Thiên Sứ Tầng Dưới

Chương 19

Edit: Cháo

Lâm Cảnh và Nguyên Đại Thành người đi trước kẻ đi sau lên cầu thang, hai người không ai nói gì cả, khi đi qua tầng 5, Lâm Cảnh không gọi Nguyên Nhạc ra mà dẫn Nguyên Đại Thành lên thẳng nhà mình ở tầng 6.

Vào nhà rồi, Lâm Cảnh mời Nguyên Đại Thành ngồi xuống sopha, còn anh thì vào bếp rót cho Nguyên Đại Thành cốc nước.

Nguyên Đại Thành cảm thấy hơi căng thẳng, anh ta biết Lâm Cảnh muốn nói chuyện về Nguyên Nhạc với mình, nhưng không biết cụ thể điều Lâm Cảnh muốn nói là gì.

Lâm Cảnh đặt cốc nước trước mặt Nguyên Đại Thành, cũng ngồi xuống ghế, anh cũng có chút bồn chồn, nghĩ một chút rồi cắn răng trực tiếp đi vào vấn đề, nói: “Tôi sẽ không vòng vo, tôi muốn xin sự đồng ý của anh, để Nguyên Nhạc sau này về ở cùng với tôi.”

Nguyên Đại Thành cầm cốc nước, đầu tiên nhìn Lâm Cảnh một chút, rồi lại dời tầm mắt nhìn chằm chằm cái bàn, không nói gì.

Lâm Cảnh quan sát vẻ mặt Nguyên Đại Thành, biết anh ta đã đoán được mối quan hệ giữa anh và Nguyên Nhạc.

Thấy phản ứng của Nguyên Đại Thành không lớn lắm, Lâm Cảnh nắm chắc trong lòng, nói tiếp: “Anh yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với Nguyên Nhạc, chăm sóc tốt cho em ấy, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho em ấy cả đời này.”

Nguyên Đại Thành cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, anh ta uống vội một ngụm nước, nhưng vẫn không biết nói gì, nên nói gì, anh ta chỉ nhìn chằm chằm kẽ hở trên gạch sàn nhà, suy nghĩ đến lời Trần Hà nói đêm hôm đó.

Lâm Cảnh thấy Nguyên Đại Thành không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý, trong lòng lại thấy ổn định hơn, tiếp tục: “Tôi sẽ khiến Nguyên Nhạc sống những ngày tốt đẹp hơn, nếu như không có lòng tin này, tôi sẽ không đòi người từ anh. Anh yên tâm, nếu tôi đã mở miệng với anh thì sẽ có trách nhiệm với em ấy cả đời.”

Lần này Nguyên Đại Thành hình như thở dài, qua mấy giây sau, mới gật đầu một cái.

Cuộc đàm phán này dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng của Lâm Cảnh, về cơ bản thì chỉ có mình anh nói chuyện, Lâm Cảnh dứt khoát tranh thủ thời cơ: “Vậy tối nay để Nguyên Nhạc ở lại nhà tôi đi, sau này không xuống dưới ngủ nữa, ghế sopha nhà anh nhỏ, buổi tối em ấy ngủ không ngon.”

Nguyên Đại Thành ngẩn người, không tìm được lý do để phản bác, chỉ có thể gật đầu một cái, im lặng một lúc mới mở miệng nói: “Sau này hai người cứ ra ra vào vào nơi đây, người ở khu tập thể sớm muộn cũng sẽ biết, đến lúc đó người ta bàn tán chỉ trỏ thì sao?”

Lâm Cảnh nghe vậy mà giọng lạnh xuống: “Chuyện này anh yên tâm, trước đó tôi đã mua nhà rồi, qua mấy tháng nữa là có thể dọn đồ mang Nguyên Nhạc về đó, đến lúc đó anh cứ mượn cớ nói Nguyên Nhạc đi chỗ khác là được.”

Nguyên Đại Thành xấu hổ há miệng ra, nhưng không nói được gì, Lâm Cảnh cũng cảm thấy điều nên nói cũng nói xong rồi, anh đứng dậy: “Vậy tôi với anh xuống tầng đón Nguyên Nhạc lên thôi.”

Nguyên Đại Thành về đến nhà, tâm trạng phức tạp thu dọn chút quần áo cho Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh đợi ở cửa với Nguyên Nhạc.

Một lát sau, Nguyên Đại Thành đi ra, đưa túi hành lý cho Lâm Cảnh, lại nhìn Lâm Cảnh đưa Nguyên Nhạc lên tầng, cảm thấy hoang mang không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì.

Nguyên Đại Thành không nghĩ tới Lâm Cảnh lại nghiêm túc với Nguyên Nhạc, còn thật sự đưa Nguyên Nhạc về nhà nuôi, mà Nguyên Nhạc nhìn sao cũng thấy nguyện ý, thế thì anh ta không tính là đẩy Nguyên Nhạc vào trong hố lửa nhỉ.

Trong lòng Nguyên Đại Thành cảm thấy có lỗi với chị anh ta, nhưng anh ta thấy lời Trần Hà nói không phải không có đạo lý, cứ xem như anh ta có thể nuôi được Nguyên Nhạc, nhưng đến khi anh ta già rồi, chết rồi thì sao? Thật sự phải ném Nguyên Nhạc cho con trai anh ta sao?

Người sống đến một độ tuổi nhất định sẽ biết, đến lúc sẽ có một số việc, không phải người ta không muốn làm, mà là người ta không có sức để làm nữa. Anh ta nghĩ như vậy, cảm thấy bản thân cũng có tâm nhưng vô lực, không có cách nào nữa.

Lâm Cảnh vừa đóng cửa, để túi đồ xuống, hưng phấn ôm lấy Nguyên Nhạc xoay một vòng, Nguyên Nhạc cười ha ha: “Anh ơi”.

Lâm Cảnh thả cậu xuống, hôn lên mặt cậu một cái: “Anh đã nói chuyện với cậu em rồi, sau này Nhạc Nhạc sẽ ở cùng anh, không xuống tầng nữa.”

Nguyên Nhạc mở to mắt, trong đó lấp lánh ánh sáng, hỏi không ngừng: “Có thật không ạ? Thật không ạ?”

Lâm Cảnh cười càng sâu hơn: “Thật, Nhạc Nhạc có vui không?”

Nguyên Nhạc gật mạnh đầu: “Vui lắm! Vui lắm!”

Lâm Cảnh ôm chặt lấy cậu: “Anh cũng vui, vui lắm!”

Lý Đông Minh dạo trước bận rộn yêu đương, bận rộn cầu hôn, bận rộn chuẩn bị hôn lễ, gần như ngày nào cũng dính chung một chỗ với La Tinh Tinh, nên là phản ứng khá là chậm với mọi chuyện xung quanh, đến gần đây hắn mới phát hiện hình như khoảng thời gian này không hẹn gặp được với Lâm Cảnh.

Nói ra thì cũng khá lâu rồi bọn họ không gặp nhau, dịp Tết cũng không biết Lâm Cảnh bận cái gì, cuối cùng hắn mới phát giác ra người anh em của mình vấn đề.

Để nghiệm chứng, Lý Đông Minh lập tức gọi Lâm Cảnh hẹn ăn tối, quả nhiên lại bị từ chối.

Lâm Cảnh nói thẳng: “Không có thời gian, đổi ngày khác đi.”

“Chú bận cái gì thế?” Tính hóng hớt trong lòng Lý Đông Minh rực cháy, “Sao còn bận hơn cả chú rể là anh vậy, tên nhóc nhà cậu có chuyện gì à? Có phải cũng đang yêu đương rồi không?”

Lâm Cảnh không chối: “Có dịp sẽ nói với cậu.”

“Yêu thật ấy hả?” Lý Đông Minh kích động, “Lúc nào chú rảnh, anh lúc nào cũng rảnh hết á.”

Lâm Cảnh cười, nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, trưa mai qua nhà tôi ăn đi. Nhưng tình huống hơi đặc biệt chút, cậu chuẩn bị tư tưởng trước đi.”

Lý Đông Minh ngẩn người, “Hả? Ý chú là sao?”

Ngắt máy rồi, Lý Đông Minh vẫn chưa hiểu câu nói kia của Lâm Cảnh rốt cuộc là có ý gì, tình huống đặc biệt? Đặc biệt thế nào?

Hắn không khống chế được mà tưởng tượng:

Chẳng lẽ Lâm Cảnh thích một tên cặn bã đã kết hôn?

Hay là mình cũng biết đối tượng của cậu ta? Ai nhỉ?

Lý Đông Minh thậm chí còn nghĩ đến chẳng lẽ Lâm Cảnh đột nhiên sửa lại tính hướng, tìm bạn gái?

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Lý Đông Minh chạy thẳng tới nhà Lâm Cảnh, hắn tò mò quá rồi, cảm thấy khó chịu lắm, không chờ nổi tới trưa đâu.

Lâm Cảnh mở cửa cho hắn, vừa vào nhà hắn liền thấy một cậu trai xinh xắn đang lặng yên mở to mắt tò mò nhìn hắn, Lâm Cảnh bảo cậu trai gọi hắn là “anh Đông Minh”, cậu ta ngoan ngoãn gọi một tiếng.

Cho dù trí tưởng tượng của Lý Đông Minh có phong phú thế nào thì cũng không nghĩ tới cậu bạn trai của Lâm Cảnh lại là như vậy.

Chẳng qua với năng lực tiếp nhận nhanh, hắn cũng thích Nguyên Nhạc ngoan ngoãn lễ phép ngay tức thì, Lý Đông Minh truy hỏi Lâm Cảnh hai người họ biết nhau như thế nào, ở bên nhau ra sao.

Lâm Cảnh mỉm cười kể đại khái tình tiết cho hắn, Lý Đông Minh cuối cùng thỏa mãn tính tò mò của mình, cảm thấy duyên phận thật không thể tưởng tượng nối, kì diệu không thế tin được, hắn vốn lo lắng với tính cách của Lâm Cảnh sẽ cô đơn sống nốt quãng đời còn lại, giờ người anh em này cuối cùng cũng có nơi chốn rồi, hắn thấy vui lắm.

Trò chuyện một lúc, Lâm Cảnh chuẩn bị đi làm cơm trưa, Nguyên Nhạc cũng vào hỗ trợ.

Lý Đông Minh đứng ở cửa phòng bếp nhìn hai người họ làm việc, không hiểu sao đột nhiên có chút xúc động như một người mẹ già.

Ăn uống xong, Lý Đông Minh còn chơi lắp ghép với Nguyên Nhạc một lúc rồi mới về.

Nguyên Nhạc cũng thích anh Đông Minh, bởi vì anh Đông Minh là bạn tốt của anh trai.
Bình Luận (0)
Comment