Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 24

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa kính rọi đến khuôn mặt của ai đó.Bị thứ ánh sáng kia làm cho thức giấc,nó lấy hai tay dụi dụi mắt.Không xong rồi,cổ nó rất đau nha.Có lẽ vì hôm qua học bài quá khuya nên ngủ quên trên bàn.Nhìn lại chiếc đồng hồ bào thức.6h sáng,có lẽ vẫn còn sớm chán nhỉ.Nó uể oải bước vào nhà vệ sinh.10' sau,nó bước ra trong bộ đồng phục của học viện.

Lấy chiếc ba lô trên bàn học,nó đi nhanh ra ngoài đại sảnh,thấy nội hắn đang ngồi uốn trà trong vẻ mặt đầy mệt mỏi,nó hỏi thăm:

- Lão phu nhân không khỏe sao?

- Không,ta không sao cả.Chỉ là thằng Moon đi,ta cảm thấy trống vắng quá thôi.

- Phu nhân đừng buồn nữa.Rồi Moon sẽ hiểu thôi.Chào phu nhân,con đi học trước.

- Ừ,thôi con đi đi.Không lại muộn.

Khẽ gật đầu một cái,nó chạy vội ra đón taxi rồi đến học viện.Giờ này,học viện trống không,không có một bóng người.Nó đi nhanh đến phòng hoch 11 MOON VIP,đặt chiếc ba lô xuống,nó lấy sách vở ra chuẩn bị cho bài mới.

Đang chăm chú vào bài học thì bỗng nhiên,một đám nữ sinh đi đế đứng trước mặt nó.Nhìn thì có lẽ là không có ý tốt gì.Nó sợ hãi vội lên tiếng.

- Mấy người là ai?

- Là ai không quan trọng.Cô có thể đi theo chúng tôi được không?Chị Ly rất muốn một lần được gặp cô đấy.- Một trong những cô gái đó lên tiếng.Cô gai này nhìn cũng rất xinh đẹp.Có thể nói,đẹp nhất trong tất cả các cô gái đứng ở đây và cũng đẹp hơn nó gấp ngàn lần.

- Tôi không rảnh.-Nó thẳng thắn trả lời sau đó lại tập trung vào học bài.Nhưng những cô gái đó vẫn không để cho nó yên.Miễn cưỡng,nó phải đi theo những người đó đến gặp người tên Ly mà họ nói.

Được một đám người hộ tống đến thư viện,nó hiện tại đang đối diện với một cô gái rất xinh đẹp.Đẹp hơn cả cô gái lúc nảy.Nếu như nó không nhầm,thì cô gái này chính là chị Ly mà họ nói.Hot Girl khối 11 DEMON.

- Cô là Ly phải không?- Nó hỏi.

- Phải,xem ra cô cũng biết điều nhỉ.-Cô gái tên Ly đứng dậy,đi về phía nó.Định đưa tay lên vuốt mặt nó nhưng nó hiểu được liền gặt phăng tay Ly ra.

- Cô muốn gì?

- Tôi muốn cô không được đến gần anh Phi.Càng không được nói chuyện với anh Phi.- Ly nói ra mục đích chính của mình.Thì ra là một cô gái có bản tính độc chiếm.Mù quáng thích người không nên thích như nó.

- Cô là gì của cậu ta mà ngăn cấm tôi.

- Là gì sao?Haha,vậy cô là gì của anh ấy?- Nghe Ly hỏi ngược lại mình,nó nhất

thời hoảng loạn.Nhưng nhanh chóng sau đó,lấy lại được bình tĩnh,chậm rãi nói từng chữ.

- Là gì không quan trọng.Quan trọng là hàng ngày tôi vẫn được đi học chung với tên hot boy mà cô nói.

- Mày...

- Sao hả?

- Đánh nó cho tao.

Sau câu nói của Ly,cả đám con gái đứng gần đó,khoảng chừng 30 đứa tiến đến phía nó đánh túi bụi.Đám,đá,cào,xé....Nó hiện tại không khác gì một cái bao tải cho bọn kia xả giận.Từng đợt,từng đợt đòn khiến nó choáng dần,đôi mắt mệt mỏi từ từ khép lại.Trướckhi đi vào giấc ngủ,nó nghe thấy một tiếng nói của ai đó.Rất quen thuộc nhưng không thể mở mắt ra nhìn người đó được,sức lực đã không còn nữa.Nó từ từ đi vào giấc ngủ.

- Ỷ đông ăn hiếp yếu sao?-Đây chình là giọng nói mà nó nghe thấy trước khi ngất.

- Thiê...n Thiên Minh.-Nhìn thấy anh,Ly bất chợt không nói nên lời,vừa lo vừa sợ.Hiện tại anh đã là hội trưởng hội học sinh,chắc chắn sẽ không bỏ qua những vụ việc đánh nhau trong trường như thế này.Và đúng như Ly đoán,Thiên Minh lại lấy chức Hội trưởng hội học sinh ra lè bọn kia.

- Sao hả?Trong cái học viện này không còn có kỉ luật nữa à.

Ly và cả bọn cúi đầu không dám ngước mặt lên nhìn Thiên Minh,sợ lại gặp phải ánh mắt như muốn giết người của anh.Thấy biểu hiện của cả bọn,Thiên Minh chậm rãi nói tiếp:

- Thôi,coi như chuyện này chưa từng xảy ra.Nhưng nếu có lần thứ hai thì cô và gia đình cô nên chuẩn bị ra đường ở đi.

- Vâng,cám ơn anh,Thiên Minh.-Nói xong,Ly cùng đồng bọn vội vàng chạy vụt khỏi hiện trường.

Sau khi tất cả rời đi,Thiên Minh bước từng bước đến chổ nó đang nằm.Thân thể bị đánh cho bầm dập.Cả người mềm nhũn ra,không còn một sức sống.Thiên Minh chẫm rãi bế nó lên,đặt nó trong lòng mình rồi bước nhanh về phía khu nghĩ dưỡng cho quý tộc.

Đi đến bác bảo vệ khu nghĩ dưỡng,Thiên Minh lấy chìa khóa rồi mở phòng mình ra,đặt nó trên chiếc giường rọng lớn rồi đi vào trong nhà tắm,lấy khăn và chậu nước ra lau chùi khuôn mặt đầy máu của nó.Bàn tay anh nhẹ nhàng,ân cần như sợ làm nó đau.Chưa đầy 5' sau,khuôn măt nó hoàn toàn sạch sẽ,Thiên Minh mở tròn mắt,ngạc nhiên nhìn khuôn mặt của nó.Thật không thể tin vào mắt mình,anh lấy tay chạm vào làn da nó như để kiểm chứng những gì mình thấy là đúng.

Vừa chạm vào,một cảm giác mát mẻ,mịn màng chuyền đến tay anh khiến anh nhất thời bị kích động.Đưa tay lên chạm vào đôi mắt to tròn màu tím của nó,từ hàng lông mày cho đến lông mi đều rất giống,chính là đôi mắt màu tím này.Lê bàn tay của mình xuống chiếc mũi cao ráo của nó rồi đến bờ môi mọng đỏ.Hiện tại nó không khác gì một thiên thần với khôn mặt gần như hoàn mĩ nếu không có những vết cào xé của đám người lúc nảy.

Thiên Minh hoảng loạn đứng dậy đi ra ngoài,cánh cửa bị anh đóng mạnh tao nên một tiếng động lớn khiến nó trong cơn mê man tỉnh lại.Cảm thấy sự khác biệt trên khuôn mặt mình,nó vơ lấy một chiếc gương gần đó và soi.Nó hết hồn nhìn lại căn phòng này và nó chắc chắn,Thiên Minh chính là chủ nhân của căn phòng vì trên tường có treo một tấm hình của anh.Nó vội bước xuống giường rồi chạy nhanh đi ra ngoài tìm anh.

Sân trường lúc này không một bóng người,bóng dáng nhỏ bé của nó cứ chạy mãi chạy mãi cho đến khi,trước mắt nó xuất hiện một cánh đồng hoa hồng trắng.Nó chậm rãi đi trên con đường mòn,đến gần một cái cây,nó thấy Thiên Minh đang ngồi dưới gốc cây,trên tay là sợi dây chuyền hình một đôi cánh thiên sứ.Nó lặng lẽ ngồi bên cạnh Thiên Minh.Thấy nó,Thiên Minh vội vàng cất sợi dây chuyền lại rồi đưa ánh mắt của mình về phía những bông hoa hồng.

5 phút...10 phút...15 phút....Không một tiếng động gì.Không thể chịu nổi cái không khí u ám này,nó lên tiếng trước:

- Có lẽ cậu đã thấy khuôn mặt thật của tôi.Cậu có thể....có thể giúp tôi giữ bí mật được không?-Nó hơi ngập ngừng khi nói ra yêu cầu này.

- Tại sao?- Thiên Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy hoàn mĩ của nó.Cho đến bây giờ,cậu vẫn không thể tài nào tin được chuyện nó lại là...

- Vì tôi có lý do riêng.

- Tôi có thể biết không?

- Vì khuôn mặt này đã khiến cho cả nhà tôi phải ra đường sống.Cũng chỉ vì khuôn mặt này mà đã khiến gia đình tôi suýt mất mạng.Năm tôi 13 tuổi,tôi được lão phu nhân,chính là nội của Moon đưa vào học viện Moon học.Ngày đó,vì khuôn mặt tôi quá đẹp,nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi.Rôi vào một hôm,có một chàng trai từ Pháp chuyển vào Moon và đặc biệt thích tôi.Anh ta hơn tôi 2 tuổi.Gia đình anh ta muốn tôi đính hôn với anh ta nhưng ba mẹ tôi không chấp nhận.Vì quá buồn rầu khi bị từ chối,anh ta đã tự kết liễu đời mình.Anh ta lại là con một nên ba mẹ anh ta tìm đến gia đình chúng tôi trả thù,cũng may nhờ có lão phu nhân mà gia đình tôi đã cứu.-Nói đến đay,bất chợt dòng nước mắt nó rơi xuống,Thiên Minh đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó,anh vỗ vỗ vai nó như để an ủi.Thấy lời động viên của anh qua hành động,nó tiếp tục nói tiếp.-Từ đó,tôi luôn muốn giấu đi khuôn mặt này và cũng muốn xóa đi cái kí ức đáng sợ đó.Tôi thực sự rất sợ nó lặp lại một lần nữa.Rất rất sợ.-Nước mắt vẫn không ngừng rơi.

- Đừng sợ.Đừng sợ.Có anh ở đây.Không ai có thể làm hại được em.

Thiên Minh đau lòng ôm nó đặt vào trong người mình,từ từ trấn an nó.Ngay tại lúc này,ở xa xa,một dáng người con trai cao to nhìn cả hai với ánh mắt khinh bỉ.Đó không ai khác là hắn.Vừa định ra đồi hoa hồng cho bớt căng thẳng thì bắt gặp ngay cành này,không hiểu sao,trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng,chỉ muốn đi đến cho Thiên Minh một đấm nhưng hắn biết là mình không thể liền quay lưng bỏ đi.

Sau khi khóc cho đến mệt cả người,nó hiện tại như một con mèo nhỏ nằm ngủ trong lòng Thiên Minh,chẫm rãi bế nó lên,anh lại đưa nó về phòng của anh ở khu nghĩ dưỡng.Nhìn bộ dạng nó ngủ trong thật đáng yêu.Đôi mắt nhắm nghiền không chút mệt mỏi,không chút muộn phiền.Đôi môi đỏ mộng lâu lâu lại khẽ nhếch lên khiến tự chủ của anh biến mất.Anh đi đến bên cạnh giường nó đang nằm,đưa đôi tay lên chạm vào đôi môi mềm mại của nó.Cảm giác như tay bị tên liệt đi.Bỗng nhiên,nước mắt nó lại rơi một lần nữa.

- Đừng...Đừng mà....-Trong vô thức,nó hét lên.

Có lẽ,ngay cả trong mơ,quá khứ đó vẫn cứ ám ảnh nó mãi.Thiên Minh xót xa nhìn nó,đưa tay lau đi giọt nước mắt còn động lại trên khóe mi,anh thì thầm với chính mình:

- Anh nhất định sẽ bảo vệ em.
Bình Luận (0)
Comment