Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 37

Từ trong phòng Nguyên Nguyên bước ra,Trúc hờ hững nhanh chân đi đến phòng khách của biệt thự,nơi Khôi đang nằm ngủ.Nhìn vào hai con người đang nẳm ngủ trên ghế sô pha,Trúc che đôi mắt cùng với khuôn mặt đã đỏ của mình lại,lật đật chạy ra sân vườn tránh cảnh tượng mờ ám của Nhi và Khôi.

- Ưm..

Do tư thế ngủ của hai người đã nằm quá lâu nên Nhi đổi sang tư thế khác.Cô cựa quậy làm cho Khôi bấ giác tỉnh giấc.Cảm nhận được có một khối thịt nào đó đè lên người mình,Khôi đưa đôi mắt lạnh lẽo của mình lên nhìn vật thể đó.Đập vào mắt anh là khuôn mặt đáng yêu của Nhi đang ngủ.

Đôi mắt nhằm nghiền làm lộ lên hàng lông mi dài,dày và cong vút.Chiếc mũi cao ráo cùng với đôi môi đỏ mọng.Khi cô ngủ,môi hơi cong lên rất đáng yêu.Không còn là bộ mặt lạnh lùng,băng giá như trước nữa.Thay vào đó là khuôn mặt ngáy ngủ,dễ thương đến làm sao.Lúc cô ngủ hình như không có một chút đề phòng nào,thả lỏng hoàn toàn cơ thể.

Khôi không còn tự chủ được mình,tiếng lòng anh đang gào thét dữ dội.Đưa đôi tay của mình chạm lấy đôi môi mọng đỏ của cô,tay anh như bị tê liệt.Bỗng nhiên,cánh tay của cô ôm lấy eo của anh,đầu tựa vào ngực anh,tìm một chổ ngủ thật thoải mái và ấm áp.

Anh thở phào nhẹ nhõm.Ôm cô lên nằm trên người mình.Mắt chạm mắt,môi chạm môi.Đúng lúc đó,Nhi tỉnh lại.Trợn trong đôi mắt lên nhìn Khôi,Nhi hốt hoảng vội nhày bật xuống khỏi người anh.Ái ngại không dám nhìn anh.Không biết phải làm thế nào để đối diện với anh thì anh đột nhiên lên tiếng:

- Xin lỗi.- Không còn là vẽ mặt ngạo mạ thường ngày,thay vào đó là bộ mặt hối lỗi.Trông anh thật giống như trẻ con mắc lỗi bị mẹ phạt.Thực sự rất đáng yêu.

- Ừ...Không có gì.- Nhi không dám nhìn anh.Mặt cô đỏ lên đến đỉnh điểm.

- Cô....không giận tôi sao?- Khôi ngạc nhiên.Nếu là những đứa con gái khác,chắc chắn sẽ nhảy dựng lên,cho anh một tát hay gì đó chứ.Đằng này ngược lại,cô bình tĩnh đến là thường.

- Tôi không giống như những đưa con gái khác.- Như hiểu tiếng lòng anh.Nhi cười nhẹ trả lời.

Nói xong,cô lẳng lặng bước đi để lại Khôi ngơ ngác nhìn theo.Nhìn bóng dáng cô khuất dần,Khôi mỉm cười thú vị,ánh mắt lộ lên một tia nhìn khác thường.

- Xem ra em rất thú vị.

Đi thật nhanh ra khỏi biệt thự,Nhi chẫm rãi bước đến sân sau của khu vực.Một bóng dáng nào đó hiện ra trước mặt co.Là Trúc sao?Cô từ từ đi đến nơi Trúc đang ngồi,nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trúc.

Giật mình khi có sự xuất hiện đột ngột của Nhi.Trúc ấp úng lên tiếng.

- Sao...mày lại r...a đây???

- Chỉ là muốn hóng gió một chút thôi.- Ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia.Nhi cười nhẹ trả lời.

- Dạo này mày hai cười nhỉ???Có chuyện gì vui sao?- Nhìn Nhi cười,Trúc lại thắc mắc.

- Không biết tại sao tao lại cười nữa.Chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt.- Nhi cũng không hiểu nổi chính mình.Từ khi xuất hiện Khôi trong cuộc đời mình,cuộc sống của cô càng ngày càng có ý nghĩa và bớt tẻ nhạt hơn.

- Mày thấy anh tao thế nào?- Trúc đổi chủ đề.

Đột nhiên nhắc tới Khôi,Nhi giật mình,nhìn sang Trúc với ánh mắt khác thường.Nhìn Trúc cườ,một nụ cười đểu nhất từ trước đến nay,Nhi tin chắc rằng,Trúc đã thấy tất cả cảnh tượng lúc cô ngủ cùng Khôi.

- Mày thấy hết rồi sao?

- Thấy gì?- Trúc vờ hỏi lại.

- Thấy gì cần tao nói ra sao.- Nhi cười như không.Chính xác là cười không ra nước mắt.

- Ừ,tao thấy hết.Tư thế của hai người lúc đó thực sự rất mờ ám nha.- Trúc cười gian nhìn Nhi.

Nhi không nói gì,chỉ lẳng lặng quay mặt qua nơi khác để che dấu đi khuôn mặt đỏ hoe của mình.Hiện tại cô thật muốn đào một cái lỗ để chui xuống mà.

Thấy sự thẹn thùng của con bạn,Trúc cười hả hê.Nhưng,đột nhiên,Nguyên Nguyên từ đâu xuất hiện khiến Trúc giật bắn mình.Nụ cười của cô trở nên cứng ngắc.Nguyên Nguyên đang đi về phía bọn họ.Phải làm sao đây?

- Đi theo tôi.

Vừa nói,Nguyên Nguyên vừa thô bạo nắm lấy đôi tay mỏng manh của Trúc kéo đi.Để lại Nhi ngơ ngác nhìn theo.Dường như đã kịp tiếp thu tất cả các thông tin.Nhi cười nham hiểm rồi chạy vào trong biệt thự.Thấy Khôi,Nhi có hơi né tránh những rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh,lân la bắt chuyện.

- Kin và Nguyên Nguyên coa vấn đề hả?

- Sao lại hỏi vậy?- Khôi nhìn Nhi ngơ ngác.

- Tại lúc tôi nói chuyện với Kin thì Nguyên Nguyên xuất hiện và kéo nó đi.- Nhi từ từ giải thích.

- Chắc là hai đứa nó cỏ tình cảm.Nhưng cũng không liên quan đến tôi nên tôi không quan tâm.- Khôi lạnh giọng hẳn.Ánh mắt nhìn Nhi đầy phức tạp.

Đột nhiên Khôi lạnh lùng như vậy làm Nhi không quen.Cô cứ ngỡ mình đang làm phiền anh nên nói:

- Ừ.Tôi có việc.Về trước.

Nói rồi,Nhi bước đi.Để lại một mình Khôi.Lòng anh đột nhiên trở nên lạnh đi.Cảm giác cô đơn vây bám lấy anh.Tâm trạng trở nên hụt hẩng như bị mất đi thứ gì đó rất quan trọng.Là Nhi sao?

Lúc nảy,anh đã suy nghĩ rất lâu.Không nên vì một người con gái mà làm mất đại sự.Điều quan trọng nhất đối với anh bây giờ là giúp hắn trả thù,không phải là chuyện tình cảm nam nữ.

Vì vậy,phải thờ ơ với tất cả mọi thứ.Không được rung động trước bất kì ai nếu không muốn có điểm yếu.Chính hắn đã nói như vậy với anh.Tốt nhất,anh nên trở lai con người của trước kia.Một Lâm Khắc Thiên Khôi lạnh lùng,tàn ác.

Ring...Ring...Ring...

Con điện thoại của anh rung lên.Với tay lấy chiếc điện thoại,anh nghe máy.Đầu dây bên kia nói gì đó khiến anh phải ba chân bốn cẳng chạy lên phòng hắn gấp.Đứng trước cửa phòng hắn,Nguyên Nguyên,Gia Long và Bảo Duy cũng đã có mặt đầy đủ.

Tất cả mở cửa phòng bước vào.Hắn nồi xoay lưng về phía cửa,nghe tiếng mở cửa thì xoay người lại.

- Có chuyện gì gấp lắm sao?- Khôi lạnh lùng hỏi.

- R.I.P bị tấn công.- Hắn kiệm lời,ánh mắt đăm chiêu.Cả người toát ra một hơi lạnh khiến người khác sởn gai óc.

- Là ai làm?- Nguyên Nguyên thắc mắc.Lại là ai dám cả gan đụng đến R.I.P chứ.

- Thái Thiên Hà.

- Gì?Tao thấy hắn ta vắng bòng lâu rồi mà.Cứ nghĩ đã trốn đi lên vùng núi nào rồi chứ.- Gia Long.

- Bây giờ phải làm sao?-Bảo Duy vẫn đang còn ngơ ngác.

- Đến R.I.P ngay lập tức.Yic,mày ở lại canh chừng Hưng.Không cho ra ngoài và cũng không nói cho Hưng biết chuyện này.Còn Nic và Zic,tụi mày nhanh chóng chạy đến R.I.P xem tình hình thế nào.Tao và Bảo Duy phải về biệt thự Moon lấy chút đồ.Tất cả mau thi hành.- Hắn phân công cho từng người.

Nghe chỉ định,tất cả ai nấy đi làm việc của mình.Ngồi trên con siêu xe,Bảo Duy rung từng đợt khi khí lạnh trên người hắn tỏa ra liên tục.Dù đã ở một mình cùng hắn nhiều lần nhưng anh vẫn chưa thể cảm thấy tự nhiên khi ở cùng Khôi,Nguyên Nguyên và Gia Long.Nỗi lo sợ của anh cũng đã dập tắt khi cổng biệt thự Moon hiện

ra trước mắt.

Két...

Con siêu xe thắng lại,chờ kiểm duyệt độ an toàn rồi mới được vào.Cả hai nhanh chóng bước xuống xe.Tiến thẳng vào đại sảnh.

Nội hắn và ông Kiệt đang nhâm nhi li trà thì hắn xông vào.Không dấu nổi cảm xúc vui mừng,nội hắn mừng rỡ ôm lấy đứa cháu mà bà yêu đến tận xương tủy.Sau một lúc để bà ôm,hắn gạt bà ra rồi nói:

- Sun,cô ta đâu rồi?

- Con tìm con bé có việc gì?- Nội hắn ngạc nhiên.Đột nhiên trở về nhà rồi còn tìm nó.Hắn có vấn đề thật rồi.

- Nội không cần biết.- Hắn lạnh lùng.

Nghe hắn nói như vậy,bà cũng không còn cách nào khác là cho người đi kêu nó ra.Tốt nhất là đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của hắn.Miễn là được nhìn thấy đứa cháu trai này là bà vui rồi.

Nó bước ra,nhìn thấy hắn,nó vui mừng nói không nên lời.Nhưng cũng nhớ ra nhiệm vụ hắn đã dặn.Vội chạy nhanh vào phòng,nó mở học tủ ra,lấy chiếc mặt nạ mà hắn vẫn thường đeo.Từ từ đi ra ngoài,nơi hắn đang đứng,nó đưa chiếc mặt nạ ra rồi nói:

- Của cậu này.

Nhìn chiếc mặt nạ trên tay nó,hắn lạnh lùng giật lấy rồi trả lời.

- Cảm ơn.

- Mà tại sao cậu lại đưa tôi giữ.- Nó thắc mắc.

- Không có gì.Cô đừng hỏi nhiều.Nghe tôi nói đây.Ngày mai,ra khu vườn hoa hồng trắng của học viện,tôi có việc nhờ cô.Chuyện này,không thể cho bất kì ai biết.Hiểu chưa?- Hắn ghé vào tai nó,khẽ thì thầm.

Hơi thở đầy nam tính của hắn phả vào tai nó khiến cả mặt nó đỏ lên vì nhột và ngại.Mọi người trong nhà thấy biểu hiện của nó thì nhìn cả hai với ánh mắt nghi ngờ.

- Tôi b...iết...rồi.- Nó ấp úng khi đối diện với hắn gần như vậy.

- Thôi,tôi có việc,phải đi đấy.- Hắn nói to rồi nhanh chân bước lên con siêu xe rồi rời khỏi biệt thự.

Sau khí nhìn hắn khuất dần nơi cánh cổng,nội hắn mởi khẽ nhìn nó tra hỏi:

- Moon nói gì với con vậy?

- Dạ...Dạ không có gì đâu ạ.Con xin phép về phòng trước.- Nó tránh né câu hỏi của nội hắn.Vội vàng chạy nhanh về phòng,nó đóng rầm cửa lại.Dựa người mình vào cánh cửa,nó thở phào nhẹ nhõm.

Trầm tư suy nghĩ về hình ảnh của hắn,nó như chìm vào một thế giới khác.Những hình ảnh của hắn cứ hiện ra trước mắt khiến nó không khỏi cảm giác nhớ nhung.Có lẽ hắn là thuốc phiện mà nó đang sử dụng từng ngày.Nó nghiện hắn mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment