Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 150

“Ha ha……!” Lam Dịch Dịch nói làm Long Thiên Tuyệt và Lam Thành Thành thoải mái cười, vui vẻ không ngừng.

“Này! Còn tuổi nhỏ, con nghĩ cái gì đấy?” Lam Tử Duyệt nhẹ nhàng gõ một cái vào trán Lam Dịch Dịch, cái thằng nhóc thối này, đi theo Niêm Thí Trùng học xấu rồi.

“Ha ha! Mẫu thân, ai nói tuổi còn nhỏ thì không được nghĩ linh tinh, Dịch nhi là người có tâm không nhỏ đâu!” Làm Dịch Dịch khoe khoang chỉ vào chính mình nói.

“Còn nhỏ tâm lớn, lão nương thấy con giống tiểu tinh quái hơn, được rồi, ngủ thôi, khuya rồi, mai còn có việc nữa đấy?” Lam Tử Duyệt cảm thấy, nếu nàng tiếp tục ngồi nói chuyện với con trai thì nhất định sẽ tức giận tới ngủ không yên.

“Mẫu thân, hài nhi đã báo cho sư phó, ngày mai ngài ấy sẽ xuất hiện.” Lam Thành Thành đột nhiên nhớ tới việc này tới, nhưng sư phó lấy phương thức gì xuất hiện thì hắn không biết.

“Ừm! Mẫu thân đã biết, mau nằm xuống ngủ đi!” Lam Tử Duyệt gật đầu, việc này chỉ có ẻo lả có thể trợ giúp nàng.

Lam Thành Thành nghe lời nằm vào trong chăn ngủ ngon, hắn vốn là thói quen ngủ sớm, nếu không phải Dịch nhi đột nhiên tấn chức thì hiện tại hắn đã ngủ ngon lành rồi.

Lam Tử Duyệt nhìn thoáng qua Long Thiên Tuyệt, ra dấu cho hắn thả Dịch nhi xuống, sau đó chạy lấy người.

Lam Dịch Dịch đã ngầm hiểu với ánh mắt đó của mẫu thân, biết mẫu thân muốn cho cha đi, Lam Dịch DỊch nghĩ nói: “Mẫu thân, vì sao người lại không ngủ chung với cha, gia gia nãi nãi liền ngủ ở một phòng mà?”

“Ách!” Lam Tử Duyệt đỡ trán, sao đến cả chuyện này thằng nhóc cũng theo dõi? Ngay cả gia gia nãi nãi ngủ thế nào nó cũng quản.

“Ngủ đi, hài tử đừng quan tâm tới chuyện của người lớn!” Lam Tử Duyệt trừng mắt với Lam Dịch Dịch, một bên liếc mắt ra hiệu cho Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt đứng im, cười xấu xa nhìn Lam Tử Duyệt, với người chưa làm mấy chuyện như này như hắn thì chuyện này rất mỹ diệu, khi đối mặt với nữ nhân hắn yêu, hắn không tự giác mà có phản ứng, nhưng hắn đã dùng toàn lực để ngăn lại xúc động kia, hiện tại hắn chỉ hi vọng mình và nàng có thể mau chòng thành hôn.

Nhìn Long Thiên Tuyệt đứng im, Lam Tử Duyệt rất muốn chửi người, không lẽ hắn muốn ở đây không đi sao?

“Cha, ngươi ngủ với Dịch nhi được không?” Lam Dịch Dịch nhìn mẫu thân cười xấu xa, nãi nãi nói, nếu muốn cha và mẫu thân ở bên nhau thì đầu tiên phải ép hai người ngủ cùng phòng, chờ gạo nấu thành cơm thì không chỉ giúp hắn có đệ đệ muội muội mà còn giúp cho cha và mẫu thân không thể rời xa nhau, một công đôi việc, Lam Dịch Dịch nghĩ trong đầu.

“Nói cái gì đấy? Cha ngươi ngủ ở đây thì mẫu thân ngủ đâu? Con là cái đồ không có lương tâm, điển hình có cha quên mẫu thân.” Hiện tại Lam Tử Duyệt cảm thấy như vậy, trước kia hai nhi tử đều hướng về nàng, hiện tại khen ngược, Lam Dịch Dịch trực tiếp theo cha nó luôn.

“Mẫu thân, dù sao này cái giường này cũng đủ lớn, cha và mẫu thân cùng ngủ là được, nãi nãi nói…….” Lam Dịch Dịch đột nhiên nhớ tới, nãi nãi nói, lời này không thể làm cha và mẫu thân biết, bằng không mẫu thân sẽ tức giận.

“Nãi nãi nói cái gì?”Theo trực giác của nàng thì nãi nãi của Lam Dịch Dịch nhất dịnh đã nói cho thằng bé một số chuyện đặc biệt gì đó.

“Nãi nãi nói, mẫu thân thành hôn với cha thật nhanh, như vậy thì hai người có thể vĩnh viễn ở bên nhau.” Lam Dịch Dịch nói thật, dù sao cũng là vì muốn tốt cho cha và mẫu thân.

“Lam Dịch Dịch, mai con không muốn ăn đùi gà nữa đúng không?” Lam Tử Duyệt uy hiếp nói, nàng không muốn trả lời vấn đề của Lam Dịch Dịch.

“A! Mẫu thân, Dịch nhi mệt quá, Dịch nhi muốn đi ngủ.” Lam Dịch Dịch giả bộ mệt mỏi ngáp một cái, nhảy khỏi lồng ngực Long Thiên Tuyệt, chui vào trong chăn.

Long Thiên Tuyệt buồn cười nhìn hành động của con trai, một cái đùi gà có thể khiến cậu nhóc này bỏ cha.

Lam Tử Duyệt biết rõ chiêu này rất có tác dụng, nhìn Long Thiên Tuyệt nói: “Đi thôi! Ta đưa ngươi đi ra ngoài.”

“Tốt!” Long Thiên Tuyệ đứng dậy, cầm tay Lam Tử Duyệt ra ngoài, Lam Thành Thành và Lam Thành Thành vươn đầu ra nhìn, thấy bóng lưng của cha mẹ thì hai huynh đệ nở nụ cười.

“Này! Thiên Tuyệt, ngươi kéo ta làm gì?” Lam Tử Duyệt giãy giụa khi bị Long Thiên Tuyệt kéo đi.

Long Thiên Tuyệt không để ý, lôi kéo Lam Tử Duyệt đi thẳng về hướng viện của hắn.

“Thiên Tuyệt……!” Lam Tử Duyệt lại hô một tiếng.

“Ai nha! Nhóm lão nhân chúng ta nhanh đi thôi, phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn!” Mỹ phu nhân và Long Đằng Nghị ngồi trên nóc nhà, thấy Long Thiên Tuyệt đang lôi kéo Lam Tử Duyệt đi về viện của mình, hơn nữa bộ dáng hai người lại thân mật như vậy, làm lão nhân đều hiểu lầm.

“Ừm, vi phu cũng có ý này.” Long Đằng Nghị cười, cái khác đêm lại nói.

Kết phu thê với Long Đằng Nghị đã vài chục năm, đương nhiên Mỹ phu nhân hiểu được ý của Long Đằng Nghi, hơi oán tránh đấm ngực Long Đằng Nghị một cái, hắn lập tức bế mỹ phu nhân lên bay về sân phòng mình.

Long Thiên Tuyệt vẫn lôi kéo Lam Tử Duyệt về phòng, sau khi tới nơi hắn liền nhanh nhẹn đóng cửa lại, một tay đem ôm chặt Lam Tử Duyệt trong ngực.

“Thiên Tuyệt…….” Lam Tử Duyệt có phần khẩn trương hô lên.

“Duyệt Nhi, không cần, để ta ôm một hồi, một chút thôi được không? Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ.” Thanh âm của Long Thiên Tuyệt trầm thấp mê người, mang theo vô tận tưởng niệm, hơi thở ấm áp của nam tử vương vấn bên tai nàng, Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy một loại cảm giác kỳ diệu chạy khắp người.

“Thiên, Thiên Tuyệt…….” Lam Tử Duyệt loáng thoáng cảm thấy lời của hắn có ý gì đó, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt. Mà cảm giác đó cũng thật mê người, khiến ai cũng phải trầm mê.

Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng buông Lam Tử Duyệt ra, kéo mặt nạ nàng xuống, Lam Tử Duyệt ngây người nhìn hành động của hắn, thấy dung nhan tuyệt mĩ trước mắt, hô hấp của Long Thiên Tuyệt càng nặng hơn, hắn nâng bàn tay to nhẹ nhàng chạm vào làn da trắng mềm của nàng, nàng thật sự rất đẹp, đẹp tới nỗi hắn hít thở không thông.

“Duyệt Nhi, ngươi thật đẹp.” Long Thiên Tuyệt thâm tình nói, bàn tay to rơi xuống hàm dưới của nàng, nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi đỏ mê người làm hắn không thể khống chế được mình, Long Thiên Tuyệt cúi đầu, ngay khi Lam Tử Duyệt chưa kịp phản ứng đã hôn sâu xuống.

Lam Tử Duyệt cảm thấy cả người tiến nhập vào một cái ôm chặt, biểu tình ngốc lăng bao phủ trong nụ hắn của hắn.

Long Thiên Tuyệt tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nàng, đầu lưỡi lạnh lẽo thăm dò mọi ngóc ngách, tốt đẹp cảm giác làm Lam Tử Duyệt đi theo, cả hai người cùng nhau trầm luân.

Trong Dược Mã đường, trang trí giống nhau, nhưng khắp nơi đều ẩn dấu huyền cơ, ngay khi Mộc Thành Phong vào đây đã cảm giác được, Mộc Thành Phong đeo mặt nạ quỷ diện răng nanh, trước khi Mộc Thanh tới hắn chỉ có hai canh giờ, hắn đã biết hết sự thật.

“Mộc Hoàn, chuyện hôm nay là Lam phủ là sao?” Sau khi xử lí xong mọi chuyện, Mộc Thành Phong gọi Mộc Hoàn đã tới Lam phủ hơi tin tức về.

“Hồi thiếu chủ, chuyện hôm nay đã bị phát hiện, không liên quan tới chuyện Lam Tử Duyệt chưa kết hôn đã có hài tử, còn có tin tức mà nàng ta chưa chết, sáng ngày mai vẫn sẽ bị truyền ra ngoài.” Mộc Hoàn nói ra tin tức mà mình đã tìm hiểu.

“Ừm!” Mộc Thành Phong lẳng lặng trầm tư, Lam Tử Duyệt thật khó đối phó, như vậy cũng có thể biết được đã có người thiết kế, là do thủ đoạn của hắn quá vụng về hay vẫn là nàng ta quá lợi hại.

Nếu như vậy, sao họ không thử đấu một trận xem.

“Mộc Hoàn, chuyển thiệp tới cung, sáng mai bản thiếu chủ sẽ tới đó.” Nếu khiến cho Lam Tử Nhu xác nhận chuyện Lam Tử Duyệt còn sống là sự thật thì chuyện này sẽ càng trở nên thú vị.

“Vâng, thiếu chủ, nô tài đi làm ngay.” Mộc Hoàn nhanh chóng lui xuống.

“Khoan đã, có tin tức của công chúa chưa?” Mộc Thành Phong gọi lại Mộc Hoàn, nhắc tới Mộc Thành Phượng hắn liền đau đầu.

“Hồi thiếu chủ, còn không có, người theo dõi công chúa vẫn chưa truyền lạ tin tức, trước mắt vẫn chưa biết vị trí cụ thể.” Mộc Hoàn cũng cảm thấy kỳ quái, công chúa giống như đã bốc hơi vậy.

“Tận lực phái người đi tìm công chúa, nhất định phải tìm được.” Mộc Thành Phong cũng không thể tưởng được Mộc Thành Phượng có thể trốn, hắn rất hối hận vì trước đây đã đưa nàng ta ra ngoài cùng.

“Vâng, thiếu chủ, nô tài cáo lui.”

“Mộc Thanh.”

Mộc Hoàn lui về phía sau, Mộc Thành Phong lập tức gọi thị vệ bên người.

“Thiếu chủ, Mộc Thanh ở.” Mộc Thanh một thân mày xám, mặt chữ điền, mi thô mắt đại, nét mặt lạnh lùng nghiêm túc, bên hông đeo một thanh trường kiếm, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, hành động như gió, có thể thấy được Ngự Lực cao cường.

“Mộc thanh, lập tức thực hiện kế hoạch Bạch Hổ, trong vòng một tháng khiến Bạch Hổ đường trở nên nổi tiếng, nhất hô bá ứng.”

“Vâng, thiếu chủ, thuộc hạ lập tức đi làm, thỉnh thiếu chủ yên tâm.” Mộc Thanh nhanh chóng lui xuống.

Mộc Thành Phong đi đến ghế nằm da hổ, nghiêng người trên đó nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau thì hắn ngủ sâu, trong mộng hiện lên loáng thoáng vài hình ảnh, trong hoa viên của thành chủ Duật thành, nơi nơi trăm hoa đua nở, vô cùng kiều diễm, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi và một hài tử mười tuổi xinh đẹp đáng yêu đang ở hoa viên ngươi truy ta dám.

“Thành Phong ca ca, mau tới truy Nghiên Nhi! Bắt được Nghiên nhi, Nghiên nhi sẽ làm thê tử của ca ca.” Tiểu nữ hài uyển chuyển nhẹ nhàng chạy vội, thanh âm thanh thúy quanh quẩn trong hoa viên, lời nói thiên chân vô ta, tràn ngập ấm áp khiến thiếu niên phía sau mỉm cười thoải mái.

“Ha ha! Nghiên Nhi, vậy thì ca ca nhất định sẽ đuổi được muội, để muội thành thê tử của ca ca.” Giọng nói của thiếu niên vừa non nớt lại có phần nghiêm túc.

“Ha hả! Thành Phong ca ca, vậy ngươi mau tới truy Nghiên Nhi đi!” Tiểu nữ hài cười vui vẻ, vui sướng chạy nhanh, vừa chạy vừa quay đầu nhìn thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vẫn còn đang đỏ ửng vì chạy, vừa đáng yêu vừa mê người khiến hắn nhịn không được muốn hôn một cái.
Bình Luận (0)
Comment