, cầm khăn giấy lau mặt, bỏ điện thoại xuống, vừa nấc lên vừa nói lời xin lỗi với người đàn ông tóc đen mang khí thế lạnh lùng độc đáo ở đối diện, “Lục tổng, xin, xin lỗi, tôi thật sự quá cảm động.”
Ông cầm khăn giấy che đi gương mặt trắng tròn vì sống trong nhung lụa của mình, khụt khịt xua tay nói: “thật quá hạnh phúc, tiểu Noãn nhà tôi biết quan tâm tới bố rồi.” Bộ dạng của ông như đã khổ tận cam lai, nếu như không phải Lục Chinh từng hợp tác một lần với ông, nhất định không tin cái người mập mập ngốc ngốc này lại là tổng tài tiên sinh của công ty bất động sản lớn nhất thành phố.
Lại nghe thấy tiếng Khương tổng lớn tiếng xì mũi, hơi thở lạnh giá Lục tổng dần lan ra khắp phòng.
anh đang nhếch miệng muốn chế giễu vài câu, đột nhiên thấy cổ áo vest của Khương tổng hơi mở hiện ra một thứ màu vàng có phần quen mắt.
Sắc mặt anh đột nhiên hơi đổi, thò người tới, giơ tay một phát tóm được thứ màu vàng kia ra.
một tấm bùa bình an được gấp rất tinh tế xinh đẹp xuất hiện trước mắt anh.
A...
Yên tĩnh một lát, người đàn ông cười lạnh.
Tìm được rồi.