Lam Tử Duyệt đột nhiên mở mắt, liếc nhìn xung quanh, xảy ra chuyện gì? Sao nàng lại ngất đi, nữ tử bộ dạng giống hệt nàng lúc nãy đi đâu mất rồi? Để lại một đống hỗn loạn cho ta, nàng ta bỏ đi thật là tiêu sái.
Lam Tử Duyệt nhìn Kim Liên trong hồ, nữ tữ nổi lên khi nãy lại bắt đầu chìm xuống.
“Này, ngươi đừng đi! Ngươi nói rõ ràng cho ta, để lại cho ta một đống hỗn loạn như vậy rồi chạy biệt tích, vậy tính là gì chứ?”
Lam Tử Duyệt đứng dậy, điên cuồng lao về phía Kim Liên Trì.
“Mẫu thân….”
“Tiểu nha đầu….” Lam Thành Thành và Huyền Cơ Tử sốt ruột gọi theo.
Nhưng lúc Lam Tử Duyệt chạy đến bên Kim Liên Trì đã trễ rồi, hồng y nữ tử đã chìm xuống. “Này! Ngươi đừng đi, trở về cho ta, ngươi trở về đây cho ta!” Mặc kệ Lam Tử Duyệt gào thét ra sao, hồng y nữ tử vẫn là chìm xuống.
“Tân chủ nhân, để chủ nhân đi đi! Chủ nhân đã ở đây đợi hơn trăm năm rồi, tâm nguyện của người đã thành, sẽ không trở về đâu.” Song Dực Xà lên tiếng giải thích.
Lam Tử Duyệt sau khi nghe Song Dực Xà giải thích, chỉ thấy toàn thân bất lực, ngã quỵ xuống đất, sao nàng lại vướng phải chuyện này, cho nên, làm ngươi không được tham lam, nếu không sẽ vì lòng tham mà gặp phải họa, nàng không nghĩ chuyện lúc nãy là một giấc mộng, mặc kệ, mặc kệ là phiền phức gì, mục đích đến đây của nàng chính là Hưu Linh Kim Đỉnh, nếu đã rước phải họa, vậy thì Hưu Linh Kim Đỉnh nàng nhất định phải lấy, Song Dực Xà nàng cũng sẽ thu nhận.
Lam Tử Duyệt chầm chậm đứng lên, liếc nhìn Hưu Linh Kim Đỉnh ở trong Kim Liên Trì.
“Hưu Linh, nếu tân chủ nhân đã xuất hiện, sao còn không ra bái kiến?” Lam Tử Duyệt thanh lãnh nói với Hưu Linh trong Kim Liên Trì.
Lam Tử Duyệt vừa nói xong, hoa Kim Liên bắt đầu có sự biến hóa, Kim Liên từ từ nở rộ, một cái kim đỉnh thuần kim tựa lư hương bay ra, ánh vàng rực rỡ chiếu rọi cả vùng Hưu Linh Cốc.
Lam Tử Duyệt nhíu mày, nàng chưa từng nhìn thấy lò luyện đan nhỏ như vậy, long đầu tức giác nhếch lên, thân đỉnh hình dạng hồ lô, dưới có bốn chân hướng ra ngoài, được chế tạo vô cùng tinh xảo, một lần nhiều nhất chỉ luyện được 3 viên, nhưng đối với nàng vậy đã đủ rồi.
“Ngươi chính là tân chủ nhân của bổn tôn?” Hưu Linh Kim Đỉnh lên tiếng, vừa nghe, âm thanh rất trẻ, hơn nữa còn là giọng của nam nhân, nếu so với âm thanh của Song Dực Xà thì, âm thanh Song Dực Xà thanh thúy, hình như là giọng của nữ nhân.
“Cái gì gọi là ngươi chính là, hà tất hỏi nhiều như vậy, ta chính tân chủ nhân của các ngươi, chỉ là chưa qua huyết khế.” Lam Tử Duyệt híp mắt nhìn Hưu Linh, bà nó, kiêu gì mà kiêu! Nghe khẩu khí của nó,cứ như ghét bỏ nàng vậy, nó mà còn kiêu nữa, Lam Tử Duyệt nàng mặc kệ nó là thánh vật phương nào, không muốn thì thôi, tránh phải rước họa vào thân.
“Ơ! Nhìn tính tình kìa, giống hết trước kia, trước khi huyết khế bổn tổn, huyết khế Dực Dực trước đi!” Hưu Linh u nhã nói.
“Dực Dực? Ngươi nói đây sao?” Lam Tử Duyệt xoay người, chỉ chỉ Song Dực Xà, lại nhìn nhìn Hưu Linh Kim Đỉnh, mẹ nó, tên gia hỏa này, chẳng qua chỉ muốn thử xem nàng có phải là ngự thú sư hay không, hừ, Lam Tử Duyệt nàng là loại người gì, không có chút bản lĩnh mà dám dẫn theo hai hài tử phiêu bạt giang hồ sao? Nàng chính là ngự lực sư, ngự thú sư và luyện đan sư hiếm có trên thế gian, thể chất nghịch thiên tồn tại đồng thời, ngay cả sư phụ cũng nói nàng là kỳ tài hiếm gặp trong thiên hạ.