“Ân! Cẩn thận chút.” Lam Thành Thành nói.
“Mẫu thân, hài nhi sẽ cẩn thận.” Lam Thành Thành nhanh chóng đi đến cửa cầu thang, Dịch Nhi vừa chợp mắt, không nên khiến Dịch Nhi thức giấc.
“Chuyện gì? Hà cớ gì mà la hét ầm ĩ?” Lam Thành Thành vừa bước đến cửa cầu thang liền trầm giọng hỏi, khẩu khí uy nghiêm, ba người đang tranh chấp cũng bị khí thế đó lấn áp mà ngưng chiến.
“Hồi tiểu công tử, hai vị này chính là muốn thuê trọ trên tam lầu, nhưng tam lầu đã đủ người thuê, nhưng phu thê hai người này nhất quyết không tin, liền muốn lên xem, vì vậy, mà đã làm ồn đến tiểu công tử.” Kim trưởng quầy nhanh chóng mở miệng giải thích, vị tiểu công tử này là cháu của Đông gia, nói với nó cũng như nhau.
Lam Thành Thành âm trầm nhìn Long Đằng Nghị và Tiêu Sương Nhi, nếu như làm Dịch Nhi tỉnh giấc, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tiêu Sương Nhi lắc lắc đầu, lại nghiêm túc nhìn Lam Thành Thành.
“Cái đó, ta nói này lão đầu, cái, cái ánh mắt này làm sao mà quen thuộc như vậy? Hình như gặp ở đâu rồi! Không phải, lão đầu, cảm giác của đứa trẻ này sao khác lúc nãy vậy! Đây …. Đây ….. Ai yo! Xem ra chúng ta thật sự già rồi hoa mắt, có một chút chuyện lại biến thành thế này.” Tiêu Sương Nhi sờ trán, chỉ cảm thấy đầu đau đến lợi hại, khí chất của hài tử này thật một trời một vật so với lúc nãy!
“Cái đó, lão bà à! Đứa trẻ này dường như so với với đứa lúc nãy, không đúng, không đúng, đều là cùng một đứa, sao lại khác nhiều như vậy, chẳng lẽ giống như Tuyệt Nhi của chúng ta, đối với người ngoài đều là thái độ này, cũng không đúng, cho dù một người có thay đổi thế nào, cũng đâu thể nào thay đổi nhanh như vậy!” Long Đằng Nghị cũng cảm thấy không thể tin được, đứa trẻ này lúc nãy đáng yêu cỡ nào, khiến ai nấy đều yêu thích! Bây giờ lại nghiêm túc như vậy y như một người lớn vậy, thật khiến ông có chút không quen.
Lam Thành Thành lắng nghe lời nói trật tự không mạch lạc của họ, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ, hai người này tưởng nó như Dịch Nhi.
Lúc nãy, Long Thiên Tuyệt cũng bước đến, “Thành Nhi, còn chưa xong sao?” Long Thiên Tuyệt vừa hỏi vừa nhìn về hướng cửa cầu thang, vừa nhìn, gương mặt tuyệt đẹp khẽ nhíu lại, phụ thân mẫu thân hắn biến mất hai năm nay, sao lại xuất hiện ở đây.
“Phụ thân, không sao, một lát là xong.” Lam Thành Thành ngẩng đầu hồi đáp, biểu tình ôn nhu hơn trước kia nhiều rồi, điều này khiến Long Thiên Tuyệt vô cùng vui mừng, thái độ của Thành Nhi đối với hắn đang từ từ thay đổi rồi.
“Phụ thân? Cái đó, không đúng, ta nói, tiểu tử thúi, con, con khi nào đã có hài tử rồi? Sao lão nương ta lại không biết? Còn nữa, nó là cháu của lão nương sao?” Tiêu Sương Nhi thấy Long Thiên Tuyệt bước đến, liền mắng không ngừng nghỉ, lão nương đã gấp đến mức nóng hết cả người, tiểu tử này lại bình tĩnh đến vậy khiến bà muốn tẫn.
“Hai người hễ đi là mấy năm, đương nhiên không biết.” Long Thiên Tuyệt lãnh đạm nói.
Sau đó nói với kim chưởng quầy: “Ông đi xuống trước đi! Ở đây không còn việc gì nữa rồi.”
“Vâng, vâng, nếu là người quen thì tốt.” Kim trưởng quầy biết chẳng còn việc gì của mình, liền nhanh chóng rời khỏi.
“Thành Nhi, đây là phụ thân mẫu thân của cha, Thành Nhi nên gọi một tiếng nội tổ phụ, nội tổ mẫu.” Long Thiên Tuyệt giới thiệu cho Lam Thành Thành.
Lam Thành Thành nhíu mày nhìn Tiêu Sương Nhi và Long Đằng Nghị, sao lại đột nhiên xuất hiện một nội tổ phụ, nội tổ mẫu, nhưng vẫn vâng lời Long Thiên Tuyệt, gọi: “Nội tổ phụ, nội tổ mẫu.” Ngữ khí rất xa lạ, nhưng lại khiến Tiêu Sương Nhi và Long Thiên Nghị vô cùng vui mừng.
“Ôi!”
“Ôi! Thật là một đứa trẻ ngoan.” Tiêu Sương Nhi kích động đến sắp rơi nước mắt, tuy rằng thái độ cháu trai này đối với họ vẫn còn rất xa lạ, nhưng không sao hết, nhất gia thân cốt đầu hương, rất nhanh sẽ thân thiết thôi.
Long Đằng Nghị càng kích động, gật đầu không ngừng, Long gia cuối cùng có hậu rồi, có thể ăn nói với tổ tông rồi, sau này chẳng phải lo lắng điều gì nữa.
Lam Tử Duyệt ăn xong một chén trôi nước, Lam Thành Thành và Long Thiên Tuyệt vẫn chưa quay về, vì hiếu kỳ, nàng cũng đi ra xem.
“Thành Nhi, sao lại lâu vậy? ……” Âm thanh của Lam Tử Duyệt truyền đến, Long Thiên Tuyệt và Lam Thành Thành đều quay đầu nhìn.
Tiêu Sương Nhi và Long Đằng Nghị cũng tò mò nhìn về hướng của Lam Tử Duyệt, Tiêu Sương Nhi vừa nghe thấy giọng nói của Lam Tử Duyệt, trong lòng đã dự liệu được, nữ nhân này ắt là chủ nhân của trâm cài kia rồi.
“Mẫu thân.” Lam Thành Thành gọi, không biết mẫu thân khi biết hai người này là phụ thân mẫu thân của cha sẽ có suy nghĩ gì, nó không cho rằng cha đã đoạt được trái tim của mẫu thân.
“Duyệt Nhi, nàng đến đây.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu mỉm cười.
“Ân, qua đó xem xảy ra chuyện gì ư? Thành Nhi, trở về ăn vằn thắn nào, một lát là hết nóng rồi, nguội rồi mới ăn không tốt cho bụng.” Lam Tử Duyệt thúc giục nói.
“Vâng mẫu thân, hài nhi đi ăn đây.” Lam Thành Thành nhìn nhìn Tiêu Sương Nhi và Long Đằng Nghị, gật gật đầu, mới xoay người rời đi.
Ánh mắt của Tiêu Sương Nhi vẫn theo dõi bóng lưng của Lam Thành Thành, ôi! Cháu trai thật hiểu chuyện! Dáng vẻ giống như đúc với Tuyệt Nhi hồi nhỏ!
Đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Lam Thành Thành, Tiêu Sương Nhi mới chuyển tầm nhìn về Lam Tử Duyệt, hì hì! Tức phụ này xem ra không tồi, thân hình không tệ, chỉ là không nhìn được mặt, đêm hôm khuya khoắt, đeo cái mặt nạ gì chứ! Đoan trang đắc thể, không kiêu không ngạo, không tồi, không tồi, Tiêu Sương Nhi ta trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, hèn gì tên tiểu tử này lại mua trâm cài cho con. Tiêu Sương Nhi nhìn Lam Tử Duyệt từ đầu đến chân đánh giá một lượt, khiến Lam Tử Duyệt không thể hiểu được, ánh mắt của vị phu nhân xinh đẹp này cứ vậy trần trụi đánh giá nàng, thật khiến nàng thấp thỏm.
“Ôi! Con chính là tức phụ của ta đi! A? Nhìn xem biểu tình ôn nhu của Tuyệt Nhi khi nhìn con, ta liền biết con chính là nương tử của Tuyệt Nhi! Ôi! Tạ thiên tạ địa! Đa tạ ngài ban cho ta một cháu trai xinh đẹp lại hiểu chuyện như vậy, ôi ôi! Tim của ta! Kích động muốn nhảy ra ngoài ….” Tiêu Sương Nhi nắm lấy tay của Lam Tử Duyệt, ríu rít không ngừng.
Lam Tử Duyệt đang không hiểu gì cũng bắt đầu hiểu sơ sơ rồi, hai người này là phụ thân và mẫu thân của Long Thiên Tuyệt! Lam Tử Duyệt có chút tròn mắt, có một mẫu thân hoạt bát như vậy, sao lại có thể sinh ra một Long Thiên Tuyệt * thế này? Thật là nghĩ không thông, nhưng mà cũng không chắc, tính cách nàng cũng thuộc dạng hoạt bát, nhưng Thành Nhi lại không giống vậy, giống như tính cách phụ thân nó, cũng thuộc loại *.
“Hơ hơ! Cái đó, phu nhân, tôi….”
“Ối giời! Phu nhân cái gì! Con nên gọi ta một tiếng mẫu thân, giống Tuyệt Nhi vậy.” Tiêu Sương Nhi nhanh chóng đánh gãy lời nói của Lam Tử Duyệt, là tức phụ của ta nên gọi ta một tiếng mẫu thân, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.*
(* ý chỉ:chuyện đương nhiên, hợp lẽ thường, đạo lý hiển nhiên)“A!” Lam Tử Duyệt tròn mắt, mẫu thân, sao sự nhiệt tình của vị phu nhân này xinh đẹp lại khiến nàng có cảm giác muốn tháo chạy?
Long Đằng Nghị lắc đầu, Sương Nhi này thèm có tức phụ thèm đến điên rồi, như vậy không phải quá mạo phạm nữ nhi người ta sao?
“Mẫu thân! Người đừng như vậy, người như vậy sẽ dọa đến Duyệt Nhi.” Long Thiên Tuyệt không vui nói.
“Ôi! Tiểu tử thúi, người bị dọa là lão nương ta, lần này ra ngoài dạo một vòng, lúc về lại lòi ra một đứa cháu, một tức phụ, tim của lão nương ta còn nhảy đến lợi hại đây này! Chuyệt đột ngột như vậy, lão nương còn chưa kịp tức giận thì đã chấp nhận sự thật, lão nương lại nhiệt tình như vậy, lại chẳng phải lão bà bà độc ác, sao lại dọa đến nương tử của con hả? Tiểu tử con đứng ra một bên, để ta và tức phụ bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm.” Tiêu Sương Nhi hung hăng nói với Long Thiên Tuyệt, trong lòng đã sớm thiên vị cho Lam Tử Duyệt rồi.
“Mẫu thân…..” Long Thiên Tuyệt chỉ cảm thấy bất lực với vị mẫu thân này rồi.
“Cái đó, phu nhân, ta hiện tại vẫn chưa phải tức phụ của người, ta và Thiên Tuyệt vẫn chưa thành hôn.” Lam Tử Duyệt không được tự nhiên đáp, thật ra trong lòng rất thích vị mẫu thân này của Long Thiên Tuyệt, tính cách hoạt bát, hơn nữa, vừa nhìn đã biết là người dễ chung sống rồi.
“Ôi! Thiên Tuyệt, kêu thiệt là thân thiết, chưa thành hôn, vậy dễ rồi! Chưa thành hôn, vậy thành hôn không phải được rồi sao, có mẫu thân làm chủ cho con, các con muốn khi nào thành hôn đều được.” Tiêu Sương Nhi nhiệt tình không thôi, hơn nữa ngày càng nhiệt tình, điều lão nương muốn chính là tiểu tử này thành hôn!
“Phu nhân, chuyện này nên để khi khác hãy bàn thì hơn, ta và Thiên Tuyệt quen biết không lâu, bây giờ thành hôn, giữa hai người tình cảm vẫn chưa sâu đậm, thiết nghĩ nên tiếp xúc thêm một khoảng thời gian, chỉ cần hai bên đều cảm thấy thích hợp, thành hôn sẽ là chuyện hiển nhiên.” Lam Tử Duyệt mở miệng, đem mọi chuyện nói rõ ràng, nếu nàng và Thiên Tuyệt hợp nhau, đều yêu thương nhau, trong lòng nàng thật ra đã có dự tính này, cũng có thể hoàn thành tâm nguyện của Dịch Nhi.
“Hợp, hai con tuyệt đối hợp nhau, chẳng ai hợp bằng hai con đâu, mẫu thân trước giờ nhìn người đều rất chuẩn, con là tức phụ của ta, chuyện này không sai được.” Tiêu Sương Nhi khẳng định như đinh đóng cột, bà đã xem Duyệt Nhi là tức phụ của mình, nữ nhi này nhất định đã biết thân thế của Tuyệt Nhi, hiểu rõ bên trong thân thể Tuyệt Nhi ẩn chứa Phệ Hồn kiếm ma, vẫn chấp nhận chung sống cùng Tuyệt Nhi, điều này đã chứng mình Lam Tử Duyệt không ghét bỏ Tuyệt Nhi, điểm này khiến bà vui mừng không thôi.
“Nếu ta và Thiên Tuyệt hữu duyên, thì một tiếng mẫu thân sau này, ta không thể không gọi, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc, ta gọi bà một tiếng phu nhân vậy!” Lam Tử Duyệt nghĩ, vẫn là nói rõ thì hơn, mọi người đều là ngẩng đầu không gặp, cúi đầu gặp.
“Được, được, con muốn gọi gì cũng được, tóm lại con là tức phụ của ta, điểm này chuẩn không sai, ta vừa nhìn thấy con đã yêu thích không thôi, vừa thấy đã biết con là một nữ nhân tốt, rất xứng đôi với Tuyệt Nhi nhà ta.” Tiêu Sương Nhi múa tay hoa chân nói, trong lòng vô cùng kích động, kinh hỉ này đến quá nhanh, thật sự có chút không kìm được.
“Nếu thật sự có duyên phận như vậy thì rất tốt.” Lam Tử Duyệt cũng không kênh kiệu, khiến Long Thiên Tuyệt nghe được vô cùng hài lòng.
“Được rồi, phụ thân, mẫu thân, hai người đi nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì ngày mai hãy tính, đêm nay thật sự quá muộn rồi.” Long Thiên Tuyệt còn chuyện phải làm, hắn còn chưa tặng lễ vật cho Duyệt Nhi.
“Được rồi, được rồi, nhưng đêm nay ta nhất định kích động đến không ngủ được mất.” Hiểu rõ tâm tư của hài nhi chỉ có mẫu thân, Tiêu Sương Nhi đương nhiên biết tâm tư của Long Thiên Tuyệt, trâm cài đó chắc chắn là vẫn chưa tặng cho người ta. Ân! Có tiến bộ, Tuyệt Nhi cũng biết tặng quà cho nữ nhi rồi, xem ra, lần xuất môn này, Tuyệt Nhi học hỏi được không ít a.