“Mẫu thân, hài nhi chuẩn bị xong rồi.” Lam Thành Thành ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình, mìm cười nhìn mẫu thân, trước mặt mẫu thân, nó nhận ra dù thế nào nó đều có thể nở nụ cười.
“Được, Thành Nhi, vậy thì, hiện tại bắt đầu phá trận đi! Thành Nhi phải tự tin bản thân, Thành Nhi không phải nói mình trưởng thành rồi sao? Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá lội, đây đều là cơ hội dành riêng cho Thành Nhi, Thành Nhi hiểu những gì mẫu thân nói không?” Lam Tử Duyệt cần phải để Thành Nhi tự tin tuyệt đối, Ma Huyễn bát quái trận này thật không phải trò đùa.
“Mẫu thân yên tâm, hài nhi hiểu ý của người, mẫu thân, hài nhi sẽ đi phá vỡ trận này, mẫu thân cứ đợi tin tốt của hài nhi đi!” Ánh mắt Lam Thành Thành lộ sự kiên định, thân ảnh nhỏ bé xoay người, chắp tay sau lưng, sải bước hướng về Ma Huyễn bát quái trận.
Mọi người phía sau đều thấy được sự kiên định trong đôi mắt của Lam Thành Thành, trong lòng họ cũng bất giác tin tưởng Lam Thành Thành nhất định sẽ thành công.
Vì biết phải ở đây thêm ba ngày ba đêm, Nam Cung Thần Huân xoay người an bài thị vệ đóng quân.
Lam Dịch Dịch ầm ĩ đòi ngủ trưa, Long Thiên Tuyệt chỉ còn cách bồng Lam Dịch Dịch quay về xe ngựa để Lam Dịch Dịch đánh một giấc, giờ đây Duyệt Nhi không còn thời gian chăm sóc Dịch Nhi, trách nhiệm chăm sóc cho Dịch Nhi cứ để cho hắn.
Lam Tử Thiên và Long Thiên Ngâm không có việc gì cũng qua giúp đỡ.
Sốt ruột nhất chính là Mộc Thành Phong và Mộc Thành Phượng, nếu như không qua được, thì độc tố trên người nàng sẽ vô phương cứu chữa, khi đó nàng vì tư lợi cá nhân mà giá họa cho Lam Mân Côi, cứ nghĩ ca ca sẽ giết chết Lam Mân Côi, đáng tiếc, nàng đã tính sai, giờ muốn Lam Mân Côi giải độc cho nàng, nhưng nàng đường đường là Duật Thành công chúa, sao lại có thể vứt bỏ thể diện mà cầu xin cô ta được.
Rảnh nhất là Niên Bùng Sùng rồi, Niên Phúc rất nhanh nhạy không cần Niên Bình Sùng căn dặn đã biết phải làm gì, Niên Bình Sùng cước bộ đến bên cạnh Lam Tử Duyệt, lo lắng hỏi han: “Nam nhân bà, ngươi là muốn lấy tính mạng của mình mà đùa giỡn sao? Bày một cái cùng Ma Huyễn bát quái trận ở đây, lỡ như Thành Nhi không thành công, vậy, vậy ngươi sẽ bị phản phệ!” Niên Bình Sùng không tán thành cách làm của Lam Tử Duyệt, đợi hắn phản ứng lại thì đã không kịp ngăn cản.
“Yên tâm đi, ta rất tin tưởng hài nhi của mình, trận pháp này Thành Nhi ắt phá được, hơn nữa ta cũng rất nắm chắc, trở về đợi đi, ta phải ở đây canh giữ ba ngày ba đêm, hài nhi của ta còn ở bên trong.” Lam Tử Duyệt vỗ vỗ vai của Niên Bình Sùng, trong lòng nàng đương nhiên biết điều sâu bám đuôi đang lo lắng là gì, nhưng Lam Tử Duyệt ta là ai chứ! Chuyện không nắm chắc ai lại dám đâm đầu vào!
“Ai lại không biết người trong đó là hai nhi của ngươi, nhưng bổn thiếu chủ ta chính là lo lắng!” Niên Bình Sùng vừa nói, dứt khoát ngồi trên mặt đất, ngồi chung với Lam Tử Duyệt. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, cau mày nói “Ta nói này nam nhân bà, ngươi thật sự muốn ở nơi này canh giữ ba ngày ba đêm sao? Nhìn sắc trời này chắc lại sắp mưa nữa rồi.”
“Không phải đã nói hài nhi của ta trong đó sao? Ta thấy rồi, trời sắp đổ mưa, cho dù là mưa đao ta cũng phải ở đây đợi ba ngày ba đêm, nếu ngươi không có chuyện gì làm thì chuẩn bị cơm tối đi! Đừng đứng đây làm phiền ta.” Lam Tử Duyệt trừng mắt nhìn Niên Bình Sùng, tên sâu bám đuôi này cái gì cũng tốt, chỉ là nói hơi nhiều, hơn nữa còn rõ nhiều chuyện.
“Hừ hừ! Là ngươi ngại ta phiền thì có, vẫn là ở bên ngươi bồi ngươi tốt hơn, theo sự hiểu biết của ta về ngươi thì cho dù bên trong là hài nhi của ngươi, ngươi tuyệt đối cũng không thể ngồi hết ba ngày ba đêm được, trận pháp này ấy à? Bổn thiếu chủ ta cũng biết chút ít, chỉ là không biết cách phá, nhưng để canh giữ trận pháp này thì không thành vấn đề. Ngươi thấy sao? Có cần ta giúp ngươi canh giữ một ngày không?” Niên Bình Sùng híp mắt cười nói, nam nhân bà này lười y như hắn, nếu nàng ta thật sự có thể trụ nổi thì tu vi sớm đã vượt qua hắn rồi, nàng ta là kiểu người chỗ nào náo nhiệt thì luôn luôn có mặt, tuyệt đối không trụ nổi ba ngày ba đêm.
“Đi, đi, lăn sang một bên, bên trong nếu như là người khác thì Lam Mân Côi một khắc cùng trụ không nổi, nhưng trong đó là hài nhi của ta, con của ta, ta nói bao nhiêu lần rồi, ba ngày ba đêm ta ngồi cho ngươi xem, đi, bắt thỏ rừng về đây, ba ngày này ta phải ăn uống thật tốt.” Lam Tử Duyệt không tin nàng không ngồi được ba ngày ba đêm này, Thành Nhi của nàng có thể kiên trì ba ngày này thì nàng cũng có thể.
“Bắt thỏ rừng? Bổn thiếu chủ mới không đi, ngươi tự đi mà xem, nơi đây đều là núi cao hiểm trở, nếu như có thỏ rừng thì con thỏ đó cũng thành tiên rồi, bổn thiếu chủ vô pháp bắt được.” Niên Bình Sùng tức giận nói, hắn mới không đi! Thịt thỏ rừng này cũng đâu hấp dẫn đến đâu, nam nhân bà này sao lại thích ăn đến vậy?
“Hừ! Không đi cũng được, mấy con gà mái già bên trong không gian chỉ hoàn giới của ngươi, ngươi định khi nào mới làm thịt chúng nấu canh đây?” Lam Tử Duyệt cười tà nhìn Niên Bình Sùng, nàng chính là đang tìm thời cơ bảo Niên Bình Sùng bắt ra làm thịt hầm canh tẩm bổ cơ! Thời không này không có gà hấp muối, chỉ có gà mái và gà trống, gà trống thịt không ngon,thịt gà mái vừa thơm vừa dai, mọi người đều thích nuôi gà mái để làm thịt, vừa may ba ngày này là cơ hội tốt, tên gia hỏa này, vì để Dịch Nhi có thể ăn thịt gà, cư nhiên bắt đầu nuôi gà mái trong không gian chỉ hoàn giới của mình.
“A! Nam nhân bà, làm sao ngươi biết trong không gian chỉ hoàn giới của ta nuôi gà mái hả?” Niên Bình Sùng vươn thân mình, nheo mắt nhìn Lam Tử Duyệt.
“Ai da! Cái này có gì biết hay không biết chứ! Niên Phúc mỗi ngày đều dọn phân gà, ngươi coi ta mù rồi sao? Bắt một con ra nào, đêm nay liền hầm một con, vừa may tẩm bổ thân thể cho ta, dọc đường đi này đều là ta hầu hạ các ngươi, sơn thủy luân lưu chuyển, ba ngày này các ngươi phải hầu hạ lại ta.” Lam Tử Duyệt đẩy đẩy Niên Bình Sùng, gà nuôi trong không gian chỉ hoàn giới này thế nhưng lại ngon hơn bên ngoài nhiều.
“Được, làm thịt gà mái hầm canh tẩm bổ cho ngươi cũng được, nhưng mà ….” Niên Bình Sùng chưa dứt lời, chỉ chuyên chú nhìn Lam Tử Duyệt.
Lam Tử Duyệt nhìn ánh mắt của Niên Bình Sùng liền biết tên sâu bám đuôi này nhất định lại tính kế nàng, liền giả vờ tức giận nói “Không có nhưng mà, lăn mau đi.”
Niên Bình Sùng không những không lăn đi, còn bĩu môi trừng mắt, lắc đầu đắc ý mang vẻ uy hiếp “Muốn ta lăn cũng được, nhưng canh gà nghĩ cũng đừng nghĩ, theo như ta biết, mẫu tử ngươi thế nhưng không có thịt sẽ không ăn cơm đâu …..!”
Được lắm! Tên tiểu tử thúi này, xem như ngươi hiểu rõ ta, coi như để hắn thắng một lần, ai bảo là nàng muốn ăn chứ, hơn nữa, Dịch Nhi của nàng cũng muốn ăn “Nói đi! Nhưng mà gì?”
Hề hề! Niên Bình Sùng y chính là biết rõ sẽ được, món ngon cũng phải gặp đúng thời cơ mới được, tiếp đó liền nói “Tuyết sâm hầm canh gà, còn không phải thiên hạ nhất tuyệt sao, vừa có thể tẩm bổ lại có thể tăng tu vi, rất thích hợp cho ngươi dùng trong hai ngày này.”
“Gì? Chỉ một con gà mái già của ngươi lại xứng với tuyết sâm của ta sao? Ngươi tưởng tuyết sâm của ta từ trên trời rớt xuống hay gió lớn thổi qua à? Đó là do ta dùng tinh khí tạo ra đó, một vạn lượng bạc ta cũng không bán, đi, đi, lăn sang một bên, đừng ở đây chọc giận ta.” Lam Tử Duyệt không làm nữa, tuyết sâm rất là khó trồng, nàng còn phải để dành cứu mạng đấy! Nhưng mà hình như nàng vẫn còn rất nhiều, một năm nay cũng không dùng đến, luyện đan dùng cũng không nhiều lắm, ân, để suy nghĩ thêm.
“Ta nói này nam nhân bà, ngươi đừng nhỏ nhen như vậy có được không? Để bản thân ăn cũng không nỡ sao? Đợi đến khi tuyết sâm của ngươi mốc đi, quăng đi không phải cũng đáng tiếc vậy sao? Vẫn là ăn đế ấm bụng thì hơn, vừa dưỡng nhan lại nâng cao thể chất, lại còn tăng tu vi, miệng cũng được ăn thỏa thích, không tốt sao? Chỉ cần một củ tuyết sâm nhỏ như đầu ngón tay lại có thể hầm được ba con gà mái rồi, đừng nhỏ nhen nữa , ngươi cho ta một củ đi!” Niên Bình Sùng lắc lắc đôi vai của Lam Tử Duyệt, củ tuyết sâm này hắn ăn chắc rồi, hắn biết nam nhân bà sẽ cho mà thôi, nguyên nhân là vì nam nhân bà muốn ăn, ha ha! Một năm này hắn còn không hiểu rõ tính của nam nhân bà này sao?
“Ai nói với ngươi tuyết sâm sẽ mốc hả? Nói cho ngươi biết, cho dù có để một trăm hai trăm năm,nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, biết rồi, biết rồi, cho ngươi một củ vậy, nhưng mà đùi gà phải để dành cho Dịch Nhi của ta, còn nữa, chuẩn bị một con, đợi sau khi Thành Nhi trở về sẽ ăn.” Nói đoạn, Lam Tử Duyệt từ trong tay áo phất nhẹ, một củ tuyết sâm tuyết trắng xuất hiện trong tay nàng, to bằng củ cà rốt, hình dạng giống nhân sâm, chỉ là trắng hơn so với nhân sâm,trắng tựa tuyết vậy.
“Được, được! Đều nghe ngươi.” Niên Bình Sùng sợ Lam Tử Duyệt nuốt lời,nhanh tay nhận lấy tuyết sâm, mở ra xem, trời, tuyết sâm to quá! Hắn có thể để dành lần sau ăn tiếp rồi, tuyết sâm này còn không phải cực phẩm sao? Lúc hắn bị bệnh, nam nhân bà từng hầm qua cho hắn ăn một lần, sau khi ăn xong hắn chỉ cảm thấy toàn thân năng lượng tràn trề, đại bệnh không còn, tu vi tăng đáng kể, bên ngoài một vạn lượng bạc chỉ mua được một miếng nhỏ như đầu ngon tay thôi! Niên Bình Sùng cao hứng nhìn Lam Tử Duyệt, lập tức đứng dậy cất bước chạy đi, sợ Lam Tử Duyệt thay đổi chủ ý.
Lam Tử Duyệt bất lực cười, danh dự của nàng từ khi nào ở trước mặt sâu bám đuôi này trở nên tệ đến vậy, Niên Bình Sùng ngươi có cần chạy nhanh như vậy không?
Nam Cung Thần Huân đem nhất cử nhất động của Lam Tử Duyệt đều để vào trong mắt, nàng có thể cười cười nói nói cùng nam nhân khác nhưng chính là không nguyện ý quen biết hắn sao? Điều nhận ra này khi hắn đau đớn tột cùng, Duyệt Nhi là hận hắn năm đó không thể bảo vệ tốt cho nàng sao? Nàng là đang hận hắn, trừng phạt hắn sao? Nhưng, nỗi nhớ sáu năm, nỗi đau đớn tận sáu năm đó, trừng phạt như vậy còn không đủ sao? Năm đó hắn dốc hết sức lực để tìm nàng, nhưng vẫn mãi không có tin tức, nàng là người cả đời hắn yêu, làm sao hắn có thể để nàng xảy ra chuyện? Hắn không muốn, hắn chỉ mong có thể cùng nàng bước qua quãng đời còn lại, nhưng lão thiên gia lại cứ thích trêu cợt, mãnh mẽ chia cắt hắn và nàng, giờ còn muốn giày vò hai chúng ta, khiến chúng ta cả đời này không tương nhận sao? Nam Cung Thần Huân đau đớn như từng vết dao cứa sâu vào tim, ánh mắt đau thương đó khiến người người đau lòng, thân ảnh cao lớn vẫn lộ ra thương tâm, không ai đành lòng nhìn tiếp.
Lam Tử Nhu lại lần nữa nhìn thấy nét mặt tưởng niệm của Nam Cung Thần Huân với Lam Tử Duyệt, nộ khí xung thiên nhìn chằm chằm Nam Cung Thần Huân, tức giận leo lên xe ngựa, nàng dứt khoát không nhìn cho khuất mắt, nàng còn sống sờ sờ lại là tuyệt sắc giai nhân thế nhưng đấu không nổi một ả phế vật đã chết sáu năm? Làm sao khiến nàng cam tâm, nàng làm sao mà cam tâm đây!!
Trong xa ngựa của Mộc Thành Phong, Mộc Thành Phượng mỗi ngày đều đau bụng không ngừng, nét mặt của Mộc Thành Phượng ngày một tiều tụy, Mộc Thành Phong sợ muội muội của mình sẽ bị chính bề ngoài của mình làm cho hoảng sợ, hắn đem gương đồng cất đi hết, chỉ bảo với Thành Phượng gương đồng mất rồi, hơn nữa lần xuất môn này Mộc Thành Phượng cũng không mang theo nha hoàn, chỉ mang theo hai tên tùy tùng, một tên khi cò ở Liên Hoa trấn đã bị phái đi chấp hành nhiệm vụ, giờ chỉ còn một tùy tùng đang đánh xe phía trước, ăn uống của muội ấy đều do một tay mình chăm sóc, hắn thật hối hận đưa Mộc Thành Phượng theo, nếu như ở lại Duật Thành, muội cũng không phải chịu khổ thế này.
Mộc Thành Phong nhìn Mộc Thành Phượng vẫn còn đau bụng nói: “Thành Phượng, muội nghe thấy rồi đó, còn phải đợi ba ngày mới qua được, nội trong năm ngày chúng ta không cách nào đến kịp Xích Kinh, hoan lạc cổ trong thân thể muội chỉ còn bốn ngày để giải, sau bốn ngày, mệnh của muội chỉ có thể thuận theo ý trời, muội cũng thấy được kết cục thê thảm của Thiên Tú Vy rồi, Lam Mân Côi không phải người dễ đối phó, nhưng muội lại cứ thích dây vào cô ta, lần trước cô ấy rõ ràng có thể cứu muội nhưng muội lại đem chuyện không có chứng cứ giá họa cho cô ta, muội nói đi, giờ phải làm sao? Là mặt mũi của muội quan trọng hay là sinh mệnh quan trọng hơn?” Mộc Thành Phong thật sự sức đầu mẻ trán, nếu như Mộc Thành Phượng ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, cha nhất định sẽ không tha cho hắn, chắc chắn sẽ thất vọng về hắn.
“Chẳng lẽ đại ca huynh thật sự có thể mở to mắt nhìn muội cứ thế chết đi sao?” Mộc Thành Phượng tức giận nói, nàng đương nhiên biết ý của đại ca mình là gì, đại ca còn không phải muốn nàng đi cầu xin Lam Mân Côi cho nàng thuốc giải sao, để huynh ấy sẽ có thể ăn nói với cha, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện vậy đại ca còn không phải tránh không thoát tội sao, cho nên, theo suy đoán của nàng, đại ca sẽ không để xảy ra chuyện gì, nàng mới không đi cầu xin ả tiện nhân đó!
“Thành Phượng, muội ….” Mộc Thành Phong biết, Mộc Thành Phượng đang giằng co với hắn, muội ấy đang tức giận chuyện lần trước hắn không chung tay giá họa chuyện hoan lạc cổ lên đầu Lam Mân Côi, thế nhưng, chuyện không có bất kỳ chứng cứ gì, hắn làm sao tương trợ? Nếu thật sự có chứng cứ trong tay, để giết chết Lam Mân Côi, hắn đã sớm thêu nên một chấm đầu tiên rồi.
“Được rồi, muội nghỉ ngơi đi! Huynh đi dò thám khẩu khí của Lam Tử Duyệt, xem cô ta có thể giải độc giúp muội không, nếu như cô ta không nguyện ý giúp vậy thì muội chỉ còn cách thuận theo ý trời, đại ca cũng coi như tận lực rồi.” Mộc Thành Phong nhìn Mộc Thành Phượng một lúc mới xoay người bước xuống xe ngựa.
Lần này Mộc Thành Phượng không phản bác lời nói của Mộc Thành Phong, liên quan đến sinh tử của nàng, nàng cũng không so đo nữa, có ngân lượng không bằng có người, có sinh mệnh, rồi chuyện gì cũng có thể làm, vẫn là giải độc xong hãy nói.
Long Thiên Tuyệt sau khi dỗ Lam Dịch Dịch ngủ xong liền xuống xe ngựa, bước đến bên Lam Tử Duyệt.
“Dịch Nhi ngủ rồi?” Lam Tử Duyệt nghiêng đầu hỏi Long Thiên Tuyệt, có một Long Thiên Tuyệt người cha chính tông ở đây nàng có thể gỡ xuống gánh nặng người cha này rồi, giờ đây nàng chỉ cần làm tốt bổn phận mẫu thân là được.
“Ân! Vừa ngủ rồi.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu đáp, Dịch Nhi rất thích bám lấy hắn còn hắn cũng rất thích cảm giác được Dịch Nhi bám lấy mình.
“Thành Nhi đến đâu rồi?” Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn nhìn trận pháp chớp nháy ngân quang trước mặt Lam Tử Duyệt, hình nhân đầu gỗ điêu khắc từ từ chuyển động.
“Thành Nhi còn ở Càn Thiên trận, phỏng chừng đến nửa đêm mới phá được trận Càn Thiên này, ảo ảnh bên trong biến đổi vô thường, Thành Nhi phải tốn chút sức để đối phó rồi.” Lam Tử Duyệt giải thích, Long Thiên Tuyệt ngây ra, có một câu hỏi một câu, như một nam hài thuần tình, trông biểu tình của hắn, nhất định là ít tiếp xúc với nữ nhân, hơn nữa còn chưa từng yêu ai, lần phát hiện này khiến nàng vô cùng cao hứng.
“Thành Nhi thật có bản lĩnh, lợi hại rất nhiều so với lúc ta còn nhỏ, Duyệt Nhi, này đều phải cám ơn nàng, nàng đã đem chúng dạy dỗ rất tốt.” Long Thiên Tuyệt cảm kích thật sự, hài nhi năm tuổi của người ta chỉ biết ăn biết vui chơi, còn hai nhi của hắn mới năm tuổi đã tu vi kim bậc, hơn nữa còn phá được trận pháp, những điều này đều do chúng có một mẫu thân tốt.
“Ha ha! Biết cảm ơn là tốt, sau này có người cha là ngươi ở đây, ta cũng thoải mái hơn nhiều rồi, không cần vừa làm cha vừa phải làm mẹ.” Lam Tử Duyệt cười đáp, lúc nghiêng đầu, ngẫu nhiên cảm giác được gương mặt thống khổ của Nam Cung Thần Huân mãi theo dõi mình, nhưng đáng tiếc nàng không phải Lam Tử Duyệt trước đây, đối với tình yêu và sự hy sinh của hắn không có cảm giác, cho nên, nàng chỉ có thể phớt lờ nét đau khổ của hắn mà thôi.
Long Thiên Tuyệt cũng nhận ra thần tình thống khổ của Nam Cung Thần Huân, biết hắn đối với Duyệt Nhi vẫn chưa chết tâm, chuyện của Nam Cung Thần Huân hắn không có quyền can thiệp, nhưng Duyệt Nhi ở đây, hắn vô cùng để ý, hắn không chắc trong lòng Duyệt Nhi có còn Nam Cung Thần Huân hay không? Nhưng hắn chắc chắn một điều là giữa hai người không còn khả năng nữa, sáu năm trước, hai người họ đã vĩnh viễn bỏ qua nhau.
“Duyệt Nhi, hắn rất đau khổ, nàng không lo lắng sao?” Long Thiên Tuyệt cuối cùng vẫn là không kìm được hỏi, hắn không phải người sẽ quản việc sống chết của người khác, nhưng hắn quan tâm đến cách nghĩ thật sự của nàng.
Lam Tử Duyệt ngẩng người, không ngờ Long Thiên Tuyệt lại hỏi như vậy.
“Huynh không tin ta?” Cuối cùng vẫn là không tin, Long Thiên Tuyệt là đang sợ nàng và hắn ta tro tàn bùng cháy sao? Đó là chuyện không thể nào, nàng và hắn ta sáu năm trước duyên phận đã tận.
“Bổn tọa không phải không tin nàng, chỉ là nhìn thấy Nam Cung Thần Huân thương tâm, sợ nàng sẽ không dễ chịu.” Long Thiên Tuyệt nói rõ nguyên nhân, hắn tin nàng, hắn tin duyên phận của hai người, thư sách không phải đã ghi chép, một đoạn duyên phận kết thúc không phải là khởi đầu cho một đoạn duyên phận khác sao? Hắn chính là đoạn nhân duyên khác của Duyệt Nhi, chí ít, nhận ra được điều này khiến lòng hắn thoải mái không ít.
“Tuyên truyền nói thành chủ Ma Huyễn thành là một người mặc kệ sống chết của người khác, hôm nay thế lại biết quan tâm người khác rồi.” Lam Tử Duyệt nói đùa, nàng biết loại người giống như Long Thiên Tuyệt không thích đùa cợt, đối với mọi chuyện đều vô cùng nghiêm túc, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, tùy tiện nói đùa sẽ khiến hắn không vui, nhưng nàng vẫn muốn thử một chút.
“Duyệt Nhi nàng bận tâm đến những lời đồn đó sao?” Hễ nghĩ đến điều này lòng hắn đều nhói đau, người người đều nhìn hắn như ma quỷ, thâm tâm hắn thật mong Duyệt Nhi không phải loại người đó, hắn thật sự hy vọng nàng khác bọn họ, sẽ không nhìn hắn với ánh mắt khác thường, hắn để chính mình buông thả một lần, chính vì gặp được chân ái của mình, nếu không, hắn lại phải quay về thế giới của riêng mình.
“Cũng không tính là bận tâm hay không, đôi khi, đôi mắt cũng sẽ gạt người, những điều chúng ta tận mắt thấy cũng không nhất định là sự thật, huống hồ chỉ là những lời đồn thổi? Ta là dùng nơi này để cảm nhận về một người.” Lam Tử Duyệt chỉ rồi chỉ trái tim mình, dùng mắt nhìn người, đại đa số đều không chính xác, nàng thích dùng trái tim để cảm nhận một người là xấu hay là tốt.
“Duyệt Nhi, bổn tọa biết nàng khác những người khác.” Long Thiên Tuyệt gương mặt tuyệt mĩ phảng phất nét kích động không thôi, kích động trong lòng không thể diễn tả, khắc này, hắn thật mong có thể nhanh chóng cưới nàng về, như vậy thì thời thời khắc khắc hắn đều có thể bên cạnh nàng.
“Có gì khác chứ? Không phải cũng là một cái mũi hai con mắt sao? Chẳng lẽ ta còn có thể mọc thêm bốn con mắt bốn cái mũi sao?” Lam Tử Duyệt cố ý xuyên tạc lời nói của Long Thiên Tuyệt, nàng đương nhiên hiểu rõ vì sao hắn kích động đến vậy, cổ nhân tư tưởng cổ hủ, đọc sách lại ít, nghe gió thành ra mưa, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay bọn họ đều tin là thật, nàng là một người xuyên không từ thế kỷ 21, nếu ngay cả điều này cũng không hiểu thì nàng và những người cổ xưa này có gì khác biệt chứ?
“Trò chuyện với nàng thật thú vị, đa tạ nàng, Duyệt Nhi, cám ơn nàng đã hiểu cho ta.” Long Thiên Tuyệt biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, chân thành nói.
“Hưu … hưu …” Lam Tử Duyệt vừa định trả lời Long Thiên Tuyệt đột nhiên từ trận pháp vang lên âm thanh, Lam Tử Duyệt nhanh chóng cúi đầu nhìn, sợi dây trên trận Càn Thiên biến thành màu đỏ, Thành Nhi đã thành công rồi, Lam Tử Duyệt trong lòng kích động vông cùng: “Thiên Tuyệt, huynh xem, con của chúng ta đã phá vỡ trận Càn Thiên rồi, Thành Nhi thật sự quá giỏi.” Lam Tử Duyệt kinh hỷ nói, nhất thời không để ý cách dùng từ của mình, trong lòng vui đến không cách nào hình dung, còn chưa qua hai canh giờ mà Thành Nhi đã phá giải trận Càn Thiên rồi!
Thiên Tuyệt, huynh xem, con của chúng ta đã phá vỡ trận Càn Thiên rồi, chỉ một câu nói đơn giản, lại khiến Long Thiên Tuyệt cực kỳ cảm động, yết hậu nghẹn lại, đôi mắt hơi ướt, cảm giác này thật giống người một nhà.
“Duyệt Nhi, muội sau này cứ gọi bổn tọa là Thiên Tuyệt có được không?” Long Thiên Tuyệt kéo kéo Lam Tử Duyệt đang cao hứng không ngừng, ôn nhu nói.
“Được thôi! Có còn hơn không, vậy đây là phúc phần của ta rồi, trong thiên hạ, thế lại không ai dám gọi thẳng đại danh của thành chủ Ma Huyễn Thành ấy chứ, cho nên, ta xem như hời rồi.” Lam Tử Duyệt tâm trạng vô cùng tốt, chuyện gì cũng không so đo.
“Nhìn nàng vui chưa kìa, Thành Nhi trước giờ đều thông minh, có thể phá vỡ được Ma Huyễn bát quái trận sớm đã nằm trong dự liệu của nàng, coi nàng vui đến nỗi…” Long Thiên Tuyệt cười nói, Duyệt Nhi như vậy thật đáng yêu, nếu như có thể tháo xuống mặt nạ ấy, không biết sẽ là nét mặt sinh động đến thế nào? Long Thiên Tuyệt trong đầu bắt đầu dùng tâm phác họa.
“Ân! Tuy là nằm trong dự liệu, nhưng nhìn thấy Thành Nhi thật sự có thể phá giải trận pháp này, trong lòng không khỏi vui mừng!” Lam Tử Duyệt vỗ vỗ tay nói, đánh đoạn lời nói của Long Thiên Tuyệt.
“A! Đúng rồi, Thiên Tuyệt, huynh về trông Dịch Nhi đi, Dịch Nhi khi ngủ thường nói mớ, hơn nữa còn hay đổ mồ hôi, phải có người trông chừng mới được, ở đây có ta canh giữ là được rồi.” Lam Tử Duyệt đột nhiên nhớ ra chuyện này.
“Nhưng ta muốn ở đây bồi nàng.” Long Thiên Tuyệt không muốn rời đi, hắn muốn ở bên cạnh nàng, được trò chuyện với nàng thật sự rất tốt, có thể thổi tan hết mọi phiền não của hắn, hắn không nỡ rời xa nàng, cho dù là một lát cũng không nỡ.