“À! Thần Huân,còn một chuyện ta muốn nói với ngươi.” Lam Tử Thiên chuyển đề tài.
“Chuyện gì? Tử Thiên ngươi cứ nói thẳng.” Nam Cung Thần Huân đương nhiên biết Lam Tử Thiên không muốn bàn về chuyện này nữa.
“Hắc y mông diện nhân lần trước giết hại ngươi rất có thể chính là người của thành Thanh Vân xưa kia bị hủy diệt, giờ họ trùng xuất giang hồ, nhất định là về báo thù, Thần Huân ngươi phải cẩn thận.” Lam Tử Thiên đột nhiên nhớ đến chuyện này,không biết Thần Huân đã nghe ngóng được tin tức chưa, sớm nhận được tin sớm đề phòng là tốt nhất.
“Tử Thiên,ngươi không cần quá lo lắng, muốn đến chung quy sẽ đến, ta đã sớm nhận được tin từ ám vệ, nửa năm trước, tàn tích còn sót lại của thành Thanh Vân bị người ta thu dọn sạch sẽ, hơn nữa bên trong có người ra ra vào vào, bọn họ thường xuyên nhiễu loạn bách tính lân cận, thiêu, giết, cướp,đoạt,bá tánh khổ không dám nói, lần này ta xuất môn, còn mang theo Lam Tử Nhu, mục đích chỉ muốn dụ rắn ra động, không ngờ đúng là đám người còn sót lại của thành Thanh Vân trước kia, bọn họ đang chuẩn bị trả mối thù diệt thành năm đó đi, bất quá ta đã âm thầm sắp xếp, sự việc ắt sẽ không tệ hại như tưởng tượng, hơn nữa, Ma Huyễn bát trận đồ này có lẽ cũng do bọn họ thiết lập, người của thành Thanh Vân đều tinh thông kỳ môn độn giáp, ta sẽ cẩn thận hơn.” Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Tử Thiên, bộ dạng tự tin, đối phó với đám người này hay Xa Xích Quốc hắn vẫn có cách.
“Thần Huân ngươi có chuẩn bị là tốt, người của thành Thanh Vân đều là cao thủ ngự lực,lại tinh thông kỳ môn độn giáp chi thuật, nhiều khi sẽ người ta trở tay không kịp, phải sớm chuẩn bị mới là thượng sách.” Lam Tử Thiên biết Thành Huân hành sự tâm tư kín đáo, hơn nữa thường xuyên xuất kỳ bất ý * (
* ý chỉ hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác), văn thao võ lược, nên Hoàng Nam Cung mới truyền lại ngôi vị cho hắn.
“Điều này là đương nhiên, tuy người thành Thanh Vân nhân tài không thiếu, đều là ngọa hổ tàng long, nhưng Xa Xích Quốc ta thập bộ hương xước, bách lí chi tài, nhưng Tử Thiên này, điều trẫm muốn nhất vẫn là ngươi có thể quay về bên cạnh ta, ngươi văn thao võ lược, hành sự lại tỉ mỉ,ắt sẽ là nhân tài hiếm có, bên cạnh quả nhân chính là thiếu một người nhìn xa trông rộng như ngươi.” Nam Cung Thần Huân biết Tử Thiên không thích quan trường, nhưng Xa Xích Quốc hiện giờ thật sự là lúc cần nhân tài, hắn muốn thử thuyết phục Tử Thiên về bên cạnh trở thành cánh tay đắc lực của hắn, hắn vừa đăng cơ chưa lâu, hắn muốn thay đổi toàn bộ, trên dưới triều đình đều là người của hắn, để củng cố căn cơ của hắn trong triều.
“Thần Huân à, ngươi cũng biết rõ ta không thích quan trường, lại nói phụ thân đã là quan trong triều, nắm trong tay quyền lực to lớn, nhưng ta lại không tán thành những việc mà cha đã làm, nếu như ta quay về bên cạnh ngươi, chỉ khiến triều đình mâu thuẫn ngày càng gay gắt, nếu hai ta đã là bằng hữu, thì ta cũng không ngại nói thẳng, thế lực của phụ thân ta trong triều đình đã ăn sâu bén rễ, hơn nữa môn sinh của người đông đảo, tuy rằng người không thể làm ra chuyện tạo phản gì, nhưng tư tưởng họ cổ hủ, cố chấp thành lệ, ý kiến của ngươii đề ra đa số đều bị phản bác, ta cũng hiểu giờ đây ngươi hành sự trong triều đều không thuận tiện.” Về vấn đề này Lam Tử Thiên không muốn bàn nhiều, hắn và cha mối quan hệ giống như thù địch, phụ thân trước giờ chỉ yêu thương mỗi đệ đệ muội muội của thứ thiếp, rất ít chăm sóc cho hắn và Duyệt Nhi, nếu không phải còn tồn tại mối quan hệ huyết thông này thì ắt có lẽ họ sớm đã trở thành kẻ xa lạ.
“Tử Thiên, Lam Thừa tướng công trung thể quốc, ác phát thổ bộ, quả thực là công thần của một quốc, chỉ là nửa năm nay, Lam Thừa tướng hành xử có chút khác lạ, thật khiến trẫm hoài nghi.” Nam Cung Thần Huân biết hắn nói như vậy, Tử Thiên ắt hẳn hiểu được, Lam Thừa tướng vẫn là trung thần, nếu tuổi đã cao mà còn làm ra chuyện có lỗi với quốc thể như vậy, đối với hoàng thất, đối với Lam Thừa Tướng mà nói, đều là một sự đả kích vô cùng lớn.
“Thần Huân, ta đương nhiên hiểu rõ ý của ngươi, thật ra có một số chuyện ngươi cũng không thể nhân nhượng cho họ làm càn như vậy, ta có thể hiểu được dụng ý của ngươi, phụ thân ta đã có tuổi, chỉ hy vọng ngươi có thể để lại cho ông một con đường sống.” Lần đầu bàn đến vấn đề sinh tử của phụ thân mình, Lam Tử Thiên chỉ hy vọng lúc ông cáo lão hồi hương vẫn còn một chút tôn nghiêm.
“Tử Thiên ngươi yên tâm, một khi đã điều tra rõ ngọn nguồn ta sẽ theo đó mà xử lý.” Nam Cung Thần Huân đã tra ra được, Lam Thừa Tướng có quan hệ với đám người thành Thanh Vân, qua lần trò chuyện với Tử Thiên hôm nay, hắn đã biết phải làm gì.
“Đa tạ ngươi, Thần Huân, vậy chúng ta trở về thôi! Nhớ là đừng để Tử Nhu biết được thân phận của muội ấy.” Lam Tử Thiên lần nữa nhắc nhở, rất có thể Tử Nhu chính là hung thủ.
Nam Cung Thần Huân nhìn Lam Tử Thiên, Tử Thiên nhiều lần nhắc đến Lam Tử Nhu, phải chăng Duyệt Nhi xảy ra chuyện có liên quan đến nàng ta? Nam Cung Thần Huân bắt đầu hoài nghi, hắn nghi ngờ rất nhiều người, chỉ là chưa từng nghi ngờ Lam Tử Nhu, xem ra, hắn phải nhanh chóng trở về, điều tra rõ mọi việc.
“Tử Thiên ngươi yên tâm đi! Chuyện liên quan đến Duyệt Nhi ta sẽ thật thận trọng.” Nam Cung Thần Huân nói.
“Vậy chúng ta quay về thôi!” Lam Tử Thiên ôn nhu nở nụ cười, có lẽ đêm nay, hắn có thể cùng Thần Huân uống cạn một ly rồi.
Trong lúc Niên Bình Sùng đang hì hục làm món canh gà hầm tuyết sâm, lại đụng phải Mộc Thành Phong đang đến tìm hắn.
“Bình Dương thiếu chủ, đang giết gà sao?” Mộc Thành Phong cười, thật không ngờ đường đường là Bình Dương thiếu chủ mà lại phải đích thân động thủ giết gà.
“Đúng vậy, Duật Thành thiếu chủ, trông ngươi có vẻ rỗi quá đấy! vãn thiện* (*cơm tối) không cần làm sao?” Niên Bình Sùng liếc nhìn Mộc Thành Phong, hắn còn bận giết gà,mới không có thời gian ngồi nói hưu nói vượn với hắn.
“Không cần, gia nô sẽ làm.” Mộc Thành Phong ngồi xổm bên cạnh Niên Bình Sùng, quan sát động tác điêu luyện thuần thục của Niên Bình Sùng, chuyện này ắt hẳn làm thường xuyên đây.
“Duật Thành thiếu chủ có phúc khí thật đấy! Nô bộc nhà ta một mình hắn lo không xuể nhiều việc, ở hoang sơ dã ngoại này cũng không tìm được người nào giúp đỡ, ta đành phải tự lực cánh sinh thôi.” Niên Bình Sùng một bên nói một bên không ngừng kêu gào trong lòng, Mộc Thành Phong, ngươi đi mau, đi mau, đừng làm phiền ta giết gà! Nếu mà tới giờ mẹo còn chưa hầm xong canh gà này,thì lần sau sẽ khó mà xin được củ tuyết sâm của nam nhân bà đi, nhưng Mộc Thành Phong thì mặc kệ hắn suy nghĩ gì, vốn dĩ chẳng có ý định rời đi.
“Niên Bình Sùng huynh và Lam Mân Côi mối quan hệ hình như rất tốt, có thể trêu đùa thoải mái như vậy thế nhưng khiến bổn thiếu chủ ta thật có chút ngưỡng mộ.” Mộc Thành Phong một mặt ngưỡng mộ, một mặt hướng về phía Lam Tử Duyệt, nếu muốn Lam Mân Côi ra tay giải độc cho Mộc Thành Phượng, thì chỉ còn cách thuyết phục Bình Dương thiếu chủ nói giúp vài câu với Lam Mân Côi mà thôi.